Mẹ Ơi, Đừng Lo!

Chương 2: Quà tặng

Narise Konohara

24/10/2016

Anh có cảm giác như cơ thể mình đang trôi bồng bềnh, tầm nhìn mờ ảo. Những giọng nói xa xa vọng lại. Rồi mọi thứ chợt biến mất, ánh đèn điện quen thuộc lại đập vào tầm mắt.

Takashi Imakura dụi dụi mắt nhìn xung quanh. Cuối cùng anh cũng nhận ra vừa rồi chỉ là mơ. Anh thở phào nhẹ nhõm và có đôi chút xấu hổ, khoái chí lăn qua lăn lại. Đồng hồ cạnh giường chỉ 7:15. Hơn 2 giờ sáng anh mới đi ngủ. “Nằm chút nữa thôi”, anh tự nhủ rồi kéo tấm chăn lên.

Trong lúc trở mình, mũi anh chạm phải thứ gì đấy thật ấm. Có một mùi hương khiến người ta vững lòng an dạ. Anh đưa mặt lại thật gần và nhắm mắt, cảm nhận một ngón tay đang chạm lên má mình. Imakura tưởng cậu vẫn đang ngủ. Ngón tay gãi gãi nhẹ khiến anh bật cười rúc rích.

Ngón tay tiếp tục đi xuống cằm anh, nâng mặt anh lên, và đôi mắt Imakura mở ra đối diện với người yêu. Yuichi Higashiyama. Vẫn còn ngái ngủ, chưa cạo râu, nhưng Imakura vẫn thấy cậu thật đẹp trai. Và gương mặt đẹp đó đang tiến lại gần hôn lên môi anh.

Ngón tay nãy giờ vẫn mơn trớn gương mặt anh bắt đầu dời ra sau lưng, Yuichi khẽ siết anh vào ngực mình. Họ dịu dàng hôn nhau, rồi đột nhiên, đầu lưỡi Yuichi đẩy nhanh vào miệng anh, chen qua kẽ răng và cuốn lấy lưỡi Imakura. Nụ hôn ẩm ướt khiến đầu óc còn mơ màng của anh chịu không nổi, hơi thở bắt đầu khó khăn.

Cuối cùng Yuichi cũng chịu thả ra, đầu óc Imakura lâng lâng vì thiếu khí. Anh nuốt xuống nước bọt trong cổ họng, cũng không biết đấy là của mình hay của người yêu. Anh chùi cặp môi ướt nhoẹt, đến khi Yuichi bắt đầu nhay nhay vành tai anh và thì thầm “Imakura”, một dòng điện chạy dọc sống lưng anh.

Đã ba tháng kể từ ngày họ bắt đầu sống chung, cậu vẫn gọi anh bằng họ. Anh đã bảo cậu gọi tên, nhưng Yuichi chỉ trả lời rằng cứ như bình thường là được rồi. Dù vậy, trong những lúc làm tình, có đôi khi cao hứng cậu sẽ gọi “Takashi”. Vốn không quen được người yêu gọi tên, mỗi lần như thế anh đều có cảm giác cậu như đã biến thành một con người khác, và đôi khi điều ấy khiến anh lạc nhịp.

“Anh muốn em sao?”

Yuichi đẩy đầu gối vào giữa hai chân không hề phòng bị của Imakura. Cảm giác cậu đang đùa giỡn với phân thân căng cứng của mình khiến Imakura đỏ mặt.

“K… không…”

Anh lắc đầu nguầy nguậy, thấy người yêu đang ngẩng lên nhìn.

“Lúc ôm anh em đã thấy anh cương rồi. Em tưởng anh cọ xát nó vào đùi em vì anh muốn được yêu…”

Mới sáng sớm, Yuichi đã bắt đầu những lời lẽ khiêu khích khiến Imakura đỏ mặt xấu hổ.

“Tại anh nằm mơ… nên…”

Người tình của anh cười rộ và nhảy phốc lên người anh.

“Mơ gì thế?”

Cậu ôm trán anh hỏi. Thấy anh im lặng nhắm mắt, cậu lại tiếp tục truy vấn.

“Mơ về em đúng không?”

Yuichi cười gian trá như chú mèo con trộm được thịt. “Em làm gì trong giấc mơ của anh?”Không muốn kể, Imakura bèn trả lời “Chả làm gì hết.” Nhưng Yuichi không tin, mỗi lần người yêu cậu giở trò im lặng, cậu sẽ nheo nheo mắt phải.

“Không thành thật khai báo chứ gì… xem em đây!”

Chưa kịp nói xong, cậu đã cù mạnh vào dưới cánh tay Imakura.

“Á… đừng… đừng…”

Dưới cánh tay và lòng bàn chân là nơi cực kỳ nhạy cảm. Imakura vội vã lăn qua bên kia giường để trốn thoát, nhưng Yuichi đời nào chịu để yên, cậu tiếp tục tấn công. Cuối cùng, Imakura đành phải đầu hàng. Anh thở nặng nhọc thú nhận.

“Chúng ta đang làm tình.”

Người yêu của anh đỏ mặt lên khi nghe thấy.

“Ở đâu?”

“Nhà hàng…”

“Như thế nào?”

Anh trừng mắt nhìn cậu, chẳng hề muốn bị hỏi cặn kẽ đến mức này.

“Trước khi nhà hàng mở cửa, chỉ có anh ở đó. Rồi đột nhiên em xuất hiện, anh đã cố bảo em là không được, sắp đến giờ rồi, sẽ có khách, nhưng em cứ đẩy anh nằm ra bàn và …”

Nói ra những lời xấu hổ đó khiến anh đỏ mặt, giọng trở nên lí nhí. Cậu cúi xuống hôn anh, lúc ngẩng đầu lên, mắt hai người chạm nhau.

“Anh đúng là hư hỏng.”

Imakura nhăn mày như thể vừa ăn trúng thứ mình không thích.

“Em mới hư hỏng. Anh đã nói không, vậy mà em cứ…”

Yuichi nhún vai khoa trương.

“Có thể em ép anh, nhưng rõ là anh mơ về em còn gì. Điều đó chứng tỏ mong muốn thầm kín của anh. Anh muốn làm tình với em tại nơi làm việc đúng không?”

Imakura chỉ có thể lắc đầu trước những lời lẽ ba trợn của Yuichi.

“Làm gì có chuyện đó.”

Dù anh phủ nhận, Yuichi vẫn khoanh tay nhìn anh.

“Anh muốn thử làm một thứ kích thích với em. Muốn yêu nhau ở nơi nào đó nguy hiểm, dễ bị nhìn thấy chứ gì. Vậy đêm nay mình ra công viên đi!”

Nghe giọng cậu chẳng phải như đang đùa, nhưng lúc Imakura vội vàng hét lên “Không!” rồi đạp cậu ra, tấm chăn đang phủ lên nửa người dưới của anh tuột xuống sàn. Cả hai đang trần truồng trên giường. Người tình của anh liếm liếm môi dưới như con thú săn đói khát và từ từ tiến lại gần.

Bàn tay Yuichi nóng rực trên đầu gối anh. Anh cố gắng khép chân không cho cậu mở rộng, nhưng chỉ khiến Yuichi dùng sức gấp đôi. Thế là hai chân Imakura bị mở lớn ra hơn hẳn bình thường. Anh xấu hổ lấy tay che mặt, nhưng Yuichi đã nằm đè lên người anh. Bờ môi ẩm ướt của cậu chạm vào môi anh.

“Em định làm bây giờ sao?” Imakura hoảng sợ hét lên.

Đáp lại anh là một cú thúc tới của Yuichi. Anh cảm giác cơ thể mình đã mở ra đón nhận, nhưng vẫn giật hông phản kháng.

“Anh không thích làm vào buổi sáng…”

Yuichi thì thầm vào tai anh “Vậy thì phí lắm”, vừa nói vừa nhẹ nhàng ấn vào bộ phận đang căng cứng của người yêu. Hông Imakura tê dại.

“Anh vào tắm là nó sẽ xẹp xuống thôi. Thà làm vậy còn hơn bị đau lưng cả ngày…”

Yuichi hôn lên trán Imakura khi nghe người yêu cự tuyệt.

“Em sẽ làm thật nhẹ nhàng mà. Chỉ cần anh hợp tác là xong ngay.”

Cậu ôm chặt anh và lặp đi lặp lại những lời thì thầm “Xin anh đấy” vào tai Imakura, đẩy đẩy bộ phận đang hưng trí bừng bừng của mình về phía anh như đang nài nỉ được tiến vào. Nếu hai người quan hệ vào buổi sáng, đôi khi anh sẽ đau nhức chỗ ấy cả ngày, đi đứng hay ngồi một chỗ đều khó chịu. Vậy nên anh cự tuyệt, cứ nghĩ Yuichi sẽ bỏ cuộc nếu mình kiên quyết, nhưng…

Vòng tay ra sau lưng người yêu, Imakura nhắm mắt lại. Cũng không phải đau đớn gì, cảm giác khó chịu anh có thể chịu đựng được…

“Không được lâu quá đâu đấy. Anh không muốn bị lăn tới lăn lui đâu.”

“Ok.”

Lúc cậu tiến vào, Imakura theo phản xạ thở ra một hơi. Kinh nghiệm cho anh biết cảm giác khó chịu chỉ tồn tại một chút lúc bắt đầu, sau đó sẽ thoải mái hơn.

“Vào hết rồi.”

Imakura cảm nhận hơi thở nóng rực đang phả vào tai mình.

“Anh giỏi quá. Nuốt hết của em rồi này.”

Imakura đỏ mặt trước màn tán tỉnh này.

“Anh không thấy à?”

Yuichi ấn móng tay vào phân thân người yêu làm anh rên lên sảng khoái. Imakura vội vàng che miệng. Bắt gặp một tia khoái trá trong mắt Yuichi, không hiểu sao anh thấy bực mình.

Cậu ôm lấy hai đầu gối anh và dồn dập thúc tới. Ma sát liên tục khiến cảm giác tê dại từ nửa người dưới của anh bắt đầu lan rộng khắp cơ thể. Như đang say. Nơi ấy thậm chí còn nóng hơn bình thường. Tại sao vậy…

“Yu-chan… em đã mang bao chưa?”

Những cú thúc ngừng lại và khóe miệng Yuichi cong lên gian xảo.

“Em quên. Nhưng đừng lo, em không xuất bên trong đâu.”

Nói xong cậu lại chuyển động nhanh hơn nữa khiến anh chẳng còn thời gian suy ghĩ. Sau một cú đẩy mạnh cuối cùng, người tình của anh khẽ giật và tuôn vào trong Imakura một dòng chất lỏng nóng hổi. Hầu như ngay sau đó anh cũng lên đến đỉnh. Đợi Yuichi rút ra, anh quay lại trừng mắt với cậu.

“Lừa đảo! Em đã hứa không xuất bên trong.”

Mặc kệ người yêu đang giận dữ, Yuichi vẫn nhào đến ôm anh hôn lấy hôn để, khiến cơn giận cũng phải tiêu thất.

“Em đã cố giữ hết mức rồi, nhưng vào khúc cuối đột nhiên anh thít chặt lại, em không kiềm chế nổi…”

Imakura không thể nhớ được lúc cực khoái mình như thế nào, nên chỉ đành ậm ừ cho qua.

“Anh cố tình co chặt như thế để kích thích em. Là tại anh chứ.”

Imakura không nhớ được gì, nên không dám phủ nhận lời Yuichi. Nếu là lỗi của anh thì anh không thể giận cậu được. Vậy nên anh chỉ có thể lăn qua hờn dỗi.

“Em còn chút thời gian nữa mới đến giờ làm. Mình vào tắm đi, để em rửa sạch cho anh.”

“… Ừ được…”

Yuichi bế anh vào phòng tắm. Giữa đường, Imakura cảm giác thấy một dòng chất lỏng đang chảy ra ngoài. Không có cách nào ngăn được, anh bất mãn kháng nghị với Yuichi, thế là Yuichi thình lình chen ngón tay vào trong. Imakura bật ra tiếng rên lớn, còn cậu chỉ nói tỉnh bơ, “Em chỉ đang giúp anh ngăn nó lại thôi. Sao, thoải mái không?”

Imakura chẳng thể ngờ được đây là điềm báo cho một trận mây mưa thứ hai trong phòng tắm.

“Cherbourg”, nhà hàng nơi Imakura làm việc, nằm trên tầng 34 của khách sạn Jackson, gần nhà ga Roppongi. Khách sạn gần đây mở cửa và có rất nhiều khách nước ngoài lui tới vì nơi đây nằm trong hệ thống kinh doanh với nước ngoài.

Bên trong Cherbourg được thiết kế bởi Owen, một kiến trúc sư Thụy Điển, kết hợp giữa nội thất bằng gỗ và kim loại khiến nhà hàng vừa mang cảm giác sang trọng lại vừa ấm cúng. Imakura rất thích ngắm nhìn Cherbourg lúc không người. Nhà hàng được thiết kế rất đẹp, dù không có nhân ảnh hiện diện vẫn rất cuốn hút.

Lúc 4 giờ chiều Imakura có mặt, nhà hàng vẫn vắng vẻ. Anh nghe được thanh âm bận rộn chuẩn bị của đội ngũ đầu bếp trẻ từ nhà bếp vọng ra, nhưng nhân ảnh của họ thì không thể nhìn thấy. Cherbourg mở cửa phục vụ ăn trưa từ 2 giờ chiều nhưng thực đơn chỉ giới hạn trong hai món và ba loại rượu, do đó các nhân viên bồi bàn và phục vụ rượu vẫn chưa có mặt. Ban đêm mới là hoạt động chính.

Imakura cất đồ vào ngăn tủ và bắt đầu thay đồng phục. Thắt nơ cổ cẩn thận, đứng thẳng lưng, và sẵn sàng làm việc.

Đầu tiên anh kiểm tra danh sách khách hàng. Nếu là khách quen, anh sẽ ghi nhớ các loại rượu họ đã từng gọi và dựa vào đó đêm nay phục vụ. Nếu là khách mới, anh sẽ chọn danh sách rượu chính thống.

Sau khi kiểm tra xong các loại rượu sẽ giới thiệu với khách vào đêm nay, Imakura đến hầm rượu. Anh mở cánh cửa nặng chịch bước vào trong. Nơi đây luôn tối và hơi lạnh. Khi cánh cửa hầm đóng lại, bên trong trở nên yên tĩnh lạ thường, như thể anh đang lạc vào một thế giới khác. Hoàn toàn cách biệt với bên ngoài. Anh kiểm tra một lượt nhiệt độ, độ ẩm trong hầm, lau dọn sạch sẽ rồi kiểm kê lại lần nữa.

Imakura rất muốn nhà hàng tăng lượng rượu lưu trữ nhưng người quản lý không đồng ý. Anh rất giỏi tìm kiếm các loại rượu không quá đắt nhưng vẫn ngon, tuy vậy, rượu càng cao cấp thì càng có những tính chất và mùi vị hảo hạng mà các loại rượu rẻ tiền không thể so sánh được. Anh rất muốn mọi người được thưởng thức càng nhiều hương vị càng tốt, nhưng trong giới hạn danh sách rượu nhà hàng đã lưu trữ, anh không có nhiều cơ hội giới thiệu các loại rượu khác.

Kiểm kê qua một lượt, Imakura phát hiện loại rượu vang hồng còn khá ít. Đây là loại rượu rất dễ uống, lại khá rẻ nên nhà hàng thường nhanh tiêu thụ hết. Anh thêm một lượng chai vang hồng vào danh sách đặt hàng rồi rời hầm rượu. Thật ra việc kiểm tra, lau dọn hầm rượu và giới thiệu các loại rượu cho khách vốn là công việc của nhân viên hầu rượu, nhưng Cherbourg hiện nay chỉ có một hầu rượu, do đó Imakura tuy là bồi bàn vẫn được phép làm công việc này, vì anh rất am hiểu về các loại rượu. Lúc bước xuống tấm thảm hẹp trải ở tiền sảnh dành riêng cho nhân viên, anh nghe thấy một người đang vội vã theo sau.

“Imakura! Em xin lỗi, em lại đến muộn!”

Anh quay lại, nhìn cô hầu rượu Miki Ogawa đang vội vã chạy về phía mình. Cô ta chỉ vừa đến nơi, vẫn còn đang mặc chiếc áo khoác mỏng màu xanh trên người.“Hôm nay đến lượt em kiểm tra hầm rượu.”

Imakura nhìn đồng hồ, đã 4:30. Vậy là cô ta muộn nửa tiếng. Anh thở dài.

“Không sao. Anh làm giúp em rồi. Chỉ cần kiểm tra ly tách nữa thôi.”

“Em xin lỗi!”

Miki chắp tay trước mặt, cúi đầu xuống thật sâu. Cô hầu rượu nhỏ hơn anh bảy tuổi này lúc nào cũng lề mề. Đây chẳng phải lần đầu tiên cô ta đến trễ, nhưng Imakura không giận. Cô ta chưa bao giờ đi muộn quá nửa tiếng, và lúc bắt tay vào việc luôn rất nghiêm túc.

Imakura không thể không nghĩ rằng bản thân mình đã trở nên rộng lượng hơn rất nhiều. Trước đây anh cực kỳ ghét những ai hay trễ làm, và thường mắng nhiếc họ hàng giờ. Anh ganh ghét những ai đến sớm hơn mình, hay những ai làm tốt hơn mình, bày tỏ thái độ với họ chẳng tốt đẹp gì. Đây chính là tác phong của Imakura khi còn làm ở công ty dược, rất nhiều lần anh đã bị chính lối cư xử này làm hại.

Đến lúc công ty dược phá sản, đột nhiên anh có cơ hội được chuyển sang công việc mà mình yêu thích, tự nhiên thái độ làm người của anh cũng tốt hơn hẳn lên. Ở vị trí cũ, anh lúc nào cũng tự ti vì mình thiếu năng lực, nhưng ở đây, khả năng của anh lại được thừa nhận. Anh tìm thấy tự tin ở bản thân. Và như thế, anh cũng tìm thấy lòng khoan dung dành cho người khác.

“Hôm qua em thức đêm uống rượu với đám bạn.” Miki thú nhận.

“Gần nửa đêm chúng ta mới xong việc, vậy mà sau đó em còn đi uống nữa sao?”Imakura giật mình trước sức bền kinh dị của cô nàng, dù anh hiểu rõ sự khác biệt giữa một thanh niên hai mươi đầy sức sống và một kẻ đã bước vào hàng băm như anh. Anh thấp và có gương mặt trẻ con, người ngoài lúc nào cũng nhầm anh với đám thanh niên, nhưng bản thân anh thì biết mình đã ba mươi hai. Dù vậy, đối với công việc ở nhà hàng anh vẫn là lính mới, vì anh chỉ vào làm mới một năm rưỡi nay.

Miki sở dĩ là nhân viên hầu rượu duy nhất ở đây vì người cùng làm với cô đã mất trong một tai nạn. Trước đây khi sang Pháp du học, cô nàng từng làm hầu rượu, sau đó về nước tìm việc thì nhanh chóng được nhận vào nhà hàng này. Cô là con gái của ông chủ vườn nho giàu có quận Yamanashi, và dù luôn miệng bảo rằng mình chẳng biết gì nhiều nhưng sự thật thì chẳng mấy ai có được khả năng ngửi và nếm rượu tuyệt hơn cô nàng.

Imakura được nhận vào làm bồi bàn với mục đích huấn luyện anh thành người hầu rượu tương lai. Dù chưa từng làm việc ở nhà hàng bao giờ, anh vẫn được thuê vì vốn hiểu biết đồ sộ đối với rượu và khả năng phối rượu vào thực đơn khó ai bì.

Nhà hàng càng sang trọng, quản lý càng đòi hỏi nhân viên có kinh nghiệm. Nhưng đầu bếp chính của Cherbourg chỉ mới ba mươi tuổi. Anh ta không đặt nặng vấn đề truyền thống mà rất nổi danh với khả năng phối hợp đồ ăn Pháp vào thực đơn cho khách hàng Nhật. Thay vì một người hầu rượu cứng ngắc luôn tuân thủ quy tắc truyền thống, người quản lý thích một nhân viên có khả năng lựa chọn rượu phù hợp với thực đơn và có thể thỏa mãn khách hàng với chi phí không quá đắt. Vậy nên Miki và Imakura được nhận vào làm ở đây.

Miki siết tay cười khúc khích.

“Hôm qua ông chủ cửa hàng nơi bạn em làm việc khai trương thêm một quán bar mới. Họ đem cả Don Perignon ra đấy. Loại cũ nhé!!!”

“Thật không?”

Imakura bị cuốn hút bởi câu chuyện của cô nàng. Phải biết rằng vào những vụ mùa nho màu mỡ, người ta sẽ dùng một lượng nho nhiều hơn bình thường để chưng cất Don Perignon. Một chai Don Perignon được gọi là “loại cũ” nghĩa là giá của nó cao gấp bốn năm lần bình thường.

“Ganh tị quá. Anh chỉ mới được uống loại cũ một lần thôi.” Imakura thở dài, còn Miki vẫn đang mơ màng hồi tưởng vị rượu đêm qua.

“Ngon tuyệt vời. Quán bar cũng rất đỉnh. Họ pha chế cocktail hơn hẳn bình thường, và quầy rượu ở đó thì miễn chê. Anh phải đi thử một lần mới được.”

“Ừ… nhưng Miki này, em nên thay đồ đi. Nếu quản lý trông thấy, anh ta sẽ biết em đi muộn nữa đấy.”

Miki vội vã chạy ào đi, được vài bước, cô nàng quay lại.

“Anh tắm trước khi đi làm phải không?”

“Ừ.”

Cô nàng cười mũi.

“Em biết mùi dầu gội của anh nhá, là Eliair của Carvy đúng không? Bạn em cũng dùng loại này. Anh thích Eliair à?”

“Này là của người khác, anh không rõ lắm.”

Miki không chịu dừng lại.

“Anh ở một mình đúng không? Vậy mà lại dùng dầu gội của người khác? Nói đi, anh tắm ở nhà ai nào?”

“Hả? E… ý em là gì?” Imakura giật mình đỏ mặt. Anh vùi đầu vào tờ giấy đặt hàng rượu.

“Việc anh làm liên quan gì đến em? Chúng ta đã nói nhiều lần rồi. Này… này gọi là quấy rối.”

Miki che miệng cười khúc khích, rất ra dáng một phụ nhân xấu xa.

“Anh dễ hiểu thật.”Imakura đang bị một cô gái nhỏ hơn hẳn mình đùa giỡn trong lòng bàn tay. Anh cố gắng lái sang chủ để khác, lấy lại vai vế lớn tuổi hơn, đứng thẳng lưng lên đằng hắng.

“Nói về anh thế đủ rồi… Anh đã kiểm tra hầm rượu, chúng ta đang thiếu rượu vang hồng. Anh muốn đặt thêm. Ngoài loại của Tavel và Mateus như bình thường, anh định lấy một ít vang hồng California.”

Miki chọt chọt ngón giữa lên má.

“Ý anh là loại rượu California anh thích ấy hả? Loại nguyên chất và thơm nức hoa hồng phải không? Ừ, vừa rẻ vừa ngon. Em cũng thích. Anh cứ đặt hàng đi.”

“Vậy hôm nay anh sẽ gọi.”

Khẩu vị và thính vị của Miki là tốt nhất, nhưng việc sắp xếp thì cô nàng thuộc hạng bét, nên người đặt hàng rượu thường là Imakura. Cô không quan tâm nhiều đến giá cả hay danh tiếng của rượu, nhưng rất kén chọn về mùi vị nên anh thường phải cẩn thận hỏi trước khi đặt hàng.

“Chết. Quản lý…”

Nhìn qua cánh cửa đang mở, bọn họ có thể thấy người quản lý, Tani – Quỷ mặt cười, đang đi vào. Miki phóng vào phòng thay đồ còn lẹ hơn thỏ, còn Tani đang nhìn vào quầy nên không để ý thấy cô.

Imakura đi vào văn phòng và gọi điện thoại. Nếu hôm nay đặt hàng, khoảng chiều mai sẽ đến nơi. Anh gọi cho nhà cung cấp quen thuộc, nhưng máy bận nên anh đành phải chờ. Đợi khá lâu vẫn chưa xong, hông của anh bắt đầu tê dại. Sáng nay, trên giường một lần, rồi lại trong phòng tắm một lần… chỉ tại Yuichi đang tắm thì giữa chừng nổi hứng.Dù có đôi khi không thể nói lý với cậu, người yêu của anh vẫn luôn là người đàn ông tốt. Mỗi khi nghĩ đến việc đượccùng cậu yêu đương, tim anh lại đập loạn. Những lúc như thế, anh thực sự cảm thấy được mình đang được yêu sâu sắc nhường nào.

Hai người từng là sếp và nhân viên ở công ty dược. Lúc bị kẹt trên hoang đảo, cả hai buộc phải ở cạnh nhau, dựa vào nhau mà sống sót, và rồi tình yêu nảy nở. Hiện giờ cả hai đã sống chung, tình cảm càng lúc càng mặn nồng, nhưng để có được ngày hôm nay chẳng phải dễ dàng. Năm ấy, khi cuối cùng cũng được cứu thoát, công ty lại phá sản, mẹ Imakura thì kiên quyết phản đối quan hệ giữa hai người. Imakura và mẹ từng là người quan trọng nhất trong cuộc sống của đối phương, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng giấu mẹ điều gì. Vậy nên chẳng mất bao lâu mà quan hệ giữa anh và Yuichi bị bà mẹ phát hiện, bà gào thét với anh như sấm đánh bên tai.

“Nhưng Yu-chan là người đàn ông tốt!” Anh yếu ớt phản đối.

“Đàn ông tốt mà lại đi dụ dỗ đàn ông khác à?”

Anh không hề bị dụ dỗ. Hai người là tự nhiên đến với nhau. Nhưng mẹ anh đời nào chịu nghe giải thích.

“Con… con yêu cậu ấy…”

“Con là đồ ngốc. Con để mình bị một thằng gay đùa giỡn.”

Ban đầu Imakura vẫn tin tưởng Yuichi, nhưng về sau mỗi ngày đều nghe mẹ lặp đi lặp lại hai chữ “đùa giỡn” khiến anh bất giác tin rằng đó là sự thật. Đúng hơn là, anh sợ, nếu mình tiếp tục nói yêu Yuichi, biết đâu mẹ sẽ từ anh thì sao? Anh muốn đợi đến lúc cơn giận của mẹ qua đi, nhưng không ngờ số điện thoại của cậu đã bị xóa từ khi nào. Sổ địa chỉ của công ty cũng không thấy tăm hơi, Imakuralại quá hèn nhát không dám hỏi mẹ. Nếu hỏi, chắc chắn bà sẽ đòi biết nguyên nhân. Rồi một ngày, bà đột nhiên nói sẽ chuyển nhà. Anh những tưởng đây sẽ là kết thúc. Anh nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể làm cho mẹ chấp nhận chuyện giữa anh và Yuichi.

Sau khi thất nghiệp, Imakura bắt đầu học về pha chế rượu. Anh đã luôn mơ ước được làm công việc này, bây giờ coi như có lý do chính đáng để theo đuổi nó. Anh tham gia một lớp dạy về rượu mỗi buổi chiều, và tận hưởng cuộc sống ấy đến tối. Anh thậm chí không đi tìm việc, chỉ biết mỗi ngày nghĩ về rượu… dù rất sợ mẹ sẽ nổi giận. Nhưng không, dường như bà đang quen một ai đó, cuối tuần nào cũng diện thật đẹp rồi ra ngoài.

Chỉ cần được bận rộn nghiên cứu về rượu, anh sẽ không sao, nhưng hằng đêm, mỗi khi lên giường, ký ức về những ngày trên đảo lại hiện ra trước mắt. Hai người đã từng hôn nhau, ôm nhau ngủ, sống cuộc sống hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Có những lúc anh không kiềm được nước mắt. Nếu đây không phải là “tình yêu”, vậy thì anh phải định nghĩa nỗi buồn này như thế nào?

Trải qua một mùa thu đơn độc, mẹ anh ngượng ngùng thông báo rằng bà sẽ tái hôn… với gã đàn ông râu quai nón ở viện điểu cẩm học. Gã đàn ông đã từng cùng anh và Yuichi đi trên chuyến thuyền ra đảo. Mẹ đã một mình nuôi anh từ khi cha mất, nghe tin bà tái hôn, lòng anh vô cùng phức tạp. Anh muốn chúc phúc cho mẹ, nhưng cảm thấy bản thân dường như bất lực.

“Mẹ phản đối con được ở bên người mình yêu, nhưng còn mẹ thì sao? Gã đàn ông đó có gì khác với Yu-chan?”Có lẽ, đây mới là những lời anh muốn nói.

Ban đầu, mẹ anh khăng khăng đòi con trai đi cùng đến Miyagi, nhưng gã đàn ông râu quai nón bảo anh. “Cháu là một người trưởng thành, cháu hãy làm những gì mình muốn.”

Lúc mẹ lên kế hoạch kết hôn, Imakura đã tuyên bố mình sẽ ở lại Tokyo tiếp tục việc học, bà mẹ nước mắt ngắn nước mắt dài năn nỉ anh đi cùng. Nếu bà vẫn kiên trì như thế, có lẽ anh đã đồng ý. Nhưng không, khi vị hôn phu kia vừa bảo rằng việc ấy không cần thiết, ngay lập tức bà thay đổi ý định, nhanh đến mức khiến anh có cảm giác mình vừa bị giáng cho một bạt tai. Mọi việc cứ như một cú sốc. Anh nhận ra rằng, giờ đây trong mắt mẹ, gã điểu cầm viên kia mới là người quan trọng nhất với bà.

Thời gian đầu khi sống một mình, anh cô đơn vô cùng, chỉ biết khỏa lấp cô đơn bằng cách vùi đầu vào nghiên cứu rượu. Không phải vì thiếu vắng mẹ, mà vì mong muốn được gặp Yuichi. Nhưng anh không dám. Chỉ cần liên lạc với đồng nghiệp cũ, anh sẽ có số điện thoại và địa chỉ của Yuichi, nhưng anh đã trốn mặt cậu bốn tháng, liệu cậu có chịu gặp anh không? Nếu đến tìm cậu chỉ để nhận lấy lời chia tay, anh sợ rằng mình sẽ không gượng dậy nổi.Imakura quyết định đi phẫu thuật cắt bao đầu đỉnh. Ít nhất anh muốn loại bỏ căn nguyên khiến bản thân mình luôn thiếu tự tin. Việc này tuy không giúp thay đổi kích thước vốn có của anh, nhưng khi nhìn phần đỉnh hồng nhạt được lộ ra, Imakura có cảm giác như lần đầu tiên được nhìn thẳng vào con người thật của bản thân.

Đầu tháng chạp, anh được nhận vào làm ở Cherbourg. Công việc này là một may mắn, anh biết, nên càng cố gắng học hỏi hơn. Có đôi lúc sự thiếu kinh nghiệm của anh khiến khách hàng không hài lòng, và phải nghe mắng mỏ thật chẳng dễ chịu gì, nhưng công việc này với anh là một hạnh phúc. Anh lao đầu vào làm việc suốt một năm sau đó, những tưởng đã đến lúc mình có thể quên được Yuichithì hai ngườilại đột nhiên tao ngộ vào một ngày giữa tháng giêng.

Hầu như ngay lập tức, bà mẹ phát hiện ra chuyện hai người tái hợp. Imakura rất sợ bà sẽ giận dữ và từ anh, nhưng bên cạnh Yuichi vẫn giữ bình tĩnh. Mẹ của Imakura trút tất cả cơn oán hận lên người Yuichi, cậu bình thản đón nhận. Thậm chí khi bị bà ta tát vào mặt, Yuichi vẫn không nói nửa lời. Nhìn thấy cậu cư xử như một người đàn ông thực thụ, Imakura cảm thấy bản thân mình lúc trước thật đáng hổ thẹn.

“Con yêu Yu-chan. Dù má có nói gì đi nữa, con vẫn yêu cậu ấy.”

Cuối cùng anh đã nói lên được những lời này, tất cả là nhờ vào sự can đảm cậu đã trao cho anh. Bà mẹ khóc lóc bỏ về Miyagi và không thèm liên lạc với anh nữa. Nhưng dạo gần đây, bà bắt đầu gọi điện trở lại, nhưng hai người chưa bao giờ nhắc đến Yuichi trong những cuộc nói chuyện của mình. Có lẽ mẹ anh vẫn chưa thể chấp nhận sự thật, rằng con trai mình đang yêu một người đàn ông.

Số phận đã sắp đặt cho cậu và anh cùng nhau sống sót trên đảo hoang, giờ đây, cả hai bắt đầu gặp gỡ và yêu thương nhau như ngày xưa. Và cứ thế mà chuyển đến sống cùng nhau. Cậu sẽ hôn anh triền miên vào mỗi đêm, sẽ cùng anh ngủ trên một chiếc giường, khi được cậu vuốt ve lên tóc, lên người, anh cảm nhận được tình yêu của cậu.Những lời thì thầm “Em yêu anh”, và sự dịu dàng của cậu…

Giọng nói của người bán hàng vang lên, “Xin lỗi đã để anh đợi lâu” khiến Imakura giật mình khỏi cơn mộng. Anh vội thông báo đơn đặt hàng, bên kia bảo sẽ chuyển đến vào chiều mai. Sau khi cúp máy, anh nhập số liệu vào máy tính, tên rượu, số lượng, giá cả và chủng loại… Xong việc, anh vừa thở ra một hơi thì điện thoại lại vang lên. Nghĩ rằng khách hàng gọi đến, anh vội nhấc máy.

“Cảm ơn quý khách đã gọi đến Cherbourg. Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho quý khách?”

Sau một giây im lặng, bên kia truyền đến giọng nói của người anh yêu.

“Imakura?”

“Yu-chan?”

“Ừ. Anh đấy à.”

Một giây trước mới mơ về người yêu, một giây sau đã nghe giọng cậu ấy. Chỉ như thế đã khiến tim anh đập loạn.

“Sao vậy? Em chưa bao giờ gọi đến chỗ anh làm.”

“Xin lỗi, làm phiền lúc anh đang bận, tuy hơi đột ngột nhưng…Anh xem có cách nào đặt chỗ cho bảy hoặc tám người tối mai không?”

Imakura vội tìm danh sách đặt chỗ. Đều không còn chỗ trống, nhưng nếu họ sắp xếp lại một số bàn, có lẽ vẫn đủ cho tám người.

“Có thể được.”

Anh nghe một tiếng thở dài nhẹ nhõm ở đầu dây bên kia.

“Cảm ơn anh. Sếp em đột nhiên đòi tổ chức liên hoan tối nay, làm bọn em chẳng biết đi đâu tìm nhà hàng. Chị ấy rất kén chọn, không chịu ăn ở những chỗ thường, em nghĩ đi nghĩ lại thấy Cherbourg có lẽ là tốt nhất.”

Imakura rất vui khi người yêu để ý đến nhà hàng của mình, nhưng rồi anh hạ giọng thì thầm. “Em cũng biết giá ở đây khá đắt. Có sao không?”

Yuichi bật cười.

“Anh có nhớ em kể chuyện sản phẩm mới của phòng bọn em bán chạy không? Ừ thì, giám đốc đợt này có thưởng, nên tối mai giá cả không thành vấn đề.”

Imakura nhẹ nhõm.

“Đặt món trước không? Hay đến nơi rồi quyết định?”

“Mọi người có sở thích riêng, nên bọn em sẽ đặt món sau.”

“Hiểu rồi. Vậy anh sẽ sắp xếp chỗ ngỗi cho tám người vào bảy giờ tối mai.” Anh dùng giọng phục vụ chuyên nghiệp để kết thúc yêu cầu đặt chỗ của khách. Người yêu của anh cười khúc khích, nhưng cũng đòi thêm điều kiện.

“Bọn em yêu cầu phục vụ đặc biệt được chứ?”

“Bình thường chỗ anh không làm thế, nhưng anh sẽ đến phục vụ bàn em.”

“Em chờ anh đấy. Vậy, làm việc tốt đi nha.”

Imakura gác máy. Đột nhiên, động lực làm việc của anh dâng trào. Anh rất vui vì Yuichi đã nghĩ đến mình khi có việc cần. Anh sẽ phục vụ rượu cho họ thật tốt, để người sếp kén chọn của Yuichi phải thốt lên câu “Ngon quá!” Như thế, ấn tượng của Yuichi trong mắt cấp trên cũng sẽ tăng cao.

Anh bắt đầu liệt kê một số loại rượu kèm với từng loại thức ăn trong đầu. Để ruợu được phối hợp ăn ý với các món, phải xét đến khẩu vị của từng người: họ thích rượu ngọt hay rượu cay, nặng hay nhẹ? Nếu sếp của Yuichi gọi thịt bò, nghĩa là cô ta thích hương vị truyền thống… anh vừa lẩm bẩm vừa đi xuống hành lang nhân viên, bất chợt một người gọi tên anh. Quay đầu lại, ra là Miki đang lau tách.

“Chúng ta có Chateau Haut Brion 1985 không?”

“Ừ có.” Anh ngừng bước để trả lời.

“Tối nay có một cặp vợ chồng tổ chức kỷ niệm lễ cưới. Nếu phù hợp với thực đơn, em sẽ phục vụ họ loại này, chính là năm bọn họ kết hôn. Anh thấy lãng mạn không?”

“Nghe hay đấy. ‘85 cũng là một năm tốt.”

Xuống đại sảnh, Imakura vẫn còn ngẫm nghĩ về lễ kỷ niệm ngày cưới. Khách hàng cũng thường mừng sinh nhật ở đây. Anh bắt đầu nghĩ đến sinh nhật Yuichi. Dù đã sống chung ba tháng, anh vẫn chưa hỏi cậu việc này.

Nếu tổ chức một buổi tiệc mừng thì sẽ rất hay. Anh muốn được thấy người yêu hạnh phúc. Quyết định rồi, tối nay về sẽ hỏi.

“Imakura, chúng ta chuẩn bị họp.”

Quản lý Tani, quỷ mặt cười, gọi cậu. Imakura lập tức trở lại tư thái làm việc, hướng thẳng phòng họp đi đến.

Tan ca, bước ra khỏi lối cửa dành cho nhân viên, hơi lạnh bên ngoài bắt đầu phả vào má anh. Đã sắp sang tháng năm, vậy mà ban đêm trời vẫn rất lạnh. Imakura chỉ mang theo một chiếc áo khoác mỏng nên đi rất nhanh để giữ ấm. Sau khi chia tay Miki ở trạm xe, anh trở lại dưới đường cầu cao tốc. Hai hàng anh đào rực rỡ bên đường khẽ đung đưa trong gió lạnh.Một giờ sáng anh mới về đến nhà. Đèn ở cửa vẫn sáng. Trong phòng khách, Yuichi đang ngủ quên trên sofa với cuốn sách dày cộp trên tay.“Anh về rồi.”

Yuichi chầm chậm ngẩng đầu khi nghe giọng anh. Lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương, cậu mỉm cười.

“Mừng anh về. Bên ngoài lạnh lắm không?”

“Ừ. Ban ngày thì ấm mà đêm về lạnh ghê luôn.”

Yuichi vẫy tay bảo Imakura lại gần, anh làm theo. Cậu nắm lấy hai bàn tay anh, thì thầm “Anh lạnh thật,” rồi áp nó lên hai má.

“Em ấm quá.”

“Em ở nhà mà. Lại đây, em sưởi ấm cho.”

Imakura cúi xuống, ngồi vào lòng người yêu. Yuichi ôm chặt lấy anh. Imakura nhắm hờ hai mắt, chậm rãi cảm nhận hơi ấm của cậu, đột nhiên bàn tay cậu lướt lên gáy anh làm một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

“Dính vào anh này.”

Ngẩng đầu lên, trong tay Yuichi là một cánh hoa màu hồng mềm mại.

“Trên đường về anh đi bộ dưới hàng anh đào mà.”

Yuichi đặt cánh hoa lên môi rồi khẽ đưa vào miệng.

“Em nuốt đấy à?”

“Có vị anh đào.”

“Thật không?”

Như để chứng minh, Yuichi khẽ cúi xuống hôn anh. Dù không cảm thấy vị anh đào, nụ hôn vẫn thật ngọt ngào. Họ tiếp tục hôn sâu, anh cảm giác được những ngón tay ấm áp của Yuichi khẽ vuốt ve lên tóc và dọc xuống lưng anh. Imakura nhắm mắt lại như một con mèo thỏa mãn. Anh cảm thấy mình có thể làm chuyện ấy ngay bây giờ… anh muốn làm chuyện ấy ngay bây giờ, nhưng dường như Yuichi không thấy vậy, những động chạm của cậu không tiếp tục đi xa hơn.

“Vào phòng tắm nước ấm đi.”

“Ưm…”

Imakura rục rịch trên hai chân Yuichi, vẫn muốn được âu yếm nhiều hơn. Anh cố tìm một đề tài nói chuyện để không phải đi tắm, và rồi nhớ ra…

“Đúng rồi. Anh đã xếp chỗ cho em, nhưng nó ở phía sau. Tuy vẫn nhìn được quang cảnh nhưng…”

“Ở đâu cũng được. Xin lỗi vì bắt anh chuẩn bị đột ngột như thế. Ở phía sau còn dễ nói chuyện hơn, bọn em không cần phải ngại người ngoài.”

Imakura thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời của cậu. Lúc quản lý Tani nghe nói anh nhận thêm một yêu cầu đặt chỗ vào phút cuối đã nổi trận lôi đình. Việc sắp xếp lại bàn cũng không dễ chút nào, bất đắc dĩ chỗ ngồi của họ phải dời về phía sau. Nhưng đây là vì người yêu của mình, Imakura không muốn cậu thất vọng.

“Anh tự hỏi… bao giờ đến sinh nhật em nhỉ?”

Người yêu của anh nháy nháy mắt, điểm lên trán anh.

“Sinh nhật em?”

“Ừ. Ngày mấy?”

Yuichi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, trả lời ngay rằng ngày 14 tháng 5. Vậy là chỉ còn hai tuần nữa!

“Đến nơi rồi còn gì! Chúng ta phải chúc mừng mới được. Em muốn quà gì?”

Yuichi cười khúc khích.

“Không cần đâu, thật đấy. Em không mấy hứng thú với tiệc sinh nhật.”

“Nhưng anh muốn tổ chức mà!”

Đó là sinh nhật của người đàn ông mà anh yêu, và cũng là lần đầu tiên hai người cùng nhau chúc mừng. Anh nhìn cậu với ánh mắt mong đợi không thôi, đến mức Yuichi đành phải đầu hàng, khẽ xoa lên má anh.

“Vậy, em muốn anh phải nghĩ về em cả ngày.”

“Không được, phải có gì hơn thế chứ…”

“Vậy là được rồi. Đâu phải ai cũng được độc chiếm suy nghĩ của người khác nguyên một ngày.”

Hai má Imakura bị cậu nắn đến đau, nhưng trong lòng anh thật hạnh phúc. Anh vừa nhỏ con, vừa ngốc nghếch, ngoài rượu ra thì chẳng biết chuyện gì, vậy mà người đàn ông trước mặt vẫn luôn yêu anh. Imakura cảm động đến muốn khóc, vội vàng dụi đầu vào ngực người yêu.

Sau khi tắm, cả hai cứ thế đi ngủ, không có cuộc mây mưa nào. Imakura nhìn người yêu đang ngủ thật say bên cạnh, nghĩ mãi về việc mình phải làm gì chongười mình đã yêu đến khắc cốt ghi tâm này.

Tối hôm sau, đúng bảy giờ, Yuichi và sếp xuất hiện ở nhà hàng. Tất cả có ba nam năm nữ. Imakura khẽ liếc mắt nhìn theo quản lý Tani đang dẫn họ vào chỗ ngồi phía sau. Anh cứ tưởng sẽ có nhiều phụ nữ hơn, bởi công ty của cậu là công ty mỹ phẩm.

Sau khi mọi người đã yên vị, anh tiến lại bàn phục vụ. Trong lòng đột nhiên căng thẳng, bởi trong bàn có một người anh quen biết, hai chân anh gần như run lên.

“Quý khách có muốn dùng rượu khai vị không ạ?”

Ánh mắt anh chạm vào tầm mắt của Yuichi. Cái nhìn dịu dàng của cậu làm anh ngượng ngùng.

“Xem nào…”

Người phụ nữ tóc xõa ngang vai nhìn lướt qua list rượu. Trông chị ta vào khoảng tứ tuần, có vẻ lớn tuổi nhất so với mọi người. Chắc hẳn chị ta là sếp. Người phụ nữ gọi Peacher Kir. Yuichi và một người đàn ông khác hình như chức vụ thấp hơn, gọi tiếp hai ly champagne, người đàn ông còn lại và năm cô gái gọi chung một chai rượu thường.

Anh chàng gọi rượu thường này đẹp như người mẫu, không chỉ khuôn mặt, mà cả thân hình. Phong cách của anh ta rất đặc biệt, nếu phải miêu tả anh ta bằng một từ, có lẽ không từ nào thích hợp hơn “gợi cảm’.

Anh ta vô cùng nổi bật, đến nỗi Miki cũng phải phấn khích thì thầm rằng, ôi, bàn của Imakura ngồi một anh chàng vô cùng đẹp trai nha.

Sau khi mọi người chọn món, Imakura bắt đầu hỏi các loại rượu. Xem ra mọi người ăn mừng thật lớn, mỗi loại được chọn đều có hai chai đỏ và trắng.

Người động đũa đầu tiên là người phụ nữ trông như sếp của Yuichi. Imakura đang định rời đi thì chị ta gọi lại.

“Cậu là bạn của Higashiyama?”

Câu hỏi làm Imakura giật mình, nhưng Yuichi cho anh một cái cười trấn an.

“Vâng.”

Người phụ nữ nghiên cứu gương mặt anh như muốn nhìn thấu đến từng chi tiết.

“Cậu có thể lại gần hơn chút được không?”

Dù không biết chị ta định làm gì, anh vẫn bước tới trước.

“Thêm chút nữa. Cúi xuống.”

Anh cúi xuống, tưởng chị ta định cho mình xem cái gì, đột nhiên, một ngón tay ấm ấm, mềm mềm khẽ xoa lên má anh.

“Mềm quá…” Chị ta thốt lên.

“Tôi thấy da cậu đẹp quá nên không nhịn được. Trắng mịn, không tì vết, lại còn rất mềm. Hoàn hảo!”

Nghe vậy, bốn cô gái còn lại cũng muốn được chạm vào má Imakura. Hết ngón tay này đến ngón tay khác xoa lên má làm đầu óc anh xoay mòng mòng.

“Mềm như da em bé ấy. Ôi, khó tin quá!”

Mọi người trầm trồ khen ngợi.“Chúng ta đừng dùng người mẫu quảng cáo nữa, dùng cậu ấy đi.”

Không khí bắt đầu chộn rộn lên. Người phụ nữ lớn tuổi nhất nhìn anh với ánh mắt ghen tị.

“Tuổi tác làm da lão hóa hết cả. Cậu bao nhiêu tuổi? Khoảng 20 không?”

Anh đỏ mặt, Yuichi tranh thủ chen vào.

“Chị Takanaga, chị có tin anh ấy lớn tuổi hơn em không?”

“Trời đất… em đùa đấy à. Tôi xin lỗi. Vậy chắc cậu khoảng 27 28 tuổi?” Xem ra chị ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

“Thực ra, tôi đã 32 tuổi rồi.”

Lời vừa thốt ra, cả bàn đều hét ầm lên. Anh có thể nghe thấy tiếng họ thì thầm vào tai nhau rằng, ôi ôi, làm sao mà có chuyện đó được.

“Anh ấy cùng tuổi với anh đấy, Fujiwara.” Một người phụ nữ khác nói với anh chàng đẹp trai. Anh ta cười. Bộ tây trang tỉ mỉ trên người làm anh ta trông có vẻ trí thức, lúc nãy nhìn vào menu anh ta dường như rất bình thản, xem ra những nhà hàng sang trọng hơn thế này cũng không phải chuyện gì lạ lẫm với anh ta. Thậm chí, hành động đưa ly rượu lên môi của anh ta cũng thật gợi cảm.

Imakura cảm thán cho sự khác biệt đến một trời một vực giữa hai người. Cùng tuổi với nhau, vậy mà…

“Imakura, chắc anh còn những bàn khác phải đi nữa.”

Yuichi lên tiếng giải thoát cho anh. Tám người trên bàn khiến số rượu được đưa lên vơi đi nhanh chóng. Khi anh trở lại, người phụ nữ lúc nãy tỏ vẻ xin lỗi vì vừa rồi đã đường đột. Anh không muốn chị ta khó xử nên trả lời hòa nhã, “Mặt tôi khá trẻ con nên mọi người đều nhầm tưởng tôi trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, chị đừng để ý. Mong mọi người thưởng thức các món ăn và rượu thật vui.”

Trong lúc anh bận phục vụ ở bàn khác, họ đã ăn xong và ra về. Quản lý Tani bảo với anh, “Vị khách vừa rồi, người phụ nữ trông khoảng bốn mươi tuổi ấy, cảm ơn cậu vì đã giới thiệu các loại rượu rất ngon. Chị ta còn bảo ‘Nhớ giữ làn da đẹp ấy cho cẩn thận’, vậy là ý gì?”

Khuya muộn, trên đường về nhà, Imakura giật mình khi thấy Yuichi đang đứng đợi dưới cầu cao tốc trên lộ trình quen thuộc của anh. Anh nhìn thấy một bóng người từ đằng xa, nhưng vì trời quá tối, ban đầu anh vẫn chưa nhận ra Yuichi.

“Sao thế?”

Anh chạy đến bên cậu, Yuichi bảo rằng mình đứng đây để đợi anh.

“Không cần phải vậy đâu. Em đợi anh ở nhà cũng được mà.”

“Em muốn đón anh.”

Cậu nắm tay anh đi về phía trước. Imakura nửa vui lại nửa sợ sẽ bị người nhìn thấy. Người yêu vẫn đang mặc bộ vest lúc đến nhà hàng, bên ngoài là một chiếc áo khoác dài màu kem. Xem ra từ tối đến giờ cậu vẫn chưa về nhà.

“Lúc nãy anh có khó chịu không?” Yuichi vừa đi vừa hỏi.

“Gì cơ?”

Trong đầu Imakura bây giờ chỉ có bàn tay ấm áp của Yuichi, anh không kịp phản ứng những gì cậu vừa nói.“Thì đồng nghiệp của em bàn tán về ngoại hình và tuổi tác của anh. Em sợ sẽ làm anh không vui.”

Anh dừng lại, đối mặt với Yuichi đang nhìn mình.

“Không sao.” Imakura nói. “Mặt anh vốn trẻ con, cũng quen rồi.”

Yuichi thở phào nhẹ nhõm.

“Em đúng là người hay lo.”

Gió bắt đầu thổi, không phải từng đợt rét buốt như giữa mùa đông, mà là cái lạnh run run thấm vào da thịt. Imakura siết chặt tay người yêu.

“Về thôi. Lạnh quá.”

“Anh lạnh à?”

“Một chút.”

Lời vừa dứt, cơ thể anh đã được Yuichi lập tức ôm vào lòng, siết chặt lấy. Anh sợ hãi nhìn xung quanh, nhưng vào giờ này đường phố đã hoàn toàn vắng lặng. Dù vậy…

“Yu-chan… nhỡ có ai thấy…”

Tuy nói vậy, anh vẫn không cự tuyệt bờ môi của Yuichi. Nụ hôn không có vị rượu vang, chỉ có mùi cồn thoang thoảng… Chắc hẳn cậu và đồng nghiệp đã đến một nơi khác để uống tiếp.

“Nói thật, em giận lắm.” Yuichi thì thầm vào tai Imakura. “Em không ngờ bọn họ dám chạm vào anh như thế.”

“Chỉ trên mặt thôi mà.”

“Vẫn đáng giận. Gương mặt anh, con người anh, đều là của mình em.”



Tim Imakura đập mạnh. Anh ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau, trong mắt Yuichi là lửa giận.

“Em là người độc chiếm rất mạnh. Nhìn bọn họ cứ sờ mặt anh trong khi anh rõ ràng đang khó chịu, em tức điên. Lẽ ra em không nên dẫn bọn họ đến nhà hàng.”

Một điều gì đó khẽ nhói lên trong lòng Imakura khi anh nghe thấy lời thổ lộ của Yuichi. Anh cảm giác được tình yêu của cậu, không chỉ bằng lời nói, mà bằng cả vòng tay ấm áp kia.

Quên hết mọi thứ xung quanh, Imakura cố rướn người lên, ôm hôn người tình đầy chiếm hữu của mình. Yuichi giật mình ngạc nhiên.

“Về nhà thôi.” Anh vừa nói vừa xấu hổ cúi xuống. Yuichi gật đầu đồng ý.

“Đến nơi, chúng ta sẽ tiếp tục.”

Nói xong, anh mới giật mình nhận ra những lời ấy táo bạo như thế nào. Yuichi dụi dụi vào má anh như một chú cún nhỏ, thấp giọng thì thầm. “Về đến nhà, anh sẽ để em chạm vào toàn thân anh chứ?”

Imakura trả lời, vẫn không dám nhìn lên. “Ừ.”

“Có cho em dùng miệng với anh không?”

Những lời này sinh ra ảo giác, như thể nơi ấy của anh đang bị Yuichi nắm trong tay, khiến hai chân anh run rẩy.

“À… ừ.”

“Trong lúc em dùng lưỡi, anh sẽ cho phép em luồn ngón tay vào đằng sau và xoay tròn chứ?”

Imakura đỏ bừng mặt. Những việc này đối với hai người vô cùng quen thuộc, nhưng khi nghe giọng cậu khàn khàn nỉ non bên tai, Imakura sượng cả người.

“Ừ… được rồi… về nhà đã.”

Yuichi cười. Cậu choàng tay qua vai Imakura, lôi kéo anh bước vội dưới đường cầu cao tốc để về đến tổ ấm tình yêu của mình.

Một buổi sáng nắng rực rỡ và ấm áp đẹp trời. Imakura ở gần nên có thể đi bộ đến nhà hàng, anh thường rời nhà lúc 3:30 và luôn đến nơi đúng giờ, nhưng hôm nay từ giữa trưa anh đã đi rồi. Anh ghé vào trung tâm thương mại gần trạm xe để tìm mua một món quà cho người yêu, vì chỉ còn mười ngày nữa là đến sinh nhật cậu.

Anh đã cố vặn hỏi cậu muốn quà gì vài lần, nhưng đều nhận được câu trả lời như nhau: cậu chỉ cần anh nghĩ đến mình cả ngày là đủ rồi.

Nhưng Imakura muốn dành tặng cậu thứ gì đó để Yuichi sẽ nhớ mãi ngày này. Nghĩ nát óc vẫn chưa tìm được thứ gì thích hợp. Anh chuyên về rượu, có thể tặng cậu một chai rượu hiếm, nhưng Yuichi lại chẳng phải người cuồng rượu như anh. Cậu thích bia hơn.

Vào trung tâm, anh dạo quanh để tìm xem thứ gì có thể mua được. Giữa một dãy những hàng thời trang và phụ kiện dành cho nam giới, chẳng có gì lọt vào mắt anh. Yuichi thích hàng hiệu, nhưng cậu không đặc biệt ưa thích nhãn hiệu nào. Anh đã kiểm tra tất cả logo quần áo của cậu, nói thật là nhãn hiệu của chúng chẳng liên quan gì đến nhau.

Imakura lượn qua lượn lại trong quanh các quầy hàng suốt một giờ, vẫn đành về tay không. Đã đến giờ anh phải đến chỗ làm. Lúc đi ngang qua quầy hàng mĩ phẩm ở tầng một, anh nhận ra gian hàng của công ty Yuichi. Gần đây bọn họ đang khuyến mãi tặng kèm vitamin khi mua sản phẩm, bán rất chạy. Hai người phụ nữ trông như khách hàng đang nhìn vào gian trưng bày sản phẩm do một nữ nhân viên giới thiệu. Imakura để ý thấy bên cạnh còn có một nam nhân viên. Thường thì nam giới chỉ mua mĩ phẩm làm quà tặng người yêu. Lúc Imakura tới gần, nam nhân viên nhận ra anh. Anh ta khẽ gật đầu với Imakura.

“Xin chào, anh Imakura.” Anh ta tiến đến, mở lời bằng một giọng thanh nhẹ. Imakura lịch sự đáp lễ. Lúc này Imakura mới nhận ra người kia. Là một trong số ba nam trong nhóm Yuichi đến nhà hàng đêm đó. Ba người đàn ông trong nhóm, kể cả Yuichi, thì có đến hai anh chàng cực kỳ đẹp trai, vậy nên ấn tượng về chàng trai trẻ ngồi cạnh Yuichi không sâu sắc lắm.

Đứng cạnh người này, Imakura nhận thấy anh ta cao khoảng 180cm, khuôn mặt không quá điển trai nhưng cho cảm giác ôn hoà, ấn tượng được tạo nên bởi hàng mi dài nhè nhẹ rũ xuống.

“Tôi là Kaitani. Những loại rượu lần trước anh chọn đều rất vừa khẩu vị. Anh Higashiyama đã hết lời giới thiệu anh, quả nhiên không làm mọi người thất vọng.”

Imakura cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi nghe những lời này.

“Thật vui vì anh đã hài lòng.”

“Nhờ anh mà tôi được mở mắt trước các thể loại rượu, tôi đã đến quầy rượu địa phương mua vài chai. Là rượu trắng. Nhưng hơi đắng hơn một ít, không giống với vị tôi đã uống khi ở nhà hàng.”

Kaitani xoa xoa phía sau đầu, cười khẽ.

“Loại rượu trắng đêm ấy mọi người uống được sản xuất ở Mosel, Đức. Đó là rượu ngọt. Vì hôm ấy mọi người trong nhóm phần nhiều là nữ giới nên tôi phục vụ rượu ngọt. Còn loại mà anh mua là loại nguyên chất không pha ngọt.”

Kaitani dường như hiểu ra.

“Lần sau anh đến quầy rượu, hãy chọn rượu của Đức, những chai ghi là xuất xứ từ Auslese hay Eiswein đều là rượu ngọt.”

“Đúng là hầu rượu có khác.”

Imakura phủ nhận ngay.

“Tôi không phải hầu rượu, chỉ đang tập dợt thôi.”

“Thật sao? Nhưng anh biết rất nhiều.”

Ánh mắt ghen tị của anh ta trở nên không thoải mái. Những điều Imakura nhắc đến chỉ là thường thức mà bất kỳ một người mới bắt đầu nào cũng biết.

“Có một người nữa trong nhóm… tôi nhớ tên anh ấy là Fujiwara. Dường như anh ấy cũng rất am hiểu về rượu.”

Khi anh nhắc đến tên của anh chàng cực kỳ đẹp trai kia, biểu hiện tươi sáng của Kaitani ngay lập tức trở nên ảm đạm.

“Anh ta thích khoe khoang thôi. Fujiwara là sếp tôi, nhưng tôi thân với Yuichi hơn. Cậu ấy làm việc giỏi lại không hề tự cao, tính cách cũng rất thú vị. Tôi hay ăn trưa với cậu ấy. Nói đến bữa trưa mới nhớ, hôm nay là cuối tuần. Anh có được nghỉ không?”

“Không, đêm nay tôi vẫn làm việc. 4:00 bắt đầu. Anh đang phụ trách bán hàng à?”

Kaitani bật cười.

“Tôi đến kiểm tra tiến độ tiêu thụ sản phẩm… đồng thời làm vài nghiên cứu cho công ty.”

“Ra thế.”

Giọng hát của Kiyoko Suisenji trong ‘365 Step March’ vang lên, Kaitani vội vàng bắt điện thoại. Anh ta ‘vâng’ liên tục vài lần, rồi bảo sẽ ngay lập tức trở lại văn phòng, sau đó cúp máy.

“Sếp tôi khó chết đi được. Tuy tôi không ngốc, nhưng xem ra nói chuyện với anh cũng bị xem là trốn việc rồi.” Ánh mắt anh ta hiện lên một nụ cười nhè nhẹ.

Imakura rất thích kiểu thẳng thắn của Kaitani, anh nghĩ đây là một con người thú vị.

“Nếu thích, anh và Yuichi đi uống với tôi. Tôi sẽ dạy thêm về rượu cho anh.”

“Rất sẵn sàng.”

“Vậy, gặp anh sau.”

Chàng trai trẻ mỉm cười và quay đi. Nhìn bóng lưng cao cao của anh ta dần xa, Imakura đột nhiên nhớ ra lý do mình đến đây. Anh vội vã chạy đuổi theo người kia.

“Xin lỗi…”

Kaitani ngừng lại giữa đường, quay sang nhìn anh.

“Sao thế?”

“Tôi xin lỗi làm phiền anh, nhưng tôi có chuyện muốn nhờ.” Imakura vừa chạy quá nhanh nên hơi thở vẫn còn hổn hển. “Anh có biết Yuichi thích thứ gì không? Rất thích ấy.”

“Thứ Yuchi thích à?” Kaitani nhíu mày, điểm điểm đầu. “Thứ Yuichi thích… ưm. Đợi đã, tôi nhớ rồi! Cậu ấy bảo thích ăn thịt bò ở Hiyoshiya, còn nói là ăn hàng ngày cũng không ngán.”

Kaitani nói xong thì mỉm cười rời đi. Hiyoshiya là một hệ thống nhà hàng thịt bò có mặt trên toàn quốc, nổi tiếng với thương ngôn “Nhanh, rẻ và ngon”. Imakura đã từng ăn một lần. Nếu anh nhớ không lầm, giá một bữa ăn ở Hiyoshiya chỉ khoảng 340 yên.

“Thịt bò ở Hiyoshiya à…”

Có thể là thứ Yuichi thích, nhưng giá chỉ 340 yên. Nếu muốn tặng cậu một bữa ăn thì ít nhất cũng là thịt bò Matsuzaka, trứng cá muối hay bào ngư, nếu là Hiyoshiya thì hơi rẻ quá…

Nhìn đồng hồ, mới chỉ 2:00 chiều. Imakura quay lại trạm xe và bất chợt nhìn thấy tấm biển cửa hàng Hiyoshiya bên kia đường với giá 340 yên một dĩa. Anh ngừng lại nhìn trong chốc lát.

Công việc kết thúc vào nửa đêm, dù đã muộn, trên đường phố vẫn nườm nượp xe qua lại. Như đã hẹn, Yuichi sẽ đợi anh dưới tán cây gần cửa ra của nhân viên. Cậu mặc một áo chiếc áo gió mỏng bên ngoài áo sơ mi.

“Kia có phải là…”

Miki để ý thấy Yuichi khi ra vừa bước ra ngoài.

“Anh là bạn của Imakura. Hôm trước em có thấy anh trong nhà hàng.”

“Đêm nay bọn anh ra ngoài, nên không thể đưa em đến trạm xe được.”

Miki bật cười bảo không sao.

“Đường lớn, đèn sáng, không sao đâu. Nếu có gì xảy ra, em sẽ cho bọn chúng nếm mùi judo của em.”

Mắt Imakura mở to ngạc nhiên.

“Em đánh judo à?”

“Anh không biết sao?”

Cô cười chúc anh ngủ ngon rồi đi về phía trạm xe. Imakura biết rằng cô gái này rất khỏe, lúc khiêng rượu sức cô còn lớn hơn sức anh, nhưng anh không ngờ cô biết cả judo. Lâu nay anh vẫn đưa cô đến trạm xe vì sợ phụ nữ đi một mình ban đêm sẽ nguy hiểm, nhưng xem ra là không cần thiết chút nào.

“Đi thôi.”

Anh quay lại, thấy một chiếc taxi đang đợi mình. Anh chui vào băng ghế sau với người yêu.

“Em đợi lâu không?”

“Không sao. Khoảng 10 phút thôi.”

Giọng cậu không có vẻ giận dữ, nhưng gương mặt cậu lại khá u ám. Mỗi khi ở bên nhau, cả hai có thể nói chuyện hàng giờ, nhưng không khí lúc này nặng nề đến mức Imakura chỉ dám ngồi cúi đầu im lặng. Chiếc taxi tiếp tục đi về hướng tây.

“Chỗ của bạn em ở đâu?”

“Seibo-machi.”

Anh không rành về khu vực đó lắm. Yuichi thở dài một hơi. Nghe vậy, Imakura cảm thấy hơihối hận vì đã khăng khăng đòi cậu dẫn đi đêm nay.

Chuyện bắt đầu từ bốn ngày trước. Imakura chỉ đơn thuần muốn tìm hiểu thứ Yuichi thích nhất để làm quà sinh nhật cho cậu, nên anh tìm mọi cách để khai thác thông tin.

“Bạn thân nhất của em là ai?”

Yuichi đang ngồi trên sofa, bắt chéo chân xem TV. Nghĩ ngợi một giây, cậu trả lời là Tomoharu.

“Tomoharu làm gì?”

Yuichi bất ngờ im lặng. Nhưng rốt cuộc cậu cũng trả lời. “Anh ấy mở một quán bar.”

“Thật sao? Gần đây không?”

“Không xa lắm. Khoảng hai trạm xe.”

Cơ hội của anh đây rồi.

“Anh muốn gặp Tomoharu.”

Yuichi dường như bất ngờ trước đề nghị này.

“Anh định làm gì?”

“Anh muốn nói chuyện với bạn bè em. Dẫn anh đến bar nha!”

Người yêu của anh im lặng.

“Em nói chỗ đó gần mà. Đi đi!”

Anh nắm lấy vai cậu lắc lắc, nhưng Yuichi vẫn không chịu trả lời. Cậu có vẻ không hài lòng, nhưng Imakura nhất định phải tìm hiểu.

“Em không dẫn thì anh đi một mình. Nói địa chỉ với anh là được…”

Lập tức Yuichi hét lên “Không!” rồi tiếp lời. “Không đời nào em để anh đến chỗ Tomoharu một mình đâu!”

“Tại sao?”

Anh không hiểu nguyên nhân Yuichi to tiếng. Cậu mở miệng muốn nói gì đó, nhưng chẳng có lời nào được thốt ra. Miệng cậu khẽ giật giật rồi sau đó ngậm hẳn vào. Cuối cùng cậu cũng lấy được ý tứ để trả lời.

“Anh không được đi một mình. Tuyệt đối không. Bar chỉ mở cửa ban đêm, lại ở một khu vực không an toàn.”

Imakura bĩu môi.

“Ban đêm thì sao chứ. Anh có phải trẻ con đâu.”

“Ý em không phải thế…”

Yuichi lúng búng trong miệng không biết nói gì. Cậu lấy tay che trán.

“Tóm lại, không cho phép anh đi một mình.” Cậu kiên quyết phản đối.

“Vậy em dẫn anh đi là được mà. Anh cũng thích đi với em.”

“Không được…”

Cuộc nói chuyện lại tiếp tục như cũ. Dù Yuichi có phản đối bao nhiêu lần, Imakura vẫn không chịu từ bỏ. Cuối cùng, sau ba ngày liền lải nha lải nhải bên tai cậu, Yuichi cuối cùng cũng đồng ý. Nhưng với điều kiện là anh không được phép rời khỏi cậu nửa bước.

Mười lăm phút sau, chiếc taxi rẽ vào một con đường hẹp với một dãy những nhà hàng và quán bar hai bên đường. Yuichi ra khỏi xe nhưng cứ đứng ì một chỗ không chịu đi. Cậu như thế khiến Imakura cũng không biết làm sao. Cả hai im lặng đứng bên đường.

“Anh có chắc là mình muốn tới bar này không?” Yuichi hỏi. Imakura tất nhiên là muốn, nhưng nhìn sắc mặt cậu, anh không dám trả lời.

“Đã đến đây rồi thì em cũng cho anh biết. Tomoharu là gay, bar của anh ấy là gay bar. Khách đến uống toàn là những tay tán tỉnh điêu luyện, một số kẻ còn bám rất dai.”

“Anh chỉ muốn gặp bạn em thôi, anh không cần để ý kẻ khác.”

Người tình của anh nghiến răng bước tới. Imakura phải rất vất vả mới theo kịp cậu. Anh níu lấy góc áo khoác của Yuichi giật giật, nhưng cậu vẫn không chịu ngừng bước.

Sau khoảng một trăm mét, Yuichi thình lình dừng lại. Một tấm biển đơn giản với hai chữ “Belzaud S” treo trên cánh cửa đen trước mặt.

“Là đây sao?”

Yuichi nắm lấy tay anh lùi lại khoảng mười bước.

“Em sẽ dẫn anh vào, nhưng…” Cậu nhìn anh chằm chằm. “Nhưng anh phải hứa không được rời em nửa bước. Nếu có ai ngoài Tomoharu bắt chuyện với anh, phải lờ đi ngay. Nếu có ai nhìn anh, nghĩa là họ đang nhắm vào anh.”

Imakura vò vò tóc cậu, bật cười.

“Làm gì có ai thèm để ý anh. Hơn nữa đây là gay bar. Sẽ có vài tiết mục mới lạ phải không?”

“Có những bar như thế, nhưng chỗ của Tomoharu thì chỉ để uống rượu thôi.”

Đây là lần đầu tiên Imakura nghe nói có nhiều loại bar khác nhau.

“Nhiều người đến đây chỉ để tìm đối tượng hẹn hò.”

“Anh hiểu rồi mà. Anh đi với em mà.”

Yuichi thoáng ngạc nhiên trước những lời này của anh, cậu cúi xuống nhéo nhéo mũi anh.

“Úi, em làm gì vậy?”

Yuichi giận, nhưng người yêu của cậu nắm tay cậu cười lấy lòng. Lúc cả hai bước vào trong, anh vẫn cầm tay cậu thật chặt. Nhìn bên ngoài, không ai đoán được không gian bên trong rất rộng và sâu, lại khá tối. Trước quầy bar đặt khoảng năm chiếc bàn. Bên trong quán mang lại cảm giác của nước Mỹ thập niên 60 với những chiếc ghế cổ và những tấm da lớn trên tường.

“Trời đất ơi. Là em hả Yuichi? Em thế nào?” Người đàn ông đứng sau quầy gọi tên cậu. Hắn cao lớn như một võ sư chuyên nghiệp, quần áo mặc trên người đặc biệt để lộ ra cơ thể đầy cơ bắp. Trên mặt để râu… nhưng cách nói chuyện lại vô cùng nữ tính. Imakura ngẩn ngơ trước sự đối lập này. Yuichi dẫn anh lại quầy bar và ngồi xuống.

“Chào em, rất vui được gặp em.”

Người đàn ông cười lớn và cúi người lại gần để nói chuyện, làm Imakura sợ hãi lùi về phía sau.

“Này, anh không cắn em đâu mà sợ.” Hắn hài hước trêu ghẹo.

“Tôi… tôi xin lỗi.”

Anh nhận chiếc khăn ướt từ chủ quầy để lau tay. Anh biết họ là gay, tất nhiên, bản thân anh cũng thế. Nhưng anh chưa bao giờ đến một nơi như thế này, cũng như chưa bao giờ gặp một người vừa nhìn đã biết gay như người này.

“Xem em tìm được cậu bé dễ thương chưa kìa. Hèn gì lâu nay không thấy mặt.”

Người Yuichi khẽ giật khi nghe câu nói này.

“Dễ thương thật, nhưng nếu anh dám động vào, em giết!”

Lời này chẳng phải lời nên nói với bạn thân, nhưng người đàn ông chỉ cười. “Í da!!! Sợ-ợ-ợ-ợ~~~ quá đi thôi!!!”

“Giới thiệu cậu bạn đáng yêu này đi.”

Người yêu của anh nhìn trừng trừng vào chủ quầy, nhưng không hé răng nửa lời. Imakura đành phải tự giới thiệu.

“Xin lỗi. Tôi là Imakura Takashi. Yuichi là… bạn thân của tôi.”

Cậu lập tức quay sang, nhìn anh như muốn nuốt sống.“Anh không phải người yêu của em à?”

“Ừ, nhưng… chúng ta… đang ở nơi công cộng…”

“Lo gì, nơi này dành cho gay.”

“Ừm…”

Nãy giờ anh vẫn rất căng thẳng, hiện tại thái độ cáu cẳn của Yuichi càng làm anh sợ hãi hơn.

“Được rồi, em uống gì nào? Anh sẽ pha cho em bất cứ loại cocktail nào em thích.”

Nhìn cảnh tượng u ám trước mặt, Tomoharu lên tiếng giải vây.

“Ưm… anh có rượu vang không?”

“Đừng uống!” Yuichi lầu bầu bên cạnh. “Toàn của rẻ, ngon lành gì mà uống.”

“Coi chừng cái miệng em!” Anh bạn bartender nổi sùng, tay chống nạnh và nhíu tít hai hàng lông mày. Quay sang Imakura, lại cười đến toe toét.

“Đúng là rẻ. Nếu em thích vang, anh làm cocktail vang cho em được không?Sangria thì sao?”

[2: Loại cocktail được pha từ rượu vang đỏ và nước trái cây]

“Nghe được đấy.”

Imakura thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy thứ gì đang vòng qua hông mình. Là vòng tay của người yêu đang ôm anh cực kỳ thân mật như tuyên bố quyền sở hữu, nhưng trên mặt cậu lại nhăn thành một đống. Imakura chẳng hiểu gì cả.

“Yu-chan, tay em…” Anh thì thầm.

“Gì? Không thích à?” Giọng điệu của Yuichi vẫn cáu cẳn như trước.

“Không phải… tại anh thấy, nếu em không thích thì đừng làm…”

“Gì?”

“Thì, chẳng phải em ngượng khi phải làm vậy trước đám đông sao?”

Giọng Yuichi càng lạnh hơn. “Em chỉ hận không thể viết lên người anh bốn chữ ‘đây là của tôi’. Phải làm vậy để tránh ánh mắt săm soi của kẻ khác.”

Imakura quay lại và lập tức nhận ra tất cả con mắt đều đang đổ dồn về phía mình. Anh càng trở nên căng thẳng hơn.

“Của em đây.”

Ly cocktail rất nhiều màu. Imakura, Tomoharu và người yêu đang nhăn nhó một bên của anh cùng nhau chạm cốc.

“Taka-chan, em bao nhiêu tuổi rồi?”

Tomoharu đã bắt đầu quen với anh, hắn vừa cười vừa đợi câu trả lời.

“Chắc em vừa mới qua tuổi hai mươi phải không, nếu không sao vào được đây.”

Imakura khá mệt mỏi với việc suốt ngày bị nhìn lầm tuổi của mình, anh đành trả lời.

“Tôi 32.”

Hai tròng mắt Tomoharu trợn ngược như muốt rớt ra ngoài.

“Em chỉ thua anh có tí tuổi thôi á? Xạo, vô cùng xạo. Da đẹp thế kia mà! Nói xem làm thế nào mà giữ được da đẹp như thế!”

Hắn chìa ngón tay ra, vừa định chạm vào má Imakura thì một giọng nói cáu gắt đã vang lên.

“Không được sờ vào!”

Tomoharu giật mình, theo bản năng rút tay lại.

“Gì chứ! Đồ chiếm hữu quá đáng! Không thích bị người ta đụng chạm thì đừng dẫn đến đây.”

“Ai muốn dẫn, là có kẻ đòi đi.”

Mặt Tomoharu hớn hở.

“Tôi không biết gì về Yuichi trước khi cậu ấy gặp tôi, tôi nghĩ anh rất hiểu cậu ấy nên…”

Miệng Tomoharu ngoác to đến nỗi khoe cả răng.

“Biết biết, gì anh cũng biết…”

Yuichi đột nhiên chồm tới, đẩy người về phía bên kia quầy bar.

“Cấm nói nhiều.”

“Nhưng Taka-chan muốn biết đó nha!”

Lúc cả hai còn đang giằng co, có người gọi tên Yuchi từ phía sau. Cậu quay lại, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi mặc tây trang tối màu. Chàng trai cao cao, mảnh khảnh và rất trẻ. Khi bắt gặp ánh mắt của Imakura, cậu ta mỉm cười thân thiện, rồi quay sang nói chuyện với Yuichi.

“Lâu không gặp, Yu-chan. Em không biết có chuyện gì xảy ra với anh không, vì mãi vẫn không thấy anh…”

“A… ừ… thật vui được gặp lại em.”

Mắt Yuichi đảo tròng vì căng thẳng. Cậu hết nhìn người kia rồi lại nhìn Imakura.“Em muốn nói chuyện với anh. Mình lại đằng kia được không?”

Yuichi định từ chối, cậu khẽ chỉ tay về phía Imakura.

“Em không ngại bạn trai của anh đâu. Em đến đây cũng có việc của mình mà.”

Ngữ điệu rất mềm mại, nhưng thái độ vô cùng cứng rắn. Cậu ta cũng là bạn của Yuichi sao? Imakura vừa định nói không sao, Yuichi đã đột nhiên đứng lên.“Không được nói chuyện với ai ngoài Tomoharu, nhớ chưa?”

Cậu dặn dò, rồi theo chàng trai kia lại một chỗ ngồi đằng sau. Tomoharu nhìn hai người rời đi, tay chống nạnh, miệng cười khúc khích.

“Đừng bận tâm. Ai mà chẳng có một thời.”

“Một thời?”

“Ừ, một thời.”

Imakura không hiểu lắm chữ ‘một thời’ của Tomoharu. Hai người trước kia từng có chuyện gì sao? Nhưng xem ra không cần thiết phải hỏi. Yuichi ngồi ở đằng kia, đối diện với chàng trai trẻ. Có vẻ cậu sẽ không trở lại đây nhanh. Cơ hội đã đến.

“Tomoharu. Anh là bạn của Yu-ch… Yuichi, đúng không?”

“Em gọi cậu ta là Yu-chan á? Dễ thương quá.”

Imakura đỏ mặt.

“Nói chuyện với anh không cần ngại, cứ gọi cậu ấy là Yu-chan nếu em thích.”

Tomoharu nhìn xuống Imakura, xoa xoa má anh.

“Thế, em muốn biết gì nào? Anh sẽ kể hết cho em.”

Xoa xoa hai má hãy còn nóng hổi, Imakura ngẩng đầu lên.

“Anh có biết Yu-chan thích gì nhất không?”

Đầu Tomoharu nghiêng nhẹ sang bên.

“Thứ cậu ta thích á?”

“Sắp đến sinh nhật cậu ấy, tôi muốn tặng một món quà nhưng cậu ấy một mực bảo mình không cần gì cả. Tôi định tham khảo ý kiến của anh…”

“Đáng yêu quá!” Tomoharu phấn khích vỗ hai tay vào nhau, hét to đến nỗi mọi người đều quay lại nhìn.

“Em đúng là bảo bối!”

“Ưm… Tomoharu… anh nói nho nhỏ thôi được không?”

Tomoharu vội vàng le lưỡi nói lời xin lỗi.

“Tại anh vui quá, được nói về những chuyện đơn giản ngây thơ như hồi còn đi học. Lâu nay chỉ toàn nghe những chuyện như ai ngủ với ai, hay ai đá ai đủ thứ thứ. Thế, em muốn biết Yuichi thích gì phải không?”

Imakura gật đầu.

“Cậu ta thích ***, thích chiếm hữu. Đã từng chơi bời nhưng không đến nỗi nào. Khả năng trên giường rất tốt, con người cũng có chỗ nghiêm túc.”

Imakura tưởng mình nghe nhầm khi Tomoharu nhắc đến chữ ‘***’… nhưng đến khi đến chữ ‘khả năng trên giường thì’…

“Đúng thế! Quả thật là cậu ta chẳng thích thứ gì đặc biệt cả, nhưng anh biết mẫu người của cậu ta.”

Tim Imakura nhảy lên.

“Mẫu người?”

Tomoharu vẫy vẫy một ngón tay trước mặt anh.

“Đúng thế. Yuichi cực kỳ, cực kỳ thích những người trẻ tuổi.”

Chữ ‘trẻ’ như một con dao đâm vào ngực Imakura.

“Có lần cậu ta nhìn những học sinh trường cao trung Oran rồi bảo với anh rằng, cậu ta muốn có một người yêu như thế.”

Bất tri bất giác, Imakura đã uống hết ly sangriacủa mình. Mắt Tomoharu trợn tròn.

“Em có muốn một ly… mà thôi… để anh lấy gimlet cho em.”

[3: Loại cocktail được pha từ rượu gin và nước cốt chanh.]

Tomoharu gọi phục vụ mang gimlet đến. Imakura vẫn cúi đầu im lặng, khiến ông chủ quán bar phải hỏi anh có chuyện gì.

“Ưm… tôi… tôi không sao.”

“Anh nói gì không khéo à? Đúng là Yuichi thích người trẻ tuổi, nhưng đó chẳng qua là sở thích thôi. Hơn nữa, tình yêu à, trông em rất trẻ mà.”

Tomoharu nỗ lực sửa chữa những lời vừa nãy, nhưng đã muộn. Tâm trạng của Imakura càng lúc càng xấu. Anh vẫn ngồi im một chỗ, nhìn ly gimlet được mang đến. Anh nhấp thử một ngụm, cảm giác vị của nó không giống lắm.

“Hơi nguyên chất…”

“Đúng thế. Chỗ anh dùng nước chanh tươi.”

Imakura nốc ly rượu chỉ trong một hơi. Tomoharu thở dài.

“Đừng uống nhiều quá. Yuichi sẽ giận anh đấy.”

“Một ly martini.”Imakura đẩy chiếc ly rỗng về phía trước.

[4: Loại cocktail được pha từ rượu gin và rượu vang trắng mạnh nguyên chất]

“Mimosa thì sao? Pha bằng champage.”

[5: Loại cocktail được pha từ rượu champage và nước ép cam.]

“Gibson.”

[6: Gipson cũng là cocktail được pha từ rượu gin và rượu vang trắng mạnh nguyên chất, nhưng theo tỷ lệ khác với martini.]

Tomoharu từ bỏ, đành phải gọi gibson.“Lạ thật, trông em dễ thương thế này, sao lại uống nhiều thế. Em nên gọi thứ gì nhẹ nhẹ thôi.”

Có lý do khiến Imakura nãy giờ đều chọn những loại rượu mạnh. Ngón tay anh bắt đầu nóng lên.

“Thật ra tôi thích vang hơn là rượu cồn mạnh.”

“Thật tinh tế. Nhưng dường như em rất rành về các loại rượu.”

“Tôi đang học để thành một người hầu rượu. Tôi làm việc ở một nhà hàng, đôi khi sẽ phải pha cocktail cho khách.”

Tomoharu hào hứng nghe.

“Anh ở trong giới, cũng có bạn làm hầu rượu, nhưng không giống với công việc thường ngày của em lắm.”

Mặt Imakura bắt đầu nóng lên, anh xoa xoa hai má.

“Tôi từng làm cùng công ty dược với Yu-chan. Sau khi phá sản, tôi bắt đầu học để thành người hầu rượu.”

Ly gibson được đưa tới. Tomoharu khuyên Imakura hãy uống chậm thôi, nên anh chỉ nhấp một ngụm. Chất lỏng nóng cháy tuôn vào cổ họng. Cảm giác như một cơn thủy triều đang bốc lên đầu. Đến mức nước mắt bắt đầu tuôn.

“Này này! Sao em khóc?”

Tomoharu nắm lấybàn tay phải của anh.

“Tôi… xin lỗi…”

“Xin lỗi vì cái gì?”

Anh dùng bàn tay trái dụi dụi mắt, rồi lại quẹt mũi.

“Tôi phải đi xin lỗi Yu-chan…”

“Đi xin lỗi? Tại sao? Em lừa dối cậu ta?”

Imakura lắc đầu, tiếp tục khóc. “Không, tôi không lừa dối cậu ấy. Sẽ không bao giờ tôi làm thế. Nhưng tôi đã kéo Yuichi đi lệch hướng.”

Tomoharu nghiêng đầu khó hiểu.

“Tôi đã từng rất mập, tôi chưa ngủ với phụ nữ bao giờ. Tôi và Yu-chan từng bị kẹt trên một hoang đảo, và rồi… Lúc trước tôi thích phụ nữ, nhưng từ lúc yêu Yu-chan, tôi nhận ra mình hoàn toàn là gay. Nhưng Yu-chan thì không…”

Tomoharu nuốt nước bọt.

“Cậu ấy bảo, trước tôi, cậu ấy chỉ ngủ với phụ nữ. Tôi không biết làm thế nào cho tốt, nhưng từ lúc cậu ấy say mê tôi, cậu ấy đã biến thành gay. Tôi không dám tin mình lại để chuyện này xảy ra.”

Tomoharu xoa xoa má anh.

“Em đã hỏi Yuichi chuyện này chưa? Rằng cậu ta thành gay là vì em ấy? Chứ theo như anh biết thì cậu ta ngay từ đầu đã…”

Imakura gục đầu xuống cánh tay phải đang đặt trên bàn.

“Đây là cách duy nhất tôi có thể lý giải. Yu-chan rất thu hút, là người rất tốt. Cậu ấy có thể cặp với bất cứ cô gái nào. Nhưng Yu-chan lại yêu tôi… Tôi chẳng quan tâm việc mình là gay, nhưng tôi không chịu nổi việc mình đã cướp đi tương lai của Yuichi. Tôi xin lỗi.”

Nước mắt lại ào ào tuôn ra. “Tôi biết tất cả đều là lỗi của tôi. Nhưng tôi không thể để mất Yu-chan được…” Ngay cả chỉ nhắc đến thôi, từ “mất” đã khiến anh sợ đến nỗi nước mắt càng tuôn ra dữ hơn.

“Thế nên… thế nên tôi muốn mình phải thật xứng đáng với cậu ấy. Cậu ấy đã hy sinh bản thân vì tôi. Tôi muốn làm mọi thứ vì cậu ấy…”

Nghĩ đến việc Yuichi say mê những người trẻ tuổi, anh lại chịu không nổi, bắt đầu nức nở. Hơn mọi thứ khác, Yu-chan đã phải cặp với một người lớn tuổi hơn mình. Thật may mắn vì trông anh vẫn rất trẻ, nếu không, anh chẳng biết mình còn chỗ nào để bấu víu.

“Ưm… anh biết là em yêu Yuichi rất nhiều… anh… ưm… xin lỗi vì đã hỏi…. nhưng… Yuichi có phải là đối tượng nam đầu tiên của em không?”

Tomaharu thì thào. Tuy chỉ vừa gặp Imakura nhưng hắn biết, con người này không hề có thành kiến với vấn đề giới tính, và lại đang say. Tomoharu kiềm lòng không nổi.

“Ừ. Kể cả phụ nữ cũng chưa…”

Tomoharu lại hét lên một tiếng nữa khiến cả bar chấn động. Yuichi vội vã phi như bay lại chỗ người yêu.

“Nói, anh làm gì anh ấy?” Yuichi gầm gừ, nhưng Tomoharu lại tỏ vẻ vô tội.

“Anh chưa nói nửa câu à nha, nãy giờ chỉ ngồi nghe thôi. Em nên tự hổ thẹn với bản thân đi, xem em đã làm gì một người trong sáng thế kia…”

Yuichi trông như muốn bùng nổ, cậu kéo Imakura lại bàn. Chàng trai ở cùng cậu lúc nãy đã rời đi. Ngồi xuống ghế, cậu bắt đầu tra hỏi Imakura như cảnh sát hỏi phạm nhân, xem anh đã nói gì với Tomoharu.

“Chuyện linh tinh thôi…”



“Sao không kể với em?”

Nước mắt lại bắt đầu chảy. Anh đau lòng khi thấy người yêu giận dữ với anh. Vậy mà Yuichi vẫn điên cuồng lắc vai anh.

“Sao anh khóc? Vì em cáu anh sao?”

“Không, tại anh uống rượu mạnh…”

Nước mắt lại lã chã rơi. Người yêu của anh vội vàng lau đi rồi vò vò tóc anh. Imakura nhích người qua, ngồi lên chân cậu. Lúc nãy cậu chỉ ôm eo thôi đã làm anh xấu hổ, vậy mà lúc này ngồi trong lòng cậu anh lại chẳng ngượng chút nào. Anh đã hoàn toàn quên mất việc mình đang ở nơi công cộng.

“Yu-chan, anh yêu em.” Anh cọ cọ mũi vào cổ người yêu.

“Em cũng yêu anh.”

Nghe vậy, Imakura thực hạnh phúc, nhưng khóc vẫn là khóc. Anh nghe thấy tiếng cậu thở dài chấp nhận.

“Tomoharu hỏi điều gì anh không thích sao?”

“Không, nhưng…”

Lẽ ra anh không nên hỏi. Người yêu của anh thích những đối tượng trẻ tuổi. Nếu cậu thích người mảnh mai, anh sẽ giảm cân. Nếu cậu thích người mập, anh sẽ tăng cân. Thậm chí anh có thể vì cậu thay đổi bản thân. Kể cả nếu cậu thích một dung mạo khác, chỉ cần có tiền, anh sẽ vì cậu thay đổi. Duy chỉ có tuổi tác là thứ anh không thể làm gì được. Dù anh có cầu nguyện bao nhiêu lần đi nữa, vẫn không thể khiến mình trẻ tuổi hơn Yuichi.

Anh hôn người đàn ông anh yêu, bám chặt lấy cậu. Lời nói “anh yêu em” khiến anh đau lòng… nhưng dù đau lòng, anh vẫn dụi dụi mặt vào cậu để cảm nhận hơi thở và mùi vị quen thuộc, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Imakura tỉnh dậy lúc trời đã sắp trưa. Anh nhận ra mình đang nằm trong căn phòng ngủ quen thuộc. Ký ức về những việc xảy ra trong quán bar chập chờn nửa mờ nửa ảo, nhưng hình ảnh Yuichi ôm anh vào taxi về nhà lại hiện rõ như in. Imakura cố gắng nhớ lại, dường như đâu đây vẫn còn văng vẳng giọng nói của Tomoharu. “Yêu sâu đậm cũng không sao, nhưng đừng để mình mất đi lý trí. Em không thể trách anh được.”

“Imakura!”

Thanh âm vang lên phía sau làm Imakura giật mình đánh rơi chiếc ly đang lau chùi trên tay xuống sàn nhà, gây ra một tiếng vang lớn.

“Ôi, em xin lỗi. Em làm anh giật mình!”

Gương mặt Miki bối rối. Imakura thấy vậy chỉ mỉm cười bỏ qua.

“Hôm nay tôi hơi lơ đãng.”

“Em sẽ dọn sạch trước khi ông Tani nhìn thấy.”

Imakura đứng ngây ra nhìn Miki dọn dẹp những mảnh vỡ trên sàn nhà.

“Em kiểm tra hầm rượu chưa?”

Miki hơi ngẩn ra khi nghe thấy những lời này.

“Rồi mà. Em đã đưa danh sách đặt hàng cho anh còn gì…”

“Có sao…”

“Tập trung nào! Anh làm sao thế?”

Không cần cô phải nói. Anh tự biết bản thân mình không thể tập trung được. Tất cả bắt đầu từ cái đêm anh và Yuichi đến bar của Tomoharu. Miki chống nạnh, nghiêng đầu nhìn anh.

“Mấy ngày gần đây trông anh xuống tinh thần lắm. Anh không cười, hoàn toàn mất tập trung. Ngay cả ông Tani cũng bảo với em, ông ấy nghĩ anh đang có chuyện gì lo lắng.”

Đúng thế, hiển nhiên là vậy, anh có chuyện, nhưng chỉ có thể giữ trong lòng. Miki nhìn quanh, nắm tay Imakura, dẫn anh đi xuyên qua hành lang của nhân viên đến văn phòng. Không có ai ở đây.

“Nếu anh có gì phiền lòng, sao không kể với em?”

Cô ép Imakura ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ. Anh chậm rãi ngước lên nhìn cô.

“Thay vì cứ giữ trong lòng, nói ra sẽ tốt hơn. Nếu anh làm việc không tốt, cả em cũng sẽ bị ảnh hưởng. Em đâu có phối rượu giỏi như anh.”

Anh cúi đầu, vùi mặt vào giữa hai lòng bàn tay.

“Xin lỗi đã làm phiền em.”

“Em không phiền. Nhưng em lo lắng cho anh. Anh và Yu-chan xảy ra chuyện gì phải không?”

Sự nhạy bén của phụ nữ luôn làm Imakura kinh ngạc không thôi. Anh gật đầu. Anh đã từng kể với Miki rằng mình có một người yêu nhỏ hơn năm tuổi gọi là Yu-chan, nhưng anh không tiết lộ việc Yu-chan là nam.

“Hai người cãi nhau sao?”

“Không…”

Miki khoanh tay lại, gật đầu.

“Yu-chan lừa dối anh sao?”

“Không.”

“Hay là anh đã cầu hôn mà bị từ chối?”

“Không.” Imakura bật cười.

“Việc này thật ra cũng không phải việc lớn, nhưng tôi không thể làm lơ.”

Miki tiến lại gần anh.

“Nếu anh nói ra sẽ thấy thoải mái hơn.”

Anh không biết phải làm gì nữa. Cứ giữ mãi những tâm sự trong lòng khiến anh cảm thấy vô cùng khổ sở.

“Tôi gặp một người bạn thân của Yu-chan. Người bạn ấy nói rằng Yu-chan thích những người trẻ tuổi hơn, mà tôi thì lại hơn Yu-chan đến năm tuổi…”

Miki bất ngờ khi nghe được nguyên nhân nhỏ nhặt đến vậy, cô buột miệng nói ra suy nghĩ của mình.

“Nhưng với tôi đó là chuyện lớn.”

Miki lắc lắc đầu, không đồng ý với quan điểm này.

“Mọi người đều có mẫu người lý tưởng, nhưng thực tế và mơ mộng thường khác nhau rất xa. Anh cần gì phải lo lắng. Nhìn em này. Mơ ước của em là có một anh bạn trai diễn viên nước ngoài đẹp lung linh, vậy mà người yêu hiện tại của em thì hoàn toàn ngược lại. Chẳng lẽ bạn gái anh là kiểu người có thể đòi chia tay chỉ vì anh không phải hình mẫu lý tưởng của cô ấy sao? Em không nghĩ vậy.”

Miki nói đúng. Cô rất đúng, nhưng không có nghĩa là những lời của cô có thể xóa được nỗi sợ hãi trong lòng anh.

“Tôi không tự tin vào bản thân, vậy nên chỉ cần một chi tiết nhỏ cũng dễ dàng khiến tôi bất an. Tôi rất yêu Yu-chan, nhưng lại ngày ngày lo sợ tình cảm này chỉ là một chiều.”

“Anh nói vậy là sao? Nhìn xem, anh tuyệt vời thế này mà.”

Miki nắm lấy hai tay anh, siết chặt lại như muốn truyền sức mạnh của cô sang anh.

“Anh rất thiện lương. Gương mặt anh có thể hơi trẻ con, nhưng không quan trọng. Quan trọng là tình cảm mà anh có. Phải tự tin hơn vào bản thân chứ.”

Giống như trong bóng đêm được nhìn thấy ánh sáng, những lời của Miki đã giúp anh thoát khỏi hố sâu sợ hãi trong lòng. Cô nói đúng, còn hơn cả tuổi tác, quan trọng nhất chính là tình yêu mà anh có.

“Em nói đúng. Tình cảm mới là thứ quan trọng nhất.”

“Chính thế.”

Anh cũng siết chặt lấy hai tay Miki. Anh có cảm giác quan hệ của hai người đã vượt ra khỏi ranh giới giữa nam và nữ.

“Nói đến Yu-chan, anh đã quyết định quà sinh nhật cho người ta chưa? Sắp đến rồi đấy.”

Imakura nuốt nước bọt. Mấy hôm nay anh vẫn bị ám ảnh bởi bốn chữ “thích người trẻ tuổi” đến mức hoàn toàn quên mất rằng sinh nhật Yuichi đang tới gần. Đây mới là nguyên nhân khiến anh muốn đến bar của Tomoharu: để tìm hiểu về Yuichi! Nhưng tin tức nghe được lại làm anh ước gì mình chưa từng đến đó…

“Tôi quên sạch trơn.”

“Nhưng anh đã cố gắng đến vậy mà? Thậm chí còn tìm người quen của cô ấy để hỏi…?”

“Đúng là thế, nhưng…”

Imakura ôm đầu im lặng. Miki lắc lắc lưng anh.

“Yu-chan…”

Anh không biết phải mở miệng như thế nào.

“Sao? Nói đi.”

“Yu-chan có vẻ thích đồng phục.”

“Kiểu như người hầu hay y tá ấy hả?”

Imakura lắc đầu nguầy nguậy.

“Không. Là đồng phục trường cao trung Oran.”

Miki vuột thở dài. Không chỉ thích người trẻ tuổi hơn, lại còn thích đồng phục học sinh, Yu-chan này hình như hơi kỳ quái, nhưng… cô đột nhiên vỗ tay.

“Đúng rồi. Em có một người bạn từng học ở trường Oran. Anh có thể mượn cô ấy để hóa trang nhân vật.”

“Hóa trang?”

“Ừ. Vào sinh nhật của Yu-chan, anh hãy mặc đồng phục Oran để làm quà tặng. Sẽ ghi điểm rất lớn đấy!”

Miki đứng dậy.

“Hai người yêu nhau chơi trò hóa trang thú vị vô cùng. Đợi em một tí, để em gọi cho bạn.”

Miki chưa kịp rời khỏi phòng thì anh đã vội níu cô lại.

“Miki, đợi đã. Thực ra…”

Imakura bỏ ra một khoản lương lớn để thuê phòng tại khách sạn Jackson vào đêm sinh nhật Yuichi. Phòng VIP thì anh không trả nổi, nhưng một căn phòng xa xỉ với tầm nhìn đẹp anh vẫn xoay sở được. Anh gửi tin nhắn cho Yuichi, “Tan làm, em đến phòng 2821 khách sạn Jackson nhé. Anh để sẵn chìa khóa ở bàn chờ. Trước khi đến 30 phút, em nhớ gọi cho anh.” Yuichi trả lời tin nhắn ngay sau đó, bảo rằng cậu đã hiểu.Khi đọc được tin nhắn thông báo “30 phút nữa sẽ đến nơi”của Yuichi, Imakura lao vội ra khỏi khách sạn và trở lại trong vòng 15 phút, thay quần áo, sau đó giấu mình vào một góc phòng.

Chính xác 30 phút sau tin nhắn, chuông cửa reo vang và có người gọi tên anh.Anh im lặng, quả nhiên, sau vài phút, âm thanh mở cửa vang lên. Anh nghe được tiếng bước chân đang đi vào phòng.“Thịt bò Hiyoshiya…?”

Xem ra Yuichi đã nhìn thấy đĩa cơm thịt bò vẫn còn nóng sốt anh đặt sẵn trên bàn. Anh nghe thấy giọng cậu đọc to tờ tin nhắn anh đặt bên cạnh bàn. “Khi nào em ăn xong hãy nhắn gọi anh… Là gì đây?”

Imakura có thể hình dung ra gương mặt hơi nghi hoặc lúc này của cậu. Mười phút sau, điện thoại anh rung lên báo tin nhắn. “Em đã ăn xong. Anh đang ở đâu?” Imakura trả lời cậu bằng một tin đã soạn sẵn từ trước.

Anh nghe tiếng điện thoại Yuichi đổ chuông. Anh đợi ba phút rồi nhẹ nhàng đẩy cửa. Đúng như lời anh dặn trong tin nhắn, Yuichi đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Xem ra sau khi tan làm cậu đã chạy thẳng đến khách sạn, bởi quần áo trên người cậu là quần áo lúc sáng ra khỏi nhà. Nếu cậu làm đúng như tin nhắn, cậu sẽ không quay đầu lại cho đến khi anh gọi.Anh không quen với đôi giày, nhưng vẫn cố gắng bước đi thật nhẹ, dần dần tiến lại gần Yuichi.

“Yu-chan…”

Người yêu khẽ giật mình rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẫn không quay lại nhìn anh.

“Em quay lại được chưa?”

“Ừ.”

Yuichi từ từ quay lưng lại, và khi nhìn thấy Imakura, cằm cậu rơi xuống đất.

“Chúc mừng sinh nhật 27 tuổi!”

Yuichi vẫn ngẩn người ra như cũ, cậu nhìn Imakura một lượt từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu. Cuối cùng, cậu phun ra một câu. “Anh đang làm gì thế?”

“Sao…”

Imakura đã bất chấp xấu hổ để mặc đồng phục cao trung Oran cho cậu xem. Anh những tưởng cậu sẽ rất vui mừng, nhưng không, giờ phút này, khi nhìn biểu hiện lãnh đạm của Yuichi anh gần như muốn khóc. Như chưa đủ tệ, Yuichi còn tiếp tục thì thào. “Anh có sở thích với quần áo nữ sao?” Nắm tay Imakura run lên.

“Sao em dám nói thế? Anh mặc thế này vì em bảo thích đồng phục Oran mà!”

Nếp gấp trên chiếc váy kẻ ô vuông khẽ phập phồng khi anh bước lùi về phía sau. Mắt Yuichi nheo lại, cậu đã hiểu.

“Em nhớ mình nói vậy từ lâu lắm rồi, nhưng đó là đồng phục nam sinh, không phải đồng phục nữ sinh anh đang mặc.”

Imakura đỏ bừng từ đầu đến chân. Anh muốn tặng người yêu thứ cậu ưa thích nhất, bằng cách mặc loại quần áo cậu thích ngắm nhất. Anh muốn dành bất ngờ cho cậu nên đã vạch ra một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ.Lúc đi mượn đồng phục nữ sinh, anh xấu hổ muốn chết được, nhưng Miki đã thuyết phục anh rằng mặc quần áo nữ sẽ khiến Yu-chan hưng phấn hơn, và rằng không sao cả, có rất nhiều kiểu người trên thế giới này, cuối cùng, cô nhét bộ đồng phục vào tay anh.

Anh không thích cái kiểu hở hở mát mátcủa đồng phục nữ, đặc biệt là chiếc váy ngắn dưới chân. Anh đã mua đôi vớ dài màu xanh đậm và đôi giày da đen cùng bộ. Nhưng kết quả lại chẳng như mong đợi. Trên gương mặt người yêu không có lấy một tia vui mừng. Nước mắt bắt đầu ầng ậng trên mi Imakura.

Anh đưa tay nắm lấy chiếc nơ gài cổ và muốn giật nó ra, nhưng hai bàn tay quá mức run rẩy. Cuối cùng cũng vất được chiếc nơ xuống sàn, anh lại giơ tay lên bắt đầu cởi áo, nhưng bàn tay Yuichi đã ngăn anh lại.

“Anh làm rách áo mất.”

“Anh không muốn mặc nữa!”

Yuichi giữ chặt tay Imakura không cho anh tiếp tục. Tuyệt vọng, Imakura giậm chân bình bịch.

“Bình tĩnh nào…”

Yuichi thả tay anh ra, ngay sau đó ôm lấy anh. Hơi thở của cậu phả vào tai khiến Imakura khẽ ngứa, và theo bản năng dần dần thả lỏng. Yuichi bế anh đặt lên bậu cửa sổ, nhìn người yêu với thâm tình trong mắt và hai bàn tay khẽ xoa xoa má anh.

“Ai bảo anh là em thích đồng phục Oran?”

Imakura cúi gằm, lí nhí trả lời là Tomoharu.

Yuichi cúi xuống, nhặt chiếc nơ lên và thật cẩn thận đeo lại vào cổ Imakura.

“Đồng phục này anh mua sao?”

Imakura cứng nhắc lắc đầu.

“Anh mượn của đồng nghiệp.”

Yuichi quỳ xuống giữa hai chân anh, vùi mặt vào đùi Imakura. Cậu ngẩng đầu lên nhìn người yêu.

“Nếu là đồng phục nữ, chắc anh phải cố gắng lắm…”

“Ừ…”

Yuichi khẽ bật cười, trêu anh thật là khờ.

“Vụ đồng phục Oran em đã hiểu, thế còn thịt bò, ai bảo với anh?”

“Kaitani.” Imakura miễn cưỡng trả lời, anh không thích phải khai tuốt tuột với Yuichi.

“Anh nói chuyện với cậu ta khi nào? Tối hôm đó không có.”

“Anh vô tình gặp cậu ta ở trung tâm thương mại. Anh hỏi cậu ta có biết em thích gì không, cậu ta trả lời là thịt bò. Mà có thật là em có thể ăn thịt bò mỗi bữa không?”

Yuichi ôm mặt ngạc nhiên. Thấy vậy, Imakura lại bắt đầu lo sợ mình lại sai nữa rồi.

“Không phải sao? Em thích Mitakaya hơn Hiyoshiya sao?”

“Không, em thích Hiyoshiya. Em chỉ nghĩ mọi người sẽ ngạc nhiên lắm khi biết em có thể ăn thịt bò Hiyoshiya hằng ngày, bởi món này rẻ quá.”

“Hiyoshiya ngon mà. Anh cũng thích.”

Yuichi nháy mắt với Imakura. Cậu bật cười, tựa đầu lên gối anh. Không nói lời nào. Cả hai chỉ ngồi im lặng bên nhau.

“Sao vậy, Yu-chan?”

“Em đang vui. Đang chìm trong hạnh phúc ấm áp, anh không thấy à?”

“Vì anh mặc đồng phục nữ sinh sao?”

Yuichi ngẩng đầu lên đối diện Imakura.

“Em hạnh phúc vì anh đã làm mọi thứ để em vui. Đấy là món quà tốt nhất rồi.”

Khi nãy Imakura xấu hổ đến muốn độn thổ cho xong, nhưng giờ tất cả đã tan biến bởi những lời thì thầm như có ma thuật của Yuichi. Không thể kiềm chế những rung động trong lòng, anh khẽ đưa tay vuốt ve mái đầu đang gối trên chân mình.

“Đồng phục nữ sinh dễ thương lắm… nhất là khi anh mặc…”

“Em chỉ nói thế thôi.”

“Không, thật đấy, dễ thương mà. Có thể anh không thích nghe, nhưng em phải thừa nhận là hợp với anh lắm.”

Yuichi đứng dậy, và Imakura hôn cậu, dựa lưng vào cửa sổ đang phản chiếu những ánh đèn lấp lánh của thành phố. Những tính toán của anh có thể đã sai, nhưng ít nhất vẫn đem lại hiệu quả. Yuichi đã cảm thấy vui.

Yuichi thì thầm vào tai anh. “Chúng ta vừa làm vừa mặc nguyên đồng phục đó được không?”, khiến anh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng.

“Em… thích thế nào cũng được. Hôm nay là sinh nhật em.”

Bốn mắt giao nhau, Imakura xấu hổ quay đi.

“Thật sao? Em làm việc biến thái cũng được?”

Imakura bật cười. “Bình thường em đã vậy còn gì?”

Người yêu thì thầm vào tai anh. “Nhớ đấy. Chính anh đã nói là em làm gì cũng được.” Cậu bế Imakura xuống khỏi bậu cửa sổ, luồn tay xuống gấu váy anh và khẽ kéo lên. Imkura phản xạ đẩy cậu ra.

“Anh mặc quần trong.”

“Tất nhiên.”

“Em tưởng anh phải mặc quần tất hay gì khác chứ. Đầu tiên, em muốn anh kéo váy lên cho em xem bên trong.”

“Hả…?”

“Anh đã nói là em muốn biến thái cũng được mà.”

Đúng là anh đã hứa vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên anh mặc váy, và cũng là lần đầu tiên có người bảo anh phải kéo váy lên. Nếu… nếu cậu đã muốn vậy, thì anh sẽ làm. Ánh mắt của Yuichi vẫn không hề rời khỏi nửa thân dưới của anh.

“Có vệt ướt trên quần anh kìa.”

Hai tai Imakura đỏ lên như muốn bốc cháy.

“Anh thấy hưng phấn khi bị em nhìn đúng không? Anh xấu hổ hơn bình thường vì đang mặc váy đúng không?”

Imakura cắn răng gật đầu.

“Được rồi. Giờ anh kéo quần xuống. Đến đùi thôi. Nhưng vẫn phải kéo váy lên như cũ.”

Imakura hoàn toàn đông đá trước yêu cầu của Yuichi, phải mất một lúc anh mới cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của cậu. Buộc lòng anh phải kéo quần xuống đến đùi.

Yuichi quỳ xuống giữa hai chân anh, chỉ nhìn và không làm gì cả.

“Đang từ từ cương. Phần đỉnh đã ướt và bắt đầu run run. Xem ra không cần em động tay, anh vẫn tự mình vui vẻ được.”

Cậu khẽ thổi lên phần đỉnh, làm Imakura rên lên. Nửa thân dưới bắt đầu kích thích. Anh biết tiếp theo sẽ là chuyện gì. Anh biết khoái cảm của việc được khẩu giao là như thế nào.

Imakura chờ đợi, nhưng Yuichi không có bất cứ động tĩnh nào. Anh không thể mở miệng bảo cậu. Anh đã hứa sẽ để cậu làm bất cứ điều gì cậu muốn.

Anh nhìn những ngón tay Yuichi bắt đầu di chuyển đến hai chân mình. Cơ thể anh khẽ run lên, theo bản năng chờ đợi những ve vuốt tiếp theo, nhưng Yuichi tuyệt nhiên không động tay đến phần quan trọng nhất.

Theo từng cử động của ngón tay cậu, Imakura nghe được âm thanh khe khẽ. Yuichi đang nghịch phần lông mu của anh, nhưng nhất định tránh đi những phần khác. Hông Imakura giật nhẹ theo phản xạ. Anh thèm muốn những động chạm của cậu, thậm chí, nếu cậu không động, anh gần như có thể tự làm.

“Anh có ngại nếu em cạo sạch dưới này không?”

Yuichi cào cào ngón tay lên phần lông mu của Imakura.

“Cạo?”

“Ừ, cạo. Em muốn nhìn xem khi trơn nhẵn nó sẽ thế nào.”

Nếu là thế, mình sẽ giống hệt một đứa trẻ… Imakura lắc đầu nguầy nguậy.

“Không… không được đâu.”

Yuichi nhìn lên như cầu khẩn.

“Sinh nhật em mà. Anh đã cho phép em làm gì tùy thích. Em muốn xem bộ dạng trẻ con của anh.”

Anh hiểu mong muốn của cậu, nhưng anh không chấp nhận được hành động này. Có thể sẽ đau, lại còn… tuy là không ai nhìn thấy, nhưng thật sự rất xấu hổ.

“Chỉ có mình em thấy thôi mà. Em muốn xem.”

Cuối cùng, Imakura đành phải đầu hàng trước chiêu bài mềm ngọt dụ dỗ của Yuichi. Cậu đặt anh nằm lên chiếc bàn thấp trước bộ sofa.

“Có thể hơi đau lưng một tí, nhưng không lâu đâu.”

Yuichi cởi hẳn quần trong của Imakura, nắm lấy hai đầu gối anh và mở rộng sang hai bên.

“Anh mở chân thêm tí nữa được không? Sẽ dễ làm hơn.”

Imakura nghe lời, mở chân ra hết mức có thể và để mặc Yuichi làm việc với dao cạo và kem cạo râu chuẩn bị sẵn trong khách sạn. Lúc đầu anh sợ run người, nhưng Yuichi kiên nhẫn thì thầm bên tai anh rằng không sao cả, không sao cả. Dần dần anh bắt đầu thả lỏng.

Âm thanh của dao cạo truyền vào tai. Anh muốn bịt tai lại, nhưng hai tay vẫn đang bận giữ hai chân mở ra. Dần dần, Imakura bắt đầu quen với âm thanh này, và mỗi lần ngón tay Yuichi lướt qua phần đỉnh dưới thân, anh lại cảm thấy một luồng điện chạy xuyên qua cơ thể.

“Imakura…”

Anh mở mắt nhìn người yêu đang cười gian.

“Anh thích à? Ướt thế này thì khó cạo lắm.”

Imakura không để ý chuyện đó, nghe cậu nói vậy, anh gần như muốn khóc…

“Anh… anh xin lỗi…”

“Cứ giữ vậy thêm chút nữa… đợi em một lát.”

Người yêu của anh biến mất trong phòng tắm.

Khách sạn có chuẩn bị sẵn dây cột tóc. Yuichi buộc lại phần gốc đang hưng phấn của Imakura. Khoái cảm chưa từng có khiến anh kêu thét lên.

“Thêm một chút nữa thôi…”

Không thể phát tiết, cơ thể anh bắt đầu run lên kháng nghị. Anh biết mình không giữ được bao lâu nữa, chỉ có thể cắn chặt răng, trào nước mắt vì chịu đựng. Cuối cùng, âm thanh của dao cạo cũng ngừng lại. Anh cảm giác được một chiếc khăn tắm đang chà lau thân dưới của mình.

“Em xong chưa?”

“Rồi.”

Yuichi đặt chiếc khăn tắm sang bên, mỉm cười gian xảo.

“Nhẵn nhụi, đáng yêu. Anh tự mình xem đi.”

“Không!”

Imakura vội vàng khép hai chân lại và nhảy xuống khỏi bàn, nhưng Yuichi đã nhanh tay hơn ôm anh lại từ phía sau.

“Tin em đi, đáng yêu thật đấy. Lại đây nhìn xem.”

Yuichi kéo anh vào phòng tắm, vờ như không thấy hai chân anh đã nhũn ra vì bị kích thích nãy giờ. Đứng trước bồn rửa mặt, nhìn vào gương, chưa kịp làm gì đã bị Yuichi nhấc bổng từ phía sau bằng tư thế giống như đang bế trẻ em đi tiểu.

“Không… không…”

Imakura nấc lên khi Yuichi đặt anh xuống bồn rửa mặt.

“Ngoan nào, đừng kháng cự. Nhìn dễ thương thật mà.”

Yuichi kiên nhẫn thì thầm bên tai anh cho đến lúc Imakura chịu mở mắt ra. Trong gương là hình ảnh bản thân với phần dưới hoàn toàn nhẵn nhụi và đang bừng bừng khí thế.

“Kỳ cục quá.”

Lần này anh đã sắp khóc thật.

“Kỳ cục ở đâu nào? Là dễ thương.”

Yuichi lướt dọc ngón tay quanh khu vực lúc nãy cậu đã cạo sạch. Imakura nhìn rõ mồn một trong gương. Lúc trước chỉ hơi thưa thớt, nhưng bây giờ đã hoàn toàn trơn nhẵn, và vô cùng nhạy cảm.

“A… ưm…”

Yuichi vuốt ve phần đỉnh giữa hết sức nhẹ nhàng. Không còn gì ngăn trở, những tiếp xúc của cậu trở nên vô cùng sống động.

Imakura giật mình khi nghe Yuichi thì thầm. “Anh thật biến thái, cạo nhẵn nơi này…”

“Chính em làm mà!”

“Nhưng anh là người cho phép. Nghĩa là anh muốn mình trông như một đứa trẻ và được em chạm vào như thế này.”

Anh lắc đầu nguầy nguậy.

“Anh không có… a…”

Anh không kháng cự được nữa, bởi Yuichi đang cắn vành tai anh. Lúc cậu khẽ siết lấy phần dưới của mình, anh không thể ngừng được tiếng rên.

“Yu… Yu-chan…”

Người yêu khẽ thì thầm “Sao?” bên tai anh.

“Tháo… tháo dây buộc ra…”

“Ý anh là… cái này?”

Anh tưởng cậu sẽ tháo ra, nhưng không, giữa chừng Yuichi lại buông tay.

“Ôi không…”

Hông anh nảy lên khi sợi dây thun bắn trở lại chỗ cũ. Không đợi anh ngừng run rẩy, Yuichi đã bắt đầu xâm nhập ngón tay vào phía sau, nơi hai người vẫn thường kết hợp. Gần như trong giây lát, Imakura ngừng thở. Khi cơn shock qua đi, anh rụt rè mở mắt ra. Trong gương là hình ảnh bản thân mình với bộ váy nữ sinh, hai chân mở rộng, và những ngón tay của người yêu đang ra vào phía sau. Cảnh tượng anh chưa từng thấy bao giờ. Imakura cứng người.

“Không… Không…”

Anh vội vã quay mặt đi, nhưng Yuichi ngay lập tức ngăn lại, buộc anh phải nhìn vào gương.

“Em muốn anh nhìn xem em yêu anh như thế nào.”

Dù nhắm mắt, anh vẫn nghe được âm thanh những ngón tay Yuichi đang xâm nhập.

“Nếu anh nhìn em yêu anh, em sẽ để anh thỏa mãn.”

Anh muốn nói không, nhưng cơn khoái cảm này thật quá sức chịu đựng. Anh mở mắt, nhìn ngón tay cậu đang ra vào cơ thể mình, và chiếc dây buộc đang từ từ được tháo ra.

“Anh thật đẹp… em yêu anh…”

Vào giây phút nghe được những lời này, người anh giật bắn lên và chất dịch trắng vội vã tuôn ra, dính lên mặt gương rồi từ từ chảy xuống.

Yuichi bế anh xuống khỏi bồn rửa mặt và đưa vào phòng ngủ. Cậu gần như ném anh lên giường rồi vội vã lên theo. Họ ôm nhau, trầm mình vào một nụ hôn thật sâu.

“Em không nhịn nổi nữa rồi…” Yuichi thì thầm vào tai Imakura. “Anh đã được thỏa mãn. Giờ đến phiên anh phục vụ em.”

Imakura định cởi váy áo nhưng Yuichi vội vã ngăn lại bằng giọng nói đã gần như khàn đặc. Anh đành phải cúi xuống kéo khóa quần Âu của cậu, nâng mình ngồi lên trên và chầm chậm hạ xuống, đón nhận bộ phận của Yuichi tiến vào cơ thể. Nơi ấy vẫn sít sao, nhưng không quá đau vì lúc nãy Yuichi đã khuếch trương trong phòng tắm.

Anh bắt đầu nhún mình lên xuống, xoay sang hai bên trái phải như thường lệ, nhưng dù cố gắng thể nào, Yuichi vẫn không chạm được đến điểm nhạy cảm nhất trong cơ thể. Lúc Imakura bắt đầu tuyệt vọng, Yuichi nắm lấy hông anh và nhấn xuống.

“Anh thích không?”

Một luồng điện chạy dọc sống lưng Imakura.

“Thích đến mức hông giật mạnh thế này sao?”

Cả người Imakura đỏ lên. Yuichi bật cười khi cảm nhận bên trong anh co chặt lại.

“Hơi… khác với bình thường…”

“Vẫn thế. Kích thước và độ dài vẫn thế.”

“Không giống… không… chạm đến được…”

Người yêu của anh mở to hai mắt.

“Không chạm được gì nào?”

Anh nào dám mở miệng, chỉ có thể để mặc cơ thể tự động run lên phản kháng. Nhưng xem ra người tình vẫn chưa chịu buông tha. Cậu tiếp tục ép hỏi.

“Là… chỗ đó…”

“Đâu cơ?”

“Là nơi… nếu em chạm vào… thì sẽ có khoái cảm…”

Giây phút anh vừa thốt ra lời này, Yuichi ngay lập tức tóm lấy cả hai đầu ngực anh bên ngoài áo sơ mi. Hông Imakura lại bắt đẩu nảy lên.

“Không phải ở đó…”

“Nhưng có khoái cảm, đúng không? Rõ ràng là anh thích được vuốt ve ở đây.”

Không chịu nổi nữa, Imakura vuột miệng. “Là nơi đang chứa dục vọng của em.”

“Anh thật hư hỏng.”Người tình lại cười gian.

“Là em bắt anh phải nói.”

“Không sao, em thích khi thấy anh hư hỏng như thế.”

Hai người nhanh chóng thay đổi tư thế. Yuichi nắm lấy hông anh và thúc tới thật mạnh, làm Imakura phải la lớn. Cậu rút ra rồi lại đẩy mạnh vào. Những ma sát dữ dội này lặp đi lặp lại cho đến khi toàn thân Imakura trở nên tê dại, và không còn biết gì khác ngoài những cú đẩy mạnh mẽ của người yêu. Mọi phần trên cơ thể đều trở nên kích động, có thể khiến anh rên gào với từng động chạm nhỏ nhặt nhất.

Nhiệt độ truyền đến từ bộ phận của Yuichi vẫn đang ra vào trong cơ thể mình khiến Imakura run sợ. Khoái cảm, và run sợ. Sung sướng đến mức anh tưởng mình sắp chết đi. Anh giơ hai tay như muốn với tới thiên đường trước mặt.

“Yu-chan… Yu-chan…”

Góc nghiêng càng lúc càng cao, thuận lợi giúp cho Yuichi tiến vào sâu hơn, cậu vươn đến ôm anh thật chặt. Imakura thuận theo vòng hai tay quanh tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của cậu, ôm cậu như thể không bao giờ muốn buông tay.

“Yu-chan… anh yêu em…” Imakura bật ra những lời từ tận đáy lòng. “Anh yêu em… biết bao…”

Đáp lại, người tình cúi xuống hôn anh, triền miên cuồng nhiệt đến chừng như nghẹn thở. Những cú thúc vẫn dồn dập, và khi cơn cực khoái ập đến, Imakura hoàn toàn mất đi ý thức.

Lúc Imakura tỉnh lại đã là giữa trưa. Anh mở mắt, cảm nhận bàn tay đang dịu dàng vuốt ve tóc mình và gương mặt người yêu đang kề sát thật gần, đến mức anh không cần di chuyển vẫn có thể hôn cậu. Anh chờ đợi, và nụ hôn rơi xuống, thật mềm, thật nhẹ, thật đắm chìm như không bao giờ chấm dứt. Cả người anh đều đau nhức, đặc biệt là phần quanh hông và hai chân thì như nhũn ra, nhưng…

Khi nụ hôn kết thúc, Yuichi chui vào chăn và bắt đầu khẩu giao cho anh. Imakura nhớ mình đã bị cậu cạo sạch sẽ, có chút khó tin, anh khẽ nhấc chăn lên nhìn vào trong. Quả thật là như thế… nhưng… dù sao nó cũng sẽ mọc lại, không cần phải làm ầm lên. Có điều, anh vẫn lo lắng việc này sẽ mất bao lâu.

Yuichi ngậm toàn bộ của anh vào miệng và ra sức hút. Cả đêm qua anh bị cậu vắt kiệt, nhưng bây giờ, nơi ấy vẫn hết sức nhạy cảm, và chỉ cần một cử động nhỏ của cậu đã khiến anh choáng váng. Yuichi vẫn chuyên tâm làm việc như một đứa trẻ vòi sữa mẹ.

“Yu-chan…”

Người yêu của anh ngẩng đầu lên.

“Em thích… nơi ấy của anh đến thế sao?”

“Nếu không thích, sao em lại làm việc này?”

Cậu cười.

“Nhưng anh thích toàn bộ con người em.”

Yuichi bò lên và dụi dụi đầu vào ngực Imakura.

“Em luôn rất thích mỗi khi anh nói anh yêu em.”

Những lời bày tỏ của Yuichi khiến Imakura hạnh phúc hơn bao giờ hết. Hạnh phúc, đến mức không kiềm được nụ cười trên môi.

“Anh cười gì?”

“Chỉ đang nghĩ em yêu anh thật nhiều.”

Anh cảm thấy thật tự hào vì lần này đã chiếm thế thượng phong. Yuichi để anh được như ý. Trong niềm vui sướng, anh vòng tay ôm chặt lấy ngọn nguồn hạnh phúc của đời mình.

Không lâu sau, Imakura mới phát hiện ra, người đàn ông mà anh yêu thực ra đã là gay từ trong bụng mẹ, và anh, chính là con mồi trong cuộc săn của cậu…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Ơi, Đừng Lo!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook