Chương 9: Điên cuồng ở Diễm (1)
Bạch Giới
28/10/2014
“Diễm” luôn mở cửa 24h, cả năm kinh doanh không nghỉ bất kì ngày nào. Nhiều năm qua đã trở thành nơi đặc sắc riêng trên đường này. Đây như là một ưu điểm, nhưng, hôm nay thật ngoại lệ.
Hôm nay, “Diễm” đóng cửa. Hay nói đúng hơn là, không mở cửa kinh doanh. Lúc này trong đại sảnh “Diễm”, chỉ có bốn người duy nhất.
"Nào, đủ người rồi. Tối nay chúng ta không say không về!"
Người đàn ông trên người một thân hàng hiệu, bị dày vò trông đến tả tơi, lúc này đang cười nói chuyện với các bạn. Hôm nay là ngày anh giã từ hội độc thân. Nhưng, chuyện này đúng ra là một chuyện vui đi, vậy mà trong mắt anh lại ánh lên tia phẫn nộ, cả người cũng vẻ phẫn nộ, bất mãn mà trông rất chật vật!
"Triết, đừng uống nữa. Nếu như cậu thật sự không muốn, chúng tôi có thể giúp cậu."
Người vừa nói chuyện là một mỹ nam, mặc dù ngồi sâu trong ghế salon, nhưng trên người lại tiết lộ khí tức cao quý.
"Ha ha, Phi, cậu nói giỡn hả? Tôi sao lại không muốn. Nhưng cô ta là danh môn khuê các, chọn trong ngàn vạn người ra. Còn ai xứng với tôi hơn cô ta nữa?"
Người gọi là Triết sau khi nói xong, liền cười điên cuồng. Cười nhưng khiến cho người ta có cảm giác so với khóc còn khó chịu hơn.
Im lặng! Không biết mọi người đều đang nghĩ gì.
"Được, nghe theo Triết. Hôm nay không nói chuyện gì, chỉ uống rượu thôi."
Lại là người vừa rồi nói chuyện - tên Phi. Anh so với bộ dạng thất bại, chật vật của Triết, trông thật cao nhã tôn quý. Trên mặt lộ ra sự cơ trí, hoạt bát. Nhưng trong sự cơ trí, hoạt bát đó, lại là sự bất cần đời. Anh vừa nói, vừa nâng ly cụng ly với Triết. Mà Triết cũng sảng khoái cụng ly lại, nói:
"Vân, cụng chung nào. Cụng ly!"
Cạch!
Sau khi cụng ly, uống một hơi cạn sạch!
"Hôm nay là ngày tốt, tôi có đại lễ tặng cậu."
Người đàn ông được xưng là Vân nói xong, lúc mọi người đang nhìn, liền vỗ vỗ tay, sau đó là tiếng nhạc vang lên thật tình cảm, mãnh liệt mà mênh mông. Cùng với tiếng nhạc, một cô gái mặc trang phục như thỏ, vừa nhảy vừa bước ra, trông xinh đẹp đến mê người.
Cô gái có mái tóc dài cuộn sóng, ánh mắt lộ ra tia yêu mị, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra sự hấp dẫn mê người. Bước nhảy dứt khoát, nhưng trong ánh mắt lại nhìn thấy được sự bối rối. Xem ra, cô gái này cũng là một người kiểu người truyền thống. Người đàn ông tên Triết nhìn người con gái đang biểu diễn, bật cười, tiếng cười rất lớn. Nhưng thanh âm không có sự vui vẻ.
"Đây thật sự là một đại lễ vật không sai nha. Tôi nhận."
Triết vừa nói lớn tiếng, vừa hướng cô gái đi tới. Cô gái thấy anh tiến đến, hai tròng mắt hiện lên một tia bối rối, nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại hiện lên tia kiên định. Cả người chủ động tiến tới.
Hôn! Một nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt. Không có tình cảm, không có tình yêu, chỉ là dục vọng, muốn thỏa mãn nhanh dục vọng.
Trong không gian, chỉ còn âm thanh của nụ hôn kia!
Từ đầu đến cuối Dạ không hề nói gì. Anh nhìn hình ảnh trước mắt, trong tay cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch. Thấy Triết với cô gái thỏ kia hôn nhau, rồi dần biến thành vuốt ve, sờ xoạng. Dục vọng càng lúc càng mãnh liệt. Ánh mắt anh hiện lên một mảng đau lòng.
Danh môn, quý tộc. Ai cũng rất hâm mộ. Nhưng có ai biết được, vương tử, công chúa của danh môn, không hề vui vẻ. Những người khác không cần nhắc tới, nhìn những người này đây, ngay cả hôn nhân của chính mình cũng không thể tự quyết định.
Đông Cung Phi, Biện Khải Triết, Tử Thanh Vân.
Vốn đều là những người bạn tốt nhất của Phương Đông Dạ, hoặc nói là bạn thân nhất. Bọn họ đều có thân thế hiển hách. . .
Đông Cung Phi có huyết thống quý tộc Pháp, ba anh vốn là quý tộc Pháp, còn mẹ là người Đài Loan. Cho nên anh là người phương Đông, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai tròng mắt màu lam, sẽ biết luôn anh là con lai. Anh được sinh ra từ tình yêu, cho nên anh có cuộc sống hoàn mỹ. Anh chính là vương tử trong hiện thực, có cuộc sống tôn quý, thiện lương. Một người luôn may mắn, hạnh phúc.
Biện Khải Triết, cha là tổng giám đốc tập đoàn Khóa Quốc. Mà chính anh, tuổi còn trẻ cũng đã có sự nghiệp riêng. Mặc dù không bằng cha, kinh doanh một tập đoàn khổng lồ, nhưng cũng là cùng giới doanh nghiệp, có địa vị cũng không nhỏ. Chính vì vậy, đúng ra, anh sẽ không chịu sự chi phối của cha, nhưng, anh cũng không có cách nào, vì mẹ – người thân duy nhất của anh, cầu xin anh.
Không được lựa chọn chứ gì? Thế thì anh chấp nhận cuộc hôn nhân này. Tối nay anh thật điên cuồng, muốn cho mình thật say đi.
Tử Thanh Vân, luôn để lộ khí tức như ánh mặt trời, lúc cười trông vô cùng sáng lạn. Nếu không phải là hấp dẫn người, thì cũng là chói mắt đi. Anh cũng có thân thế hiển hách. Bản thân cũng có bản lĩnh riêng. Nhưng, anh cũng có nhược điểm. Mà sau Triết, người kế tiếp phải kết hôn là anh. Cho nên, anh hiểu được tâm trạng của Triết. . .
Là bạn tốt của nhau, mỗi người đều có một tâm sự riêng. Nếu như bọn họ cần hỗ trợ, muốn giúp, cũng không thể giúp được. Cho nên, cũng chỉ có thể cùng nhau uống rượu.
Phương Đông Dạ lại uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.
Không thấy Triết đâu nữa, anh đã theo cô gái thỏ kia vào phòng riêng. Phương Đông Dạ không biết là mình nên may mắn, vì cha không có năng lực khống chế mình, hay là đau khổ vì cha không thể khống chế mình nữa. Cha anh từ nhỏ đã không thích anh. Đơn giản, vì anh trông giống hệt người mẹ đã qua đời, mà mẹ anh lại là người cha anh chán ghét.
Lại đem ly rượu dốc vào bụng. Cảm giác ê ẩm này, đã rất lâu rồi không xuất hiện, hôm nay tự nhiên cứ thế cứ thế mà dồn dập, tập kích anh. Có lẽ buổi tối hôm nay không khí quá phóng túng, hoặc có lẽ là anh thật sự uống hơn nhiều đi.
Nếu như cha cũng đến bức anh kết hôn thì tốt rồi. Như vậy, ít nhất có thể chứng minh, ông ta còn nhớ đến sự tồn tại của anh. Rượu càng uống càng nhiều, thân thể càng ngày càng chao đảo, nhưng ý thức lại càng tỉnh táo hơn.
"Triết thật là vô tâm, nói là không say không về, cậu ta lại bỏ đi, đi với lễ vật kia rồi."
Vân bất mãn kêu lên, nghe giọng có thể biết, anh cũng uống không ít. Phi nhìn Vân, lại nhìn Dạ, trên mặt lộ ra ánh mắt bi ai, không nhịn được khuyên nhủ:
"Được rồi, không được uống nữa. Chúng ta lâu lâu mới gặp mặt như thế này, tâm sự tí đi?"
"Được. Nói chuyện phiếm đi."
Vân hưởng ứng nhiệt liệt, sau đó bắt đầu ra vẻ nghĩ ngợi nghiêm túc xem kể chuyện gì.
Một lát sau, đột nhiên cười nói:
"Tôi biết rồi, chúng ta kể chuyện lần đầu tiên đi, thế nào? Ha hả. Tôi kể trước nhé, lần đầu của tôi là đầu tháng ba, với cô bé hoa khôi ở giảng đường bên cạnh. Ha hả, lúc ấy tôi thật đúng là một tên đần độn đi, lại bị dục vọng làm cho khẩn trương nữa chứ.”
Vân nói xong, phá lên cười, sau đó nói tiếp:
"Nhưng mà cũng thật hoàn hảo nha, tôi rất nhanh lấy lại bản lĩnh đàn ông, đưa nàng lên đỉnh luôn, nếu không khẳng định sẽ bị cười chết mất."
