Chương 180: Cô muốn giết tôi sao? 2
Tề Thành Côn
06/07/2018
Anh đã nhắm mắt lại, Tiêu Tiêu khẩn trương lắc thân thể anh, thế nhưng mà anh không có một chút phản ứng.
Vịn vào cảm giác anh thấm ướt, cô thu tay lại, chỉ gặp toàn bộ trên tay của mình đều là máu tươi của anh, cô ngây ngẩn cả người, mắt phượng chậm rãi nhìn về phần lưng của Hiên Viên Liệt, thanh dao găm hình thoi cắm ở trên lưng của anh, mà lại, toàn bộ y phục của anh bị máu nhuộm đỏ, trên thân không biết trúng bao nhiêu viên đạn.
Tiêu Tiêu phù phù một tiếng quỳ xuống, bỏ anh trên mặt đất, ấn ở hai vai của anh điên cuồng lay động "Hiên Viên Liệt, anh không được ngủ, ngàn vạn lần anh không được ngủ."
Khi cô vội vàng la lên, cuối cùng bên trên gương mặt tái nhợt có phản ứng, anh hơi mở một mắt ra: "Ồn ào quá, người phụ nữ này."
"Oa ô..." lần đầu tiên cô cảm thấy có thể nghe được giọng nói của anh lần nữa thực sự quá may mắn, nước mắt ào ào chảy xuống, trực tiếp ôm lấy cổ của anh.
Cô vĩnh viễn không cách nào quên một màn kia, ở trên hành lang, anh dùng thân thể ngăn cản thanh đao kia đâm tới, không cách nào quên, thời điểm hai người nhảy xuống, bên trong mưa bom bão đạn anh dùng thân thể che cô lại. Cho nên bây giờ cô hoàn hảo không chút tổn hại.
"Thay tôi khóc tang sao? Tôi còn chưa có chết." Hiên Viên Liệt lãnh đạm nói qua, bàn tay xoa nhẹ tóc của cô.
Tiêu Tiêu buông anh ra, lau khô nước mắt: "anh chờ tôi ở đây, tôi qua tìm trụ sở." Nói xong cô liền đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Vẫn chưa ra khỏi hai bước cổ tay liền bị anh bắt lấy. Ngoái nhìn chỉ thấy Hiên Viên Liệt chống đỡ thân thể đứng lên: "Tôi đi chung với cô."
"anh..." Cô nhíu mày.
"Đi thôi." Anh đã lôi kéo cô đi đến phía trước, đi ở phía sau anh, chói mắt đỏ tươi này đâm đau nhức ánh mắt của cô, thấy được phía sau y phục anh có mấy chỗ tổn hại, trong nội tâm cô cũng nắm chặt theo, nghĩ tới những thứ thương tổn này hẳn là rơi ở trên người của mình. Nhưng lại bị anh ngăn trở rồi.
Cô khóc, cô áy náy, là bởi vì cô thiếu nợ anh. Ngoại trừ cha mẹ người nhà, đây là lần đầu tiên có người động thân bảo hộ cô. Trong lòng không phải một phen tiếp thụ.
Căn cứ tư liệu địa đồ trước kia tra được trong trí nhớ, Tiêu Tiêu tìm một phòng khám bệnh dưới lòng đất ở phụ cận. Người ở bên trên hắc đạo chém giết, nhiều khi bất tiện đi bệnh viện, đều chọn một số phòng khám bệnh trị liệu dưới lòng đất.
"Cộc cộc cộc" cô đỡ Hiên Viên Liệt, chật vật dựa vào trên cửa, áo ngủ trên người cũng sớm bị máu của anh nhuộm đỏ một nửa.
Mở cửa ra, là một ông lão áo trắng. Ông đánh giá hai người trước mặt: "Một vạn đô la mỹ." nói ra chính là một câu như vậy.
Tiêu Tiêu mở to hai mắt, cái này còn chưa có chữa bệnh có thể đòi tiền trước rồi hả? Cô cũng không có thể lo được nhiều như vậy, từ lớp bọc bên ngoài cột trên đùi móc ra một tấm thẻ bên trong: "Có thể quét thẻ không?"
"Đương nhiên có thể." Ông lão nhìn thấy thẻ ngân hàng mới mở cửa ra, để cho hai người đi vào.
Bên ngoài phòng khám bệnh nhìn rách rưới, đã nghĩ sắp hủy đi, nhưng mà không nghĩ tới bên trong lại mười phần xa hoa. Tiêu Tiêu đỡ Hiên Viên Liệt đi vào. Trên đường đi anh không nói gì, cô thậm chí cũng bắt đầu hoài nghi phải chăng ý thức anh còn thanh tỉnh.
Bị ông lão dẫn tới trước quầy, Tiêu Tiêu đưa tấm thẻ qua, nhưng mà ông lão không có tiếp nhận tấm thẻ, mà chính là nhìn Hiên Viên Liệt một chút nói: "5 vạn."
"A? Vừa mới rồi không trả một vạn sao?"
"Một vạn là phí vào cửa. Năm vạn là tiền chữa bệnh, hết thảy sáu vạn." Ông lão bất thình lình nói qua.
Tiêu Tiêu nhăn mày lại, vẫn là đưa thẻ qua, sau đó ở trên máy quét thẻ điền mật mã vào, kỳ thật ngẫm lại, thương tổn Hiên Viên Liệt muốn trị liệu đúng là phải kể tới mấy vạn đồng tiền.
Tiếp theo từ một bên đi tới hai cô gái áo trắng, dáng vẻ bọn họ nhìn chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, từ bên người Tiêu Tiêu nâng Hiên Viên Liệt lên, đi đến phòng phẫu thuật.
Hiên Viên Liệt cũng không nói lời nào, con mắt khẽ nhắm lấy. Nhìn lấy anh, trong lòng Tiêu Tiêu run lên, có lẽ anh đã không chịu nổi, không biết là dựa vào ý niệm nào mới cùng mình đi đường lâu như vậy.
Sau khi cà xong thẻ, ông lão cũng không có trả lại tấm thẻ cho Tiêu Tiêu, mà chỉ nói: "Thương thế của cô muốn trị liệu mà nói, có thể bớt hai mươi phần trăm cho cô, 5000 đồng."
Vịn vào cảm giác anh thấm ướt, cô thu tay lại, chỉ gặp toàn bộ trên tay của mình đều là máu tươi của anh, cô ngây ngẩn cả người, mắt phượng chậm rãi nhìn về phần lưng của Hiên Viên Liệt, thanh dao găm hình thoi cắm ở trên lưng của anh, mà lại, toàn bộ y phục của anh bị máu nhuộm đỏ, trên thân không biết trúng bao nhiêu viên đạn.
Tiêu Tiêu phù phù một tiếng quỳ xuống, bỏ anh trên mặt đất, ấn ở hai vai của anh điên cuồng lay động "Hiên Viên Liệt, anh không được ngủ, ngàn vạn lần anh không được ngủ."
Khi cô vội vàng la lên, cuối cùng bên trên gương mặt tái nhợt có phản ứng, anh hơi mở một mắt ra: "Ồn ào quá, người phụ nữ này."
"Oa ô..." lần đầu tiên cô cảm thấy có thể nghe được giọng nói của anh lần nữa thực sự quá may mắn, nước mắt ào ào chảy xuống, trực tiếp ôm lấy cổ của anh.
Cô vĩnh viễn không cách nào quên một màn kia, ở trên hành lang, anh dùng thân thể ngăn cản thanh đao kia đâm tới, không cách nào quên, thời điểm hai người nhảy xuống, bên trong mưa bom bão đạn anh dùng thân thể che cô lại. Cho nên bây giờ cô hoàn hảo không chút tổn hại.
"Thay tôi khóc tang sao? Tôi còn chưa có chết." Hiên Viên Liệt lãnh đạm nói qua, bàn tay xoa nhẹ tóc của cô.
Tiêu Tiêu buông anh ra, lau khô nước mắt: "anh chờ tôi ở đây, tôi qua tìm trụ sở." Nói xong cô liền đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Vẫn chưa ra khỏi hai bước cổ tay liền bị anh bắt lấy. Ngoái nhìn chỉ thấy Hiên Viên Liệt chống đỡ thân thể đứng lên: "Tôi đi chung với cô."
