Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Chương 94

Lâm Miên Miên

03/01/2024

Buổi tối hôm đó, Nghiêm Quân Thành mơ thấy một giấc mơ khiến anh khó chịu nhưng cũng cảm thấy rất phấn khích.

Đúng thật là anh rất kiêu ngạo, cũng rất kiêu căng mà vạch ranh giới rõ ràng giữa bản thân mình với những người cùng giới tính khác. Nhưng mà giấc mơ này đã phá hủy nát bấy tất cả mọi ý chí trong quá khứ của anh.

Ngày hôm sau cũng không sáng sủa gì cho lắm.

Sau khi rời giường, anh hoảng hốt đóng cửa toilet, bắt đầu giặt drap giường. Tiếng máy giặt trong nhà quá lớn, anh cũng không muốn đánh thức người nhà vào sáng sớm.

Đối với phản ứng của mình như vậy, Nghiêm Quân Thành thậm chí cảm thấy chán ghét, càng đáng ghét hơn chính là, bởi vì liên quan đến điểm mù của tri thức mà cảnh trong mơ cũng rất thiếu thốn, mong muốn của anh vẫn chưa được thỏa mãn hết.

Mẹ Nghiêm theo thói quen dậy sớm.

Thấy con trai đang phơi drap giường, bà ấy đang nhấc chân muốn đi qua hỏi thăm, nhưng nghĩ đến tuổi của con trai, bà ấy cũng xấu hổ dời tầm mắt, chỉ là làm như không nhìn thấy, giống như thường ngày mà chuẩn bị bữa sáng.

Trong lòng của người lớn ở thế hệ này, việc nói chuyện về vấn đề sinh lý với con cái thật sự khó có thể mở miệng.

Việc này họ cũng không có kinh nghiệm. Họ tin rằng, đến một độ tuổi nhất định, những gì cần biết đều sẽ biết.

Trịnh Vãn cũng không quen đạp xe đi học buổi sáng. Nhà cô cách trường học cũng không xa, xe buýt cũng đi ngang qua trước cửa, vừa chen lên xe thì cô đụng phải lớp trưởng.

Lớp trưởng là một người nhiệt tình, sợ cô bị người khác chen lấn bèn kéo đai vai cặp sách của cô, bảo cô tới đây.

“Nhà của cậu ở chỗ này à?”

Lớp trưởng có một cái tên rất giống hiệp khách, tên là Tôn Lăng Phong.

Tôn Lăng Phong lớn lên cũng cao ráo, đã sắp chạm phải một mét tám.

“Ừm." Trịnh Vãn gật đầu, trên xe buýt hầu như đều chật ních học sinh, làm cho người ta không thở nổi.

Cô lại hỏi anh ta: "Sao lúc trước không gặp cậu ở trên xe?”

Tôn Lăng Phong cười cười: "Xe đạp của tôi hỏng rồi, hai ngày nay phải đi xe buýt. Đạp xe đi vẫn tiện hơn.”

“Đúng vậy, chờ xe cũng không tiện cho lắm." Trịnh Vãn lại hỏi anh ta: "Vậy con đường này có dễ đi không?”

Thời tiết cũng dần dần nóng bức.

Trước kia trường trung học cơ sở ở gần nhà cô, đi bộ là có thể đi qua, hiện tại đi học còn phải đi xe, năm ngoái thì không sao, lúc nhập học đã là tháng chín, có nóng thì cũng chỉ nóng khoảng chừng một tháng, cũng có thể chịu đựng được. Hiện tại xe buýt này cũng không có điều hòa, có thể tưởng tượng đến mùa hè có bao nhiêu khó khăn phải chịu đựng, chỉ là tưởng tượng ra một chút các loại mùi mồ hôi đan xen, cô cũng không khỏi nhíu chặt mày.

Tôn Lăng Phong trả lời: "Cũng được, có đường dành cho xe đạp, không có gì nguy hiểm, chỉ là mùa hè thì nắng quá.”

Trịnh Vãn gật đầu, quyết định trở về suy nghĩ thật kỹ.

Quyết định sau này sẽ đạp xe đến trường, hay là ngồi xe buýt đến trường.

Lớp trưởng Tôn Lăng Phong rất xứng chức, anh ta rất săn sóc từng bạn học trong lớp, đưa tay che chở Trịnh Vãn xuống xe, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, sóng vai đi về phía tòa nhà dạy học.

Trịnh Vãn tính tình hòa đồng, tính cách làm người của Tôn Lăng Phong cũng thẳng thắng có tình có nghĩa, cười nói đi vào phòng học.

Trước kia Nghiêm Quân Thành cũng sẽ không cố tình chú ý đến việc Trịnh Vãn thân thiết với ai.

Hôm nay dường như có thần giao cách cảm - đúng vậy, sau khi dính vào mùi hương của cô, anh rất nhạy cảm đối với tất cả mọi thứ của cô.

Anh cố gắng kiềm chế mà bình tĩnh nhìn chằm chằm cô càng ngày càng gần.

Nhưng cô không nhìn anh một cái.

“Tôi đã quen đi xe đạp rồi, dì tôi cũng có một cửa hàng độc quyền." Tôn Lăng Phong thấy thời gian còn sớm, đi theo Trịnh Vãn tới trước bàn học của cô tiếp tục nói đùa: "Nếu cậu muốn biết thì cũng có thể hỏi tôi, tôi có thể cho cậu vài ý kiến.”

Trịnh Vãn cười gật đầu, mở khóa cặp sách ra, thật lòng cảm ơn anh ta: "Được, để tôi về bàn bạc lại với cha mẹ một chút, đến lúc đó sẽ hỏi cậu.”

Tôn Lăng Phong nói OK: "Được.”

Ánh mắt của Nghiêm Quân Thành rốt cục từ từ từ trên người cô, từng chút một chuyển đến khuôn mặt của Tôn Lăng Phong.

Tôn Lăng Phong chuẩn bị quay về chỗ ngồi của mình, vô tình nhìn anh, sửng sốt.

Anh ta... Cảm thấy không được tốt cho lắm.

Anh ta đã đắc tội Nghiêm Quân Thành lúc nào sao?

Đang muốn đi qua hỏi một chút thì giáo viên đã ôm sách giáo khoa đi vào rồi, anh ta đành phải từ bỏ.

Nghiêm Quân Thành cảm thấy tức giận đến mức khó hiểu, anh cũng không biết ngọn lửa vô danh này bắt đầu từ đâu, có thể là do thời tiết đang dần dần trở nên nóng bức, có thể là do bạn cùng bàn đang ồn ào trò chuyện với người khác.

Trong giờ học buổi sáng, anh gọi Trịnh Vãn một tiếng.

Trịnh Vãn quay đầu nhìn anh.

Cuối cùng cũng chịu nhìn anh.

“Mấy giờ rồi?" Anh hỏi.



Cô giơ tay nhìn đồng hồ, trả lời anh: "Còn năm phút nữa thì tan học. Cậu không đeo đồng hồ à?”

Anh đưa tay cho cô xem cổ tay: "Hỏng mất rồi.”

“À.”

Bạn học ở bên cạnh lặng lẽ nháy mắt ra hiệu. Sẽ không có ai trực tiếp chỉ ra, nhưng đây đúng là một đam mê to lớn trong thời gian đi học, thấy mỗi ngày Nghiêm Quân Thành tìm đủ loại lý do để được nói chuyện với Trịnh Vãn, đúng thật là rất thú vị.

Sau hôm đó, số lần mà Nghiêm Quân Thành mượn đồ của Trịnh Vãn trở nên ngày càng nhiều hơn.

Bút xóa, bút chì, băng keo trong.

Ngoài ra, anh còn muốn hỏi cô thời gian. Anh đã tháo đồng hồ ra để ở nhà từ trước.



Khi lần thứ hai Nghiêm Quân Thành mượn bút xóa của Trịnh Vãn, đúng lúc cô cũng dùng hết rồi.

Nghiêm Quân Thành bình tĩnh gật đầu, nhưng anh cũng không mượn của người khác, ngay cả suy nghĩ này cũng không có. Ngày hôm sau, một cây bút xóa mới được đặt trên bàn học của Trịnh Vãn, Trịnh Vãn còn chưa kịp hỏi anh bao nhiêu tiền thì anh lại mượn cô – hành động này khiến cô sửng sốt vài giây.

Không phải anh đến cửa hàng văn phòng phẩm mua bút xóa sao, sao lại không nghĩ tới chuyện mua cho mình một cây nữa vậy?

Có lẽ là do những học sinh giỏi giống như anh đều rất tích cực.

Cô nhận được rất nhiều thư tình, cũng được rất nhiều người công khai tỏ tình, tình yêu trong thời kỳ tuổi vị thành niên này, khiến cô có thể phân biệt được một người có tình cảm với cô hay không từ rất sớm.

Mặc dù cảm nhận được tình cảm của Nghiêm Quân Thành nhưng cô vẫn viết giấy cho anh: [Hết bao nhiêu tiền thế? Để tôi trả lại cho cậu.]

Anh nhận được tờ giấy, lông mày lúc này mới giãn ra, khi nhìn thấy nội dung thì lại nhíu lại.

Nên trả lời tờ giấy này như thế nào, anh tự hỏi gần hai tiết học, cuối cùng mới có ý tưởng.

Trịnh Vãn và Tiết Ni từ ngoài phòng học trở về, trong sách giáo khoa của cô được kẹp tờ giấy của anh.

Chữ viết của anh có độ nhận biết rất cao.

Lực độ muốn đâm thủng tờ giấy, thoải mái lại tự nhiên, chữ viết bằng bút máy rất đẹp, điều này, ở một mức độ nào đó mà nói thì rất hợp gu cô.

Trên tờ giấy viết: [Mua cho tôi hai chai nước khoáng là được.]

Cái người này!!

Trịnh Vãn cảm thấy buồn cười, còn lâu cô mới mua nước cho anh.

Nghĩ như vậy nhưng lúc đến cửa hàng văn phòng phẩm nhìn thấy cục tẩy có hình bình nước, cô lại thuận tiện mua về.

Ngày hôm sau, trên bàn học của Nghiêm Quân Thành có thêm một cây bút xóa mới, cũng có thêm một cục tẩy, anh nhìn chằm chằm thật lâu.

Nhưng mà tính tình đến chết vẫn không chịu thay đổi, mang bút xóa về nhà, lúc cần dùng vẫn là tìm đến cô để mượn.

Trên thực tế, mãi cho tới giờ phút này, Nghiêm Quân Thành cũng không nghĩ cho rõ bản thân mình rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Anh hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc này.

Cho đến khi có học sinh lớp khác huênh hoang đưa thư tình và chocolate gấp thành hình trái tim.

Trịnh Vãn đã quen rồi. Trước kia cô còn có thể trả lại những thứ này, cho đến khi cô nhận ra được những nam sinh kia còn vì vậy mà cố gắng lôi kéo qua lại với cô, thế là cô lựa chọn đơn phương xử lý lạnh.

Việc này đối với cô mà nói, là một chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn, vốn dĩ cô cũng sẽ không để ở trong lòng, thậm chí bức thư tình yêu kia cô cũng lười phải mở ra xem trong đó có gì.

Nhưng mà, Nghiêm Quân Thành không nghĩ như vậy.

Ngoài thư tình và sô cô la ra, có một thứ khiến anh bực bội.

Khi Tôn Lăng Phong tìm đến cô, hai người trò chuyện rất vui vẻ, khi cô bị chọc cười thành tiếng, anh vò giấy nháp thành một cục, anh phải hít sâu một hơi mới có thể kiềm chế không dùng nắm đấm thô bạo để giải quyết vấn đề, hoặc là dùng ngôn ngữ cay nghiệt bảo lớp trưởng cút đi, ít nhất phải cách cô hai mét, anh phát hiện mọi chuyện đã vượt qua phạm vi mà anh có thể khống chế.

Buổi tối về đến nhà, anh mở tủ quần áo.

Trong tủ quần áo treo áo khoác của anh, mặc dù mấy ngày nay anh đã đóng lại tủ quần áo nhưng mà mùi hương kia vẫn biến mất từng chút một.

Anh xác định, anh vô cùng muốn ném những bức thư tình và chocolate kia vào thùng rác.

Nhưng anh không thể làm như vậy.

Đôi mắt Nghiêm Quân Thành nặng nề nhìn chằm chằm áo khoác.

Tại sao không thể làm vậy được cơ chứ?

Bởi vì trong quan hệ giao tiếp, bạn học bình thường, khi cô không tìm đến sự giúp đỡ của anh thì anh không có lập trường và tư cách đi xử lý đống rác rưởi mà cô nhận được.

... Vậy thì đổi thân phận.



Đầu óc của anh bỗng chốc trở nên rộng mở trong sáng, rốt cuộc cũng hiểu ra được mình đang bực bội chuyện gì.

-

Nghiêm Quân Thành là người như thế nào?

Anh là người bình tĩnh lại tỉnh táo, nhạy bén mà quyết đoán, đồng thời năng lực làm việc vô cùng mạnh mẽ, anh nhanh chóng dùng hành động thực tế để trả lời, muốn cái gì thì phải đi tranh thủ, do dự, chần chừ quan sát, lo được lo mất, chỉ biết lãng phí thời gian.

Cho dù là đương sự Trịnh Vãn cũng bị anh làm cho hoảng sợ.

Anh không viết thư tình, thứ này ngoại trừ làm cho cô cảm thấy chán ghét ra thì không có bất kỳ ý nghĩa cùng tác dụng nào khác.

Anh cũng không mua sô cô la, anh quan sát thấy cô cũng không thích ăn những thứ này, mà những thứ không biết gọi là gì kia lại làm sô cô la không biết mệt mỏi để tặng cho cô, thậm chí cũng không có kiên nhẫn dùng dù chỉ là một chút thời gian để chú ý tới sở thích của cô.

Có lẽ học được bài học thất bại của người khác, anh cũng không mua đồ ăn thức uống cho cô, nhưng mọi người xung quanh đều biết anh thích cô.

Mỗi tuần trực nhật, anh làm giúp cô.

Cái này còn chưa tính. Con người anh có nghị lực đến mức cô nghẹn họng nhìn trân trối.

Anh biết cô mỗi ngày đều chen chúc xe buýt đi học, cho nên, anh nghiên cứu đường đi của xe buýt, xác định một trạm lúc trên xe sẽ có chỗ trống, anh xuất phát đến trạm này rồi lên xe trước.

Trong năm lần thì sẽ luôn có một hai lần anh gặp phải cô, mà xác suất này, đối với anh mà nói cũng đủ rồi.

Anh nhường chỗ cho cô ngồi.

Ngay cả bạn tốt Tiết Ni cũng thán phục: "Tôi đảm bảo, Nghiêm Quân Thành về sau chắc chắn sẽ là người làm chuyện lớn!"

Rốt cục có một ngày, chính Trịnh Vãn cũng chịu không nổi.

Ngồi ở trên ghế, đưa tay kéo quần áo của anh, anh cúi đầu nhìn cô, cúi người hỏi: "Sao vậy?”

“... Mỗi ngày cậu thức dậy vào lúc nào vậy?" Cô tò mò nhỏ giọng hỏi.

Anh cười khẽ một tiếng.

Tiếng cười từ trên xuống dưới truyền đến màng nhĩ của cô. Rõ ràng hoàn cảnh trên xe buýt ồn ào nhưng mà cô vẫn nghe được rất rõ ràng.

“Năm giờ.”

Cô trợn tròn mắt nhìn anh: "Năm giờ sao?”

Năm giờ cô vẫn còn đang trong cơn mơ.

Người này làm bằng sắt sao?

“Thực ra thì trước đây tôi cũng thức dậy vào giờ này.”

Anh đang nói sự thật. Anh cũng không cảm thấy buồn ngủ, hơn nữa, anh cũng cần chừa lại chút thời gian để giải quyết một ít tình huống nếu anh không thể biết trước được.

Trịnh Vãn liếc anh một cái, vẻ mặt của anh thật sáng láng, trên mặt không thấy có chút mệt mỏi chút nào, cô cũng phục luôn. Sức lực của người này quá dồi dào, làm cho người ta theo không kịp, nếu như anh có thể chia chút sức lực cho cô thì hay quá rồi...

“Cậu hỏi tôi một câu." Anh nói: "Vậy thì tôi cũng muốn hỏi lại cậu một câu.”

Cuối cùng cũng tới.

Trịnh Vãn thậm chí là có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Anh cũng không tỏ tình, cũng không nói lời mập mờ.

Cô ngay cả việc từ chối cũng không có lý do, hơn nữa, bị cặp mắt kia của anh nhìn, cô vẫn luôn không tự chủ được muốn đi theo anh.

Thật kỳ lạ.

Điều này cũng không đúng lắm.

“Hỏi gì?" Cô ngước mắt, chờ mong nhìn anh, thậm chí còn dùng ánh mắt khích lệ anh hỏi ra vấn đề kia.

Nghiêm Quân Thành dường như cũng nhìn thấu cô, tay anh đặt lên ghế cô, nhìn cô chằm chằm.

Xe buýt chạy trên đường lớn, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây, chiếu lên người anh, cũng chiếu vào sợi tóc của cô.

“Thôi bỏ đi." Anh nói: “Cứ để đó đã, sau này rồi hỏi.”

“?”

Tay Trịnh Vãn cầm dây đeo cặp sách phút chốc buông ra.

Cô thở ra một hơi, tức giận nhìn anh.

Đôi mắt anh đen và sáng, chăm chú nhìn cô.

Bây giờ cô có thể chỉ có một câu trả lời, mà anh, cũng chỉ chấp nhận đáp án anh muốn nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook