Mẹ Ngốc Nghếch Con Thiên Tài

Chương 134: Phản kích đến cùng (6)

Bạch Giới

01/04/2016

Trời ạ! Bọn họ đang làm cái trò chết tiệt gì vậy?

Cùng lúc đó, Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi đi ra, Phương Đông Dạ đi trước liền thấy được hình ảnh chị Như và Vô Ưu đang hôn nhau đắm đuối. Liền giận đến mức nghiến răng ken két, Đông Cung Phi ở phía sau chần chừ nói: "Khụ khụ, tình cảm của họ thật tốt, đã đến được cảnh giới này rồi sao."

. . . . . .

Giống như Phương Đông Dạ, Đông Cung Phi cũng vậy. Người phía trước làm chuyện mờ ám, dễ làm cho người ta hoài nghi, tình cảm này là thật lòng. Nhưng, nếu người phía sau mờ ám, người phía trước hết sức che giấu. Như vậy, cho dù thỉnh thoảng quên diễn trò, lộ ra bản tính thật, cũng sẽ không khiến người ta hiểu lầm là đang che giấu.

Như là một cô gái thông minh, cho nên, cô chọn phương pháp tốt nhất. Chỉ là, khi cô thấy Vô Ưu ngây ngốc mở to mắt nhìn, hơi kém chút nữa, là cô đã không nhịn được bật cười. Trong lòng cảm thấy rất may mắn, vì Vô Ưu đưa lưng về phía bọn họ, nếu không lập tức sẽ bị lộ.

"Bọn họ đang nhìn, đừng động đậy, nghe chị nói!"

Như dán miệng áp sát vào tai Vô Ưu, nói vào tai cô vài câu. Về vấn đề kia, lúc nhìn cũng không có thèm liếc mắt nhìn Phương Đông Dạ một cái, vì cô khẳng định bọn họ nhất định đang nhìn.

Thì ra là bây giờ bắt đầu đóng kịch rồi à! Hù chết tồi rồi!

Vô Ưu biết được mục đích, liền ổn định thân thể sau đó ngoan ngoãn, đứng im. Như cảm thấy Vô Ưu hiểu, cho nên chậm rãi nói: "Nhanh hôn lên má chị, sau đó tách ra, chạy đến chỗ Dạ ngồi xuống, cúi đầu, thế là ok rồi."

Ồ! Hiểu!

Trong đầu Vô Ưu liền gạt kế hoạch thông minh của chị Như qua một bên, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười giảo hoạt. Cô theo sự chỉ dẫn hôn lên má Như một cái, sau đó kéo dài khoảng cách với Như, thẹn thùng ngẩng đầu nhìn Như một cái ( Trong lòng Vô Ưu không nhịn được cười trộm, suy nghĩ của Như và mình thật giống nhau. Giả vờ được vui vẻ như vậy đấy. )

Thẹn thùng nhìn chị Như, Vô Ưu nhanh chóng đi tới chỗ cách xa Như nhất, cũng chính là chỗ Phương Đông Dạ vừa ngồi. Sau đó cúi đầu không nói, trên mặt là nụ cười hả hê.

Hoàn mỹ!

Kỹ năng diễn xuất tuyệt đối hoàn mỹ, không chê vào đâu được. Vô Ưu không nhịn được ở trong lòng cảm khái, nếu như sớm một chút phát hiện minh có thiên phú này, nói không chừng 《 They Kiss Again* 》 là do cô diễn.

(*)They Kiss Again: Là một bộ phim truyền hình Đài Loan. Có thể gọi là Thơ Ngây phần 2 , do diễn viên Lâm Y Thần và Trịnh Nguyên Sướng đóng. Phần 2 được lấy ý tưởng từ manga nhật bản Itazura na kiss.

Ai, đáng tiếc quá. . . . . .

. . . . . .

Hiện tại nói tới cái gì nhỉ?

Sau khi chứng kiến cảnh này, trên mặt Dạ bắn ra một loại ánh mắt có thể dùng để giết người nhìn Đông Cung Phi. Đông Cung Phi bị nhìn tới ngu luôn, lạnh lùng nói ra một câu: "Hừ, tình cảm thật đúng là rất tốt!" Nói xong sải bước đi tới chỗ Vô Ưu. . .

" Đang nói gì vậy ? Vô Ưu, em đang cười sao?"

Phương Đông Dạ đi tới, ngồi ở chỗ Vô Ưu vừa ngồi. Cũng chính là ở giữa Vô Ưu và chị Như. Nói chuyện đồng thời không nhúc nhích nhìn chăm chú vào nét mặt của Vô Ưu, hoặc là nói anh ta từ từ đi ra, một khắc ánh mắt cũng chưa từng dời khỏi mặt Vô Ưu. Bởi vì anh biết rõ, nếu như có vấn đề gì trong lời nói, từ gương mặt Vô Ưu có thể tìm ra đáp án, kết quả có thể nhiều hơn chị Như.( Khúc này hại não quá - QG)

Sẽ không lộ tẩy chứ?

Vô Ưu nghe được tiếng kêu của Dạ, nụ cười trên mặt chợt tắt. Sau đó hốt hoảng ngẩng đầu, len lén nhìn Như một cái. Nhìn tới khuôn mặt cười đến sáng lạn của chị Như, Vô Ưu mới nhìn Phương Đông Dạ, nói"Không có, không có gì. Ha ha. . . Ha ha. . ." Cười ngây ngô cho qua, nói lảng sang chuyện khác hỏi: "Đông Cung Phi đâu?"

Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề!

Nét mặt của Vô Ưu, trong mắt Phương Đông Dạ, tất cả đều khiến anh cảm thấy lo lắng. Bộ dạng này (hốt hoảng không biết làm sao),là cái bộ dạng mà Vô Ưu không thể giả bộ được. Chẳng lẽ Vô Ưu thật sự có tình cảm với Như?

Trong lòng cố trấn tĩnh chính mình ( Dạ ), cũng cố gắng để mình không hoảng loạn. Anh cố tỏ ra tỉnh táo cười nhạt, bình tĩnh hồi đáp: "Phi, lập tức tới đây!" Nói xong, quay đầu lại liếc mắt nhìn, Đông Cung Phi đã ngây ra đó một lúc rồi, trong lòng Dạ tự nhủ một câu: chờ cậu ta hồi phục vậy!

. . . . . .

Không có phát hiện, thật quá tốt rồi!

Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ. thấy anh cũng không có nghi ngờ cô. Không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Bộ dáng thở dài kia, khiến Phương Đông Dạ lo lắng thêm lần nữa, Vô Ưu lại một lần nữa nhìn lén Như, đợi cô ra dấu hiệu cho bước kế tiếp.

"Vô Ưu, lát nữa bọn họ về công ty, hai chúng ta đi chỗ đó nhé? Nơi đó cũng có thể!"

Như đứng dậy đi tới bên cạnh Vô Ưu ngồi xuống , cũng chính là nơi Đông Cung Phi vừa mới ngồi, sau đó cưng chiều nhìn Vô Ưu hỏi , Phương Đông Dạ nhìn thấy thì, nhíu chặt lông mày.

Cái đồ quỷ tha ma bắt ( Như )! Biến mình thành đàn ông luôn đi!

"Em. . ."

"Chúng tôi không về công ty!"

Lời của Vô Ưu còn chưa ra khỏi miệng, Phương Đông Dạ đã mở miệng trước. Nói xong, cười nhạt giải thích: "Mới vừa rồi, lúc ở nhà vệ sinh, Bùi bí thư trưởng gọi điện nói hội nghị đã bị hủy bỏ." Nói xong, công khai quyền sở hữu đem cánh tay khoác lên bả vai Vô Ưu. Sau đó khiêu khích nhìn về phía Như. Ra hiệu với cô, biết khó thì lui sớm đi , đừng có để nước tới chân mới nhảy.

