Chương 33
Ngung Cửu
24/07/2024
Vân Ngạn cười như không cười nhìn cô gái trên mặt đất, anh cầm chiếc cài tóc trong tay lắc lư trước mặt cô: “Xác định không thử xem sao?”
An Thính Miên liếc mắt nhìn anh, xoay người tiếp tục mân mê đồ trong tay: “Đồ giả vờ đứng đắn (*).”
(*) Gốc là 大尾巴狼 (Sói đuôi to): nghĩa là giả bộ đứng đắn, quyền uy, chính phái, chính nhân quân tử…
Vân Ngạn lặng lẽ đợi cô sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi thỉnh thoảng anh lại giúp cô chuyển những món đồ ở xa.
Cuối cùng An Thính Miên cũng chuẩn bị xong, cô vui vẻ duỗi người, trên mặt khó giấu được nụ cười.
Đột nhiên da đầu cô căng lên, người đàn ông chạm vào gương mặt cô, bàn tay di chuyển từ trên xuống dưới: “Bé cưng, đây gọi là tình thú.”
Không đợi An Thính Miên kịp phản ứng, anh đã luồn tay qua nách cô, bế cô lên, là kiểu ôm gấu koala, An Thính Miên chỉ có thể quấn chặt hai chân vào eo anh để cho mình không bị ngã.
Mặt An Thính Miên lập tức đỏ lên, ánh mắt người đàn ông nóng rực, trong mắt hiện rõ dục vọng vô tận.
“Anh có thể đừng nghĩ đến những chuyện đó suốt ngày hay không, anh không thể đứng đắn một chút sao?”
“Cục cưng ~” Vân Ngạn vừa bế người vào phòng ngủ, vừa hôn lên cằm cô: “Anh đứng đắn với bà xã của mình làm gì chứ?”
Thật ra An Thính Miên đã cùng anh làm rất nhiều, nhưng tại sao lần nào anh cũng có thể cho cô một trải nghiệm mới chứ.
“Bé cưng, nói em thích anh đi.”
Người đàn ông muốn lên không lên, muốn xuống không xuống, lúc này An Thính Miên cũng không muốn trả lời bất kì câu hỏi nào của anh.
“Muốn làm thì làm đi!” An Thính Miên không chịu nổi, quá tra tấn người rồi.
“Bảo bối, nói em thích anh, anh sẽ cho em.”
An Thính Miên không khỏi thẳng lưng, đôi tay kéo bờ vai rắn chắc của anh, cô tựa vào ngực anh, không nhịn được tiếng rên rỉ, cô muốn đến gần anh thêm một chút, gần thêm một chút.
Ăn Thính Miên khó khăn nói lời mà anh muốn nghe: “Thích.”
Anh di chuyển một cách ác ý.
An Thính Miên đột nhiên không kịp đề phòng mà đã bị đâm, nhưng anh không dừng lại ở đó, cô không chịu nổi liền bật khóc.
“Thích ai?” Người đàn ông giống như không hề để ý tới dáng vẻ lê hoa đái vũ (*) lúc này của cô.
(*) Lê hoa đái vũ (梨花带雨): Miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
An Thính Miên tức giận đánh vào người anh một cái, cô cũng có tính nổi nóng, dùng sức muốn đẩy hai tay anh đang ôm mình ra: “Không cần anh.”
Người đàn ông bị lời này kích thích, dùng sức càng lúc càng mạnh, nắm cổ tay cô để lên đỉnh đầu.
Anh dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt bức người, trong lời nói mang theo sự hung ác không thể bỏ qua: “Cục cưng không muốn anh à? Anh đây sẽ khiến em muốn anh có được hay không?”
An Thính Miên khóc đến nỗi không thở ra hơi, cuối cùng hai tay vòng qua cổ anh, cô cố gắng khống chế mình không phát ra âm thanh kỳ quái, đứt quãng nói: “Cô Vân thích anh An, em thích anh.”
Cuối cùng anh cũng bộc lộ sự dịu dàng, an ủi tâm trạng của cô bé: “Bé cưng ngoan quá, anh cũng yêu em.”
…
An Thính Miên nằm trong lòng anh, người đàn ông xoa xoa vòng eo mềm mại của cô, thu hồi dáng vẻ dã thú cướp đoạt lúc nãy, cẩn thận hôn lên khuôn mặt cô.
Hiện giờ An Thính Miên đau nhức khắp người, hai chân không khép lại được, chỉ có thể hơi mở rộng nằm thẳng trên giường.
Vân Ngạn xoay người xoa mặt cô, anh biết cô vẫn chưa ngủ: “Cục cưng có muốn xem quà Giáng sinh không?”
Cô đẩy mặt anh ra, hiện giờ cô không muốn nhìn thấy gương mặt này, cũng không muốn đi xem thứ gọi là quà Giáng sinh.
“Vân Ngạn!”
Anh trực tiếp bế cô lên, ngồi ở trên giường.
“Anh muốn làm gì?” An Thính Miên không còn sức lực hỏi, giọng nói khàn khàn.
Người đàn ông hôn lên khóe miệng cô.
Cô tức giận dùng mu bàn tay lau lau nơi anh vừa hôn.
Anh cũng không thèm để ý, lấy một bộ quần áo ngủ của mình giúp cô mặc lên người, sau đó ôm cô vào trong ngực đi về phía phòng khách.
An Thính Miên mềm nhũn tựa đầu vào vai anh, tay vỗ nhẹ miệng mình, ngáp ngủ, làm nũng lấy lòng: “Quay về ngủ được không anh An?”
“Bé cưng cố chịu một chút nhé.” Người đàn ông đi đến bên cây thông Noel, lấy một chiếc đệm êm ái, anh ngồi trên thảm, ôm cô bé trong lòng rồi lấy một hộp quà tinh xảo nhét vào ngực cô: “Mở ra xem đi.”
An Thính Miên xoay người dựa vào trong lòng Vân Ngạn, cọ cọ ngực anh, kéo áo trước ngực anh, cô rất buồn ngủ, chỉ muốn ngủ.
Anh nhẹ nhàng kéo cô ra, ghé vào tai cô, thấp giọng dụ dỗ: “Cục cưng, nhìn xem có thích hay không, liếc qua một chút thôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô gái không kiên nhẫn duỗi tay, đánh một cái lên cằm anh, một tiếng thanh thúy vang lên, cô lập tức ngẩn người, hoàn toàn tỉnh ngủ, ngẩng đầu lấy lòng cười với anh: “Hì hì, để em mở quà.”
Buồn ngủ muốn chết, tên đàn ông này dở hơi thật. Mở ra, mở ra, mở ra, mở món quà quái quỷ gì thế này!
An Thính Miên cẩn thận mở ra, là một hộp quà nhỏ được đóng gói tinh xảo, An Thính Miên hoàn toàn không có ý thức, lặng lẽ mở hộp.
“Ồ, một chiếc nhẫn?” An Thính Miên nhìn cẩn thận, không phát hiện ra có gì đặc biệt, chỉ là một chiếc nhẫn bạc đơn giản: “Xem xong rồi, có thể ngủ được chưa?”
An Thính Miên buồn ngủ không chịu nổi, cô từ từ nhắm hai mắt, chẹp miệng.
Một lúc lâu sau, người đàn ông vẫn chưa trả lời, nếu không phải tay anh còn đang đặt trên bụng cô, cặp đùi rắn chắc của anh áp sát vào mình thì An Thính Miên đã cho rằng chỉ có một mình cô.
An Thính Miên mở mắt ra, cô bị dọa nhảy dựng, mẹ ơi, ánh mắt này của anh là gì vậy.
Chiếc nhẫn trong tay An Thính Miên bị lấy đi, sau đó được đeo vào ngón áp út bên tay trái của cô, An Thính Miên nhìn anh rồi lại nhìn ngón tay mình.
Đột nhiên không kịp phòng bị, An Thính Miên bị ôm rồi xoay người lại, vững chãi ngồi trên bụng anh, cô cảm thấy nơi nào đó của anh phồng lên, An Thính Miên lập tức cảm thấy không ổn, chưa kịp cử động, anh đã đè cô xuống thảm, còn không quên đặt chiếc chăn lông bên cạnh dưới cơ thể cô.
Quần áo không được cởi ra mà bị đẩy đến thắt lưng.
An Thính Miên không biết tại sao lại trở thành như bây giờ, không phải cô chỉ vô tình đánh anh một cái lúc mở quà thôi sao? Chẳng phải chỉ là mở một món quà thôi à.
“Bảo bối, quà của anh đâu?”
An Thính Miên còn chưa kịp đáp lời, đã bị anh nuốt lời của cô.
À, trên đầu vẫn còn cài tóc con mèo, không phải chứ, cô cũng đâu phải quà tặng.
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay chợt nghĩ: Tiệm bánh trong căng tin bán quả bóng với giá 12 nghìn (làm tròn xuống một xíu) một quả và 27 nghìn 500 hai quả?
(Không biết người nào đó đã mua hai quả)
(À, haha, chắc chắn không thể là tui rồi)
Cảm ơn đã đọc (yêu thích và theo dõi truyện)
An Thính Miên liếc mắt nhìn anh, xoay người tiếp tục mân mê đồ trong tay: “Đồ giả vờ đứng đắn (*).”
(*) Gốc là 大尾巴狼 (Sói đuôi to): nghĩa là giả bộ đứng đắn, quyền uy, chính phái, chính nhân quân tử…
Vân Ngạn lặng lẽ đợi cô sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi thỉnh thoảng anh lại giúp cô chuyển những món đồ ở xa.
Cuối cùng An Thính Miên cũng chuẩn bị xong, cô vui vẻ duỗi người, trên mặt khó giấu được nụ cười.
Đột nhiên da đầu cô căng lên, người đàn ông chạm vào gương mặt cô, bàn tay di chuyển từ trên xuống dưới: “Bé cưng, đây gọi là tình thú.”
Không đợi An Thính Miên kịp phản ứng, anh đã luồn tay qua nách cô, bế cô lên, là kiểu ôm gấu koala, An Thính Miên chỉ có thể quấn chặt hai chân vào eo anh để cho mình không bị ngã.
Mặt An Thính Miên lập tức đỏ lên, ánh mắt người đàn ông nóng rực, trong mắt hiện rõ dục vọng vô tận.
“Anh có thể đừng nghĩ đến những chuyện đó suốt ngày hay không, anh không thể đứng đắn một chút sao?”
“Cục cưng ~” Vân Ngạn vừa bế người vào phòng ngủ, vừa hôn lên cằm cô: “Anh đứng đắn với bà xã của mình làm gì chứ?”
Thật ra An Thính Miên đã cùng anh làm rất nhiều, nhưng tại sao lần nào anh cũng có thể cho cô một trải nghiệm mới chứ.
“Bé cưng, nói em thích anh đi.”
Người đàn ông muốn lên không lên, muốn xuống không xuống, lúc này An Thính Miên cũng không muốn trả lời bất kì câu hỏi nào của anh.
“Muốn làm thì làm đi!” An Thính Miên không chịu nổi, quá tra tấn người rồi.
“Bảo bối, nói em thích anh, anh sẽ cho em.”
An Thính Miên không khỏi thẳng lưng, đôi tay kéo bờ vai rắn chắc của anh, cô tựa vào ngực anh, không nhịn được tiếng rên rỉ, cô muốn đến gần anh thêm một chút, gần thêm một chút.
Ăn Thính Miên khó khăn nói lời mà anh muốn nghe: “Thích.”
Anh di chuyển một cách ác ý.
An Thính Miên đột nhiên không kịp đề phòng mà đã bị đâm, nhưng anh không dừng lại ở đó, cô không chịu nổi liền bật khóc.
“Thích ai?” Người đàn ông giống như không hề để ý tới dáng vẻ lê hoa đái vũ (*) lúc này của cô.
(*) Lê hoa đái vũ (梨花带雨): Miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
An Thính Miên tức giận đánh vào người anh một cái, cô cũng có tính nổi nóng, dùng sức muốn đẩy hai tay anh đang ôm mình ra: “Không cần anh.”
Người đàn ông bị lời này kích thích, dùng sức càng lúc càng mạnh, nắm cổ tay cô để lên đỉnh đầu.
Anh dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt bức người, trong lời nói mang theo sự hung ác không thể bỏ qua: “Cục cưng không muốn anh à? Anh đây sẽ khiến em muốn anh có được hay không?”
An Thính Miên khóc đến nỗi không thở ra hơi, cuối cùng hai tay vòng qua cổ anh, cô cố gắng khống chế mình không phát ra âm thanh kỳ quái, đứt quãng nói: “Cô Vân thích anh An, em thích anh.”
Cuối cùng anh cũng bộc lộ sự dịu dàng, an ủi tâm trạng của cô bé: “Bé cưng ngoan quá, anh cũng yêu em.”
…
An Thính Miên nằm trong lòng anh, người đàn ông xoa xoa vòng eo mềm mại của cô, thu hồi dáng vẻ dã thú cướp đoạt lúc nãy, cẩn thận hôn lên khuôn mặt cô.
Hiện giờ An Thính Miên đau nhức khắp người, hai chân không khép lại được, chỉ có thể hơi mở rộng nằm thẳng trên giường.
Vân Ngạn xoay người xoa mặt cô, anh biết cô vẫn chưa ngủ: “Cục cưng có muốn xem quà Giáng sinh không?”
