Chương 65: Bức hôn?
Tề Thành Côn
18/05/2018
"Được, tôi đưa cô trở về. Đúng, hôm nay bá mẫu nói chuyện về gia tộc, là thật hay giả."
Tiêu Tiêu cười cười xấu hổ: "Cái này..."
"Kỳ thật, theo trực giác của tôi, bá mẫu sẽ không đơn giản như vậy muốn muốn trở về. Bà thế nhưng là đến bức Liệt trở về kết hôn."
"Bị anh nhìn thấu, kỳ thật, Hồng phu nhân đến vào ngày đó tôi vừa vặn mặc quần áo nữ, lại dẫn con trai, cho nên bị Hiên Viên Liệt lấy ra làm bình phong, sau đó... Hiên Viên Liệt lại đột nhiên xuất ngoại, để tôi một người lưu lại đối phó mẹ của anh. Anh là không biết thủ đoạn Hồng phu nhân, cho nên vì để tránh phiền phức, tôi dứt khoát, dùng một chút tính toán, để cho bà trước về gia tộc. Thật có lỗi, Ngạn Thiếu, tôi cũng coi là lợi dụng anh rồi."
"Ha ha ha ha ha." Lam Đình Ngạn đột nhiên cười to, cười ngửa ra sau. Cười ho khan mới nói: "Cô cũng thật thật lợi hại đó, vậy mà có thể lừa gạt bá mẫu, còn dùng thuốc mê gọi tôi đưa bà về gia tộc. A, cô biết địa vị bá mẫu trong gia tộc Hiên Viên là cái gì sao?"
Tiêu Tiêu lắc đầu.
"Cô cũng hẳn phải biết, mỗi gia tộc trong Ngũ Đại Gia Tộc đều phi thường to lớn, mà bá mẫu cũng là nữ chủ nhân Hiên Viên gia. Người được xưng độc ác! Cái thủ đoạn kia, là người chế phục Hiên Viên gia tộc ngoan ngoãn. Không nghĩ tới, độc ác, vậy mà thua trong tay cô rồi. Cái này quá mất mặt, tính cách bá mẫu, đại khái nhất thời sẽ không đến rồi."
Tiêu Tiêu mê mang, cô tuy nhiên lĩnh giáo qua mẹ Hiên Viên Liệt đáng sợ. Lại cũng không quá rõ ràng, ai, được rồi, dù sao cô và Hiên Viên Liệt cũng đều là diễn trò. Về sau đại khái cùng vị độc ác này không có gì gặp nhau đi.
Bị Lam Đình Ngạn đưa về trong trạch viện Hiên Viên Liệt.
"Cảm ơn, Ngạn thiếu."
"Không cần."
Nhìn bóng lưng Tiêu Tiêu, ánh mắt Lam Đình Ngạn lại rơi xuống trên hoa hồng trong hoa viên. A... Nhếch miệng cười.
Về sau, đầu anh có thêm thân ảnh của cô, người phụ nữ này, rất kỳ quái lại rất đặc biệt. Còn có thân thủ tốt như vậy.
Bất quá... Thế nào lại là mẹ tiểu quỷ đây?
Nhìn lại, dáng dấp tiểu quỷ cùng Liệt khi còn bé có chút tương tự. Vừa mới nhìn thấy tiểu tử, anh còn cố ý hỏi Liệt.
Trùng hợp sao? Đại khái là trùng hợp đi.
Trở về trạch viện về, Tiêu Tiêu xuống nhà tù lòng đất, dùng một chút thủ đoạn, làm người làm nữ trông coi hôn mê, sau đó lặng lẽ thả sát thủ tỉnh lại ra. Dẫn ra trạch viện Hiên Viên Liệt.
"Không nghĩ tới, cái nhà tù kia, vậy mà trong phòng Hiên Viên Liệt." Sát thủ sau khi ra ngoài, trong mắt còn mang theo một tia không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Tiêu chau mày: "Anh đã ra tới, hiện tại có thể nói cho tôi biết, sau lưng anh chủ mưu là ai đi."
"Chờ một chút, cô còn không có nói, nơi này về sau, muốn làm sao bảo đảm sau này bình an, mặc kệ là chủ tử sau lưng tôi, vẫn là người Đế Quốc Hắc Dạ đuổi tới, tôi đều chịu không nổi."
Tiêu Tiêu đã sớm biết anh ta sẽ nói như vậy, cho nên từ trong ngực lấy ra một cái nhẫn. Đưa cho sát thủ: "Anh cầm cái này qua trung tâm thuê sát thủ, tìm Các lão. Ông tự nhiên sẽ sắp xếp ổn thỏa cho anh."
Sát thủ tiếp nhận nhẫn, rất đặc thù, trên mặt nhẫn dùng bảo thạch điêu khắc một Phi Long bay lên: "Trung tâm thuê Sát thủ, cái Long trên mặt nhẫn, là tiêu chí Tiểu Phi Long hắc đạo, cô..."
Mắt phượng nhíu lại: "Dư thừa anh không cần biết, ở giữa hai chúng ta, chỉ là một giao dịch mà thôi."
Sát thủ nuốt nước bọt, cái người phụ nữ này, lại là sát thủ hồng bài trong truyền thuyết, Tiểu Phi Long hắc đạo, khó trách có thể chỉ dựa vào một người xử lý mấy người bọn họ. May mắn, may mắn anh không có chọc giận người phụ nữ này. Run rẩy, tới gần bên tai Tiêu Tiêu nói; "Thực lực thực sự chủ tử sau lưng tôi quá lớn, cho nên, tôi chỉ có thể tiết lộ cho cô bốn chữ, Bá Hổ Lâm gia!"
Nói xong, sát thủ quay người, thân thể nhảy lên, nhanh chóng rời đi rồi.
Bá Hổ Lâm gia... Bá Hổ Lâm gia... Trong đầu Tiêu Tiêu không ngừng nghĩ đến bốn chữ này. Bá Hổ Lâm gia, giống như ở nơi nào nghe nói qua.
Một bên đi trở về, cô còn vừa nghĩ Bá Hổ Lâm gia đến cùng là gia tộc nào.
Đi đến trong phòng, nhìn thấy con trai nằm ở trên giường, hiển nhiên giống như Phách Vương Tiểu Lão Hổ (con hổ nhỏ như vương chúa). Trong đầu lập tức hiện lên một tia hiệu nghiệm.
Phách Vương lão hổ, cái ngoại hiệu này, cô đúng là chỗ nào nghe qua, đúng, là bên trên long đầu lão đại hắc đạo Hàn Quốc, bang Bá Hổ! Bang Bá Hổ giúp đỡ cũng được xưng là Phách Vương lão hổ.
Mà Phách Vương lão hổ họ Lâm, gia tộc cũng là Lâm gia. Như vậy, cái sát thủ này, chẳng lẽ chỉ Lâm gia cũng là chủ mưu?
Không, cái này cũng thật bất khả tư nghị (không thể xảy ra), dù cho thế lực bang Bá Hổ tại Hàn Quốc cực lớn, nhưng thế lực bọn họ cũng không có khả năng dám xuống tay với Đế Quốc Hắc Dạ. Xem như bang Bá Hổ giúp đỡ, muốn xưng bá Châu Á xuống tay với Đế Quốc Hắc Dạ.
Bang Bá Hổ tuyệt đối không thể nào là thủ phạm tám năm trước diệt gia tộc cô. Nếu như không có nhớ lầm, tám năm trước bang Bá Hổ, cũng không phải rất cường đại, lại làm sao có thể xử lý, nhà Mộ Dung một trong Ngũ Đại Gia Tộc đâu?
Chẳng lẽ, là cô suy nghĩ nhiều rồi hả? Ông trời căn bản cũng không có cho cô ánh rạng đông. Tám năm đau đớn lại như vậy bị ẩn nhẫn xuống dưới sao?
Mộ Tiêu Tiêu suy nghĩ một đêm, từ đầu đến cuối đều cảm thấy bang Bá Hổ không là người hạ thủ năm đó đối với gia tộc cô. Khả năng cực lớn cũng chỉ là bang Bá Hổ đơn thuần muốn chiếm đoạt Đế Quốc Hắc Dạ thôi rồi.
Ngày thứ hai, sáng sớm.
Tiêu Tiêu vừa mới tỉnh lại, bị Hiên Viên Liệt ngồi cạnh ghế sa lon uống trà làm giật nảy mình, lập tức nhảy xuống giường: "Anh làm sao ở đây? Đến gian phòng người khác cũng phải lên tiếng gọi đi!"
Cô đang ngủ, đương nhiên không biết Hiên Viên Liệt trở về lúc nào.
"Tôi nhớ không nhầm thì đây là nhà tôi." Anh đặt chén trà xuống, nhìn về phía Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu vuốt tóc rối bời, được rồi, nói người đàn ông này: "Anh tin tức linh thông, mẹ anh hôm qua bị tôi đưa đi, anh hôm nay trở lại rồi."
"Cô cũng rất có bản lãnh. Nhanh như vậy đã đưa mẹ tôi đi.”
"Nhờ hồng phúc của anh, anh đã sớm biết chuyện mẹ anh bị trúng độc, là chính bà làm. Cũng không sớm cùng tôi nói một tiếng." Cô đứng lên, hướng phòng vệ sinh chuẩn bị đánh răng rửa mặt.
"Cô chính mình không phải cũng biết? Cần gì tôi tới nhắc nhở cô."
Hai người nói chuyện, Miêu Miêu cũng bị thanh âm nhao nhao đứng lên, vuốt mắt bò đứng lên, mắt thấy chú đẹp trai: "Chú. Chú trở về."
Bé nhảy lên nhảy xuống giường. Lúc đầu bé còn bởi vì chuyện bà đánh mẹ, liên đới trách nhiệm với chú đẹp trai. Bất quá... Về sau lại hết giận rồi.
"Tiểu gia hỏa. Nghe nói hôm qua cháu đau bụng?" Hiên Viên Liệt một tay nâng Miêu Miêu đứng lên.
Miêu Miêu nháy mắt to: "Chú, làm sao chú biết! Chú không phải xuất ngoại sao?"
"A..." Anh nhếch miệng lên cười.
Tiêu Tiêu cười cười xấu hổ: "Cái này..."
"Kỳ thật, theo trực giác của tôi, bá mẫu sẽ không đơn giản như vậy muốn muốn trở về. Bà thế nhưng là đến bức Liệt trở về kết hôn."
"Bị anh nhìn thấu, kỳ thật, Hồng phu nhân đến vào ngày đó tôi vừa vặn mặc quần áo nữ, lại dẫn con trai, cho nên bị Hiên Viên Liệt lấy ra làm bình phong, sau đó... Hiên Viên Liệt lại đột nhiên xuất ngoại, để tôi một người lưu lại đối phó mẹ của anh. Anh là không biết thủ đoạn Hồng phu nhân, cho nên vì để tránh phiền phức, tôi dứt khoát, dùng một chút tính toán, để cho bà trước về gia tộc. Thật có lỗi, Ngạn Thiếu, tôi cũng coi là lợi dụng anh rồi."
"Ha ha ha ha ha." Lam Đình Ngạn đột nhiên cười to, cười ngửa ra sau. Cười ho khan mới nói: "Cô cũng thật thật lợi hại đó, vậy mà có thể lừa gạt bá mẫu, còn dùng thuốc mê gọi tôi đưa bà về gia tộc. A, cô biết địa vị bá mẫu trong gia tộc Hiên Viên là cái gì sao?"
Tiêu Tiêu lắc đầu.
"Cô cũng hẳn phải biết, mỗi gia tộc trong Ngũ Đại Gia Tộc đều phi thường to lớn, mà bá mẫu cũng là nữ chủ nhân Hiên Viên gia. Người được xưng độc ác! Cái thủ đoạn kia, là người chế phục Hiên Viên gia tộc ngoan ngoãn. Không nghĩ tới, độc ác, vậy mà thua trong tay cô rồi. Cái này quá mất mặt, tính cách bá mẫu, đại khái nhất thời sẽ không đến rồi."
Tiêu Tiêu mê mang, cô tuy nhiên lĩnh giáo qua mẹ Hiên Viên Liệt đáng sợ. Lại cũng không quá rõ ràng, ai, được rồi, dù sao cô và Hiên Viên Liệt cũng đều là diễn trò. Về sau đại khái cùng vị độc ác này không có gì gặp nhau đi.
Bị Lam Đình Ngạn đưa về trong trạch viện Hiên Viên Liệt.
"Cảm ơn, Ngạn thiếu."
"Không cần."
Nhìn bóng lưng Tiêu Tiêu, ánh mắt Lam Đình Ngạn lại rơi xuống trên hoa hồng trong hoa viên. A... Nhếch miệng cười.
Về sau, đầu anh có thêm thân ảnh của cô, người phụ nữ này, rất kỳ quái lại rất đặc biệt. Còn có thân thủ tốt như vậy.
Bất quá... Thế nào lại là mẹ tiểu quỷ đây?
Nhìn lại, dáng dấp tiểu quỷ cùng Liệt khi còn bé có chút tương tự. Vừa mới nhìn thấy tiểu tử, anh còn cố ý hỏi Liệt.
Trùng hợp sao? Đại khái là trùng hợp đi.
Trở về trạch viện về, Tiêu Tiêu xuống nhà tù lòng đất, dùng một chút thủ đoạn, làm người làm nữ trông coi hôn mê, sau đó lặng lẽ thả sát thủ tỉnh lại ra. Dẫn ra trạch viện Hiên Viên Liệt.
"Không nghĩ tới, cái nhà tù kia, vậy mà trong phòng Hiên Viên Liệt." Sát thủ sau khi ra ngoài, trong mắt còn mang theo một tia không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Tiêu chau mày: "Anh đã ra tới, hiện tại có thể nói cho tôi biết, sau lưng anh chủ mưu là ai đi."
"Chờ một chút, cô còn không có nói, nơi này về sau, muốn làm sao bảo đảm sau này bình an, mặc kệ là chủ tử sau lưng tôi, vẫn là người Đế Quốc Hắc Dạ đuổi tới, tôi đều chịu không nổi."
Tiêu Tiêu đã sớm biết anh ta sẽ nói như vậy, cho nên từ trong ngực lấy ra một cái nhẫn. Đưa cho sát thủ: "Anh cầm cái này qua trung tâm thuê sát thủ, tìm Các lão. Ông tự nhiên sẽ sắp xếp ổn thỏa cho anh."
Sát thủ tiếp nhận nhẫn, rất đặc thù, trên mặt nhẫn dùng bảo thạch điêu khắc một Phi Long bay lên: "Trung tâm thuê Sát thủ, cái Long trên mặt nhẫn, là tiêu chí Tiểu Phi Long hắc đạo, cô..."
Mắt phượng nhíu lại: "Dư thừa anh không cần biết, ở giữa hai chúng ta, chỉ là một giao dịch mà thôi."
Sát thủ nuốt nước bọt, cái người phụ nữ này, lại là sát thủ hồng bài trong truyền thuyết, Tiểu Phi Long hắc đạo, khó trách có thể chỉ dựa vào một người xử lý mấy người bọn họ. May mắn, may mắn anh không có chọc giận người phụ nữ này. Run rẩy, tới gần bên tai Tiêu Tiêu nói; "Thực lực thực sự chủ tử sau lưng tôi quá lớn, cho nên, tôi chỉ có thể tiết lộ cho cô bốn chữ, Bá Hổ Lâm gia!"
Nói xong, sát thủ quay người, thân thể nhảy lên, nhanh chóng rời đi rồi.
Bá Hổ Lâm gia... Bá Hổ Lâm gia... Trong đầu Tiêu Tiêu không ngừng nghĩ đến bốn chữ này. Bá Hổ Lâm gia, giống như ở nơi nào nghe nói qua.
Một bên đi trở về, cô còn vừa nghĩ Bá Hổ Lâm gia đến cùng là gia tộc nào.
Đi đến trong phòng, nhìn thấy con trai nằm ở trên giường, hiển nhiên giống như Phách Vương Tiểu Lão Hổ (con hổ nhỏ như vương chúa). Trong đầu lập tức hiện lên một tia hiệu nghiệm.
Phách Vương lão hổ, cái ngoại hiệu này, cô đúng là chỗ nào nghe qua, đúng, là bên trên long đầu lão đại hắc đạo Hàn Quốc, bang Bá Hổ! Bang Bá Hổ giúp đỡ cũng được xưng là Phách Vương lão hổ.
Mà Phách Vương lão hổ họ Lâm, gia tộc cũng là Lâm gia. Như vậy, cái sát thủ này, chẳng lẽ chỉ Lâm gia cũng là chủ mưu?
Không, cái này cũng thật bất khả tư nghị (không thể xảy ra), dù cho thế lực bang Bá Hổ tại Hàn Quốc cực lớn, nhưng thế lực bọn họ cũng không có khả năng dám xuống tay với Đế Quốc Hắc Dạ. Xem như bang Bá Hổ giúp đỡ, muốn xưng bá Châu Á xuống tay với Đế Quốc Hắc Dạ.
Bang Bá Hổ tuyệt đối không thể nào là thủ phạm tám năm trước diệt gia tộc cô. Nếu như không có nhớ lầm, tám năm trước bang Bá Hổ, cũng không phải rất cường đại, lại làm sao có thể xử lý, nhà Mộ Dung một trong Ngũ Đại Gia Tộc đâu?
Chẳng lẽ, là cô suy nghĩ nhiều rồi hả? Ông trời căn bản cũng không có cho cô ánh rạng đông. Tám năm đau đớn lại như vậy bị ẩn nhẫn xuống dưới sao?
Mộ Tiêu Tiêu suy nghĩ một đêm, từ đầu đến cuối đều cảm thấy bang Bá Hổ không là người hạ thủ năm đó đối với gia tộc cô. Khả năng cực lớn cũng chỉ là bang Bá Hổ đơn thuần muốn chiếm đoạt Đế Quốc Hắc Dạ thôi rồi.
Ngày thứ hai, sáng sớm.
Tiêu Tiêu vừa mới tỉnh lại, bị Hiên Viên Liệt ngồi cạnh ghế sa lon uống trà làm giật nảy mình, lập tức nhảy xuống giường: "Anh làm sao ở đây? Đến gian phòng người khác cũng phải lên tiếng gọi đi!"
Cô đang ngủ, đương nhiên không biết Hiên Viên Liệt trở về lúc nào.
"Tôi nhớ không nhầm thì đây là nhà tôi." Anh đặt chén trà xuống, nhìn về phía Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu vuốt tóc rối bời, được rồi, nói người đàn ông này: "Anh tin tức linh thông, mẹ anh hôm qua bị tôi đưa đi, anh hôm nay trở lại rồi."
"Cô cũng rất có bản lãnh. Nhanh như vậy đã đưa mẹ tôi đi.”
"Nhờ hồng phúc của anh, anh đã sớm biết chuyện mẹ anh bị trúng độc, là chính bà làm. Cũng không sớm cùng tôi nói một tiếng." Cô đứng lên, hướng phòng vệ sinh chuẩn bị đánh răng rửa mặt.
"Cô chính mình không phải cũng biết? Cần gì tôi tới nhắc nhở cô."
Hai người nói chuyện, Miêu Miêu cũng bị thanh âm nhao nhao đứng lên, vuốt mắt bò đứng lên, mắt thấy chú đẹp trai: "Chú. Chú trở về."
Bé nhảy lên nhảy xuống giường. Lúc đầu bé còn bởi vì chuyện bà đánh mẹ, liên đới trách nhiệm với chú đẹp trai. Bất quá... Về sau lại hết giận rồi.
"Tiểu gia hỏa. Nghe nói hôm qua cháu đau bụng?" Hiên Viên Liệt một tay nâng Miêu Miêu đứng lên.
Miêu Miêu nháy mắt to: "Chú, làm sao chú biết! Chú không phải xuất ngoại sao?"
"A..." Anh nhếch miệng lên cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.