Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!
Chương 16: Chương 11(P5)
Trà Muộn
28/08/2016
Không khí vẩn đục mùi dục ái nồng đậm, giống như chìm vào men say, hắn dùng hết sức bình sinh rong đuổi trong cơ thể cô, Lục Tình chống đỡ những cơn khoái cảm ồ ạt
ào tới, hơi thở đứt quãng mỗi khi hắn thúc vào lại không nhịn được phải
hít một hơi thật sâu. Trong cơn cao trào mà hắn mang đến vẻ mặt mê luyến vì động tình khiến người ta không nhịn được mà yêu thương một phen.
“Ưm…” cô khóc không ra nước mắt, bên dưới vừa tê tái vừa khó chịu, âm thanh sột soạt ái muội của tiếng nước va chạm càng làm Lục Tình xấu hổ không thôi, cô nhổm đầu lên tìm kiếm an ủi, dán chặt vào môi hắn, đầu lưỡi thô nóng mút lấy cái lưỡi mềm mại, trêu đùa thỏa thích, khi lại tà ác đẩy đầu lưỡi của cô ra, khiến Lục Tình chỉ có thể yếu ớt kháng nghị ôm chặt hắn không buông, chủ động đưa đầu lưỡi hồng nộm ra cho hắn cắn mút, nơi giao hợp khít chặt từng giây, hai bên đùi trắng nõn sớm đã đỏ ửng vì động tác ra vào mạnh bạo, đóa hoa kiều diễm được yêu thương càng thêm ướt át vừa nở rộ vừa e ấp mong ngóng thứ nóng bỏng của hắn chui vào, yêu thương hết lần này đến lần khác.
Lục Tình cảm thấy đầu mình tê cứng, chân sớm đã không còn cảm giác, vất mỏi trên lưng hắn.
Lãnh Phương Đông là người thuộc trường phái chủ động, trong lúc làm tình đương nhiên hắn luôn nắm vai trò chủ chốt, dẫn dắt cả hai vào dục vọng nguyên thủy.
Mỗi khi chôn người trong lối đi chật hẹp, hắn phải nhịn từng cơn run rẩy, muốn phóng thích lấp đầy nơi ấm áp, càng làm càng thấy tinh thần hăng hái, sung sướng tận hưởng cảm giác chinh phục người phụ nữ dưới thân, cô chủ động nghênh đón, chủ động lấy lòng, làm tim hắn một phen náo loạn, dục vọng căn cứng khiến thắt lưng cường tráng nhấp nhô từng bắp thịt săn chắc, mồ hôi chảy ròng ròng tôn lên đường nét cương nghị trên mặt hắn, ánh mắt ma mị sâu thẫm, một màu đen huyền hoặc, sống mũi cao thẳng tắp cọ vào mũi cô.
Chiếc giường sắt bị va đập mạnh kháng nghị kêu cót két, lớn dần, chỉ đứng ở cánh cửa thôi cũng biết bên trong đang làm chuyện ái muội gì. Đừng nói đến hàng xóm trên dưới, Lục Tình hô lên “đừng làm nữa, người ta sẽ nghe thấy mất” nói đến đây cô ngượng chín cả mặt.
“Không sợ” hắn cười nhìn chăm chú cô, động tác ra vào thêm cường hãn.
“Ưm...nhưng em sợ, người ta xấu hổ chết đi được” Nắm đấm như muỗi ve đập lên lồng ngực hắn.
“Tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn yêu em” Hắn đem cán gốc rút ra, banh hai đùi cô ra hết cỡ rồi tà ác đi vào, là thúc vào nơi sâu nhất, khiến Lục Tình rên lên, tiếng va chạm kịch liệt, thanh giường đập ầm ầm vào vách tường, chân giường tong teo rắc rắc giống như sắp sập.
“Đừng mà, chiếc giường sắp sập rồi” cô nắm lấy bả vai hắn, giãy nãy thoát ra.
“Tôi đền cho em” hắn vuốt ve hai bầu ngực, vọc nụ hoa sưng đỏ, kiên trì nắm lấy eo cô tiến công mãnh liệt.
“Ưm...xin anh” Lục Tình lắc đầu quần quật, ở đây cách âm kém như vậy, nếu để người ta biết được, cô thà chết đi cho xong.
“Hử?” muốn tôi mạnh hơn hả?”
“Xuống dưới, đừng làm trên giường” Cô run rẩy ôm cổ hắn.
Lãnh Phương Đông nhìn người trong lòng như sắp khóc đến nơi, lòng cũng không cứng rắn trêu chọc nữa, chiếc giường cũ này không thể tiếp sức lực kinh người của hắn. Hắn chật lưỡi một cái, ôm cô lên, quẳng tấm chăn xuống nền gạch, vì không muốn bất cứ thứ gì có thể ngăn chặn cuộc yêu hắn kê gối dưới đầu cô, đè chồng lên cơ thể mềm mại, thắt lưng lên xuống liên hồi, cán gốc nhấp nhô ra vào, đóa hoa được tưới nước đầy đủ khiến sức lực hắn càng thêm sung mãng.
Hắn rống lên, hơi thở hổn hển, nóng hổi phả vào má cô, cán gốc giật giật phun trào dịch bỏng đặc sệt, sau cao trào lần thứ nhất hắn úp lên người cô thỏa mãn rên rỉ, cúi xuống tìm môi cô hôn mút an ủi, tận sâu trong đáy lòng được xoa dịu bớt nỗi cô đơn trống trãi, hắn biết mình đã tìm được thứ trân quý nhất trong cuộc đời.
“Tình” Hắn ngậm liếm sau gáy, thân mật gọi tên cô, ngón tay luồn vào mái tóc đẫm mồ hồi, hắn ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người cô, nhắm nghiền mí mắt hưởng thụ khoảnh khắc dục tiên dục tử.
“Ưm…” hai mắt cô ngập nước, phủ một lớp sương mù, ánh nhìn dần trở nên mông lung, vì hắn yêu quá lâu, khiến cô tâm cùng sức kiệt, mệt mỏi rã rời, ngay cả mọi thứ xung quanh cũng mờ mờ ảo ảo.
Lãng Phương Đông nhổm người dậy, từ từ rút cán gốc sũng nước ra khỏi lối đi, dòng nước từ khe hở chảy xuống làm tâm hắn chấn động, thứ giữa hai chân bắt đầu rục rịt phình lớn, cứng rắn như cũ.
Mở đùi cô ra, cánh hoa sưng đỏ yếu ớt run lên, quá mê người, quá dụ hoặc thiêu đốt hết lý trí xót lại trong đầu, hắn mặc cho cô có còn chống đỡ được hay không, cử động thắt lưng, quỳ gối giữa hai đùi mật, cán gốc chọc vào vài cái, bên trong cô nhóp nhép nuốt lấy phun ra, mắt hắn đục ngầu nhìn chằm ở nơi thân mật, động một cái thúc mạnh vào, nhổm mông đè lên, gìm chặt thân thể nhỏ nhắn bên dưới, mạnh mẽ va chạm sâu lắng.
“Ưm...Đông, đừng mà” Lục Tình khóc lóc đẩy đẩy hắn ra.
“Ngoan, tôi còn chưa thỏa mãn” Hắn mút lấy môi cô, thở phì phò, hé răng cắn nuốt đầu lưỡi trơn ướt.
“Phành phạch” âm thanh biểu hiện cuộc vận động kịch liệt đến mức nào.
“Em đau” cô khóc rống lên, ôm lấy tấm lưng lấm tấm mồ hôi của hắn.
“Ngoan, tôi yêu em” Hắn ôn nhu động tình, vừa hôn xuống má, lên môi, an ủi nỗi bất an trong lòng cô.
Không biết những lời hắn nói cô có nghe lọt tai hay không?, chỉ biết rằng hắn hoàn toàn chân thành, cách yêu thương bá đạo chỉ duy có mình hắn chiếm lấy tâm cô. Cô nhất định phải là của hắn. Cô vốn là của hắn.
“Ưm nhẹ một chút” cô nức nở rên rỉ, nước mắt không ngừng tuôn rơi, không hiểu sao cô lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy, kiên cường, sức chống trả đã trôi tận mây xanh. Hắn muốn, cô nhất định cho, kể cả bản thân mình. Mỗi đêm có thể an ổn gối đầu lên tay hắn, được hắn ôm ấp trong lòng.
“Không được, tôi không nhịn được” Hắn thở dốc, cơ bụng săn chắc phập phồng dán chặt vào bụng cô, Lục Tình mềm nhũn như con chi chi, đón nhận thứ thô to vừa làm cô đau đớn vừa đâng lên cảm giác sung sướng.
Thời gian ngừng trôi, nhưng ở đây vẫn sôi sục lửa nóng, trong mũi cô xộc mùi ân ái, tiếng phành phạch náo động cả không gian tĩnh lặng, chỉ muốn bảo hắn nhẹ một chút nhưng thở cũng không ra hơi, cô rấm rứt thổn thức mặc cho hắn càng quấy, cận lực tiêu háo sức lực trên người cô. Hắn ổn định hơi thở, hôn khắp gương mặt ửng hồng đáng yêu, dồn lực vào eo, chạy nước rút thúc từng cú mãnh liệt.
“Ưm…” cô khóc không ra nước mắt, bên dưới vừa tê tái vừa khó chịu, âm thanh sột soạt ái muội của tiếng nước va chạm càng làm Lục Tình xấu hổ không thôi, cô nhổm đầu lên tìm kiếm an ủi, dán chặt vào môi hắn, đầu lưỡi thô nóng mút lấy cái lưỡi mềm mại, trêu đùa thỏa thích, khi lại tà ác đẩy đầu lưỡi của cô ra, khiến Lục Tình chỉ có thể yếu ớt kháng nghị ôm chặt hắn không buông, chủ động đưa đầu lưỡi hồng nộm ra cho hắn cắn mút, nơi giao hợp khít chặt từng giây, hai bên đùi trắng nõn sớm đã đỏ ửng vì động tác ra vào mạnh bạo, đóa hoa kiều diễm được yêu thương càng thêm ướt át vừa nở rộ vừa e ấp mong ngóng thứ nóng bỏng của hắn chui vào, yêu thương hết lần này đến lần khác.
Lục Tình cảm thấy đầu mình tê cứng, chân sớm đã không còn cảm giác, vất mỏi trên lưng hắn.
Lãnh Phương Đông là người thuộc trường phái chủ động, trong lúc làm tình đương nhiên hắn luôn nắm vai trò chủ chốt, dẫn dắt cả hai vào dục vọng nguyên thủy.
Mỗi khi chôn người trong lối đi chật hẹp, hắn phải nhịn từng cơn run rẩy, muốn phóng thích lấp đầy nơi ấm áp, càng làm càng thấy tinh thần hăng hái, sung sướng tận hưởng cảm giác chinh phục người phụ nữ dưới thân, cô chủ động nghênh đón, chủ động lấy lòng, làm tim hắn một phen náo loạn, dục vọng căn cứng khiến thắt lưng cường tráng nhấp nhô từng bắp thịt săn chắc, mồ hôi chảy ròng ròng tôn lên đường nét cương nghị trên mặt hắn, ánh mắt ma mị sâu thẫm, một màu đen huyền hoặc, sống mũi cao thẳng tắp cọ vào mũi cô.
Chiếc giường sắt bị va đập mạnh kháng nghị kêu cót két, lớn dần, chỉ đứng ở cánh cửa thôi cũng biết bên trong đang làm chuyện ái muội gì. Đừng nói đến hàng xóm trên dưới, Lục Tình hô lên “đừng làm nữa, người ta sẽ nghe thấy mất” nói đến đây cô ngượng chín cả mặt.
“Không sợ” hắn cười nhìn chăm chú cô, động tác ra vào thêm cường hãn.
“Ưm...nhưng em sợ, người ta xấu hổ chết đi được” Nắm đấm như muỗi ve đập lên lồng ngực hắn.
“Tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn yêu em” Hắn đem cán gốc rút ra, banh hai đùi cô ra hết cỡ rồi tà ác đi vào, là thúc vào nơi sâu nhất, khiến Lục Tình rên lên, tiếng va chạm kịch liệt, thanh giường đập ầm ầm vào vách tường, chân giường tong teo rắc rắc giống như sắp sập.
“Đừng mà, chiếc giường sắp sập rồi” cô nắm lấy bả vai hắn, giãy nãy thoát ra.
“Tôi đền cho em” hắn vuốt ve hai bầu ngực, vọc nụ hoa sưng đỏ, kiên trì nắm lấy eo cô tiến công mãnh liệt.
“Ưm...xin anh” Lục Tình lắc đầu quần quật, ở đây cách âm kém như vậy, nếu để người ta biết được, cô thà chết đi cho xong.
“Hử?” muốn tôi mạnh hơn hả?”
“Xuống dưới, đừng làm trên giường” Cô run rẩy ôm cổ hắn.
Lãnh Phương Đông nhìn người trong lòng như sắp khóc đến nơi, lòng cũng không cứng rắn trêu chọc nữa, chiếc giường cũ này không thể tiếp sức lực kinh người của hắn. Hắn chật lưỡi một cái, ôm cô lên, quẳng tấm chăn xuống nền gạch, vì không muốn bất cứ thứ gì có thể ngăn chặn cuộc yêu hắn kê gối dưới đầu cô, đè chồng lên cơ thể mềm mại, thắt lưng lên xuống liên hồi, cán gốc nhấp nhô ra vào, đóa hoa được tưới nước đầy đủ khiến sức lực hắn càng thêm sung mãng.
Hắn rống lên, hơi thở hổn hển, nóng hổi phả vào má cô, cán gốc giật giật phun trào dịch bỏng đặc sệt, sau cao trào lần thứ nhất hắn úp lên người cô thỏa mãn rên rỉ, cúi xuống tìm môi cô hôn mút an ủi, tận sâu trong đáy lòng được xoa dịu bớt nỗi cô đơn trống trãi, hắn biết mình đã tìm được thứ trân quý nhất trong cuộc đời.
“Tình” Hắn ngậm liếm sau gáy, thân mật gọi tên cô, ngón tay luồn vào mái tóc đẫm mồ hồi, hắn ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người cô, nhắm nghiền mí mắt hưởng thụ khoảnh khắc dục tiên dục tử.
“Ưm…” hai mắt cô ngập nước, phủ một lớp sương mù, ánh nhìn dần trở nên mông lung, vì hắn yêu quá lâu, khiến cô tâm cùng sức kiệt, mệt mỏi rã rời, ngay cả mọi thứ xung quanh cũng mờ mờ ảo ảo.
Lãng Phương Đông nhổm người dậy, từ từ rút cán gốc sũng nước ra khỏi lối đi, dòng nước từ khe hở chảy xuống làm tâm hắn chấn động, thứ giữa hai chân bắt đầu rục rịt phình lớn, cứng rắn như cũ.
Mở đùi cô ra, cánh hoa sưng đỏ yếu ớt run lên, quá mê người, quá dụ hoặc thiêu đốt hết lý trí xót lại trong đầu, hắn mặc cho cô có còn chống đỡ được hay không, cử động thắt lưng, quỳ gối giữa hai đùi mật, cán gốc chọc vào vài cái, bên trong cô nhóp nhép nuốt lấy phun ra, mắt hắn đục ngầu nhìn chằm ở nơi thân mật, động một cái thúc mạnh vào, nhổm mông đè lên, gìm chặt thân thể nhỏ nhắn bên dưới, mạnh mẽ va chạm sâu lắng.
“Ưm...Đông, đừng mà” Lục Tình khóc lóc đẩy đẩy hắn ra.
“Ngoan, tôi còn chưa thỏa mãn” Hắn mút lấy môi cô, thở phì phò, hé răng cắn nuốt đầu lưỡi trơn ướt.
“Phành phạch” âm thanh biểu hiện cuộc vận động kịch liệt đến mức nào.
“Em đau” cô khóc rống lên, ôm lấy tấm lưng lấm tấm mồ hôi của hắn.
“Ngoan, tôi yêu em” Hắn ôn nhu động tình, vừa hôn xuống má, lên môi, an ủi nỗi bất an trong lòng cô.
Không biết những lời hắn nói cô có nghe lọt tai hay không?, chỉ biết rằng hắn hoàn toàn chân thành, cách yêu thương bá đạo chỉ duy có mình hắn chiếm lấy tâm cô. Cô nhất định phải là của hắn. Cô vốn là của hắn.
“Ưm nhẹ một chút” cô nức nở rên rỉ, nước mắt không ngừng tuôn rơi, không hiểu sao cô lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy, kiên cường, sức chống trả đã trôi tận mây xanh. Hắn muốn, cô nhất định cho, kể cả bản thân mình. Mỗi đêm có thể an ổn gối đầu lên tay hắn, được hắn ôm ấp trong lòng.
“Không được, tôi không nhịn được” Hắn thở dốc, cơ bụng săn chắc phập phồng dán chặt vào bụng cô, Lục Tình mềm nhũn như con chi chi, đón nhận thứ thô to vừa làm cô đau đớn vừa đâng lên cảm giác sung sướng.
Thời gian ngừng trôi, nhưng ở đây vẫn sôi sục lửa nóng, trong mũi cô xộc mùi ân ái, tiếng phành phạch náo động cả không gian tĩnh lặng, chỉ muốn bảo hắn nhẹ một chút nhưng thở cũng không ra hơi, cô rấm rứt thổn thức mặc cho hắn càng quấy, cận lực tiêu háo sức lực trên người cô. Hắn ổn định hơi thở, hôn khắp gương mặt ửng hồng đáng yêu, dồn lực vào eo, chạy nước rút thúc từng cú mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.