Chương 214: Đại sự của đời người (1)
Tề Thành Côn
23/07/2018
Nhìn thấy con trai theo Các lão vừa nói vừa cười ở nơi này, cô hận không thể xông qua.
"Ai nha, hôm nay thế mà tôi kết hôn, cuối cùng cô bồi tôi làm nhân vật chính đi." Nói xong, Lam Đình Ngạn lôi kéo cô chạy thẳng đến phía ngoài bờ biển.
Một đường kéo cô chạy ra ngoài, cô chỉ có thể nhìn lại đại sảnh này, xong đời, xong đời, lúc này nhất định tân nương sẽ hiểu lầm đấy.
Khi hai người đứng ở trên bờ cát, anh mới buông Tay Tiêu Tiêu ra, giang hai cánh tay: "A..." Lam Đình Ngạn la lớn tiếng trước biển lớn.
Bây giờ đã là buổi tối, ánh trăng chiếu trên mặt biển, nổi lên gợn sóng dao động, sóng biển nhẹ nhàng thay nhau tràn vào ở trên bờ cát, anh mỉm cười, nhìn ra phương xa.
Mà so với nụ cười của Lam Đình Ngạn, bây giờ nét mặt Tiêu Tiêu đơn giản có thể dùng hai chữ khổ để hình dung rồi. Đây coi là xảy ra chuyện gì? Ai...
"Lam, Đình Ngạn, chúng ta thế này không tốt lắm đâu... Hôm nay là hôn lễ của anh, người trong phòng đều đang chúc mừng anh, mà anh lại chạy đến đây rồi..." Muốn khuyên anh.
Anh lại ngoái nhìn một cái, nụ cười nhạt xuống dưới, ánh mắt càng thêm vài tia bi thương: "Tiêu Tiêu, cô cảm thấy có bao nhiêu người ở trong đại sảnh là để chúc phúc tôi sao?"
"Cái này..." Tiêu Tiêu cúi đầu, cô vô cùng rõ ràng bên trong không phải nhân vật buôn bán nổi tiếng cũng là hắc đạo kiêu hùng, tất cả mọi người là quan hệ phối hợp lẫn nhau.
Lam Đình Ngạn cười khẽ, bên trong nụ cười mang thêm vài phần ý tứ tự giễu: "cô có biết, cái hôn lễ này vốn cũng không phải là tôi muốn. Cưới một người phụ nữ vừa mới gặp mặt một lần, nhân sinh của tôi cứ bị gia tộc quyết định như vậy rồi. Nói thật, tôi thực sự không có cao hứng."
Nghe bên trong anh có một ít đau thương, tâm lý Tiêu Tiêu cũng nổi lên chua xót, đúng vậy, quan hệ buôn bán thông gia, người nào sẽ thích nửa đời sau của mình sống ở trong thống khổ chứ? Cùng một người không yêu vĩnh viễn sinh hoạt chung một chỗ, đơn giản cũng là chuyện buồn khổ nhất đời người. Bị cha mẹ quyết định vận mệnh, bị bài bố hôn nhân rất khó có được cái gọi là hạnh phúc. Tuy mình không thể cảm động lây, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được.
Đưa tay vỗ vỗ bả vai Lam Đình Ngạn: "nhưng đã cưới rồi, cô ta là vợ của anh. Tuy bây giờ anh không yêu cô ta, nhưng mà lâu ngày sinh tình, tôi thấy cô dâu mới rất xinh đẹp, con mắt to, cái mũi thẳng, miệng cũng đáng yêu, hiển nhiên là một mỹ nhân, không biết bao nhiêu người trong thiên hạ muốn cưới đây. Anh có thể nhặt được tiện nghi lớn rồi!" Cũng không nghĩ ra còn có lời gì có thể an ủi anh, bất quá bây giờ mỗi câu cô nói đều là lời nói thật. Giang Tiểu Băng là người liếc một chút cũng làm người ta nhận định là mỹ nữ, dạng mỹ nhân này không biết bao nhiêu người ưa thích đây.
"Xinh đẹp thì làm được gì? Tôi chỉ muốn cưới một người tôi yêu, sau đó đơn giản cùng cô ta qua hết cả đời này." Dưới ánh trăng, con ngươi Lam Đình Ngạn trở nên thâm thúy mười phần, anh chăm chú nhìn chằm chằm hai con ngươi Tiêu Tiêu, bên trong ánh mắt rất muốn lóe ra cái gì.
Bốn mắt nhìn nhau, cô cũng nhìn chằm chằm Lam Đình Ngạn chớp mắt mấy cái. Chần chờ mở miệng nói ra: "Ách? Thật sao? Thì ra hoa hoa công tử trong truyền thuyết còn có loại mộng tưởng này? Anh thế nhưng là Ngạn thiếu nổi danh của Đế Quốc Hắc Dạ. Bên người có vô số mỹ nhân, mỗi ngày ngâm mình ở trong bụi hoa." Nói xong. Ngẫm lại lần trước cô bồi Lam Đình Ngạn đến dự yến hội bị một bầy phụ nữ bao vây tấn công thì biết đến cùng anh hoa tâm cỡ nào rồi.
Lam Đình Ngạn biến sắc, nắm tóc. Cố ý giả bộ ngu nói: "Hở? Có chuyện này sao? Không đúng không đúng. Tôi thế nào lại là hoa hoa công tử chứ? A, ha ha ha ha ha."
Tiêu Tiêu chảy mồ hôi ròng ròng, nhìn ra anh muốn dùng tiếng cười qua loa hết thảy. Bất quá cô cũng không có tính toán hỏi tới, dù sao mỗi người có quyền lựa chọn sinh hoạtcho mình.
Hồi lâu, anh ngừng cười: "Tiêu Tiêu, cô ở chỗ này theo giúp tôi một hồi đi, chỉ một hồi. Ngày mai tôi cũng là người có vợ, ai... Đêm nay, thời gian sau cùng, cũng không thể sống uổng mới tốt."
Nhìn thấy ánh mắt anh thành khẩn mà lại đáng thương như vậy, cô cũng không muốn lại nói cự tuyệt, tuy nhiên quen biết với Lam Đình Ngạn không lâu, nhưng mà anh thật là một người bạn rất đáng được kết giao: "Được rồi, bất quá cũng chỉ có thể một hồi thôi nha. Người trong phòng vẫn đang chờ nhân vật chính là anh đây."
"Ai nha, hôm nay thế mà tôi kết hôn, cuối cùng cô bồi tôi làm nhân vật chính đi." Nói xong, Lam Đình Ngạn lôi kéo cô chạy thẳng đến phía ngoài bờ biển.
Một đường kéo cô chạy ra ngoài, cô chỉ có thể nhìn lại đại sảnh này, xong đời, xong đời, lúc này nhất định tân nương sẽ hiểu lầm đấy.
Khi hai người đứng ở trên bờ cát, anh mới buông Tay Tiêu Tiêu ra, giang hai cánh tay: "A..." Lam Đình Ngạn la lớn tiếng trước biển lớn.
Bây giờ đã là buổi tối, ánh trăng chiếu trên mặt biển, nổi lên gợn sóng dao động, sóng biển nhẹ nhàng thay nhau tràn vào ở trên bờ cát, anh mỉm cười, nhìn ra phương xa.
Mà so với nụ cười của Lam Đình Ngạn, bây giờ nét mặt Tiêu Tiêu đơn giản có thể dùng hai chữ khổ để hình dung rồi. Đây coi là xảy ra chuyện gì? Ai...
"Lam, Đình Ngạn, chúng ta thế này không tốt lắm đâu... Hôm nay là hôn lễ của anh, người trong phòng đều đang chúc mừng anh, mà anh lại chạy đến đây rồi..." Muốn khuyên anh.
Anh lại ngoái nhìn một cái, nụ cười nhạt xuống dưới, ánh mắt càng thêm vài tia bi thương: "Tiêu Tiêu, cô cảm thấy có bao nhiêu người ở trong đại sảnh là để chúc phúc tôi sao?"
"Cái này..." Tiêu Tiêu cúi đầu, cô vô cùng rõ ràng bên trong không phải nhân vật buôn bán nổi tiếng cũng là hắc đạo kiêu hùng, tất cả mọi người là quan hệ phối hợp lẫn nhau.
Lam Đình Ngạn cười khẽ, bên trong nụ cười mang thêm vài phần ý tứ tự giễu: "cô có biết, cái hôn lễ này vốn cũng không phải là tôi muốn. Cưới một người phụ nữ vừa mới gặp mặt một lần, nhân sinh của tôi cứ bị gia tộc quyết định như vậy rồi. Nói thật, tôi thực sự không có cao hứng."
Nghe bên trong anh có một ít đau thương, tâm lý Tiêu Tiêu cũng nổi lên chua xót, đúng vậy, quan hệ buôn bán thông gia, người nào sẽ thích nửa đời sau của mình sống ở trong thống khổ chứ? Cùng một người không yêu vĩnh viễn sinh hoạt chung một chỗ, đơn giản cũng là chuyện buồn khổ nhất đời người. Bị cha mẹ quyết định vận mệnh, bị bài bố hôn nhân rất khó có được cái gọi là hạnh phúc. Tuy mình không thể cảm động lây, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được.
Đưa tay vỗ vỗ bả vai Lam Đình Ngạn: "nhưng đã cưới rồi, cô ta là vợ của anh. Tuy bây giờ anh không yêu cô ta, nhưng mà lâu ngày sinh tình, tôi thấy cô dâu mới rất xinh đẹp, con mắt to, cái mũi thẳng, miệng cũng đáng yêu, hiển nhiên là một mỹ nhân, không biết bao nhiêu người trong thiên hạ muốn cưới đây. Anh có thể nhặt được tiện nghi lớn rồi!" Cũng không nghĩ ra còn có lời gì có thể an ủi anh, bất quá bây giờ mỗi câu cô nói đều là lời nói thật. Giang Tiểu Băng là người liếc một chút cũng làm người ta nhận định là mỹ nữ, dạng mỹ nhân này không biết bao nhiêu người ưa thích đây.
"Xinh đẹp thì làm được gì? Tôi chỉ muốn cưới một người tôi yêu, sau đó đơn giản cùng cô ta qua hết cả đời này." Dưới ánh trăng, con ngươi Lam Đình Ngạn trở nên thâm thúy mười phần, anh chăm chú nhìn chằm chằm hai con ngươi Tiêu Tiêu, bên trong ánh mắt rất muốn lóe ra cái gì.
Bốn mắt nhìn nhau, cô cũng nhìn chằm chằm Lam Đình Ngạn chớp mắt mấy cái. Chần chờ mở miệng nói ra: "Ách? Thật sao? Thì ra hoa hoa công tử trong truyền thuyết còn có loại mộng tưởng này? Anh thế nhưng là Ngạn thiếu nổi danh của Đế Quốc Hắc Dạ. Bên người có vô số mỹ nhân, mỗi ngày ngâm mình ở trong bụi hoa." Nói xong. Ngẫm lại lần trước cô bồi Lam Đình Ngạn đến dự yến hội bị một bầy phụ nữ bao vây tấn công thì biết đến cùng anh hoa tâm cỡ nào rồi.
Lam Đình Ngạn biến sắc, nắm tóc. Cố ý giả bộ ngu nói: "Hở? Có chuyện này sao? Không đúng không đúng. Tôi thế nào lại là hoa hoa công tử chứ? A, ha ha ha ha ha."
Tiêu Tiêu chảy mồ hôi ròng ròng, nhìn ra anh muốn dùng tiếng cười qua loa hết thảy. Bất quá cô cũng không có tính toán hỏi tới, dù sao mỗi người có quyền lựa chọn sinh hoạtcho mình.
Hồi lâu, anh ngừng cười: "Tiêu Tiêu, cô ở chỗ này theo giúp tôi một hồi đi, chỉ một hồi. Ngày mai tôi cũng là người có vợ, ai... Đêm nay, thời gian sau cùng, cũng không thể sống uổng mới tốt."
Nhìn thấy ánh mắt anh thành khẩn mà lại đáng thương như vậy, cô cũng không muốn lại nói cự tuyệt, tuy nhiên quen biết với Lam Đình Ngạn không lâu, nhưng mà anh thật là một người bạn rất đáng được kết giao: "Được rồi, bất quá cũng chỉ có thể một hồi thôi nha. Người trong phòng vẫn đang chờ nhân vật chính là anh đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.