Chương 54: Tình địch mọc thành bụi (1)
Bạch Giới
28/10/2014
Trời ạ, anh ta đang đi lại đây.
Tiểu Hạ nhìn Nhạc Khải từng bước đi về phía mình, không nhịn được, trái tim cô ta đập cuồng loạn lên. Khi cô ta nhìn thấy ánh mắt hạnh đào của Nhạc Khải, giống như đang câu hồn mình, mặt càng không nhịn được nóng ran lên. Cũng bởi vì kích động mà tay run run.
"Này, Tiểu Hạ. Có phải hắn ta muốn muốn khiêu vũ với cô không?"
Vô Ưu nhìn Nhạc Khải đi về phía hai người, mặt lộ vẻ khó chịu. Người này đúng là rất đẹp trai, dáng người cũng không tệ, nhưng cô chính là không thích nụ cười trên mặt hắn. Vừa nhìn đã khiến cô không nhịn được nghĩ tới bốn chữ ‘hoa hoa công tử’ rồi.
Tiểu Hạ nghe Vô Ưu nói thế, trên mặt hiện lên một mạt đắc ý. Hừ, xem ra người đàn ông này so với Phương Đông Dạ còn có con mắt tinh tường hơn.
"Tiểu Hạ, người này vẻ mặt đào hoa, nhất định đang có ý đồ xấu với cô. Cô ngàn vạn lần đừng có đồng ý với hắn?"
Tiểu Hạ còn chưa trả lời câu hỏi thứ nhất, Vô Ưu đã hỏi sang câu thứ hai rồi.
Ăn không được nho, lại nói quả nho chua!
Đối với ý tốt nhắc nhở của Vô Ưu, trong lòng Tiểu Hạ khinh thường nói. Nhưng, cô ta cũng chỉ nghĩ trong bụng, chứ không nói ra ngoài. Bởi vì, người tên Nhạc Khải này, mặc dù cũng là một lựa chọn tốt, bề ngoài hay gia thế cũng không tệ, nhưng, nếu để so sánh với Phương Đông Dạ, thì còn kém xa.
Nghĩ đến Phương Đông Dạ, Tiểu Hạ không nhịn được nhớ lại lúc nãy mình cùng anh nói chuyện phiếm, lúc đó đám phóng viên đang núp ở góc phòng. Không biết có kịp chụp hình ảnh bọn họ không? Không biết ngày mai có thể có trên báo không? Nếu như hình ảnh “thân mật” của bọn họ được đăng trên báo, như vậy bọn họ đã được công nhận là một đôi rồi.
Không cần nói đến chuyện Phương Đông Dạ, việc người đàn ông tên Nhạc Khải đang đi về phía mình, cũng đã làm cho cô ta sướng điên lên được. Xem ra, hôm nay thật sự là ngày may mắn của cô ta rồi.
"Tiểu Hạ, cô có nghe tôi nói không?"
Hai câu hỏi liên tiếp, Tiểu Hạ đều không trả lời, làm Vô Ưu cảm thấy có chút kỳ quái. Không nhịn được lấy tay khều cô ta. Tiểu Hạ liếc mắt nhìn Nhạc Khải đang đi về phía bọn họ, giống như ứng phó, nói nhỏ với Vô Ưu:
"Người ta mời mình khiêu vũ trước mặt bao nhiêu người như vậy, làm sao có thể cự tuyệt được."
Tiểu Hạ rõ ràng là rất muốn, nhưng lại ra vẻ thanh cao. Cô ta nói như vậy cũng là muốn chặn miệng Vô Ưu trước, tránh việc sau này cô sẽ nói lung trước trước mặt Phương Đông Dạ. Nhưng, cô ta vô cùng đắc ý mà quên mất một vấn đề quan trọng nhất. Cô ta tính sai một điểm, đó chính là, Vô Ưu đơn thuần, rất dễ tin tưởng lời nói của cô ta. Hơn nữa, bạn tốt của mình gặp nạn, Vô Ưu tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nhạc Khải chọn Tiểu Hạ, cũng không phải là chọn bừa. Đây là buổi tiệc thương mại, mỗi việc làm ở đây, đều chỉ có cùng một mục đích, đó là lấy lợi ích của công ty đặt lên hàng đầu.
Tiểu Hạ ăn mặc trang nhã, thanh thuần, thoạt nhìn thuần khiết, tôn quý. Mà sự lựa chọn sẽ thể hiện sự thưởng thức của bản thân. Trên thương trường, ai cũng thế, chẳng ai không thích hợp tác với một người đơn thuần cả. Cho nên, Nhạc Khải chọn Tiểu Hạ làm bạn nhảy.
Đối với Nhạc Khải mà nói, nhảy với ai cũng không quan trọng. Bởi, anh mặc dù từ trước đến giờ rất phong lưu, nhưng đó ngoài lúc làm việc. Còn khi đã làm việc, anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành công việc tốt nhất. Nhưng, khi anh nhìn thấy rõ hình ảnh Vô Ưu ăn mặc hết sức xinh đẹp, ánh mắt cô lại vô tình để lộ ra vẻ thanh thuần, trong mắt không khỏi xuất hiện tia thú vị.
"Chào cô, cô sẽ sẵn lòng khiêu vũ cùng kẻ hèn mọn này chứ?"
Nhạc Khải đi tới trước mặt Tiểu Hạ, nhẹ nhàng gật đầu, lịch lãm vươn tay ra. Rõ ràng là hỏi, nhưng nụ cười đến vô cùng tự tin, giống như chắc chắn không thể bị từ chối vậy.
Mặc dù Phương Đông Dạ là người Tiểu Hạ thích. Nhưng, ai có thể đảm bảo, nhất định hai người sẽ ở bên nhau đây? Tiểu Hạ là một người thông minh, cô ta đương nhiên sẽ ra sức để đạt được thứ tốt nhất. Nhưng, cô ta cũng sẽ không buông tha những thứ khác có thể đạt được. Nhất là người đàn ông ưu tú, có tiền đồ thênh trang trước mặt - Nhạc Khải này. Cho nên, mở rộng đối tượng, bồi dưỡng trọng điểm, chính là sách lược tốt nhất mà cô ta nghĩ lúc này.
Dưới sự chú ý của muôn người, Tiểu Hạ mỉm cười, vừa định đưa tay đặt vào tay Nhạc Khải, liền bị một người kéo lại. Sau đó, Vô Ưu đi ra đứng chắn giữa hai người.
Người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt này, muốn làm gì đây?
Mặt Tiểu Hạ thoáng cái đã tái mét rồi. Tất cả các quan khách xung quanh cũng lộ vẻ kinh ngạc. Không biết vì sao Vô Ưu bống nhiên đi ra chặn ngang giữa đường. Trong lúc nhất thời, lại bàn tán xôn xao, hơn nữa bọn họ cũng không quên, người phụ nữ này, là bạn gái đi cùng tổng giám đốc tập đoàn “Trụ”.
Quan hệ càng hỗn loạn, càng làm người ta tò mò. Đây chính là thú vui tẻ nhạt của đám người thấp kém.
Nhạc Khải thấy bộ dáng phòng bị, coi mình như kẻ háo sắc của Vô Ưu, cười nhạt nói:
"Tiểu thư, có chuyện gì sao?"
Tuy nói, không đánh vào mặt người đang cười, nhưng người này nhìn như hổ cười, nhất là đôi mắt đa tình kia, đã chướng mắt, trông càng chướng mắt hơn. Vô Ưu tỏ vẻ dũng cảm, hất cằm lên, nói với Nhạc Khải:
"Trong lòng Tiểu Hạ có người thích rồi, cho nên, anh đừng có mà giở trò với cô ấy. Cô ấy không khiêu vũ với anh đâu."
Nhạc Khải nghe cô nói xong, từ đáy lòng lộ ra nụ cười vui vẻ. Anh không nghĩ cô gái nhỏ này lại còn thú vị đến thế. Cô thật sự khiến anh cảm thấy hứng thú rồi.
"Oh, tôi là đang muốn tìm một bạn nhảy để khai màn, làm thế nào bây giờ đây?"
Nhạc Khải giống như làm khó hỏi Vô Ưu. Vô Ưu còn lại đương nhiên nói:
"Anh tìm người khác là được rồi. Dù sao ở đây cũng còn rất nhiều người nha."
Nhạc Khải nhìn ánh mắt đơn thuần của Vô Ưu, trong lòng cười thầm, nhưng vẻ mặt càng khó xử hơn, nói:
"Tôi sợ mời người khác, lại bị từ chối.
"Ai nha, sẽ không đâu. Cùng lắm tôi sẽ đi mời giúp anh, anh muốn mời ai?"
Hai người lời qua, lời lại, anh một câu, tôi một câu cứ thế nói. Bọn họ cũng không để ý tới những người bên cạnh. Bộ dạng “liếc mắt đưa tình” này, làm cho người xem không nhịn được suy nghĩ linh tinh. Còn Tiểu Hạ đứng đó, nắm chặt tay, cắn chặt răng mới có thể nín nhịn được xúc động muốn đẩy phăng người chắn trước mặt ra.
"Cô! Tôi muốn mời cô, cô hẳn sẽ không cự tuyệt tôi chứ?"
Cuối cùng Nhạc Khải cũng nói ra ý đồ của mình. Lúc đầu cũng cảm thấy cô có chút đặc biệt, nhưng anh cũng không nghĩ sẽ dây dưa. Thế nhưng cô lại tự xông vào, vậy là ý trời rồi. Cho nên, anh đương nhiên sẽ thuận theo ý trời, mời cô khiêu vũ.
Vô Ưu đang định cự tuyệt, nhưng vừa mới mở miệng nói sẽ giúp người ta. Tự chặn đường lui của chính mình, giờ lại nói cự tuyệt, thì không phải lắm. Sau khi do dự một lát, cuối cùng chấp nhận thực tế nói:
"Tôi nhảy với anh cũng được, nhưng, tôi không nhảy từ khi tốt nghiệp đại học, chỉ sợ sẽ giẫm vào anh."
Sự thật đúng là như vậy, nhưng lại giống như Vô Ưu đang khéo léo giải thích vậy.
Vô Ưu từ sau khi tốt nghiệp đại học chưa nhảy lại. Nhưng, còn có một sự thật là, hồi đại học cô cũng chỉ nhảy qua có một lần, hơn nữa, còn chưa nhảy hết một bản, bạn nhảy đã bỏ chạy vì bị cô giẫm phải.
"Không sao. Tôi rất vui lòng được dẫn dắt cô."
Nhạc Khải sau khi nói xong, lịch sự vươn tay về phía cô mời. Vô Ưu sau khi do dự một chút, nói:
"Giẫm vào anh, anh không được phép tức giận đó."
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vô Ưu, Nhạc Khải thoải mái nói:
"Đương nhiên rồi. Cô giẫm vào tôi, chứng tỏ tôi không dẫn dắt tốt. Như thế, sao tôi có thể giận cô được đây?"
Người này nhất định có khả năng làm tình nhân của quần chúng đi, loại câu như thế này cũng bị anh ta nói thành mập mờ như vậy.
Nói đã đến nước này rồi, cự tuyệt nữa người ta lại nghĩ mình làm kiêu. Vô Ưu rốt cục giơ tay ra, đặt vào tay Nhạc Khải. Nhạc Khải đang chuẩn bị dẫn cô về phía sàn nhảy, cô lại đột nhiên đứng lại. Nhạc Khải đang nhìn cô khó hiểu, cô liền xoay người nhìn về phía Tiểu Hạ.
Cô dặn dò Tiểu Hạ:
"Tôi nhảy xong sẽ quay lại nha."
Sau khi thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của Tiểu Hạ, còn nói thêm:
"Trông vẻ mặt cô không tốt, có phải trong người không thoải mái không? Cô tìm một chỗ ngồi nghỉ đi, lát nữa tôi sẽ quay lại với cô. Còn nữa, son môi cô bị nhòe ra ngoài rồi, sửa lại một chút đi."
Thái độ rất tự nhiên, thân thiết, hoàn toàn không biết, Tiểu Hạ lúc này đang hận không thể bóp chết được cô.
Đồ phụ nữa đơn thuần, ngu ngốc!
Nhạc Khải nhìn thoáng qua Tiểu Hạ, lại đưa mắt nhìn Vô Ưu chăm chú. Trong lòng không nhịn được cảm thán, người ta rõ ràng đang tức giận như vậy, cô cũng không nhìn ra. Nhưng, đơn thuần như vậy, mới có thể sống vui vẻ, mà không phải phiền não gì nha.
...
Nhạc Vô Ưu! Tôi với cô thề không đợi trời chung!
Tiểu Hạ nhìn hình ảnh Nhạc Khải nắm tay Vô Ưu rời đi. Tức giận nghiến răng nghiến lợi. Cô nằm mơ cũng không ngờ được, Vô Ưu thế nhưng lại giả trư ăn cọp. Bây giờ cô lại còn giả bộ ngu ngơ, cướp mất người ái mộ cô ta. Thật sự là không thể tha thứ.
Nhạc Vô Ưu, tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho cô. Cả người Tiểu Hạ như phát nổ đến nơi rồi. Cô ta phẫn nộ mở túi xách ra, chuẩn bị tân trang lại sắc đẹp. Vô Ưu chết tiệt, môi của cô ta bị nhòe, không phải là vì cô làm cô ta tức giận cắn môi sao. Sau khi mở túi xách, đột nhiên nhìn thấy vật bên trong. Nhẫn! Cô ta suýt nữa đã quên mất cái này. Nghĩ vậy, cơn tức giận của Tiểu Hạ có chút bốc hơi, lộ ra nụ cười xinh đẹp.
"Vô Ưu, đợi đã."
Tiểu Hạ vội vàng đuổi theo. Bọn họ đây là biểu diễn cái gì vậy? Tới tới lui lui, làm đám người ở đây không hiểu gì cả. Mà Nhạc Khải cũng cảm thấy tò mò, không biết người tên Tiểu Hạ này sẽ đối phó với người bạn “cướp tình” mà mình căm hận như thế nào đây.
"Tiểu Hạ, có chuyện gì sao?"
Vô Ưu quay đầu nhìn Tiểu Hạ. Tiểu Hạ cười nhạt với Nhạc Khải, sau đó nói:
"Tôi mượn Vô Ưu nói hai câu thôi."
Nhạc Khải nhún nhún vai tỏ vẻ không có gì, còn làm thế đưa tay xin mời. Tiểu Hạ cũng chẳng cần để ý tới Nhạc Khải nữa, bởi cô ta biết, từ lúc Vô Ưu nói cô có người thích trong lòng, thì bọn họ đã không còn cơ hội nữa rồi.
Tiểu Hạ kéo Vô Ưu lại gần, sau đó cầm tay Vô Ưu. Đem chiếc nhẫn đang cầm trong tay, đeo vào ngón áp út cho cô. Sau đó, ra vẻ thân mật, vỗ vỗ tay Vô Ưu nói:
"Đi đi, nhảy tốt nhé. Tôi chờ cô ở chỗ này."
"Uh."
Vô Ưu xoay người đi đến chỗ Nhạc Khải. Nhạc khải nhạy bén thấy được nụ cười nham hiểm của Tiểu Hạ. Điều này làm anh khó chịu nhăn mày. Hai người lại một lần nữa tay trong tay đi tới sàn nhảy, Nhạc Khải vừa mỉm cười gật đầu với tân khách, vừa cất giọng hỏi nhỏ:
"Cô ấy vừa nói gì với cô vậy?"
Vô Ưu đáp lại:
"Oh, cô ấy đưa nhẫn cho tôi thôi."
Vừa nói, vừa giơ tay lên cho anh nhìn. Trong chớp mắt, nụ cười trên mặt Nhạc Khải đã biến mất không còn gì.
"Cô kết hôn rồi sao?"
Nhạc Khải không dám tin hỏi. Anh biết hỏi như vậy là rất bất lịch sự. Trong các cuộc gặp thương mại, người ta đều dựa vào ngón tay đeo nhẫn của phụ nữ, để kết luận thân phận của đối phương. Ví dụ như, đeo tại ngón giữa, thể hiện đang trong giai đoạn yêu nhau thắm thiết; đeo tại ngón trỏ thể hiện giai đoạn đang tìm bạn trăm năm; đeo tại ngón áp út, thể hiện đã kết hôn, mà đeo tại ngón út, thể hiện theo chủ nghĩa độc thân.
Trên ngón tay áp út của bàn tay trái, Vô Ưu đeo nhẫn kim cương! Điều này không thể nghi ngờ, cô đang tuyên thệ với mọi người là cô đã kết hôn. Nếu như là trước đây, Nhạc Khải tuyệt đối sẽ giữ phong độ không thèm tra hỏi. Nhưng hôm nay, người tên Vô Ưu này, đã làm anh thay đổi. Trực giác mách bảo anh, có vấn đề trong đó.
Vô Ưu vẻ mặt khó hiểu trả lời:
"Không có a, sao đột nhiên anh hỏi như vậy?"
Lúc này, Nhạc Khải khẳng định luôn ý nghĩ của mình. Nhất định Tiểu Hạ đang giở trò quỷ.
Mình không ăn được thì đạp đổ! Người phụ nữ này thật là nham hiểm.
Đàn ông trời sinh đối với người yếu liền muốn bảo vệ. Chúng ta thường gọi là chủ nghĩa anh hùng, hay là nghĩa khí anh hùng. Cách làm này của Tiểu Hạ, chẳng những không được theo ý cô ta, làm anh không dám đến gần Vô Ưu, mà ngược lại, làm anh nổi lên ý nghĩ muốn bảo vệ cô. Anh cười trả lời Vô Ưu:
"Không có chuyện gì, cô yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô."
Sau khi nói xong, trong lòng thầm nhủ một câu: tuyệt đối sẽ không để cho cái người tên Tiểu Hạ kia ức hiếp cô.
Vô Ưu nhìn vẻ mặt kiên định của Nhạc Khải khó hiểu, chẳng thể giải thích được. Âm nhạc vang lên, cô lập tức căng thẳng. Cô hồi hộp đưa tay đặt lên bả vai Nhạc Khải, cả người trở nên cứng đơ.
"Đừng căng thẳng, buông lỏng người, tôi sẽ dẫn dắt cô."
Nhạc Khải lịch sự nói, nụ cười khiến người ta nhìn thấy rất thoải mái. Nhưng Vô Ưu, một chút cũng không thể buông lỏng được, bởi hình ảnh người đàn ông bỏ chạy trong lần khiêu vũ đầu tiên, vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô. Hơn nữa, từ sau lần đó trở đi, người kia cứ thấy cô lại bỏ chạy thật xa, giống như sợ đi ngang qua cô, sẽ bị cô giẫm vào vậy.
"Ah! Thật xin lỗi."
Vừa nghĩ đến giẫm người, cô đã “tiện thể” giẫm luôn một cước vào chân Nhạc Khải rồi.
Chân Nhạc Khải đau nhói, người cũng sửng sốt theo. Sau đó cúi đầu nhìn sắc mặt ửng hồng, giống như trẻ con bị mắc lỗi của Vô Ưu, liền cười vui vẻ. Anh khiêu vũ bao lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên “được” người giẫm. Loại này cảm giác chân thật này, thật sự rất mới mẻ.
"Không sao, tiếp tục nào. Cô buông lỏng người, không cần cố gắng nghĩ đến bước chân của mình, cũng không phải nghĩ xem liệu có giẫm vào tôi hay không. Cô chỉ cần tưởng tượng, mình chính là cô bé lọ lem đang khiêu vũ, sau đó, cảm nhận tay tôi, đi theo cảm giác đó, là có thể được rồi."
Nhạc Khải giống như một người thầy ưu tú, giọng nói dịu dàng, vẻ mặt cười bao dung. Vô Ưu nhìn dáng vẻ lịch lãm của Nhạc Khải, đột nhiên sinh ra thiện cảm với anh. Cô gật đầu cười, sau đó dựa theo những lời Nhạc Khải vừa nói, trong tiếng nhạc du dương, buông lỏng bản thân, sau đó cảm giác được có bàn tay trực tiếp đặt trên thắt lưng không mảnh vài nào của mình.
Điệu Waltz, mặc dù là nhảy hai người. Nhưng trên thực tế, đều là đàn ông dẫn dắt phụ nữ. Cho nên, Nhạc Khải nói không sai, nếu như nhảy không tốt, cũng không thể trách phụ nữ ngốc, mà nguyên nhân lớn nhất, là bạn nhảy nam không dẫn dắt tốt.
Trời ạ, thì ra chính mình cũng có thể nhảy xinh đẹp được như vậy.
Vô Ưu nhìn đường nét ưu nhã trên gương mặt Nhạc Khải, cười vui vẻ. Sự chán ghét đối với anh lúc đầu đã biến mất. Hơn nữa, cũng bởi vì bước nhảy hài hòa, tận sâu trong đáy lòng, một cỗ thiện cảm cũng nảy sinh rồi. Lúc này, âm nhạc gần đến hồi kết thục, Nhạc Khải cúi đầu nhìn Vô Ưu, sau đó tay đặt trên hông cô hơi dùng lực, cả người Vô Ưu liền tiến về phía trước. Vô Ưu thấy mũi mình sắp đụng vào ngực Nhạc Khải, cô theo phản xạ tự nhiên, bất thình lình ngẩng đầu lên, tránh cho cái mũi gặp phải số mạng tai ương.
Binh!
Ngay lúc này, tiếng nhạc cuối cùng đã dừng lại. Một màn biểu diễn hoàn mỹ đã hoàn thành.
Bộp bộp bộp bộp bộp
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên từ bốn phía.
Nhảy xong cả bài rồi. Thành công rồi! Cô đã không giẫm nát vụn chân anh ta.
Vô Ưu nghe được tiếng vỗ tay của mọi người, nhìn Nhạc Khải cười vui vẻ. Hoàn toàn quên mất lúc này, thân thể cô và Nhạc Khải vẫn còn đang dán vào nhau rất mập mờ. Nhạc Khải cúi đầu, nhìn Vô Ưu đang ngẩng đầu cười vui vẻ với mình, cả người cô toát ra vẻ gợi cảm, lại thanh thuần. Cái miệng hơi mở ra, qua ánh đèn chiếu vào, nhìn qua rất mê người. Anh giống như bị hấp dẫn, chậm rãi cúi đầu.
Hả!!!
Hư!!!
Bốn phía đều là những tiếng kinh hô. Trong tiếng xuýt xoa, Nhạc Khải đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Vô Ưu.
"Vô Ưu, em thật sự làm cho tôi kinh ngạc."
Nụ hôn nhẹ nhàng trôi qua, Nhạc Khải từ từ ngẩng đầu lên. Sau đó ánh mắt tươi cười nhìn Vô Ưu đang ngẩn ngơ. Vô Ưu mơ hồ chớp chớp mắt, nhìn qua giống như mê mang. Nhìn Vô Ưu như vậy, khiến Nhạc Khải lại có thôi thức muốn được vuốt ve lần nữa, nhưng, anh cố gắng khắc chế lại.
Hôn cũng được. Nhưng mà, không phải là biểu diễn ở trước mặt người khác. Bởi vì, sau khi anh được nhấm nháp mùi vị từ môi cô, anh biết, anh đã si mê cái vị này rồi. Cho nên, anh tin tưởng, duyên phận của bọn họ sẽ không chỉ dừng lại ở một điệu nhảy. Nhạc Khải thân mật ôm Vô Ưu đi tới chỗ nghỉ ngơi.
Sau khi anh đặt Vô Ưu ngồi lên ghế salon, nhìn khuôn mặt vẫn đang ngơ ngác như cũ của cô cười. Cái mũi nhỏ xinh xắn, trắng nõn của cô nhìn quá đáng yêu. Anh không nhịn được vươn tay chạm vào. Vô Ưu như bị điện giật, sợ hãi dịch sát về phía sau.
Động tác khoa trương này của cô, làm Nhạc Khải bật cười vui vẻ nói:
"Em đã hoàn hồn rồi. Thật đáng tiếc, tôi đang định hôn cho em tỉnh lại."
"Anh, anh dám lại gần đây, tôi sẽ la anh khiếm nhã."
Vô Ưu tin như thật dựa sát về phía sau, hai tay phòng bị đặt trước ngực. Giống như thật sự tưởng rằng, Nhạc Khải sẽ ở trước mặt mọi người, nhào về phía cô vậy. Nhạc Khải bị vẻ mặt đáng yêu của cô, một lần nữa lại bị chọc cười. Nụ cười nghiền ngẫm, mang đầy ý đùa dai trong mắt.
Nụ cười này sao lại thấy quen như vậy hả? Vẻ mặt đùa dai giống hệt Bé Diễm nha.
Vô Ưu nhìn anh nghi ngờ, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
"Anh dám trêu tôi! Tên tiểu tử thúi này."
Cô vừa nói xong, Nhạc Khải cũng bật cười. Nụ cười chẳng khác nào đang chứng tỏ suy đoán của Vô Ưu là đúng. Vô Ưu không hề nghĩ ngợi, ngồi thẳng người, sau đó tập trung sức lực, đạp cho Nhạc Khải một cái. Nhạc khải còn lại là nhe răng, trợn mắt nhìn Vô Ưu, nói:
"Oa, em đạp thật hả."
Bộ dáng ủy khuất, nhưng lại hết sức khoa trương.
"Hừ, để xem sau nay anh còn dám ăn hiếp tôi không."
Vô Ưu ức hiếp Bé Diễm đã quen tay rồi. Bé Diễm nhỏ như vậy, đẹp đẽ như thế, cô còn xuống tay không kiêng nể, huống chi là Nhạc Khải đã lớn đến như vậy. Cho nên Nhạc Khải nghĩ muốn tranh thủ sự đồng tình của cô, đừng có hòng nha.
Nhạc Khải nhìn Vô Ưu, trong lời nói chứa đầy hàm ý sâu sa:
"Được. Sau này tôi sẽ không khi ăn hiếp em nữa. Chỉ có thể để em ăn hiếp tôi thôi, có được không?"
Tiểu Hạ nhìn Nhạc Khải từng bước đi về phía mình, không nhịn được, trái tim cô ta đập cuồng loạn lên. Khi cô ta nhìn thấy ánh mắt hạnh đào của Nhạc Khải, giống như đang câu hồn mình, mặt càng không nhịn được nóng ran lên. Cũng bởi vì kích động mà tay run run.
"Này, Tiểu Hạ. Có phải hắn ta muốn muốn khiêu vũ với cô không?"
Vô Ưu nhìn Nhạc Khải đi về phía hai người, mặt lộ vẻ khó chịu. Người này đúng là rất đẹp trai, dáng người cũng không tệ, nhưng cô chính là không thích nụ cười trên mặt hắn. Vừa nhìn đã khiến cô không nhịn được nghĩ tới bốn chữ ‘hoa hoa công tử’ rồi.
Tiểu Hạ nghe Vô Ưu nói thế, trên mặt hiện lên một mạt đắc ý. Hừ, xem ra người đàn ông này so với Phương Đông Dạ còn có con mắt tinh tường hơn.
"Tiểu Hạ, người này vẻ mặt đào hoa, nhất định đang có ý đồ xấu với cô. Cô ngàn vạn lần đừng có đồng ý với hắn?"
Tiểu Hạ còn chưa trả lời câu hỏi thứ nhất, Vô Ưu đã hỏi sang câu thứ hai rồi.
Ăn không được nho, lại nói quả nho chua!
Đối với ý tốt nhắc nhở của Vô Ưu, trong lòng Tiểu Hạ khinh thường nói. Nhưng, cô ta cũng chỉ nghĩ trong bụng, chứ không nói ra ngoài. Bởi vì, người tên Nhạc Khải này, mặc dù cũng là một lựa chọn tốt, bề ngoài hay gia thế cũng không tệ, nhưng, nếu để so sánh với Phương Đông Dạ, thì còn kém xa.
Nghĩ đến Phương Đông Dạ, Tiểu Hạ không nhịn được nhớ lại lúc nãy mình cùng anh nói chuyện phiếm, lúc đó đám phóng viên đang núp ở góc phòng. Không biết có kịp chụp hình ảnh bọn họ không? Không biết ngày mai có thể có trên báo không? Nếu như hình ảnh “thân mật” của bọn họ được đăng trên báo, như vậy bọn họ đã được công nhận là một đôi rồi.
Không cần nói đến chuyện Phương Đông Dạ, việc người đàn ông tên Nhạc Khải đang đi về phía mình, cũng đã làm cho cô ta sướng điên lên được. Xem ra, hôm nay thật sự là ngày may mắn của cô ta rồi.
"Tiểu Hạ, cô có nghe tôi nói không?"
Hai câu hỏi liên tiếp, Tiểu Hạ đều không trả lời, làm Vô Ưu cảm thấy có chút kỳ quái. Không nhịn được lấy tay khều cô ta. Tiểu Hạ liếc mắt nhìn Nhạc Khải đang đi về phía bọn họ, giống như ứng phó, nói nhỏ với Vô Ưu:
"Người ta mời mình khiêu vũ trước mặt bao nhiêu người như vậy, làm sao có thể cự tuyệt được."
Tiểu Hạ rõ ràng là rất muốn, nhưng lại ra vẻ thanh cao. Cô ta nói như vậy cũng là muốn chặn miệng Vô Ưu trước, tránh việc sau này cô sẽ nói lung trước trước mặt Phương Đông Dạ. Nhưng, cô ta vô cùng đắc ý mà quên mất một vấn đề quan trọng nhất. Cô ta tính sai một điểm, đó chính là, Vô Ưu đơn thuần, rất dễ tin tưởng lời nói của cô ta. Hơn nữa, bạn tốt của mình gặp nạn, Vô Ưu tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nhạc Khải chọn Tiểu Hạ, cũng không phải là chọn bừa. Đây là buổi tiệc thương mại, mỗi việc làm ở đây, đều chỉ có cùng một mục đích, đó là lấy lợi ích của công ty đặt lên hàng đầu.
Tiểu Hạ ăn mặc trang nhã, thanh thuần, thoạt nhìn thuần khiết, tôn quý. Mà sự lựa chọn sẽ thể hiện sự thưởng thức của bản thân. Trên thương trường, ai cũng thế, chẳng ai không thích hợp tác với một người đơn thuần cả. Cho nên, Nhạc Khải chọn Tiểu Hạ làm bạn nhảy.
Đối với Nhạc Khải mà nói, nhảy với ai cũng không quan trọng. Bởi, anh mặc dù từ trước đến giờ rất phong lưu, nhưng đó ngoài lúc làm việc. Còn khi đã làm việc, anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành công việc tốt nhất. Nhưng, khi anh nhìn thấy rõ hình ảnh Vô Ưu ăn mặc hết sức xinh đẹp, ánh mắt cô lại vô tình để lộ ra vẻ thanh thuần, trong mắt không khỏi xuất hiện tia thú vị.
"Chào cô, cô sẽ sẵn lòng khiêu vũ cùng kẻ hèn mọn này chứ?"
Nhạc Khải đi tới trước mặt Tiểu Hạ, nhẹ nhàng gật đầu, lịch lãm vươn tay ra. Rõ ràng là hỏi, nhưng nụ cười đến vô cùng tự tin, giống như chắc chắn không thể bị từ chối vậy.
Mặc dù Phương Đông Dạ là người Tiểu Hạ thích. Nhưng, ai có thể đảm bảo, nhất định hai người sẽ ở bên nhau đây? Tiểu Hạ là một người thông minh, cô ta đương nhiên sẽ ra sức để đạt được thứ tốt nhất. Nhưng, cô ta cũng sẽ không buông tha những thứ khác có thể đạt được. Nhất là người đàn ông ưu tú, có tiền đồ thênh trang trước mặt - Nhạc Khải này. Cho nên, mở rộng đối tượng, bồi dưỡng trọng điểm, chính là sách lược tốt nhất mà cô ta nghĩ lúc này.
Dưới sự chú ý của muôn người, Tiểu Hạ mỉm cười, vừa định đưa tay đặt vào tay Nhạc Khải, liền bị một người kéo lại. Sau đó, Vô Ưu đi ra đứng chắn giữa hai người.
Người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt này, muốn làm gì đây?
Mặt Tiểu Hạ thoáng cái đã tái mét rồi. Tất cả các quan khách xung quanh cũng lộ vẻ kinh ngạc. Không biết vì sao Vô Ưu bống nhiên đi ra chặn ngang giữa đường. Trong lúc nhất thời, lại bàn tán xôn xao, hơn nữa bọn họ cũng không quên, người phụ nữ này, là bạn gái đi cùng tổng giám đốc tập đoàn “Trụ”.
Quan hệ càng hỗn loạn, càng làm người ta tò mò. Đây chính là thú vui tẻ nhạt của đám người thấp kém.
Nhạc Khải thấy bộ dáng phòng bị, coi mình như kẻ háo sắc của Vô Ưu, cười nhạt nói:
"Tiểu thư, có chuyện gì sao?"
Tuy nói, không đánh vào mặt người đang cười, nhưng người này nhìn như hổ cười, nhất là đôi mắt đa tình kia, đã chướng mắt, trông càng chướng mắt hơn. Vô Ưu tỏ vẻ dũng cảm, hất cằm lên, nói với Nhạc Khải:
"Trong lòng Tiểu Hạ có người thích rồi, cho nên, anh đừng có mà giở trò với cô ấy. Cô ấy không khiêu vũ với anh đâu."
Nhạc Khải nghe cô nói xong, từ đáy lòng lộ ra nụ cười vui vẻ. Anh không nghĩ cô gái nhỏ này lại còn thú vị đến thế. Cô thật sự khiến anh cảm thấy hứng thú rồi.
"Oh, tôi là đang muốn tìm một bạn nhảy để khai màn, làm thế nào bây giờ đây?"
Nhạc Khải giống như làm khó hỏi Vô Ưu. Vô Ưu còn lại đương nhiên nói:
"Anh tìm người khác là được rồi. Dù sao ở đây cũng còn rất nhiều người nha."
Nhạc Khải nhìn ánh mắt đơn thuần của Vô Ưu, trong lòng cười thầm, nhưng vẻ mặt càng khó xử hơn, nói:
"Tôi sợ mời người khác, lại bị từ chối.
"Ai nha, sẽ không đâu. Cùng lắm tôi sẽ đi mời giúp anh, anh muốn mời ai?"
Hai người lời qua, lời lại, anh một câu, tôi một câu cứ thế nói. Bọn họ cũng không để ý tới những người bên cạnh. Bộ dạng “liếc mắt đưa tình” này, làm cho người xem không nhịn được suy nghĩ linh tinh. Còn Tiểu Hạ đứng đó, nắm chặt tay, cắn chặt răng mới có thể nín nhịn được xúc động muốn đẩy phăng người chắn trước mặt ra.
"Cô! Tôi muốn mời cô, cô hẳn sẽ không cự tuyệt tôi chứ?"
Cuối cùng Nhạc Khải cũng nói ra ý đồ của mình. Lúc đầu cũng cảm thấy cô có chút đặc biệt, nhưng anh cũng không nghĩ sẽ dây dưa. Thế nhưng cô lại tự xông vào, vậy là ý trời rồi. Cho nên, anh đương nhiên sẽ thuận theo ý trời, mời cô khiêu vũ.
Vô Ưu đang định cự tuyệt, nhưng vừa mới mở miệng nói sẽ giúp người ta. Tự chặn đường lui của chính mình, giờ lại nói cự tuyệt, thì không phải lắm. Sau khi do dự một lát, cuối cùng chấp nhận thực tế nói:
"Tôi nhảy với anh cũng được, nhưng, tôi không nhảy từ khi tốt nghiệp đại học, chỉ sợ sẽ giẫm vào anh."
Sự thật đúng là như vậy, nhưng lại giống như Vô Ưu đang khéo léo giải thích vậy.
Vô Ưu từ sau khi tốt nghiệp đại học chưa nhảy lại. Nhưng, còn có một sự thật là, hồi đại học cô cũng chỉ nhảy qua có một lần, hơn nữa, còn chưa nhảy hết một bản, bạn nhảy đã bỏ chạy vì bị cô giẫm phải.
"Không sao. Tôi rất vui lòng được dẫn dắt cô."
Nhạc Khải sau khi nói xong, lịch sự vươn tay về phía cô mời. Vô Ưu sau khi do dự một chút, nói:
"Giẫm vào anh, anh không được phép tức giận đó."
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vô Ưu, Nhạc Khải thoải mái nói:
"Đương nhiên rồi. Cô giẫm vào tôi, chứng tỏ tôi không dẫn dắt tốt. Như thế, sao tôi có thể giận cô được đây?"
Người này nhất định có khả năng làm tình nhân của quần chúng đi, loại câu như thế này cũng bị anh ta nói thành mập mờ như vậy.
Nói đã đến nước này rồi, cự tuyệt nữa người ta lại nghĩ mình làm kiêu. Vô Ưu rốt cục giơ tay ra, đặt vào tay Nhạc Khải. Nhạc Khải đang chuẩn bị dẫn cô về phía sàn nhảy, cô lại đột nhiên đứng lại. Nhạc Khải đang nhìn cô khó hiểu, cô liền xoay người nhìn về phía Tiểu Hạ.
Cô dặn dò Tiểu Hạ:
"Tôi nhảy xong sẽ quay lại nha."
Sau khi thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của Tiểu Hạ, còn nói thêm:
"Trông vẻ mặt cô không tốt, có phải trong người không thoải mái không? Cô tìm một chỗ ngồi nghỉ đi, lát nữa tôi sẽ quay lại với cô. Còn nữa, son môi cô bị nhòe ra ngoài rồi, sửa lại một chút đi."
Thái độ rất tự nhiên, thân thiết, hoàn toàn không biết, Tiểu Hạ lúc này đang hận không thể bóp chết được cô.
Đồ phụ nữa đơn thuần, ngu ngốc!
Nhạc Khải nhìn thoáng qua Tiểu Hạ, lại đưa mắt nhìn Vô Ưu chăm chú. Trong lòng không nhịn được cảm thán, người ta rõ ràng đang tức giận như vậy, cô cũng không nhìn ra. Nhưng, đơn thuần như vậy, mới có thể sống vui vẻ, mà không phải phiền não gì nha.
...
Nhạc Vô Ưu! Tôi với cô thề không đợi trời chung!
Tiểu Hạ nhìn hình ảnh Nhạc Khải nắm tay Vô Ưu rời đi. Tức giận nghiến răng nghiến lợi. Cô nằm mơ cũng không ngờ được, Vô Ưu thế nhưng lại giả trư ăn cọp. Bây giờ cô lại còn giả bộ ngu ngơ, cướp mất người ái mộ cô ta. Thật sự là không thể tha thứ.
Nhạc Vô Ưu, tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho cô. Cả người Tiểu Hạ như phát nổ đến nơi rồi. Cô ta phẫn nộ mở túi xách ra, chuẩn bị tân trang lại sắc đẹp. Vô Ưu chết tiệt, môi của cô ta bị nhòe, không phải là vì cô làm cô ta tức giận cắn môi sao. Sau khi mở túi xách, đột nhiên nhìn thấy vật bên trong. Nhẫn! Cô ta suýt nữa đã quên mất cái này. Nghĩ vậy, cơn tức giận của Tiểu Hạ có chút bốc hơi, lộ ra nụ cười xinh đẹp.
"Vô Ưu, đợi đã."
Tiểu Hạ vội vàng đuổi theo. Bọn họ đây là biểu diễn cái gì vậy? Tới tới lui lui, làm đám người ở đây không hiểu gì cả. Mà Nhạc Khải cũng cảm thấy tò mò, không biết người tên Tiểu Hạ này sẽ đối phó với người bạn “cướp tình” mà mình căm hận như thế nào đây.
"Tiểu Hạ, có chuyện gì sao?"
Vô Ưu quay đầu nhìn Tiểu Hạ. Tiểu Hạ cười nhạt với Nhạc Khải, sau đó nói:
"Tôi mượn Vô Ưu nói hai câu thôi."
Nhạc Khải nhún nhún vai tỏ vẻ không có gì, còn làm thế đưa tay xin mời. Tiểu Hạ cũng chẳng cần để ý tới Nhạc Khải nữa, bởi cô ta biết, từ lúc Vô Ưu nói cô có người thích trong lòng, thì bọn họ đã không còn cơ hội nữa rồi.
Tiểu Hạ kéo Vô Ưu lại gần, sau đó cầm tay Vô Ưu. Đem chiếc nhẫn đang cầm trong tay, đeo vào ngón áp út cho cô. Sau đó, ra vẻ thân mật, vỗ vỗ tay Vô Ưu nói:
"Đi đi, nhảy tốt nhé. Tôi chờ cô ở chỗ này."
"Uh."
Vô Ưu xoay người đi đến chỗ Nhạc Khải. Nhạc khải nhạy bén thấy được nụ cười nham hiểm của Tiểu Hạ. Điều này làm anh khó chịu nhăn mày. Hai người lại một lần nữa tay trong tay đi tới sàn nhảy, Nhạc Khải vừa mỉm cười gật đầu với tân khách, vừa cất giọng hỏi nhỏ:
"Cô ấy vừa nói gì với cô vậy?"
Vô Ưu đáp lại:
"Oh, cô ấy đưa nhẫn cho tôi thôi."
Vừa nói, vừa giơ tay lên cho anh nhìn. Trong chớp mắt, nụ cười trên mặt Nhạc Khải đã biến mất không còn gì.
"Cô kết hôn rồi sao?"
Nhạc Khải không dám tin hỏi. Anh biết hỏi như vậy là rất bất lịch sự. Trong các cuộc gặp thương mại, người ta đều dựa vào ngón tay đeo nhẫn của phụ nữ, để kết luận thân phận của đối phương. Ví dụ như, đeo tại ngón giữa, thể hiện đang trong giai đoạn yêu nhau thắm thiết; đeo tại ngón trỏ thể hiện giai đoạn đang tìm bạn trăm năm; đeo tại ngón áp út, thể hiện đã kết hôn, mà đeo tại ngón út, thể hiện theo chủ nghĩa độc thân.
Trên ngón tay áp út của bàn tay trái, Vô Ưu đeo nhẫn kim cương! Điều này không thể nghi ngờ, cô đang tuyên thệ với mọi người là cô đã kết hôn. Nếu như là trước đây, Nhạc Khải tuyệt đối sẽ giữ phong độ không thèm tra hỏi. Nhưng hôm nay, người tên Vô Ưu này, đã làm anh thay đổi. Trực giác mách bảo anh, có vấn đề trong đó.
Vô Ưu vẻ mặt khó hiểu trả lời:
"Không có a, sao đột nhiên anh hỏi như vậy?"
Lúc này, Nhạc Khải khẳng định luôn ý nghĩ của mình. Nhất định Tiểu Hạ đang giở trò quỷ.
Mình không ăn được thì đạp đổ! Người phụ nữ này thật là nham hiểm.
Đàn ông trời sinh đối với người yếu liền muốn bảo vệ. Chúng ta thường gọi là chủ nghĩa anh hùng, hay là nghĩa khí anh hùng. Cách làm này của Tiểu Hạ, chẳng những không được theo ý cô ta, làm anh không dám đến gần Vô Ưu, mà ngược lại, làm anh nổi lên ý nghĩ muốn bảo vệ cô. Anh cười trả lời Vô Ưu:
"Không có chuyện gì, cô yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô."
Sau khi nói xong, trong lòng thầm nhủ một câu: tuyệt đối sẽ không để cho cái người tên Tiểu Hạ kia ức hiếp cô.
Vô Ưu nhìn vẻ mặt kiên định của Nhạc Khải khó hiểu, chẳng thể giải thích được. Âm nhạc vang lên, cô lập tức căng thẳng. Cô hồi hộp đưa tay đặt lên bả vai Nhạc Khải, cả người trở nên cứng đơ.
"Đừng căng thẳng, buông lỏng người, tôi sẽ dẫn dắt cô."
Nhạc Khải lịch sự nói, nụ cười khiến người ta nhìn thấy rất thoải mái. Nhưng Vô Ưu, một chút cũng không thể buông lỏng được, bởi hình ảnh người đàn ông bỏ chạy trong lần khiêu vũ đầu tiên, vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô. Hơn nữa, từ sau lần đó trở đi, người kia cứ thấy cô lại bỏ chạy thật xa, giống như sợ đi ngang qua cô, sẽ bị cô giẫm vào vậy.
"Ah! Thật xin lỗi."
Vừa nghĩ đến giẫm người, cô đã “tiện thể” giẫm luôn một cước vào chân Nhạc Khải rồi.
Chân Nhạc Khải đau nhói, người cũng sửng sốt theo. Sau đó cúi đầu nhìn sắc mặt ửng hồng, giống như trẻ con bị mắc lỗi của Vô Ưu, liền cười vui vẻ. Anh khiêu vũ bao lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên “được” người giẫm. Loại này cảm giác chân thật này, thật sự rất mới mẻ.
"Không sao, tiếp tục nào. Cô buông lỏng người, không cần cố gắng nghĩ đến bước chân của mình, cũng không phải nghĩ xem liệu có giẫm vào tôi hay không. Cô chỉ cần tưởng tượng, mình chính là cô bé lọ lem đang khiêu vũ, sau đó, cảm nhận tay tôi, đi theo cảm giác đó, là có thể được rồi."
Nhạc Khải giống như một người thầy ưu tú, giọng nói dịu dàng, vẻ mặt cười bao dung. Vô Ưu nhìn dáng vẻ lịch lãm của Nhạc Khải, đột nhiên sinh ra thiện cảm với anh. Cô gật đầu cười, sau đó dựa theo những lời Nhạc Khải vừa nói, trong tiếng nhạc du dương, buông lỏng bản thân, sau đó cảm giác được có bàn tay trực tiếp đặt trên thắt lưng không mảnh vài nào của mình.
Điệu Waltz, mặc dù là nhảy hai người. Nhưng trên thực tế, đều là đàn ông dẫn dắt phụ nữ. Cho nên, Nhạc Khải nói không sai, nếu như nhảy không tốt, cũng không thể trách phụ nữ ngốc, mà nguyên nhân lớn nhất, là bạn nhảy nam không dẫn dắt tốt.
Trời ạ, thì ra chính mình cũng có thể nhảy xinh đẹp được như vậy.
Vô Ưu nhìn đường nét ưu nhã trên gương mặt Nhạc Khải, cười vui vẻ. Sự chán ghét đối với anh lúc đầu đã biến mất. Hơn nữa, cũng bởi vì bước nhảy hài hòa, tận sâu trong đáy lòng, một cỗ thiện cảm cũng nảy sinh rồi. Lúc này, âm nhạc gần đến hồi kết thục, Nhạc Khải cúi đầu nhìn Vô Ưu, sau đó tay đặt trên hông cô hơi dùng lực, cả người Vô Ưu liền tiến về phía trước. Vô Ưu thấy mũi mình sắp đụng vào ngực Nhạc Khải, cô theo phản xạ tự nhiên, bất thình lình ngẩng đầu lên, tránh cho cái mũi gặp phải số mạng tai ương.
Binh!
Ngay lúc này, tiếng nhạc cuối cùng đã dừng lại. Một màn biểu diễn hoàn mỹ đã hoàn thành.
Bộp bộp bộp bộp bộp
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên từ bốn phía.
Nhảy xong cả bài rồi. Thành công rồi! Cô đã không giẫm nát vụn chân anh ta.
Vô Ưu nghe được tiếng vỗ tay của mọi người, nhìn Nhạc Khải cười vui vẻ. Hoàn toàn quên mất lúc này, thân thể cô và Nhạc Khải vẫn còn đang dán vào nhau rất mập mờ. Nhạc Khải cúi đầu, nhìn Vô Ưu đang ngẩng đầu cười vui vẻ với mình, cả người cô toát ra vẻ gợi cảm, lại thanh thuần. Cái miệng hơi mở ra, qua ánh đèn chiếu vào, nhìn qua rất mê người. Anh giống như bị hấp dẫn, chậm rãi cúi đầu.
Hả!!!
Hư!!!
Bốn phía đều là những tiếng kinh hô. Trong tiếng xuýt xoa, Nhạc Khải đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Vô Ưu.
"Vô Ưu, em thật sự làm cho tôi kinh ngạc."
Nụ hôn nhẹ nhàng trôi qua, Nhạc Khải từ từ ngẩng đầu lên. Sau đó ánh mắt tươi cười nhìn Vô Ưu đang ngẩn ngơ. Vô Ưu mơ hồ chớp chớp mắt, nhìn qua giống như mê mang. Nhìn Vô Ưu như vậy, khiến Nhạc Khải lại có thôi thức muốn được vuốt ve lần nữa, nhưng, anh cố gắng khắc chế lại.
Hôn cũng được. Nhưng mà, không phải là biểu diễn ở trước mặt người khác. Bởi vì, sau khi anh được nhấm nháp mùi vị từ môi cô, anh biết, anh đã si mê cái vị này rồi. Cho nên, anh tin tưởng, duyên phận của bọn họ sẽ không chỉ dừng lại ở một điệu nhảy. Nhạc Khải thân mật ôm Vô Ưu đi tới chỗ nghỉ ngơi.
Sau khi anh đặt Vô Ưu ngồi lên ghế salon, nhìn khuôn mặt vẫn đang ngơ ngác như cũ của cô cười. Cái mũi nhỏ xinh xắn, trắng nõn của cô nhìn quá đáng yêu. Anh không nhịn được vươn tay chạm vào. Vô Ưu như bị điện giật, sợ hãi dịch sát về phía sau.
Động tác khoa trương này của cô, làm Nhạc Khải bật cười vui vẻ nói:
"Em đã hoàn hồn rồi. Thật đáng tiếc, tôi đang định hôn cho em tỉnh lại."
"Anh, anh dám lại gần đây, tôi sẽ la anh khiếm nhã."
Vô Ưu tin như thật dựa sát về phía sau, hai tay phòng bị đặt trước ngực. Giống như thật sự tưởng rằng, Nhạc Khải sẽ ở trước mặt mọi người, nhào về phía cô vậy. Nhạc Khải bị vẻ mặt đáng yêu của cô, một lần nữa lại bị chọc cười. Nụ cười nghiền ngẫm, mang đầy ý đùa dai trong mắt.
Nụ cười này sao lại thấy quen như vậy hả? Vẻ mặt đùa dai giống hệt Bé Diễm nha.
Vô Ưu nhìn anh nghi ngờ, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
"Anh dám trêu tôi! Tên tiểu tử thúi này."
Cô vừa nói xong, Nhạc Khải cũng bật cười. Nụ cười chẳng khác nào đang chứng tỏ suy đoán của Vô Ưu là đúng. Vô Ưu không hề nghĩ ngợi, ngồi thẳng người, sau đó tập trung sức lực, đạp cho Nhạc Khải một cái. Nhạc khải còn lại là nhe răng, trợn mắt nhìn Vô Ưu, nói:
"Oa, em đạp thật hả."
Bộ dáng ủy khuất, nhưng lại hết sức khoa trương.
"Hừ, để xem sau nay anh còn dám ăn hiếp tôi không."
Vô Ưu ức hiếp Bé Diễm đã quen tay rồi. Bé Diễm nhỏ như vậy, đẹp đẽ như thế, cô còn xuống tay không kiêng nể, huống chi là Nhạc Khải đã lớn đến như vậy. Cho nên Nhạc Khải nghĩ muốn tranh thủ sự đồng tình của cô, đừng có hòng nha.
Nhạc Khải nhìn Vô Ưu, trong lời nói chứa đầy hàm ý sâu sa:
"Được. Sau này tôi sẽ không khi ăn hiếp em nữa. Chỉ có thể để em ăn hiếp tôi thôi, có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.