Chương 109: Cậu em dính vào lưới tình (2)
Bạch Giới
29/12/2014
Phương Đông Dạ nhìn Đường Tiếu phòng bị một hồi nói:
"Cô ấy không có ở đây!" Anh nói xong, nhấc đôi chân thon dài định đi vào ‘Trụ’. Đường Tiếu nói khiêu khích:
"Này, không phải là ngay cả số điện thoại của cô ấy, anh cũng không dám nói cho tôi biết đấy chứ?"
Không dám!
Đường Tiếu dùng từ này khiến Phương Đông Dạ khó chịu nhíu mày. Anh lạnh lùng xoay người lại, nhìn Đường Tiếu nói:
"Là đàn ông tốt nhất là nên làm ra làm chơi ra chơi, hy vọng dựa vào một người phụ nữ để không cần phấn đấu chỉ là hành vi ngu xuẩn!" Phương Đông Dạ nói ra những lời đầy khinh thường Đường Tiếu. Đường Tiếu vẫn giữ vững phong độ như không có chuyện gì, nhún nhún vai nói:
"Mặc dù tôi cũng chẳng phải là người có tiền gì, nhưng tôi kết bạn không nhìn vào điều này."
"Bạn!"
Phương Đông Dạ vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Đường Tiếu, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ. Đường Tiếu nói thản nhiên:
"Anh không dám nói cho tôi biết cũng chẳng sao, tôi sẽ tìm biện pháp khác!"
Đường Tiếu nói xong, xoay người còn muốn chạy, nhưng bị Phương Đông Dạ chặn lại:
"Chờ một chút!"
Đường Tiếu quay đầu lại, vẻ nhố nhăng có chút bất cần đời, nhìn Phương Đông Dạ hỏi:
"Sao vậy? Định nói cho tôi biết sao?"
Phương Đông Dạ nói:
"Đúng vậy. Tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một điều, nếu như cậu có một chút không an phận với Vô Ưu hoặc là có ý đồ làm bậy, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"
Đường Tiếu không nói gì, chỉ cười nhìn Phương Đông Dạ nhíu nhíu mày, rồi đưa điện thoại di động của mình ra. d‿đ‿l。q‿đ Phương Đông Dạ cũng không nói nhảm nhiều, kết quả là sau khi dùng tốc độ nhanh nhất nhập số điện thoại của Vô Ưu vào di động của Đường Tiếu, trả lại hắn xong liền xoay người rời đi, giống như không muốn ở lại thêm một khắc nào.
...
Cạch!
Mặc dù Phương Đông Dạ không nói gì, nhưng có thể thấy rõ ràng tâm trạng anh không được tốt lắm. Cho nên, vừa đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc ra, anh liền lạnh lùng nói:
"Có chuyện gì? Nói luôn đi!"
Vừa nói, vừa bước nhanh đến chỗ ngồi của mình. Sau khi ngồi xuống, anh đặt hai khuỷu tay lên hai bên tay vịn của ghế, người thoải mái dựa ra sau, đồng thời chân trái vắt chéo lên chân phải, hai tay đan vào nhau đặt trước người.
Tự nhiên, ngông cuồng, không câu nệ, phóng túng!
"Bộ dáng của anh đây là thế nào hả?"
Phương Đông Kỳ thấy Phương Đông Dạ như vậy thì khó chịu nhăn mày lại. Phương Đông Dạ vẫn như trước, nói không chút tình cảm nào:
"Nếu như ông đến để phê bình tôi thì mời hôm khác hãy đến. Hôm nay tôi không có thời gian!"
"Tôi có chuyện muốn nói!"
Phương Đông Kỳ vội ngăn anh lại. Phương Đông Dạ cũng không làm khó, đưa tay làm tư thế xin mời.
Phương Đông Kỳ thấy vẻ cứng cáp của Phương Đông Dạ không chỉ nâng cao, mà còn có thể xưng vương xưng bá, thật sự tràn ngập cảm giác vô lực. Con người khác lên như diều gặp gió chính là niềm kiêu hãnh của người cha, nhưng ông lại không thể kiêu hãnh được, thậm chí còn không hy vọng anh đạt được thành tựu như thế này, bởi vì Phương Đông Dạ như vậy ông sẽ không thể khống chế được.
Không khống chế được khiến ông và anh nhiều năm không liên lạc, nhưng lại không ngờ rằng, hôm nay ông lại tới đây trong tình cảnh cầu xin anh! ‘Bá nghiệp’ là tâm huyết của ông, sao ông có thể để nó suy sụp dễ dàng được! Cho nên bất luận như thế nào ông cũng phải giữ gìn nó!
Phương Đông Kỳ vẫy tay với luật sư. Luật sự gật đầu chuyên nghiệp, sau đó lấy tập giấy tờ mình đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đặt trước mặt Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ vẫn nhàn nhã dựa vào ghế như trước, không hề có ý định sẽ xem. Trước sự vô lễ của Phương Đông Dạ luật sư quay đầu nhìn về phía Phương Đông Kỳ, để xem ông chỉ thị như thế nào.
Haizzz!
Phương Đông Kỳ thở dài một hồi trong lòng. Ông có thể làm gì bây giờ? Bất lực! Cho nên cũng chẳng thể làm gì khác hơn đành gật đầu. ๖ۜd♥d♥lqd Luật sư hiểu ý cầm tạp giấy ở trên bàn lên, sau đó đọc nội dung bên trong cho Phương Đông Dạ nghe.
"Đây là 64% cổ phần của tập đoàn ‘Bá nghiệp’, còn có thỏa thuận chuyển nhượng."
Luật sư nói xong, tưởng rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Phương Đông Dạ, lại không ngờ anh chỉ nghịch nghịch ngón tay, hỏi như không có chuyện gì:
"Sau đó?"
Sau đó?
Luật sư sững sờ, không biết trả lời như thế nào. Hắn chưa bao giờ thấy người nhận được điều tốt như thế này lại lạnh lùng như thế! Lúc này Phương Đông Kỳ đứng lên nói:
"Có nghĩa là, trong cuộc họp cổ đông tháng sau của “Bá nghiệp”, anh đã có thể lấy thân phận là tổng giám đốc để có mặt ở đó!"
Nói như vậy đã đủ rõ chưa! Phương Đông Dạ nghe thấy hẳn đã hiểu rồi đi! Nên biết đây là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, là chuyện tốt! Nhưng Phương Đông Dạ lại vẫn lười biếng đáp:
"Tôi không có thời gian, cũng không có hứng thú! "
Anh nói xong, ngẩng đầu nhìn hai người đang sững sờ, tiếp tục nói:
"Nếu không có chuyện gì nữa thứ lỗi tôi tiễn khách. Tôi còn có chuyện phải làm!"
"Chuyện quan trọng! Đến bệnh viện gặp người phụ nữ ngu ngốc kia sao?"
Phương Đông Kỳ có chút thẹn quá hóa giận rồi! Người khác vì tranh đoạt tài sản mà đầu rơi máu chảy, còn ông hôm nay tự hạ thấp mình, tự dâng tài sản cho anh, nhưng anh lại chẳng thèm ngó ngàng tới. Điều này sao ông có thể chịu nổi được đây, còn gì là thể diện nữa!
Ngu ngốc!
Phương Đông Dạn vốn đang điềm nhiên với bộ dáng lười biếng, nghe thấy từ này ngay lập tức ánh mắt liền trở nên âm u, lửa giận trong lòng cũng trỗi dậy, nhưng trên mặt anh thì ngược lại vẫn tươi cười, sau đó nói không chút niệm tình:
"Người phụ nữ ngu ngốc? Không sai! Đúng là người phụ nữ ngu ngốc! Nhưng cô ấy cũng đâu phải là người ngu ngốc nhất, nếu không làm sao lại có thể có người, hết một tới hai, hết hai lại tới ba, bị cô ấy lừa gạt mất hai triệu chứ?"
Đúng là chửi người mà không cần dùng những từ ngữ thô tục nha!
Phương Đông Kỳ nghe Phương Đông Dạ nói xong, khuôn mặt già nua tức giận đỏ bừng, nhưng lại không thể nói được một câu phản bác. d‿đ⊹l⊹q‿đ Là ông ngu xuẩn nên mới bị mắc mưu người phụ nữ ngu ngốc kia.
Hóa ra, ngày hôm qua sau khi ông trở về, thám tử ông nhờ điều tra về Vô Ưu đã hoàn tất xong toàn bộ tư liệu về cô. Sau khi ông nhìn thoáng qua, liền biết mình đã bị hai mẹ con cô lừa giống như kẻ ngốc. Nhất là lúc ông đọc được câu cuối cùng ‘người bị điều tra, hiện tại đang ở trong bệnh viện truyền nước biển vì bị đau dạ dày’, thì càng rõ ràng, mình lại bị lừa mất một triệu nữa. Cô vốn không mang thai!!
"Anh phải tiếp quản bởi vì công ty này có một phần của mẹ anh."
Phương Đông Kỳ đúng là biết xuống tay, biết nói điều mang tính đột phá với Phương Đông Dạ, chỉ có điều đối với lời ông nói, Phương Đông Dạ vẫn chỉ cười khinh thường:
"Cổ phần của ‘Bá nghiệp, ngoại trừ 44% trong tay ông ra, trong tay Tô Mỹ Hoa cũng có 20%, vốn là ba năm trước đây cha bà ta đã chuyển nhượng sang cho bà ta. Nhưng trong năm nay ông đã lừa được bà ta chuyển nhượng cổ phần sang cho ông, cho nên giờ ông có 64% cổ phần. Không tính số cổ phần này, 36% số cổ phần còn lại đều đang nằm trong tay bốn cổ đông nhỏ của bà ta! Nếu như ông muốn, tôi có thể cung cấp số liệu chi tiết cho ông."
Mày?
Phương Đông Kỳ không dám tin nhìn Phương Đông Dạ. Ông vốn tưởng rằng, đối với chuyện của công ty ông, Phương Đông Dạ hoàn toàn không biết gì cả, không ngờ anh lại biết nhiều như vậy.
"Khụ khụ, vì vậy, tôi không thừa nhận phần kia là của mẹ tôi!"
Phương Đông Dạ nói đến đây, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho Phương Đông Kỳ, anh tiếp tục nói:
"Mặc dù tôi không biết rút cuộc khi nào ông sẽ ra tay với Vô Ưu, nhưng bây giờ tôi phải nói rõ ràng với ông, nếu như Vô Ưu có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ làm cho ông phải hối hận!"
Anh nói xong, lạnh lùng liếc Phương Đông Kỳ, trong mắt tràn ngập sự cảnh cáo.
Ông ta sẽ gây bất lợi cho Vô Ưu!
Đối với điểm này Phương Đông Dạ không nghi ngờ mà rất tin, bởi vì anh hiểu rất rõ Phương Đông Kỳ. Ông là người để đạt được mục đích sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Lúc đầu ông vì ‘Bá Nghiệp’ mà đối xử với mẹ con anh như thế. Bây giờ vì ‘Bá Nghiệp’ đương nhiên cũng không tiếc hy sinh Vô Ưu.
Đứa bé! Vô Ưu không mang thai. Nếu như cô thật sự mang thai, sau chín tháng mười ngày đứa trẻ được sinh ra, nhất định Vô Ưu sẽ xảy ra chuyện ‘ngoài ý muốn’. Bây giờ nếu ông đã biết Vô Ưu không có thai, vậy sự nguy hiểm kia sẽ giáng xuống đầu cô. Cho nên, hôm nay anh chọn cách nói thẳng thắn, rõ ràng. Không phải là anh không chắc chắn sẽ bảo vệ được Vô Ưu, mà là anh nhắc nhở ông không nên làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy.
Muốn đứa con của Vô Ưu, hại chết Vô Ưu, ở đây lại còn làm đủ mọi biện pháp để anh kế nghiệp “Bá Nghiệp”. Sau đó Anh sẽ vì lợi ích của mình mà liên hôn với tập đoàn “Thiên Hạ”, hoặc không sẽ phải dùng phương pháp khác để duy trì ‘Bá Nghiệp’.
Đây là suy nghĩ của Phương Đông Kỳ! Nhưng Phương Đông Dạ cũng không phải kẻ ngốc. Anh đã quá hiểu sự tàn nhẫn của ông, cho nên anh sẽ không hành động theo cảm tính, như suy nghĩ của ông! Nghĩ lại, lúc trước anh không hủy diệt tập đoàn “Bá nghiệp” là đã nhân từ rồi. Nếu như hôm nay ông dám làm theo ý của mình, hoặc làm tổn thương đến Vô Ưu, anh nhất định sẽ làm cho ông phải hối hận vì lần này đã xuất hiện trước mặt anh!
"Mày!"
Trên mặt Phương Đông kỳ lộ ra tia hoang mang. Dường như ông ta không thể tiếp nhận được việc Phương Đông Dạ đã nhìn thấu lòng mình.
Không được rồi!
Đột nhiên Phương Đông Kỳ nghĩ đến chuyện mình đã sắp đặt ở bệnh viên hôm nay, mặt ông liền trở nên trắng bệch. d‿đ⊹l⊹q‿đ Đúng là ông đã đánh giá quá cao mình, tưởng rằng suy nghĩ của mình sẽ không một ai nhìn ra được, không ngờ Phương Đông Dạ vừa nhìn đã biết. Như vậy, nếu như bây giờ Vô Ưu chết chẳng phải là trò chơi của ông đã kết thúc rồi sao? Ông nghĩ vậy, vội xoay người bước nhanh ra ngoài!
Chẳng lẽ?
Sau khi Phương Đông Dạ nhìn thấy phản ứng của Phương Đông Kỳ, vội vàng nhấc điện thọai lên gọi vào số của Vô Ưu, nhưng đáng ghét là chẳng có ai nghe máy. Anh vội vàng đứng dậy, cấp tốc ra khỏi cửa. Anh muốn phi tới bệnh viện xem rút cuộc Vô ưu đã xảy ra chuyện gì.
Đừng có xảy ra chuyện gì! Đừng có xảy ra chuyện gì!
Phương Đông Dạ lo lắng cầu nguyện, trong lòng đầy sợ hãi.
Đừng ra tay! Đừng ra tay!
Trong lòng Phương Đông Kỳ cũng vô cùng bất an, bởi vì, nếu Vô Ưu chết, cho dù ông có là cha của Phương Đông Dạ, anh cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho ông! Cho nên, ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì cả.
Phương Đông Dạ gọi điện thọai cho Vô Ưu, vẫn trong tình trạng không ai bắt máy. Trong khi Phương Đông Kỳ gọi cho người sát thủ kia cũng không gọi được. Cho nên, Phương Đông Kỳ cũng nôn nóng đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, còn Phương Đông Dạ thì đi ra cửa lấy xe. Hai người một xe trước một xe sau, lao về phía bệnh viện chỗ Vô Ưu đang nằm!!
...
Vô Ưu nằm trên giường bệnh, nhai ngấu nghiến đồ ăn vặt. Nhạc Diễm về nhà chuẩn bị quần áo để cho cô tắm rửa, rút cuộc không còn ai trông nom cô nữa, cho nên cô đương nhiên phải hưởng thụ thật tốt rồi.
Ha ha, có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ nha! Đúng là câu nói đó không sai! Cô chỉ cần cho người ta tiền là đồ gì cũng có thể mua được!
Vô Ưu nhìn một đống đồ ăn trên giường, trên mặt lộ ra nụ cười rực rỡ đến dị thường!
Ha ha ăn, ta ăn ta ăn, ta ăn ăn ăn này!
. . .
Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .
. . .
"Khụ khụ, alô, ai vậy ạ?"
Đúng là có tật giật mình! Lúc chuông điện thọai vang lên, cô sợ đến mức suýt nữa bị sặc.
Đường Tiếu nghe thấy giọng nói của Vô Ưu, trên mặt không nhịn được lộ ra một nụ cười thật tươi. Hắn chưa bao giờ biết, nghe thấy giọng nói của một người lại có thể làm cho mình cao hứng đến như vậy! Cho nên trên mặt hắn là nụ cười tươi rói, nói trêu chọc:
"Bà thím, sao cô lại khẩn trương như vậy hả? Sẽ không phải là đang làm chuyện xấu gì đó chứ! Ha ha…"
"Tiểu Tiếu!"
Vô Ưu nghe thấy giọng nói của Đường Tiếu, kinh ngạc kêu lên:
"Sao cậu lại biết được số điện thọai của tôi? Có chuyện gì sao?"
"Nhất định phải có chuyện mới tìm cô sao? Tôi nhớ bà thím cô không được hả?"
Đường Tiếu trêu, Vô Ưu cười nói:
"Đương nhiên là được. Vậy cậu đến thăm tôi đi. Tôi đang nằm trong bệnh viện đó. Đúng rồi, không được đến tay không đâu."
"Ha ha, cô mà cũng bị bệnh sao?"
Đường Tiếu mở miệng đã không chừa lại cho Vô Ưu một chút mặt mũi nào rồi, nhưng trong lòng lại bởi vì nghe thấy giọng nói tràn đầy năng lượng của Vô Ưu mà âm thầm vui sướng. d⊹đღlღq⊹đ Vô Ưu nghe Đường Tiếu nói xong, không phục đáp:
"Này em trai, cái gì mà ‘cô mà cũng bị bệnh’ chứ? Con người ăn ngũ cốc hoa màu, sao không bị bệnh được hả?"
Có lý!
Đường Tiếu nghe thấy giọng nói đáng yêu của Vô Ưu, cười nói:
"Đúng vậy, bà thím, tôi sai rồi! Bây giờ tôi sẽ qua thăm cô luôn. Cô muốn gì đừng khách sáo, tôi sẽ mua đến cho cô."
"Thật không!"
Vô Ưu nghe thấy thế, reo lên. Tâm trạng Đường Tiếu không tệ, nói:
"Đương nhiên là thật rồi! Cô nói đi!"
"Tôi muốn một que kẹo sôcôla hương chuối tiêu, một cái kem vị khoai môn, một cái đùi gà nướng, còn có một túi thạch hoa quả lạnh, chocolate đức phù, tôi muốn ăn bánh kem, quả vài vừa ngọt lại vừa nhiều nước. Còn có…"
Vô Ưu thuộc như lòng bàn tay, say sưa nói. Trong khi Đường Tiếu càng nghe càng nhức đầu, cuối cùng hắn không nhịn được nữa hỏi:
"Bà thím, cô khẳng định mình là người bệnh sao? Cô ăn lung tung bảy tám loại như thế, cô chắc chắn dạ dày của mình sẽ không sao chứ?"
Oh oh!!
Cô đã quên mất dạ dày của mình đang khó chịu. Nằm viện nha! Vô Ưu nghĩ vậy không nói gì nữa. Đường Tiếu cảnh giác hỏi:
"Bà chị, tại sao cô phải nằm viện vậy? Chỗ nào không thoải mái hả?"
Vô Ưu vừa nghe xong đã biết mình bị nghi ngờ rồi, cho nên vội vàng nói:
"Ai da, cậu tới sẽ biết à. Hỏi làm gì hả? Không phải là cậu không nỡ đó chứ? Em trai, cậu cũng thật là keo kiệt nha!"
Đường Tiếu nghe Vô Ưu nói thế, cũng chẳng hề hấn gì, đáp:
"Đương nhiên tôi phải keo kiệt rồi, tôi đâu có giống cô, vừa kiếm được một triệu!"
Vô Ưu nghe Đường Tiếu nói xong, đột nhiên bừng tỉnh:
"Oh, được rồi! Cậu không nói suýt nữa tôi quên mất."
"Chuyện gì mà kích động đến như vậy hả?"
Đường Tiếu khó hiểu hỏi. Vô Ưu không chút e dè, tin tưởng nói:
"Hôm nay tôi còn phải đi lấy một triệu, cho nên cậu mua đồ xong liền đến đây ngay giúp tôi đi lấy tiền nha. Nếu không bị chậm, có thể sẽ không có được đâu!"
Chậm sẽ không có?
Trước cách nói của Vô Ưu, Đường Tiếu thật sự không biết nói gì cho phải. Hơn nữa, nếu thật sự cấp bách như vậy, sao lại còn muốn hắn mua tận bảy tám loại đồ ăn lẫn lộn như thế chứ! Nhưng mà, hắn cũng hiểu đạo lý, không làm sai lời căn dặn của cô, nếu không hắn đã cúp luôn chiếc điện thoại này rồi, vì vậy hắn nói:
"Được, tôi mua đủ hết sẽ liên lạc với cô. Cúp máy đây!"
"Chờ một chút!"
Vô Ưu vội vàng hô. Đường Tiếu cười hỏi:
"Sao thế? Còn muốn mua gì nữa sao?"
Vô Ưu lắc đầu, nói:
"Trước hết mua những thứ đó đi. Tôi nhắc lại cho cậu, kem vị khoai môn, kẹo sôcôla hương chuối tiêu, chocolate đức phù. . ."
Đường Tiếu nghe thấy giọng nói say mê nhắc lại của Vô Ưu, bất đắc dĩ cười nói:
"Đại thần, tôi nhớ kỹ rồi. Đến lúc đó nếu quên tôi sẽ gọi điện hỏi cô không được sao? Tôi cúp máy đây, tiền điện thoại cũng là tiền đó!"
~*~Các bạn đang đọc truyện tại DIENDANLEQUYDON.COM~*~
Vô Ưu bất mãn nói:
"Tên nhóc keo kiệt!"
Đường Tiếu cười cúp điện thoại!
Cô gái nhỏ đáng yêu! Không đúng, phải là bà già đáng yêu!
Sau khi Đường Tiếu cúp máy, liền nghĩ ngợi xem mình nên đến chỗ nào để mua đống đồ này cho Vô Ưu.
...
"Đường Tiếu, giám đốc bảo cậu đến phòng làm việc của ông ấy!"
Đường Tiếu vừa xoay người chuẩn bị đi, người đồng nghiệp đứng ở cửa ngân hàng liền nói với hắn. Đường Tiếu quay đầu nhìn người kia hỏi:
"Để làm gì? Không phải hôm nay tôi đã xin phép rồi sao? Tìm tôi làm gì vậy? Anh nói với ông ấy, có chuyện gì để mai tôi đi làm hãy tìm!"
Đường Tiếu nói xong quay đầu đi, cũng không để ý đến câu nói của người đồng nghiệp. Mà ở trên tầng, giám đốc ngân hàng nhìn Đường Tiếu qua cửa sổ, mặt đã nhăn chặt lại.
~*~Các bạn đang đọc truyện tại DIENDANLEQUYDON.COM~*~
Quá thái quá rồi! Vừa đi làm chưa được hai ngày, lại xin phép nghỉ. Đã thế lại còn khắc khẩu với khách hàng lớn - ông chủ Phương Đông Dạ của ‘Trụ’ nữa chứ. Đúng là xui xẻo!
"Đuổi việc hắn ta cho tôi!"
Hắn cầm điên thoại trên bàn lên, ra lệnh trực tiếp cho bộ phận nhân sự.
...
Kẹo que sôcôla hương chuối tiêu, kem vị khoai môn, thạch hoa quả lạnh, đùi gà nướng, bánh kem, chocolate đức phù, quả vải.
Đường Tiếu điểm trên ngón tay, đếm đến đây, phát hiện ra đã mua đầy đủ xong, trên mặt lộ ra nụ cười thật to.
"Anh ơi, mua một con búp bê cho bạn gái đi!"
Đường Tiếu vừa định bắt taxi thì nghe thấy một giọng dễ nghe vang lên. Hắn khó hiểu quay đầu lại hỏi:
"Sao cô biết tôi có bạn gái?"
Cô nhân viên tiếp thị trên đường nghe thấy câu hỏi của Đường Tiếu, cười nói:
"Nhìn những đồ anh mang theo là biết anh đang đi gặp bạn gái nha! Nếu không phải là cho bạn gái, chẳng ai cầm que kem chạy trên đường cả!"
Hắc hắc!
Đường Tiếu nhìn dáng vẻ biết tỏng của cô nhân viên tiếp thị, lộ ra nụ cười rạng rỡ. Bạn gái! Không biết tại sao nghe được từ này, trong lòng hắn vô cùng thoải mái. Vì vậy, hắn hào phóng nói:
"Được! Tôi mua con lớn nhất!"
"Cám ơn anh, làm bạn gái của anh thật hạnh phúc! Tổng cộng là 1.800 đồng ạ!"
Cô nhân viên tiếp thị vừa nói, vừa đưa con búp bê to nhất cho Đường Tiếu. Người ta nói dễ nghe như vậy, hắn đương nhiên rất vui vẻ chi tiền rồi. Hắn đưa cho người kia 2.000 đồng, hào phóng nói:
"Không cần thối lại."
Lúc Đường Tiếu xoay người còn muốn chạy, cô nhân viên tiếp thị liền hô lên:
"Anh ơi, chờ một chút!"
"Còn có chuyện gì sao?
Đường Tiếu khó hiểu hỏi. Cô nhân viên tiếp thị lấy một bó hoa tươi từ trong tủ ra, nói:
"Cái này tặng cho anh. Anh có thể tặng nó cho bạn gái."
"Cô ấy không có ở đây!" Anh nói xong, nhấc đôi chân thon dài định đi vào ‘Trụ’. Đường Tiếu nói khiêu khích:
"Này, không phải là ngay cả số điện thoại của cô ấy, anh cũng không dám nói cho tôi biết đấy chứ?"
Không dám!
Đường Tiếu dùng từ này khiến Phương Đông Dạ khó chịu nhíu mày. Anh lạnh lùng xoay người lại, nhìn Đường Tiếu nói:
"Là đàn ông tốt nhất là nên làm ra làm chơi ra chơi, hy vọng dựa vào một người phụ nữ để không cần phấn đấu chỉ là hành vi ngu xuẩn!" Phương Đông Dạ nói ra những lời đầy khinh thường Đường Tiếu. Đường Tiếu vẫn giữ vững phong độ như không có chuyện gì, nhún nhún vai nói:
"Mặc dù tôi cũng chẳng phải là người có tiền gì, nhưng tôi kết bạn không nhìn vào điều này."
"Bạn!"
Phương Đông Dạ vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Đường Tiếu, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ. Đường Tiếu nói thản nhiên:
"Anh không dám nói cho tôi biết cũng chẳng sao, tôi sẽ tìm biện pháp khác!"
Đường Tiếu nói xong, xoay người còn muốn chạy, nhưng bị Phương Đông Dạ chặn lại:
"Chờ một chút!"
Đường Tiếu quay đầu lại, vẻ nhố nhăng có chút bất cần đời, nhìn Phương Đông Dạ hỏi:
"Sao vậy? Định nói cho tôi biết sao?"
Phương Đông Dạ nói:
"Đúng vậy. Tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một điều, nếu như cậu có một chút không an phận với Vô Ưu hoặc là có ý đồ làm bậy, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"
Đường Tiếu không nói gì, chỉ cười nhìn Phương Đông Dạ nhíu nhíu mày, rồi đưa điện thoại di động của mình ra. d‿đ‿l。q‿đ Phương Đông Dạ cũng không nói nhảm nhiều, kết quả là sau khi dùng tốc độ nhanh nhất nhập số điện thoại của Vô Ưu vào di động của Đường Tiếu, trả lại hắn xong liền xoay người rời đi, giống như không muốn ở lại thêm một khắc nào.
...
Cạch!
Mặc dù Phương Đông Dạ không nói gì, nhưng có thể thấy rõ ràng tâm trạng anh không được tốt lắm. Cho nên, vừa đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc ra, anh liền lạnh lùng nói:
"Có chuyện gì? Nói luôn đi!"
Vừa nói, vừa bước nhanh đến chỗ ngồi của mình. Sau khi ngồi xuống, anh đặt hai khuỷu tay lên hai bên tay vịn của ghế, người thoải mái dựa ra sau, đồng thời chân trái vắt chéo lên chân phải, hai tay đan vào nhau đặt trước người.
Tự nhiên, ngông cuồng, không câu nệ, phóng túng!
"Bộ dáng của anh đây là thế nào hả?"
Phương Đông Kỳ thấy Phương Đông Dạ như vậy thì khó chịu nhăn mày lại. Phương Đông Dạ vẫn như trước, nói không chút tình cảm nào:
"Nếu như ông đến để phê bình tôi thì mời hôm khác hãy đến. Hôm nay tôi không có thời gian!"
"Tôi có chuyện muốn nói!"
Phương Đông Kỳ vội ngăn anh lại. Phương Đông Dạ cũng không làm khó, đưa tay làm tư thế xin mời.
Phương Đông Kỳ thấy vẻ cứng cáp của Phương Đông Dạ không chỉ nâng cao, mà còn có thể xưng vương xưng bá, thật sự tràn ngập cảm giác vô lực. Con người khác lên như diều gặp gió chính là niềm kiêu hãnh của người cha, nhưng ông lại không thể kiêu hãnh được, thậm chí còn không hy vọng anh đạt được thành tựu như thế này, bởi vì Phương Đông Dạ như vậy ông sẽ không thể khống chế được.
Không khống chế được khiến ông và anh nhiều năm không liên lạc, nhưng lại không ngờ rằng, hôm nay ông lại tới đây trong tình cảnh cầu xin anh! ‘Bá nghiệp’ là tâm huyết của ông, sao ông có thể để nó suy sụp dễ dàng được! Cho nên bất luận như thế nào ông cũng phải giữ gìn nó!
Phương Đông Kỳ vẫy tay với luật sư. Luật sự gật đầu chuyên nghiệp, sau đó lấy tập giấy tờ mình đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đặt trước mặt Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ vẫn nhàn nhã dựa vào ghế như trước, không hề có ý định sẽ xem. Trước sự vô lễ của Phương Đông Dạ luật sư quay đầu nhìn về phía Phương Đông Kỳ, để xem ông chỉ thị như thế nào.
Haizzz!
Phương Đông Kỳ thở dài một hồi trong lòng. Ông có thể làm gì bây giờ? Bất lực! Cho nên cũng chẳng thể làm gì khác hơn đành gật đầu. ๖ۜd♥d♥lqd Luật sư hiểu ý cầm tạp giấy ở trên bàn lên, sau đó đọc nội dung bên trong cho Phương Đông Dạ nghe.
"Đây là 64% cổ phần của tập đoàn ‘Bá nghiệp’, còn có thỏa thuận chuyển nhượng."
Luật sư nói xong, tưởng rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Phương Đông Dạ, lại không ngờ anh chỉ nghịch nghịch ngón tay, hỏi như không có chuyện gì:
"Sau đó?"
Sau đó?
Luật sư sững sờ, không biết trả lời như thế nào. Hắn chưa bao giờ thấy người nhận được điều tốt như thế này lại lạnh lùng như thế! Lúc này Phương Đông Kỳ đứng lên nói:
"Có nghĩa là, trong cuộc họp cổ đông tháng sau của “Bá nghiệp”, anh đã có thể lấy thân phận là tổng giám đốc để có mặt ở đó!"
Nói như vậy đã đủ rõ chưa! Phương Đông Dạ nghe thấy hẳn đã hiểu rồi đi! Nên biết đây là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, là chuyện tốt! Nhưng Phương Đông Dạ lại vẫn lười biếng đáp:
"Tôi không có thời gian, cũng không có hứng thú! "
Anh nói xong, ngẩng đầu nhìn hai người đang sững sờ, tiếp tục nói:
"Nếu không có chuyện gì nữa thứ lỗi tôi tiễn khách. Tôi còn có chuyện phải làm!"
"Chuyện quan trọng! Đến bệnh viện gặp người phụ nữ ngu ngốc kia sao?"
Phương Đông Kỳ có chút thẹn quá hóa giận rồi! Người khác vì tranh đoạt tài sản mà đầu rơi máu chảy, còn ông hôm nay tự hạ thấp mình, tự dâng tài sản cho anh, nhưng anh lại chẳng thèm ngó ngàng tới. Điều này sao ông có thể chịu nổi được đây, còn gì là thể diện nữa!
Ngu ngốc!
Phương Đông Dạn vốn đang điềm nhiên với bộ dáng lười biếng, nghe thấy từ này ngay lập tức ánh mắt liền trở nên âm u, lửa giận trong lòng cũng trỗi dậy, nhưng trên mặt anh thì ngược lại vẫn tươi cười, sau đó nói không chút niệm tình:
"Người phụ nữ ngu ngốc? Không sai! Đúng là người phụ nữ ngu ngốc! Nhưng cô ấy cũng đâu phải là người ngu ngốc nhất, nếu không làm sao lại có thể có người, hết một tới hai, hết hai lại tới ba, bị cô ấy lừa gạt mất hai triệu chứ?"
Đúng là chửi người mà không cần dùng những từ ngữ thô tục nha!
Phương Đông Kỳ nghe Phương Đông Dạ nói xong, khuôn mặt già nua tức giận đỏ bừng, nhưng lại không thể nói được một câu phản bác. d‿đ⊹l⊹q‿đ Là ông ngu xuẩn nên mới bị mắc mưu người phụ nữ ngu ngốc kia.
Hóa ra, ngày hôm qua sau khi ông trở về, thám tử ông nhờ điều tra về Vô Ưu đã hoàn tất xong toàn bộ tư liệu về cô. Sau khi ông nhìn thoáng qua, liền biết mình đã bị hai mẹ con cô lừa giống như kẻ ngốc. Nhất là lúc ông đọc được câu cuối cùng ‘người bị điều tra, hiện tại đang ở trong bệnh viện truyền nước biển vì bị đau dạ dày’, thì càng rõ ràng, mình lại bị lừa mất một triệu nữa. Cô vốn không mang thai!!
"Anh phải tiếp quản bởi vì công ty này có một phần của mẹ anh."
Phương Đông Kỳ đúng là biết xuống tay, biết nói điều mang tính đột phá với Phương Đông Dạ, chỉ có điều đối với lời ông nói, Phương Đông Dạ vẫn chỉ cười khinh thường:
"Cổ phần của ‘Bá nghiệp, ngoại trừ 44% trong tay ông ra, trong tay Tô Mỹ Hoa cũng có 20%, vốn là ba năm trước đây cha bà ta đã chuyển nhượng sang cho bà ta. Nhưng trong năm nay ông đã lừa được bà ta chuyển nhượng cổ phần sang cho ông, cho nên giờ ông có 64% cổ phần. Không tính số cổ phần này, 36% số cổ phần còn lại đều đang nằm trong tay bốn cổ đông nhỏ của bà ta! Nếu như ông muốn, tôi có thể cung cấp số liệu chi tiết cho ông."
Mày?
Phương Đông Kỳ không dám tin nhìn Phương Đông Dạ. Ông vốn tưởng rằng, đối với chuyện của công ty ông, Phương Đông Dạ hoàn toàn không biết gì cả, không ngờ anh lại biết nhiều như vậy.
"Khụ khụ, vì vậy, tôi không thừa nhận phần kia là của mẹ tôi!"
Phương Đông Dạ nói đến đây, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho Phương Đông Kỳ, anh tiếp tục nói:
"Mặc dù tôi không biết rút cuộc khi nào ông sẽ ra tay với Vô Ưu, nhưng bây giờ tôi phải nói rõ ràng với ông, nếu như Vô Ưu có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ làm cho ông phải hối hận!"
Anh nói xong, lạnh lùng liếc Phương Đông Kỳ, trong mắt tràn ngập sự cảnh cáo.
Ông ta sẽ gây bất lợi cho Vô Ưu!
Đối với điểm này Phương Đông Dạ không nghi ngờ mà rất tin, bởi vì anh hiểu rất rõ Phương Đông Kỳ. Ông là người để đạt được mục đích sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Lúc đầu ông vì ‘Bá Nghiệp’ mà đối xử với mẹ con anh như thế. Bây giờ vì ‘Bá Nghiệp’ đương nhiên cũng không tiếc hy sinh Vô Ưu.
Đứa bé! Vô Ưu không mang thai. Nếu như cô thật sự mang thai, sau chín tháng mười ngày đứa trẻ được sinh ra, nhất định Vô Ưu sẽ xảy ra chuyện ‘ngoài ý muốn’. Bây giờ nếu ông đã biết Vô Ưu không có thai, vậy sự nguy hiểm kia sẽ giáng xuống đầu cô. Cho nên, hôm nay anh chọn cách nói thẳng thắn, rõ ràng. Không phải là anh không chắc chắn sẽ bảo vệ được Vô Ưu, mà là anh nhắc nhở ông không nên làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy.
Muốn đứa con của Vô Ưu, hại chết Vô Ưu, ở đây lại còn làm đủ mọi biện pháp để anh kế nghiệp “Bá Nghiệp”. Sau đó Anh sẽ vì lợi ích của mình mà liên hôn với tập đoàn “Thiên Hạ”, hoặc không sẽ phải dùng phương pháp khác để duy trì ‘Bá Nghiệp’.
Đây là suy nghĩ của Phương Đông Kỳ! Nhưng Phương Đông Dạ cũng không phải kẻ ngốc. Anh đã quá hiểu sự tàn nhẫn của ông, cho nên anh sẽ không hành động theo cảm tính, như suy nghĩ của ông! Nghĩ lại, lúc trước anh không hủy diệt tập đoàn “Bá nghiệp” là đã nhân từ rồi. Nếu như hôm nay ông dám làm theo ý của mình, hoặc làm tổn thương đến Vô Ưu, anh nhất định sẽ làm cho ông phải hối hận vì lần này đã xuất hiện trước mặt anh!
"Mày!"
Trên mặt Phương Đông kỳ lộ ra tia hoang mang. Dường như ông ta không thể tiếp nhận được việc Phương Đông Dạ đã nhìn thấu lòng mình.
Không được rồi!
Đột nhiên Phương Đông Kỳ nghĩ đến chuyện mình đã sắp đặt ở bệnh viên hôm nay, mặt ông liền trở nên trắng bệch. d‿đ⊹l⊹q‿đ Đúng là ông đã đánh giá quá cao mình, tưởng rằng suy nghĩ của mình sẽ không một ai nhìn ra được, không ngờ Phương Đông Dạ vừa nhìn đã biết. Như vậy, nếu như bây giờ Vô Ưu chết chẳng phải là trò chơi của ông đã kết thúc rồi sao? Ông nghĩ vậy, vội xoay người bước nhanh ra ngoài!
Chẳng lẽ?
Sau khi Phương Đông Dạ nhìn thấy phản ứng của Phương Đông Kỳ, vội vàng nhấc điện thọai lên gọi vào số của Vô Ưu, nhưng đáng ghét là chẳng có ai nghe máy. Anh vội vàng đứng dậy, cấp tốc ra khỏi cửa. Anh muốn phi tới bệnh viện xem rút cuộc Vô ưu đã xảy ra chuyện gì.
Đừng có xảy ra chuyện gì! Đừng có xảy ra chuyện gì!
Phương Đông Dạ lo lắng cầu nguyện, trong lòng đầy sợ hãi.
Đừng ra tay! Đừng ra tay!
Trong lòng Phương Đông Kỳ cũng vô cùng bất an, bởi vì, nếu Vô Ưu chết, cho dù ông có là cha của Phương Đông Dạ, anh cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho ông! Cho nên, ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì cả.
Phương Đông Dạ gọi điện thọai cho Vô Ưu, vẫn trong tình trạng không ai bắt máy. Trong khi Phương Đông Kỳ gọi cho người sát thủ kia cũng không gọi được. Cho nên, Phương Đông Kỳ cũng nôn nóng đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, còn Phương Đông Dạ thì đi ra cửa lấy xe. Hai người một xe trước một xe sau, lao về phía bệnh viện chỗ Vô Ưu đang nằm!!
...
Vô Ưu nằm trên giường bệnh, nhai ngấu nghiến đồ ăn vặt. Nhạc Diễm về nhà chuẩn bị quần áo để cho cô tắm rửa, rút cuộc không còn ai trông nom cô nữa, cho nên cô đương nhiên phải hưởng thụ thật tốt rồi.
Ha ha, có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ nha! Đúng là câu nói đó không sai! Cô chỉ cần cho người ta tiền là đồ gì cũng có thể mua được!
Vô Ưu nhìn một đống đồ ăn trên giường, trên mặt lộ ra nụ cười rực rỡ đến dị thường!
Ha ha ăn, ta ăn ta ăn, ta ăn ăn ăn này!
. . .
Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .
. . .
"Khụ khụ, alô, ai vậy ạ?"
Đúng là có tật giật mình! Lúc chuông điện thọai vang lên, cô sợ đến mức suýt nữa bị sặc.
Đường Tiếu nghe thấy giọng nói của Vô Ưu, trên mặt không nhịn được lộ ra một nụ cười thật tươi. Hắn chưa bao giờ biết, nghe thấy giọng nói của một người lại có thể làm cho mình cao hứng đến như vậy! Cho nên trên mặt hắn là nụ cười tươi rói, nói trêu chọc:
"Bà thím, sao cô lại khẩn trương như vậy hả? Sẽ không phải là đang làm chuyện xấu gì đó chứ! Ha ha…"
"Tiểu Tiếu!"
Vô Ưu nghe thấy giọng nói của Đường Tiếu, kinh ngạc kêu lên:
"Sao cậu lại biết được số điện thọai của tôi? Có chuyện gì sao?"
"Nhất định phải có chuyện mới tìm cô sao? Tôi nhớ bà thím cô không được hả?"
Đường Tiếu trêu, Vô Ưu cười nói:
"Đương nhiên là được. Vậy cậu đến thăm tôi đi. Tôi đang nằm trong bệnh viện đó. Đúng rồi, không được đến tay không đâu."
"Ha ha, cô mà cũng bị bệnh sao?"
Đường Tiếu mở miệng đã không chừa lại cho Vô Ưu một chút mặt mũi nào rồi, nhưng trong lòng lại bởi vì nghe thấy giọng nói tràn đầy năng lượng của Vô Ưu mà âm thầm vui sướng. d⊹đღlღq⊹đ Vô Ưu nghe Đường Tiếu nói xong, không phục đáp:
"Này em trai, cái gì mà ‘cô mà cũng bị bệnh’ chứ? Con người ăn ngũ cốc hoa màu, sao không bị bệnh được hả?"
Có lý!
Đường Tiếu nghe thấy giọng nói đáng yêu của Vô Ưu, cười nói:
"Đúng vậy, bà thím, tôi sai rồi! Bây giờ tôi sẽ qua thăm cô luôn. Cô muốn gì đừng khách sáo, tôi sẽ mua đến cho cô."
"Thật không!"
Vô Ưu nghe thấy thế, reo lên. Tâm trạng Đường Tiếu không tệ, nói:
"Đương nhiên là thật rồi! Cô nói đi!"
"Tôi muốn một que kẹo sôcôla hương chuối tiêu, một cái kem vị khoai môn, một cái đùi gà nướng, còn có một túi thạch hoa quả lạnh, chocolate đức phù, tôi muốn ăn bánh kem, quả vài vừa ngọt lại vừa nhiều nước. Còn có…"
Vô Ưu thuộc như lòng bàn tay, say sưa nói. Trong khi Đường Tiếu càng nghe càng nhức đầu, cuối cùng hắn không nhịn được nữa hỏi:
"Bà thím, cô khẳng định mình là người bệnh sao? Cô ăn lung tung bảy tám loại như thế, cô chắc chắn dạ dày của mình sẽ không sao chứ?"
Oh oh!!
Cô đã quên mất dạ dày của mình đang khó chịu. Nằm viện nha! Vô Ưu nghĩ vậy không nói gì nữa. Đường Tiếu cảnh giác hỏi:
"Bà chị, tại sao cô phải nằm viện vậy? Chỗ nào không thoải mái hả?"
Vô Ưu vừa nghe xong đã biết mình bị nghi ngờ rồi, cho nên vội vàng nói:
"Ai da, cậu tới sẽ biết à. Hỏi làm gì hả? Không phải là cậu không nỡ đó chứ? Em trai, cậu cũng thật là keo kiệt nha!"
Đường Tiếu nghe Vô Ưu nói thế, cũng chẳng hề hấn gì, đáp:
"Đương nhiên tôi phải keo kiệt rồi, tôi đâu có giống cô, vừa kiếm được một triệu!"
Vô Ưu nghe Đường Tiếu nói xong, đột nhiên bừng tỉnh:
"Oh, được rồi! Cậu không nói suýt nữa tôi quên mất."
"Chuyện gì mà kích động đến như vậy hả?"
Đường Tiếu khó hiểu hỏi. Vô Ưu không chút e dè, tin tưởng nói:
"Hôm nay tôi còn phải đi lấy một triệu, cho nên cậu mua đồ xong liền đến đây ngay giúp tôi đi lấy tiền nha. Nếu không bị chậm, có thể sẽ không có được đâu!"
Chậm sẽ không có?
Trước cách nói của Vô Ưu, Đường Tiếu thật sự không biết nói gì cho phải. Hơn nữa, nếu thật sự cấp bách như vậy, sao lại còn muốn hắn mua tận bảy tám loại đồ ăn lẫn lộn như thế chứ! Nhưng mà, hắn cũng hiểu đạo lý, không làm sai lời căn dặn của cô, nếu không hắn đã cúp luôn chiếc điện thoại này rồi, vì vậy hắn nói:
"Được, tôi mua đủ hết sẽ liên lạc với cô. Cúp máy đây!"
"Chờ một chút!"
Vô Ưu vội vàng hô. Đường Tiếu cười hỏi:
"Sao thế? Còn muốn mua gì nữa sao?"
Vô Ưu lắc đầu, nói:
"Trước hết mua những thứ đó đi. Tôi nhắc lại cho cậu, kem vị khoai môn, kẹo sôcôla hương chuối tiêu, chocolate đức phù. . ."
Đường Tiếu nghe thấy giọng nói say mê nhắc lại của Vô Ưu, bất đắc dĩ cười nói:
"Đại thần, tôi nhớ kỹ rồi. Đến lúc đó nếu quên tôi sẽ gọi điện hỏi cô không được sao? Tôi cúp máy đây, tiền điện thoại cũng là tiền đó!"
~*~Các bạn đang đọc truyện tại DIENDANLEQUYDON.COM~*~
Vô Ưu bất mãn nói:
"Tên nhóc keo kiệt!"
Đường Tiếu cười cúp điện thoại!
Cô gái nhỏ đáng yêu! Không đúng, phải là bà già đáng yêu!
Sau khi Đường Tiếu cúp máy, liền nghĩ ngợi xem mình nên đến chỗ nào để mua đống đồ này cho Vô Ưu.
...
"Đường Tiếu, giám đốc bảo cậu đến phòng làm việc của ông ấy!"
Đường Tiếu vừa xoay người chuẩn bị đi, người đồng nghiệp đứng ở cửa ngân hàng liền nói với hắn. Đường Tiếu quay đầu nhìn người kia hỏi:
"Để làm gì? Không phải hôm nay tôi đã xin phép rồi sao? Tìm tôi làm gì vậy? Anh nói với ông ấy, có chuyện gì để mai tôi đi làm hãy tìm!"
Đường Tiếu nói xong quay đầu đi, cũng không để ý đến câu nói của người đồng nghiệp. Mà ở trên tầng, giám đốc ngân hàng nhìn Đường Tiếu qua cửa sổ, mặt đã nhăn chặt lại.
~*~Các bạn đang đọc truyện tại DIENDANLEQUYDON.COM~*~
Quá thái quá rồi! Vừa đi làm chưa được hai ngày, lại xin phép nghỉ. Đã thế lại còn khắc khẩu với khách hàng lớn - ông chủ Phương Đông Dạ của ‘Trụ’ nữa chứ. Đúng là xui xẻo!
"Đuổi việc hắn ta cho tôi!"
Hắn cầm điên thoại trên bàn lên, ra lệnh trực tiếp cho bộ phận nhân sự.
...
Kẹo que sôcôla hương chuối tiêu, kem vị khoai môn, thạch hoa quả lạnh, đùi gà nướng, bánh kem, chocolate đức phù, quả vải.
Đường Tiếu điểm trên ngón tay, đếm đến đây, phát hiện ra đã mua đầy đủ xong, trên mặt lộ ra nụ cười thật to.
"Anh ơi, mua một con búp bê cho bạn gái đi!"
Đường Tiếu vừa định bắt taxi thì nghe thấy một giọng dễ nghe vang lên. Hắn khó hiểu quay đầu lại hỏi:
"Sao cô biết tôi có bạn gái?"
Cô nhân viên tiếp thị trên đường nghe thấy câu hỏi của Đường Tiếu, cười nói:
"Nhìn những đồ anh mang theo là biết anh đang đi gặp bạn gái nha! Nếu không phải là cho bạn gái, chẳng ai cầm que kem chạy trên đường cả!"
Hắc hắc!
Đường Tiếu nhìn dáng vẻ biết tỏng của cô nhân viên tiếp thị, lộ ra nụ cười rạng rỡ. Bạn gái! Không biết tại sao nghe được từ này, trong lòng hắn vô cùng thoải mái. Vì vậy, hắn hào phóng nói:
"Được! Tôi mua con lớn nhất!"
"Cám ơn anh, làm bạn gái của anh thật hạnh phúc! Tổng cộng là 1.800 đồng ạ!"
Cô nhân viên tiếp thị vừa nói, vừa đưa con búp bê to nhất cho Đường Tiếu. Người ta nói dễ nghe như vậy, hắn đương nhiên rất vui vẻ chi tiền rồi. Hắn đưa cho người kia 2.000 đồng, hào phóng nói:
"Không cần thối lại."
Lúc Đường Tiếu xoay người còn muốn chạy, cô nhân viên tiếp thị liền hô lên:
"Anh ơi, chờ một chút!"
"Còn có chuyện gì sao?
Đường Tiếu khó hiểu hỏi. Cô nhân viên tiếp thị lấy một bó hoa tươi từ trong tủ ra, nói:
"Cái này tặng cho anh. Anh có thể tặng nó cho bạn gái."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.