Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu
Chương 87
Lâm Miên Miên
03/01/2024
Vui sướng phát điên, như mở cờ trong bụng, mừng rỡ không kể xiết.
Tất cả những từ ngữ này đều không đủ để hình dung tâm trạng của Nghiêm Quân Thành vào giờ phút này.
Mặt anh tươi phơi phới như gió xuân, mới đóng cửa lại đã không chờ nổi nữa mà đặt cô lên tường. Bàn về sức thở thì Trịnh Vãn tuyệt đối không phải là đối thủ của Nghiêm Quân Thành. Giữa cái hôn kịch liệt làm người ta hít thở không thông này, nếu không phải anh đang ôm lấy eo cô thì e rằng cô đứng không vững mà trượt xuống rồi.
Trịnh Vãn cũng lo mình sẽ tắt thở nên từ lúc mới bắt đầu đã đưa tay hết đẩy rồi lại đánh nhưng anh đều thờ ơ, không bị ảnh hưởng chút nào.
Anh lật ngược tay cô lại đè lên đỉnh đầy.
Đúng là cô không làm gì được anh thật. Thể lực của hai người vốn đã có sự chênh lệch rồi nên cô chỉ có thể nhẫn tâm cắn xuống lưỡi anh như trừng phạt.
Cuối cùng thì cái tên đầu têu muốn cướp hết không khí không cho người ta thở kia cũng khôi phục được vẻ tỉnh táo ngắn ngủi. Anh buông lỏng tay một chút để cô thở hồng hộc lấy sức.
Sau đó Nghiêm Quân Thành ôm Trịnh Vãn vào phòng khách trong căn phòng hạng sang. Khách sạn này nằm ở khu vực trung tâm phồn hoa nhất của thành phố, lại vừa lên đèn nên ánh sáng lung linh rất đẹp mắt, làm cho màn đêm càng thêm thần bí và lãng mạn.
"Sao em lại tới đây?"
Từ khi mở cửa đến giờ đã một lúc lâu rồi anh mới nói với cô câu đầu tiên.
Có lẽ là vì muốn chứng thực tất cả mọi thứ không phải là giấc mơ, không phải là do anh tự tưởng tượng ra nên anh đã giơ tay ra bóp bóp mặt cô như một đứa trẻ, sau đó lại nâng cằm cô lên mổ một cái lên đôi môi đã tê dại kia.
Trịnh Vãn hất anh ra: "Anh muốn bóp thì tự mà bóp mình đi chứ, bóp em cũng vô dụng thôi."
Trên thế giới này trừ Trịnh Vãn ra thì không còn ai thấy được cảnh Nghiêm Quân Thành đùa giỡn lưu manh không biết xấu hổ như này nữa.
Anh mặt dày vô sỉ túm tay cô qua dán lên mặt mình rồi cất giọng trầm thấp: "Được, vậy em đánh anh một chút để anh xem có đau không nào?"
"Chưa gặp ai như anh." Lại còn chủ động nói muốn cô đánh mình nữa chứ.
"Nơi này còn ai nữa đâu."
Nghiêm Quân Thành không hề quan tâm đến chuyện này. Nếu đến cả khi ở trước mặt cô mà cũng phải kiềm chế bản tính của mình thì tình yêu của anh không còn tinh thuần nữa rồi. Anh mặc kệ thế giới này ra sao, bọn họ là người yêu thân mật nhất thì nên thẳng thắn đối đãi với nhau mới đúng. Cô đã từng thấy vết sẹo mà bình thường anh không bao giờ cho người khác xem, mà anh cũng đã nhìn thấy một mặt không tỳ vết như bạch ngọc của cô rồi.
Làm người không nên quá dối trá, ngay cả cơ thể cũng có thể cho đối phương nhìn không giữ lại chút nào mà chẳng lẽ lòng còn phải ngụy trang che giấu ư? Như vậy không khỏi quá không có ý nghĩa.
Trịnh Vãn cười tủm mắt cong cả mắt vỗ nhẹ lên mặt anh một cái.
Sao đột nhiên cô lại muốn tới đây tặng cho anh một niềm vui bất ngờ chứ? Có lẽ là vì người này ngày hôm trước đã rất ngây thơ tranh công trước mặt cô chăng?
Anh đi công tác luôn phải có những bữa tiệc xã giao với các ông lớn khác. Những người tầm tuổi bọn họ cũng có người không hút thuốc lá nhưng thật sự là hiếm đến nỗi có thể đếm được trên đầu ngón tay. Dù sao thì ở trong nước, thuốc lá mới thật sự là sản phẩm đứng đầu về tiền thuế mà.
Lúc gọi video, anh đã đắc ý tỏ vẻ mình rất sạch sẽ.
Trịnh Vãn cũng lười phải bóc phốt anh. Rõ ràng là trước kia anh có hút mà, đặc biệt là lúc lòng dạ phiền muộn, anh lại hút không thua bất kỳ ai. Bây giờ mới cai thuốc đã bày ra dáng vẻ "Cả đám các người bẩn cả, mỗi anh đây là sạch". Cũng may mà chỉ mỗi trước mặt cô anh mới bày ra dáng vẻ này.
Những lúc như thế cô lại cảm thấy anh rất dễ thương.
Dễ thương đến nỗi muốn xuyên tay qua màn hình điện thoại mà sờ mặt anh một cái.
Cho nên cô mới liên lạc với Hà Thanh Nguyên để lên kế hoạch về niềm vui bất ngờ ngày.
"Tư Vận đâu?" Nghiêm Quân Thành cuối cùng cũng thoát được ra khỏi niềm vui không gì tả nổi này và nhớ ra trong nhà còn có một đứa con gái, thế là anh hỏi cô.
"Mẹ em tới Đông Thành giải quyết một số chuyện. Bà cũng muốn ở với Tư Vận vài ngày."
Bấy giờ Nghiêm Quân Thành mới yên tâm, lại dây dưa với cô thêm một hồi lâu trong phòng. Nếu không phải Trịnh Vãn nói mình đói, muốn ăn tối thì anh cũng sẽ xem mình thành thần tiên không ăn khói lửa nhân gian, chỉ bằng lòng ở nơi thế ngoại đào nguyên với nàng cả đời mất.
Hai người tay nắm tay đi trên đường.
Tháng năm rồi nên rất nhiều thành phố đã bước chân sang mùa hè. Trước kia mỗi lần tới thành phố khác hoặc đất nước khác công tác, Nghiêm Quân Thành thường không bao giờ lãng phí dù chỉ là một giây vào những chuyện không liên quan đến công việc chứ chưa bàn đến chuyện đi dạo.
Trịnh Vãn đã qua cái tuổi thích đi nghiên cứu xem nơi nào ăn ngon rồi nên hai người thoải mái đi tìm địa điểm ăn uống.
Sau khi ăn cơm xong, bọn họ lại tới công viên gần khách sạn để đi bộ tiêu thực.
Vì hôm nay nhận được một món quà làm tâm trạng vui vẻ nên Nghiêm Quân Thành nói nhiều hơn thường ngày. Không nói đến sự nghiệp thành công thì bản thân anh cũng là một người có kiến thức uyên bác. Những năm gần đây anh cũng không phải bịt tai không biết gì về thế giới bên ngoài như mùa hè năm mười chín tuổi ấy nữa mà đã đi qua rất nhiều quốc gia rồi, cũng gặp được người đến từ các ngành nghề khác nhau. Chỉ riêng trải nghiệm cá nhân thôi là cũng đủ để anh viết thành một cuốn sách rồi.
Trịnh Vãn cũng nghe đến mê mẩm.
Tổng giám đốc Nghiêm ít nói lạnh lùng trong mắt người ngoài thật ra cũng là một người nói nhiều. Chẳng qua tất cả những gì anh muốn bày tỏ chỉ có mấy người nghe được thôi.
Người được nghe anh nói nhiều nhất chính là Trịnh Vãn.
Một câu chuyện nhỏ bình thường thôi mà anh cũng có thể hứng thú bừng bừng thảo luận với cô cả buổi.
...
Hai giờ sáng, Trịnh Vãn thoát thân được trong một thời gian ngắn bèn lần mò lấy điện thoại di động từ dưới gối lên. Trong bóng tối, màn hình điện thoại chiếu sáng mặt cô, để lộ gò má trắng nõn còn dính một ít mồ hôi và dính mấy sợi tóc đen nhếch nhác.
Một giây tiếp theo, cô lại bị anh vớt về.
Tiếng rên rỉ vỡ vụn tiếp tục vang lên liên tục. Cô không biết tạm xa nhau một thời gian ngắn có thắng được nồng nàn ngày nào cũng bên nhau hay không, cô biết là mình sắp bị anh dày vò chết rồi.
Mây quang mưa ngừng.
Giọng nói vốn êm ái của Trịnh Vãn cũng trở nên khàn khàn, cũng không muốn mở mắt ra nữa: "Ngoài miệng thì lúc nào cũng nói yêu mình. Trên thực tế thì lúc nào cũng vùi dập mình hăng hơn người khác". Cô thật sự bị người vẫn còn làm loạn trên người mình chọc cho phiền chết, đến nỗi phải nhấc cánh tay mềm nhũn vô lực lên vỗ mặt anh: "Người anh làm bằng sắt đấy à?"
Làm mãi không biết mệt phải không?
Anh làm bằng sắt chứ cô thì không.
Quả nhiên người đã rơi vào mê tình thì nghe cái gì cũng thành lệch lạc.
Nghiêm Quân Thành thưởng thức câu cô nói, không biết là chọt trúng chỗ nào trong lòng mà anh lại cúi người hôn cô, còn rất đắc ý mà cười một tiếng nữa chứ.
-
Bà Trịnh chỉ có một cô con gái là Trịnh Vãn, cũng chỉ có một đứa cháu gái là Trịnh Tư Vận. Từ khi biết đến sự tồn tại của Tư Vận đến giờ, người làm bà ngoại như bà ấy đã rất yêu thích đứa bé này rồi. Sau khi Tư Vận chào đời, bà ấy lại càng yêu thương cháu gái đến tận xương tuỷ. Tình cảm giữa hai ông cháu cũng rất sâu đậm. Buổi tối bà Trịnh không muốn ngủ ở phòng của con gái và con rể nên đã chen chúc với Tư Vận trên chiếc giường nhỏ.
Tư Vận thân mật ôm lấy bà Trịnh.
Bà ấy bật cười: "Sao giống chó con vậy hả? Mỗi lần làm sai chuyện gì là cháu lại muốn ngủ với bà ngoại."
"Lần này cháu không làm gì sai cả." Trịnh Tư Vận lẩm bẩm: "Chỉ là nhớ bà thôi!"
"Được được được, chờ cháu thi chuyển cấp xong còn mấy tháng nghỉ ngơi lận. Cháu muốn về Nam Thành ở với ông bà ngoại không?"
"Bà và ông ngoại không về Đông Thành ạ?" Trịnh Tư Vận hỏi.
Bà Trịnh cười xoa đầu Trịnh Tư Vận một cái: "Hai ông bà ở bên kia quen rồi. Hơn nữa bây giờ mẹ cháu đã có cuộc sống gia đình của riêng mình. Ông bà coi như không còn gì phải lo nữa."
"Vậy cũng được..." Trịnh Tư Vận nói: "Dù sao thì ở bên Nam Thành cũng phù hợp để dưỡng lão hơn."
"Thi cử có áp lực lắm không?" Đây là chuyện bà Trịnh lo lắng nhất: "Bà thấy cháu gầy hơn năm ngoái nhiều lắm đấy. Có phải học tập áp lực quá không?"
"Không phải đâu ạ! Trời nóng lên nên cháu cũng theo đó mà gầy thôi. Hơn nữa chỉ cần nghĩ đến việc sắp thi là cháu lại không hề căng thẳng, chỉ thấy hưng phấn thôi."
"Thời buổi bây giờ học sinh đứa nào cũng áp lực lớn." Bà Trịnh nói: "Bây giờ mới là thi lên cấp ba thôi, sau này còn có thi đại học nữa."
"Cũng chịu thôi ạ, cổ đại còn phải gian khổ học tập cả mười năm lận, có cả khoa cử nữa. Dù sao thì bây giờ cháu cũng tình nguyện chịu khổ một chút để sau này được thoải mái hơn." Trịnh Tư Vận đáp: "Cháu muốn vào học trường tốt nhất, kiếm rất rất nhiều tiền để mẹ cháu, ông và bà ngoại được hưởng phúc. Cháu ước vậy đấy."
Bà Trịnh sững người mất mấy giây: "Không còn gì nữa hả?"
"Không ạ."
"Đứa bé ngốc này." Bà Trịnh nhéo mũi Trịnh Tư Vận: "Sau này cháu phải làm chuyện mà cháu thích. Bà và ông ngoại cháu đã hưởng phúc từ lâu rồi. Ông bà đã về hưu, lại không cần đi làm, mỗi tháng còn được quốc gia phát lương hưu cho nữa. Không cần phải đi làm thành ra không có việc gì làm là ông ngoại cháu lại đi câu cá đánh cờ, bà thì học nhảy và luyện kiếm..."
Trịnh Tư Vận nhỏ giọng nói: "Về hưu coi bộ cũng tốt quá ha bà!"
Nghe nữa là đến cả cô bé cũng phải ước ao!
"Nói đến mẹ cháu đi. Mẹ cháu có công việc riêng, tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, cũng có thể nuôi cháu nữa. Căn nhà này thuộc quyền sở hữu của mẹ cháu. Ở Nam Thành con bé còn có hai căn nhà nữa. Vậy sao có thể nói là không phải hưởng phúc chứ? Mẹ và chú của cháu càng không cần phỉa nói. Chú cháu cũng là một người dính người cơ. Đã bốn mươi tuổi rồi mà đếm xem mỗi ngày chú cháu gọi cho mẹ cháu mấy cuộc điện thoại kìa? Đêm nay mẹ cháu tới rồi là một cuộc cũng chẳng thèm gọi về nữa, chậc." Bà Trịnh cười: "Cho nên mẹ cháu, bà và ông ngoại cháu đều đã được hưởng phúc rồi."
Nghe thấy lời này, bỗng nhiên Trịnh Tư Vận ngẩn người.
Đúng vậy. Hình như lời bà ngoại nói... Cũng không sai nhỉ?
Bà Trịnh không chống lại được cơn buồn ngủ nên sau khi nói xong thì ngủ mất.
Nhưng Trịnh Tư Vận thì vẫn nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ về chuyện này.
Mãi đến ngày thứ hai cô bé tới trường. Trước kia mỗi lần đi học là cô bé lại cắm đầu xông thẳng về toà nhà dạy học nhưng hôm nay cô bé lại ngẩng đầu nhìn lên chữ viết trên vách tường của trường...
Trời cao để chim bay, biển rộng để cá nhảy
Trịnh Tư Vận dừng bước, nội tâm như được một luồng sáng chiếu vào.
Mãi đến khi có người kéo kéo mũ cô bé. Trịnh Tư Vận nghiêng đầu thấy Nghiêm Dục. Đặng Mạc Ninh đứng bên cạnh đang giơ hai tay lên biện giải cho bản thân: "Không phải tôi kéo đâu, là anh cậu kéo đấy!"
Trịnh Tư Vận im lặng mất mấy giây rồi không khách khí đuổi theo Nghiêm Dục mà đánh, khăng khăng phải trị cái tật hở chút là kéo mũ người ta này của cậu ta!
Tiếng cười của ba người truyền đi rất xa.
-
Sáng sớm, lúc Nghiêm Quân Thành người làm bằng sắt rời giường với tinh thần sảng khoái thì Trịnh Vãn vẫn đang ngủ say.
Anh không đi ngay mà ngồi xuống mép giường quyến luyến không thôi ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngủ say của cô. Mãi đến khi màn hình điện thoại di động sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng, anh mới đứng dậy ra khỏi phòng, trước khi rời đi còn cố ý để một tờ giấy lại. Mặc dù cả hai người bọn họ đều coi bất ngờ này là "cuộc tập dượt tuần trăng mật" nhưng anh vẫn phải tiếp tục hoàn thành công việc còn dang dở.
Có người yêu chờ ở khách sạn nên hiệu suất làm việc vốn đã cao của Nghiêm Quân Thành hôm nay lại càng phát huy đến trình độ cao nhất.
Tất nhiên yêu cầu của anh với người khác cũng cao lên theo.
Một cuộc hội nghị vốn là đến bốn năm giờ chiều mới xong cứ thế mà bị tiết tấu làm việc như chớp giật của Nghiêm Quân Thành làm cho kết thúc trước cả một tiếng đồng hồ.
Giống như hai ngày trước, mặc dù mọi người đều biết rằng Nghiêm Quân Thành sẽ từ chối lời mời nhưng bọn họ vẫn phải lặp lại lời xã giao đó.
"Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, tổng giám đốc Nghiêm, tổng giám đốc Hứa, hay là tôi làm chủ mời hai người một bữa nhé? Hai người muốn uống trà hay uống rượu đều được cả. Tôi sẽ cho người đi sắp xếp."
Tổng giám đốc Hứa không lên tiếng ngay mà nhìn về phía Nghiêm Quân Thành.
Hai người là bạn học chung trường đại học. Tổng giám đốc Hứa cũng được xem như là đàn em của Nghiêm Quân Thành. Sau này Nghiêm Quân Thành cũng từng đề bạt anh ta nhiều lần trong công việc nên có qua có lại, lúc tập đoàn Thành Nguyên cần thì anh ta cũng sẽ không thể chối từ. Ngoài việc là đàn anh thì anh ta còn xem Nghiêm Quân Thành như nửa anh cả của mình nữa. Cho dù chỉ là loại chuyện nhỏ bé như ăn một bữa cơm anh ta cũng theo thói quen chờ Nghiêm Quân Thành đưa ra quyết định trước.
Nghiêm Quân Thành mỉm cười từ chối: "Tổng giám đốc Triệu khách khí rồi, chẳng qua hôm nay tôi thật sự không rảnh."
Ngày hôm qua anh cũng đưa ra lý do như vậy.
Tổng giám đốc Triệu cũng chuẩn bị tinh thần rồi nên không có ý định thuyết phục thêm nữa, đang định gật đầu thì chỉ nghe tổng giám đốc Nghiêm cố ý thoải mái vu vơ giải thích thêm một câu: "Ngại quá, hôm qua bà nhà tôi từ Đông Thành tới."
Tất cả những từ ngữ này đều không đủ để hình dung tâm trạng của Nghiêm Quân Thành vào giờ phút này.
Mặt anh tươi phơi phới như gió xuân, mới đóng cửa lại đã không chờ nổi nữa mà đặt cô lên tường. Bàn về sức thở thì Trịnh Vãn tuyệt đối không phải là đối thủ của Nghiêm Quân Thành. Giữa cái hôn kịch liệt làm người ta hít thở không thông này, nếu không phải anh đang ôm lấy eo cô thì e rằng cô đứng không vững mà trượt xuống rồi.
Trịnh Vãn cũng lo mình sẽ tắt thở nên từ lúc mới bắt đầu đã đưa tay hết đẩy rồi lại đánh nhưng anh đều thờ ơ, không bị ảnh hưởng chút nào.
Anh lật ngược tay cô lại đè lên đỉnh đầy.
Đúng là cô không làm gì được anh thật. Thể lực của hai người vốn đã có sự chênh lệch rồi nên cô chỉ có thể nhẫn tâm cắn xuống lưỡi anh như trừng phạt.
Cuối cùng thì cái tên đầu têu muốn cướp hết không khí không cho người ta thở kia cũng khôi phục được vẻ tỉnh táo ngắn ngủi. Anh buông lỏng tay một chút để cô thở hồng hộc lấy sức.
Sau đó Nghiêm Quân Thành ôm Trịnh Vãn vào phòng khách trong căn phòng hạng sang. Khách sạn này nằm ở khu vực trung tâm phồn hoa nhất của thành phố, lại vừa lên đèn nên ánh sáng lung linh rất đẹp mắt, làm cho màn đêm càng thêm thần bí và lãng mạn.
"Sao em lại tới đây?"
Từ khi mở cửa đến giờ đã một lúc lâu rồi anh mới nói với cô câu đầu tiên.
Có lẽ là vì muốn chứng thực tất cả mọi thứ không phải là giấc mơ, không phải là do anh tự tưởng tượng ra nên anh đã giơ tay ra bóp bóp mặt cô như một đứa trẻ, sau đó lại nâng cằm cô lên mổ một cái lên đôi môi đã tê dại kia.
Trịnh Vãn hất anh ra: "Anh muốn bóp thì tự mà bóp mình đi chứ, bóp em cũng vô dụng thôi."
Trên thế giới này trừ Trịnh Vãn ra thì không còn ai thấy được cảnh Nghiêm Quân Thành đùa giỡn lưu manh không biết xấu hổ như này nữa.
Anh mặt dày vô sỉ túm tay cô qua dán lên mặt mình rồi cất giọng trầm thấp: "Được, vậy em đánh anh một chút để anh xem có đau không nào?"
"Chưa gặp ai như anh." Lại còn chủ động nói muốn cô đánh mình nữa chứ.
"Nơi này còn ai nữa đâu."
Nghiêm Quân Thành không hề quan tâm đến chuyện này. Nếu đến cả khi ở trước mặt cô mà cũng phải kiềm chế bản tính của mình thì tình yêu của anh không còn tinh thuần nữa rồi. Anh mặc kệ thế giới này ra sao, bọn họ là người yêu thân mật nhất thì nên thẳng thắn đối đãi với nhau mới đúng. Cô đã từng thấy vết sẹo mà bình thường anh không bao giờ cho người khác xem, mà anh cũng đã nhìn thấy một mặt không tỳ vết như bạch ngọc của cô rồi.
Làm người không nên quá dối trá, ngay cả cơ thể cũng có thể cho đối phương nhìn không giữ lại chút nào mà chẳng lẽ lòng còn phải ngụy trang che giấu ư? Như vậy không khỏi quá không có ý nghĩa.
Trịnh Vãn cười tủm mắt cong cả mắt vỗ nhẹ lên mặt anh một cái.
Sao đột nhiên cô lại muốn tới đây tặng cho anh một niềm vui bất ngờ chứ? Có lẽ là vì người này ngày hôm trước đã rất ngây thơ tranh công trước mặt cô chăng?
Anh đi công tác luôn phải có những bữa tiệc xã giao với các ông lớn khác. Những người tầm tuổi bọn họ cũng có người không hút thuốc lá nhưng thật sự là hiếm đến nỗi có thể đếm được trên đầu ngón tay. Dù sao thì ở trong nước, thuốc lá mới thật sự là sản phẩm đứng đầu về tiền thuế mà.
Lúc gọi video, anh đã đắc ý tỏ vẻ mình rất sạch sẽ.
Trịnh Vãn cũng lười phải bóc phốt anh. Rõ ràng là trước kia anh có hút mà, đặc biệt là lúc lòng dạ phiền muộn, anh lại hút không thua bất kỳ ai. Bây giờ mới cai thuốc đã bày ra dáng vẻ "Cả đám các người bẩn cả, mỗi anh đây là sạch". Cũng may mà chỉ mỗi trước mặt cô anh mới bày ra dáng vẻ này.
Những lúc như thế cô lại cảm thấy anh rất dễ thương.
Dễ thương đến nỗi muốn xuyên tay qua màn hình điện thoại mà sờ mặt anh một cái.
Cho nên cô mới liên lạc với Hà Thanh Nguyên để lên kế hoạch về niềm vui bất ngờ ngày.
"Tư Vận đâu?" Nghiêm Quân Thành cuối cùng cũng thoát được ra khỏi niềm vui không gì tả nổi này và nhớ ra trong nhà còn có một đứa con gái, thế là anh hỏi cô.
"Mẹ em tới Đông Thành giải quyết một số chuyện. Bà cũng muốn ở với Tư Vận vài ngày."
Bấy giờ Nghiêm Quân Thành mới yên tâm, lại dây dưa với cô thêm một hồi lâu trong phòng. Nếu không phải Trịnh Vãn nói mình đói, muốn ăn tối thì anh cũng sẽ xem mình thành thần tiên không ăn khói lửa nhân gian, chỉ bằng lòng ở nơi thế ngoại đào nguyên với nàng cả đời mất.
Hai người tay nắm tay đi trên đường.
Tháng năm rồi nên rất nhiều thành phố đã bước chân sang mùa hè. Trước kia mỗi lần tới thành phố khác hoặc đất nước khác công tác, Nghiêm Quân Thành thường không bao giờ lãng phí dù chỉ là một giây vào những chuyện không liên quan đến công việc chứ chưa bàn đến chuyện đi dạo.
Trịnh Vãn đã qua cái tuổi thích đi nghiên cứu xem nơi nào ăn ngon rồi nên hai người thoải mái đi tìm địa điểm ăn uống.
Sau khi ăn cơm xong, bọn họ lại tới công viên gần khách sạn để đi bộ tiêu thực.
Vì hôm nay nhận được một món quà làm tâm trạng vui vẻ nên Nghiêm Quân Thành nói nhiều hơn thường ngày. Không nói đến sự nghiệp thành công thì bản thân anh cũng là một người có kiến thức uyên bác. Những năm gần đây anh cũng không phải bịt tai không biết gì về thế giới bên ngoài như mùa hè năm mười chín tuổi ấy nữa mà đã đi qua rất nhiều quốc gia rồi, cũng gặp được người đến từ các ngành nghề khác nhau. Chỉ riêng trải nghiệm cá nhân thôi là cũng đủ để anh viết thành một cuốn sách rồi.
Trịnh Vãn cũng nghe đến mê mẩm.
Tổng giám đốc Nghiêm ít nói lạnh lùng trong mắt người ngoài thật ra cũng là một người nói nhiều. Chẳng qua tất cả những gì anh muốn bày tỏ chỉ có mấy người nghe được thôi.
Người được nghe anh nói nhiều nhất chính là Trịnh Vãn.
Một câu chuyện nhỏ bình thường thôi mà anh cũng có thể hứng thú bừng bừng thảo luận với cô cả buổi.
...
Hai giờ sáng, Trịnh Vãn thoát thân được trong một thời gian ngắn bèn lần mò lấy điện thoại di động từ dưới gối lên. Trong bóng tối, màn hình điện thoại chiếu sáng mặt cô, để lộ gò má trắng nõn còn dính một ít mồ hôi và dính mấy sợi tóc đen nhếch nhác.
Một giây tiếp theo, cô lại bị anh vớt về.
Tiếng rên rỉ vỡ vụn tiếp tục vang lên liên tục. Cô không biết tạm xa nhau một thời gian ngắn có thắng được nồng nàn ngày nào cũng bên nhau hay không, cô biết là mình sắp bị anh dày vò chết rồi.
Mây quang mưa ngừng.
Giọng nói vốn êm ái của Trịnh Vãn cũng trở nên khàn khàn, cũng không muốn mở mắt ra nữa: "Ngoài miệng thì lúc nào cũng nói yêu mình. Trên thực tế thì lúc nào cũng vùi dập mình hăng hơn người khác". Cô thật sự bị người vẫn còn làm loạn trên người mình chọc cho phiền chết, đến nỗi phải nhấc cánh tay mềm nhũn vô lực lên vỗ mặt anh: "Người anh làm bằng sắt đấy à?"
Làm mãi không biết mệt phải không?
Anh làm bằng sắt chứ cô thì không.
Quả nhiên người đã rơi vào mê tình thì nghe cái gì cũng thành lệch lạc.
Nghiêm Quân Thành thưởng thức câu cô nói, không biết là chọt trúng chỗ nào trong lòng mà anh lại cúi người hôn cô, còn rất đắc ý mà cười một tiếng nữa chứ.
-
Bà Trịnh chỉ có một cô con gái là Trịnh Vãn, cũng chỉ có một đứa cháu gái là Trịnh Tư Vận. Từ khi biết đến sự tồn tại của Tư Vận đến giờ, người làm bà ngoại như bà ấy đã rất yêu thích đứa bé này rồi. Sau khi Tư Vận chào đời, bà ấy lại càng yêu thương cháu gái đến tận xương tuỷ. Tình cảm giữa hai ông cháu cũng rất sâu đậm. Buổi tối bà Trịnh không muốn ngủ ở phòng của con gái và con rể nên đã chen chúc với Tư Vận trên chiếc giường nhỏ.
Tư Vận thân mật ôm lấy bà Trịnh.
Bà ấy bật cười: "Sao giống chó con vậy hả? Mỗi lần làm sai chuyện gì là cháu lại muốn ngủ với bà ngoại."
"Lần này cháu không làm gì sai cả." Trịnh Tư Vận lẩm bẩm: "Chỉ là nhớ bà thôi!"
"Được được được, chờ cháu thi chuyển cấp xong còn mấy tháng nghỉ ngơi lận. Cháu muốn về Nam Thành ở với ông bà ngoại không?"
"Bà và ông ngoại không về Đông Thành ạ?" Trịnh Tư Vận hỏi.
Bà Trịnh cười xoa đầu Trịnh Tư Vận một cái: "Hai ông bà ở bên kia quen rồi. Hơn nữa bây giờ mẹ cháu đã có cuộc sống gia đình của riêng mình. Ông bà coi như không còn gì phải lo nữa."
"Vậy cũng được..." Trịnh Tư Vận nói: "Dù sao thì ở bên Nam Thành cũng phù hợp để dưỡng lão hơn."
"Thi cử có áp lực lắm không?" Đây là chuyện bà Trịnh lo lắng nhất: "Bà thấy cháu gầy hơn năm ngoái nhiều lắm đấy. Có phải học tập áp lực quá không?"
"Không phải đâu ạ! Trời nóng lên nên cháu cũng theo đó mà gầy thôi. Hơn nữa chỉ cần nghĩ đến việc sắp thi là cháu lại không hề căng thẳng, chỉ thấy hưng phấn thôi."
"Thời buổi bây giờ học sinh đứa nào cũng áp lực lớn." Bà Trịnh nói: "Bây giờ mới là thi lên cấp ba thôi, sau này còn có thi đại học nữa."
"Cũng chịu thôi ạ, cổ đại còn phải gian khổ học tập cả mười năm lận, có cả khoa cử nữa. Dù sao thì bây giờ cháu cũng tình nguyện chịu khổ một chút để sau này được thoải mái hơn." Trịnh Tư Vận đáp: "Cháu muốn vào học trường tốt nhất, kiếm rất rất nhiều tiền để mẹ cháu, ông và bà ngoại được hưởng phúc. Cháu ước vậy đấy."
Bà Trịnh sững người mất mấy giây: "Không còn gì nữa hả?"
"Không ạ."
"Đứa bé ngốc này." Bà Trịnh nhéo mũi Trịnh Tư Vận: "Sau này cháu phải làm chuyện mà cháu thích. Bà và ông ngoại cháu đã hưởng phúc từ lâu rồi. Ông bà đã về hưu, lại không cần đi làm, mỗi tháng còn được quốc gia phát lương hưu cho nữa. Không cần phải đi làm thành ra không có việc gì làm là ông ngoại cháu lại đi câu cá đánh cờ, bà thì học nhảy và luyện kiếm..."
Trịnh Tư Vận nhỏ giọng nói: "Về hưu coi bộ cũng tốt quá ha bà!"
Nghe nữa là đến cả cô bé cũng phải ước ao!
"Nói đến mẹ cháu đi. Mẹ cháu có công việc riêng, tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, cũng có thể nuôi cháu nữa. Căn nhà này thuộc quyền sở hữu của mẹ cháu. Ở Nam Thành con bé còn có hai căn nhà nữa. Vậy sao có thể nói là không phải hưởng phúc chứ? Mẹ và chú của cháu càng không cần phỉa nói. Chú cháu cũng là một người dính người cơ. Đã bốn mươi tuổi rồi mà đếm xem mỗi ngày chú cháu gọi cho mẹ cháu mấy cuộc điện thoại kìa? Đêm nay mẹ cháu tới rồi là một cuộc cũng chẳng thèm gọi về nữa, chậc." Bà Trịnh cười: "Cho nên mẹ cháu, bà và ông ngoại cháu đều đã được hưởng phúc rồi."
Nghe thấy lời này, bỗng nhiên Trịnh Tư Vận ngẩn người.
Đúng vậy. Hình như lời bà ngoại nói... Cũng không sai nhỉ?
Bà Trịnh không chống lại được cơn buồn ngủ nên sau khi nói xong thì ngủ mất.
Nhưng Trịnh Tư Vận thì vẫn nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ về chuyện này.
Mãi đến ngày thứ hai cô bé tới trường. Trước kia mỗi lần đi học là cô bé lại cắm đầu xông thẳng về toà nhà dạy học nhưng hôm nay cô bé lại ngẩng đầu nhìn lên chữ viết trên vách tường của trường...
Trời cao để chim bay, biển rộng để cá nhảy
Trịnh Tư Vận dừng bước, nội tâm như được một luồng sáng chiếu vào.
Mãi đến khi có người kéo kéo mũ cô bé. Trịnh Tư Vận nghiêng đầu thấy Nghiêm Dục. Đặng Mạc Ninh đứng bên cạnh đang giơ hai tay lên biện giải cho bản thân: "Không phải tôi kéo đâu, là anh cậu kéo đấy!"
Trịnh Tư Vận im lặng mất mấy giây rồi không khách khí đuổi theo Nghiêm Dục mà đánh, khăng khăng phải trị cái tật hở chút là kéo mũ người ta này của cậu ta!
Tiếng cười của ba người truyền đi rất xa.
-
Sáng sớm, lúc Nghiêm Quân Thành người làm bằng sắt rời giường với tinh thần sảng khoái thì Trịnh Vãn vẫn đang ngủ say.
Anh không đi ngay mà ngồi xuống mép giường quyến luyến không thôi ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngủ say của cô. Mãi đến khi màn hình điện thoại di động sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng, anh mới đứng dậy ra khỏi phòng, trước khi rời đi còn cố ý để một tờ giấy lại. Mặc dù cả hai người bọn họ đều coi bất ngờ này là "cuộc tập dượt tuần trăng mật" nhưng anh vẫn phải tiếp tục hoàn thành công việc còn dang dở.
Có người yêu chờ ở khách sạn nên hiệu suất làm việc vốn đã cao của Nghiêm Quân Thành hôm nay lại càng phát huy đến trình độ cao nhất.
Tất nhiên yêu cầu của anh với người khác cũng cao lên theo.
Một cuộc hội nghị vốn là đến bốn năm giờ chiều mới xong cứ thế mà bị tiết tấu làm việc như chớp giật của Nghiêm Quân Thành làm cho kết thúc trước cả một tiếng đồng hồ.
Giống như hai ngày trước, mặc dù mọi người đều biết rằng Nghiêm Quân Thành sẽ từ chối lời mời nhưng bọn họ vẫn phải lặp lại lời xã giao đó.
"Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, tổng giám đốc Nghiêm, tổng giám đốc Hứa, hay là tôi làm chủ mời hai người một bữa nhé? Hai người muốn uống trà hay uống rượu đều được cả. Tôi sẽ cho người đi sắp xếp."
Tổng giám đốc Hứa không lên tiếng ngay mà nhìn về phía Nghiêm Quân Thành.
Hai người là bạn học chung trường đại học. Tổng giám đốc Hứa cũng được xem như là đàn em của Nghiêm Quân Thành. Sau này Nghiêm Quân Thành cũng từng đề bạt anh ta nhiều lần trong công việc nên có qua có lại, lúc tập đoàn Thành Nguyên cần thì anh ta cũng sẽ không thể chối từ. Ngoài việc là đàn anh thì anh ta còn xem Nghiêm Quân Thành như nửa anh cả của mình nữa. Cho dù chỉ là loại chuyện nhỏ bé như ăn một bữa cơm anh ta cũng theo thói quen chờ Nghiêm Quân Thành đưa ra quyết định trước.
Nghiêm Quân Thành mỉm cười từ chối: "Tổng giám đốc Triệu khách khí rồi, chẳng qua hôm nay tôi thật sự không rảnh."
Ngày hôm qua anh cũng đưa ra lý do như vậy.
Tổng giám đốc Triệu cũng chuẩn bị tinh thần rồi nên không có ý định thuyết phục thêm nữa, đang định gật đầu thì chỉ nghe tổng giám đốc Nghiêm cố ý thoải mái vu vơ giải thích thêm một câu: "Ngại quá, hôm qua bà nhà tôi từ Đông Thành tới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.