Ai! Người ta khi đàn ông yêu nghiêm túc , thì so với con gái người ta còn ngu xuẩn hơn. Thật đúng là như thế!

Như đối mặt với sự khiêu khích của Phương Đông Dạ, ở trong lòng cười lạnh. Chỉ là, ánh mắt vô dụng cùng anh ta giằng co, nếu như làm vậy, chẳng phải là thừa nhận mình biết anh ta cũng không phải đồng tính luyến ái sao. Cô không có ngu xuẩn như vậy, cũng không cho phép mình phạm sai lầm.



"Ồ! Như vậy a!"

Chị Như có chút tiếc nuối trả lời, một chiêu này có thể nói là Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân ( *Bốn lạng nâng nghìn cân ). Một lúc này khiến Phương Đông Dạ cảm thấy không thèm đếm xỉa tới hắn, giống như anh không có lực uy hiếp, không có lực sát thương. Đối với anh thì đây chính là một loại vũ nhục! Chỉ là, bây giờ anh ta giận nhưng không dám nói gì! Đáng chết, tự làm tự chịu, thật đúng là! Mình tự đào hố chôn mình rồi.

. . . . . .

"Phi, cuối cùng cũng trở về rồi à!"

Sau khi Đông Cung Phi trở lại, Như thân thiết nhìn hắn hỏi. Đông Cung Phi cười khổ một tiếng nói: "Không có gì, bụng tôi có chút không thoải mái.

Không thoải mái? Tôi thấy rất đúng. Nhưng, không phải là bụng a!

Như nhìn mặt Đông Cung Phi, trong lòng thầm nghĩ như vậy. Nhưng mà, trong lòng thực sự quan tâm nói: "Ai nha, có muốn đi bác sĩ không?" Đông Cung Phi nghe nói như thế, chợt trong đầu lóe lên ý tưởng , nói: "Như, cô dẫn tôi đi bác sĩ nhé?"

Đúng! Đây là một biện pháp hay, trước hết tách bọn họ ra hãy nói!

Phương Đông Dạ cũng cảm thấy biện pháp này rất tốt, vì vậy vội phối hợp nói: "Bụng không thoải mái là chuyện rất Khả Đại Khả Tiểu (Bó tay hình như là chuyện lớn thì phải), nhất định phải đi bác sĩ mới được."

Phương Đông Dạ vừa nói xong, Như vội gật đầu tán thành. Trả lời: ‘ Ừ, có lý. Này Phương Đông Dạ anh đưa Phi tới bệnh viện đi, có gì lập tức gọi điện thoại cho tôi và Vô Ưu." Vô Ưu nghe thấy lời nói của Như, lập tức hiểu ra có ý gì. Vì vậy vội nói: " Đúng , đúng rồi. Mau đi đi. Phương Đông Dạ à, giao Đông Cung Phi cho anh chăm sóc chúng tôi rất yên tâm."

. . . . . .

Gậy ông đập lưng ông!

Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi, hai người bọn họ liếc nhau một cái, trong lòng không nhịn được nghĩ đến câu này. Chuyện cho tới bây giờ, Phương Đông Dạ đương nhiên không thể nói ra câu cự tuyệt rồi, ai bảo anh là nam, mà cũng là Đông Cung Phi ‘ người yêu ’ ! Cho nên, anh bất đắc dĩ nhìn Đông Cung Phi. . .

Muôn tháo chuông thì phải nhờ người buộc chuông, chuyện cho tới bây giờ, người có thể xoay chuyển cục diện cũng chỉ có thể là Đông Cung Phi.

Ai! Tại sao tôi lại xui xẻo đến như vậy!

Đông Cung Phi không nhịn được trong lòng thầm than một tiếng , sau đó ngẩng đầu nhìn Như cười yếu ớt nói: "Tôi không sao , không cần đi bệnh viện. Uống nước là đỡ thôi, có thể là tối hôm qua trúng gió thôi." Như nghe xong, gật đầu một cái, sau đó giống như vô ý nói: "Đây là một vấn đề."

Nói xong, chuyển tầm mắt nhìn Phương Đông Dạ, nói: "Phương Đông Dạ à, sau này anh phải chú ý cậu ta. Không thể để cho cậu ta khỏa thân nằm ngủ, "

Ngủ khỏa thân!

Vô Ưu nghe được yêu sách của chị Như, mắt trợn tròn. Ngay cả tâm tình tệ hại kia cũng đi đâu hết rồi, Cái người không rảnh lo chuyện bao đồng Phương Đông Dạ cũng không nhịn được nhìn Đông Cung Phi. Trong lòng không nhịn được nghĩ, tiểu tử cậu thật giỏi a! Vì muốn lấy được Như, không tiếc hạ nhục bản thân a!

"Khụ khụ, tôi...tôi về sau sẽ chú ý hơn!"

Đông Cung Phi mặt đỏ rần, hắn thật sự không muốn sống nữa. Chuyện tại sao lại thành như vậy a! Dĩ nhiên, đã nhào năn thành như vậy, mất mặt thì mất mặt, tuy nhiên cũng không đến nỗi phải tự tử. Điều khiến Đông Cung Phi nghĩ không ra là, lời Như vừa nói. Cô không phải nói để cho hắn chú ý, mà là dành cho Phương Đông Dạ. Có ý gì? Hắn có ngu cũng nhận ra, lơi này của Như là thừa nhận, quan hệ của hắn và Phương Đông Dạ .

Giả ngu!

Nhất định phải giả ngu! Bây giờ Đông Cung Phi không muốn dừng lại tại đây, bởi vì, hắn rất sợ Như ủng hộ hắn cùng Phương Đông Dạ đi chung với nhau. Như vậy cũng biết cái gì là Game Over rồi.

. . . . . .

"Như, bọn họ không đi, chúng ta làm sao đây?"

Vô Ưu nhìn Như đấu trí so dũng khí, mây đen sâm sét nhiều vô kể. Với cái người ‘ đơn thuần ’ này, dĩ nhiên vào lúc này phải mở miệng giải tỏa căng thẳng. Nếu đấu tiếp, ngộ nhỡ bị đả kích quá lớn, tức giận tới thổ huyết, chuyện sẽ giống như ngàn cân treo sợi tóc.

"Em nghĩ đi đâu vậy?"

Chị Như nghe Vô Ưu nói xong, ánh mắt lập tức dời khỏi cái người đang bị bệnh Đông Cung Phi, chuyển qua nhìn Vô Ưu, như cũ dùng giọng nói đầy cưng chìêu : "Em nghĩ đi đâu vậy?"

Vô Ưu nghe Như nói xong, liền nở nụ cười, sau đó lại có chút do dự nhìn Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi một cái. Chị Như ‘ ba ’ một cái để tay ở trên vai Vô Ưu, nói: "Không cần nhìn bọn họ, em thích đi chỗ nào. Nơi nào cũng được, nếu như bọn họ không thích , chúng ta có thể tách ra đi riêng!"

Nghĩ gì vậy !

Phương Đông Dạ nghe nói như thế, thì hung hăng nhìn chằm chằm Như, lặp đi lặp lại nhiều lần nghĩ muốn tách bọn họ ra, nghĩ cách tách bọn họ ra! Vô Ưu nghe nói như thế, vội vui mừng trả lời: "Vậy thì tốt quá, em muốn đi khu vui chơi. Sau đó đi dạo phố, sau đó nữa là buổi tối đi xem phim."

Nghe Vô Ưu nói xong , Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi đều có chút cảm giác ‘xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này‘. Cô bé này cũng quá ngây thơ a! Chị Như khéo léo thu hồi tà khí nhìn Vô Ưu nói: "Chủ ý này thật tốt, ngọn lửa tình yêu mãnh liệt cháy trong người, quả thật sẽ cùng làm những chuyện này!" Giọng điệu này, ánh mắt này. Câu nói đầy mập mờ này.

"Hai người. . ."

Như nhìn Vô Ưu nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Đông Dạ, cùng Đông Cung Phi. Muốn hỏi bọn họ có đi hay không. Nụ cười hả hê trên mặt thật ra là để trêu trọc, cô biết hai người bọn họ nhất định sẽ đi theo. Nhưng mà, trong mắt hai người bọn họ hình như không có ý đó. Bọn họ đều cho rằng biểu cảm trên mặt Như là bởi vì, đoán rằng bọn họ không có hứng thú, không muốn đi.

"Chúng tôi muốn đi!"

"Chúng tôi muốn đi!"

Đồng thanh hô lên, cắt đứt lời chị Như định nói. Cũng biểu trưng bọn họ thề không để cho Vô Ưu và Như đi chung với nhau. Vô Ưu nghe như vậy thì, buông lời khích lệ từ đáy lòng nói: "Oa, thật ăn ý nha."



Vô Ưu nói như vậy, bình thường, đây chính là một câu nói. Nhưng, ở nơi này trong hoàn cảnh mập mờ, cũng rất dễ làm cho người ta hiểu lầm. Nhất là người có lòng, hoặc là người yêu. Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi đương nhiên là có người trong lòng, mà Như đương nhiên là người có lòng. Cho nên, Như mập mờ cười nói: "Đúng vậy, thật sự rất ăn ý !"

Đáng đời! Thật đáng đời!

Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi, lúc này một lần nữa cảm nhận được cảm giác ‘ ngậm bồ hòn làm ngọt ’ .

. . . . . .

"Phi không thoải mái, cũng không thể ngồi. Phương Đông Dạ, sáp lại nói với hắn. Tôi đưa Vô Ưu đi chơi là được rồi!"

Một câu nói, Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi nhìn Như kéo Vô Ưu đi chơi cáp treo. Ruột gan bọn họ cũng theo cáp treo lên trời xuống đất, phập phồng phập phồng, bị chịu dày vò!

Đợi đã, vở kịch này đã diễn ra hơn nửa ngày. Cho đến. . .

"Phi không thoải mái, cũng không thể. . ."

"Tôi có thể!"

Rốt cuộc, Đông Cung Phi cũng bộc phát. Vì vậy Như không có cách nào, tiết mục tiếp theo, là nhảy Bungee từ tháp cao. Khi bọn họ ba người giương mắt nhìn, Như liền nhìn Vô Ưu nói: "Bây giờ người động một chút là nói yêu, yêu chết đi sống lại. Nhưng giới hạn sợ hãi của bản thân cũng không chiến thắng được."

Vô Ưu nghe Như nói, tán thành gật đầu nói: "Đúng a! Nếu như đụng phải nghịch cảnh, chẳng phải là rất dễ tách ra." Như nghe được Vô Ưu trả lời, liền kích động nói: "Có phải em cũng cảm thấy, yêu một người nên dùng cách này để chứng minh lòng dũng cảm của mình."

"Mấy vị là muốn nhảy Bungee sao?"

Vô Ưu vẫn không trả lời, nhân viên tại nơi nhảy bungee liền đi tới đây. Nhìn bọn họ hỏi, không phải là chủ động tới chiêu dụ khách. Mà là hết cách rồi, trò này khách chơi rất ít, hiện tại cũng không phải là ngày nghỉ. Cho nên, hắn chỉ có thể phụng mệnh chủ tịch Mao ( Mao Trạch Đông 26/2/1893 - 9/9/1976 . Chủ tịch đảng cộng sản Trung Hoa) ‘ tự mình động tay mới có cơm no áo ấm ’. Tới kéo khách.

"Tôi nhảy!"

"Tôi cũng nhảy!"

Phương Đông Dạ mở miệng trước, Đông Cung Phi không chịu yếu thế trả lời. Dùng cái phương thức quỷ quái này chứng minh tình yêu là sao? Có thể, vậy bọn họ liền chứng minh cho bạn đời xem một chút. Nói xong, Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, Đông Cung Phi nhìn Như. Giống như là chờ bọn hắn thông suốt, bốn người cùng đi nhảy. Nhưng không ngờ. . .

"Oa, các người thật dũng cảm. Tôi thật là sùng bái các người!"

Vô Ưu vui mừng nhìn Phương Đông Dạ cùng Đông cung phiêu. Chị Như nói: "Tôi còn tưởng rằng không có người nào dám chơi cái này nữa, thật tốt quá, hôm nay rốt cuộc có thể nhìn. Chúc may mắn nhé." Nói xong nhìn nhân viên phục vụ nói: "Bao nhiêu tiền?" Hỏi xong, bắt đầu bỏ tiền, sau đó trợ giúp nhân viên phục vụ trang bị cho hai người bọn họ!

. . . . . .

"Sao tôi lại có cảm giác mình đang bị lừa nhỉ?"

‘Vương tử sợ độ cao’ Đông Cung Phi, được nhân viên phục vụ trang bị, nghiêng đầu nhìn Phương Đông Dạ hỏi. Phương Đông Dạ đối với thái độ khẩn trương của Đông Cung Phi, như có điều suy nghĩ nói: "Tôi thật sự hi vọng chúng ta bị lừa, hôm nay cả ngày đều là bị lừa!"

"Có ý gì?"

Đông Cung Phi không hiểu nhìn Phương Đông Dạ, Phương Đông Dạ cười nhạt, tuy nhiên lại không nói gì. Đông Cung Phi nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó bừng tỉnh hiểu ra nói: "A, anh nói là. Họ nếu như là cố ý chỉnh chúng ta, thì không phải là cái quan hệ kia rồi nhỉ ?" Nói xong, nụ cười trên mặt có thể nói là trăm hoa đua nở.

"Tốt lắm! Thế này là được rồi. Đừng sợ, nhìn một cái cũng biết nhất định không thành vấn đề!"

Lúc này, nhân viên chuẩn bị cho bọn họ xong xuôi. Đưa bọn họ đi tới địa điểm chỉ định. Sau đó theo lệ thường nói lời khích lệ, thế nhưng lời nói, không chút nào giảm bớt được mức sợ hãi khi nhảy Bungee, nhất là cái nụ cười quỷ dị cuối cùng của nhân viên , làm cho người ta có một loại cảm giác lên nhầm thuyền của cướp biển.

Tốt lắm. Rốt cuộc có thể tự do hành động.

Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi hai người không nhịn được rất ăn ý cùng nhau nhìn về phía Vô Ưu cùng Như. Hy vọng có thể trước khi nhảy Bungee, nhìn thấy hình ảnh mà bản thân muốn nhìn thấy. Tuy nhiên không ngờ sự thật lại tàn khốc đến thế. Liền để cho bọn họ lãnh ngộ ‘ thượng hình trận ’, cũng không có một chút an ủi.

. . . . . .

"Như, thật sự để cho bọn họ nhảy à? Có hơi quá mức rồi không?"

Vô Ưu khổ mà không nói được, bị nhân viên làm việc trói như heo, chuẩn bị dây an toàn cho Phương Đông Dạ, cùng Đông Cung Phi có chút không đành lòng. Như lạnh lùng nói: "Đáng đời! Bọn họ không đáng tha thứ. Em nhỏ giọng một chút, không cho bọn họ nghe thấy!"

Ồ!

Vô Ưu không thể làm gì hơn là vội gật đầu. Tiếp tục chèo thuyền, hai người trao đổi kịch bản, công việc của nhân viên xong xuôi, tiếp tục đi lên diễn. . .

"Như, chị không phải nhảy sao?"

"Em hi vọng chị sẽ nhảy sao? Em hy vọng như vậy, chị sẽ nhảy."

"Không, em không để cho chị đi. Em sẽ lo lắm."

"Vô Ưu, em thật tốt."

Hai người theo kịch bản diễn xong, Vô Ưu tựa đầu trên bả vai Như. Tất cả, đều là kế hoạch của Như, Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi thấy rất rõ ràng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Ngốc Nghếch Con Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook