Chương 148: Đảm đương vai trò thuốc giải
Anh Vũ Phiêu Linh
30/04/2014
" Tiểu yêu tinh này. . . . . ." Trình Quân Hạo thấy cửa đã đóng lại, vừa nghĩ tới chuyện hai đứa sinh đôi đang chờ ở bên ngoài, cũng không dám quá lớn tiếng, liền ôm An Tâm Á mang tới trên giường lớn, "Mới hai ngày không gặp, nhớ em muốn điên lên rồi, cô nhóc hư này, không nói một tiếng từ biệt liền dọn đi, lòng của anh cũng sắp bị em hành hạ đến phát điên rồi. . . . . ."
Giọng nói của anh có chút uất ức, nhưng hiện tại An Tâm Á thần trí không rõ ràng, cũng không biết anh đang nói gì, chỉ một mực chui vào trong lòng anh, bàn tay nhỏ nhắn vô cùng không an phận gạt bỏ áo trong của anh, thì thầm khẽ ngâm, "Ô ô. . . . . . Nóng quá. . . . . . Nước. . . . . . Nước. . . . . ."
Trình Quân Hạo không thể kiềm chế được nuốt nước miếng một cái, đối mặt với An Tâm Á, anh vĩnh viễn cũng không có cách nào giữ vững được lý trí của mình, cô gái này, ngay từ lúc mới bắt đầu cô đã đánh vỡ cái vỏ bọc lãnh khốc lạnh như băng của anh cướp mất trái tim anh.
"Ngoan, bé con, một chút nữa sẽ hết nóng. . . . . ." Trình Quân Hạo thuận thế áp đi lên mà hôn cô, "Lập tức giúp em giải nhiệt. . . . . ."
Việc cấp bách hiện tại là lập tức giúp cô giải độc tình.
Trình Quân Hạo một cái đè lên, hai chân An Tâm Á như con bạch tuộc liền quấn lên hông của anh.
Con ngươi Trình Quân Hạo cứng lại, cô gái chết tiệt này, biết cách câu dẫn người khác như vậy sao, nếu bình thường cũng chủ động như vậy thì tốt biết mấy, không đúng, nếu là bình thường cô lại chủ động như vậy, anh nhất định sẽ áp cô ba ngày ba đêm không xuống giường, lấy tính tình của cô, tuyệt đối sẽ không làm chuyện này. . . . . .
So với những lúc bình thường, cô luôn nghĩ đến chuyện chạy trốn, thì bây giờ lại khiến anh rất sung sướng.
Chủ động khó có được này, khiến Trình Quân Hạo rất mừng rỡ, dù hiện tại cô chỉ làm theo bản năng, không khỏi âm thầm thấy may mắn, may nhờ mình đến sớm hơn nửa tiếng so với thời gian đã hẹn, nếu không, đến đúng giờ, cô gái này nhất định sẽ xô ngã Phó Vũ Hằng ra mà ăn. . . . . .
Nghĩ đến chỗ này, lòng của Trình Quân Hạo có chút ghen tức, dục vọng nồng đậm lại dâng lên, bổ nhào tới đẫy ngã cô ra, cúi đầu hôn cô mãnh liệt, quăn tấm thảm quấng trên người cô, rồi nhanh chóng lột y phục trên người, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, nhanh chóng xâm nhập vào, luật động. . . . . .
Không có cách nào, anh cũng muốn từ từ, nhưng cặp sinh đôi đang ở bên ngoài không biết là đang suy nghĩ gì. . . . . .
Anh quyết định tốc chiến tốc thắng, sau đó, đi ra ngoài đối mặt với hai đứa nó.
Nếu không, đối với người làm gương như anh đây, sẽ không được tốt . . . . . .
Chỉ cần nghĩ đến biểu hiện sáng tỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bình, còn có đôi mắt nhỏ ngây thơ của An Tĩnh, nghi hoặc nhìn anh, Trình Quân Hạo thật vô cùng xấu hổ.
Người cha như anh, thật sự là. . . . . . Không biết nói gì. . . . . .
Sau ba lượt. . . . . . Trình Quân Hạo nhìn đồng hồ mà muốn mắng người, "Mẹ nó, thuốc này là gì vậy a. . . . . . Mạnh mẽ như vậy. . . . . ."
Anh nhìn An Tâm Á quấn tới lần nữa, bờ môi khép mở, dục vọng cũng bốc lên, nhưng vừa nghĩ tới hai đứa sinh đôi ở phía ngoài không biết lại đang nghĩ cái gì, trong lòng anh lại thấy được mình đang có một trách nhiệm rất lớn, nhưng vẫn không nhịn được mà đi giúp cô dập lửa. . . . . .
An Bình An Tĩnh, không phải cha không muốn ra ngoài sớm, mà là thuốc trong người mẹ các con quá sâu, cha đang trong tình trạng chiến đấu hăng hái . . . . . . haizz. . . . . .
*
"Thất bại? !" Lâm Khả Nhân giơ điện thoại lên, âm trầm cười một tiếng, "Ngươi nói là Trình Quân Hạo tới trước giờ hẹn? !"
Bên đầu kia điện thoại nói lại rõ ràng.
Trong cơn tức giận Lâm Khả Nhân liền ném điện thoại đi, "Khốn kiếp . . . . ."
Cô ta hao tổn tâm cơ, vì muốn để cho An Tâm Á xảy ra quan hệ cùng Phó Vũ Hằng, cho anh thấy tận mắt chuyện phản bội của cô, cô ta hiểu Trình Quân Hạo, một người đàn ông tuyệt đối không chịu nổi người phụ nữ trong trái tim mình xảy ra quan hệ với một người đàn ông khác. Nhưng dù có thế nào cô ta cũng không đoán được là Trình Quân Hạo lại sẽ đến sớm. . . . . .
Cô ta rất rõ ràng, lần trước cô ta được Vương lão dẫn đi, lần đó đã rất mạo hiểm rồi, lần này lại gây ra chuyện sẽ rất khó giải quyết.
Trong lòng Lâm Khả Nhân hoàn toàn mất bình tĩnh, tức giận đến nỗi mặt cũng méo sẹo, biến hình.
Rõ ràng có thể làm cho Trình Quân Hạo bị đả kích, rồi bỏ rơi người phụ nữ kia, nhưng hoàn toàn không ngờ được rằng tình huống này lại xảy ra, cô ta vốn đang chờ kết quả chiến thắng của mình, cười lạnh một tiếng, là do cô ta đã quá xem nhẹ chuyện này.
Với tâm tình bây giờ Lâm Khả Nhân chỉ muốn đập phá một trận.
Cô ta cười lạnh một tiếng, lần này, lại lần nữa bị hỏng kế hoạch.
Cô ta đi qua đi lại, vô cũng tức giận.
Trình Khả Khả chạy tới, "Mẹ. . . . . ." Giọng nói này có vẻ hơi uất ức.
Hiện tại tâm tình Lâm Khả Nhân không tốt, sắc mặt tất nhiên cũng không được tốt lắm, cô ta trừng mắt liếc Trình Khả Khả, Trình Khả Khả sợ hết hồn, nhưng chuyện muốn nói cũng không nói ra được, trong mắt ứa lệ, muốn khóc.
"Thế nào? !" Giọng nói Lâm Khả Nhân mềm lại.
Trình Khả Khả thận trọng liếc mắt nhìn Lâm Khả Nhân, "Mẹ, lúc nào thì chúng ta trở về, con muốn gặp cha, con muốn trở về vườn trẻ đi học, còn có Trữ Trữ Lẳng Lặng, con muốn đi chơi với bọn họ. . . . . ."
Lâm Khả Nhân tâm phiền ý loạn, " Tạm thời chúng ta chưa trở về được. . . . . ."
Đôi mắt Trình Khả Khả trở nên ảm đạm, "Nhưng chúng ta sống ở chỗ này làm gì, tại sao cha không đến đón chúng ta. . . . . ."
Lâm Khả Nhân không trả lời, sắc mặt âm trầm.
"Con vừa mới gặp người "Cha" đó. . . . . ." Trình Khả Khả cẩn thận hỏi cô ta, "Tại sao ông ấy cũng ở đây? !"
Lâm Khả Nhân biết đó là Trình lão, cô ta thản nhiên nói: "Về sau nhìn thấy ông ta thì không cần để ý, ông ta không phải cha con, là người không có quan hệ gì với chúng ta cả, cách xa ông ta một chút. . . . . ."
". . . . . . A…." Trình Khả Khả buồn buồn không vui, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái, cậu đã nhận ra mẹ không vui.
Lâm Khả Nhân cũng cảm thấy giọng điệu của mình cũng có chút cứng rắn rồi, "Ông ta theo con nói cái gì? !"
Trình Khả Khả lắc đầu một cái, "Không nói gì cả, chỉ cứ nhìn thẳng vào con rồi cười rất kỳ quái, còn có chút đáng sợ. . . . . ."
Lâm Khả Nhân sợ hết hồn hết vía, vội vàng nói: "Về sau cách xa ông ta ra. Ông ta không phải người tốt. . . . . ."
Trình Khả Khả mặt dù không hiểu là xảy ra chuyện gì nhưng vẫn gật đầu một cái, "Mẹ, tại sao chúng ta lại sống ở chỗ này, chỗ này là chỗ nào ? ! Tại sao không trở về chỗ của cha? !"
Lâm Khả Nhân thản nhiên nói: "Chỗ này, là chỗ duy nhất chúng ta có thể dung thân. . . . . ."
Cha con, có lẽ đã không cần mẹ con chúng ta nữa rồi, Lâm Khả Nhân cảm thấy khổ sở, cay đắng trong lòng dâng trào lên, lý trí dần mất đi, càng sâu hận Trình Quân Hạo cùng An Tâm Á.
Tại sao An Tâm Á lại phải xuất hiện, nếu như không có cô ta, thì cô, Khả Khả với Quân Hạo sẽ cùng nhau có một cuộc sống hạnh phúc, dù không yêu nhau tha thiết, nhưng ít nhất trong lòng vẫn như trước kia chỉ quan tâm đến mỗi một mình cô.
Vậy mà hôm nay, tất cả tất cả đều bị đoạt mất, Lâm Khả Nhân cô, trừ Khả Khả ra, cũng chỉ có hai bàn tay trắng. Cô không có cách nào dễ dàng tha thứ chuyện mình mất hết tất cả.
Tuyệt đối, không có cách nào chấp nhận. Hận, hận vô cùng, giống như người ta nói từ yêu chuyển thành hận, nỗi hận đó sẽ là nỗi hận khắc sâu ghi tâm.
Lúc trước yêu càng sâu, thì hôm nay hận sẽ càng nhiều.
Cô tuyệt đối không có khả năng làm một người ngoài cuộc, đứng nhìn Trình Quân Hạo cùng An Tâm Á yên tâm thoải mái ở bên nhau.
Trình lão cười lạnh nhìn mẹ con hai người, lạnh lùng cười một tiếng, "Nghiệt chủng, để cho mày đền mạng cho Quân Hoa của tao đi. . . . . ." Lão lạnh lùng đẩy xe lăn biến mất khỏi khung cửa sổ bên cạnh.
Mà Lâm Khả Nhân đang lâm vào trong trầm tư sâu hận, hoàn toàn không phát giác chuyện lão đến rồi rời đi.
Một màn kịch, có yêu cũng có hận, đã dần bao phủ lên rất nhiều người kể cả người trong cuộc, nhưng Lâm Khả Nhân lại hoàn toàn không ý thức được những điều xấu sắp xảy ra. . . . . .
Giọng nói của anh có chút uất ức, nhưng hiện tại An Tâm Á thần trí không rõ ràng, cũng không biết anh đang nói gì, chỉ một mực chui vào trong lòng anh, bàn tay nhỏ nhắn vô cùng không an phận gạt bỏ áo trong của anh, thì thầm khẽ ngâm, "Ô ô. . . . . . Nóng quá. . . . . . Nước. . . . . . Nước. . . . . ."
Trình Quân Hạo không thể kiềm chế được nuốt nước miếng một cái, đối mặt với An Tâm Á, anh vĩnh viễn cũng không có cách nào giữ vững được lý trí của mình, cô gái này, ngay từ lúc mới bắt đầu cô đã đánh vỡ cái vỏ bọc lãnh khốc lạnh như băng của anh cướp mất trái tim anh.
"Ngoan, bé con, một chút nữa sẽ hết nóng. . . . . ." Trình Quân Hạo thuận thế áp đi lên mà hôn cô, "Lập tức giúp em giải nhiệt. . . . . ."
Việc cấp bách hiện tại là lập tức giúp cô giải độc tình.
Trình Quân Hạo một cái đè lên, hai chân An Tâm Á như con bạch tuộc liền quấn lên hông của anh.
Con ngươi Trình Quân Hạo cứng lại, cô gái chết tiệt này, biết cách câu dẫn người khác như vậy sao, nếu bình thường cũng chủ động như vậy thì tốt biết mấy, không đúng, nếu là bình thường cô lại chủ động như vậy, anh nhất định sẽ áp cô ba ngày ba đêm không xuống giường, lấy tính tình của cô, tuyệt đối sẽ không làm chuyện này. . . . . .
So với những lúc bình thường, cô luôn nghĩ đến chuyện chạy trốn, thì bây giờ lại khiến anh rất sung sướng.
Chủ động khó có được này, khiến Trình Quân Hạo rất mừng rỡ, dù hiện tại cô chỉ làm theo bản năng, không khỏi âm thầm thấy may mắn, may nhờ mình đến sớm hơn nửa tiếng so với thời gian đã hẹn, nếu không, đến đúng giờ, cô gái này nhất định sẽ xô ngã Phó Vũ Hằng ra mà ăn. . . . . .
Nghĩ đến chỗ này, lòng của Trình Quân Hạo có chút ghen tức, dục vọng nồng đậm lại dâng lên, bổ nhào tới đẫy ngã cô ra, cúi đầu hôn cô mãnh liệt, quăn tấm thảm quấng trên người cô, rồi nhanh chóng lột y phục trên người, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, nhanh chóng xâm nhập vào, luật động. . . . . .
Không có cách nào, anh cũng muốn từ từ, nhưng cặp sinh đôi đang ở bên ngoài không biết là đang suy nghĩ gì. . . . . .
Anh quyết định tốc chiến tốc thắng, sau đó, đi ra ngoài đối mặt với hai đứa nó.
Nếu không, đối với người làm gương như anh đây, sẽ không được tốt . . . . . .
Chỉ cần nghĩ đến biểu hiện sáng tỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bình, còn có đôi mắt nhỏ ngây thơ của An Tĩnh, nghi hoặc nhìn anh, Trình Quân Hạo thật vô cùng xấu hổ.
Người cha như anh, thật sự là. . . . . . Không biết nói gì. . . . . .
Sau ba lượt. . . . . . Trình Quân Hạo nhìn đồng hồ mà muốn mắng người, "Mẹ nó, thuốc này là gì vậy a. . . . . . Mạnh mẽ như vậy. . . . . ."
Anh nhìn An Tâm Á quấn tới lần nữa, bờ môi khép mở, dục vọng cũng bốc lên, nhưng vừa nghĩ tới hai đứa sinh đôi ở phía ngoài không biết lại đang nghĩ cái gì, trong lòng anh lại thấy được mình đang có một trách nhiệm rất lớn, nhưng vẫn không nhịn được mà đi giúp cô dập lửa. . . . . .
An Bình An Tĩnh, không phải cha không muốn ra ngoài sớm, mà là thuốc trong người mẹ các con quá sâu, cha đang trong tình trạng chiến đấu hăng hái . . . . . . haizz. . . . . .
*
"Thất bại? !" Lâm Khả Nhân giơ điện thoại lên, âm trầm cười một tiếng, "Ngươi nói là Trình Quân Hạo tới trước giờ hẹn? !"
Bên đầu kia điện thoại nói lại rõ ràng.
Trong cơn tức giận Lâm Khả Nhân liền ném điện thoại đi, "Khốn kiếp . . . . ."
Cô ta hao tổn tâm cơ, vì muốn để cho An Tâm Á xảy ra quan hệ cùng Phó Vũ Hằng, cho anh thấy tận mắt chuyện phản bội của cô, cô ta hiểu Trình Quân Hạo, một người đàn ông tuyệt đối không chịu nổi người phụ nữ trong trái tim mình xảy ra quan hệ với một người đàn ông khác. Nhưng dù có thế nào cô ta cũng không đoán được là Trình Quân Hạo lại sẽ đến sớm. . . . . .
Cô ta rất rõ ràng, lần trước cô ta được Vương lão dẫn đi, lần đó đã rất mạo hiểm rồi, lần này lại gây ra chuyện sẽ rất khó giải quyết.
Trong lòng Lâm Khả Nhân hoàn toàn mất bình tĩnh, tức giận đến nỗi mặt cũng méo sẹo, biến hình.
Rõ ràng có thể làm cho Trình Quân Hạo bị đả kích, rồi bỏ rơi người phụ nữ kia, nhưng hoàn toàn không ngờ được rằng tình huống này lại xảy ra, cô ta vốn đang chờ kết quả chiến thắng của mình, cười lạnh một tiếng, là do cô ta đã quá xem nhẹ chuyện này.
Với tâm tình bây giờ Lâm Khả Nhân chỉ muốn đập phá một trận.
Cô ta cười lạnh một tiếng, lần này, lại lần nữa bị hỏng kế hoạch.
Cô ta đi qua đi lại, vô cũng tức giận.
Trình Khả Khả chạy tới, "Mẹ. . . . . ." Giọng nói này có vẻ hơi uất ức.
Hiện tại tâm tình Lâm Khả Nhân không tốt, sắc mặt tất nhiên cũng không được tốt lắm, cô ta trừng mắt liếc Trình Khả Khả, Trình Khả Khả sợ hết hồn, nhưng chuyện muốn nói cũng không nói ra được, trong mắt ứa lệ, muốn khóc.
"Thế nào? !" Giọng nói Lâm Khả Nhân mềm lại.
Trình Khả Khả thận trọng liếc mắt nhìn Lâm Khả Nhân, "Mẹ, lúc nào thì chúng ta trở về, con muốn gặp cha, con muốn trở về vườn trẻ đi học, còn có Trữ Trữ Lẳng Lặng, con muốn đi chơi với bọn họ. . . . . ."
Lâm Khả Nhân tâm phiền ý loạn, " Tạm thời chúng ta chưa trở về được. . . . . ."
Đôi mắt Trình Khả Khả trở nên ảm đạm, "Nhưng chúng ta sống ở chỗ này làm gì, tại sao cha không đến đón chúng ta. . . . . ."
Lâm Khả Nhân không trả lời, sắc mặt âm trầm.
"Con vừa mới gặp người "Cha" đó. . . . . ." Trình Khả Khả cẩn thận hỏi cô ta, "Tại sao ông ấy cũng ở đây? !"
Lâm Khả Nhân biết đó là Trình lão, cô ta thản nhiên nói: "Về sau nhìn thấy ông ta thì không cần để ý, ông ta không phải cha con, là người không có quan hệ gì với chúng ta cả, cách xa ông ta một chút. . . . . ."
". . . . . . A…." Trình Khả Khả buồn buồn không vui, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái, cậu đã nhận ra mẹ không vui.
Lâm Khả Nhân cũng cảm thấy giọng điệu của mình cũng có chút cứng rắn rồi, "Ông ta theo con nói cái gì? !"
Trình Khả Khả lắc đầu một cái, "Không nói gì cả, chỉ cứ nhìn thẳng vào con rồi cười rất kỳ quái, còn có chút đáng sợ. . . . . ."
Lâm Khả Nhân sợ hết hồn hết vía, vội vàng nói: "Về sau cách xa ông ta ra. Ông ta không phải người tốt. . . . . ."
Trình Khả Khả mặt dù không hiểu là xảy ra chuyện gì nhưng vẫn gật đầu một cái, "Mẹ, tại sao chúng ta lại sống ở chỗ này, chỗ này là chỗ nào ? ! Tại sao không trở về chỗ của cha? !"
Lâm Khả Nhân thản nhiên nói: "Chỗ này, là chỗ duy nhất chúng ta có thể dung thân. . . . . ."
Cha con, có lẽ đã không cần mẹ con chúng ta nữa rồi, Lâm Khả Nhân cảm thấy khổ sở, cay đắng trong lòng dâng trào lên, lý trí dần mất đi, càng sâu hận Trình Quân Hạo cùng An Tâm Á.
Tại sao An Tâm Á lại phải xuất hiện, nếu như không có cô ta, thì cô, Khả Khả với Quân Hạo sẽ cùng nhau có một cuộc sống hạnh phúc, dù không yêu nhau tha thiết, nhưng ít nhất trong lòng vẫn như trước kia chỉ quan tâm đến mỗi một mình cô.
Vậy mà hôm nay, tất cả tất cả đều bị đoạt mất, Lâm Khả Nhân cô, trừ Khả Khả ra, cũng chỉ có hai bàn tay trắng. Cô không có cách nào dễ dàng tha thứ chuyện mình mất hết tất cả.
Tuyệt đối, không có cách nào chấp nhận. Hận, hận vô cùng, giống như người ta nói từ yêu chuyển thành hận, nỗi hận đó sẽ là nỗi hận khắc sâu ghi tâm.
Lúc trước yêu càng sâu, thì hôm nay hận sẽ càng nhiều.
Cô tuyệt đối không có khả năng làm một người ngoài cuộc, đứng nhìn Trình Quân Hạo cùng An Tâm Á yên tâm thoải mái ở bên nhau.
Trình lão cười lạnh nhìn mẹ con hai người, lạnh lùng cười một tiếng, "Nghiệt chủng, để cho mày đền mạng cho Quân Hoa của tao đi. . . . . ." Lão lạnh lùng đẩy xe lăn biến mất khỏi khung cửa sổ bên cạnh.
Mà Lâm Khả Nhân đang lâm vào trong trầm tư sâu hận, hoàn toàn không phát giác chuyện lão đến rồi rời đi.
Một màn kịch, có yêu cũng có hận, đã dần bao phủ lên rất nhiều người kể cả người trong cuộc, nhưng Lâm Khả Nhân lại hoàn toàn không ý thức được những điều xấu sắp xảy ra. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.