Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu
Chương 20
Lâm Miên Miên
10/11/2023
Đêm khuya.
Giản Tịnh Hoa đã đi từ điên loạn đến lặng thinh.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cô ấy đã nghĩ đến mọi hậu quả có thể xảy đến. Cũng tại thời điểm này, cô ấy chợt phát hiện ra rằng, cô ấy yêu Quý Phương Lễ.
Dẫu cho thằng bé có phải là con do cô ấy sinh ra hay không, thì cô ấy cũng đã đút cho thằng bé ngụm sữa đầu tiên, cho thằng bé ăn, cô ấy cũng đã từng thay tã cho thằng bé.
Cách phát âm đầu tiên thằng bé học được là “mẹ”.
Đây là con của cô ấy.
Giờ khắc này, cô ấy không thể nghĩ tới bất kỳ điều gì khác nữa, cô ấy chỉ muốn cùng thằng bé trải qua sinh nhật lần thứ mười bảy. Cô ấy sẽ không còn oán trách hay không hài lòng gì với thằng bé nữa.
Miễn là thằng bé có thể quay lại.
Sau khi hiểu ra được điều này, cô ấy hoảng sợ, chỉ muốn tìm kiếm sự an ủi, đôi tay run rẩy lấy chiếc điện thoại di động trong túi xách ra, giờ đây, người đầu tiên mà cô ấy nghĩ đến là Trịnh Vãn, người mà cô tin tưởng và dựa dẫm vào nhiều nhất, còn chưa kịp bấm điện thoại mà tài xế đã giật điện thoại của cô ấy đi.
Người tài xế lái xe chỉ tôn trọng Nghiêm Quân Thành.
Biểu cảm trên gương mặt của anh ta không hề thay đổi, chỉ nhắc nhở Giản Tịnh Hoa rằng: “Chủ tịch Nghiêm đã thông báo, cô Trịnh đang ở bệnh viện, trước tám giờ sáng mai không được quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi.”
Giản Tịnh Hoa sắp phát điên đến nơi rồi: “Trả điện thoại cho tôi!”
Tài xế tiếp tục nhắc nhở: “Đây là mệnh lệnh của chủ tịch Nghiêm, nếu như cô không làm theo được thì chúng tôi cũng sẽ rút lại mọi sự trợ giúp mà chúng tôi đã dành cho cô.”
Giản Tịnh Hoa không thể tin vào những gì mà cô ấy vừa nghe thấy.
Tất cả những điều này thật khó tin biết bao.
Kể từ khi Phương Lễ biến mất, cô ấy đã rơi vào trạng thái hoàn toàn hỗn loạn.
Tại sao không chịu để cho cô ấy liên lạc với Tiểu Vãn? Mà khoan đã.
Người đàn ông bên cạnh Tiểu Vãn là ai??
Tài xế liếc Giản Tịnh Hoa một cái rồi tiếp tục đứng đợi ở cửa, rất nhanh sau đó, trong màn đêm, có một chiếc Land Rover phóng tới và dừng ngay trước mặt bọn họ. Khi Giang Khai Thịnh xuống xe, ông ấy cố ý nhìn Giản Tịnh Hoa và tự hỏi liệu Nghiêm Quân Thành có quan hệ gì với người phụ nữ này, tài xế đi tới và nhỏ giọng giải thích với ông ấy: “Ông Giang, đây là bạn của cô Trịnh. Có thể là con trai của cô ấy đã mất tích, ông tìm cách giúp đỡ, chủ tịch sẽ cảm ơn ông sau.”
“Chuyện nhỏ.”
Giang Khai Thịnh thờ ơ xua tay: “Trước đây cũng nhờ có chủ tịch Nghiêm nhắc nhở dự án ở Anh, tôi nợ cậu ấy rất nhiều cái ân tình.”
Nhưng trong lòng ông ấy lại thầm nghĩ, cô Trịnh nào cơ?
Có vẻ như cô Trịnh mới là đầu mối quan trọng.
“Chủ tịch Nghiêm đâu rồi?” Ông ấy lại hỏi.
Tài xế cười nói: “Ông chủ Nghiêm còn có việc phải làm.”
Giang Khai Thịnh nhướng mày, hiểu ra ngay.
Cô Trịnh đó không có ở đây, Nghiêm Quân Thành cũng sẽ không ở lại đây làm gì.
Có gì đó mờ ám.
Giang Khai Thịnh như cá gặp nước khi hoạt động ở Nam Thành, thế nên, nếu đã muốn tìm hiểu thì tất nhiên là ông ấy có cách của riêng mình. Không lâu sau, có người gửi một đoạn video giám sát đến, chất lượng video rõ ràng, có thể thấy rõ Quý Phương Lễ đang đợi xe bên đường, bỗng dưng có một chiếc ô tô màu trắng dừng ngay trước mặt cậu ta, cậu ta nói chuyện với người ngồi trên xe khoảng chừng năm phút rồi sau đó cậu ta chủ động mở cửa bước lên xe.
“Có nhìn thấy biển số xe không?”
Trợ lý của Giang Khai Thịnh nhấn nút tạm dừng để phóng to màn hình lên, cuối cùng thì biển số xe đã hiện lên một cách rõ ràng.
Đó là biển số xe của Đông Thành.
Giản Tịnh Hoa sững sờ như bị sét đánh, gương mặt tái mét và hoảng sợ, như đã đoán ra được điều gì đó, môi ông ấy cứ mấp máy nhưng vẫn không nói ra được bất kỳ một lời nói nào.
Cả Giang Khai Thịnh và người lái xe đều biết được rằng, có lẽ cô ấy đang che giấu một điều gì đó, nhưng điều này lại không quá quan trọng.
Chỉ cần kiểm tra biển số xe.
Chuyện cũng sẽ đơn giản hơn nhiều.
Giang Khai Thịnh không cần tìm tiếp làm gì, tài xế của Nghiêm Quân Thành tự làm được, anh ta vội đi ra khỏi phòng, gọi điện thoại về Đông Thành, khi quay trở lại thì thấy Giang Khai Thịnh đang nhìn Giản Tịnh Hoa và ngẫm nghĩ.
Tài xế đi tới: “Tổng giám đốc Giang, chuyện hôm nay đã làm phiền đến ông rồi. Bây giờ cũng đã muộn, nếu có việc thì ông cứ về nghỉ ngơi trước đi nhé?”
Giang Khai Thịnh cười nói: “Sao cậu có thể nói như vậy cơ chứ?”
Cả hai đều đã hiểu.
Giết một con gà thì có cần dùng đến dao mổ trâu đâu.
Tài xế trả lời: “Tôi đã liên hệ với Đông Thành rồi, nửa tiếng nữa sẽ liên lạc lại sau.”
Giang Khai Thịnh dựa vào ghế ngồi: “Dù gì thì cũng đã đến cái giờ này rồi mà, tôi sẽ ở lại đây xem thử xem, xem xem ai tài giỏi đến mức này, ở Đông Thành mà lại “duỗi tay” tới tận Nam Thành.”
Mặt Giản Tịnh Hoa trắng bệch như tờ giấy.
Cô ấy đã có câu trả lời nhưng lại không dám nói ra, đến cả bạn thân của mình mà cô ấy cũng chưa dám kể, thì sao bây giờ có thể tâm sự với hai người ngoài cuộc không hiểu rõ tình tình đây?
Nửa tiếng sau.
Tài xế nhận được một cuộc gọi, sau khi nghe tin từ đầu dây bên kia, anh ta nhìn Giản Tịnh Hoa với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Giản Tịnh Hoa ngồi một bên như một pho tượng. Khác một trời một vực so với dáng vẻ điên loạn hồi tối.
Người tài xế thì thầm gì đó vào tai Giang Khai Thịnh.
Giang Khai Thịnh tặc lưỡi: “Quý Bách Hiên à? Vậy không phải lo lắng gì đâu, bây giờ cái tên Quý Bách Hiên này càng ngày càng càn dở, sao lại thế vậy nhỉ, dù rất muốn tìm con trai của mình, nhưng lẽ nào cậu ta không thi hành pháp luật được à? Cậu ta còn không thèm nói cho mẹ của thằng bé nghe nữa chứ, có còn hợp lý nữa hay không vậy? Nếu như cậu ta biết chủ tịch Nghiêm đang ở đây thì tự đến mà giải thích với người ta đi.”
Nói rồi ông ấy cầm áo khoác lên: “Mọi chuyện đã rõ ràng rồi thì tôi đi trước đây, buồn ngủ quá rồi.”
Cuối cùng, Giản Tịnh Hoa không thể kìm nén được nữa, nức nở và vươn tay ra che kín mặt mình lại.
…
Trịnh Vãn thức dậy vào sáng sớm.
Sau một đêm ngon giấc, khi tỉnh dậy, cô thấy hối hận và tự trách bản thân mình nhiều vô cùng, tại sao cô lại ngủ quên trong khi đang có một chuyện quan trọng đến vậy?
Cô bấm gọi vào số của Giản Tịnh Hoa, phải mất một lúc thì đầu bên kia mới bắt máy.
Trịnh Vãn vội vã hỏi: “Tìm thấy Phương Lễ chưa? Thằng bé không sao chứ?”
Giản Tịnh Hoa im lặng.
Sau gần nửa phút, cuối cùng Trịnh Vãn cũng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn thử gọi tên của cô ấy và hỏi: “Tịnh Hoa, cô bị sao vậy?”
Tim cô như thắt lại.
Chẳng lẽ Phương Lễ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Giản Tịnh Hoa kêu lên, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Vãn, cô nghĩ tôi nên làm thế nào đây?”
“Tôi còn không biết nên đối mặt với Phương Lễ như thế nào nữa.” Cô ấy nói trong nghẹn ngào: “Tôi đã từng nghĩ rằng, đợi đến khi nó mười tám tuổi thì tôi sẽ nói cho nó nghe sự thật, nhưng tôi không ngờ người kia lại đến. Chắc chắn bây giờ Phương Lễ đã biết hết tất cả mọi chuyện, nó biết tất cả mọi thứ, chắc chắn sau này nó sẽ không gọi cho tôi nữa…”
Trịnh Vãn kinh ngạc: “Tịnh Hoa, cô đang nói về cái gì vậy?”
Giản Tịnh Hoa òa khóc: “Tiểu Vãn, Phương Lễ không phải là con ruột của tôi, bây giờ ba nó đang ở đây, cô nghĩ tôi nên làm thế nào bây giờ!”
Đó là một câu chuyện vừa đơn giản nhưng cũng vừa phức tạp.
Giản Tịnh Hoa lớn lên cùng chị gái, tình cảm của hai chị em thắm thiết, sau đó, dưới sự sắp đặt của gia đình, chị gái cô ấy đã ra nước ngoài du học và gặp gỡ Quý Bách Hiên, thời điểm đó, người nọ cũng đang đi du học, hai người họ yêu nhau và kết hôn ở nước ngoài mà không nói với ba mẹ. Chỉ là, thời gian hạnh phúc không kéo dài quá lâu, sau khi kết hôn, Quý Bách Hiên không chịu sống cho yên ổn, anh ta vẫn cứ lăng nhăng, chị gái của cô ấy đã khóc lóc, đã cãi nhau với anh ta, nhưng rồi, hết lần này đến lần khác, chị ấy vẫn lựa chọn thứ tha cho anh ta.
Chị ấy quá mệt mỏi và chọn cách ra đi, nhưng khi ấy chị ấy lại phát hiện ra là mình có thai.
Mang thai là một hành trình dài đầy khó nhọc, vốn dĩ chị ấy đã yếu, mà nay lại bị khó sinh và xuất huyết, cuối cùng, chị ấy đã mất ngay trên bàn mổ.
Trịnh Vãn im lặng lắng nghe, câu chuyện này vô cùng kịch tính.
Một lúc sau, Giản Tịnh Hoa vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi buồn và tức giận, cứ phàn nàn về tình yêu của Quý Bách Hiên và sự máu lạnh, tàn nhẫn của gia đình nhà họ Quý.
…
Hai tay của Trịnh Vãn buông thõng xuống, điện thoại di động rơi xuống chăn bông, cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt bình thản.
Dù thời tiết có ấm áp đến mấy, thì cả nước cũng sắp bước vào mùa đông giá lạnh rồi.
Lá ở Nam Thành cũng đang dần chuyển sang màu vàng.
Trong lúc cô đang bần thần thì có người gõ cửa bước vào.
“Cô Trịnh, xin chào, tôi là nhân viên của nhà hàng Bối Mạn.”
“Đây là bữa sáng ngày hôm nay của cô.”
“Bữa trưa và bữa tối cũng sẽ do chúng ta mang tới, nếu có yêu cầu gì, cô có thể nói trước cho chúng tôi biết.”
Ngay cả hộp đóng gói đồ ăn cũng vô cùng tinh tế.
Có nhân viên đến và sắp xếp chúng ra thành từng đĩa một.
Nào là há cảo thuỷ tinh nhân tôm, nào là cháo cua nước thơm phức, rồi nào là canh gà hầm bong bóng cá trong chén.
Ngoài ra còn có một vài món tráng miệng.
Ngay cả trái cây cũng được cắt ra thành từng đĩa độc đáo và đặt sang một bên.
Trịnh Vãn sửng sốt.
Sau khi nhân viên ấy rời đi, cô nhìn bữa sáng rồi cầm thìa lên, mặt mày thư thả húp một miếng canh gà, tuy nhạt nhưng cũng rất ngon.
Bụng cô cứ ấm dần, ấm dần lên.
Cứ như thể là có ai đó đang ngồi ghế bên cạnh phụ cô vậy.
Mặc dù cô không thể nhìn thấy rõ con đường phía trước, mặc dù cô chỉ là một “tay mơ”, nhưng cô đã dần bình tĩnh lại rồi.
Sau một cơn mưa lớn – sau khi trải qua lễ Rửa Tội, đến cả không khí cũng trở nên trong lành. Sau khi Trịnh Vãn ăn sáng xong, dưới sự chấp thuận của y tá, cô mặc một chiếc áo len rồi đi xuống tầng dưới để hít thở không khí.
Trong vườn của bệnh viện, có rất nhiều nhành cây bị mưa quật ngã.
Mấy người lao công đang dọn dẹp đống lộn xộn ấy.
Dưới bầu không khí mát mẻ và trong lành, Trịnh Vãn bước đi chậm rãi.
Khoa nhi của bệnh viện này rất nổi tiếng. Trên đường đi, cô đã thấy rất nhiều phụ huynh đi cùng con cái của họ, cô cũng nhớ rằng, trong ba mươi tám năm qua của cuộc đời mình, số lần cô thấy suy sụp tuy ít ỏi, nhưng dường như đều có liên quan đến con gái Tư Vận của cô.
Sức đề kháng của trẻ con rất thấp, bắt đầu đi nhà trẻ xong thì cứ hai, ba ngày là lại bị ốm.
Gần như đó là khoảng thời gian mà cô không muốn nhớ lại nhất.
Chỉ trong một cái nháy mắt, đứa trẻ từng không biết bày tỏ sự khó chịu của mình đã trở thành một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu.
Con bé có những sở thích và bí mật của riêng mình, trong tương lai, sẽ có một chàng trai mà con bé thầm thích.
Trịnh Vãn háo hức biết bao.
Tất cả mọi cơn bão tố của thế gian này đều không thể tạt ướt con gái của cô.
Cô quá yếu đuối, yếu đuối đến mức không biết xoay chuyển số phận, yếu đuối đến mức không có khả năng trở thành chiếc ô che mưa chắn gió cho con gái mình.
Đi bộ ngang qua đình nghỉ chân.
Cô có thể nghe người mẹ vừa đẩy xe vừa kể chuyện cho đứa trẻ của mình nghe.
“Một ngày nọ, chim cút mẹ sinh ra nhiều chim cút con. Nó đi kiếm ăn, nhưng khi trở về thì thấy con cáo gian xảo đang để mắt đến lũ chim cút con.”
“Cáo sắp ăn thịt chim cút con, chim cút mẹ thấy hoảng sợ vô cùng.”
“Nhưng chim cút mẹ không hề sợ hãi. Nó đánh lạc hướng con cáo và bảo vệ con non.”
Đấy.
Đến cả việc kể chuyện mà người mẹ cũng phải bịa ra một cái kết có hậu.
Dù câu chuyện đó có kết thúc là chim cút mẹ dẫn con cáo đi và nó bị ăn thịt.
“Ôi, chim cút mẹ dũng cảm quá!”
“Đúng rồi, bởi vì nó muốn bảo vệ con cái của mình.”
Trịnh Vãn ở bên ngoài hơn nửa tiếng đồng hồ, nhớ lại lời dặn dò của y tá, cô không còn thấy “nhung nhớ” bầu không khí ẩm ướt bên ngoài nữa mà đi về phía khoa điều trị nội trú.
Còn chưa đi tới cửa.
Mùa thu đang dần đến gần hơn, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần đen đang đứng một bên, thân mình anh thẳng tắp.
Thấy cô đến.
Anh bước xuống bậc thềm với dáng vẻ bình thản.
Có lẽ thế giới của người lớn là như thế, anh lại dễ dàng lọt vào tầm mắt của cô chỉ với một cử chỉ đơn giản như vậy.
Cộng dồn cả hôm qua và hôm nay lại, hình như họ chưa nói với nhau quá mười câu.
Một nụ cười duyên dáng xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Như thể là vì cảm thấy cơn gió mùa thu quá mát mẻ, cô quấn chặt chiếc áo len của mình lại rồi đi về phía trước.
Anh không đứng trên bậc thang nữa nhưng vẫn cao y như thế, cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Anh đến rồi.”
Anh còn chưa kịp trả lời, cô đã cúi đầu xuống, gió thổi tung mái tóc của cô, cô đưa tay vén nó ra sau tai, nói: “Vừa định gọi cho anh, lại sợ anh bận công việc, hôm qua cảm ơn anh nhiều lắm.”
Cô mặc quần áo của bệnh viện, bên ngoài thì khoác một chiếc áo len, nhưng trông cô vẫn gầy guộc và yếu ớt.
Nghiêm Quân Thành ậm ừ, anh tiến về phía cô hai bước, lúc anh lại gần, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng hòa cùng với nước bạc hà mát lạnh trên người anh.
Anh thản nhiên lấy chiếc áo vest đang vắt trên tay mình để khoác lên người cô, chắn đi cơn gió đang gào rú dữ dội.
Cô không từ chối, chỉ cúi đầu nhìn xuống.
Để hơi thở của anh quấn lấy cô, thật chặt.
——————
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chương này tiếp tục thả một trăm bao lì xì nhé!
Giản Tịnh Hoa đã đi từ điên loạn đến lặng thinh.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cô ấy đã nghĩ đến mọi hậu quả có thể xảy đến. Cũng tại thời điểm này, cô ấy chợt phát hiện ra rằng, cô ấy yêu Quý Phương Lễ.
Dẫu cho thằng bé có phải là con do cô ấy sinh ra hay không, thì cô ấy cũng đã đút cho thằng bé ngụm sữa đầu tiên, cho thằng bé ăn, cô ấy cũng đã từng thay tã cho thằng bé.
Cách phát âm đầu tiên thằng bé học được là “mẹ”.
Đây là con của cô ấy.
Giờ khắc này, cô ấy không thể nghĩ tới bất kỳ điều gì khác nữa, cô ấy chỉ muốn cùng thằng bé trải qua sinh nhật lần thứ mười bảy. Cô ấy sẽ không còn oán trách hay không hài lòng gì với thằng bé nữa.
Miễn là thằng bé có thể quay lại.
Sau khi hiểu ra được điều này, cô ấy hoảng sợ, chỉ muốn tìm kiếm sự an ủi, đôi tay run rẩy lấy chiếc điện thoại di động trong túi xách ra, giờ đây, người đầu tiên mà cô ấy nghĩ đến là Trịnh Vãn, người mà cô tin tưởng và dựa dẫm vào nhiều nhất, còn chưa kịp bấm điện thoại mà tài xế đã giật điện thoại của cô ấy đi.
Người tài xế lái xe chỉ tôn trọng Nghiêm Quân Thành.
Biểu cảm trên gương mặt của anh ta không hề thay đổi, chỉ nhắc nhở Giản Tịnh Hoa rằng: “Chủ tịch Nghiêm đã thông báo, cô Trịnh đang ở bệnh viện, trước tám giờ sáng mai không được quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi.”
Giản Tịnh Hoa sắp phát điên đến nơi rồi: “Trả điện thoại cho tôi!”
Tài xế tiếp tục nhắc nhở: “Đây là mệnh lệnh của chủ tịch Nghiêm, nếu như cô không làm theo được thì chúng tôi cũng sẽ rút lại mọi sự trợ giúp mà chúng tôi đã dành cho cô.”
Giản Tịnh Hoa không thể tin vào những gì mà cô ấy vừa nghe thấy.
Tất cả những điều này thật khó tin biết bao.
Kể từ khi Phương Lễ biến mất, cô ấy đã rơi vào trạng thái hoàn toàn hỗn loạn.
Tại sao không chịu để cho cô ấy liên lạc với Tiểu Vãn? Mà khoan đã.
Người đàn ông bên cạnh Tiểu Vãn là ai??
Tài xế liếc Giản Tịnh Hoa một cái rồi tiếp tục đứng đợi ở cửa, rất nhanh sau đó, trong màn đêm, có một chiếc Land Rover phóng tới và dừng ngay trước mặt bọn họ. Khi Giang Khai Thịnh xuống xe, ông ấy cố ý nhìn Giản Tịnh Hoa và tự hỏi liệu Nghiêm Quân Thành có quan hệ gì với người phụ nữ này, tài xế đi tới và nhỏ giọng giải thích với ông ấy: “Ông Giang, đây là bạn của cô Trịnh. Có thể là con trai của cô ấy đã mất tích, ông tìm cách giúp đỡ, chủ tịch sẽ cảm ơn ông sau.”
“Chuyện nhỏ.”
Giang Khai Thịnh thờ ơ xua tay: “Trước đây cũng nhờ có chủ tịch Nghiêm nhắc nhở dự án ở Anh, tôi nợ cậu ấy rất nhiều cái ân tình.”
Nhưng trong lòng ông ấy lại thầm nghĩ, cô Trịnh nào cơ?
Có vẻ như cô Trịnh mới là đầu mối quan trọng.
“Chủ tịch Nghiêm đâu rồi?” Ông ấy lại hỏi.
Tài xế cười nói: “Ông chủ Nghiêm còn có việc phải làm.”
Giang Khai Thịnh nhướng mày, hiểu ra ngay.
Cô Trịnh đó không có ở đây, Nghiêm Quân Thành cũng sẽ không ở lại đây làm gì.
Có gì đó mờ ám.
Giang Khai Thịnh như cá gặp nước khi hoạt động ở Nam Thành, thế nên, nếu đã muốn tìm hiểu thì tất nhiên là ông ấy có cách của riêng mình. Không lâu sau, có người gửi một đoạn video giám sát đến, chất lượng video rõ ràng, có thể thấy rõ Quý Phương Lễ đang đợi xe bên đường, bỗng dưng có một chiếc ô tô màu trắng dừng ngay trước mặt cậu ta, cậu ta nói chuyện với người ngồi trên xe khoảng chừng năm phút rồi sau đó cậu ta chủ động mở cửa bước lên xe.
“Có nhìn thấy biển số xe không?”
Trợ lý của Giang Khai Thịnh nhấn nút tạm dừng để phóng to màn hình lên, cuối cùng thì biển số xe đã hiện lên một cách rõ ràng.
Đó là biển số xe của Đông Thành.
Giản Tịnh Hoa sững sờ như bị sét đánh, gương mặt tái mét và hoảng sợ, như đã đoán ra được điều gì đó, môi ông ấy cứ mấp máy nhưng vẫn không nói ra được bất kỳ một lời nói nào.
Cả Giang Khai Thịnh và người lái xe đều biết được rằng, có lẽ cô ấy đang che giấu một điều gì đó, nhưng điều này lại không quá quan trọng.
Chỉ cần kiểm tra biển số xe.
Chuyện cũng sẽ đơn giản hơn nhiều.
Giang Khai Thịnh không cần tìm tiếp làm gì, tài xế của Nghiêm Quân Thành tự làm được, anh ta vội đi ra khỏi phòng, gọi điện thoại về Đông Thành, khi quay trở lại thì thấy Giang Khai Thịnh đang nhìn Giản Tịnh Hoa và ngẫm nghĩ.
Tài xế đi tới: “Tổng giám đốc Giang, chuyện hôm nay đã làm phiền đến ông rồi. Bây giờ cũng đã muộn, nếu có việc thì ông cứ về nghỉ ngơi trước đi nhé?”
Giang Khai Thịnh cười nói: “Sao cậu có thể nói như vậy cơ chứ?”
Cả hai đều đã hiểu.
Giết một con gà thì có cần dùng đến dao mổ trâu đâu.
Tài xế trả lời: “Tôi đã liên hệ với Đông Thành rồi, nửa tiếng nữa sẽ liên lạc lại sau.”
Giang Khai Thịnh dựa vào ghế ngồi: “Dù gì thì cũng đã đến cái giờ này rồi mà, tôi sẽ ở lại đây xem thử xem, xem xem ai tài giỏi đến mức này, ở Đông Thành mà lại “duỗi tay” tới tận Nam Thành.”
Mặt Giản Tịnh Hoa trắng bệch như tờ giấy.
Cô ấy đã có câu trả lời nhưng lại không dám nói ra, đến cả bạn thân của mình mà cô ấy cũng chưa dám kể, thì sao bây giờ có thể tâm sự với hai người ngoài cuộc không hiểu rõ tình tình đây?
Nửa tiếng sau.
Tài xế nhận được một cuộc gọi, sau khi nghe tin từ đầu dây bên kia, anh ta nhìn Giản Tịnh Hoa với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Giản Tịnh Hoa ngồi một bên như một pho tượng. Khác một trời một vực so với dáng vẻ điên loạn hồi tối.
Người tài xế thì thầm gì đó vào tai Giang Khai Thịnh.
Giang Khai Thịnh tặc lưỡi: “Quý Bách Hiên à? Vậy không phải lo lắng gì đâu, bây giờ cái tên Quý Bách Hiên này càng ngày càng càn dở, sao lại thế vậy nhỉ, dù rất muốn tìm con trai của mình, nhưng lẽ nào cậu ta không thi hành pháp luật được à? Cậu ta còn không thèm nói cho mẹ của thằng bé nghe nữa chứ, có còn hợp lý nữa hay không vậy? Nếu như cậu ta biết chủ tịch Nghiêm đang ở đây thì tự đến mà giải thích với người ta đi.”
Nói rồi ông ấy cầm áo khoác lên: “Mọi chuyện đã rõ ràng rồi thì tôi đi trước đây, buồn ngủ quá rồi.”
Cuối cùng, Giản Tịnh Hoa không thể kìm nén được nữa, nức nở và vươn tay ra che kín mặt mình lại.
…
Trịnh Vãn thức dậy vào sáng sớm.
Sau một đêm ngon giấc, khi tỉnh dậy, cô thấy hối hận và tự trách bản thân mình nhiều vô cùng, tại sao cô lại ngủ quên trong khi đang có một chuyện quan trọng đến vậy?
Cô bấm gọi vào số của Giản Tịnh Hoa, phải mất một lúc thì đầu bên kia mới bắt máy.
Trịnh Vãn vội vã hỏi: “Tìm thấy Phương Lễ chưa? Thằng bé không sao chứ?”
Giản Tịnh Hoa im lặng.
Sau gần nửa phút, cuối cùng Trịnh Vãn cũng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn thử gọi tên của cô ấy và hỏi: “Tịnh Hoa, cô bị sao vậy?”
Tim cô như thắt lại.
Chẳng lẽ Phương Lễ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Giản Tịnh Hoa kêu lên, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Vãn, cô nghĩ tôi nên làm thế nào đây?”
“Tôi còn không biết nên đối mặt với Phương Lễ như thế nào nữa.” Cô ấy nói trong nghẹn ngào: “Tôi đã từng nghĩ rằng, đợi đến khi nó mười tám tuổi thì tôi sẽ nói cho nó nghe sự thật, nhưng tôi không ngờ người kia lại đến. Chắc chắn bây giờ Phương Lễ đã biết hết tất cả mọi chuyện, nó biết tất cả mọi thứ, chắc chắn sau này nó sẽ không gọi cho tôi nữa…”
Trịnh Vãn kinh ngạc: “Tịnh Hoa, cô đang nói về cái gì vậy?”
Giản Tịnh Hoa òa khóc: “Tiểu Vãn, Phương Lễ không phải là con ruột của tôi, bây giờ ba nó đang ở đây, cô nghĩ tôi nên làm thế nào bây giờ!”
Đó là một câu chuyện vừa đơn giản nhưng cũng vừa phức tạp.
Giản Tịnh Hoa lớn lên cùng chị gái, tình cảm của hai chị em thắm thiết, sau đó, dưới sự sắp đặt của gia đình, chị gái cô ấy đã ra nước ngoài du học và gặp gỡ Quý Bách Hiên, thời điểm đó, người nọ cũng đang đi du học, hai người họ yêu nhau và kết hôn ở nước ngoài mà không nói với ba mẹ. Chỉ là, thời gian hạnh phúc không kéo dài quá lâu, sau khi kết hôn, Quý Bách Hiên không chịu sống cho yên ổn, anh ta vẫn cứ lăng nhăng, chị gái của cô ấy đã khóc lóc, đã cãi nhau với anh ta, nhưng rồi, hết lần này đến lần khác, chị ấy vẫn lựa chọn thứ tha cho anh ta.
Chị ấy quá mệt mỏi và chọn cách ra đi, nhưng khi ấy chị ấy lại phát hiện ra là mình có thai.
Mang thai là một hành trình dài đầy khó nhọc, vốn dĩ chị ấy đã yếu, mà nay lại bị khó sinh và xuất huyết, cuối cùng, chị ấy đã mất ngay trên bàn mổ.
Trịnh Vãn im lặng lắng nghe, câu chuyện này vô cùng kịch tính.
Một lúc sau, Giản Tịnh Hoa vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi buồn và tức giận, cứ phàn nàn về tình yêu của Quý Bách Hiên và sự máu lạnh, tàn nhẫn của gia đình nhà họ Quý.
…
Hai tay của Trịnh Vãn buông thõng xuống, điện thoại di động rơi xuống chăn bông, cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt bình thản.
Dù thời tiết có ấm áp đến mấy, thì cả nước cũng sắp bước vào mùa đông giá lạnh rồi.
Lá ở Nam Thành cũng đang dần chuyển sang màu vàng.
Trong lúc cô đang bần thần thì có người gõ cửa bước vào.
“Cô Trịnh, xin chào, tôi là nhân viên của nhà hàng Bối Mạn.”
“Đây là bữa sáng ngày hôm nay của cô.”
“Bữa trưa và bữa tối cũng sẽ do chúng ta mang tới, nếu có yêu cầu gì, cô có thể nói trước cho chúng tôi biết.”
Ngay cả hộp đóng gói đồ ăn cũng vô cùng tinh tế.
Có nhân viên đến và sắp xếp chúng ra thành từng đĩa một.
Nào là há cảo thuỷ tinh nhân tôm, nào là cháo cua nước thơm phức, rồi nào là canh gà hầm bong bóng cá trong chén.
Ngoài ra còn có một vài món tráng miệng.
Ngay cả trái cây cũng được cắt ra thành từng đĩa độc đáo và đặt sang một bên.
Trịnh Vãn sửng sốt.
Sau khi nhân viên ấy rời đi, cô nhìn bữa sáng rồi cầm thìa lên, mặt mày thư thả húp một miếng canh gà, tuy nhạt nhưng cũng rất ngon.
Bụng cô cứ ấm dần, ấm dần lên.
Cứ như thể là có ai đó đang ngồi ghế bên cạnh phụ cô vậy.
Mặc dù cô không thể nhìn thấy rõ con đường phía trước, mặc dù cô chỉ là một “tay mơ”, nhưng cô đã dần bình tĩnh lại rồi.
Sau một cơn mưa lớn – sau khi trải qua lễ Rửa Tội, đến cả không khí cũng trở nên trong lành. Sau khi Trịnh Vãn ăn sáng xong, dưới sự chấp thuận của y tá, cô mặc một chiếc áo len rồi đi xuống tầng dưới để hít thở không khí.
Trong vườn của bệnh viện, có rất nhiều nhành cây bị mưa quật ngã.
Mấy người lao công đang dọn dẹp đống lộn xộn ấy.
Dưới bầu không khí mát mẻ và trong lành, Trịnh Vãn bước đi chậm rãi.
Khoa nhi của bệnh viện này rất nổi tiếng. Trên đường đi, cô đã thấy rất nhiều phụ huynh đi cùng con cái của họ, cô cũng nhớ rằng, trong ba mươi tám năm qua của cuộc đời mình, số lần cô thấy suy sụp tuy ít ỏi, nhưng dường như đều có liên quan đến con gái Tư Vận của cô.
Sức đề kháng của trẻ con rất thấp, bắt đầu đi nhà trẻ xong thì cứ hai, ba ngày là lại bị ốm.
Gần như đó là khoảng thời gian mà cô không muốn nhớ lại nhất.
Chỉ trong một cái nháy mắt, đứa trẻ từng không biết bày tỏ sự khó chịu của mình đã trở thành một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu.
Con bé có những sở thích và bí mật của riêng mình, trong tương lai, sẽ có một chàng trai mà con bé thầm thích.
Trịnh Vãn háo hức biết bao.
Tất cả mọi cơn bão tố của thế gian này đều không thể tạt ướt con gái của cô.
Cô quá yếu đuối, yếu đuối đến mức không biết xoay chuyển số phận, yếu đuối đến mức không có khả năng trở thành chiếc ô che mưa chắn gió cho con gái mình.
Đi bộ ngang qua đình nghỉ chân.
Cô có thể nghe người mẹ vừa đẩy xe vừa kể chuyện cho đứa trẻ của mình nghe.
“Một ngày nọ, chim cút mẹ sinh ra nhiều chim cút con. Nó đi kiếm ăn, nhưng khi trở về thì thấy con cáo gian xảo đang để mắt đến lũ chim cút con.”
“Cáo sắp ăn thịt chim cút con, chim cút mẹ thấy hoảng sợ vô cùng.”
“Nhưng chim cút mẹ không hề sợ hãi. Nó đánh lạc hướng con cáo và bảo vệ con non.”
Đấy.
Đến cả việc kể chuyện mà người mẹ cũng phải bịa ra một cái kết có hậu.
Dù câu chuyện đó có kết thúc là chim cút mẹ dẫn con cáo đi và nó bị ăn thịt.
“Ôi, chim cút mẹ dũng cảm quá!”
“Đúng rồi, bởi vì nó muốn bảo vệ con cái của mình.”
Trịnh Vãn ở bên ngoài hơn nửa tiếng đồng hồ, nhớ lại lời dặn dò của y tá, cô không còn thấy “nhung nhớ” bầu không khí ẩm ướt bên ngoài nữa mà đi về phía khoa điều trị nội trú.
Còn chưa đi tới cửa.
Mùa thu đang dần đến gần hơn, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần đen đang đứng một bên, thân mình anh thẳng tắp.
Thấy cô đến.
Anh bước xuống bậc thềm với dáng vẻ bình thản.
Có lẽ thế giới của người lớn là như thế, anh lại dễ dàng lọt vào tầm mắt của cô chỉ với một cử chỉ đơn giản như vậy.
Cộng dồn cả hôm qua và hôm nay lại, hình như họ chưa nói với nhau quá mười câu.
Một nụ cười duyên dáng xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Như thể là vì cảm thấy cơn gió mùa thu quá mát mẻ, cô quấn chặt chiếc áo len của mình lại rồi đi về phía trước.
Anh không đứng trên bậc thang nữa nhưng vẫn cao y như thế, cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Anh đến rồi.”
Anh còn chưa kịp trả lời, cô đã cúi đầu xuống, gió thổi tung mái tóc của cô, cô đưa tay vén nó ra sau tai, nói: “Vừa định gọi cho anh, lại sợ anh bận công việc, hôm qua cảm ơn anh nhiều lắm.”
Cô mặc quần áo của bệnh viện, bên ngoài thì khoác một chiếc áo len, nhưng trông cô vẫn gầy guộc và yếu ớt.
Nghiêm Quân Thành ậm ừ, anh tiến về phía cô hai bước, lúc anh lại gần, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng hòa cùng với nước bạc hà mát lạnh trên người anh.
Anh thản nhiên lấy chiếc áo vest đang vắt trên tay mình để khoác lên người cô, chắn đi cơn gió đang gào rú dữ dội.
Cô không từ chối, chỉ cúi đầu nhìn xuống.
Để hơi thở của anh quấn lấy cô, thật chặt.
——————
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chương này tiếp tục thả một trăm bao lì xì nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.