Chương 5
Ngung Cửu
12/06/2024
An Nguyên chưa bao giờ mang những cảm xúc ở chỗ làm về nhà. Trước mặt An Thính Miên, anh là anh trai mang lại đầy đủ cảm giác an toàn, đáng tin cậy và có thể dựa vào.
Chung cư Li Giang tuy không ở trung tâm thành phố hay thuộc khu chung cư của toà CBD, nhưng cũng là một chung cư xa xỉ. Khu chung cư này nằm bên dòng sông Li, từ cửa tiểu khu đi tiếp khoảng 200 mét là có thể đến công viên sinh thái (*) lớn nhất Ngô Thành, cả khu vực dưới sân chung cư là một vùng yên tĩnh giữa lòng thành phố. Chung cư này có tổng cộng chưa đến 50 căn hộ, thuộc dạng có tiền cũng chưa chắc mua được.
(*) Tên tiếng Anh của kiểu công viên này là Wetland Park. Hình ảnh minh hoạ: Hong Kong Wetland Park.
An Thính Miên nhìn những chiếc siêu xe và dòng người liên tục qua lại bên dưới, đa số những người ra vào chung cư này không phú thì cũng quý.
Trên một chiếc xe nọ có một đôi nam nữ bước xuống. Bọn họ tầm bốn, năm mươi tuổi, chắc là một cặp vợ chồng. Người đàn ông tự nhiên cầm lấy chiếc túi trong tay người phụ nữ, sau đó nắm tay vợ bước vào trong toà nhà.
An Thính Miên nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt. Bên kia đầu điện thoại im lặng đã lâu. An Nguyên chờ An Thính Miên khóc xong mới thở dài một hơi, rồi an ủi: “Thuỵ Thuỵ nghe lời nhé, anh hết bận rồi sẽ về bù đắp cho em. Anh dẫn em ra ngoài chơi được không? Đi đâu cũng được.”
An Thính Miên không muốn làm An Nguyên lo lắng thêm nữa: “Vâng, anh mau đi làm việc đi ạ, đừng quên ăn cơm đấy!”
“Ừ, ngoan, anh phải làm việc đây.”
Cúp điện thoại, An Thính Miên nắm chặt điện thoại trong tay. Cô tự hỏi, có phải nếu cô kết hôn với Vân Ngạn thì tình hình bên chỗ anh trai sẽ có chút tiến triển không? Nhưng mà sao Vân Ngạn lại vội vàng kết hôn đến vậy? Chỉ để đối phó với ba Vân, mẹ Vân thôi sao? Nhưng ba Vân, mẹ Vân đều là những bậc phụ huynh tâm lý mà.
Hay Vân Ngạn còn mục đích khác? Nhưng mà mục đích là gì mới được?
Tuy Vân Ngạn không phải người nam duy nhất ở tuổi này của nhà họ Vân, nhưng quan hệ trong gia tộc cũng xem như hoà thuận, chưa thấy anh em trong nhà đấu đá nhau bao giờ. Hơn nữa, chuyện anh em nhà họ Vân tranh chấp nhau là trái với gia pháp, nếu có cổ phần trong công ty gia tộc thì còn có thể bị phạt thu hồi cổ phần. Thật ra, nếu đã sinh ra ở nhà họ Vân thì chỉ cần không phạm lỗi thì dù có bình thường đến mấy, cũng có thể sống sung túc cả đời.
Hay chỉ đơn giản là anh cảm thấy mình cũng lớn tuổi rồi? Nhưng mà năm nay Vân Ngạn 28 tuổi, ở cái Ngô Thành này, con nhà giàu như anh đều sẽ không kết hôn sớm. À, trừ ba nhà Vân, Mộc, Vu ra.
Nghĩ lại, hình như kết hôn với Vân Ngạn cũng không tệ lắm. Mặc dù nhìn qua bề ngoài Vân Ngạn có hơi hung dữ một chút, nhưng thật ra anh rất cưng chiều em gái, mà đối xử với cô cũng rất tốt.
Mấy năm nay ở Ngô Thành, mỗi lần Vân Ngạn đi công tác về đều sẽ đem quà về cho cô. Ba Vân, mẹ Vân cũng đối xử với cô rất tốt, khi anh trai đi công tác, không thể thường xuyên chăm sóc cô được, thì họ thường xuyên gọi cô sang nhà ăn cơm chung. Thậm chí ở nhà họ Vân còn có một phòng riêng cho cô nữa. Chị Vân Mộc thì khỏi phải nói, đó là thần tượng của cô. Hơn nữa chị Vân Mộc cũng đối xử với cô như em gái ruột, mỗi lần Vân Mộc về thành phố đều sẽ đưa cô đi du lịch tỉnh khác. Bọn họ cũng như người nhà của cô vậy, bao giờ cũng quan tâm, chăm sóc cô.
Nếu thật sự giống như lời Vân Ngạn nói, có lẽ gả cho anh cũng được.
Ít nhất gia giáo của nhà họ Vân rất nghiêm, chắc sẽ không xảy ra mấy chuyện cẩu huyết của giới hào môn kia đâu. Ngoài ra cô có thể khẳng định, mặc dù ngày hôm ấy cô uống say, nhưng những phản ứng và cảm giác mà Vân Ngạn dành cho cô chắc chắn không phải giả dối.
Nhưng mà nghe nói mấy gia đình giàu có thế này trước khi kết hôn đều sẽ ký một hợp đồng trước hôn nhân. Vân Ngạn… chắc là cũng thế, dù sao cũng là nhà giàu của giàu mà.
Mấy chuyện này hẳn là Vân Ngạn sẽ lo chu đáo, ổn thoả. An Thính Miên cắn môi, cô thu dọn quần áo lại rồi lên giường nằm. Cô định ngày mai sẽ nói suy nghĩ của mình cho Vân Ngạn, phần còn lại thì để xem anh xử lý thế nào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Ngạn vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, bấy giờ nghe âm thanh trong phòng lắng xuống thì đôi tay đang nắm chặt của anh cuối cùng cũng buông lỏng. Vân Ngạn thở một hơi thật dài, hít sâu vào rồi lại thở nhẹ ra, sau đó anh nhẹ nhàng đi về phía sofa.
Nằm ngửa trên sofa, đầu gối lên tay, anh nhìn ánh trăng treo ngoài cửa sổ sát đất, anh vươn tay ra như muốn hứng một vệt trăng rằm.
Nếu… nếu cô không muốn kết hôn với anh thì sao đây? Vân Ngạn nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, trong đôi mắt anh dần mất đi ánh sáng. Coi như cô không đồng ý đi, thì sao chứ, anh sẽ luôn có cách để giành lấy cô, dù cô không muốn, dù... cô có hận anh đi chăng nữa.
Đêm nay có thêm hai người mất ngủ.
* * *
Sáng sớm, An Thính Miên mang tâm lý ăn may suy nghĩ về thời gian rời giường. Nếu cô ra ngoài khi Vân Ngạn đã đi, thì cô sẽ dùng thêm vài ngày để suy nghĩ lại. Nếu anh chưa đi, thì cô sẽ nói quyết định hôm qua cho anh nghe luôn.
An Thính Miên rửa mặt xong thì thay quần áo, trang điểm một chút như bình thường. Vừa ra khỏi phòng, An Thính Miên đảo mắt một cái đã thấy người đàn ông ngồi xử lý tài liệu trên quầy bar. Anh vẫn còn mặc đồ ngủ, mái tóc mềm mại rủ trên trán bớt đi vài phần sắc bén.
Thật ra Vân Ngạn không phải người hung dữ. Chỉ là sau chuyện kia An Thính Miên lại không biết đối mặt với anh thế nào, thậm chí là hơi sợ anh.
Chưa kể mấy lời cô nói lúc ấy đã chọc giận Vân Ngạn. An Thính Miên vẫn còn nhớ rõ nét mặt sa sầm anh bày ra, quả thật là Vân Ngạn của ngày hôm đó nghiêm nghị hơn hẳn bình thường.
An Thính Miên tò mò sao bây giờ anh vẫn còn mặc đồ ngủ, lúc cô nhận ra ánh mắt của mình không được đoan chính cho lắm thì Vân Ngạn đã gần như đứng trước mặt cô rồi.
Vân Ngạn nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, trong mắt anh hiện ý cười, những bất an giày vò anh từ tối qua đến sáng nay cũng tự nhiên biến mất.
Anh vuốt ve mái tóc dài như thác nước của cô, dịu dàng nói: “Em ngồi sofa một lát đi, anh thay quần áo xong rồi ăn sáng cùng em.”
Không đợi An Thính Miên phản ứng, cũng sợ cô đột nhiên đẩy anh ra nên Vân Ngạn buông tay cô một cách đầy lưu luyến, sau đó anh đẩy cửa bước vào phòng ngủ.
Anh để ý chiếc giường lớn đã được dọn dẹp chỉnh tề, như thể chuyện tối qua chỉ là một giấc mộng của riêng anh. Đến khi anh nhìn thấy chiếc túi anh tặng cô vào tối qua được đặt ở đầu giường thì trên môi anh mới nở nụ cười.
Haizz ~ Anh quên chú ý hôm nay cô nhóc có mặc chiếc váy mới anh mua hay không rồi. Nhưng mà làn da trắng nõn và mái tóc mềm như tảo biển ấy của cô mà kết hợp với chiếc váy đó thì nhất định là rất đẹp.
An Thính Miên sờ sờ phần đỉnh đầu được anh vuốt qua ban nãy, dường như độ ấm từ bàn tay to lớn của anh vẫn còn vương trên tóc. Tai An Thính Miên từ từ đỏ ửng.
Vân Ngạn thay một bộ đồ ở nhà, anh vừa đi vừa mặc áo thun khiến cho đầu tóc rối tung lên. Vừa bước ra khỏi phòng, anh đã thấy một cô nhóc đặt tay trên đầu gối ngoan ngoãn ngồi chờ. Rõ ràng trước đây cô không phải kiểu người như thế, có khi ở trước mặt anh còn cực kỳ đanh đá. Còn đây là…
Anh lại hoài nghi chẳng lẽ anh hung dữ đến vậy sao?
Có điều nghĩ lại bây giờ cô thấy anh dữ cũng được, ít nhất cũng nhờ chuyện đó mà cô không dám đối xử qua loa với anh nữa.
Cô chấp nhận anh cũng được, từ chối anh cũng được, ít ra cô đều phải suy nghĩ kĩ càng. Nhưng dù cô có chọn thế nào đi chăng nữa, Vân Ngạn cũng đã quyết định người anh muốn ở bên chính là cô rồi.
Vân Ngạn đến bên cô, nói: “Lại đây nào.”
An Thính Miên dõi mắt theo anh, cứ thế theo sau anh như cái đuôi nhỏ. Đến bàn ăn, Vân Ngạn bảo cô ngồi xuống, An Thính Miên làm theo. Sau đó Vân Ngạn từ trong bếp bưng ra hai ly sữa bò ấm nóng. An Thính Miên nhớ Vân Ngạn không uống sữa bò, sao lại có hai ly.
An Thính Miên cũng chẳng quan tâm, vẻ mặt cô vẫn bình thản, nghiêm túc nói: “Anh cần em giúp anh không?”
Đây là lần đầu tiên trong hôm nay Vân Ngạn nghe cô nói chuyện, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng ấy, quả là một em bé ngoan. Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến nỗi thiêu đốt tâm trí cô, anh ôn tồn đáp: “Giỏi quá. Vậy em tạm thời ngoan ngoãn ăn nhiều chút nữa là giúp anh rồi đó. Giờ thì đi rửa tay đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
An Thính Miên phồng má, cô khẽ gật đầu: “Dạ.”
Nhìn anh tiếp tục lấy bữa sáng đã làm sẵn từ trong hộp giữ nhiệt ra, An Thính Miên phát hiện hình như Vân Ngạn rất thích bảo cô ngoan một chút thì phải, có khi nào cô không ngoan đâu?
An Thính Miên còn chưa tự hỏi tự trả lời xong thì trước mặt đã có thêm một bàn đầy đồ ăn sáng. Thực đơn sáng nay cũng rất phong phú, có trứng chiên rắc chút tiêu, có măng tây áp chảo xanh mướt và bò pía vàng ruộm, đều là những món mà cô thích ăn. Trong một bát thuỷ tinh khác còn đựng xoài, dâu tây và quả việt quất xanh được bày trí cẩn thận, cùng vài chiếc nĩa nhỏ được thả vào trong.
Một bữa ăn Tàu không ra Tàu, Tây chẳng ra Tây, nhưng lại toàn là món yêu thích của An Thính Miên, ừm… Ngoại trừ ly sữa bò kia. Chịu thôi, cô và Vân Ngạn đều không thích uống sữa bò như nhau.
Vân Ngạn biết cô không thích uống sữa bò, nhưng anh lo cô nàng còn nhỏ, còn phải cao thêm nữa nên anh bèn làm nóng cả hai ly để uống cùng cô.
Ly sữa bị cô hắt hủi ra thật xa được anh kéo về, rồi anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Uống một chút đi.”
An Thính Miên bĩu môi: “Em đã lớn rồi, không cần uống sữa nữa đâu.” Cô đã chẳng còn là em bé nhỏ nữa. Buổi sáng trước ngày vào đại học một hôm, cô bị anh trai giục uống sữa bò, bảo là có thể cao lên. Nhưng cô đã uống nhiều năm rồi mà vẫn chẳng cao lên tẹo nào, vô dụng thì thôi đi, lại còn có mùi tanh nữa chứ.
Vân Ngạn cứ thế dịu dàng nhìn cô chẳng nói lời nào. An Thính Miên đành thoả hiệp: “Được rồi, em uống một xíu, một xíu thôi, không thể nhiều hơn!” Cô bá đạo ra điều kiện, như thể nếu anh không đáp ứng cô thì cô sẽ oà lên khóc ngay vậy.
“Được.” Vân Ngạn không chịu được bộ dạng hờn dỗi của cô, trong lòng anh sinh ra ý muốn cúi người hôn một cái lên đôi môi nhỏ xinh kia.
Hai người cứ như vậy mà dừng đề tài này lại, im lặng ăn sáng.
Vân Ngạn uống xong ngụm sữa bò cuối cùng, anh nhìn cái miệng nhỏ xinh của cô nhóc trước mặt nhã nhặn lịch sự ăn xong phần ăn của mình, tự dưng anh cảm thấy nếu sáng nào cũng có thể như sáng hôm nay, nhìn cô gái anh thương vào ở chung nhà với anh, ngày ngày tỉnh giấc trên chiếc giường của anh, rửa mặt xong thì ăn bữa sáng mà anh tỉ mỉ chuẩn bị, gặp món mình không thích thì vừa làm nũng vừa so đo tính toán với anh, rồi cuối cùng cũng hí hửng ăn đồ ăn. Có lẽ, buổi sáng tuyệt vời nhất mà anh có thể tưởng tượng chính là như thế này. Dường như chỉ cần có cô thì chuyện gì cũng trở nên hoàn mỹ vậy.
Cô gái nhỏ ăn xong miếng cuối cùng mới miễn cưỡng cầm sữa lên, từ từ mà uống. Tiếp đó cô thật sự không uống nổi nữa mới ngẩng đầu.
Khoảnh khắc An Thính Miên nhìn lên, cô lập tức thấy Vân Ngạn đang dịu dàng nhìn mình. Cô ngượng ngùng liếm khoé môi. Chiếc lưỡi màu hồng phấn vươn ra như lưỡi mèo con, còn chẹp lên chẹp xuống. Thôi, khó uống quá đi.
Nụ cười Vân Ngạn càng sâu thêm. Liệu cô gái nhỏ có biết mỗi một động tác của cô đều như đang quyến rũ anh không nhỉ, Vân Ngạn đã bị cô nàng câu hồn từ lâu rồi, như thể bây giờ cô nói gì anh cũng cho, dù có là sinh mệnh của anh đi chăng nữa. Chỉ cần không phải là rời khỏi anh, còn lại, nếu cô muốn, chuyện gì anh cũng đồng ý hết. Nhưng ngoài mặt anh vẫn không thể hiện gì, âm thầm thu lại ý cười trên môi.
An Thính Miên hít một hơi thật sâu, như sắp đưa ra một quyết định hệ trọng, đôi mắt sáng ngời nhìn Vân Ngạn: “Lời anh nói hôm qua vẫn còn được tính chứ ạ?”
Nội tâm Vân Ngạn căng thẳng, cô đang muốn trả lời anh sao? Anh tỉnh bơ nhìn cô chăm chú, khoé miệng giật giật: “Vẫn tính.”
“Vậy…”
Vân Ngạn kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô.
“Chúng mình kết hôn đi.”
Vân Ngạn thoáng sững người, hẳn là anh đã nghe nhầm.
An Thính Miên không thấy anh phản hồi thì có hơi thấp thỏm, cô đang chuẩn bị cẩn thận hỏi lại thử thì nghe anh đáp:
“Được.”
“Anh, không hỏi lí do của em ư?”
Vân Ngạn cười, giọng điệu trầm ấm: “Không cần đâu, em tự nguyện là được.”
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Chuẩn bị đến với cuộc sống hôn nhân gia đình. (Chà chà tay, chờ mong (nháy nháy mắt))
Chung cư Li Giang tuy không ở trung tâm thành phố hay thuộc khu chung cư của toà CBD, nhưng cũng là một chung cư xa xỉ. Khu chung cư này nằm bên dòng sông Li, từ cửa tiểu khu đi tiếp khoảng 200 mét là có thể đến công viên sinh thái (*) lớn nhất Ngô Thành, cả khu vực dưới sân chung cư là một vùng yên tĩnh giữa lòng thành phố. Chung cư này có tổng cộng chưa đến 50 căn hộ, thuộc dạng có tiền cũng chưa chắc mua được.
(*) Tên tiếng Anh của kiểu công viên này là Wetland Park. Hình ảnh minh hoạ: Hong Kong Wetland Park.
An Thính Miên nhìn những chiếc siêu xe và dòng người liên tục qua lại bên dưới, đa số những người ra vào chung cư này không phú thì cũng quý.
Trên một chiếc xe nọ có một đôi nam nữ bước xuống. Bọn họ tầm bốn, năm mươi tuổi, chắc là một cặp vợ chồng. Người đàn ông tự nhiên cầm lấy chiếc túi trong tay người phụ nữ, sau đó nắm tay vợ bước vào trong toà nhà.
An Thính Miên nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt. Bên kia đầu điện thoại im lặng đã lâu. An Nguyên chờ An Thính Miên khóc xong mới thở dài một hơi, rồi an ủi: “Thuỵ Thuỵ nghe lời nhé, anh hết bận rồi sẽ về bù đắp cho em. Anh dẫn em ra ngoài chơi được không? Đi đâu cũng được.”
An Thính Miên không muốn làm An Nguyên lo lắng thêm nữa: “Vâng, anh mau đi làm việc đi ạ, đừng quên ăn cơm đấy!”
“Ừ, ngoan, anh phải làm việc đây.”
Cúp điện thoại, An Thính Miên nắm chặt điện thoại trong tay. Cô tự hỏi, có phải nếu cô kết hôn với Vân Ngạn thì tình hình bên chỗ anh trai sẽ có chút tiến triển không? Nhưng mà sao Vân Ngạn lại vội vàng kết hôn đến vậy? Chỉ để đối phó với ba Vân, mẹ Vân thôi sao? Nhưng ba Vân, mẹ Vân đều là những bậc phụ huynh tâm lý mà.
Hay Vân Ngạn còn mục đích khác? Nhưng mà mục đích là gì mới được?
Tuy Vân Ngạn không phải người nam duy nhất ở tuổi này của nhà họ Vân, nhưng quan hệ trong gia tộc cũng xem như hoà thuận, chưa thấy anh em trong nhà đấu đá nhau bao giờ. Hơn nữa, chuyện anh em nhà họ Vân tranh chấp nhau là trái với gia pháp, nếu có cổ phần trong công ty gia tộc thì còn có thể bị phạt thu hồi cổ phần. Thật ra, nếu đã sinh ra ở nhà họ Vân thì chỉ cần không phạm lỗi thì dù có bình thường đến mấy, cũng có thể sống sung túc cả đời.
Hay chỉ đơn giản là anh cảm thấy mình cũng lớn tuổi rồi? Nhưng mà năm nay Vân Ngạn 28 tuổi, ở cái Ngô Thành này, con nhà giàu như anh đều sẽ không kết hôn sớm. À, trừ ba nhà Vân, Mộc, Vu ra.
Nghĩ lại, hình như kết hôn với Vân Ngạn cũng không tệ lắm. Mặc dù nhìn qua bề ngoài Vân Ngạn có hơi hung dữ một chút, nhưng thật ra anh rất cưng chiều em gái, mà đối xử với cô cũng rất tốt.
Mấy năm nay ở Ngô Thành, mỗi lần Vân Ngạn đi công tác về đều sẽ đem quà về cho cô. Ba Vân, mẹ Vân cũng đối xử với cô rất tốt, khi anh trai đi công tác, không thể thường xuyên chăm sóc cô được, thì họ thường xuyên gọi cô sang nhà ăn cơm chung. Thậm chí ở nhà họ Vân còn có một phòng riêng cho cô nữa. Chị Vân Mộc thì khỏi phải nói, đó là thần tượng của cô. Hơn nữa chị Vân Mộc cũng đối xử với cô như em gái ruột, mỗi lần Vân Mộc về thành phố đều sẽ đưa cô đi du lịch tỉnh khác. Bọn họ cũng như người nhà của cô vậy, bao giờ cũng quan tâm, chăm sóc cô.
Nếu thật sự giống như lời Vân Ngạn nói, có lẽ gả cho anh cũng được.
Ít nhất gia giáo của nhà họ Vân rất nghiêm, chắc sẽ không xảy ra mấy chuyện cẩu huyết của giới hào môn kia đâu. Ngoài ra cô có thể khẳng định, mặc dù ngày hôm ấy cô uống say, nhưng những phản ứng và cảm giác mà Vân Ngạn dành cho cô chắc chắn không phải giả dối.
Nhưng mà nghe nói mấy gia đình giàu có thế này trước khi kết hôn đều sẽ ký một hợp đồng trước hôn nhân. Vân Ngạn… chắc là cũng thế, dù sao cũng là nhà giàu của giàu mà.
Mấy chuyện này hẳn là Vân Ngạn sẽ lo chu đáo, ổn thoả. An Thính Miên cắn môi, cô thu dọn quần áo lại rồi lên giường nằm. Cô định ngày mai sẽ nói suy nghĩ của mình cho Vân Ngạn, phần còn lại thì để xem anh xử lý thế nào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Ngạn vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, bấy giờ nghe âm thanh trong phòng lắng xuống thì đôi tay đang nắm chặt của anh cuối cùng cũng buông lỏng. Vân Ngạn thở một hơi thật dài, hít sâu vào rồi lại thở nhẹ ra, sau đó anh nhẹ nhàng đi về phía sofa.
Nằm ngửa trên sofa, đầu gối lên tay, anh nhìn ánh trăng treo ngoài cửa sổ sát đất, anh vươn tay ra như muốn hứng một vệt trăng rằm.
Nếu… nếu cô không muốn kết hôn với anh thì sao đây? Vân Ngạn nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, trong đôi mắt anh dần mất đi ánh sáng. Coi như cô không đồng ý đi, thì sao chứ, anh sẽ luôn có cách để giành lấy cô, dù cô không muốn, dù... cô có hận anh đi chăng nữa.
Đêm nay có thêm hai người mất ngủ.
* * *
Sáng sớm, An Thính Miên mang tâm lý ăn may suy nghĩ về thời gian rời giường. Nếu cô ra ngoài khi Vân Ngạn đã đi, thì cô sẽ dùng thêm vài ngày để suy nghĩ lại. Nếu anh chưa đi, thì cô sẽ nói quyết định hôm qua cho anh nghe luôn.
An Thính Miên rửa mặt xong thì thay quần áo, trang điểm một chút như bình thường. Vừa ra khỏi phòng, An Thính Miên đảo mắt một cái đã thấy người đàn ông ngồi xử lý tài liệu trên quầy bar. Anh vẫn còn mặc đồ ngủ, mái tóc mềm mại rủ trên trán bớt đi vài phần sắc bén.
Thật ra Vân Ngạn không phải người hung dữ. Chỉ là sau chuyện kia An Thính Miên lại không biết đối mặt với anh thế nào, thậm chí là hơi sợ anh.
Chưa kể mấy lời cô nói lúc ấy đã chọc giận Vân Ngạn. An Thính Miên vẫn còn nhớ rõ nét mặt sa sầm anh bày ra, quả thật là Vân Ngạn của ngày hôm đó nghiêm nghị hơn hẳn bình thường.
An Thính Miên tò mò sao bây giờ anh vẫn còn mặc đồ ngủ, lúc cô nhận ra ánh mắt của mình không được đoan chính cho lắm thì Vân Ngạn đã gần như đứng trước mặt cô rồi.
Vân Ngạn nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, trong mắt anh hiện ý cười, những bất an giày vò anh từ tối qua đến sáng nay cũng tự nhiên biến mất.
Anh vuốt ve mái tóc dài như thác nước của cô, dịu dàng nói: “Em ngồi sofa một lát đi, anh thay quần áo xong rồi ăn sáng cùng em.”
Không đợi An Thính Miên phản ứng, cũng sợ cô đột nhiên đẩy anh ra nên Vân Ngạn buông tay cô một cách đầy lưu luyến, sau đó anh đẩy cửa bước vào phòng ngủ.
Anh để ý chiếc giường lớn đã được dọn dẹp chỉnh tề, như thể chuyện tối qua chỉ là một giấc mộng của riêng anh. Đến khi anh nhìn thấy chiếc túi anh tặng cô vào tối qua được đặt ở đầu giường thì trên môi anh mới nở nụ cười.
Haizz ~ Anh quên chú ý hôm nay cô nhóc có mặc chiếc váy mới anh mua hay không rồi. Nhưng mà làn da trắng nõn và mái tóc mềm như tảo biển ấy của cô mà kết hợp với chiếc váy đó thì nhất định là rất đẹp.
An Thính Miên sờ sờ phần đỉnh đầu được anh vuốt qua ban nãy, dường như độ ấm từ bàn tay to lớn của anh vẫn còn vương trên tóc. Tai An Thính Miên từ từ đỏ ửng.
Vân Ngạn thay một bộ đồ ở nhà, anh vừa đi vừa mặc áo thun khiến cho đầu tóc rối tung lên. Vừa bước ra khỏi phòng, anh đã thấy một cô nhóc đặt tay trên đầu gối ngoan ngoãn ngồi chờ. Rõ ràng trước đây cô không phải kiểu người như thế, có khi ở trước mặt anh còn cực kỳ đanh đá. Còn đây là…
Anh lại hoài nghi chẳng lẽ anh hung dữ đến vậy sao?
Có điều nghĩ lại bây giờ cô thấy anh dữ cũng được, ít nhất cũng nhờ chuyện đó mà cô không dám đối xử qua loa với anh nữa.
Cô chấp nhận anh cũng được, từ chối anh cũng được, ít ra cô đều phải suy nghĩ kĩ càng. Nhưng dù cô có chọn thế nào đi chăng nữa, Vân Ngạn cũng đã quyết định người anh muốn ở bên chính là cô rồi.
Vân Ngạn đến bên cô, nói: “Lại đây nào.”
An Thính Miên dõi mắt theo anh, cứ thế theo sau anh như cái đuôi nhỏ. Đến bàn ăn, Vân Ngạn bảo cô ngồi xuống, An Thính Miên làm theo. Sau đó Vân Ngạn từ trong bếp bưng ra hai ly sữa bò ấm nóng. An Thính Miên nhớ Vân Ngạn không uống sữa bò, sao lại có hai ly.
An Thính Miên cũng chẳng quan tâm, vẻ mặt cô vẫn bình thản, nghiêm túc nói: “Anh cần em giúp anh không?”
Đây là lần đầu tiên trong hôm nay Vân Ngạn nghe cô nói chuyện, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng ấy, quả là một em bé ngoan. Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến nỗi thiêu đốt tâm trí cô, anh ôn tồn đáp: “Giỏi quá. Vậy em tạm thời ngoan ngoãn ăn nhiều chút nữa là giúp anh rồi đó. Giờ thì đi rửa tay đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
An Thính Miên phồng má, cô khẽ gật đầu: “Dạ.”
Nhìn anh tiếp tục lấy bữa sáng đã làm sẵn từ trong hộp giữ nhiệt ra, An Thính Miên phát hiện hình như Vân Ngạn rất thích bảo cô ngoan một chút thì phải, có khi nào cô không ngoan đâu?
An Thính Miên còn chưa tự hỏi tự trả lời xong thì trước mặt đã có thêm một bàn đầy đồ ăn sáng. Thực đơn sáng nay cũng rất phong phú, có trứng chiên rắc chút tiêu, có măng tây áp chảo xanh mướt và bò pía vàng ruộm, đều là những món mà cô thích ăn. Trong một bát thuỷ tinh khác còn đựng xoài, dâu tây và quả việt quất xanh được bày trí cẩn thận, cùng vài chiếc nĩa nhỏ được thả vào trong.
Một bữa ăn Tàu không ra Tàu, Tây chẳng ra Tây, nhưng lại toàn là món yêu thích của An Thính Miên, ừm… Ngoại trừ ly sữa bò kia. Chịu thôi, cô và Vân Ngạn đều không thích uống sữa bò như nhau.
Vân Ngạn biết cô không thích uống sữa bò, nhưng anh lo cô nàng còn nhỏ, còn phải cao thêm nữa nên anh bèn làm nóng cả hai ly để uống cùng cô.
Ly sữa bị cô hắt hủi ra thật xa được anh kéo về, rồi anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Uống một chút đi.”
An Thính Miên bĩu môi: “Em đã lớn rồi, không cần uống sữa nữa đâu.” Cô đã chẳng còn là em bé nhỏ nữa. Buổi sáng trước ngày vào đại học một hôm, cô bị anh trai giục uống sữa bò, bảo là có thể cao lên. Nhưng cô đã uống nhiều năm rồi mà vẫn chẳng cao lên tẹo nào, vô dụng thì thôi đi, lại còn có mùi tanh nữa chứ.
Vân Ngạn cứ thế dịu dàng nhìn cô chẳng nói lời nào. An Thính Miên đành thoả hiệp: “Được rồi, em uống một xíu, một xíu thôi, không thể nhiều hơn!” Cô bá đạo ra điều kiện, như thể nếu anh không đáp ứng cô thì cô sẽ oà lên khóc ngay vậy.
“Được.” Vân Ngạn không chịu được bộ dạng hờn dỗi của cô, trong lòng anh sinh ra ý muốn cúi người hôn một cái lên đôi môi nhỏ xinh kia.
Hai người cứ như vậy mà dừng đề tài này lại, im lặng ăn sáng.
Vân Ngạn uống xong ngụm sữa bò cuối cùng, anh nhìn cái miệng nhỏ xinh của cô nhóc trước mặt nhã nhặn lịch sự ăn xong phần ăn của mình, tự dưng anh cảm thấy nếu sáng nào cũng có thể như sáng hôm nay, nhìn cô gái anh thương vào ở chung nhà với anh, ngày ngày tỉnh giấc trên chiếc giường của anh, rửa mặt xong thì ăn bữa sáng mà anh tỉ mỉ chuẩn bị, gặp món mình không thích thì vừa làm nũng vừa so đo tính toán với anh, rồi cuối cùng cũng hí hửng ăn đồ ăn. Có lẽ, buổi sáng tuyệt vời nhất mà anh có thể tưởng tượng chính là như thế này. Dường như chỉ cần có cô thì chuyện gì cũng trở nên hoàn mỹ vậy.
Cô gái nhỏ ăn xong miếng cuối cùng mới miễn cưỡng cầm sữa lên, từ từ mà uống. Tiếp đó cô thật sự không uống nổi nữa mới ngẩng đầu.
Khoảnh khắc An Thính Miên nhìn lên, cô lập tức thấy Vân Ngạn đang dịu dàng nhìn mình. Cô ngượng ngùng liếm khoé môi. Chiếc lưỡi màu hồng phấn vươn ra như lưỡi mèo con, còn chẹp lên chẹp xuống. Thôi, khó uống quá đi.
Nụ cười Vân Ngạn càng sâu thêm. Liệu cô gái nhỏ có biết mỗi một động tác của cô đều như đang quyến rũ anh không nhỉ, Vân Ngạn đã bị cô nàng câu hồn từ lâu rồi, như thể bây giờ cô nói gì anh cũng cho, dù có là sinh mệnh của anh đi chăng nữa. Chỉ cần không phải là rời khỏi anh, còn lại, nếu cô muốn, chuyện gì anh cũng đồng ý hết. Nhưng ngoài mặt anh vẫn không thể hiện gì, âm thầm thu lại ý cười trên môi.
An Thính Miên hít một hơi thật sâu, như sắp đưa ra một quyết định hệ trọng, đôi mắt sáng ngời nhìn Vân Ngạn: “Lời anh nói hôm qua vẫn còn được tính chứ ạ?”
Nội tâm Vân Ngạn căng thẳng, cô đang muốn trả lời anh sao? Anh tỉnh bơ nhìn cô chăm chú, khoé miệng giật giật: “Vẫn tính.”
“Vậy…”
Vân Ngạn kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô.
“Chúng mình kết hôn đi.”
Vân Ngạn thoáng sững người, hẳn là anh đã nghe nhầm.
An Thính Miên không thấy anh phản hồi thì có hơi thấp thỏm, cô đang chuẩn bị cẩn thận hỏi lại thử thì nghe anh đáp:
“Được.”
“Anh, không hỏi lí do của em ư?”
Vân Ngạn cười, giọng điệu trầm ấm: “Không cần đâu, em tự nguyện là được.”
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Chuẩn bị đến với cuộc sống hôn nhân gia đình. (Chà chà tay, chờ mong (nháy nháy mắt))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.