Chương 39
Mộng Tiêu Nhị
14/05/2020
Tần Thư cảm thấy vừa kích động vừa sụp độ, cảnh tượng cô không muốn nhìn thấy nhất cuối cùng vẫn đến.
Trước kia cô đã vô số lần ảo tưởng, có lẽ Hạ Cánh Nam cũng hơi thích mình, chẳng qua ngại vấn để tuổi tác và anh ta đã từng ly hôn nên từ chối cô.
Chờ khi anh ta bình tĩnh lại rồi sẽ đến tìm cô.
Nhưng vừa đợi thì đã qua bốn năm rưỡi.
Bốn năm rưỡi qua đi, anh ta tình nguyện đi xem mắt cũng không muốn suy xét đến việc thử ở bên cô.
Thế nhưng lúc này đây, anh ta lại nói muốn theo đuổi cô.
Sức lực giữa nam và nữ chênh lệch quá lớn, Tần Thư giãy giụa không được, anh ta vẫn im lặng ôm cô, ôm rất chặt.
Hạ Cánh Nam đã sớm đoán được, có những lời một khi nói ra, cô sẽ có phản ứng quá khích như thế nào.
Cô đá, cô giãy giụa, cô khóc, anh ta đều có thể chịu đựng.
Nhưng ngoài dự đoán, cô không điên cuồng náo loạn.
Không đá cũng không cào.
Bởi vì trước đó hai người vật lộn, bây giờ Hạ Cánh Nam đang đối mặt với cửa khách sạn.
Đèn bên đài phun nước tối nay rất sáng, chiếu sáng biển số của chiếc xe đó.
Anh ta ngẩn người, xe của Hàn Phái?
Chiếc xe không đi ra từ lối ra, mà quay đi ngay từ chỗ cửa vào, vì nhìn thấy anh ta nên muốn tránh đi cho đỡ xấu hổ hay sao?
Không kịp nghĩ nhiều, Tần Thư lại cất tiếng nói.
“Hạ Cánh Nam, tôi nói rồi, tôi có bạn trai! Anh có bệnh hả?!” Bởi vì tức giận, Tần Thư nói không lựa lời.
Hạ Cánh Nam: “Đúng vậy.”
Tần Thư mắt đỏ lên: “Cút đi!”
Hạ Cánh Nam không lên tiếng, lại càng ôm chặt hơn.
Tần Thư lập tức rơi nước mắt, cô cũng không hề giãy giụa, càng giãy anh ta càng ôm chặt, thế thì đơn giản là bình tĩnh lại.
Giọng nói của cô bình tĩnh lý trí đến đáng sợ: “Hạ Cánh Nam, cuối cùng anh đang làm gì vậy? Anh biết bây giờ tôi không còn quan tâm đến anh nữa, tại sao anh lại vậy.”
Cô vừa nghẹn ngào vừa nói: “Dù anh không thích tôi thì cũng đừng đến chà đạp tôi. Đối với anh, có phải tôi là thứ ăn vào thì vô vị bỏ đi thì tiếc không?”
Nước mắt chảy dài trên má, tụ lại dưới cằm, từng giọt từng giọt rơi trên áo sơ mi của anh ta.
Hạ Cánh Nam cũng yên lặng, trong lòng đau đớn, “Kỳ Kỳ, không phải như thế, có những việc một lời nói không rõ, hôm nào đó anh sẽ giải thích rõ với em.”
Anh ta thở dài nói: “Anh đã hỏi Hà Phi, anh ta có bạn gái rồi.”
Tần Thư ngước mắt nhìn, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh ta: “Hà Phi? Ai nói với anh Hà Phi là bạn trai tôi?! Bạn trai tôi là Hàn Phái! Hàn Phái! Hàn Phái! Hàn Phái! Hàn Phái! Là Hàn Phái! Anh nghe rõ chưa! Bởi vì tôi không muốn quan hệ giữa hai người trở nên xấu hổ mới không nói, anh còn chưa buông tay!” Cô gần như quát vào mặt anh ta.
Toàn tân Hạ Cánh Nam cứng đờ, ngon tay run rẩy lập tức buông cô ra, “Xin lỗi, thật sự anh không biết.”
Nhìn thấy cô nước mắt đầy mặt, Hạ Cánh Nam muốn duỗi tay lau, nâng lên nhưng lại hạ xuống. Tay chân luống cuống không biết để đâu, cuối cùng nhét tay vào túi áo.
Anh ta nhớ đến xe của Hàn Phái vừa mới rời khỏi, đời này chưa bao giờ anh ta lại xấu hổ lúng túng thế này.
Tuyết và nước mưa rơi xuống người họ, tóc tai ướt sũng.
Hai người yên lặng không nói gì, chỉ nghe tiếng gió thổi qua.
“Sắp 5 năm rồi, thời gian dài vậy anh ở chỗ nào hả, tôi đợi anh gần 5 năm, anh không đến tìm tôi, bây giờ vất vả lắm tôi mới buông tay được, bỗng nhiên anh lại nghĩ đến việc yêu tôi.” Tần Thư lau nước mắt, hít sâu bình ổn tâm trạng.
Cô nhìn về phía anh ta: “Hạ Cánh Nam, anh biết không, trên đời này căn bản không có ai đứng nguyên tại chỗ để chờ ai đó cả, những người có thể gương vỡ lại lành, có thể cửu biệt trùng phùng, chẳng qua bởi vì vân khí họ tốt, nếu có duyên thì đi trên đường cũng gặp được nhau, mà tôi và anh không có cái duyên ấy.”
Nói xong, cô xoay người đi.
Trong lòng Hạ Cánh Nam đau đớn nhưng không nói gì.
Bây giờ dù anh ta giải thích cái gì cũng đều thành lấy cớ.
Nhìn bóng dáng cô, một lúc lâu sau anh ta vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Hạ Cánh Nam đứng ở cửa khách sạn gần 15 phút, nhìn chằm chằm suối phun nước không mở, chỉ có một mặt hồ yên tĩnh.
Những bông tuyết lớn nhẹ nhàng không tiếng động rơi xuống.
Phiền muộn trong lòng không có chỗ xả, anh ta lấy điện thoại gọi Nghiêm Trầm: “Cậu còn ở Thượng Hải không?”
Mấy hôm trước, Nghiêm Trầm cũng đến đây công tác, cũng không biết đã về Bắc Kinh chưa.
“Còn, phải ở lại mấy ngày nữa.” Nghiêm Trầm hỏi: “Cậu kết thúc công việc rồi à?”
Hạ Cánh Nam ‘Ừ’ một tiếng, “Đi uống một chén không?”
Nghiêm Trầm sửng sốt, cười: “Được, từ bao giờ cậu không theo kỷ luật nữa vậy hả?” Hạ Cánh Nam mang đến cho anh ta ấn tượng ngoại trừ làm việc cũng chỉ có làm việc, đến việc xã giao cũng không để ý, giờ lại chủ động muốn đi uống rượu.
Nếu nói là bởi vì buổi ra mắt sản phẩm khá thành công thì cũng không đúng lắm, có hàng mục lớn nào mà anh ta chưa làm qua?
“Gặp chuyện gì hả?” Nghiêm Trầm hỏi, chỉ có thể đoán được lý do duy nhất: “Có phải là Doãn Nhất Kiều không?”
Đầu máy bên kia im lặng một lát, Hạ Cánh Nam: “Kỳ Kỳ và Hàn Phái ở bên nhau rồi.”
Nghiêm Trầm: “…”
Anh ta đang ăn khuya mà suýt chút nữa sặc chết.
Hóa ra tối hôm đó Hàn Phái bảo thị lực bạn gái không tốt là Tần Thư.
Khi Nghiêm Trầm vẫn chưa tiêu hóa xong tin tức ấy, Hạ Cánh Nam lại nói: “Vừa nãy mình ôm Kỳ Kỳ bị Hàn Phái nhìn thấy.”
Nghiêm Trầm: “…”
Trong quán bar, Hạ Cánh Nam đã uống hai ly rượu vang đỏ, tửu lượng của anh ta cũng được, chỉ là mấy năm trước vì phải xã giao mà uống rượu ảnh hưởng đến dạ dày, giờ trừ những trường hợp bắt buộc, anh ta rất ít khi động vào rượu.
Nghiêm Trầm bừng bừng hứng thú nhấp một ngụm rượu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Hạ Cánh Nam. Đối với sự việc này, một người đàn ông như anh ta cũng không biết phải an ủi thế nào.
Qủa thật rất máu chó.
“Cậu vừa mới biết Hàn Phái là bạn trai của Kỳ Kỳ à? Nghiêm Trầm hỏi.
Hạ Cánh Nam nhẹ gật đầu, sắc mặt cô đơn nhìn phía sản nhảy.
Nghiêm Trầm cũng thở dài, “Tôi đã bảo cậu đối xử với cô ấy tốt một chút, cậu lại cứ cố kỵ cái gì.”
Hạ Cánh Nam nhìn ly rượu, lâu sau mới nói, “Thế nào mới là đối xử tốt với cô ấy đây?” Anh ta lẩm bẩm nói một câu: “Lúc ấy cô ấy còn nhỏ mà.”
Tần Thư trời sinh thông minh, đặc biệt là toán học.
Từ tiểu học đến cao trung nhảy mấy cấp, sau khi anh ta dạy lớp của cô mới biết được chuyện đó, Tần Thư nhỏ hơn các bạn cùng lớp ba tuổi, là người nhỏ tuổi nhất.
Chưa kinh thế sự, tâm tính đơn thuần tựa như một tờ giấy trắng.
Còn anh ta, 30 tuổi, đã ly dị, lại còn là thầy giáo của cô.
Gia cảnh hai người cách xa, một người trên trời một kẻ dưới đất.
Anh ta phải đối tốt với cô thế nào? Lấy cái gì để đối xử tốt với cô?
Nghiêm Trầm: “Không phải lúc đó cô ấy đã tốt nghiệp rồi sao? Cũng bắt đầu đi làm rồi. Tâm trí cũng trưởng thành hơn người bình thường.”
Hạ Cánh Nam lắc ly rượu, không nói gì.
Trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, anh ta sợ bản thân mình làm không tốt.
Gia cảnh cô ưu việt, từ nhỏ được nhiều người chiều chuộng, có lẽ không đợi cô phải chịu đựng sự thất vọng thì người trong nhà đã ngăn cản hết những chuyện không tốt đó cho cô.
Cô chính là một nàng công chúa sống trong lâu đài, nhận hết trăm ngàn sủng ái, chưa trải qua khó khăn, cho rằng trên thế giới này việc gì cũng hoàn mỹ.
Ngoại trừ từ nhỏ phải chịu đựng tật ở mắt, con đường cô đi, những gì cô bỏ ra đều thu lại hoa tươi và tiếng vỗ tay, cô không thiếu thứ gì cả, tình thân, tình bạn, vật chất, danh vọng.
Cô có tất cả, thậm chí còn nhiều hơn những cô gái khác.
Sau đó tình yêu trở thành tính ngưỡng duy nhất của cô.
Nhưng anh ta đã qua cái tuổi tùy ý đó rồi, ngày càng trở nên thực tế hơn.
Lúc ấy, anh ta đang ở thời kỳ sự nghiệp hưng thịnh, không có nhiều thời gian dành cho cô, cũng sẽ không vì tình yêu nhất thời mà từ bỏ sự nghiệp.
Cho dù khi đó anh ta đồng ý với cô, nhưng chờ quãng thời gian tình yêu tươi đẹp qua đi, bọn họ lấy cái gì để tiếp tục bên nhau?
Cô còn nhỏ, chưa từng trải, tương lai còn đang chờ cô ở phía trước, nếu có ngày cô gặp được một người đàn ông xấp xỉ tuổi mình, hai bên qua lại, anh ta sợ có ngày cô sẽ hối hận.
Đã gần 5 năm trôi qua, hai người họ đã trải qua rất nhiều chuyện, anh ta có sự nghiệp ổn định, có sự bao dung và nhẫn nại mà trước kia không có, còn cô cũng đã trưởng thành hơn.
Khi gặp lại nhau lần nữa, anh ta không biết tình cảm của cô đối với mình có còn không, dù còn nhưng liệu còn mấy phần.
Không phải anh ta chưa từng do dự, chẳng qua đã kịp thời bóp chết cái ý tưởng ấy từ trong trứng nước, không muốn làm phiền đến cuộc sống bình thường của cô.
Trong mấy ngày nay, anh ta luôn bị cô thu hút một cách vô thức, ngoài những lúc làm việc cô là người ngạo mạn vô lý, lúc làm việc thì nghiêm túc không biết mệt mỏi.
Thêm vào đó là những kỷ niệm trong quá khứ thỉnh thoảng nhắc nhở anh ta rằng từ trước đến nay cô vẫn để ý đến anh ta.
Nhưng đợi đến khi tất cả đều thích hợp thì thời gian qua đi, hoàn cảnh cũng thay đổi.
Có lẽ trước giờ cô vẫn để ý anh ta, chẳng qua sự để ý đó là của Tần Thư dành cho Hạ Cánh Nam trong quá khứ, không liên quan gì đến hiện tại, mà anh ta lại đến tìm cô sai thời điểm.
Im lặng một lúc, Hạ Cánh Nam nhìn Nghiêm Trầm: “Kỳ Kỳ không biết Hàn Phái đã nhìn thấy chúng mình, có nên nói với Kỳ Kỳ một tiếng không, để cô ấy đi giải thích với Hàn Phái?”
Bây giờ, anh ta cảm thấy hơi rối, cứ lưỡng lự mãi, mới tìm Nghiêm Trầm uống rượu.
Nghiêm Trầm xua tay: “Đừng đừng đừng, một người ngoài như cậu đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của người ta.”
Anh ta phân tích: “Cậu cho rằng Hàn Phái không muốn làm cậu mất mặt mới không xuống xe hả? Bởi vì cậu ta nghĩ cho Kỳ Kỳ, sợ cô ấy xấu hổ. Cậu ta nhẫn nhịn không chạy qua đấm cho cậu một phát, hao tâm tổn chí không muốn làm khó Kỳ Kỳ, nếu cậu mà nói ra không phải là uổng phí sự khổ tâm của Hàn Phái hay sao?”
Hạ Cánh Nam gật đầu, lại uống một ly rượu.
Nghiêm Trầm bỗng nhiên nhớ ra: “Chắc Hàn Phái đã biết người Kỳ Kỳ yêu thầm trước kia là cậu, mà cậu ta hẹn hò với Kỳ Kỳ từ lâu rồi.”
Hạ Cánh Nam: “Sao cậu biết?”
Nghiêm Trầm nhớ lại bữa cơm hôm đó: “Lúc ấy mình chỉ nói đùa rằng Kỳ Kỳ nên gọi chúng mình là chú, kết quả Hàn Phái lạnh lùng nói một câu: ‘Đừng lôi tôi vào’. Sau đó lúc mình nói chuyện với Kỳ Kỳ, cái ánh mắt Hàn Phái nhìn mình…”
Anh ta tiếp tục nhớ đến cảnh nhìn thấy ở đại sảnh nhà hàng: “Hôm ấy, Kỳ Kỳ cũng nói cô ấy biết Hàn Phái, nhưng rõ ràng lúc đó Hàn Phái muốn bắt tay với Kỳ Kỳ, giả vờ như lần đầu tiên gặp mặt.”
Anh ta có chú ý đến chi tiết Hàn Phái muốn duỗi tay ra, nhưng khi ấy không nghĩ nhiều.
Hạ Cánh Nam cũng bắt đầu nhớ lại tình cảnh bốn người ăn bữa cơm ấy, Nghiêm Trầm vừa nói vậy đã lý giải cho những điểm mà anh ta cảm thấy kỳ quái.
Nghiêm Trầm lại nói thêm: “Tối đó ở quán bar, Hàn Phái đánh đàn vì một cô gái, cô gái ấy chính là Kỳ Kỳ, bởi vì hôm ăn cơm xong, cậu đi uống cà phê với Kỳ Kỳ, Hàn Phái cứ như mất hồn, mình còn nói đùa có phải cậu ta bị cô bé kia hớp mất hồn không, cậu ta không phủ nhận.”
Hạ Cánh Nam bóp mạnh ly rượu, bây giờ anh ta mới hiểu cái ảnh đại diện của Kỳ Kỳ là có ý gì, máy tính HP, không phải là hai chữ cái đầu trong trên Hàn Phái hay sao?
Nhiều chi tiết như vậy mà anh ta không chú ý.
Hạ Cánh Nam lại lo lắng: “Nếu Hàn Phái hiểu lầm Kỳ Kỳ thì làm sao giờ?”
Nghiêm Trầm: “Chắc không đến nỗi hiểu lầm đâu, nhưng khẳng định là rất sốt ruột.”
Anh ta hỏi: “Cậu biết Hàn Phái sợ cái gì nhất không?”
Hạ Cánh Nam không có tâm trạng đoán mò, lắc đầu.
Nghiêm Trầm: “Hàn Phái là người mạnh mẽ, nội tâm cứng rắn, cậu ta không sợ Kỳ Kỳ thích cậu, bởi vì cậu ta có đủ tự tin Kỳ Kỳ sẽ yêu mình, cậu ta sợ nhất chính là, cậu ta còn chưa khiến Kỳ Kỳ yệu mình thì cậu lại muốn quay đầu.”
Vừa nói anh ta vừa cười, cảm giảm bản thân như chuyên gia tình yêu.
Nghiêm Trầm nói tiếp: “Nếu không nhanh tay thì một khi cậu quay lại, trước kia Kỳ Kỳ lại còn yêu thầm cậu, bấy giờ thành hai người đều có tình cảm với nhau, khiến cho Hàn Phái giống như kẻ ngoài cuộc, cực kỳ xấu hổi.”
Anh ta cầm ly rượu cụng ly với Hạ Cánh Nam, nhấp mấy ngụm, “Cậu khác những kẻ theo đuổi Kỳ Kỳ, cậu là người Kỳ Kỳ thích nhiều năm, mà Hàn Phái lại biết. Bây giờ cậu làm vậy, cảm giác đó rất vi diệu, cũng chỉ có Hàn Phái mới làm vậy, nếu là mình thì đã sớm nổi điên rồi.”
Hạ Cánh Nam vẫn luôn nghiêng đầu nhìn Nghiêm Trầm, sau đó chỉ uống rượu, không nói gì.
Quán bar ồn ào náo nhiệt, chỉ có bên này yên tĩnh đến mức nghe được thanh âm từ tận đáy lòng mình.
Nghiêm Trầm không nói mấy câu không có ích gì, anh ta hỏi: “Kế tiếp cậu tính làm gì? Giữa cậu và Hàn Phái còn phải hợp tác nhiều, bây giờ thì hơi khó xử rồi.”
Hạ Cánh Nam uống một ngụm rượu vang đỏ, ủ rũ nói: “Không ảnh hưởng gì cả, cậu còn không biết con người Hàn Phái sao? Mình cũng không phải kẻ lấy việc công trả thù riêng.”
Hiện tại điều anh ta lo lắng chính là Kỳ Kỳ, nếu sớm biết rằng kết quả thế này, chắc chắn anh ta sẽ không nói ra để khiến cô lâm vào cảnh khó xử.
Tần Thư trở lại phòng liền rửa mặt bằng nước lạnh, tẩy trang xong lại rửa mặt mấy lần, nhìn chính mình trong gương, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt hơi sưng.
Cô dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa hốc mắt, bởi vì đôi mắt không tốt lắm, cô rất ít khóc, vừa rồi ở dưới sảnh khách sạn là phá lệ.
Tắt hết đèn trong phòng, Tần Thư ngồi trên sô pha, ngây ngốc ngồi trong bóng tối.
Hai tiếng trôi qua, cô từ từ bình tĩnh lại.
Đối với một người mà nói, thật ra yêu thầm không phải việc vất vả, vất vả nhất chính là thoát khỏi cảnh yêu thầm ấy.
Tần Thư xoa bóp huyệt thái dương, lúc này mới nhớ tới phải gọi video với Hàn Phái, lại nghĩ đến đôi mắt hơi sưng nên chỉ gọi điện thoại cho anh.
Khi di động vang lên, Hàn Phái đang đứng bên cửa sổ sát đất hút thuốc.
Đèn trong phòng anh cũng không mở, kéo rèm cửa sổ ra có thể nhìn bao quát hết chỗ phồn hoa lộng lẫy nhất ở Thượng Hải, anh thất thần quan sát thành phố này.
Màn đêm âm trầm, tuyết vẫn đang rơi.
Thành phố này không ồn áo náo nhiệt như trước đây.
Thuốc lá đã châm từ lâu, so với tưởng tượng khoảng thời gian cai thuốc gian nan hơn nhiều, mỗi lần muốn hút đều phải nghĩ cách để dời sự chú ý đi.
Cuối cùng cũng chịu đựng qua giai đoạn khó nhất, tối nay lại phải vỡ.
Di động vang lên, Hàn Phái nhìn màn hình, là Kỳ Kỳ.
Nhìn điếu thuốc trên tay, mới hút được một nửa, trước khi tiếp điện thoại anh vẫn dập tắt.
“Xong việc rồi à?” Anh hỏi.
Tần Thư: “Vâng.” Giọng nói dịu dàng.
“Anh vẫn còn việc sao?” Cô hỏi.
Hàn Phái: “Không, anh vừa về khách sạn.”
Tần Thư cố gắng làm giọng nói của mình có vẻ bình thường lại nhẹ nhàng, “Anh có mệt không?”
Hàn Phái: “Hơi mệt, nhưng vẫn ổn.”
Thật ra cả người đều cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.
Sau lịch trình ở Hồng Kông, anh vội vàng đến Thượng Hải.
Buổi tối anh muốn ở bên cô một lúc, liền quay về xử lý công việc, vừa ngồi trước máy tính suốt một tiếng đồng hồ, nửa chữ không vào đầu, tình huống này rất hiếm khi xảy ra, đây là lần thứhai.
Lần đầu tiên là khi ông nội phải phẫu thuật, sống chết chưa rõ.
Lúc này đây thế mà lại vì một người con gái.
Khi cảm xúc đến, lý trí cũng không quản được.
Bây giờ anh cảm thấy rất mệt, càng cần thời gian để bình phục, lấy lại lý trí.
Tần Thư muốn cúp máy để anh nghỉ ngơi một chút, nhưng lại muốn nghe thanh âm của anh, liền dịu dàng gọi: “Hàn Phái.”
“Ừ?”
“Anh còn nhớ một đoạn mà anh thích nhất trong quyển sách kia không?”
“Nhớ.” Anh hỏi: “Em muốn nghe à?”
“Vâng.”
“Nhưng anh cũng không nhớ rõ lắm.”
“Không sao, một câu cũng được.”
Hàn Phái chỉ nói hai câu màu hiện tại anh muốn nói nhất: “Ông lão đi đến ngoài cửa, cậu bé đi theo ông rất mệt, ông lão đập tay vào vai cậu nói: “Rất xin lỗi.”
“Ông đừng nói vậy.” Cậu bé nói, “Đàn ông là phải thế.”
Nghe xong, Tần Thư cười nhẹ, âm thanh anh khàn khàn trầm thấp, là liều thuốc xoa dịu cô.
Chẳng qua, lúc này đây cô vẫn chưa hiểu được thâm ý của câu ‘đàn ông là phải thế’.
Do dự một lát, cô hỏi: “Ngày mai em sẽ về Bắc Kinh, anh có qua đây không? Nếu anh muốn qua đây em sẽ đợi anh cùng về.”
Hàn Phái: “Không được, anh sẽ trực tiếp về Bắc Kinh.”
Trong chớp mắt, Tần Thư cảm thấy hơi mất mát, nhưng lại nghĩ đến việc chuyển máy bay qua lại phiền toái, “Chuyến bay của em là vào buổi trưa, vậy tối mai chúng ta gặp nhau nhé.”
Hàn Phái ‘Ừ’ một tiếng, ấn nhẹ cái nút, rèm cửa chậm rãi khép lại, theo ánh sáng di động, anh ngồi vào sô pha, âm thanh khàn khàn: “Về Bắc Kinh anh sẽ đi tìm em, ngủ đi.”
Tần Thư: “Vâng, anh ngủ ngon.
“Ngủ ngon.”
Cúp máy, màn hình di động tối dần, nháy mắt căn phòng lại chìm vào bóng tối, không nhìn thấy gì, Tần Thư thở dài.
Bên kia, căn phòng của Hàn Phái cũng vậy, trong bóng tối chỉ có một bóng dáng mơ hồn, một đốm đỏ, còn có thấp thoáng màu khói trắng.
Anh vừa mới châm thuốc, hít một hơi, toàn bộ khói chui hết vào miệng, từng chút một phun ra từ mũi
Trước kia cô đã vô số lần ảo tưởng, có lẽ Hạ Cánh Nam cũng hơi thích mình, chẳng qua ngại vấn để tuổi tác và anh ta đã từng ly hôn nên từ chối cô.
Chờ khi anh ta bình tĩnh lại rồi sẽ đến tìm cô.
Nhưng vừa đợi thì đã qua bốn năm rưỡi.
Bốn năm rưỡi qua đi, anh ta tình nguyện đi xem mắt cũng không muốn suy xét đến việc thử ở bên cô.
Thế nhưng lúc này đây, anh ta lại nói muốn theo đuổi cô.
Sức lực giữa nam và nữ chênh lệch quá lớn, Tần Thư giãy giụa không được, anh ta vẫn im lặng ôm cô, ôm rất chặt.
Hạ Cánh Nam đã sớm đoán được, có những lời một khi nói ra, cô sẽ có phản ứng quá khích như thế nào.
Cô đá, cô giãy giụa, cô khóc, anh ta đều có thể chịu đựng.
Nhưng ngoài dự đoán, cô không điên cuồng náo loạn.
Không đá cũng không cào.
Bởi vì trước đó hai người vật lộn, bây giờ Hạ Cánh Nam đang đối mặt với cửa khách sạn.
Đèn bên đài phun nước tối nay rất sáng, chiếu sáng biển số của chiếc xe đó.
Anh ta ngẩn người, xe của Hàn Phái?
Chiếc xe không đi ra từ lối ra, mà quay đi ngay từ chỗ cửa vào, vì nhìn thấy anh ta nên muốn tránh đi cho đỡ xấu hổ hay sao?
Không kịp nghĩ nhiều, Tần Thư lại cất tiếng nói.
“Hạ Cánh Nam, tôi nói rồi, tôi có bạn trai! Anh có bệnh hả?!” Bởi vì tức giận, Tần Thư nói không lựa lời.
Hạ Cánh Nam: “Đúng vậy.”
Tần Thư mắt đỏ lên: “Cút đi!”
Hạ Cánh Nam không lên tiếng, lại càng ôm chặt hơn.
Tần Thư lập tức rơi nước mắt, cô cũng không hề giãy giụa, càng giãy anh ta càng ôm chặt, thế thì đơn giản là bình tĩnh lại.
Giọng nói của cô bình tĩnh lý trí đến đáng sợ: “Hạ Cánh Nam, cuối cùng anh đang làm gì vậy? Anh biết bây giờ tôi không còn quan tâm đến anh nữa, tại sao anh lại vậy.”
Cô vừa nghẹn ngào vừa nói: “Dù anh không thích tôi thì cũng đừng đến chà đạp tôi. Đối với anh, có phải tôi là thứ ăn vào thì vô vị bỏ đi thì tiếc không?”
Nước mắt chảy dài trên má, tụ lại dưới cằm, từng giọt từng giọt rơi trên áo sơ mi của anh ta.
Hạ Cánh Nam cũng yên lặng, trong lòng đau đớn, “Kỳ Kỳ, không phải như thế, có những việc một lời nói không rõ, hôm nào đó anh sẽ giải thích rõ với em.”
Anh ta thở dài nói: “Anh đã hỏi Hà Phi, anh ta có bạn gái rồi.”
Tần Thư ngước mắt nhìn, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh ta: “Hà Phi? Ai nói với anh Hà Phi là bạn trai tôi?! Bạn trai tôi là Hàn Phái! Hàn Phái! Hàn Phái! Hàn Phái! Hàn Phái! Là Hàn Phái! Anh nghe rõ chưa! Bởi vì tôi không muốn quan hệ giữa hai người trở nên xấu hổ mới không nói, anh còn chưa buông tay!” Cô gần như quát vào mặt anh ta.
Toàn tân Hạ Cánh Nam cứng đờ, ngon tay run rẩy lập tức buông cô ra, “Xin lỗi, thật sự anh không biết.”
Nhìn thấy cô nước mắt đầy mặt, Hạ Cánh Nam muốn duỗi tay lau, nâng lên nhưng lại hạ xuống. Tay chân luống cuống không biết để đâu, cuối cùng nhét tay vào túi áo.
Anh ta nhớ đến xe của Hàn Phái vừa mới rời khỏi, đời này chưa bao giờ anh ta lại xấu hổ lúng túng thế này.
Tuyết và nước mưa rơi xuống người họ, tóc tai ướt sũng.
Hai người yên lặng không nói gì, chỉ nghe tiếng gió thổi qua.
“Sắp 5 năm rồi, thời gian dài vậy anh ở chỗ nào hả, tôi đợi anh gần 5 năm, anh không đến tìm tôi, bây giờ vất vả lắm tôi mới buông tay được, bỗng nhiên anh lại nghĩ đến việc yêu tôi.” Tần Thư lau nước mắt, hít sâu bình ổn tâm trạng.
Cô nhìn về phía anh ta: “Hạ Cánh Nam, anh biết không, trên đời này căn bản không có ai đứng nguyên tại chỗ để chờ ai đó cả, những người có thể gương vỡ lại lành, có thể cửu biệt trùng phùng, chẳng qua bởi vì vân khí họ tốt, nếu có duyên thì đi trên đường cũng gặp được nhau, mà tôi và anh không có cái duyên ấy.”
Nói xong, cô xoay người đi.
Trong lòng Hạ Cánh Nam đau đớn nhưng không nói gì.
Bây giờ dù anh ta giải thích cái gì cũng đều thành lấy cớ.
Nhìn bóng dáng cô, một lúc lâu sau anh ta vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Hạ Cánh Nam đứng ở cửa khách sạn gần 15 phút, nhìn chằm chằm suối phun nước không mở, chỉ có một mặt hồ yên tĩnh.
Những bông tuyết lớn nhẹ nhàng không tiếng động rơi xuống.
Phiền muộn trong lòng không có chỗ xả, anh ta lấy điện thoại gọi Nghiêm Trầm: “Cậu còn ở Thượng Hải không?”
Mấy hôm trước, Nghiêm Trầm cũng đến đây công tác, cũng không biết đã về Bắc Kinh chưa.
“Còn, phải ở lại mấy ngày nữa.” Nghiêm Trầm hỏi: “Cậu kết thúc công việc rồi à?”
Hạ Cánh Nam ‘Ừ’ một tiếng, “Đi uống một chén không?”
Nghiêm Trầm sửng sốt, cười: “Được, từ bao giờ cậu không theo kỷ luật nữa vậy hả?” Hạ Cánh Nam mang đến cho anh ta ấn tượng ngoại trừ làm việc cũng chỉ có làm việc, đến việc xã giao cũng không để ý, giờ lại chủ động muốn đi uống rượu.
Nếu nói là bởi vì buổi ra mắt sản phẩm khá thành công thì cũng không đúng lắm, có hàng mục lớn nào mà anh ta chưa làm qua?
“Gặp chuyện gì hả?” Nghiêm Trầm hỏi, chỉ có thể đoán được lý do duy nhất: “Có phải là Doãn Nhất Kiều không?”
Đầu máy bên kia im lặng một lát, Hạ Cánh Nam: “Kỳ Kỳ và Hàn Phái ở bên nhau rồi.”
Nghiêm Trầm: “…”
Anh ta đang ăn khuya mà suýt chút nữa sặc chết.
Hóa ra tối hôm đó Hàn Phái bảo thị lực bạn gái không tốt là Tần Thư.
Khi Nghiêm Trầm vẫn chưa tiêu hóa xong tin tức ấy, Hạ Cánh Nam lại nói: “Vừa nãy mình ôm Kỳ Kỳ bị Hàn Phái nhìn thấy.”
Nghiêm Trầm: “…”
Trong quán bar, Hạ Cánh Nam đã uống hai ly rượu vang đỏ, tửu lượng của anh ta cũng được, chỉ là mấy năm trước vì phải xã giao mà uống rượu ảnh hưởng đến dạ dày, giờ trừ những trường hợp bắt buộc, anh ta rất ít khi động vào rượu.
Nghiêm Trầm bừng bừng hứng thú nhấp một ngụm rượu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Hạ Cánh Nam. Đối với sự việc này, một người đàn ông như anh ta cũng không biết phải an ủi thế nào.
Qủa thật rất máu chó.
“Cậu vừa mới biết Hàn Phái là bạn trai của Kỳ Kỳ à? Nghiêm Trầm hỏi.
Hạ Cánh Nam nhẹ gật đầu, sắc mặt cô đơn nhìn phía sản nhảy.
Nghiêm Trầm cũng thở dài, “Tôi đã bảo cậu đối xử với cô ấy tốt một chút, cậu lại cứ cố kỵ cái gì.”
Hạ Cánh Nam nhìn ly rượu, lâu sau mới nói, “Thế nào mới là đối xử tốt với cô ấy đây?” Anh ta lẩm bẩm nói một câu: “Lúc ấy cô ấy còn nhỏ mà.”
Tần Thư trời sinh thông minh, đặc biệt là toán học.
Từ tiểu học đến cao trung nhảy mấy cấp, sau khi anh ta dạy lớp của cô mới biết được chuyện đó, Tần Thư nhỏ hơn các bạn cùng lớp ba tuổi, là người nhỏ tuổi nhất.
Chưa kinh thế sự, tâm tính đơn thuần tựa như một tờ giấy trắng.
Còn anh ta, 30 tuổi, đã ly dị, lại còn là thầy giáo của cô.
Gia cảnh hai người cách xa, một người trên trời một kẻ dưới đất.
Anh ta phải đối tốt với cô thế nào? Lấy cái gì để đối xử tốt với cô?
Nghiêm Trầm: “Không phải lúc đó cô ấy đã tốt nghiệp rồi sao? Cũng bắt đầu đi làm rồi. Tâm trí cũng trưởng thành hơn người bình thường.”
Hạ Cánh Nam lắc ly rượu, không nói gì.
Trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, anh ta sợ bản thân mình làm không tốt.
Gia cảnh cô ưu việt, từ nhỏ được nhiều người chiều chuộng, có lẽ không đợi cô phải chịu đựng sự thất vọng thì người trong nhà đã ngăn cản hết những chuyện không tốt đó cho cô.
Cô chính là một nàng công chúa sống trong lâu đài, nhận hết trăm ngàn sủng ái, chưa trải qua khó khăn, cho rằng trên thế giới này việc gì cũng hoàn mỹ.
Ngoại trừ từ nhỏ phải chịu đựng tật ở mắt, con đường cô đi, những gì cô bỏ ra đều thu lại hoa tươi và tiếng vỗ tay, cô không thiếu thứ gì cả, tình thân, tình bạn, vật chất, danh vọng.
Cô có tất cả, thậm chí còn nhiều hơn những cô gái khác.
Sau đó tình yêu trở thành tính ngưỡng duy nhất của cô.
Nhưng anh ta đã qua cái tuổi tùy ý đó rồi, ngày càng trở nên thực tế hơn.
Lúc ấy, anh ta đang ở thời kỳ sự nghiệp hưng thịnh, không có nhiều thời gian dành cho cô, cũng sẽ không vì tình yêu nhất thời mà từ bỏ sự nghiệp.
Cho dù khi đó anh ta đồng ý với cô, nhưng chờ quãng thời gian tình yêu tươi đẹp qua đi, bọn họ lấy cái gì để tiếp tục bên nhau?
Cô còn nhỏ, chưa từng trải, tương lai còn đang chờ cô ở phía trước, nếu có ngày cô gặp được một người đàn ông xấp xỉ tuổi mình, hai bên qua lại, anh ta sợ có ngày cô sẽ hối hận.
Đã gần 5 năm trôi qua, hai người họ đã trải qua rất nhiều chuyện, anh ta có sự nghiệp ổn định, có sự bao dung và nhẫn nại mà trước kia không có, còn cô cũng đã trưởng thành hơn.
Khi gặp lại nhau lần nữa, anh ta không biết tình cảm của cô đối với mình có còn không, dù còn nhưng liệu còn mấy phần.
Không phải anh ta chưa từng do dự, chẳng qua đã kịp thời bóp chết cái ý tưởng ấy từ trong trứng nước, không muốn làm phiền đến cuộc sống bình thường của cô.
Trong mấy ngày nay, anh ta luôn bị cô thu hút một cách vô thức, ngoài những lúc làm việc cô là người ngạo mạn vô lý, lúc làm việc thì nghiêm túc không biết mệt mỏi.
Thêm vào đó là những kỷ niệm trong quá khứ thỉnh thoảng nhắc nhở anh ta rằng từ trước đến nay cô vẫn để ý đến anh ta.
Nhưng đợi đến khi tất cả đều thích hợp thì thời gian qua đi, hoàn cảnh cũng thay đổi.
Có lẽ trước giờ cô vẫn để ý anh ta, chẳng qua sự để ý đó là của Tần Thư dành cho Hạ Cánh Nam trong quá khứ, không liên quan gì đến hiện tại, mà anh ta lại đến tìm cô sai thời điểm.
Im lặng một lúc, Hạ Cánh Nam nhìn Nghiêm Trầm: “Kỳ Kỳ không biết Hàn Phái đã nhìn thấy chúng mình, có nên nói với Kỳ Kỳ một tiếng không, để cô ấy đi giải thích với Hàn Phái?”
Bây giờ, anh ta cảm thấy hơi rối, cứ lưỡng lự mãi, mới tìm Nghiêm Trầm uống rượu.
Nghiêm Trầm xua tay: “Đừng đừng đừng, một người ngoài như cậu đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của người ta.”
Anh ta phân tích: “Cậu cho rằng Hàn Phái không muốn làm cậu mất mặt mới không xuống xe hả? Bởi vì cậu ta nghĩ cho Kỳ Kỳ, sợ cô ấy xấu hổ. Cậu ta nhẫn nhịn không chạy qua đấm cho cậu một phát, hao tâm tổn chí không muốn làm khó Kỳ Kỳ, nếu cậu mà nói ra không phải là uổng phí sự khổ tâm của Hàn Phái hay sao?”
Hạ Cánh Nam gật đầu, lại uống một ly rượu.
Nghiêm Trầm bỗng nhiên nhớ ra: “Chắc Hàn Phái đã biết người Kỳ Kỳ yêu thầm trước kia là cậu, mà cậu ta hẹn hò với Kỳ Kỳ từ lâu rồi.”
Hạ Cánh Nam: “Sao cậu biết?”
Nghiêm Trầm nhớ lại bữa cơm hôm đó: “Lúc ấy mình chỉ nói đùa rằng Kỳ Kỳ nên gọi chúng mình là chú, kết quả Hàn Phái lạnh lùng nói một câu: ‘Đừng lôi tôi vào’. Sau đó lúc mình nói chuyện với Kỳ Kỳ, cái ánh mắt Hàn Phái nhìn mình…”
Anh ta tiếp tục nhớ đến cảnh nhìn thấy ở đại sảnh nhà hàng: “Hôm ấy, Kỳ Kỳ cũng nói cô ấy biết Hàn Phái, nhưng rõ ràng lúc đó Hàn Phái muốn bắt tay với Kỳ Kỳ, giả vờ như lần đầu tiên gặp mặt.”
Anh ta có chú ý đến chi tiết Hàn Phái muốn duỗi tay ra, nhưng khi ấy không nghĩ nhiều.
Hạ Cánh Nam cũng bắt đầu nhớ lại tình cảnh bốn người ăn bữa cơm ấy, Nghiêm Trầm vừa nói vậy đã lý giải cho những điểm mà anh ta cảm thấy kỳ quái.
Nghiêm Trầm lại nói thêm: “Tối đó ở quán bar, Hàn Phái đánh đàn vì một cô gái, cô gái ấy chính là Kỳ Kỳ, bởi vì hôm ăn cơm xong, cậu đi uống cà phê với Kỳ Kỳ, Hàn Phái cứ như mất hồn, mình còn nói đùa có phải cậu ta bị cô bé kia hớp mất hồn không, cậu ta không phủ nhận.”
Hạ Cánh Nam bóp mạnh ly rượu, bây giờ anh ta mới hiểu cái ảnh đại diện của Kỳ Kỳ là có ý gì, máy tính HP, không phải là hai chữ cái đầu trong trên Hàn Phái hay sao?
Nhiều chi tiết như vậy mà anh ta không chú ý.
Hạ Cánh Nam lại lo lắng: “Nếu Hàn Phái hiểu lầm Kỳ Kỳ thì làm sao giờ?”
Nghiêm Trầm: “Chắc không đến nỗi hiểu lầm đâu, nhưng khẳng định là rất sốt ruột.”
Anh ta hỏi: “Cậu biết Hàn Phái sợ cái gì nhất không?”
Hạ Cánh Nam không có tâm trạng đoán mò, lắc đầu.
Nghiêm Trầm: “Hàn Phái là người mạnh mẽ, nội tâm cứng rắn, cậu ta không sợ Kỳ Kỳ thích cậu, bởi vì cậu ta có đủ tự tin Kỳ Kỳ sẽ yêu mình, cậu ta sợ nhất chính là, cậu ta còn chưa khiến Kỳ Kỳ yệu mình thì cậu lại muốn quay đầu.”
Vừa nói anh ta vừa cười, cảm giảm bản thân như chuyên gia tình yêu.
Nghiêm Trầm nói tiếp: “Nếu không nhanh tay thì một khi cậu quay lại, trước kia Kỳ Kỳ lại còn yêu thầm cậu, bấy giờ thành hai người đều có tình cảm với nhau, khiến cho Hàn Phái giống như kẻ ngoài cuộc, cực kỳ xấu hổi.”
Anh ta cầm ly rượu cụng ly với Hạ Cánh Nam, nhấp mấy ngụm, “Cậu khác những kẻ theo đuổi Kỳ Kỳ, cậu là người Kỳ Kỳ thích nhiều năm, mà Hàn Phái lại biết. Bây giờ cậu làm vậy, cảm giác đó rất vi diệu, cũng chỉ có Hàn Phái mới làm vậy, nếu là mình thì đã sớm nổi điên rồi.”
Hạ Cánh Nam vẫn luôn nghiêng đầu nhìn Nghiêm Trầm, sau đó chỉ uống rượu, không nói gì.
Quán bar ồn ào náo nhiệt, chỉ có bên này yên tĩnh đến mức nghe được thanh âm từ tận đáy lòng mình.
Nghiêm Trầm không nói mấy câu không có ích gì, anh ta hỏi: “Kế tiếp cậu tính làm gì? Giữa cậu và Hàn Phái còn phải hợp tác nhiều, bây giờ thì hơi khó xử rồi.”
Hạ Cánh Nam uống một ngụm rượu vang đỏ, ủ rũ nói: “Không ảnh hưởng gì cả, cậu còn không biết con người Hàn Phái sao? Mình cũng không phải kẻ lấy việc công trả thù riêng.”
Hiện tại điều anh ta lo lắng chính là Kỳ Kỳ, nếu sớm biết rằng kết quả thế này, chắc chắn anh ta sẽ không nói ra để khiến cô lâm vào cảnh khó xử.
Tần Thư trở lại phòng liền rửa mặt bằng nước lạnh, tẩy trang xong lại rửa mặt mấy lần, nhìn chính mình trong gương, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt hơi sưng.
Cô dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa hốc mắt, bởi vì đôi mắt không tốt lắm, cô rất ít khóc, vừa rồi ở dưới sảnh khách sạn là phá lệ.
Tắt hết đèn trong phòng, Tần Thư ngồi trên sô pha, ngây ngốc ngồi trong bóng tối.
Hai tiếng trôi qua, cô từ từ bình tĩnh lại.
Đối với một người mà nói, thật ra yêu thầm không phải việc vất vả, vất vả nhất chính là thoát khỏi cảnh yêu thầm ấy.
Tần Thư xoa bóp huyệt thái dương, lúc này mới nhớ tới phải gọi video với Hàn Phái, lại nghĩ đến đôi mắt hơi sưng nên chỉ gọi điện thoại cho anh.
Khi di động vang lên, Hàn Phái đang đứng bên cửa sổ sát đất hút thuốc.
Đèn trong phòng anh cũng không mở, kéo rèm cửa sổ ra có thể nhìn bao quát hết chỗ phồn hoa lộng lẫy nhất ở Thượng Hải, anh thất thần quan sát thành phố này.
Màn đêm âm trầm, tuyết vẫn đang rơi.
Thành phố này không ồn áo náo nhiệt như trước đây.
Thuốc lá đã châm từ lâu, so với tưởng tượng khoảng thời gian cai thuốc gian nan hơn nhiều, mỗi lần muốn hút đều phải nghĩ cách để dời sự chú ý đi.
Cuối cùng cũng chịu đựng qua giai đoạn khó nhất, tối nay lại phải vỡ.
Di động vang lên, Hàn Phái nhìn màn hình, là Kỳ Kỳ.
Nhìn điếu thuốc trên tay, mới hút được một nửa, trước khi tiếp điện thoại anh vẫn dập tắt.
“Xong việc rồi à?” Anh hỏi.
Tần Thư: “Vâng.” Giọng nói dịu dàng.
“Anh vẫn còn việc sao?” Cô hỏi.
Hàn Phái: “Không, anh vừa về khách sạn.”
Tần Thư cố gắng làm giọng nói của mình có vẻ bình thường lại nhẹ nhàng, “Anh có mệt không?”
Hàn Phái: “Hơi mệt, nhưng vẫn ổn.”
Thật ra cả người đều cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.
Sau lịch trình ở Hồng Kông, anh vội vàng đến Thượng Hải.
Buổi tối anh muốn ở bên cô một lúc, liền quay về xử lý công việc, vừa ngồi trước máy tính suốt một tiếng đồng hồ, nửa chữ không vào đầu, tình huống này rất hiếm khi xảy ra, đây là lần thứhai.
Lần đầu tiên là khi ông nội phải phẫu thuật, sống chết chưa rõ.
Lúc này đây thế mà lại vì một người con gái.
Khi cảm xúc đến, lý trí cũng không quản được.
Bây giờ anh cảm thấy rất mệt, càng cần thời gian để bình phục, lấy lại lý trí.
Tần Thư muốn cúp máy để anh nghỉ ngơi một chút, nhưng lại muốn nghe thanh âm của anh, liền dịu dàng gọi: “Hàn Phái.”
“Ừ?”
“Anh còn nhớ một đoạn mà anh thích nhất trong quyển sách kia không?”
“Nhớ.” Anh hỏi: “Em muốn nghe à?”
“Vâng.”
“Nhưng anh cũng không nhớ rõ lắm.”
“Không sao, một câu cũng được.”
Hàn Phái chỉ nói hai câu màu hiện tại anh muốn nói nhất: “Ông lão đi đến ngoài cửa, cậu bé đi theo ông rất mệt, ông lão đập tay vào vai cậu nói: “Rất xin lỗi.”
“Ông đừng nói vậy.” Cậu bé nói, “Đàn ông là phải thế.”
Nghe xong, Tần Thư cười nhẹ, âm thanh anh khàn khàn trầm thấp, là liều thuốc xoa dịu cô.
Chẳng qua, lúc này đây cô vẫn chưa hiểu được thâm ý của câu ‘đàn ông là phải thế’.
Do dự một lát, cô hỏi: “Ngày mai em sẽ về Bắc Kinh, anh có qua đây không? Nếu anh muốn qua đây em sẽ đợi anh cùng về.”
Hàn Phái: “Không được, anh sẽ trực tiếp về Bắc Kinh.”
Trong chớp mắt, Tần Thư cảm thấy hơi mất mát, nhưng lại nghĩ đến việc chuyển máy bay qua lại phiền toái, “Chuyến bay của em là vào buổi trưa, vậy tối mai chúng ta gặp nhau nhé.”
Hàn Phái ‘Ừ’ một tiếng, ấn nhẹ cái nút, rèm cửa chậm rãi khép lại, theo ánh sáng di động, anh ngồi vào sô pha, âm thanh khàn khàn: “Về Bắc Kinh anh sẽ đi tìm em, ngủ đi.”
Tần Thư: “Vâng, anh ngủ ngon.
“Ngủ ngon.”
Cúp máy, màn hình di động tối dần, nháy mắt căn phòng lại chìm vào bóng tối, không nhìn thấy gì, Tần Thư thở dài.
Bên kia, căn phòng của Hàn Phái cũng vậy, trong bóng tối chỉ có một bóng dáng mơ hồn, một đốm đỏ, còn có thấp thoáng màu khói trắng.
Anh vừa mới châm thuốc, hít một hơi, toàn bộ khói chui hết vào miệng, từng chút một phun ra từ mũi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.