"anh..." Cô nhíu mày.
"Đi thôi." Anh đã lôi kéo cô đi đến phía trước, đi ở phía sau anh, chói mắt đỏ tươi này đâm đau nhức ánh mắt của cô, thấy được phía sau y phục anh có mấy chỗ tổn hại, trong nội tâm cô cũng nắm chặt theo, nghĩ tới những thứ thương tổn này hẳn là rơi ở trên người của mình. Nhưng lại bị anh ngăn trở rồi.
Cô khóc, cô áy náy, là bởi vì cô thiếu nợ anh. Ngoại trừ cha mẹ người nhà, đây là lần đầu tiên có người động thân bảo hộ cô. Trong lòng không phải một phen tiếp thụ.
Căn cứ tư liệu địa đồ trước kia tra được trong trí nhớ, Tiêu Tiêu tìm một phòng khám bệnh dưới lòng đất ở phụ cận. Người ở bên trên hắc đạo chém giết, nhiều khi bất tiện đi bệnh viện, đều chọn một số phòng khám bệnh trị liệu dưới lòng đất.
"Cộc cộc cộc" cô đỡ Hiên Viên Liệt, chật vật dựa vào trên cửa, áo ngủ trên người cũng sớm bị máu của anh nhuộm đỏ một nửa.
Mở cửa ra, là một ông lão áo trắng. Ông đánh giá hai người trước mặt: "Một vạn đô la mỹ." nói ra chính là một câu như vậy.
Tiêu Tiêu mở to hai mắt, cái này còn chưa có chữa bệnh có thể đòi tiền trước rồi hả? Cô cũng không có thể lo được nhiều như vậy, từ lớp bọc bên ngoài cột trên đùi móc ra một tấm thẻ bên trong: "Có thể quét thẻ không?"
"Đương nhiên có thể." Ông lão nhìn thấy thẻ ngân hàng mới mở cửa ra, để cho hai người đi vào.
Bên ngoài phòng khám bệnh nhìn rách rưới, đã nghĩ sắp hủy đi, nhưng mà không nghĩ tới bên trong lại mười phần xa hoa. Tiêu Tiêu đỡ Hiên Viên Liệt đi vào. Trên đường đi anh không nói gì, cô thậm chí cũng bắt đầu hoài nghi phải chăng ý thức anh còn thanh tỉnh.
Bị ông lão dẫn tới trước quầy, Tiêu Tiêu đưa tấm thẻ qua, nhưng mà ông lão không có tiếp nhận tấm thẻ, mà chính là nhìn Hiên Viên Liệt một chút nói: "5 vạn."
"A? Vừa mới rồi không trả một vạn sao?"
"Một vạn là phí vào cửa. Năm vạn là tiền chữa bệnh, hết thảy sáu vạn." Ông lão bất thình lình nói qua.
Tiêu Tiêu nhăn mày lại, vẫn là đưa thẻ qua, sau đó ở trên máy quét thẻ điền mật mã vào, kỳ thật ngẫm lại, thương tổn Hiên Viên Liệt muốn trị liệu đúng là phải kể tới mấy vạn đồng tiền.
Tiếp theo từ một bên đi tới hai cô gái áo trắng, dáng vẻ bọn họ nhìn chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, từ bên người Tiêu Tiêu nâng Hiên Viên Liệt lên, đi đến phòng phẫu thuật.
Hiên Viên Liệt cũng không nói lời nào, con mắt khẽ nhắm lấy. Nhìn lấy anh, trong lòng Tiêu Tiêu run lên, có lẽ anh đã không chịu nổi, không biết là dựa vào ý niệm nào mới cùng mình đi đường lâu như vậy.
Sau khi cà xong thẻ, ông lão cũng không có trả lại tấm thẻ cho Tiêu Tiêu, mà chỉ nói: "Thương thế của cô muốn trị liệu mà nói, có thể bớt hai mươi phần trăm cho cô, 5000 đồng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.