Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Chương 4: 3: Gặp lại

Trà Muộn

14/08/2016

Lúc nhận được điện thoại của Nhã Bình thì Lục Tình đang dỗ dành con gái của chị đồng nghiệp. Bé bị ốm nên rất quấy, cô vuốt tóc bé nhẹ nhàng nói:

“Ngoan, Chi đừng khóc, mẹ con sắp đến rồi”

“Cô ơi, con không muốn đi bác sĩ” bé dụi vào lòng cô, khóc nấc lên

“Ừ, không đi bác sĩ nữa, mình về nhà nhé!” cô vội lau nước mắt cho bé, an ủi



“Làm phiền em quá!” mẹ của bé Chi hổn hển chạy đến

“Không sao ạ. Chị mau mang bé đến bệnh viện kiểm tra, em dán miếng hạ sốt rồi mà vẫn chưa thấy giảm”

“Ừ, chị đi ngay đây. Tạm biệt em” chị nói rồi ôm con chạy đi



“A lô? Nhã Bình?” cô lấy di động ra nghe máy

“Lúc nãy có người đàn ông gọi cho tớ, nói là anh ta đang giữ túi xách của cậu” Nhã Bình vội thông báo

“Ở đâu vậy?”

“Quán bar Hải Dương, mà sao cậu lại đến nơi đó”

“Tớ sẽ giải thích với cậu sau. còn giờ tớ đang làm việc, bye nhé!” cô thoái thác rồi cúp điện thoại.

-Trà Muộn- truyện được trên diễn đàn LQĐ

Lục Tình không lập tức liên lạc ngay với người giữ đồ của mình. Thật sự cô có chút lo âu, không muốn đến nơi đó nhưng tất cả giấy tờ tùy thân đều ở trong đó, nếu không đi tìm lại thì rất phiền toái.

Cô suy nghĩ ảo não một lát cũng quyết định hết giờ làm sẽ liên hệ.



“A lô? xin hỏi anh có phải là người nhặt được đồ của tôi không ạ?” cô nhỏ nhẹ

“Đúng vậy, thật may là cô đã gọi” đầu dây bên kia gấp gáp trả lời

“Tôi sẽ đến lấy, xin hỏi khi nào thì anh có ở đó?”

“Lúc nào cũng có….tôi ở đây suốt mà”

"Xin hỏi tên anh là gì?"

"Cô đến tìm Trần Lực thì sẽ có người biết"

“Cám ơn anh, hết giờ làm tôi sẽ đến ngay”

“Tôi phải cám ơn cô mới đúng” bên kia khẽ làu bàu

“Cái gì ạ?” cô hỏi lại

“Không...có gì. cô nhớ đến nhé!” bên kia vội cúp máy



Sau giờ tan học, học sinh đã về hết, Lục Tình dọn dẹp lại bàn ghế ngay ngắn mới đóng cửa trở về phòng giáo viên, lúc này mọi người hẳn đã về hết rồi nên cô cũng nhanh chân lấy túi và áo khoác.

Đón taxi đến trước Hải Dương đã là sáu giờ, con phố sầm uất đã lên đèn rực rỡ, người đi lại rất đông, những cô gái với bộ đồ bó sát, hở hang bước đi uyển chuyển trên đường. Khi đứng ở đây Lục tình mới cảm thấy mình như lạc vào thế giới khác, một thân đồ tây áo sơ mi gọn gàng phẳng phiu khác hẳn với sự cởi mở của nơi này.

Hít một hơi lấy dũng khí, cô bước vào cửa, đi đến quầy rượu.

“Xin hỏi Trần Lực có ở đây không?” cô gọi một người phục vụ hỏi

“Cô tìm anh Lực có chuyện gì?”

"Tôi đến lấy đồ, trước đó đã gọi cho anh ta” cô vội đáp

“Cô đợi một lát, tôi đi báo với anh ấy”

“Cám ơn”

Chưa đến năm phút người phục vụ ban nãy đã chạy xồng xộc ra, thái độ cung kín nói với cô.

“Mời chị đi theo lối này”

Cô đứng dậy đi theo anh ta

Đến cuối hàng lang, cánh cửa màu đen trước căn phòng được mở ra, cô có chút do dự níu bước chân lại thì người phục vụ đã lên tiếng

“Mời chị vào”

Cô đành đi vào

Trong căn phòng lớn rộng rãi, nhất thời cô không thích ứng được với ánh sáng lờ mờ nên bước đi loạng choạng sợ va vào cái gì đó.

Ngồi trên chiếc ghế là một bóng người, cô không nhìn rõ bèn lên tiếng dò hỏi

“xin hỏi anh có phải Trần Lực hay không?”

“Không phải” Giọng nói khiến cô sợ hãi lùi xuống

“Vậy...chắc tôi đi nhầm, xin lỗi” Cô muốn rời khỏi nhưng chân giống như có lực bám chặt sàn nhà.

“Còn muốn trốn, mới có mấy ngày em đã quên” một bàn tay rắn chắc nắm lấy tay cô siết chặt, bắt cô phải quay lại nhìn.

“Tôi không biết anh” cô sợ hãi muốn gạt bàn tay hắn ta ra

“Em khẳng định”

“Anh là ai?” Cô nhíu mày, do ánh đèn quá tối nên chỉ thấy lờ mờ gương mặt anh ta nhưng trong bóng tối ánh mắt như dao sắt bén, giống với ánh mắt của một con thú săn mồi.

“Có muốn tôi nhắc lại lần nữa không?” Hắn nâng cằm lên, bóp chặt xương quai hàm của cô.

“Đau quá...buông tôi ra” cô vùng vẩy muốn thoát ly.

“Đêm đó em cũng kêu như vậy” hắn nhếch môi cười

“Đêm nào cơ?” cô cơ hồ ngốc nghếch hỏi



“Người phụ nữ này. Em là không nhớ rõ hay là không muốn nhớ” hắn tức giận gằn giọng

“Tôi…không biết anh đang nói gì”

“Khách sạn Tân Lực” hắn nhìn chằm chằm cô

“Tôi không biết” cô quyết tâm phủ nhận.

“Ưm..” Hắn chặn miệng cô lại, hung hẵn nuốt lấy hơi thở của đối phương. Đến khi cô hoàn toàn mềm nhũn ngã dụi, hắn mới tạm buông tha.

Lục Tình đỏ mặt, định giơ tay tát thì bị ngăn lại, tay siết chặt eo cô, hơi thở nguy hiểm gần kề, hắn lại hỏi:

“Nhớ ra tôi chưa?”

“Không nhớ” cô phùng mang trợn má

Lãnh Phương Đông quyết định muốn bóp chết người phụ nữ này, nhìn mặt cô phùng má trắng nõn, hắn chẳng nói chẳng rằng ôm eo cô đè xuống sô pha, thì thầm bên tai:

“Còn nói nữa tôi sẽ hôn em”

“Anh buông ra...ưm” Chưa kịp nói hết câu đã bị hôn xuống, đầu lưỡi thô lỗ luồn vào trong miệng, càng quấy quấn lấy đầu lưỡi . Răng hắn cọ vào cuống lưỡi cắn nuốt, thấy cô ngoan ngoãn không chống cự nữa hắn mới nhẹ nhàng liếm môi, thở dốc, mùi vị đàn ông sộc vào mũi, cô hừ một tiếng, tránh né

“Tôi là Lãnh Phương Đông” hắn trầm giọng

“Tôi không nhớ rõ sự việc hôm đó, chuyện xảy ra mong anh hãy xem quên đi” cô nghiêm túc nói

“Hử?”

“Tôi nói là xem như đó là chuyện ngoài ý muốn” cô gào lên

“Em ăn xong lại quay mông bỏ đi. Là có ý gì?” hắn cười cợt nhã

“Anh muốn bao nhiêu, tôi sẽ trả, coi như bù đắp cho anh” cô vội thương lượng.

“Mẹ kiếp, dám xem tôi là trai bao hả?” hắn bực dọc hầm hầm nhìn cô

“Không phải sao? Nhân viên ở đây chẳng phải kiêm nghề đó hay sao”

Cô không nhìn thấy sắc mặt người đàn ông dần trở nên lúc xanh lúc đỏ

“Mẹ nó, ông đây chỗ nào giống bọn chúng”

“Anh...anh đừng tức giận” cô hốt hoảng thối lui

Lãnh Phương Đông đứng bật dậy, hình người phụ nữ ngây ngốc lùi sát vào thành ghế, lửa giận nghi ngút, vát người lên vai bước thẳng đi mở cửa vào căn phòng thông với căn phòng bao này.

“Anh làm gì vậy?”

Hắn quăng mạnh người phụ nữ xuống giường, nhanh chóng đè lên, ép cô lún sâu xuống nệm.

“Khốn kiếp, tên lưu manh, tên bại hoại…” Nấm đấm nhỏ bé của cô rơi lên lồng ngực cứng cỏi chỉ khiến cô là người bị đau

“Nói tiếng nữa tôi liền hôn em” hắn cảnh cáo

Lục Tình im bặt không dám động đậy

Hắn nhìn cô, dù bị sợ hãi run rẩy nhưng ánh mắt vẫn quật cường, giống như đêm đó, khiến hắn mất hết tự chủ mà trầm luân.

Đột nhiên hắn lại muốn trêu chọc cô, nhìn cô nổi sùng giận dữ trừng hắn.

“Sao không lên tiếng”

Cô liếc hắn

“Không nói sẽ hôn em” hắn bóp cằm cô vuốt ve

“Anh...anh” cô lắp bắp hé môi

“Nói sẽ ăn em” hắn cười rộ lên, không để ý cô kháng cự, giữ chặt đầu, triền miên hôn sâu, mút hết ngọt ngào trong miệng, hắn khẽ liếm môi  đắc ý. “Vẫn ngọt như vậy”. Hắn càng ngày càng nghiện đôi môi nhỏ nhắn này, càng ăn càng hăng hái, hắn như đứa trẻ đòi kẹo tìm kiếm ngọt ngào trên người cô.

Tay hắn yêu thích xoa nắn bầu ngực mềm mại, tay lạnh lẽo luồn vào trong áo, vuốt ve da thịt nhẵn bóng, mềm như nước, hắn đặt bàn tay to lên cái bụng phẳng lì của cô, vết chai sạm từ lòng bàn tay hắn khiến cô ngứa ngáy uốn éo.

“Anh không được là như vậy”

“Em là của tôi” hắn hôn xuống bụng cô một cái

“Đừng như vậy tôi không muốn” cô lắc đầu quần quật

Chỉ cần tôi muốn” hắn lạnh lùng cắn môi cô trừng phạt.

“Anh mau tránh ra” cô khóc lóc cầu xin, nước mắt nhòe trên má, kích động phát ra tiếng nức nở

“Còn khóc nữa tôi sẽ lột sạch em” hắn nhíu mày

“Tôi không tin lời anh nữa. Anh là đồ lật lọng"  Cô đẩy hắn ra.

Hắn bị thái độ của cô làm cho bất ngờ, dù Lục Tình là đang tức giận trừng hắn nhưng trong mắt hắn lại là sự nũng nịu, đáng yêu.



Lãnh Phương Đông trêu chọc phát cáu nhưng cô không dám vùng vẫy đấu tranh, phẫn uất nãy giờ, cô không đấu lại hắn, giống như một con mồi yếu ớt chờ đợi bị xử lí.

Hắn ngồi dậy nói

“Đứng lên”

Lục Tình vội ngồi dậy sửa sang quần áo, đầu tóc rối bời, vội lên tiếng:

“Anh mau trả túi xách lại cho tôi”

“Đi theo tôi” hắn đáp rồi thong thả bước đi

Lục Tình đứng ngồi không yên nhìn người đàn ông bên cạnh vô lăng, không biết thế nào  lại leo lên xe của hắn, cũng không biết bị mang đi đâu. Cô chỉ một lòng muốn lấy lại đồ của mình, liếc sang nhìn một bên mặt cương nghị, người đàn ông này toát lên mùi vị nguy hiểm khiến người ta không dám đến gần, người ta thường nói đàn ông môi mỏng thường bạc tình, hình như đúng như thế với vẻ ngoài của hắn cũng đã đủ làm mọi cô gái ngã gục đừng nói đến đôi môi mỏng bạc kia, ánh mắt hắn nhìn xa xăm.

“Nhìn tôi làm gì?” đột nhiên hắn lên tiếng

"Không có” cô đỏ mặt quay đầu nhìn ra cửa sổ

Không gian dần trở nên im lặng



Xe chạy quay rất nhiều con đường rồi dừng lại ở một toà chung cư cao tầng.

Hắn xuống xe, đi thẳng, cũng chẳng chờ mong hắn giúp mình mở cửa xe, cô mở cửa bước xuống, chạy theo sau.

“Đây là đâu? anh mau trả đồ cho tôi, còn nếu không tôi trở về đây” cô ngóng quanh hỏi

Hắn vẫn im lặng không điếm xỉa đến lời cô

“Này” cô hét

“Tin” hắn bấm nút mở cửa thang máy rồi bước vào, chẳng thèm nhìn cô

Cô phẫn nộ nhưng cũng đi vào.

Thang máy thông với cửa một căn hộ biệt lập, hắn mở cửa nghiêng người chừa khoảng trống cho cô đi vào.

“Phập” cửa đóng chặt lại.

Phòng khách vô cùng rộng rãi, không có bất cứ vật dụng nào được trưng bày, hoàn toàn trống trải, chỉ duy nhất một cái ghế sô pha màu đen nằm lạc lõng chính giữa nối với một màn hình ti vi lớn.

Cô giữ một khoảng cách an toàn với hắn

Lãnh Phương Đông ngã mình xuống ghế, hai chân gác lên bàn, nhắm mắt đến điện trong phòng cũng không thèm bật sáng.

“Này?” cô gọi lớn

“Đến đây” hắn ra lệnh

Lục Tình không tình nguyện nhích từng bước chân cẩn trọng ngồi xuống cách hắn khoảng một mét.

“Đến đây” hắn lại ra lệnh, lần này giọng có chút không kiên nhẫn

Cô cắn răng lại nhích người thêm một chút, không dám thở mạnh

“Còn không mau qua đây” hắn cao giọng

"Anh mau trả đồ cho tôi đi” cô bất hạnh lại gần hắn

Lãnh Phương Đông đột nhiên mở mắt nhìn chằm chằm, dùng một tay khóa chặt eo, ép cô tiến sát vào người hắn, cả thân thể cô dúi vào cơ thể nóng bỏng của hắn.

Hắn cúi xuống định ăn đôi môi đỏ mọng, trước đó đã bị hắn làm cho sưng đỏ thì cô đưa tay che miệng mình lại.

“Tôi muốn hôn em” hắn không hài lòng

“Tôi không muốn” cô vẫn một mực che miệng

“Tôi muốn là được rồi” Lãnh Phương Đông cạy bàn tay của cô, đôi môi vừa ló ra đã bị cắn nuốt, hắn đè cô lúm sâu xuống, hung hăn hôn lấy hôn để, tiếng phản kháng nuốt vào, cùng hắn dây dưa.

“Làm người phụ nữ của tôi” giọng hắn khàn đục thì thầm bên tai cô

“Không muốn” cô uất ức lắc đầu

Nhìn người phụ nữ dưới thân đáng thương giãy giụa, mắt hắn hiện lên tia lạnh lẽo, dùng hành động để khẳng định chủ quyền.

Hắn dùng đầu lưỡi thô nóng, đôi môi lướt qua cắn mút từng tất da thịt của cô, mỗi nơi hắn đi qua đều để lại những dấu vết rõ ràng, cả cơ thể Lục Tình nóng bừng, như bị dòng điện làm cho tê dại.

Hắn đưa răng nhai cắn xương quai hàm của cô, thở hổn hển tham lam liếm cần cổ trắng mút, tay không rảnh rỗi cởi phăng chiếc áo sơ mi trắng khiến nó nhăm nhúm, nút áo bị đứt đáng thương rời khỏi người chủ nhân, áo ngực màu trắng bao phủ khắn khích lên bầu ngực no tròn khiến mắt hắn tối đen, luồn tay cởi nút áo vén áo ngực lên tay vuốt ve sờ nắn, động tác mạnh bạo của hắn làm bầu ngực trắng sữa đã trở nên đỏ lự, hắn cúi người nụ hoa hồng nhuận đã lọt vào miệng, âm thành "chần chậc" phát ra, hắn nút mạnh một cái khiến cô ưỡn người khiến đầu hắn vùi sâu vào ngực cô. Hai mắt Lục Tình mông lung, tay đã ôm đầu hắn muốn đẩy ra.

“Đừng mà” cô yếu ớt cầu xin hắn dừng lại

“Ưm…” Hắn cạy miệng cô luồn lách đi vào khuấy động ngọt ngào, những sợi tơ bạc vì hắn dây dưa mà dây dính hết vào má, cằm cô toàn là nước bọt. Lục Tình giãy giụa tránh né, hắn dùng tay bóp chặt hàm cô, ép cô hé miệng, vui thích bú mút, liếm hết nước bọt vươn vãi trên cằm cô, rồi lại cuống lấy đầu lưỡi thơm tho dây dưa, cô không dám hít thở, càng không dám nuốt xuống , vì trong miệng toàn là của hắn.

“Ực” hít thở không thông, lại bị hắn đè chặt khiến cô nuốt ực, cổ họng chuyển động, Lục Tình ghê tởn muốn nôn.

Hắn không cho cô cơ hội để xoay chuyển tình thế, hôn đủ rồi đưa tay cởi quần tây của cô, tay linh động cởi phăng ra lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, cái quần lót màu trắng che kín nơi riêng tư của cô, hắn nuốt nước bọt nhìn chằm chằm nơi đó khiến cô vừa ngượng vừa muốn đánh hắn.

Lãnh Phương Đông đứng dậy cởi quần áo của chính mình, khuôn ngực màu đồng rắn rỏi, cơ bụng phập phồng vì tiếng thở mạnh, phía dưới chỉ còn trơ lại quần lót chứa đựng thứ to lớn ngạo nghễ. Giây sau, hắn cởi nốt chiếc quần lót giải phóng vật cực đại kia sừng sửng đứng thẳng, cô ngây cả người, vì lần trước quan hệ, cô ở trong tình trạng không tỉnh táo, bây giờ là lần đầu tiên trong đời bắt gặp thứ đó của đàn ông. Cô há hốc, đỏ mặt quay đầu sang hướng khác.

Hắn đắc ý khi nhìn cô ngượng ngùng.

“Ngoan, cho tôi trước” hắn đè lên người cô, tách hai chân quàng qua eo hắn, cán gốc nóng bỏng cọ sát phía dưới khiến thân thể cô đỏ ửng.

Hắn hôn môi cô, hôn hít mùi da thịt, bàn tay to lớn nắm lấy vật giữa chân, ma sát vào nơi bí ẩn.

Quần lót mỏng tanh bị thấm ướt, hắn hài lòng lột xuống con đường hiện rõ trước mắt, thấy cô đã đủ ẩm ướt, liền chen vào nhẹ nhàng ra rồi lại nhấn vào, lối đi chật hẹp nhất thời không chứa nổi thứ to lớn, bị đẩy ra hết lần này đến lần khác khiến hắn chau mày chỉnh lại người, eo ếch động mạnh một cái vùi vào sâu trong cơ thể cô.

Hắn gầm gừ, hơi thở hổn hển, động tác ra vào càng lúc càng nhanh, ép cô kêu lên những tiếng rên rỉ động tình.

Lúc hắn mới tiến vào cô chỉ cảm thấy hơi đau, dần thích ứng lại bị tiết tấu dồn dập làm cho xơ lụi, ưỡn cao người đón nhận từng đợt tấn công, hai chân không tự chủ kẹp chặt hông của hắn, khiến nơi kết hợp thân mật giữa cô và hắn càng khích chặt.

Hắn thở hồng hộc bên tai cô, cả người cô bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, mái tóc bết dính, ánh mắt bị tình dục lấp đầy, cơ bụng rắn chắc của hắn dán lên người cô, hai con thỏ trắng mềm mại trước ngực bị giày vò không nên hình dạng, nảy lên theo từng cú thúc mạnh. Mắt hắn vẩn đục nhìn hai bầu ngực đong đưa liền kê miệng xuống nuốt vào, ngậm chặt không buông, giống như đứa trẻ chưa cai sữa, mút chậc chậc thành tiếng gợi tình.

Lục Tình rên rỉ “a…..nhẹ một chút...xin anh”

Nhưng hắn như bị kích thích, đánh nhanh thắng nhanh, chân bị hắn kéo rộng như muốn lìa khỏi cơ thể.

“Nhẹ...chút tôi không chịu nổi” tiếng cô đứt quãng, bấu lấy bờ vai rộng lớn của hắn.

“Gọi tên tôi” hắn ra lệnh, động tác vẫn không giảm

“Lãnh Phương Đông...xin anh” cô yếu ớt nhìn hắn

“Hử?” hắn hừ một tiếng không hài lòng

“Tôi đau quá!....” nước mắt cô chảy xuống

“Gọi tên tôi, đến khi tôi hài lòng thì thôi” hắn nói

“Phương Đông” cô thều thào

Hắn thúc mạnh

“Đông...em không chịu nổi” cô giày dụa nước mắt nhìn hắn.

“Ngoan...tiếp tục gọi” hắn cường thế, siếc chặt eo cô

“Đông….Đông...em đau ” giọng nói dịu dàng của cô khẽ động vào tim.

Lãnh Phương Đông yêu thương hôn môi cô, cơ thể đong đưa đè lên người, hai tay cô ôm gáy hắn, hắn luồn tay vào mái tóc ướt đẫm, liếm tai nhỏ nhạy cảm của cô, Lục Tình nhắm nghiềm hai mắt thút thít khóc.

Hắn rút ra hoàn toàn rồi lại vọt thẳng vào, nhấp mạnh, tấm lưng nhấp nhô lên xuống, từng giọt mồ hôi trên trán, khuôn ngực rơi xuống người cô.  Hắn hôn nhẹ chóp mũi hồng hào của cô, thân thể không ngừng va chạm mãnh liệt,  cuối cùng hắn đạt cao trào đẩy từng đợt nhiệt dịch nóng bỏng vào sâu trong thân thể cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook