Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu
Chương 6
Lâm Miên Miên
10/11/2023
Trịnh Vãn không thể che giấu được sự ngạc nhiên của mình.
Tuy đã qua nhiều năm nhưng có rất nhiều thói quen của cô vẫn không hề thay đổi, khi kinh ngạc, cô sẽ vô thức nắm chặt ngón tay của mình lại.
Ánh mắt sắc bén của Nghiêm Quân Thành di dời từ khuôn mặt xuống những ngón tay đang cầm túi rác của cô.
Túi rác rất nặng, ngón tay cô hơi trắng bệch.
Không chỉ mỗi năm tháng dành một sự ưu ái đặc biệt dành cho cô, mà dường như những người xung quanh cũng càng ngày càng quý mến cô hơn. Hồi đó, dù bài vở ở trường có nặng nề đến mấy, anh nhất định sẽ dành thời gian giúp cô đi đổ rác.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Trịnh Vãn đã sắp xếp lại cảm xúc của mình.
Cô không còn là cô của khi đó nữa, hai mươi năm qua cũng không phải là một cái chớp mắt, cô đã bị cuộc sống “mài giũa” và cũng đã học được cách bình tĩnh hơn.
Sau khi bình tĩnh lại, cô cúi đầu xuống, để lộ một đoạn cổ mỏng manh như trong hồi ức: “Chờ em một chút.”
Nghiêm Quân Thành chỉ dành cho cô một cái nhìn chằm chằm đầy thờ ơ.
Trịnh Vãn đi về phía thùng rác, gió thu thổi tung làn váy của cô.
Thực ra cô không hiểu ý của Nghiêm Quân Thành cho lắm, hình như anh vẫn còn nhớ cô, vậy sao lúc ở văn phòng anh lại xem cô như người xa lạ, sao lại biểu hiện như thể là anh chưa từng gặp cô?
Tất nhiên là cũng không sao cả, cô cho rằng, với quá khứ đã từng của bọn họ, bọn họ không cần phải gặp mặt để hồi tưởng lại làm gì.
Cô hiểu anh, anh không rảnh rỗi để trả thù cô.
Nếu anh phẫn nộ trước hành vi buông lời chia tay của cô, thì khoảng thời gian hai mươi năm dài đằng đẵng ấy cũng đã đủ để cho anh buông bỏ những nút thắt non nớt đó rồi.
Sau khi vứt rác, cô lại quay về với cõi lòng trĩu nặng.
Cửa đã mở sẵn.
Nhưng cô lại do dự, đứng bên cạnh xe: “Anh có chuyện gì à?”
Người tài xế xe đã đi mất rồi.
Nghiêm Quân Thành dựa vào lưng ghế, chỉ tùy ý liếc nhìn cô, từ ngữ khí nói chuyện, không sao nhìn ra được cảm xúc trong anh: “Có, bên ngoài lạnh lắm, lên xe ngồi đi.”
Anh đã quen với việc ra lệnh.
Thời trẻ yêu cũng vậy, Trịnh Vãn yếu đuối, không có chính kiến, anh nói sao thì là vậy, lúc đầu, tất cả mọi người, bao gồm cả Nghiêm Quân Thành đều cho rằng cô sẽ không bao giờ rời xa anh, sẽ luôn ở trong lòng bàn tay anh, cô là như cây tơ hồng chỉ bám vào cây to ở gần cô nhất.
Nhưng dường như mọi người đã quên rằng, trong sinh học, nó có biệt danh là “thòng lọng chết người”.
Nó tự bám vào cây chủ, sau đó nó hút chất dinh dưỡng và nước, cứ như thế cho đến khi được bao phủ hoàn toàn.
Cây ký chủ sẽ chết trong tình trạng nghiêm trọng.
Trịnh Vãn do dự trong chốc lát rồi sau đó cô mới đưa tay ra giữ lấy cửa xe, đúng là cô thấy hơi lạnh, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, bây giờ các ngón tay của cô đã trắng bệch vì lạnh. Lên xe, Nghiêm Quân Thành ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng, tuy chiếc Lincoln này có đủ chỗ nhưng Trịnh Vãn vẫn cẩn thận ngồi đối diện anh, cách xa anh một chút.
Đóng cửa xe lại để “rời xa” nhiệt độ thấp ở ngoài kia.
Trịnh Vãn hơi cúi đầu xuống, hai tay cô đặt trên đầu gối, trông vô cùng bất lực.
Trong những năm qua, cô vẫn liên lạc với mọi người, nhưng chắc chắn Nghiêm Quân Thành không nằm trong số đó.
Cuộc chia tay của họ diễn ra không mấy vui vẻ nhưng lại rất dứt khoát, hai mươi năm qua, cô chưa từng gặp lại anh, anh cũng chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô.
Cô cũng không thể nghĩ ra được, liệu tối nay anh tìm cô làm gì.
“Nghiêm Dục là cháu trai anh.” Nghiêm Quân Thành khẽ nói thế.
Trịnh Vạn ậm ừ.
Trên thực tế, cho dù đó là con trai hay cháu trai của anh…
Đều như nhau cả thôi.
“Nó đã quen được người lớn nuông chiều, có rất nhiều tật xấu, lần này còn liên lụy đến con gái của em.”
Trong xe, Nghiêm Quân Thành không nhấn công tắc mở đèn.
Chỉ có một quầng sáng yếu ớt.
Trịnh Vãn không nhìn anh, chỉ nhìn mu bàn tay hơi khô sau khi rửa bát, cô vẫn chưa kịp thoa kem dưỡng da tay lên.
Thực ra, ở tuổi của cô, người ta luôn bận rộn với công việc và phải bôn ba với cuộc sống, không còn chăm chút cho việc làm đẹp như thời còn son trẻ, nhưng con gái cô vô cùng kiên trì, lần nào cũng nhắc mẹ bảo vệ đôi bàn tay của mình.
Ngay khi còn trẻ, Nghiêm Quân Thành đã rất mạnh mẽ, anh cũng đã đứng đầu nhiều năm như vậy rồi, vậy nên, gần như toàn bộ không khí trong xe đều chìm ngập trong khí thế của anh.
Điều này khiến cho Trịnh Vãn – người không tiếp xúc riêng với người khác giới đã lâu, thấy hơi khó chịu, cô quay đầu lại.
“Không sao, chỉ cần giải thích rõ ràng là được rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Người trong nhà sẽ dạy cho nó một bài học.” Nghiêm Quân Thành nghiêng người, lấy tờ chi phiếu bên cạnh ra rồi liếc nhìn cô, anh nói: “Bút của anh ở trong túi áo vest, giúp anh lấy bút đi.”
Trịnh Vãn nhìn anh một cách đầy thận trọng, cũng không biết anh đang muốn làm gì nữa.
Quả nhiên là bộ vest tối màu của anh ở ngay bên cạnh chỗ cô ngồi, cô đồng ý, nhưng đồng thời, ngay khi ấy cô đã nghĩ rằng, hình như việc cô lục túi áo của anh không thích hợp cho lắm.
Cô bèn đưa áo cho anh.
Cô có khứu giác nhạy bén, mùi thuốc lá thoang thoảng trong khoang mũi cô.
Dường như Nghiêm Quân Thành không mấy bận tâm, anh nhận lấy áo.
Anh lấy bút ra, viết một tấm chi phiếu, xé ra đưa cho cô rồi nói rằng: “Anh xin lỗi vì đã gây ra phiền phức cho em, đây là lời xin lỗi của ba mẹ Nghiêm Dục.”
Trịnh Vãn sửng sốt một lúc rồi mới nhận ra thứ anh đang đưa là gì.
Bấy giờ cô mới nhận ra là anh đến đây để xin lỗi.
Nhưng mà, cô chưa từng trông thấy bất kỳ một lời xin lỗi nào như vậy, cô ngây người ra ngay tại chỗ, sau đó cô xua tay từ chối: “Không, không cần, tụi nhỏ đều là học sinh mà, chỉ cần thành thật nói xin lỗi rồi thôi, thật sự không cần đâu.”
“Không cần à?” Nghiêm Quân Thành nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Anh cũng không xa lạ gì nơi này.
Khi còn trẻ, anh đã đến đây rất nhiều lần.
“Không cần đâu.” Trịnh Vãn nhấn mạnh, cô cười: “Để tụi nhỏ tự giải quyết việc này với nhau đi. Hơn nữa, em không muốn làm gương xấu cho con gái mình.”
Nghiêm Quân Thành cũng không ép buộc cô, anh cuộn tấm chi phiếu lại thành một quả bóng và giữ nó trong lòng bàn tay, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Vậy, nếu không có việc gì nữa thì em lên trước nhé?”
Trịnh Vãn không muốn đánh giá người khác.
Tuy nhiên, hành vi của Nghiêm Quân Thành đã xúc phạm đến cô, có lẽ vì họ đã không gặp nhau trong hai mươi năm, họ không còn học cùng lớp, anh đã quen dùng tiền để giải quyết vấn đề, nhưng cô cảm thấy điều đó thật vô lý.
Giờ đây, sắc mặt cô đã tái nhợt đi rất nhiều.
Nghiêm Quân Thành không trả lời.
Trịnh Vãn cúi xuống mở cửa, trong bóng tối, thậm chí là cô không chú ý rằng váy của mình đang vắt trên đôi giày da của anh.
Nghiêm Quân Thành cụp mắt xuống, nhưng anh không ngăn cản cô lại.
Nhìn xuống gấu váy.
Cửa xe mở ra, một luồng khí lạnh như chẳng thể đợi chờ nữa – cứ thế mà xâm chiếm không khí.
Da gà trên cánh tay của Trịnh Vãn nổi rần rần.
Cô nhanh chóng đi xuống xe, đứng ngay bên cạnh xe và dùng vẻ mặt như thường ngày vẫy tay chào anh: “Tạm biệt, lái xe an toàn.”
Nghiêm Quân Thành: “Chờ một chút.”
Vừa nói, anh vừa lấy ra một tấm danh thiếp, kẹp giữa những ngón tay thon thả đưa cho cô: “Danh thiếp của anh, nếu cần gì thì có thể liên lạc với anh.”
Trịnh Vãn hiểu.
Nếu cô hối hận vì hôm nay đã từ chối anh và nếu trong tương lai vẫn muốn có một tấm chi phiếu, anh sẽ đưa cho cô như đã hứa.
Bấy giờ, khi nhìn Nghiêm Quân Thành, cô chỉ cảm thấy anh thật xa lạ mà thôi, đúng là họ đã không còn quen thuộc với nhau nữa, cách nhau hai mươi năm trời, mỗi người đều có những cuộc gặp gỡ khác nhau, nhưng anh của bây giờ lại khiến cô không thoải mái, không thoải mái một chút nào cả. Tư thế cao ngất của anh trông như đang bố thí cho cô vậy.
Dù ở độ tuổi trẻ trung và sung sức nhất, cô cũng không thể làm ra được cái động tác như là ném danh thiếp vào mặt anh như anh của bây giờ.
Huống chi, mấy năm qua cô cũng đã nếm trải qua hết thảy mọi sự ấm áp và lạnh lẽo của lòng người, bây giờ cô cũng đã hiểu được những việc mà trước kia cô không thể hiểu được.
Anh không còn là người mà cô có thể xúc phạm nữa.
Nghiêm Quân Thành nhìn cô, anh trông thấy cô trầm mặc, sau đó cô mím môi ngẩng đầu, đêm nay trăng sáng nhưng dường như chẳng thể sáng đến đáy mắt cô, cô nhẹ nhàng đáp rằng: “Được.”
Cô cầm lấy tấm thiệp.
Không có sự bất bình trong ánh mắt.
Giờ đây, đến cả những người bạn từng thân thiết nhất cũng lập gia đình, ăn nói phải cẩn trọng, huống hồ chi đây còn là người yêu cũ hai mươi năm không quen không biết.
Cô không rõ tính tình hiện giờ của anh nên không biết, liệu việc mình từ chối chi phiếu của anh rồi bây giờ lại từ chối danh thiếp của anh, có chọc giận anh hay không.
Chiếc xe này, khí chất bao trùm lấy anh và thái độ thận trọng của cô giáo Triệu khi nói chuyện với anh, tất cả đều cho thấy địa vị hiện giờ của anh rất đặc biệt.
Cô không muốn làm phật ý anh nên lặng lẽ nhận lấy rồi bỏ vào túi, không thèm nhìn nó lấy một cái.
Nghiêm Quân Thành nhìn đi chỗ khác và không nói gì thêm nữa.
Trịnh Vãn mỉm cười chào tạm biệt anh rồi quay người đi vào tòa nhà, ánh sáng như mờ như ảo, dường như cô đã lặng lẽ đi ngang qua một đôi nam nữ chưa trưởng thành.
“Anh sẽ thích em mãi mãi chứ?” Con gái rất ám ảnh với câu hỏi này, ngón tay cô giật giật vạt áo anh, cố gắng để có được câu trả lời.
Sau nụ hôn, chàng trai cúi xuống và vùi vào hõm cổ cô để bình ổn lại nhịp thở, rồi đáp lời bằng đã ổn định lại phần nào: “… Không.”
Rõ ràng là cô gái đã tức giận, nhưng những gì cô ấy nói nghe giống như đang bất bình hơn: “Em sẽ làm được.”
Trở lại phòng, Trịnh Vãn lấy danh thiếp từ trong túi ra, cô rất muốn ném nó vào thùng rác, nhưng cô lại do dự trong vài giây, vài giây này trông có vẻ ngắn ngủi, nhưng đã “lắng đọng” lại hai mươi năm qua.
Cô nhướng mày, cẩn thận kẹp tấm danh thiếp cá nhân màu đen mạ vàng vào ngăn trong cùng của túi xách.
Mấy ngày liền sau ngày ấy, Trịnh Tư Vận bám lấy Trịnh Vãn không thôi, hầu như bất cứ khi nào cô ấy rảnh là cô ấy sẽ bám lấy mẹ.
Trên thực tế, sau khi bước vào tuổi dậy thì, Trịnh Tư Vận không còn thân thiết với Trịnh Vãn như vậy nữa, cô ấy cảm thấy xấu hổ khi bày tỏ nội tâm với mẹ mình, thậm chí, sâu thẳm trong thâm tâm mình, cô ấy không coi Trịnh Vãn là phụ nữ, Trịnh Vãn chính là mẹ cô ấy, bởi vậy cô ấy cũng thấy vô cùng ngạc nhiên, không ngờ là cũng có người chủ động giới thiệu đối tượng xem mắt cho mẹ mình.
Trịnh Vãn rất đau đầu.
Kể từ khi Trần Mục qua đời, có rất nhiều người thân và bạn bè xung quanh giới thiệu cho cô, nhưng thật lòng cô không có suy nghĩ hay ý tưởng nào liên quan tới việc này. Một là, cô có tình cảm sâu sắc với Trần Mục, cô không muốn có một mối quan hệ tình cảm khác, đã thế còn bắt đầu chỉ sau hai năm sau khi anh qua đời.
Hai là, cô không muốn tổn thương con gái mình.
Với con cái, cô phải đặc biệt quan tâm đến mọi mặt trong cuộc sống con bé, cô không muốn để một người đàn ông trưởng thành xa lạ bước vào cuộc sống của hai mẹ con cô.
Nếu có một ngày nào đó cô nghĩ đến việc tìm một người bạn đời khác, thì đó sẽ là lúc con gái cô đã trưởng thành.
“Tiểu Vãn, thím đã nhìn cháu lớn lên, thím rất coi trọng cháu.” Thím Trương cười cười mà nhìn Trịnh Vãn, thím ấy nói: “Cháu yên tâm đi, thím đã nói chuyện này với mẹ cháu rồi, ba mẹ đều nghe theo cháu. Cháu đừng từ chối nhé. Thím nói cháu nghe này, điều kiện của người này thật sự rất tốt, kém cháu hai tuổi thôi. Nó hiện là trưởng phòng của một công ty niêm yết lớn, có năng lực kinh tế, mua được nhà lâu rồi, nghe nói là nhà ở ngay cổng tàu điện ngầm, lại còn mua ô tô nữa chứ, có thể gọi nó là trẻ tuổi có triển vọng. Cũng có thể coi thằng nhóc này là họ hàng xa của thím, đẹp trai lại tài giỏi, nhân phẩm thì càng không cần phải nói gì nhiều!”
Da đầu của Trịnh Vãn tê dại, cô đang chuẩn bị từ chối.
Ai ngờ đâu, Trịnh Tư Vận đang làm bài tập trong phòng nãy giờ mà bây giờ đã đứng ở cửa và tò mò hỏi: “Cao bao nhiêu, trông có đẹp không ạ? Và chú ấy có con không? Người ở đâu thế ạ?”
Trịnh Vãn quay đầu lại: “Tư Vận, vào nhà làm bài tập đi, đừng hỏi chuyện của người lớn nữa.”
Trịnh Tư Vận, tuổi tâm lý thực tế là hai mươi tám tuổi: “…”
Ở trước mặt mẹ, cô ấy có thể làm một đứa trẻ mà mãi mãi không có bất kỳ một gánh nặng tâm lý nào, cô ấy mím môi áy náy: “Con chỉ hỏi thôi mà!”
Thím Trương cười nói: “Chuyện này có thể nói cho con bé nghe mà, nó cũng đã mười lăm, mười sáu tuổi rồi. Cháu họ của thím không cao lắm, nhưng cũng không thấp, nghe nói cao gần một mét tám, nhưng thím nghĩ là nó cũng cao.”
Trịnh Tư Vận buột miệng: “Đừng nói là cao một mét sáu rồi làm tròn lên một mét tám nhé ạ?”
“Tư Vận!”
Thím Trương cũng không tức giận: “Không biết nó cao một mét bảy mươi mấy nữa, nhưng cao hơn thím một cái đầu lận đấy.”
Trịnh Tư Vận bắt đầu quan tâm, vội vã hỏi: “Còn gì nữa không ạ?”
Thím Trương: “Nó chưa từng kết hôn, đứa bé này cả đời khổ cực, mồ côi ba mẹ từ rất sớm, lớn lên ở nhà họ hàng, sau khi được nhận vào Đông Thành thì cũng không hề nghỉ ngơi gì, chuyện tình cảm thì lận đận. Khó lắm mới tìm được bạn gái, đến khi bàn bạc chuyện kết hôn, thì ba mẹ nhà gái phản đối, nói là vì nó là trẻ mồ côi, vậy nên hai đứa đã chia tay.”
…
Sau khi tiễn thím Trương đi, Trịnh Vãn đã kiệt quệ.
Cô làm việc cả ngày nay, mới về tới nhà, còn chưa kịp uống miếng nước thì thím Trương đã đến.
Ngồi trên sô pha, một tay cô chống lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi, muốn tĩnh tâm lại.
Ánh sáng mịt mờ trên đầu cô, tự nó tạo nên một bức hoạ.
Trịnh Tư Vận đi tới, ngồi xổm nửa người trước mặt Trịnh Vãn, dựa vào lòng cô: “Mẹ, mẹ không cần nghĩ cho con đâu, con đã… mười lăm tuổi, con biết rất nhiều chuyện, nếu mẹ muốn, mẹ có thể thử tiếp xúc với người khác, chỉ cần mẹ thích thì con sẽ chấp nhận.”
Cô ấy không ích kỷ đến vậy, mặc dù cô ấy hy vọng mẹ luôn ở bên cạnh mình, nhưng cô ấy cũng hy vọng mẹ có thể sống hạnh phúc trong cuộc đời này.
“Con không hiểu chuyện của người lớn đâu.” Trịnh Vãn không hề ngốc nghếch, cô cũng có suy nghĩ của riêng mình: “Trên đời này, ngoại trừ ba con ra, mẹ chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với bất kỳ ai khác, hôn nhân không phải là một nơi ẩn náu an toàn, sống một mình không có gì là không tốt cả.”
Nào có chuyện Trịnh Tư Vận không hiểu điều ấy.
“Con không nói rằng mẹ nhất định phải kết hôn. Con chỉ nói về tình yêu thôi, điều chỉnh cuộc sống của mình và coi đó là niềm vui.”
Trịnh Vãn vô cùng ngạc nhiên, cô nhìn con gái.
Trịnh Tư Vận biết rằng mình đã lỡ lời, bèn vội vã đứng dậy và tìm cách che giấu: “Dù sao đi chăng nữa, chỉ cần mẹ biết rằng, bất kể mẹ có đưa ra quyết định gì thì con đều ủng hộ mẹ, chỉ cần mẹ vui là được!”
Nói rồi, cô ấy tuyệt vọng bỏ chạy.
Đáng tiếc thay, cô ấy đã lỡ lời, lỡ nói ra điều gì đó không phù hợp với lứa tuổi của mình ngay trước mặt mẹ…
…
Cuối cùng, khi Trịnh Vãn không thể chống đỡ nổi dưới sự thuyết phục đầy nhiệt tình của thím Trương, cô đã đồng ý thêm WeChat của người đó.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, vừa bận công việc lại vừa phải chăm sóc con cái, đã thế còn không có thời gian tiếp xúc lâu dài với người ta, chắc là quen nhau vài ngày thì ai nấy đều sẽ hiểu ý định của nhau mà thôi.
Người đàn ông ấy chân thành đến đáng ngạc nhiên.
Sau khi thêm WeChat, người nọ đã gửi một vài bức ảnh sang, bao gồm chứng minh thư, bằng cấp và các loại giấy chứng nhận, và cả thẻ làm việc nữa.
Trịnh Vãn chỉ tình cờ liếc nhìn thấy nó, vậy nên cô không để ý rằng, thẻ làm việc của anh ấy có ghi rõ ràng: Tập đoàn Thành Nguyên.
Bốn chữ này như mang theo “sức mạnh ngàn cân”, như thể là có ai đó đã viết nên và biến nó thành một biểu tượng thương hiệu vậy.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Thật thú vị.
Khi Trịnh Vãn và chủ tịch Nghiêm còn yêu nhau, một người nói “Em sẽ làm được”, nhưng thực tế là cô ấy không làm điều đó. Sau đó, cô ấy yêu người khác và ở bên anh ta mười hai năm, người nọ nói rằng “Không”, nhưng lại yêu một đời.
Chương này tiếp tục thả một trăm phong bì màu đỏ nhá ~
Tuy đã qua nhiều năm nhưng có rất nhiều thói quen của cô vẫn không hề thay đổi, khi kinh ngạc, cô sẽ vô thức nắm chặt ngón tay của mình lại.
Ánh mắt sắc bén của Nghiêm Quân Thành di dời từ khuôn mặt xuống những ngón tay đang cầm túi rác của cô.
Túi rác rất nặng, ngón tay cô hơi trắng bệch.
Không chỉ mỗi năm tháng dành một sự ưu ái đặc biệt dành cho cô, mà dường như những người xung quanh cũng càng ngày càng quý mến cô hơn. Hồi đó, dù bài vở ở trường có nặng nề đến mấy, anh nhất định sẽ dành thời gian giúp cô đi đổ rác.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Trịnh Vãn đã sắp xếp lại cảm xúc của mình.
Cô không còn là cô của khi đó nữa, hai mươi năm qua cũng không phải là một cái chớp mắt, cô đã bị cuộc sống “mài giũa” và cũng đã học được cách bình tĩnh hơn.
Sau khi bình tĩnh lại, cô cúi đầu xuống, để lộ một đoạn cổ mỏng manh như trong hồi ức: “Chờ em một chút.”
Nghiêm Quân Thành chỉ dành cho cô một cái nhìn chằm chằm đầy thờ ơ.
Trịnh Vãn đi về phía thùng rác, gió thu thổi tung làn váy của cô.
Thực ra cô không hiểu ý của Nghiêm Quân Thành cho lắm, hình như anh vẫn còn nhớ cô, vậy sao lúc ở văn phòng anh lại xem cô như người xa lạ, sao lại biểu hiện như thể là anh chưa từng gặp cô?
Tất nhiên là cũng không sao cả, cô cho rằng, với quá khứ đã từng của bọn họ, bọn họ không cần phải gặp mặt để hồi tưởng lại làm gì.
Cô hiểu anh, anh không rảnh rỗi để trả thù cô.
Nếu anh phẫn nộ trước hành vi buông lời chia tay của cô, thì khoảng thời gian hai mươi năm dài đằng đẵng ấy cũng đã đủ để cho anh buông bỏ những nút thắt non nớt đó rồi.
Sau khi vứt rác, cô lại quay về với cõi lòng trĩu nặng.
Cửa đã mở sẵn.
Nhưng cô lại do dự, đứng bên cạnh xe: “Anh có chuyện gì à?”
Người tài xế xe đã đi mất rồi.
Nghiêm Quân Thành dựa vào lưng ghế, chỉ tùy ý liếc nhìn cô, từ ngữ khí nói chuyện, không sao nhìn ra được cảm xúc trong anh: “Có, bên ngoài lạnh lắm, lên xe ngồi đi.”
Anh đã quen với việc ra lệnh.
Thời trẻ yêu cũng vậy, Trịnh Vãn yếu đuối, không có chính kiến, anh nói sao thì là vậy, lúc đầu, tất cả mọi người, bao gồm cả Nghiêm Quân Thành đều cho rằng cô sẽ không bao giờ rời xa anh, sẽ luôn ở trong lòng bàn tay anh, cô là như cây tơ hồng chỉ bám vào cây to ở gần cô nhất.
Nhưng dường như mọi người đã quên rằng, trong sinh học, nó có biệt danh là “thòng lọng chết người”.
Nó tự bám vào cây chủ, sau đó nó hút chất dinh dưỡng và nước, cứ như thế cho đến khi được bao phủ hoàn toàn.
Cây ký chủ sẽ chết trong tình trạng nghiêm trọng.
Trịnh Vãn do dự trong chốc lát rồi sau đó cô mới đưa tay ra giữ lấy cửa xe, đúng là cô thấy hơi lạnh, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, bây giờ các ngón tay của cô đã trắng bệch vì lạnh. Lên xe, Nghiêm Quân Thành ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng, tuy chiếc Lincoln này có đủ chỗ nhưng Trịnh Vãn vẫn cẩn thận ngồi đối diện anh, cách xa anh một chút.
Đóng cửa xe lại để “rời xa” nhiệt độ thấp ở ngoài kia.
Trịnh Vãn hơi cúi đầu xuống, hai tay cô đặt trên đầu gối, trông vô cùng bất lực.
Trong những năm qua, cô vẫn liên lạc với mọi người, nhưng chắc chắn Nghiêm Quân Thành không nằm trong số đó.
Cuộc chia tay của họ diễn ra không mấy vui vẻ nhưng lại rất dứt khoát, hai mươi năm qua, cô chưa từng gặp lại anh, anh cũng chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô.
Cô cũng không thể nghĩ ra được, liệu tối nay anh tìm cô làm gì.
“Nghiêm Dục là cháu trai anh.” Nghiêm Quân Thành khẽ nói thế.
Trịnh Vạn ậm ừ.
Trên thực tế, cho dù đó là con trai hay cháu trai của anh…
Đều như nhau cả thôi.
“Nó đã quen được người lớn nuông chiều, có rất nhiều tật xấu, lần này còn liên lụy đến con gái của em.”
Trong xe, Nghiêm Quân Thành không nhấn công tắc mở đèn.
Chỉ có một quầng sáng yếu ớt.
Trịnh Vãn không nhìn anh, chỉ nhìn mu bàn tay hơi khô sau khi rửa bát, cô vẫn chưa kịp thoa kem dưỡng da tay lên.
Thực ra, ở tuổi của cô, người ta luôn bận rộn với công việc và phải bôn ba với cuộc sống, không còn chăm chút cho việc làm đẹp như thời còn son trẻ, nhưng con gái cô vô cùng kiên trì, lần nào cũng nhắc mẹ bảo vệ đôi bàn tay của mình.
Ngay khi còn trẻ, Nghiêm Quân Thành đã rất mạnh mẽ, anh cũng đã đứng đầu nhiều năm như vậy rồi, vậy nên, gần như toàn bộ không khí trong xe đều chìm ngập trong khí thế của anh.
Điều này khiến cho Trịnh Vãn – người không tiếp xúc riêng với người khác giới đã lâu, thấy hơi khó chịu, cô quay đầu lại.
“Không sao, chỉ cần giải thích rõ ràng là được rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Người trong nhà sẽ dạy cho nó một bài học.” Nghiêm Quân Thành nghiêng người, lấy tờ chi phiếu bên cạnh ra rồi liếc nhìn cô, anh nói: “Bút của anh ở trong túi áo vest, giúp anh lấy bút đi.”
Trịnh Vãn nhìn anh một cách đầy thận trọng, cũng không biết anh đang muốn làm gì nữa.
Quả nhiên là bộ vest tối màu của anh ở ngay bên cạnh chỗ cô ngồi, cô đồng ý, nhưng đồng thời, ngay khi ấy cô đã nghĩ rằng, hình như việc cô lục túi áo của anh không thích hợp cho lắm.
Cô bèn đưa áo cho anh.
Cô có khứu giác nhạy bén, mùi thuốc lá thoang thoảng trong khoang mũi cô.
Dường như Nghiêm Quân Thành không mấy bận tâm, anh nhận lấy áo.
Anh lấy bút ra, viết một tấm chi phiếu, xé ra đưa cho cô rồi nói rằng: “Anh xin lỗi vì đã gây ra phiền phức cho em, đây là lời xin lỗi của ba mẹ Nghiêm Dục.”
Trịnh Vãn sửng sốt một lúc rồi mới nhận ra thứ anh đang đưa là gì.
Bấy giờ cô mới nhận ra là anh đến đây để xin lỗi.
Nhưng mà, cô chưa từng trông thấy bất kỳ một lời xin lỗi nào như vậy, cô ngây người ra ngay tại chỗ, sau đó cô xua tay từ chối: “Không, không cần, tụi nhỏ đều là học sinh mà, chỉ cần thành thật nói xin lỗi rồi thôi, thật sự không cần đâu.”
“Không cần à?” Nghiêm Quân Thành nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Anh cũng không xa lạ gì nơi này.
Khi còn trẻ, anh đã đến đây rất nhiều lần.
“Không cần đâu.” Trịnh Vãn nhấn mạnh, cô cười: “Để tụi nhỏ tự giải quyết việc này với nhau đi. Hơn nữa, em không muốn làm gương xấu cho con gái mình.”
Nghiêm Quân Thành cũng không ép buộc cô, anh cuộn tấm chi phiếu lại thành một quả bóng và giữ nó trong lòng bàn tay, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Vậy, nếu không có việc gì nữa thì em lên trước nhé?”
Trịnh Vãn không muốn đánh giá người khác.
Tuy nhiên, hành vi của Nghiêm Quân Thành đã xúc phạm đến cô, có lẽ vì họ đã không gặp nhau trong hai mươi năm, họ không còn học cùng lớp, anh đã quen dùng tiền để giải quyết vấn đề, nhưng cô cảm thấy điều đó thật vô lý.
Giờ đây, sắc mặt cô đã tái nhợt đi rất nhiều.
Nghiêm Quân Thành không trả lời.
Trịnh Vãn cúi xuống mở cửa, trong bóng tối, thậm chí là cô không chú ý rằng váy của mình đang vắt trên đôi giày da của anh.
Nghiêm Quân Thành cụp mắt xuống, nhưng anh không ngăn cản cô lại.
Nhìn xuống gấu váy.
Cửa xe mở ra, một luồng khí lạnh như chẳng thể đợi chờ nữa – cứ thế mà xâm chiếm không khí.
Da gà trên cánh tay của Trịnh Vãn nổi rần rần.
Cô nhanh chóng đi xuống xe, đứng ngay bên cạnh xe và dùng vẻ mặt như thường ngày vẫy tay chào anh: “Tạm biệt, lái xe an toàn.”
Nghiêm Quân Thành: “Chờ một chút.”
Vừa nói, anh vừa lấy ra một tấm danh thiếp, kẹp giữa những ngón tay thon thả đưa cho cô: “Danh thiếp của anh, nếu cần gì thì có thể liên lạc với anh.”
Trịnh Vãn hiểu.
Nếu cô hối hận vì hôm nay đã từ chối anh và nếu trong tương lai vẫn muốn có một tấm chi phiếu, anh sẽ đưa cho cô như đã hứa.
Bấy giờ, khi nhìn Nghiêm Quân Thành, cô chỉ cảm thấy anh thật xa lạ mà thôi, đúng là họ đã không còn quen thuộc với nhau nữa, cách nhau hai mươi năm trời, mỗi người đều có những cuộc gặp gỡ khác nhau, nhưng anh của bây giờ lại khiến cô không thoải mái, không thoải mái một chút nào cả. Tư thế cao ngất của anh trông như đang bố thí cho cô vậy.
Dù ở độ tuổi trẻ trung và sung sức nhất, cô cũng không thể làm ra được cái động tác như là ném danh thiếp vào mặt anh như anh của bây giờ.
Huống chi, mấy năm qua cô cũng đã nếm trải qua hết thảy mọi sự ấm áp và lạnh lẽo của lòng người, bây giờ cô cũng đã hiểu được những việc mà trước kia cô không thể hiểu được.
Anh không còn là người mà cô có thể xúc phạm nữa.
Nghiêm Quân Thành nhìn cô, anh trông thấy cô trầm mặc, sau đó cô mím môi ngẩng đầu, đêm nay trăng sáng nhưng dường như chẳng thể sáng đến đáy mắt cô, cô nhẹ nhàng đáp rằng: “Được.”
Cô cầm lấy tấm thiệp.
Không có sự bất bình trong ánh mắt.
Giờ đây, đến cả những người bạn từng thân thiết nhất cũng lập gia đình, ăn nói phải cẩn trọng, huống hồ chi đây còn là người yêu cũ hai mươi năm không quen không biết.
Cô không rõ tính tình hiện giờ của anh nên không biết, liệu việc mình từ chối chi phiếu của anh rồi bây giờ lại từ chối danh thiếp của anh, có chọc giận anh hay không.
Chiếc xe này, khí chất bao trùm lấy anh và thái độ thận trọng của cô giáo Triệu khi nói chuyện với anh, tất cả đều cho thấy địa vị hiện giờ của anh rất đặc biệt.
Cô không muốn làm phật ý anh nên lặng lẽ nhận lấy rồi bỏ vào túi, không thèm nhìn nó lấy một cái.
Nghiêm Quân Thành nhìn đi chỗ khác và không nói gì thêm nữa.
Trịnh Vãn mỉm cười chào tạm biệt anh rồi quay người đi vào tòa nhà, ánh sáng như mờ như ảo, dường như cô đã lặng lẽ đi ngang qua một đôi nam nữ chưa trưởng thành.
“Anh sẽ thích em mãi mãi chứ?” Con gái rất ám ảnh với câu hỏi này, ngón tay cô giật giật vạt áo anh, cố gắng để có được câu trả lời.
Sau nụ hôn, chàng trai cúi xuống và vùi vào hõm cổ cô để bình ổn lại nhịp thở, rồi đáp lời bằng đã ổn định lại phần nào: “… Không.”
Rõ ràng là cô gái đã tức giận, nhưng những gì cô ấy nói nghe giống như đang bất bình hơn: “Em sẽ làm được.”
Trở lại phòng, Trịnh Vãn lấy danh thiếp từ trong túi ra, cô rất muốn ném nó vào thùng rác, nhưng cô lại do dự trong vài giây, vài giây này trông có vẻ ngắn ngủi, nhưng đã “lắng đọng” lại hai mươi năm qua.
Cô nhướng mày, cẩn thận kẹp tấm danh thiếp cá nhân màu đen mạ vàng vào ngăn trong cùng của túi xách.
Mấy ngày liền sau ngày ấy, Trịnh Tư Vận bám lấy Trịnh Vãn không thôi, hầu như bất cứ khi nào cô ấy rảnh là cô ấy sẽ bám lấy mẹ.
Trên thực tế, sau khi bước vào tuổi dậy thì, Trịnh Tư Vận không còn thân thiết với Trịnh Vãn như vậy nữa, cô ấy cảm thấy xấu hổ khi bày tỏ nội tâm với mẹ mình, thậm chí, sâu thẳm trong thâm tâm mình, cô ấy không coi Trịnh Vãn là phụ nữ, Trịnh Vãn chính là mẹ cô ấy, bởi vậy cô ấy cũng thấy vô cùng ngạc nhiên, không ngờ là cũng có người chủ động giới thiệu đối tượng xem mắt cho mẹ mình.
Trịnh Vãn rất đau đầu.
Kể từ khi Trần Mục qua đời, có rất nhiều người thân và bạn bè xung quanh giới thiệu cho cô, nhưng thật lòng cô không có suy nghĩ hay ý tưởng nào liên quan tới việc này. Một là, cô có tình cảm sâu sắc với Trần Mục, cô không muốn có một mối quan hệ tình cảm khác, đã thế còn bắt đầu chỉ sau hai năm sau khi anh qua đời.
Hai là, cô không muốn tổn thương con gái mình.
Với con cái, cô phải đặc biệt quan tâm đến mọi mặt trong cuộc sống con bé, cô không muốn để một người đàn ông trưởng thành xa lạ bước vào cuộc sống của hai mẹ con cô.
Nếu có một ngày nào đó cô nghĩ đến việc tìm một người bạn đời khác, thì đó sẽ là lúc con gái cô đã trưởng thành.
“Tiểu Vãn, thím đã nhìn cháu lớn lên, thím rất coi trọng cháu.” Thím Trương cười cười mà nhìn Trịnh Vãn, thím ấy nói: “Cháu yên tâm đi, thím đã nói chuyện này với mẹ cháu rồi, ba mẹ đều nghe theo cháu. Cháu đừng từ chối nhé. Thím nói cháu nghe này, điều kiện của người này thật sự rất tốt, kém cháu hai tuổi thôi. Nó hiện là trưởng phòng của một công ty niêm yết lớn, có năng lực kinh tế, mua được nhà lâu rồi, nghe nói là nhà ở ngay cổng tàu điện ngầm, lại còn mua ô tô nữa chứ, có thể gọi nó là trẻ tuổi có triển vọng. Cũng có thể coi thằng nhóc này là họ hàng xa của thím, đẹp trai lại tài giỏi, nhân phẩm thì càng không cần phải nói gì nhiều!”
Da đầu của Trịnh Vãn tê dại, cô đang chuẩn bị từ chối.
Ai ngờ đâu, Trịnh Tư Vận đang làm bài tập trong phòng nãy giờ mà bây giờ đã đứng ở cửa và tò mò hỏi: “Cao bao nhiêu, trông có đẹp không ạ? Và chú ấy có con không? Người ở đâu thế ạ?”
Trịnh Vãn quay đầu lại: “Tư Vận, vào nhà làm bài tập đi, đừng hỏi chuyện của người lớn nữa.”
Trịnh Tư Vận, tuổi tâm lý thực tế là hai mươi tám tuổi: “…”
Ở trước mặt mẹ, cô ấy có thể làm một đứa trẻ mà mãi mãi không có bất kỳ một gánh nặng tâm lý nào, cô ấy mím môi áy náy: “Con chỉ hỏi thôi mà!”
Thím Trương cười nói: “Chuyện này có thể nói cho con bé nghe mà, nó cũng đã mười lăm, mười sáu tuổi rồi. Cháu họ của thím không cao lắm, nhưng cũng không thấp, nghe nói cao gần một mét tám, nhưng thím nghĩ là nó cũng cao.”
Trịnh Tư Vận buột miệng: “Đừng nói là cao một mét sáu rồi làm tròn lên một mét tám nhé ạ?”
“Tư Vận!”
Thím Trương cũng không tức giận: “Không biết nó cao một mét bảy mươi mấy nữa, nhưng cao hơn thím một cái đầu lận đấy.”
Trịnh Tư Vận bắt đầu quan tâm, vội vã hỏi: “Còn gì nữa không ạ?”
Thím Trương: “Nó chưa từng kết hôn, đứa bé này cả đời khổ cực, mồ côi ba mẹ từ rất sớm, lớn lên ở nhà họ hàng, sau khi được nhận vào Đông Thành thì cũng không hề nghỉ ngơi gì, chuyện tình cảm thì lận đận. Khó lắm mới tìm được bạn gái, đến khi bàn bạc chuyện kết hôn, thì ba mẹ nhà gái phản đối, nói là vì nó là trẻ mồ côi, vậy nên hai đứa đã chia tay.”
…
Sau khi tiễn thím Trương đi, Trịnh Vãn đã kiệt quệ.
Cô làm việc cả ngày nay, mới về tới nhà, còn chưa kịp uống miếng nước thì thím Trương đã đến.
Ngồi trên sô pha, một tay cô chống lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi, muốn tĩnh tâm lại.
Ánh sáng mịt mờ trên đầu cô, tự nó tạo nên một bức hoạ.
Trịnh Tư Vận đi tới, ngồi xổm nửa người trước mặt Trịnh Vãn, dựa vào lòng cô: “Mẹ, mẹ không cần nghĩ cho con đâu, con đã… mười lăm tuổi, con biết rất nhiều chuyện, nếu mẹ muốn, mẹ có thể thử tiếp xúc với người khác, chỉ cần mẹ thích thì con sẽ chấp nhận.”
Cô ấy không ích kỷ đến vậy, mặc dù cô ấy hy vọng mẹ luôn ở bên cạnh mình, nhưng cô ấy cũng hy vọng mẹ có thể sống hạnh phúc trong cuộc đời này.
“Con không hiểu chuyện của người lớn đâu.” Trịnh Vãn không hề ngốc nghếch, cô cũng có suy nghĩ của riêng mình: “Trên đời này, ngoại trừ ba con ra, mẹ chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với bất kỳ ai khác, hôn nhân không phải là một nơi ẩn náu an toàn, sống một mình không có gì là không tốt cả.”
Nào có chuyện Trịnh Tư Vận không hiểu điều ấy.
“Con không nói rằng mẹ nhất định phải kết hôn. Con chỉ nói về tình yêu thôi, điều chỉnh cuộc sống của mình và coi đó là niềm vui.”
Trịnh Vãn vô cùng ngạc nhiên, cô nhìn con gái.
Trịnh Tư Vận biết rằng mình đã lỡ lời, bèn vội vã đứng dậy và tìm cách che giấu: “Dù sao đi chăng nữa, chỉ cần mẹ biết rằng, bất kể mẹ có đưa ra quyết định gì thì con đều ủng hộ mẹ, chỉ cần mẹ vui là được!”
Nói rồi, cô ấy tuyệt vọng bỏ chạy.
Đáng tiếc thay, cô ấy đã lỡ lời, lỡ nói ra điều gì đó không phù hợp với lứa tuổi của mình ngay trước mặt mẹ…
…
Cuối cùng, khi Trịnh Vãn không thể chống đỡ nổi dưới sự thuyết phục đầy nhiệt tình của thím Trương, cô đã đồng ý thêm WeChat của người đó.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, vừa bận công việc lại vừa phải chăm sóc con cái, đã thế còn không có thời gian tiếp xúc lâu dài với người ta, chắc là quen nhau vài ngày thì ai nấy đều sẽ hiểu ý định của nhau mà thôi.
Người đàn ông ấy chân thành đến đáng ngạc nhiên.
Sau khi thêm WeChat, người nọ đã gửi một vài bức ảnh sang, bao gồm chứng minh thư, bằng cấp và các loại giấy chứng nhận, và cả thẻ làm việc nữa.
Trịnh Vãn chỉ tình cờ liếc nhìn thấy nó, vậy nên cô không để ý rằng, thẻ làm việc của anh ấy có ghi rõ ràng: Tập đoàn Thành Nguyên.
Bốn chữ này như mang theo “sức mạnh ngàn cân”, như thể là có ai đó đã viết nên và biến nó thành một biểu tượng thương hiệu vậy.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Thật thú vị.
Khi Trịnh Vãn và chủ tịch Nghiêm còn yêu nhau, một người nói “Em sẽ làm được”, nhưng thực tế là cô ấy không làm điều đó. Sau đó, cô ấy yêu người khác và ở bên anh ta mười hai năm, người nọ nói rằng “Không”, nhưng lại yêu một đời.
Chương này tiếp tục thả một trăm phong bì màu đỏ nhá ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.