Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Chương 14: Đợi (P3)

Trà Muộn

28/08/2016

Nói đoạn Lục Tình liền thu dọn những thứ trên bàn, chào tạm biệt mọi người rồi bắt xe đến trung tâm thương mại Nowzone, khi cô đi vào quán cà phê nằm ngay ở tầng trệt thì thấy bóng dáng của Nhã Bình ngồi trên bàn.

“Hey, nay cũng tan làm sớm à?”

“Tìm được một số nơi nên tớ xin nghỉ nửa ngày để đưa cậu đi xem” Nhã Bình kéo cô ngồi xuống bên cạnh.

“Có ảnh hưởng đến chuyên cần của cậu không? Cho tớ địa chỉ tớ tự đi cũng được” cô vội nói

“Không cần, tớ đi với cậu” Nhã Bình liền đáp.

“Đi thôi, chưa chắc đã tìm được trong ngày đâu” Lục Tình thúc giục.

“Ừ, đợi tớ thanh toán tiền đã”

“Tớ trả cho” Lục Tình nhanh chóng móc ví ra đưa cho nhân viên thu ngân.



“Cậu thấy chỗ nào tốt nhất” Cô ngâm cứu mấy cái địa chỉ trên giấy.

“Lạc Dương là tiện đường nhất, cách 10 phút đi bộ, còn mấy nơi kia phải đi xe đấy”

“Vậy mình đến Lạc Dương thử xem”

Do Nhã Bình đã liên hệ trước nên khi hai người đến đã có người dẫn đi xem phòng, Lạc Dương là một dự án chung cư giá rẻ cho giai cấp bình dân, nơi này gần trường nên là địa điểm thích hợp.

“Chào hai chị, đây là phòng 25 mét vuông có có 1 gian duy nhất, còn phòng bên kia là 50 mét vuông có 1 phòng khách và 1 phòng ngủ”

“Giá cả thuê như thế nào?” cô nhìn ngó xung quanh, thấy khá ưng ý với căn phòng nhỏ này, còn có ban công đón nắng, không ngột ngạt, không u tối. Liền muốn thương lượng giá cả.

“Phòng này là 2 triệu, đặt cọc trước 2 tháng, hợp đồng là 6 tháng”

Có thể bớt không?”

“Còn có giá 1.5 triệu cho phòng 15 mét vuông, nếu chị muốn em dẫn 2 chị xem thử”

“Không cần đâu, tôi đặt phòng này” Lục Tình lắc đầu đáp

“Vậy chị đi theo em làm hợp đồng luôn”

“Chị có thể dọn vào ngay, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ”

“Được khoảng ngày mai tôi sẽ dọn qua” cô cầm lấy bảng hợp đồng cất vào túi xách.

...

“Tớ cảm thấy hơi mắc” Nhã Bình nhíu mày

“Đành chịu thôi, muốn gần mà, tiền tiết kiệm còn một ít tớ có thể cầm cự được” Cô thở dài.

“Haizz, kêu cậu chuyển qua sống chung với tớ thì cậu không chịu”

“Tớ qua thì Nhã An ngủ ở đâu?”cô cười trừ.

“Nó vào đại học rồi, sẽ ở ktx thôi”

“Người chị như cậu thật có lương tâm” cô không khách khí cười trêu chọc.

“Đi ăn gì đó đi, tớ đói quá” Nhã Bình nhìn đồng hồ xoa bụng nói.

“Hay đến quán lẩu nướng đi”

“Được, tớ cũng thèm quá!” Nhã Bình gật như mổ thóc tán thành.

May mà tối nay khách không đông như mọi hôm, chiếm được cái bàn 2 người các cô ngồi xuống.

“Nào, cạn ly, chúc mừng cậu thoát khỏi cái nhà đó” Nhã Bình vui vẻ cầm ly bia tươi lên.

“Hừ tớ là bị đuổi khỏi nhà đấy nhé” cô cười hóm hỉnh.

“Dù gì thì tớ rất vui vì cậu không phải ngày ngày khổ sở nữa”

“Cám ơn cậu, bạn tốt của tớ” Hai mắt cô đỏ hoe, nước mắt rưng rưng.

Từ trước đến giờ, duy chỉ có người bạn này là thật tâm đối xử tốt với cô, không coi thường, không dè biễu, luôn xem cô là người thân trong nhà mà đối đãi.



“Người đàn ông lần trước ở Hải Dương là ai?” câu hỏi đột ngột của Nhã Bình khiến cô không biết trả lời như thế nào bèn cười cho qua chuyện.

“Mình cũng không rõ lắm”

“Gì, rõ ràng mình thấy hai người rất thân mật. Có phải hắn uy hiếp cậu không?” Nhã Bình không chịu để yên.

“Không có mà, thực sự mình cũng không biết nên giải thích thế nào” Lục Tình yểu xìu nhìn bạn.

“Hắn đáng sợ” Nhã Bình phán

Lục Tình im lặng không đáp.

“Còn tên đáng ghét kia nữa. Tớ mà gặp lại sẽ cho hắn biết tay” Nhã Bình đấm xuống bàn bực dọc.

“Ý cậu à Trần Lực?”

“Hắn là Trần Lực à, hừ để rồi xem” Nhã Bình bĩu môi

“Hắn làm gì cậu?” cô nghi ngại hỏi

“Xì...chỉ là hôm đó tớ chưa hả giận, hắn ta ...thôi đi. Càng nói càng tức” Nhã Bình mím môi

“Haha có phải cậu đánh không lại anh ta” cô cười ha hả

“Hắn chỉ được cái to con”

“Ừ, tớ cũng không tin ai có thể ức hiếp cậu” Cô len lén nở nụ cười.



Sau khi ăn xong, tạm biệt Nhã Bình ở ngã tư, cô đi bộ về nhà, bây giờ chỉ hơn chín giờ tối mà ánh đèn ở khu này đã tắt ngấm từ lâu, men theo con đường quen thuộc, cô bước từng bước chậm trải, hàng ngày đi trên con đường này vốn đã thành thói quen, có nhắm mắt cũng dễ dàng nhận ra phương hướng nên đôi khi đi về trễ cũng không cảm thấy sợ hãi.

Khi Lục Tình mở cửa vào nhà, những thứ bị mẹ cô đập phá vẫn còn trên nền nhà, chiếc quạt nằm vất vưởng giữa nhà, bộ ấm trà sớm tan tành mảnh vỡ khắp mọi nơi, cô biết cha không có ở nhà, nên bà ấy lại lên cơn nữa, vì không muốn cãi nhau nên khẽ khàng lui bước vào phòng mình.

Không gian có chút tĩnh lặng, cô đi nhẹ nói khẽ, cả tắm cũng không dám dội nước mạnh, tắm xong Lục Tình khoan khoái nằm trên giường, ngày mai cô sẽ chuyển khỏi đây, từ bỏ cuộc sống nuôi nhốt đến với tự do, nghĩ đến đây cô thầm thở phào nhẹ nhỏm, ngày mai sẽ là một ngày dài, cũng may không có gì đem theo ngoài quần áo, một số đồ đạc, hàng trang khá ít ỏi.

Lục Tình nhắm mắt ngủ sớm, mà không hề hay biết chiếc di động rung lên liên hồi trong túi xách. Bên kia, Lãnh Phương Đông nhíu mày nhìn màn hình lại một lần nữa tắt ngấm, hắn nhất thời muốn nổi điên, người phụ nữ chẳng xem hắn ra gì. Chờ đợi hai ngày chẳng có một cuộc điện thoại đến nay hắn chủ động thì cô lại không thèm nhấc điện thoại. Hừ lạnh “xem tôi về sẽ cho em biết tay”

Quả nhiên cô chẳng hề nhớ đến hắn.

“Đông, anh sao thế?” người phụ nữ ỏng ẹo, thân hình bốc lửa, bầu ngực khủng căng tròn dựa vào, bàn tay vuốt ve đùi hắn.

“Cút” Hắn nốc hết cốc rượu, giọng lạnh lẽo.

“Ưm...người ta quan tâm đến anh” Cô ta thật không biết sống chết là gì, quyết bám lấy hắn.

“Rắc….rắc” Ly thủy tinh bị hắn bóp mạnh vỡ nát, khiến cô gái sợ hãi hét lên, xanh mặt đứng lên.

Hắn gỡ miếng thủy tinh trên ngón tay ra, trầm ngâm tiếp tục uống rượu.

Lô hàng có vấn đề, hắn lại phải giải quyết nội gián bên trong, khiến tâm tình hắn càng không tốt. Ai không muốn sống thì cứ đến gần.

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, khi chuông báo thức vừa kêu, Lục Tình đã nhổm người dậy, bắt đầu thu dọn những thứ cần thiết, quần áo từ trước đến giờ chỉ có vỏn vẹn một vali, đồ dùng thì cô xếp vào thùng cát tông. Xong xuôi, cô gọi điện cho một hãng taxi chờ ở dưới nhà,thay đồ đi làm, rời khỏi nhà họ Lục không một tiếng động, lặng lẽ không chút ồn ào.

Đến phòng mới thuê tối hôm qua, cô đem đồ lên phòng rồi mới đến trường.

“Chị dâu” Tiếng gọi to đến mức khiến mọi người đều ngoái lại nhìn, người đàn ông cao lớn đang vẫy tay với cô.

Lục Tình cắn răng đi đến bên anh ta “Sao anh lại đến đây?”

“Chị không nhận điện thoại, đại ca phát cáu rồi!” Trần Lực nhún vai nói oa oa

“Anh ta gọi cho tôi sao?” Lục Tình cảm thấy lạnh gáy

“Chị mau gọi lại cho anh ấy đi” Giọng Trần Lực có chút van nài

“Tôi biết rồi, anh về đi” Cô đành đáp

“Cái này cho chị” Trần Lực cần một cái túi giấy đưa tới trước mặt.

“Gì vậy?” Cô tò mò hỏi

“Đồ ăn sáng”



“Làm phiền rồi, cám ơn anh” Cô chỉ còn cách nhận lấy.

“Chào chị dâu, em đi đây” Trần Lực nói đoạn rồi phóng lên xe, chiếc xe lập tức lao ra đường mất dạng.

Lục Tình ngao ngán nhìn thứ trên tay mình chỉ biết cười trừ, cô hít sâu một hơi lấy di động ra định gọi rồi lại thôi, nhưng lỡ không gọi ngay hắn tức giận thì biết làm sao? Cô đấu tranh tư tưởng rất lâu cuối cùng cũng bấm số, mãi không có ai nhận.

“Tút ….”

“Anh ta có thèm nghe máy đâu mà bắt tôi gọi” Lục Tình mắng thầm



Đang giờ lên lớp thì di động trong túi quần lại rung lên, cô chạy ra khỏi lớp, đến cuối hàng lang.

“A lô?” Cô không nhìn qua số thì đã nhận máy

“Lục Tình, mẹ em bảo hôm nay chúng ta đi thử áo cưới” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của kẻ mà cô ghê tởm nhất.

“Trần Khư Tuấn? anh còn dám gọi cho tôi” Lục Tình nghiến răng

“Em xin tan làm sớm đi, 3 giờ anh đến đón em” Trần Khư Tuấn đã ra thay quyết định

“Làm ơn đi, anh cũng hùa theo mẹ tôi làm bậy ư, Trần Khư Tuấn, tôi và anh đã kết thúc từ lâu rồi” Lục Tình thở phì phò vì giận

“Em đừng có giận dỗi nữa, lần đó anh đã xin lỗi rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn” Trần Khư Tuấn không biết liêm sĩ nói tiếp.

“Nghĩ đến anh là tôi lại cảm thấy buồn nôn, đừng có xuất hiện trước mặt tôi, còn nữa, tôi đã ra khỏi nhà họ Lục, từ nay không có bất kì quan hệ nào, anh muốn lấy con gái nhà họ Lục thì đi tìm ông bà Lục chứ đừng có tìm tôi” Lục Tình gắt một hơi thật dài không đợi anh ta phản hồi đã sập máy.

Sẵn lửa giận còn chưa nguôi, Lục Tình trừng mắt tháo luôn pin điện thoại, như thế chẳng có ai làm phiền được. Rốt cuộc không có kẻ nào làm phiền, vì muốn tránh cuộc đụng độ ngoài ý muốn với tên mặt dày Trần Khư Tuấn, vừa tan lớp cô đã nhanh chóng lên taxi về lại phòng trọ.

Vì thời gian gấp rút nên khi chuyển đến cô vẫn chưa mua được chăn gối, cả phòng chỉ có trơ trọi một chiếc giường sắt èo ọt, Lục Tình đành phải tìm thước đo kích thước của chiếc giường ,sau đó đi đến siêu thị gần nhà mua vật dụng thiết yếu.

Lục Tình lựa chọn một chiếc nệm mỏng, gối và chăn, nhờ nhân viên chuyển đến địa chỉ chung cư rồi đi về nhà.

Cuối cùng, hơn chín giờ tối, mới có thể nấu được chút mì ăn lót dạ.

Ngủ ở chỗ mới khá lạ lẫm, cô không quen nên cứ nằm lăn qua lộn lại vẫn không tìm được tư thế thích hợp, hai mắt mở chăn chăn nhìn lên trần nhà trắng toát.

Chợt nhớ ra chiếc di động bị mình vứt trong túi xách, cô bật dậy gắn pin vào khởi động máy. Chẳng bao lâu, màn hình phát sáng báo hiệu cuộc gọi đến, cô do dự rồi cũng bắt máy.

“A lô?”

"Lục Tình, sức nhẫn nại của tôi đã bị em phá vỡ hết rồi" Giọng nói bên kia nhuốm mùi thuốc súng.

"Tôi...lúc sáng tôi có gọi cho anh" Cô lắp bắp

"Em gọi được bao nhiêu lần?" Hắn lãm đạm

"Anh gọi cho tôi có chuyện gì?" Lục Tình bèn hạ giọng

"Em có ngoan không? Có làm chuyện gì khiến tôi tức giận không?" Giọng hắn không giống đang dỗ ngọt

"Hừ, chẳng phải không kịp nghe máy của đại ca sao" Cô như bong bóng xì hơi không dám cãi lại.

"Tốt, em còn biết nhận sai đấy"

"..."

"Sao em không nói gì?"

"Đại ca, khi nào anh về?" Cô học theo bộ dáng của đàn em hắn.

"Tôi không biết, chậm nhất là năm ngày" Ngừng một lúc hắn lại cứng rắn nói

"Gọi tôi là Đông, không được phép gọi đại ca"

Lục Tình bật cười vì tính trẻ con của hắn.

"Em cười cái gì?" Hắn không hài lòng hừ lạnh.

"Không có" Cô nín cười

"Lúc tôi trở về em phải có mặt ở nhà" Giọng hắn rất âm trầm nói tiếp

"Đây là mệnh lệnh" Cô chỉ còn nghe thấy hơi thở quen thuộc của hắn bên tai, muốn trốn hắn ư? cô đã từ bỏ ý nghĩ đó lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook