Chương 67
Ngung Cửu
08/10/2024
Vào ngày tất niên, bữa trưa ở nhà lớn Thượng Dã nhà họ Vân diễn ra vô cùng náo nhiệt.
Tuy An Thính Miên không phải người trẻ nhất trong lứa tuổi của cô, nhưng các bác trai, bác gái nhà họ Vân đều tặng rất nhiều bao lì xì màu đỏ cho cô, An Thính Miên nhìn thoáng qua mẹ Vân ở bên cạnh.
Mẹ Vân nói cô vẫn chưa tốt nghiệp, cũng coi như trẻ con nhà họ Vân, mấy bao lì xì này nên nhận, cho nên An Thính Miên nhận được sáu bao lì xì màu đỏ, cô mừng rỡ về phòng mở ra đếm tiền.
Mẹ Vân biết nhà họ An thường ăn cơm tất niên vào buổi tối nên bảo Vân Ngạn đưa cô về nhà họ An ăn tết cùng anh trai và chị dâu, ở đó chơi vui vẻ, đến tối về trông nhà là được.
Sau khi ăn một bữa ở nhà họ Vân và ăn một bữa ở nhà họ An, buổi tối An Thính Miên tắm rửa xong nằm trên giường, xoa xoa cái bụng căng tròn của mình.
“Cảm giác như đang mang thai vậy.”
“Đừng nói lung tung.” Vân Ngạn kéo cô đứng lên, quàng khăn quàng cổ.
“Anh đang làm gì thế?” An Thính Miên cũng không động đậy, chỉ nhìn người đàn ông đang bận rộn tìm quần áo ấm cho cô.
“Dẫn em đi đốt pháo hoa.” Vân Ngạn thay một đôi tất ấm hơn cho cô, đeo bốt vào, kéo khóa lên: “Đứng lên nhìn xem.”
An Thính Miên đứng lên xoay một vòng, sau đó đứng thẳng, nhìn người đàn ông.
Vân Ngạn bị dáng vẻ đáng yêu của cô chọc cười: “Giày thoải mái không?”
Thì ra không phải bảo đứng lên xem có đẹp hay không.
“Thoải mái.”
“Vậy đi thôi.”
Người đàn ông duỗi tay ra nắm tay cô, An Thính Miên nhanh tay nhanh mắt né tránh, tự bước ra ngoài cửa.
Vân Ngạn nhìn tay mình lơ lửng giữa không trung, anh bất đắc dĩ cười.
Nhưng cũng chỉ trong vài giây, Vân Ngạn liền nhấc chân theo sau, anh nắm tay An Thính Miên. Lúc này An Thính Miên không tránh nữa, khóe miệng anh bất giác cong lên.
Pháo hoa đã mua khi sắm tết, có pháo hoa cầm tay, cây pháo bông và pháo hoa loại vừa.
An Thính Miên ôm pháo hoa trong lòng đi theo sau anh: “Anh mang theo bật lửa không?”
“Có mang.”
“Vậy là anh còn hút thuốc sao?” An Thính Miên bước nhanh tới chỗ anh, nhìn anh.
“Không nhiều.”
Từ trước đến nay anh không bao giờ hút thuốc trước mặt cô. Chỉ là đôi khi cô sẽ tìm thấy bật lửa và bao thuốc trong túi anh, có đôi khi thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên quần áo hay ngón tay anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Thế là gần đây vẫn hút nhiều lần?” An Thính Miên đoán được trong khoảng thời gian này anh hút thuốc rất nhiều, nhưng lời đến bên miệng vẫn không nói gì thêm: “À.”
Vân Ngạn ngạc nhiên với sự khác thường của cô hôm nay, cho dù tối qua làm loạn cùng anh đến mười hai giờ đêm mới ngủ, nhưng bảy giờ sáng nay vẫn đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng bếp dưới lầu.
Lúc ấy mẹ Vân đang cầm thìa nếm thử món súp sườn của ba Vân, bác gái đang cầm đũa khuấy trứng gà giúp bác trai, còn Vân Ngạn đang cầm cái lật trong tay chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Cháu trai Lâm Lâm của bác trai ngồi vào bàn ăn ngoan ngoãn ăn bữa sáng như người lớn, Lệ Lệ được mẹ ôm trong lòng, dụi đôi mắt ngái ngủ, miệng nhai cơm.
An Thính Miên đứng ở cửa không biết làm sao, cuối cùng Vân Ngạn bước qua dẫn cô tới bên cạnh bàn ăn, ngồi đối diện hai bạn nhỏ.
Lệ Lệ ở trong lòng mẹ, ngậm cơm trong miệng, nhìn thấy cô mơ hồ không rõ kêu thím nhỏ.
An Thính Miên dịu dàng chào hỏi hai bé cưng, sau đó lại quay đầu ngước mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đang bày bữa sáng trước mặt cô, rất muốn nói mình không phải trẻ con, ngồi cùng trẻ con chân chính rất áp lực đó biết không.
Không ngờ anh không để tâm đến tình huống này, hôn một cái lên mặt cô, sau đó rất tự nhiên hỏi: “Sao thế? Cũng muốn anh đút cho em ăn?”
Khuôn mặt An Thính Miên lập tức đỏ lên, cô rất muốn vươn tay đấm anh một cái, nhưng ở đây toàn người lớn, còn có hai bạn nhỏ chưa đi mẫu giáo.
Cô mím môi không để ý tới anh, quay đầu ăn sáng, nhưng nụ cười trên môi Tống Lăng Hương đang ôm Lệ Lệ ở đối diện khiến cô không thể phớt lờ.
Lại quay về hiện tại.
Anh ôm cô vào lòng, đặt chiếc bật lửa vào tay cô, cúi đầu ghé sát vào tai cô: “Châm lửa không?”
An Thính Miên nắm chặt bật lửa màu bạc, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Muốn.”
Người đàn ông buông cô ra, để cô vui vẻ chơi pháo hoa.
Pháo hoa bay lên giữa không trung rồi nở rộ sáng rực trên bầu trời.
Cô không giấu được niềm vui trên mặt, xoay người nhón chân lên che tai anh.
Vân Ngạn bị động tác vụng về của cô chọc cười, cũng duỗi tay che tai cô lại, trong mắt cô là pháo hoa đầy trời như ngân hà sáng lạn, còn có dáng vẻ của anh phản chiếu trong mắt cô. Anh cực kỳ rung động, cúi người ngậm lấy môi cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô gái trong lòng ngoan ngoãn đón nhận, thậm chí còn lại gần thêm một chút. Trên người cô là mùi hoa nhàn nhạt cùng một chút hương ngọt thanh của trái cây.Sau khi bắn pháo hoa xong, An Thính Miên lui về, cắn cắn môi.
“Sao lại ngọt như vậy?” Anh trêu chọc.
Cô nghiêng đầu, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Vậy có thể thưởng không?”
Vân Ngạn không ngờ cô sẽ nói như vậy, giữ chặt đầu cô, hôn mạnh một cái, thậm chí phát ra một tiếng “Chụt”.
Rốt cuộc An Thính Miên cũng đỏ mặt.
“Đương nhiên.”
“Vậy…” An Thính Miên kéo ống tay áo anh, nhìn anh: “Cầu nguyện nhé?”
Vân Ngạn nhướn mày: “Ừm.” Sau đó chờ cô nói tiếp.
An Thính Miên nở nụ cười, học dáng vẻ ngày thường của anh, ghé sát bên tai anh, nhẹ nhàng nói: “Mong người yêu em bình an, sống lâu trăm tuổi, bớt hút thuốc lại, uống ít rượu một chút.”
Nói quanh nói quẩn vẫn nhớ rõ lời vừa rồi, muốn anh bớt hút thuốc, uống ít rượu thôi.
Vân Ngạn gật gật đầu, cúi người nhìn hai mắt cô: “Có thể, ngoại trừ trường hợp bắt buộc phải hút thuốc, uống rượu được không?”
An Thính Miên biết đôi khi xã giao không thể không uống rượu, cô chỉ muốn bày tỏ sự quan tâm của mình.
“Anh cũng có một điều ước năm mới.”
“Ừm, anh nói đi.” An Thính Miên nhìn pháo hoa ở sân vận động đối diện sông cách đó không xa, cọ cọ lồng ngực ấm áp.
Người đàn ông học động tác vừa rồi của cô, cúi người ghé vào tai cô, dùng giọng khàn khàn nói: “Đêm nay từ phía sau, không được khóc.”
An Thính Miên muốn đẩy anh ra, nhưng anh đã đoán được từ trước, không cho đẩy ra.
“Có thể chứ?”
Nào có ai có ước nguyện năm mới như thế này? Không đứng đắn chút nào. An Thính Miên cũng không muốn trả lời câu hỏi này của anh.
Vân Ngạn cũng không hỏi tiếp, nhìn cô rời khỏi lòng anh, xoay người đốt cây pháo bông quơ quơ trên không trung.
Sau khi về nhà, là vào từ phía sau, nhưng An Thính Miên vẫn không khỏi bật khóc.
Anh cẩn thận hôn những giọt nước mắt trên má cô, ôn tồn dỗ dành, nhưng lực của anh mỗi lúc một mạnh hơn.
Tuy An Thính Miên không phải người trẻ nhất trong lứa tuổi của cô, nhưng các bác trai, bác gái nhà họ Vân đều tặng rất nhiều bao lì xì màu đỏ cho cô, An Thính Miên nhìn thoáng qua mẹ Vân ở bên cạnh.
Mẹ Vân nói cô vẫn chưa tốt nghiệp, cũng coi như trẻ con nhà họ Vân, mấy bao lì xì này nên nhận, cho nên An Thính Miên nhận được sáu bao lì xì màu đỏ, cô mừng rỡ về phòng mở ra đếm tiền.
Mẹ Vân biết nhà họ An thường ăn cơm tất niên vào buổi tối nên bảo Vân Ngạn đưa cô về nhà họ An ăn tết cùng anh trai và chị dâu, ở đó chơi vui vẻ, đến tối về trông nhà là được.
Sau khi ăn một bữa ở nhà họ Vân và ăn một bữa ở nhà họ An, buổi tối An Thính Miên tắm rửa xong nằm trên giường, xoa xoa cái bụng căng tròn của mình.
“Cảm giác như đang mang thai vậy.”
“Đừng nói lung tung.” Vân Ngạn kéo cô đứng lên, quàng khăn quàng cổ.
“Anh đang làm gì thế?” An Thính Miên cũng không động đậy, chỉ nhìn người đàn ông đang bận rộn tìm quần áo ấm cho cô.
“Dẫn em đi đốt pháo hoa.” Vân Ngạn thay một đôi tất ấm hơn cho cô, đeo bốt vào, kéo khóa lên: “Đứng lên nhìn xem.”
An Thính Miên đứng lên xoay một vòng, sau đó đứng thẳng, nhìn người đàn ông.
Vân Ngạn bị dáng vẻ đáng yêu của cô chọc cười: “Giày thoải mái không?”
Thì ra không phải bảo đứng lên xem có đẹp hay không.
“Thoải mái.”
“Vậy đi thôi.”
Người đàn ông duỗi tay ra nắm tay cô, An Thính Miên nhanh tay nhanh mắt né tránh, tự bước ra ngoài cửa.
Vân Ngạn nhìn tay mình lơ lửng giữa không trung, anh bất đắc dĩ cười.
Nhưng cũng chỉ trong vài giây, Vân Ngạn liền nhấc chân theo sau, anh nắm tay An Thính Miên. Lúc này An Thính Miên không tránh nữa, khóe miệng anh bất giác cong lên.
Pháo hoa đã mua khi sắm tết, có pháo hoa cầm tay, cây pháo bông và pháo hoa loại vừa.
An Thính Miên ôm pháo hoa trong lòng đi theo sau anh: “Anh mang theo bật lửa không?”
“Có mang.”
“Vậy là anh còn hút thuốc sao?” An Thính Miên bước nhanh tới chỗ anh, nhìn anh.
“Không nhiều.”
Từ trước đến nay anh không bao giờ hút thuốc trước mặt cô. Chỉ là đôi khi cô sẽ tìm thấy bật lửa và bao thuốc trong túi anh, có đôi khi thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên quần áo hay ngón tay anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Thế là gần đây vẫn hút nhiều lần?” An Thính Miên đoán được trong khoảng thời gian này anh hút thuốc rất nhiều, nhưng lời đến bên miệng vẫn không nói gì thêm: “À.”
Vân Ngạn ngạc nhiên với sự khác thường của cô hôm nay, cho dù tối qua làm loạn cùng anh đến mười hai giờ đêm mới ngủ, nhưng bảy giờ sáng nay vẫn đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng bếp dưới lầu.
Lúc ấy mẹ Vân đang cầm thìa nếm thử món súp sườn của ba Vân, bác gái đang cầm đũa khuấy trứng gà giúp bác trai, còn Vân Ngạn đang cầm cái lật trong tay chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Cháu trai Lâm Lâm của bác trai ngồi vào bàn ăn ngoan ngoãn ăn bữa sáng như người lớn, Lệ Lệ được mẹ ôm trong lòng, dụi đôi mắt ngái ngủ, miệng nhai cơm.
An Thính Miên đứng ở cửa không biết làm sao, cuối cùng Vân Ngạn bước qua dẫn cô tới bên cạnh bàn ăn, ngồi đối diện hai bạn nhỏ.
Lệ Lệ ở trong lòng mẹ, ngậm cơm trong miệng, nhìn thấy cô mơ hồ không rõ kêu thím nhỏ.
An Thính Miên dịu dàng chào hỏi hai bé cưng, sau đó lại quay đầu ngước mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đang bày bữa sáng trước mặt cô, rất muốn nói mình không phải trẻ con, ngồi cùng trẻ con chân chính rất áp lực đó biết không.
Không ngờ anh không để tâm đến tình huống này, hôn một cái lên mặt cô, sau đó rất tự nhiên hỏi: “Sao thế? Cũng muốn anh đút cho em ăn?”
Khuôn mặt An Thính Miên lập tức đỏ lên, cô rất muốn vươn tay đấm anh một cái, nhưng ở đây toàn người lớn, còn có hai bạn nhỏ chưa đi mẫu giáo.
Cô mím môi không để ý tới anh, quay đầu ăn sáng, nhưng nụ cười trên môi Tống Lăng Hương đang ôm Lệ Lệ ở đối diện khiến cô không thể phớt lờ.
Lại quay về hiện tại.
Anh ôm cô vào lòng, đặt chiếc bật lửa vào tay cô, cúi đầu ghé sát vào tai cô: “Châm lửa không?”
An Thính Miên nắm chặt bật lửa màu bạc, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Muốn.”
Người đàn ông buông cô ra, để cô vui vẻ chơi pháo hoa.
Pháo hoa bay lên giữa không trung rồi nở rộ sáng rực trên bầu trời.
Cô không giấu được niềm vui trên mặt, xoay người nhón chân lên che tai anh.
Vân Ngạn bị động tác vụng về của cô chọc cười, cũng duỗi tay che tai cô lại, trong mắt cô là pháo hoa đầy trời như ngân hà sáng lạn, còn có dáng vẻ của anh phản chiếu trong mắt cô. Anh cực kỳ rung động, cúi người ngậm lấy môi cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô gái trong lòng ngoan ngoãn đón nhận, thậm chí còn lại gần thêm một chút. Trên người cô là mùi hoa nhàn nhạt cùng một chút hương ngọt thanh của trái cây.Sau khi bắn pháo hoa xong, An Thính Miên lui về, cắn cắn môi.
“Sao lại ngọt như vậy?” Anh trêu chọc.
Cô nghiêng đầu, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Vậy có thể thưởng không?”
Vân Ngạn không ngờ cô sẽ nói như vậy, giữ chặt đầu cô, hôn mạnh một cái, thậm chí phát ra một tiếng “Chụt”.
Rốt cuộc An Thính Miên cũng đỏ mặt.
“Đương nhiên.”
“Vậy…” An Thính Miên kéo ống tay áo anh, nhìn anh: “Cầu nguyện nhé?”
Vân Ngạn nhướn mày: “Ừm.” Sau đó chờ cô nói tiếp.
An Thính Miên nở nụ cười, học dáng vẻ ngày thường của anh, ghé sát bên tai anh, nhẹ nhàng nói: “Mong người yêu em bình an, sống lâu trăm tuổi, bớt hút thuốc lại, uống ít rượu một chút.”
Nói quanh nói quẩn vẫn nhớ rõ lời vừa rồi, muốn anh bớt hút thuốc, uống ít rượu thôi.
Vân Ngạn gật gật đầu, cúi người nhìn hai mắt cô: “Có thể, ngoại trừ trường hợp bắt buộc phải hút thuốc, uống rượu được không?”
An Thính Miên biết đôi khi xã giao không thể không uống rượu, cô chỉ muốn bày tỏ sự quan tâm của mình.
“Anh cũng có một điều ước năm mới.”
“Ừm, anh nói đi.” An Thính Miên nhìn pháo hoa ở sân vận động đối diện sông cách đó không xa, cọ cọ lồng ngực ấm áp.
Người đàn ông học động tác vừa rồi của cô, cúi người ghé vào tai cô, dùng giọng khàn khàn nói: “Đêm nay từ phía sau, không được khóc.”
An Thính Miên muốn đẩy anh ra, nhưng anh đã đoán được từ trước, không cho đẩy ra.
“Có thể chứ?”
Nào có ai có ước nguyện năm mới như thế này? Không đứng đắn chút nào. An Thính Miên cũng không muốn trả lời câu hỏi này của anh.
Vân Ngạn cũng không hỏi tiếp, nhìn cô rời khỏi lòng anh, xoay người đốt cây pháo bông quơ quơ trên không trung.
Sau khi về nhà, là vào từ phía sau, nhưng An Thính Miên vẫn không khỏi bật khóc.
Anh cẩn thận hôn những giọt nước mắt trên má cô, ôn tồn dỗ dành, nhưng lực của anh mỗi lúc một mạnh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.