Cô đẩy mặt anh ra, hiện giờ cô không muốn nhìn thấy gương mặt này, cũng không muốn đi xem thứ gọi là quà Giáng sinh.
“Vân Ngạn!”
Anh trực tiếp bế cô lên, ngồi ở trên giường.
“Anh muốn làm gì?” An Thính Miên không còn sức lực hỏi, giọng nói khàn khàn.
Người đàn ông hôn lên khóe miệng cô.
Cô tức giận dùng mu bàn tay lau lau nơi anh vừa hôn.
Anh cũng không thèm để ý, lấy một bộ quần áo ngủ của mình giúp cô mặc lên người, sau đó ôm cô vào trong ngực đi về phía phòng khách.
An Thính Miên mềm nhũn tựa đầu vào vai anh, tay vỗ nhẹ miệng mình, ngáp ngủ, làm nũng lấy lòng: “Quay về ngủ được không anh An?”
“Bé cưng cố chịu một chút nhé.” Người đàn ông đi đến bên cây thông Noel, lấy một chiếc đệm êm ái, anh ngồi trên thảm, ôm cô bé trong lòng rồi lấy một hộp quà tinh xảo nhét vào ngực cô: “Mở ra xem đi.”
An Thính Miên xoay người dựa vào trong lòng Vân Ngạn, cọ cọ ngực anh, kéo áo trước ngực anh, cô rất buồn ngủ, chỉ muốn ngủ.
Anh nhẹ nhàng kéo cô ra, ghé vào tai cô, thấp giọng dụ dỗ: “Cục cưng, nhìn xem có thích hay không, liếc qua một chút thôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô gái không kiên nhẫn duỗi tay, đánh một cái lên cằm anh, một tiếng thanh thúy vang lên, cô lập tức ngẩn người, hoàn toàn tỉnh ngủ, ngẩng đầu lấy lòng cười với anh: “Hì hì, để em mở quà.”
Buồn ngủ muốn chết, tên đàn ông này dở hơi thật. Mở ra, mở ra, mở ra, mở món quà quái quỷ gì thế này!
An Thính Miên cẩn thận mở ra, là một hộp quà nhỏ được đóng gói tinh xảo, An Thính Miên hoàn toàn không có ý thức, lặng lẽ mở hộp.
“Ồ, một chiếc nhẫn?” An Thính Miên nhìn cẩn thận, không phát hiện ra có gì đặc biệt, chỉ là một chiếc nhẫn bạc đơn giản: “Xem xong rồi, có thể ngủ được chưa?”
An Thính Miên buồn ngủ không chịu nổi, cô từ từ nhắm hai mắt, chẹp miệng.
Một lúc lâu sau, người đàn ông vẫn chưa trả lời, nếu không phải tay anh còn đang đặt trên bụng cô, cặp đùi rắn chắc của anh áp sát vào mình thì An Thính Miên đã cho rằng chỉ có một mình cô.
An Thính Miên mở mắt ra, cô bị dọa nhảy dựng, mẹ ơi, ánh mắt này của anh là gì vậy.
Chiếc nhẫn trong tay An Thính Miên bị lấy đi, sau đó được đeo vào ngón áp út bên tay trái của cô, An Thính Miên nhìn anh rồi lại nhìn ngón tay mình.
Đột nhiên không kịp phòng bị, An Thính Miên bị ôm rồi xoay người lại, vững chãi ngồi trên bụng anh, cô cảm thấy nơi nào đó của anh phồng lên, An Thính Miên lập tức cảm thấy không ổn, chưa kịp cử động, anh đã đè cô xuống thảm, còn không quên đặt chiếc chăn lông bên cạnh dưới cơ thể cô.
Quần áo không được cởi ra mà bị đẩy đến thắt lưng.
An Thính Miên không biết tại sao lại trở thành như bây giờ, không phải cô chỉ vô tình đánh anh một cái lúc mở quà thôi sao? Chẳng phải chỉ là mở một món quà thôi à.
“Bảo bối, quà của anh đâu?”
An Thính Miên còn chưa kịp đáp lời, đã bị anh nuốt lời của cô.
À, trên đầu vẫn còn cài tóc con mèo, không phải chứ, cô cũng đâu phải quà tặng.
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay chợt nghĩ: Tiệm bánh trong căng tin bán quả bóng với giá 12 nghìn (làm tròn xuống một xíu) một quả và 27 nghìn 500 hai quả?
(Không biết người nào đó đã mua hai quả)
(À, haha, chắc chắn không thể là tui rồi)
Cảm ơn đã đọc (yêu thích và theo dõi truyện)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.