Vân nói đến đây, nhìn Phi, lại quay nhìn Dạ. Cuối cùng ánh mắt chuyển sang phía Phi nói:
"Phi, cậu nói lần đầu của cậu đi. Kể đi nào, cả Dạ nữa. . ."
Hôm nay, “Diễm” đóng cửa. Hay nói đúng hơn là, không mở cửa kinh doanh. Lúc này trong đại sảnh “Diễm”, chỉ có bốn người duy nhất.
"Nào, đủ người rồi. Tối nay chúng ta không say không về!"
Người đàn ông trên người một thân hàng hiệu, bị dày vò trông đến tả tơi, lúc này đang cười nói chuyện với các bạn. Hôm nay là ngày anh giã từ hội độc thân. Nhưng, chuyện này đúng ra là một chuyện vui đi, vậy mà trong mắt anh lại ánh lên tia phẫn nộ, cả người cũng vẻ phẫn nộ, bất mãn mà trông rất chật vật!
"Triết, đừng uống nữa. Nếu như cậu thật sự không muốn, chúng tôi có thể giúp cậu."
Người vừa nói chuyện là một mỹ nam, mặc dù ngồi sâu trong ghế salon, nhưng trên người lại tiết lộ khí tức cao quý.
"Ha ha, Phi, cậu nói giỡn hả? Tôi sao lại không muốn. Nhưng cô ta là danh môn khuê các, chọn trong ngàn vạn người ra. Còn ai xứng với tôi hơn cô ta nữa?"
Người gọi là Triết sau khi nói xong, liền cười điên cuồng. Cười nhưng khiến cho người ta có cảm giác so với khóc còn khó chịu hơn.
Im lặng! Không biết mọi người đều đang nghĩ gì.
"Được, nghe theo Triết. Hôm nay không nói chuyện gì, chỉ uống rượu thôi."
Lại là người vừa rồi nói chuyện - tên Phi. Anh so với bộ dạng thất bại, chật vật của Triết, trông thật cao nhã tôn quý. Trên mặt lộ ra sự cơ trí, hoạt bát. Nhưng trong sự cơ trí, hoạt bát đó, lại là sự bất cần đời. Anh vừa nói, vừa nâng ly cụng ly với Triết. Mà Triết cũng sảng khoái cụng ly lại, nói:
"Vân, cụng chung nào. Cụng ly!"
Cạch!
Sau khi cụng ly, uống một hơi cạn sạch!
"Hôm nay là ngày tốt, tôi có đại lễ tặng cậu."
Người đàn ông được xưng là Vân nói xong, lúc mọi người đang nhìn, liền vỗ vỗ tay, sau đó là tiếng nhạc vang lên thật tình cảm, mãnh liệt mà mênh mông. Cùng với tiếng nhạc, một cô gái mặc trang phục như thỏ, vừa nhảy vừa bước ra, trông xinh đẹp đến mê người.
Cô gái có mái tóc dài cuộn sóng, ánh mắt lộ ra tia yêu mị, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra sự hấp dẫn mê người. Bước nhảy dứt khoát, nhưng trong ánh mắt lại nhìn thấy được sự bối rối. Xem ra, cô gái này cũng là một người kiểu người truyền thống. Người đàn ông tên Triết nhìn người con gái đang biểu diễn, bật cười, tiếng cười rất lớn. Nhưng thanh âm không có sự vui vẻ.
"Đây thật sự là một đại lễ vật không sai nha. Tôi nhận."
Triết vừa nói lớn tiếng, vừa hướng cô gái đi tới. Cô gái thấy anh tiến đến, hai tròng mắt hiện lên một tia bối rối, nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại hiện lên tia kiên định. Cả người chủ động tiến tới.
Hôn! Một nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt. Không có tình cảm, không có tình yêu, chỉ là dục vọng, muốn thỏa mãn nhanh dục vọng.
Trong không gian, chỉ còn âm thanh của nụ hôn kia!
Từ đầu đến cuối Dạ không hề nói gì. Anh nhìn hình ảnh trước mắt, trong tay cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch. Thấy Triết với cô gái thỏ kia hôn nhau, rồi dần biến thành vuốt ve, sờ xoạng. Dục vọng càng lúc càng mãnh liệt. Ánh mắt anh hiện lên một mảng đau lòng.
Danh môn, quý tộc. Ai cũng rất hâm mộ. Nhưng có ai biết được, vương tử, công chúa của danh môn, không hề vui vẻ. Những người khác không cần nhắc tới, nhìn những người này đây, ngay cả hôn nhân của chính mình cũng không thể tự quyết định.
Đông Cung Phi, Biện Khải Triết, Tử Thanh Vân.
Vốn đều là những người bạn tốt nhất của Phương Đông Dạ, hoặc nói là bạn thân nhất. Bọn họ đều có thân thế hiển hách. . .
Đông Cung Phi có huyết thống quý tộc Pháp, ba anh vốn là quý tộc Pháp, còn mẹ là người Đài Loan. Cho nên anh là người phương Đông, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai tròng mắt màu lam, sẽ biết luôn anh là con lai. Anh được sinh ra từ tình yêu, cho nên anh có cuộc sống hoàn mỹ. Anh chính là vương tử trong hiện thực, có cuộc sống tôn quý, thiện lương. Một người luôn may mắn, hạnh phúc.
Biện Khải Triết, cha là tổng giám đốc tập đoàn Khóa Quốc. Mà chính anh, tuổi còn trẻ cũng đã có sự nghiệp riêng. Mặc dù không bằng cha, kinh doanh một tập đoàn khổng lồ, nhưng cũng là cùng giới doanh nghiệp, có địa vị cũng không nhỏ. Chính vì vậy, đúng ra, anh sẽ không chịu sự chi phối của cha, nhưng, anh cũng không có cách nào, vì mẹ – người thân duy nhất của anh, cầu xin anh.
Không được lựa chọn chứ gì? Thế thì anh chấp nhận cuộc hôn nhân này. Tối nay anh thật điên cuồng, muốn cho mình thật say đi.
Tử Thanh Vân, luôn để lộ khí tức như ánh mặt trời, lúc cười trông vô cùng sáng lạn. Nếu không phải là hấp dẫn người, thì cũng là chói mắt đi. Anh cũng có thân thế hiển hách. Bản thân cũng có bản lĩnh riêng. Nhưng, anh cũng có nhược điểm. Mà sau Triết, người kế tiếp phải kết hôn là anh. Cho nên, anh hiểu được tâm trạng của Triết. . .
Là bạn tốt của nhau, mỗi người đều có một tâm sự riêng. Nếu như bọn họ cần hỗ trợ, muốn giúp, cũng không thể giúp được. Cho nên, cũng chỉ có thể cùng nhau uống rượu.
Phương Đông Dạ lại uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.
Không thấy Triết đâu nữa, anh đã theo cô gái thỏ kia vào phòng riêng. Phương Đông Dạ không biết là mình nên may mắn, vì cha không có năng lực khống chế mình, hay là đau khổ vì cha không thể khống chế mình nữa. Cha anh từ nhỏ đã không thích anh. Đơn giản, vì anh trông giống hệt người mẹ đã qua đời, mà mẹ anh lại là người cha anh chán ghét.
Lại đem ly rượu dốc vào bụng. Cảm giác ê ẩm này, đã rất lâu rồi không xuất hiện, hôm nay tự nhiên cứ thế cứ thế mà dồn dập, tập kích anh. Có lẽ buổi tối hôm nay không khí quá phóng túng, hoặc có lẽ là anh thật sự uống hơn nhiều đi.
Nếu như cha cũng đến bức anh kết hôn thì tốt rồi. Như vậy, ít nhất có thể chứng minh, ông ta còn nhớ đến sự tồn tại của anh. Rượu càng uống càng nhiều, thân thể càng ngày càng chao đảo, nhưng ý thức lại càng tỉnh táo hơn.
"Triết thật là vô tâm, nói là không say không về, cậu ta lại bỏ đi, đi với lễ vật kia rồi."
Vân bất mãn kêu lên, nghe giọng có thể biết, anh cũng uống không ít. Phi nhìn Vân, lại nhìn Dạ, trên mặt lộ ra ánh mắt bi ai, không nhịn được khuyên nhủ:
"Được rồi, không được uống nữa. Chúng ta lâu lâu mới gặp mặt như thế này, tâm sự tí đi?"
"Được. Nói chuyện phiếm đi."
Vân hưởng ứng nhiệt liệt, sau đó bắt đầu ra vẻ nghĩ ngợi nghiêm túc xem kể chuyện gì.
Một lát sau, đột nhiên cười nói:
"Tôi biết rồi, chúng ta kể chuyện lần đầu tiên đi, thế nào? Ha hả. Tôi kể trước nhé, lần đầu của tôi là đầu tháng ba, với cô bé hoa khôi ở giảng đường bên cạnh. Ha hả, lúc ấy tôi thật đúng là một tên đần độn đi, lại bị dục vọng làm cho khẩn trương nữa chứ.”
Vân nói xong, phá lên cười, sau đó nói tiếp:
"Nhưng mà cũng thật hoàn hảo nha, tôi rất nhanh lấy lại bản lĩnh đàn ông, đưa nàng lên đỉnh luôn, nếu không khẳng định sẽ bị cười chết mất."
Vân nói đến đây, nhìn Phi, lại quay nhìn Dạ. Cuối cùng ánh mắt chuyển sang phía Phi nói:
"Phi, cậu nói lần đầu của cậu đi. Kể đi nào, cả Dạ nữa. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.