Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Chương 78

Lâm Miên Miên

03/01/2024

Trịnh Vãn bắt xe tới bệnh viện mẹ Trần đang ở.

Đây là một trong ba bệnh viện công lập đứng đầu ở Đông Thành, gần như ngày nào cũng rất đông đúc, đăng ký khó, khám bệnh càng khó hơn. Trên hành lang khu nội trú để đầy giường bệnh, cô cẩn thận tránh né, khi tới được phòng bệnh, trong phòng bệnh cũng có sáu người, ngoại trừ bệnh nhân ra, còn có hộ lý và người nhà bệnh nhân.

Mẹ Trần mặc quần áo bệnh nhân ngồi ở trên giường.

Chồng của bà ấy là chú Vương đang ngồi bên cạnh gọt táo cho bà ấy.

"Mẹ."

Trịnh Vãn đi tới gọi một tiếng.

Lần cuối cùng hai người gặp nhau cũng đã là một năm trước. Sau khi mẹ Trần tái hôn, cũng đi theo chồng hiện tại tới tỉnh lân cận sinh sống. Trước đây lúc Trần Mục còn sống, ngày lễ ngày Tết đều sẽ đi qua, sau khi Trần Mục không còn, mặc dù hai người muốn duy trì liên lạc nhưng trong lúc nói chuyện vẫn thấy lạ lẫm rất nhiều. Hiện tại hai người cũng chỉ vì tảo mộ và Tư Vận mà liên lạc với nhau.

Bạn thân từ nhỏ của Trịnh Vãn nói với cô: [Nói cho cùng, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu mỏng manh đến mức không đỡ nổi một đòn. Người ta đều nói đàn ông là băng dính hai mặt, không còn lớp băng dính này thì còn ai có thể dính vào nhau được? Có cháu gái cũng như không.]

Đương nhiên, Trịnh Vãn và mẹ Trần trải qua nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa từng xảy ra một lần mâu thuẫn, mặc kệ khoảng cách thế hệ, hai người ở chung đều cực kỳ khách khí.

Có đôi khi, quan hệ giữa người với người chính là như vậy, khách khí cũng có nghĩa là xa lạ.

"Tiểu Vãn." Mẹ Trần muốn đứng dậy.

Chú Vương vội vàng đỡ lấy bà ấy: "Em vẫn còn đang truyền dịch, đừng nhúc nhích."

Nói xong, ông ấy kéo một cái ghế cho Trịnh Vãn, cười nói: "Hết cách rồi, ở đây quá chật chội, bọn chú phải xếp hàng một tháng mới tới lượt vào ở."

Trịnh Vãn đặt hoa quả và sữa bò xuống.

Chú Vương thì thầm một câu: "Tới là được rồi, còn mua đồ làm gì, lãng phí tiền."

"Đều là hoa quả mẹ thích ăn." Trịnh Vãn nói.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy mẹ Trần cũng đã nhìn thấy người cha dượng này của Trần Mục. Khi đó cô cũng rất ngạc nhiên, mẹ Trần thoạt nhìn chính là kiểu phụ nữ dịu dàng đoan trang, không thích nói nhiều, mà vừa khéo chú Vương lại ngược lại. Lần đó, chú Vương bận bịu khắp nơi, một mình ở dưới phòng bếp làm một bàn lớn đầy món ăn, ông ấy cũng rất hay nói. Ngược lại, quan hệ của Trần Mục và người cha dượng này còn thân thiết hơn.

"Anh đi mua ít nước uống đi." Mẹ Trần nói với chồng mình: "Tiểu Vãn thích uống nước chanh, anh đi xem xem gần bệnh viện có bán nước ép hoa quả tươi không?"

Trịnh Vãn vội nói: "Không cần, không cần, con không khát."

Chú Vương đã đứng dậy, cười ha hả nói: "Hai mẹ con cứ ngồi tâm sự đi, chú ra ngoài mua nước uống. Tiểu Vãn, cháu có đói bụng không? Chú mua cho cháu một phần cơm nhé? Muốn ăn cái gì?"

"Gì cũng được ạ." Trịnh Vãn lại nói: "Nếu không đợi cháu ra bên ngoài mua đồ ăn cho ạ?"

"Nửa tháng nay bọn chú ăn đồ ăn ở bên ngoài, còn không bằng căng tin bệnh viện." Chú Vương lại nói: "Nếu không chú đi mua một phần KFC nhé?"

Mẹ Trần cười: "Là Tư Vận thích ăn KFC, Tiểu Vãn không thích ăn cái này."

Chú Vương gãi gãi đầu: "Vậy được rồi, để chú xem."

Đến lúc chú Vương đi rồi, ngược lại Trịnh Vãn và mẹ Trần lại không biết nên nói gì, vẫn là Trịnh Vãn chủ động mở miệng: "Bác sĩ nói thế nào ạ?"

"Bệnh cũ, hàng năm cũng phải tái phát mấy lần." Mẹ Trần đưa quả táo cho cô: "Mẹ đều đã đi hết ba bệnh viện đứng đầu ở thành phố rồi, bác sĩ cũng không nói gì khác, nhưng chú Vương của con nhất định phải dẫn mẹ tới Đông Thành, mà đăng ký rồi kiểm tra ở đây, cũng đã nằm viện gần nửa tháng rồi." Bà ấy dừng lại một chút, nói tiếp: "Không phải ung thư nhưng có lẽ vẫn cần phải nằm viện điều trị một thời gian."

Nghe mẹ Trần nói như vậy, Trịnh Vãn mới thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không phải bác sĩ, căn bệnh đáng sợ nhất có thể nghĩ đến chính là ung thư.

"Vậy thì tốt rồi." Trịnh Vãn nhận lấy quả táo, cắn một miếng: "Thứ sáu, thứ bảy tuần này Tư Vận không có tiết tự học buổi tối. Hai ngày nữa con sẽ dẫn con bé sang đây thăm mẹ một chút."

"Không cần, không cần." Mẹ Trần vội nói: "Thời điểm hiện tại là thời điểm quan trọng của Tư Vận, đến bệnh viện làm gì? Bệnh viện có nhiều bệnh nhân, không tốt cho trẻ con."

Trịnh Vãn không nhịn được cười: "Nếu như Tư Vận nghe được câu này nhất định sẽ nổi nóng, gần đây con bé luôn treo câu mình sắp mười sáu tuổi ở trên miệng."

Mẹ Trần cũng bị chọc cười, cảm khái: "Chỉ chớp mắt mà cục thịt nhỏ cũng đã mười sáu tuổi rồi."

"Để con cho mẹ xem ảnh con bé bây giờ." Trịnh Vãn lấy điện thoại ra, mở ảnh cho mẹ Trần xem.

Năm nay mẹ Trần đã bảy mươi hai tuổi, đôi mắt cũng không được như trước, bà ấy cầm lấy kính lão mình mang theo ở trong hộc tủ, tỉ mỉ ngắm nghía cô bé có dáng vẻ yêu kiều trong ảnh, vui vẻ không thôi: "Nhóc con đúng là càng ngày càng lớn, Tết trước con bé còn đến thành phố của mẹ, mẹ cũng cảm thấy con bé đã cao lớn hơn một năm trước một chút."

"Hai ngày nữa con sẽ dẫn theo Tư Vận đến đây." Trịnh Vãn nói: "Chắc chắn con bé cũng nhớ mẹ lắm."

Lúc này mẹ Trần mới gật đầu đồng ý.

Trịnh Vãn biết rõ, mẹ Trần không thích làm phiền người khác, đến cả con trai mình cũng không muốn làm phiền. Nếu như lần này không phải cô ngẫu nhiên nghe thấy tiếng y tá vọng vào trong điện thoại thì cô tin rằng, mãi cho đến khi mẹ Trần rời khỏi Đông Thành, cô cũng sẽ không biết chuyện này.

"Thành tích của Tư Vận rất tốt. Ở kỳ thi cuối cùng của trường, còn đứng thứ nhất lớp, đứng thứ ba toàn khối." Trịnh Vãn cười: "Cô Triệu chủ nhiệm lớp con bé còn cố ý tán gẫu với con rằng nếu Tư Vận vẫn tiếp tục duy trì như vậy thì chắc chắn trong kỳ tuyển sinh quan trọng kia sẽ không có vấn đề gì. Giáo viên có kỳ vọng rất lớn với con bé, không chỉ muốn con bé đạt điểm cao trong kỳ tuyển sinh mà còn muốn con bé vào được lớp chọn của trường cấp 3."



"Giỏi như vậy sao?" Mẹ Trần cũng cười, bỗng hơi ngừng lại chút rồi nhắc đến con trai mình: "Cha con bé học cũng rất giỏi, cho tới bây giờ cũng không khiến người khác bận tâm."

Trong mắt Trịnh Vãn chứa ý cười: "Vậy nên Tư Vận mới giống anh ấy hơn."

Mẹ Trần di chuyển tầm mắt, dừng lại trên chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải của cô.

Trịnh Vãn cúi đầu nhìn theo tầm mắt của bà ấy: "Vốn dĩ con định tiết thanh minh lần này sẽ nói cho mẹ một tiếng, không ngờ công việc nhiều như vậy, thật sự không đi được... Trước đây không lâu con đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi."

Mẹ Trần sửng sốt hồi lâu, gật đầu: "Rất tốt."

Con trai đi rồi, bà ấy biết chắc chắn sẽ có ngày này, bà ấy cũng đã làm mẹ đơn thân, biết rõ chỉ có một mình khó khăn thế nào. Trịnh Vãn vẫn còn trẻ như vậy, vì phải chăm sóc con nhỏ mà đã ở một mình mấy năm, mỗi khi nhớ tới, bà ấy cũng thở dài không ngừng.

"Trước đó Tư Vận đã nhắc qua với mẹ rồi, cậu ấy là người thế nào?" Mẹ Trần lại quan tâm hỏi.

"Đối xử với con rất tốt, đối xử với Tư Vận cũng rất tốt." Trịnh Vãn cúi thấp đầu, nhỏ nhẹ nói cho xong: "Anh ấy là bạn trai cũ của con, cháu anh ấy và Tư Vận học cùng lớp, nên bọn con gặp lại nhau."

Mẹ Trần nghe vậy thì ngạc nhiên, sau một lát lại do dự, giơ tay lên vỗ vỗ lưng cô, ánh mắt dịu dàng, hiền lành: "Đối xử tốt với các con là được rồi."

...

Trịnh Vãn vẫn luôn ngơ người, đến tám giờ mới đứng dậy: "Ngày mai tan làm con sẽ tới. Bây giờ mẹ có thể ăn canh không? Có kiêng đồ ăn thức uống gì không?"

"Không cần đâu, con cứ lo việc của con đi."

Vẻ mặt chú Vương muốn nói lại thôi.

Hôm nay Trịnh Vãn đến, trong lòng vợ ông ấy rất vui, chỉ là bà ấy hướng nội nên cũng không trực tiếp thể hiện ra.

Rõ ràng từ lúc tới Đông Thành đến giờ, thỉnh thoảng bà ấy vẫn sẽ nhắc tới "Không biết bây giờ Tiểu Vãn và Tư Vận có sống tốt không?", "Ở Đông Thành quá đông đúc, không biết hai mẹ con con bé có thích ứng được không?", v. v... Nhưng sau khi gặp mặt, bà ấy toàn nói những câu khách sáo.

Trịnh Vãn lại cười nói: "Công việc bận rộn cũng sẽ có lúc tan làm mà, đợi đến khi mẹ xuất viện, con sẽ đưa mẹ và chú Vương dạo chơi ở đây."

Chú Vương chỉ sợ vợ mình lại khéo léo từ chối tâm ý này nên đã cướp lời trước khi bà ấy kịp đáp: "Được, lần trước đến Đông Thành là lúc cháu và Tiểu Mục kết hôn, lần đó cũng không đi chơi được mấy, cũng không tham quan nơi nào hay là chụp ảnh gì cả."

Mẹ Trần nhìn thoáng qua chồng mình, cuối cùng vẫn ngầm cho phép.

Sau khi Trịnh Vãn rời khỏi phòng bệnh, cô cố ý đi tới chỗ ý tá dò hỏi, khi biết mẹ Trần tạm thời không cần kiêng gì thì trong lòng tính toán sáng mai sẽ ninh chút canh, làm một chút cơm mang tới.

Cô có chú ý tới mặc dù hôm nay cơm chú Vương mua cũng ngon nhưng dường như mẹ Trần không có hứng thú gì, cũng chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng cơm rồi buông đũa.

...

Khi ra khỏi bệnh viện, cũng vừa đúng tám giờ tối, đã qua giờ cao điểm.

Trịnh Vãn ngồi tàu hỏa về nhà.

Vừa mới đi đến tầng dưới, ngẩng đầu lên nhìn một cái, đèn led trong nhà sáng trưng, bây giờ chưa đến giờ Tư Vận tan học. Cô do dự một chút, vẫn lấy điện thoại ra, gọi điện cho Nghiêm Quân Thành. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, truyền đến giọng nói trầm thấp còn mang theo ý cười của anh: "Có phải muốn anh làm tài xế đến đón em không?"

Trịnh Vãn ngẩng đầu nhìn trăng treo trên bầu trời.

Cô không muốn giấu giếm anh, cũng biết hôm nay nhất định sẽ xảy ra một trận tranh cãi.

"Anh ở nhà à? Em ở dưới nhà, anh xuống dưới đi, chúng ta lên xe ngồi một chút."

Mấy phút sau, Nghiêm Quân Thành từ trên tầng đi xuống, trong tay còn bê một cái bát trong suốt, bên trong là hoa quả rực rỡ màu sắc và sữa chua được trộn chung một chỗ, tỏa ra mùi vị ngọt ngào.

"Anh làm à?"

Nghiêm Quân Thành kiềm chế sự đắc ý mà gật đầu: "Cũng đã để lại cho Tư Vận một bát rồi."

Loại chuyện nhỏ này, căn bản cũng không khó.

Trịnh Vãn nhận lấy, chỉ cảm thấy cái bát trong tay nặng đến mức cô không cầm nổi.

Hai người lên xe, ngồi ở hàng ghế sau, mặc dù cô không thấy ngon miệng nhưng vẫn ăn mấy thìa. Sau khi chuẩn bị một lúc, cô bình tĩnh nói: "Mấy ngày tới, sau khi tan làm em đều có chuyện, anh không cần phải tới đón em đâu. Hôm nay em mới biết, bà nội Tư Vận tới Đông Thành rồi, hiện tại đang nằm viện. Khoảng thời gian tới này, cứ rảnh rỗi là em sẽ đi tới bệnh viện."

Ý cười trên mặt Nghiêm Quân Thành như bị gió thổi mất.

Vẻ mặt anh ảm đạm, khí thế quanh người nặng nề. Bên trong xe yên tĩnh không một tiếng động, chỉ trong nháy mắt, anh còn tưởng rằng mình lại trở về buổi tối hôm đó, giống như có một sợi tơ đang vòng mấy vòng quanh trái tim anh, thắt lại càng ngày càng chặt.

Chỉ có lạnh như băng mới có thể đóng băng tất cả sự nóng nảy chuẩn bị bùng nổ. Dù vậy, lúc anh mở miệng, giọng điệu vẫn có thể gọi là hòa nhã như cũ: "Có thể tìm hộ lý cho bà ấy."



"Không cần." Cô nghiêng người, đặt cái bát vào chỗ trống bên cạnh, lúc này mới nói tiếp: "Em đã hỏi qua rồi, chú Vương, cũng chính là chồng bà ấy ở lại chăm sóc buổi tối. Bọn họ cảm thấy rất phiền, cũng không muốn tìm hộ lý, nếu như không thích hợp còn sẽ tức giận vô cớ."

Nghiêm Quân Thành im lặng, cái cằm vốn sắc bén giờ càng căng chặt hơn.

"Hiếm khi bà ấy mới tới đây, cả hai người đều đã hơn bảy mươi rồi, bệnh viện có rất nhiều chuyện mà bọn họ không hiểu được. Nếu như không phải hôm nay em vô ý biết được thì bọn họ còn định không nói cho em biết, là những bậc bề trên vô cùng hiền lành." Trịnh Vãn khẽ nói: "Đây cũng là chuyện khá đặc thù, em phải tới đó, cũng phải tận tâm chăm sóc bà ấy hết mình. Anh không nên..."

Nói đến đây, cô cũng dừng lại.

Bởi vì cô thật sự không biết nên nói gì sau "anh không nên" nữa.

Cô cũng rất mệt, hôm nay bận bịu ở cửa hàng cả ngày, cho dù người có tinh thần mạnh đến đâu mà ngồi ngốc mấy tiếng ở trong bệnh viện cũng sẽ có cảm giác mệt mỏi, chừ đừng nói đến người nằm viện, cô tới đấy nói chuyện phiếm với bọn họ thì sao chứ?

"Không nên cái gì?" Anh bình tĩnh hỏi.

Trong tiểu khu mới đổi một loạt đèn đường có chức năng cảm ứng, vào lúc người ta đi đến thì đèn mới chiếu sáng.

Bây giờ xung quanh không có một bóng người, đèn đường cũng đã tắt.

Chỉ có vài tia ánh trăng yếu ớt chiếu tới, mà cả người Nghiêm Quân Thành đều đắm chìm trong bóng tối.

"Anh có biết."

"Anh có thể làm gì chứ?"

Nghiêm Quân Thành cúi đầu nhìn bàn tay mình, bình tĩnh trần thuật: "Tường trong nhà treo ảnh chụp của anh ta."

Tiết thanh minh cô bận công việc nên không thể về Nam Thành, anh đê hèn đến mức mừng rõ như điên.

Anh có thể làm gì chứ?

Cho dù anh có thể xóa đi tất cả dấu vết ở xung quanh nhưng anh vẫn không thể đi vào trái tim cô, anh có thể làm gì chứ?

Trịnh Vãn đè tay vào bên cạnh, cố gắng hạ cửa sổ xe xuống tạo thành một khe hở.

Dưỡng khí trong xe càng ngày càng ít, cô cảm thấy mình hít thở không thông, mặc dù đây chỉ là ảo giác của cô.

"Trên tấm ảnh kia không chỉ có anh ấy, còn có Tư Vận và cha mẹ em." Cô cúi thấp đầu xuống, cũng bình tĩnh giống như trần thuật sự thật: "Đó là ảnh gia đình lúc Tư Vận đầy tháng, đây là... Gia đình em."

Ở trong căn nhà của cô và anh sau này, cô tuyệt đối sẽ không treo tấm ảnh kia, nhưng đây là nhà của cô, vào lúc cô còn chưa gặp lại anh, tấm ảnh này cũng đã treo ở trên tường.

"Tấm ảnh mà anh chụp cho em kia." Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh: "Trong những năm kia, hay là từ trước đến giờ em cũng chừng từng giấu đi."

Tấm ảnh kia, Trần Mục cũng đoán được là anh chụp cho cô.

Cô cũng không lấy tấm ảnh ở dưới bàn kính đó ra rồi giấu kỹ.

Nghiêm Quân Thành á khẩu không nói được gì, từ trước đến giờ, khi ở trước mặt cô, anh đều như vậy, đã mất đi năng lực phản kháng, đã mất đi khả năng biện luận. Nào có chuyện anh nói cái gì thì chính là cái đó, rõ ràng là cô nói cái gì thì chính là cái đó. Đến cả ghen ghét, anh cũng đều phải chú ý cẩn thận, nhịn mấy tháng nay, rốt cuộc anh cũng mới nhắc đến chuyện tấm ảnh.

Giống như người mất ngủ, cố gắng rất lâu, tuyệt vọng rất lâu, giấc ngủ say mong muốn trước đó bỗng bị một tiếng động nhỏ đánh thức, sau đó rơi vào tuyệt vọng tỉnh táo hơn.

"Em không giấu đi." Nghiêm Quân Thành trầm tĩnh nói: "Nhưng trong những năm kia, em có từng nhớ tới anh không, dù là một giây phút nào đó? Em so sánh như vậy là không công bằng."

"Không công bằng?" Trịnh Vãn bất đắc dĩ mỉm cười: "Anh còn muốn công bằng thế nào? Đối với anh mà nói, anh chỉ nhìn thấy đó là mẹ của anh ấy, nhưng đối với em mà nói, bà ấy còn là bà nội của Tư Vận, là bậc bề trên của em."

"Em biết ý anh không chỉ là chuyện này mà."

"Nhưng anh đang không vui vì em đi thăm bệnh."

"Anh không vui thì em không đi à?"

"Vậy nên, lần này câu trả lời chính xác là gì? Bà ấy sinh bệnh cũng được, nằm viện cũng được, em không hỏi thăm cũng không đến sao? Anh ấy bảo vệ em nhiều năm như thế, giờ anh ấy đi rồi, em không có thời gian chăm sóc mẹ anh ấy còn không nói, vào tình huống như thế này, em phải làm vừa lòng người chồng hiện tại mà không quan tâm đến sao? Bà ấy không phải người ngoài, bà ấy là bà nội của con em."

Nghiêm Quân Thành cười một tiếng ngắn ngủi: "Làm vừa lòng anh sao?"

"Thật sự người như con chó làm vừa lòng người khác là anh." Anh không nói lời gì để giải thích, chỉ hung hăng nắm lấy tay cô, để sát ở trên mặt mình: "Là anh như vậy."

Trịnh Vãn muốn cuộn ngón tay mình lại theo bản năng nhưng lại sợ móng tay mình làm đau anh nên yếu ớt buông ra.

"Là anh như vậy, lúc em chỉ cho một mình anh sắc mặt tốt, anh cũng sẽ vẫy đuôi chạy tới."

"Là anh biết rõ ảnh của anh ta được treo trên tường mà còn muốn cùng sống ở bên này."

"Là..." Hầu kết anh lăn lên lăn xuống: "Là anh hiện tại lửa giận đang đốt cháy nhưng vẫn muốn kéo tay của em để cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook