Chương 7: Mẹ tiểu Hi rất xinh đẹp nha
Nhã Tử
28/01/2022
Bên cạnh khung cửa sổ, Tôn Vũ Hàn dựa vào trên ghế. Ngón tay thon dài
nâng tách trà lên, màu trà vàng nhạt óng ánh. Ánh sáng nhu hoà từ cửa sổ soi vào tách trà, càng làm tăng màu sắc của nó.
Tôn Vũ Hàn để tách trà xuống , nàng nhìn ra những đóa hoa Thủy Vu. Nàng quay lại khi nghe tiếng động, một cái đầu bé xíu đang ló lên trước bàn. Rồi gương mặt nhỏ nhắn xuất hiện, trên gương mặt là nụ cười với chiếc răng khểnh.
Tôn Vũ Hi ngồi trên ghế đối diện với mẹ, do cô thấp nên không thể với được tách trà. Tôn Vũ Hàn đứng lên nàng đi lấy gối kê thêm cho cô, Tôn Vũ Hi ngồi trên gối đã cao hơn một chút. Tôn Vũ Hi uống một hơi hết tách trà, cô le lưỡi ra sao mà đắng thế.
"Uống trà phải uống từ từ, con uống hết như vậy sao cảm nhận được vị trà". Tôn Vũ Hàn nghiêm túc chỉ bảo cô.
"Phải uống từ từ sao mẹ, sao mẹ lại biết uống trà ngon vậy". Tôn Vũ Hi rót ly nữa.
"À lúc trước mẹ có tham gia trà đạo, có tên là" Nhất Kỳ Nhất Hội" . Con biết ý nghĩa của nó không"?. Tôn Vũ Hàn mắt nhìn vào tách trà hỏi.
"Là gì vậy mẹ". Tôn Vũ Hi mặt đầy nghi vấn.
"Nó có nghĩa là: Duyên hội ngộ giữa người với người, lúc nào cũng chỉ có một lần ,cho nên phải biết trân trọng. Dù cho ngày mai ta lại gặp họ, thì cũng không thể giống lần hôm nay được. Hãy trân trọng khoảnh khắc chỉ có lúc này, vào thời điểm này, lắng nghe người ấy một cách nghiêm túc.". Tôn Vũ Hàn chìm đắm trong sự thanh tĩnh.
"Thật ý nghĩa sâu xa". Tôn Vũ Hi gật gật đầu cảm thán nói.
Tôn Vũ Hàn lại nâng tách trà lên nhấp một ngụm, cảm giác thật yên tĩnh. Tôn Vũ Hi cũng nhấp thử ngụm trà, lần này tuy có chút vị chát nhưng thanh thanh, còn có vị ngọt lan trong miệng. Quả nhiên không thể hấp tấp , không được vội vã, mỗi thứ điều có hương vị riêng.
Tôn Vũ Hi nhìn đến mẹ mình, ánh mắt mẹ thật đẹp, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đang uống trà. Gương mặt toát ra vẻ thoát tục, anh khí, trên người cũng có mùi hương nhẹ nhàng.
"Mẹ rất xinh đẹp nga". Tôn Vũ Hi say mê nhìn mẹ.
" Con thật biết nịnh nha, con mới là xinh đẹp, còn nhỏ đã đẹp thế này. Sau này lớn lên con còn xinh đẹp hơn nữa, không biết bao nhiêu nam nhân sẽ bị con câu dẫn đây". Tôn Vũ Hàn có chút phải ganh tị với cô ấy chứ.
"A... sau này lớn lên con chỉ câu dẫn mình mẹ thôi ". Tôn Vũ Hi nghĩ thế nào thì nói thế đó.
" Giờ mẹ cũng đã bị con câu dẫn mất rồi". Tôn Vũ Hàn đưa tay nhéo má cô.
"Ngô... không cho mẹ nhéo má au". Tôn Vũ Hi đứng lên hai tay ôm má, cái miệng nhỏ chu ra.
"Ha ha...". Tôn Vũ Hàn cười thành tiếng, thiệt không chịu nổi mà.
Haha nàng có thể cười lúc này, nhưng sau này chắc sẽ không dám cười nữa. Tiểu bạn hữu của chúng ta không quên những đều mẹ nói, và luôn luôn thực hiện những đều đó.
"Có chuyện gì mà hai mẹ con náo động thế". Cánh cửa mở ra , Tôn ba cùng Tôn mẹ bước vào.
"Ông ngoại , bà ngoại". Tôn Vũ Hi nhảy xuống ghế, chạy đến ôm chầm Tôn mẹ.
"Tiểu Hi ngoan bà ngoại cho con này". Tôn mẹ lấy ra hộp socola cho cô.
"A ... con cám ơn bà ngoại". Tôn Vũ Hi cười híp mắt.
"Ba , mẹ về sớm thế". Tôn Vũ Hàn đứng lên giúp Tôn mẹ xách đồ.
"Hội triển lãm tranh bị ngừng rồi, do Bạch lão sư có chuyện đột xuất". Tôn ba có chút thất vọng , đợi lâu như thế mà không xem được tranh của Bạch Thế Dị.
Tôn ba thích hội họa, mà Bạch Thế Dị lại là người nổi tiếng. Những tác phẩm của ông như có linh hồn, mỗi bức tranh đều sinh động như thật. Nhất là bức" Hoa mẫu đơn" được ông vẽ lại lúc ở Lạc Dương, nhìn vào cứ như mình đã đặc chân đến đó vậy.
"Nhưng tháng sau sẽ lại tổ chức, lần này ở Tây Ban Nha". Tôn mẹ bổ sung thêm vài câu, vẻ mặt có chút vui thích. Có thể đến Tây Ban Nha để du lịch.
Tôn Vũ Hàn mỉm cười nhìn Tôn ba mặt đen lại, Tôn mẹ mà đi du lịch thì ông sẽ khổ. Nhất là khi Tôn mẹ đi chung với mấy người bạn trong lúc quen biết, ông sẽ phải chạy đôn chạy đáo để kiếm bà.
Tôn Vũ Hi nghe ông bà ngoại nói, vẻ mặt đầy hiếu kỳ, cô cũng muốn đi nữa. Nhưng mẹ có đi theo cô không , Tôn Vũ Hi muốn xin ông bà rồi lại thôi.
"Tiểu Hi muốn đi cùng ông, bà ngoại không". Tôn Vũ Hàn nhìn vẻ mặt biến hóa của cô hỏi.
"Mẹ có đi cùng con không". Tôn Vũ Hi chớp chớp đôi mắt long lanh tràn đầy mong đợi.
"À... mẹ". Tôn Vũ Hàn thật không nỡ để cô thất vọng.
"Mẹ con không đi được đâu, mẹ con có kỳ thi quan trọng lắm". Tôn mẹ thay con gái nói.
"Mẹ không đi sao, vậy con không đi ". Tôn Vũ Hi có vẻ thất vọng , mẹ không đi cô cũng không muốn đi.
Tôn Vũ Hi rũ mi xuống đôi mắt buồn bã, cô rất muốn đi nhưng không có mẹ thì cô phải làm sao. Tôn Vũ Hi lại ngẩng đầu nhìn mẹ, nét mặt nàng cũng mang vẽ ưu tư.
" Tiểu Hi đi trước, mẹ thi xong sẽ qua với con". Tôn Vũ Hàn cúi xuống xoa đầu cô nói.
"Vậy lúc nào mẹ qua". Tôn Vũ Hi tâm tình chuyển tốt , ánh mắt lóe sáng.
"Chắn khoảng 5 ngày". Nàng thi xong đặc vé mấy bay , qua tới nơi mất khoảng một ngày, tiểu Hi đi trước nàng 4 ngày.
"Dạ". Tôn Vũ Hi mừng rỡ.
Tôn ba cùng Tôn mẹ giống người vô hình quá, hai mẹ con nói chuyện thì không để ý đến hai người. Tôn ba kéo vali còn đặt trước cửa vào phòng, Tôn mẹ thì đi vào phòng bếp cất đồ. Tôn Vũ Hàn thu dọn trà , nàng đem socola của cô bỏ vào tủ lạnh.
Tôn Vũ Hi ngồi trên ghế sopha nhìn mẹ cô, đến khi mẹ đi vào phòng bếp. Tôn ba đem hành lý lên phòng, sắp xếp một chút rồi lại xuống lầu. Nhìn Tôn Vũ Hi nằm dài trên sopha, hai tay cô muốn với cái điều khiển TV. Tôn ba nhìn cháu gái lười đến nổi không chịu đứng lên, ông lắc đầu đi đến đánh lên cái mông cô.
"A". Tôn Vũ Hi la toán lên, cô bật dậy ôm mông chạy vào nhà bếp.
Tôn ba khó hiểu ngồi xuống bật TV, vài phút sau là Tôn mẹ hùng hổ đi ra. Bà chống nạnh trừng mắt nhìn Tôn ba, ánh mắt như muốn bốc lửa.
"Ai cho ông đánh tiểu Hi hả". Tôn mẹ nghiến răng nói. Lão già này được lắm , gần 40 tuổi rồi mà còn hung bạo.
Tôn ba rụt cổ, lão bà đang phát huy thế mãnh hổ vồ mồi đây. Tôn ba trừng mắt nhìn tiểu Hi, ha cháu gái giỏi thật dám mách lẻo ông với Tôn mẹ. Tôn mẹ thấy lão già trừng mắt với tiểu Hi thì phát hỏa, đánh cháu gái yêu quý của mình còn trừng mắt dọa nữa. Đúng là ngứa mình đây này, tối nay chắc phải đấm bóp giúp một phen.
Tôn Vũ Hi đắc ý cười, ai biểu ông ngoại đánh cô làm chi. Tôn Vũ Hàn thật hết nói nổi cô , đúng là ngịch ngợm mà.
Tôn Vũ Hàn quay vào bếp tiếp tục nấu nướng, Tôn mẹ cũng vào theo sau. Tôn mẹ cắt xong cái củ cải, bà quay qua nhìn Tôn Vũ Hàn.
"Con đã đưa tiểu Hi về nhà phải không ". Tôn mẹ dừng tay hỏi.
"Dạ,nhưng con lại dẫn tiểu Hi đi". Tôn Vũ Hàn đón là chú Hoàng nói với mẹ.
Tôn mẹ không nói gì nữa, bà im lặng cắt tiếp củ cải còn dang dở. Bà biết tính của nàng, nếu không yêu thương tiểu Hi nhiều thì nàng sẽ không làm thế. Tiểu Hi đến là hi vọng của nàng, dù nàng không giữ tiểu Hi lại, bà cũng sẽ vì nàng mà giữ lại. Bà không muốn nàng buồn nữa, gần đây nàng cười rất nhiều.
Tôn Vũ Hàn hiểu mẹ đang nghĩ gì, nàng biết mẹ lo cho nàng. Mẹ yêu thương nàng đến mức nào, còn hơn những gì nàng nghĩ. Bây giờ có tiểu Hi nàng càng hiểu mẹ cực khổ vì mình bao nhiêu. Tôn Vũ Hàn ôm lấy mẹ, nàng tựa đầu vào lưng bà, Tôn mẹ vỗ nhẹ vào tay nàng ý không sao.
Ăn xong ai về phòng náy, Tôn ba tối nay chắc mềm mình đây. Tôn Vũ Hàn nằm trên giường nhưng không thể nào chộp mắt được, nàng nhìn qua tiểu Hi, thì bắt gặp tiểu Hi cũng đang nhìn mình. Ánh mắt của tiểu Hi rất chăm chú, dường như ẩn chứa những vì sao lấp lánh. Tôn Vũ Hàn như bị cuốn vào khoảng không ấy, như tìm không thấy lối ra.
"Sao mẹ nhìn con giữ vậy ". Tôn Vũ Hi giơ tay lay động trước mắt nàng.
"Tiểu Hi của mẹ rất xinh nên mẹ mới nhìn như thế ". Tôn Vũ Hàn đưa tay chạm vào mũi cô.
"Vì con giống mẹ mà ". Tôn Vũ Hi cười thật tươi.
Tôn Vũ Hàn xoa đầu cô, nàng thật sự là người hạnh phúc nhất. Dù sao này xảy ra bất cứ chuyện gì, nàng cũng sẽ không bao giờ rời xa tiểu Hi.
Mọi thứ lại trở về như cũ, nhưng hôm nay lớp học của tiểu Hi được về sớm. Giáo viên đang tập trung bọn trẻ lại, nhưng tìm mãi không thấy tiểu Hi cùng tiểu Mễ.
Lúc cô giáo còn chạy khắp nơi tìm, thì hai nhân vật chính của chúng ta đang ở sau lùm cây. Tôn Vũ Hi đang trèo lên nhánh cây cao,cô muốn đưa chú chim non về lại tổ.
"Tiểu Hi cẩn thận ". Nhạc Tiểu Mễ lo lắng nhìn lên cây.
"Không sao đâu ". Tôn Vũ Hi đã đưa chú chim vào được tổ.
Tôn Vũ Hi đang chuẩn bị trèo xuống dưới, thì cô nhìn thấy một búp non sắp nở. Cái cây cô đang trèo là bằng lăng tím, hoa của nó rất đẹp. Cô với tay muốn hái tặng mẹ, với chút nữa là được rồi.
"Trời! Tiểu tổ tông nhà tôi, xuống mau, con xuống đây mau". Cô giáo dạy trẻ hoảng hốt la lên .
Tôn Vũ Hi giật mình suýt nữa thì buông tay ra,cô vội ôm lấy thân cây. Tôn Vũ Hi từ từ leo xuống, trên người cô toàn bụi cây bám vào. Cô giữ trẻ xem xét người cô ,thấy không có việc gì mới yên tâm.
"Tiểu Hi không được leo lên cây nữa nghe chưa, nguy hiểm lắm đấy ". Cô giữ trẻ phủi bụi bặm trên người cô.
"Dạ, con biết rồi ạ". Tôn Vũ Hi cười cười trả lời.
Tôn Vũ Hi ngồi trên xe, cô nhìn hàng cây xung quanh,nhìn dòng người qua lại tấp nập. Nhìn đến những ngôi nhà cao tầng mọc sát nhau,nhìn đến những nhân viên đang ngồi ăn cơm trước cổng công ty. Tôn Vũ Hi lại thắt mắt, sao họ không về nhà ăn cơm mà ngồi ngoài đường.
"Chú Hoàng mẹ con tan học chưa ". Tôn Vũ Hi vịn vào thành ghế đứng lên.
"Đại tiểu thư sắp về rồi, tiểu thư muốn đến trường của nàng sao ". Chú Hoàng nghiên người dùng tay ra hiệu cho cô ngồi xuống.
"Dạ,con muốn cho mẹ bất ngờ ". Tôn Vũ Hi nghe lời ngồi xuống rất nghiêm chỉnh.
Do xe đã chạy qua khỏi trường nên phải quanh lại, Tôn Vũ Hi trong lòng nôn nóng muốn cho mẹ kinh hỉ. Chú Hoàng cho xe đổ ở cỗng trường đại học, rồi ông xuống xe vòng qua mở cửa cho Tôn Vũ Hi.
"Tiểu thư cẩn thận ". Chú Hoàng đỡ cô xuống đất.
Tôn Vũ Hi tay ôm chú gấu bông, cô ngơ ngác nhìn xung quanh tìm kiếm hình ảnh quen thuộc. Nhưng tìm mãi không thấy, cô bước vào vài bước. Nhìn những sinh viên đang vội vã ra về, những sinh viên thấy cô đều ngắm nhìn rồi mới đi.
Lục Lệ Hoa cùng đám nữ sinh khác đang đi thì thấy cô đứng đấy, cả bọn nhịn không được tiến đến cô. Tôn Vũ Hi nhìn những nữ sinh xa lạ vây quanh mình, cô có chút sợ sệt.
"Cô bé dễ thương quá, em muốn ăn kẹo không ". Lục Lệ Hoa lấy ra viên kẹo cho cô.
"Cảm ơn dì". Tôn Vũ Hi nhận lấy xong thì lễ phép gật đầu.
Chân mày Lục Lệ Hoa nhíu lại ,sao lại gọi là dì. Nhưng thôi kệ dù sao cũng là một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ này thật đẹp nha. Mặt trái xoan nhỏ nhắn, bờ môi hồng hào không phải vì son môi, mũi cao tinh tế, mắt phượng dài câu người. Còn nhỏ mà đã mị lực thế này, lớn lên nhất định rất xinh đẹp.
"Sau này mình cũng sẽ sinh một đứa như thế này mới được ". Nữ sinh kế bên Lục Lệ Hoa nói.
"Phải xinh xắn thật ". Một nữ sinh lại tiếp chuyện.
"Không biết nếu trước mặt Tôn Vũ Hàn nói lời này sẽ thế nào nhỉ. Thứ gà mái không biết đẻ trứng ,thì có ai mà thèm nhỉ. Sinh được đứa trẻ xinh thế này, thì mẹ của nó phải rất xinh đẹp. Tôn Vũ Hàn tự cho mình đẹp rồi tự cao tự đại, thật là xấu xí mới đúng ". Lục Lệ Hoa cười nham hiểm nói xấu người khác không biết ngượng.
Tôn Vũ Hi đang cúi đầu gỡ võ kẹo, khi nghe Lục Lệ Hoa nói xong thì mạnh mẽ ngẩng đầu lên. Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, người này cư nhiên nói xấu mẹ cô như thế. Ấn tượng đẹp đẽ hoàn toàn bị phá vỡ, tự dưng thấy người này vô cùng xấu xa.
"Trả cho dì". Tôn Vũ Hi mạnh tay ném viên kẹo vào người Lục Lệ Hoa, cô hừ lạnh một cái.
"Cái con bé này.... ". Lục Lệ Hoa có vẻ tức giận.
Tôn Vũ Hi không quan tâm, cô nhìn qua khe hở của những nữ sinh, chợt thấy thân ảnh quen thuộc. Tôn Vũ Hi chen lấn vào đám người này mà đi ra, người kia dường như không thấy cô.
"Mẹ ".
Tôn Vũ Hi nôn nóng kêu to ,cô sợ mẹ không thấy cô ,cô bực bội đẩy mấy nữ sinh ra chạy đến chỗ mẹ. Tôn Vũ Hàn nhìn thấy cô chạy đến liền cúi người xuống ôm lấy cô, Tôn Vũ Hi ôm mẹ cọ cọ đầu vào ngực nàng.
"Sao con lại đến đây ". Tôn Vũ Hàn sủng nịnh xoa má cô.
"Con muốn cho mẹ bất ngờ ". Tôn Vũ Hi cười vuốt tay mẹ.
Tôn Vũ Hàn bế cô lên ,cô quay qua cười với Trình Vân Phi . Tôn Vũ Hàn bế cô đi qua trước sự kinh ngạc của Lục Lệ Hoa, mà nàng cũng không có hơi sức quan tâm đến làm gì. Lục Lệ Hoa chân mày nhíu chặt, không biết từ đâu lại chui ra một đứa trẻ như thế. Chẳng phải nói Tôn Vũ Hàn không sinh con được sao, sao lại có đứa con lớn như thế này.
Lúc đi ngang qua Lục Lệ Hoa đột nhiên Tôn Vũ Hi kéo áo nàng, nàng nghi hoặc ngừng lại. Tôn Vũ Hi từ trong lòng nàng nhìn về bên kia, những nữ sinh cũng nhìn chăm chú về phía cô.
"Dì thấy không mẹ của con ở đây này, mẹ con rất xinh đẹp phải không. Lúc nãy dì nói con xinh đẹp ,thì mẹ con phải xinh đẹp hơn con nhiều. Người tự cao, tự đại cho rằng mình xinh đẹp đẹp là dì mới đúng nga". Tôn Vũ Hi nói xong thì đặt ngón tay cái lên mũi ,lòng bàn tay lắc qua lắc lại le lưỡi () chọc tức Lục Lệ Hoa.
"Ha..ha..ha". Tiếng cười thanh thúy vang lên, Trình Vân Phi ôm bụng khom lưng mà cười, cô giơ ngón tay cái khen ngợi Tôn Vũ Hi.
Lục Lệ Hoa giận đến mức mặt đỏ cả lên, tay nắm chặt lại đang cố nén xuống. Chết thật, ngay cả con bé đó cũng đáng ghét như mẹ của nó. Lục Lệ Hoa thật muốn nhào vào đánh con nhóc đó, nhưng cuối cùng cũng không có can đảm để làm.
Tôn Vũ Hàn trên môi xuất hiện độ cong , tiểu Hi thật biết chọc người khác tức chết mà. Nàng xoay người ôm tiểu Hi bước đi, dù cô ta có tức mà chết cũng chả quan tâm.
Để thưởng cho biểu hiện xuất sắc của tiểu Hi, Trình Vân Phi đưa cô đến tiệm KFC khao một bữa. Tôn Vũ Hi cười tít mắt, miệng nhai một miếng thịt gà thật to. Tôn Vũ Hàn không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ, nàng chỉ gọi ly cam ép.
Trình tiểu thư nhà ta lại có sở thích giống một đứa con nít, thích ăn khoai tây chiên. Một tay cầm soda, một tay cầm miếng khoai tây bỏ vào miệng.
Tôn Vũ Hàn chỉ biết lắc đầu nhìn một lớn một nhỏ đang cố ăn thật nhiều, giống như bị bỏ đói mấy ngày không bằng ấy. Nàng cắn ống hút, tay nhẹ miết vào thành ly. Nàng nâng tầm mắt nhìn xung quanh, có gì đó không ổn thì phải. Dường như mọi người đang nhìn về phía nàng, nhìn một cách chăm chú. Tôn Vũ Hàn ngừng cắn ống hút, tay cầm cái muỗng khoáy nhẹ.
Cảm nhận vẫn còn ánh mắt nhìn mình, nàng khẽ nhíu mày . Tôn Vũ Hàn lại nâng tầm mắt một lần nữa, lại nhìn như thế nữa, nàng tự hỏi "tại sao "?. Tôn Vũ Hàn lại cúi đầu nhìn mình, nàng cũng bình thường như mọi khi thôi mà.
Tôn Vũ Hàn lại cúi đầu xuống, mái tóc đen dài thẳng mượt, theo động tác buông xuống thắt lưng . Đường nét như ngọc khắc, từng chi tiết vô cùng tinh xảo. Gương mặt nàng trắng nõn , lông mi nàng rất dài giờ đang rủ xuống. Ánh sáng bên cửa sổ nhè nhẹ soi vào trên mặt nàng, thanh tú cùng thoát tục. Ánh mắt nàng sâu thẳm , tròng mắt đen nhánh như màn đêm. Tay nàng nâng lên động tác uyển chuyển vén lên vài sợi tóc ở vành tai, để lộ sườn mặt thanh lãnh .
Tuy nàng là theo thói quen mà vén tóc, hành động vô ý này lại tạo ra một loại phong tình hấp dẫn. Những ánh mắt nóng rực nhìn nàng, như mãnh thú tìm được con mồi. Vài lời bàn tán bắt đầu xôn xao, càng ngày càng nhiều.
"Em vào nhà vệ sinh một lát ". Tôn Vũ Hàn không chịu nổi những cái nhìn như thế nữa, nàng muốn trốn tránh một lát.
"Ân". Trình Vân Phi vừa ăn vừa trả lời.
Tôn Vũ Hi đình chỉ động tác , cô ngẩng mặt lên nhìn theo hướng mẹ đang đi. Thắt lưng thẳng tắp, tóc đen dài buông xõa, còn có đôi chân thon . Bờ vai nhỏ nhắn có chút cô đơn, nhưng đó là chỗ dựa vững chắc cho cô. Tôn Vũ Hi nhìn thật lâu, cô muốn khắc sâu bóng lưng này trong tâm khảm.
Tôn Vũ Hàn để tách trà xuống , nàng nhìn ra những đóa hoa Thủy Vu. Nàng quay lại khi nghe tiếng động, một cái đầu bé xíu đang ló lên trước bàn. Rồi gương mặt nhỏ nhắn xuất hiện, trên gương mặt là nụ cười với chiếc răng khểnh.
Tôn Vũ Hi ngồi trên ghế đối diện với mẹ, do cô thấp nên không thể với được tách trà. Tôn Vũ Hàn đứng lên nàng đi lấy gối kê thêm cho cô, Tôn Vũ Hi ngồi trên gối đã cao hơn một chút. Tôn Vũ Hi uống một hơi hết tách trà, cô le lưỡi ra sao mà đắng thế.
"Uống trà phải uống từ từ, con uống hết như vậy sao cảm nhận được vị trà". Tôn Vũ Hàn nghiêm túc chỉ bảo cô.
"Phải uống từ từ sao mẹ, sao mẹ lại biết uống trà ngon vậy". Tôn Vũ Hi rót ly nữa.
"À lúc trước mẹ có tham gia trà đạo, có tên là" Nhất Kỳ Nhất Hội" . Con biết ý nghĩa của nó không"?. Tôn Vũ Hàn mắt nhìn vào tách trà hỏi.
"Là gì vậy mẹ". Tôn Vũ Hi mặt đầy nghi vấn.
"Nó có nghĩa là: Duyên hội ngộ giữa người với người, lúc nào cũng chỉ có một lần ,cho nên phải biết trân trọng. Dù cho ngày mai ta lại gặp họ, thì cũng không thể giống lần hôm nay được. Hãy trân trọng khoảnh khắc chỉ có lúc này, vào thời điểm này, lắng nghe người ấy một cách nghiêm túc.". Tôn Vũ Hàn chìm đắm trong sự thanh tĩnh.
"Thật ý nghĩa sâu xa". Tôn Vũ Hi gật gật đầu cảm thán nói.
Tôn Vũ Hàn lại nâng tách trà lên nhấp một ngụm, cảm giác thật yên tĩnh. Tôn Vũ Hi cũng nhấp thử ngụm trà, lần này tuy có chút vị chát nhưng thanh thanh, còn có vị ngọt lan trong miệng. Quả nhiên không thể hấp tấp , không được vội vã, mỗi thứ điều có hương vị riêng.
Tôn Vũ Hi nhìn đến mẹ mình, ánh mắt mẹ thật đẹp, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đang uống trà. Gương mặt toát ra vẻ thoát tục, anh khí, trên người cũng có mùi hương nhẹ nhàng.
"Mẹ rất xinh đẹp nga". Tôn Vũ Hi say mê nhìn mẹ.
" Con thật biết nịnh nha, con mới là xinh đẹp, còn nhỏ đã đẹp thế này. Sau này lớn lên con còn xinh đẹp hơn nữa, không biết bao nhiêu nam nhân sẽ bị con câu dẫn đây". Tôn Vũ Hàn có chút phải ganh tị với cô ấy chứ.
"A... sau này lớn lên con chỉ câu dẫn mình mẹ thôi ". Tôn Vũ Hi nghĩ thế nào thì nói thế đó.
" Giờ mẹ cũng đã bị con câu dẫn mất rồi". Tôn Vũ Hàn đưa tay nhéo má cô.
"Ngô... không cho mẹ nhéo má au". Tôn Vũ Hi đứng lên hai tay ôm má, cái miệng nhỏ chu ra.
"Ha ha...". Tôn Vũ Hàn cười thành tiếng, thiệt không chịu nổi mà.
Haha nàng có thể cười lúc này, nhưng sau này chắc sẽ không dám cười nữa. Tiểu bạn hữu của chúng ta không quên những đều mẹ nói, và luôn luôn thực hiện những đều đó.
"Có chuyện gì mà hai mẹ con náo động thế". Cánh cửa mở ra , Tôn ba cùng Tôn mẹ bước vào.
"Ông ngoại , bà ngoại". Tôn Vũ Hi nhảy xuống ghế, chạy đến ôm chầm Tôn mẹ.
"Tiểu Hi ngoan bà ngoại cho con này". Tôn mẹ lấy ra hộp socola cho cô.
"A ... con cám ơn bà ngoại". Tôn Vũ Hi cười híp mắt.
"Ba , mẹ về sớm thế". Tôn Vũ Hàn đứng lên giúp Tôn mẹ xách đồ.
"Hội triển lãm tranh bị ngừng rồi, do Bạch lão sư có chuyện đột xuất". Tôn ba có chút thất vọng , đợi lâu như thế mà không xem được tranh của Bạch Thế Dị.
Tôn ba thích hội họa, mà Bạch Thế Dị lại là người nổi tiếng. Những tác phẩm của ông như có linh hồn, mỗi bức tranh đều sinh động như thật. Nhất là bức" Hoa mẫu đơn" được ông vẽ lại lúc ở Lạc Dương, nhìn vào cứ như mình đã đặc chân đến đó vậy.
"Nhưng tháng sau sẽ lại tổ chức, lần này ở Tây Ban Nha". Tôn mẹ bổ sung thêm vài câu, vẻ mặt có chút vui thích. Có thể đến Tây Ban Nha để du lịch.
Tôn Vũ Hàn mỉm cười nhìn Tôn ba mặt đen lại, Tôn mẹ mà đi du lịch thì ông sẽ khổ. Nhất là khi Tôn mẹ đi chung với mấy người bạn trong lúc quen biết, ông sẽ phải chạy đôn chạy đáo để kiếm bà.
Tôn Vũ Hi nghe ông bà ngoại nói, vẻ mặt đầy hiếu kỳ, cô cũng muốn đi nữa. Nhưng mẹ có đi theo cô không , Tôn Vũ Hi muốn xin ông bà rồi lại thôi.
"Tiểu Hi muốn đi cùng ông, bà ngoại không". Tôn Vũ Hàn nhìn vẻ mặt biến hóa của cô hỏi.
"Mẹ có đi cùng con không". Tôn Vũ Hi chớp chớp đôi mắt long lanh tràn đầy mong đợi.
"À... mẹ". Tôn Vũ Hàn thật không nỡ để cô thất vọng.
"Mẹ con không đi được đâu, mẹ con có kỳ thi quan trọng lắm". Tôn mẹ thay con gái nói.
"Mẹ không đi sao, vậy con không đi ". Tôn Vũ Hi có vẻ thất vọng , mẹ không đi cô cũng không muốn đi.
Tôn Vũ Hi rũ mi xuống đôi mắt buồn bã, cô rất muốn đi nhưng không có mẹ thì cô phải làm sao. Tôn Vũ Hi lại ngẩng đầu nhìn mẹ, nét mặt nàng cũng mang vẽ ưu tư.
" Tiểu Hi đi trước, mẹ thi xong sẽ qua với con". Tôn Vũ Hàn cúi xuống xoa đầu cô nói.
"Vậy lúc nào mẹ qua". Tôn Vũ Hi tâm tình chuyển tốt , ánh mắt lóe sáng.
"Chắn khoảng 5 ngày". Nàng thi xong đặc vé mấy bay , qua tới nơi mất khoảng một ngày, tiểu Hi đi trước nàng 4 ngày.
"Dạ". Tôn Vũ Hi mừng rỡ.
Tôn ba cùng Tôn mẹ giống người vô hình quá, hai mẹ con nói chuyện thì không để ý đến hai người. Tôn ba kéo vali còn đặt trước cửa vào phòng, Tôn mẹ thì đi vào phòng bếp cất đồ. Tôn Vũ Hàn thu dọn trà , nàng đem socola của cô bỏ vào tủ lạnh.
Tôn Vũ Hi ngồi trên ghế sopha nhìn mẹ cô, đến khi mẹ đi vào phòng bếp. Tôn ba đem hành lý lên phòng, sắp xếp một chút rồi lại xuống lầu. Nhìn Tôn Vũ Hi nằm dài trên sopha, hai tay cô muốn với cái điều khiển TV. Tôn ba nhìn cháu gái lười đến nổi không chịu đứng lên, ông lắc đầu đi đến đánh lên cái mông cô.
"A". Tôn Vũ Hi la toán lên, cô bật dậy ôm mông chạy vào nhà bếp.
Tôn ba khó hiểu ngồi xuống bật TV, vài phút sau là Tôn mẹ hùng hổ đi ra. Bà chống nạnh trừng mắt nhìn Tôn ba, ánh mắt như muốn bốc lửa.
"Ai cho ông đánh tiểu Hi hả". Tôn mẹ nghiến răng nói. Lão già này được lắm , gần 40 tuổi rồi mà còn hung bạo.
Tôn ba rụt cổ, lão bà đang phát huy thế mãnh hổ vồ mồi đây. Tôn ba trừng mắt nhìn tiểu Hi, ha cháu gái giỏi thật dám mách lẻo ông với Tôn mẹ. Tôn mẹ thấy lão già trừng mắt với tiểu Hi thì phát hỏa, đánh cháu gái yêu quý của mình còn trừng mắt dọa nữa. Đúng là ngứa mình đây này, tối nay chắc phải đấm bóp giúp một phen.
Tôn Vũ Hi đắc ý cười, ai biểu ông ngoại đánh cô làm chi. Tôn Vũ Hàn thật hết nói nổi cô , đúng là ngịch ngợm mà.
Tôn Vũ Hàn quay vào bếp tiếp tục nấu nướng, Tôn mẹ cũng vào theo sau. Tôn mẹ cắt xong cái củ cải, bà quay qua nhìn Tôn Vũ Hàn.
"Con đã đưa tiểu Hi về nhà phải không ". Tôn mẹ dừng tay hỏi.
"Dạ,nhưng con lại dẫn tiểu Hi đi". Tôn Vũ Hàn đón là chú Hoàng nói với mẹ.
Tôn mẹ không nói gì nữa, bà im lặng cắt tiếp củ cải còn dang dở. Bà biết tính của nàng, nếu không yêu thương tiểu Hi nhiều thì nàng sẽ không làm thế. Tiểu Hi đến là hi vọng của nàng, dù nàng không giữ tiểu Hi lại, bà cũng sẽ vì nàng mà giữ lại. Bà không muốn nàng buồn nữa, gần đây nàng cười rất nhiều.
Tôn Vũ Hàn hiểu mẹ đang nghĩ gì, nàng biết mẹ lo cho nàng. Mẹ yêu thương nàng đến mức nào, còn hơn những gì nàng nghĩ. Bây giờ có tiểu Hi nàng càng hiểu mẹ cực khổ vì mình bao nhiêu. Tôn Vũ Hàn ôm lấy mẹ, nàng tựa đầu vào lưng bà, Tôn mẹ vỗ nhẹ vào tay nàng ý không sao.
Ăn xong ai về phòng náy, Tôn ba tối nay chắc mềm mình đây. Tôn Vũ Hàn nằm trên giường nhưng không thể nào chộp mắt được, nàng nhìn qua tiểu Hi, thì bắt gặp tiểu Hi cũng đang nhìn mình. Ánh mắt của tiểu Hi rất chăm chú, dường như ẩn chứa những vì sao lấp lánh. Tôn Vũ Hàn như bị cuốn vào khoảng không ấy, như tìm không thấy lối ra.
"Sao mẹ nhìn con giữ vậy ". Tôn Vũ Hi giơ tay lay động trước mắt nàng.
"Tiểu Hi của mẹ rất xinh nên mẹ mới nhìn như thế ". Tôn Vũ Hàn đưa tay chạm vào mũi cô.
"Vì con giống mẹ mà ". Tôn Vũ Hi cười thật tươi.
Tôn Vũ Hàn xoa đầu cô, nàng thật sự là người hạnh phúc nhất. Dù sao này xảy ra bất cứ chuyện gì, nàng cũng sẽ không bao giờ rời xa tiểu Hi.
Mọi thứ lại trở về như cũ, nhưng hôm nay lớp học của tiểu Hi được về sớm. Giáo viên đang tập trung bọn trẻ lại, nhưng tìm mãi không thấy tiểu Hi cùng tiểu Mễ.
Lúc cô giáo còn chạy khắp nơi tìm, thì hai nhân vật chính của chúng ta đang ở sau lùm cây. Tôn Vũ Hi đang trèo lên nhánh cây cao,cô muốn đưa chú chim non về lại tổ.
"Tiểu Hi cẩn thận ". Nhạc Tiểu Mễ lo lắng nhìn lên cây.
"Không sao đâu ". Tôn Vũ Hi đã đưa chú chim vào được tổ.
Tôn Vũ Hi đang chuẩn bị trèo xuống dưới, thì cô nhìn thấy một búp non sắp nở. Cái cây cô đang trèo là bằng lăng tím, hoa của nó rất đẹp. Cô với tay muốn hái tặng mẹ, với chút nữa là được rồi.
"Trời! Tiểu tổ tông nhà tôi, xuống mau, con xuống đây mau". Cô giáo dạy trẻ hoảng hốt la lên .
Tôn Vũ Hi giật mình suýt nữa thì buông tay ra,cô vội ôm lấy thân cây. Tôn Vũ Hi từ từ leo xuống, trên người cô toàn bụi cây bám vào. Cô giữ trẻ xem xét người cô ,thấy không có việc gì mới yên tâm.
"Tiểu Hi không được leo lên cây nữa nghe chưa, nguy hiểm lắm đấy ". Cô giữ trẻ phủi bụi bặm trên người cô.
"Dạ, con biết rồi ạ". Tôn Vũ Hi cười cười trả lời.
Tôn Vũ Hi ngồi trên xe, cô nhìn hàng cây xung quanh,nhìn dòng người qua lại tấp nập. Nhìn đến những ngôi nhà cao tầng mọc sát nhau,nhìn đến những nhân viên đang ngồi ăn cơm trước cổng công ty. Tôn Vũ Hi lại thắt mắt, sao họ không về nhà ăn cơm mà ngồi ngoài đường.
"Chú Hoàng mẹ con tan học chưa ". Tôn Vũ Hi vịn vào thành ghế đứng lên.
"Đại tiểu thư sắp về rồi, tiểu thư muốn đến trường của nàng sao ". Chú Hoàng nghiên người dùng tay ra hiệu cho cô ngồi xuống.
"Dạ,con muốn cho mẹ bất ngờ ". Tôn Vũ Hi nghe lời ngồi xuống rất nghiêm chỉnh.
Do xe đã chạy qua khỏi trường nên phải quanh lại, Tôn Vũ Hi trong lòng nôn nóng muốn cho mẹ kinh hỉ. Chú Hoàng cho xe đổ ở cỗng trường đại học, rồi ông xuống xe vòng qua mở cửa cho Tôn Vũ Hi.
"Tiểu thư cẩn thận ". Chú Hoàng đỡ cô xuống đất.
Tôn Vũ Hi tay ôm chú gấu bông, cô ngơ ngác nhìn xung quanh tìm kiếm hình ảnh quen thuộc. Nhưng tìm mãi không thấy, cô bước vào vài bước. Nhìn những sinh viên đang vội vã ra về, những sinh viên thấy cô đều ngắm nhìn rồi mới đi.
Lục Lệ Hoa cùng đám nữ sinh khác đang đi thì thấy cô đứng đấy, cả bọn nhịn không được tiến đến cô. Tôn Vũ Hi nhìn những nữ sinh xa lạ vây quanh mình, cô có chút sợ sệt.
"Cô bé dễ thương quá, em muốn ăn kẹo không ". Lục Lệ Hoa lấy ra viên kẹo cho cô.
"Cảm ơn dì". Tôn Vũ Hi nhận lấy xong thì lễ phép gật đầu.
Chân mày Lục Lệ Hoa nhíu lại ,sao lại gọi là dì. Nhưng thôi kệ dù sao cũng là một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ này thật đẹp nha. Mặt trái xoan nhỏ nhắn, bờ môi hồng hào không phải vì son môi, mũi cao tinh tế, mắt phượng dài câu người. Còn nhỏ mà đã mị lực thế này, lớn lên nhất định rất xinh đẹp.
"Sau này mình cũng sẽ sinh một đứa như thế này mới được ". Nữ sinh kế bên Lục Lệ Hoa nói.
"Phải xinh xắn thật ". Một nữ sinh lại tiếp chuyện.
"Không biết nếu trước mặt Tôn Vũ Hàn nói lời này sẽ thế nào nhỉ. Thứ gà mái không biết đẻ trứng ,thì có ai mà thèm nhỉ. Sinh được đứa trẻ xinh thế này, thì mẹ của nó phải rất xinh đẹp. Tôn Vũ Hàn tự cho mình đẹp rồi tự cao tự đại, thật là xấu xí mới đúng ". Lục Lệ Hoa cười nham hiểm nói xấu người khác không biết ngượng.
Tôn Vũ Hi đang cúi đầu gỡ võ kẹo, khi nghe Lục Lệ Hoa nói xong thì mạnh mẽ ngẩng đầu lên. Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, người này cư nhiên nói xấu mẹ cô như thế. Ấn tượng đẹp đẽ hoàn toàn bị phá vỡ, tự dưng thấy người này vô cùng xấu xa.
"Trả cho dì". Tôn Vũ Hi mạnh tay ném viên kẹo vào người Lục Lệ Hoa, cô hừ lạnh một cái.
"Cái con bé này.... ". Lục Lệ Hoa có vẻ tức giận.
Tôn Vũ Hi không quan tâm, cô nhìn qua khe hở của những nữ sinh, chợt thấy thân ảnh quen thuộc. Tôn Vũ Hi chen lấn vào đám người này mà đi ra, người kia dường như không thấy cô.
"Mẹ ".
Tôn Vũ Hi nôn nóng kêu to ,cô sợ mẹ không thấy cô ,cô bực bội đẩy mấy nữ sinh ra chạy đến chỗ mẹ. Tôn Vũ Hàn nhìn thấy cô chạy đến liền cúi người xuống ôm lấy cô, Tôn Vũ Hi ôm mẹ cọ cọ đầu vào ngực nàng.
"Sao con lại đến đây ". Tôn Vũ Hàn sủng nịnh xoa má cô.
"Con muốn cho mẹ bất ngờ ". Tôn Vũ Hi cười vuốt tay mẹ.
Tôn Vũ Hàn bế cô lên ,cô quay qua cười với Trình Vân Phi . Tôn Vũ Hàn bế cô đi qua trước sự kinh ngạc của Lục Lệ Hoa, mà nàng cũng không có hơi sức quan tâm đến làm gì. Lục Lệ Hoa chân mày nhíu chặt, không biết từ đâu lại chui ra một đứa trẻ như thế. Chẳng phải nói Tôn Vũ Hàn không sinh con được sao, sao lại có đứa con lớn như thế này.
Lúc đi ngang qua Lục Lệ Hoa đột nhiên Tôn Vũ Hi kéo áo nàng, nàng nghi hoặc ngừng lại. Tôn Vũ Hi từ trong lòng nàng nhìn về bên kia, những nữ sinh cũng nhìn chăm chú về phía cô.
"Dì thấy không mẹ của con ở đây này, mẹ con rất xinh đẹp phải không. Lúc nãy dì nói con xinh đẹp ,thì mẹ con phải xinh đẹp hơn con nhiều. Người tự cao, tự đại cho rằng mình xinh đẹp đẹp là dì mới đúng nga". Tôn Vũ Hi nói xong thì đặt ngón tay cái lên mũi ,lòng bàn tay lắc qua lắc lại le lưỡi () chọc tức Lục Lệ Hoa.
"Ha..ha..ha". Tiếng cười thanh thúy vang lên, Trình Vân Phi ôm bụng khom lưng mà cười, cô giơ ngón tay cái khen ngợi Tôn Vũ Hi.
Lục Lệ Hoa giận đến mức mặt đỏ cả lên, tay nắm chặt lại đang cố nén xuống. Chết thật, ngay cả con bé đó cũng đáng ghét như mẹ của nó. Lục Lệ Hoa thật muốn nhào vào đánh con nhóc đó, nhưng cuối cùng cũng không có can đảm để làm.
Tôn Vũ Hàn trên môi xuất hiện độ cong , tiểu Hi thật biết chọc người khác tức chết mà. Nàng xoay người ôm tiểu Hi bước đi, dù cô ta có tức mà chết cũng chả quan tâm.
Để thưởng cho biểu hiện xuất sắc của tiểu Hi, Trình Vân Phi đưa cô đến tiệm KFC khao một bữa. Tôn Vũ Hi cười tít mắt, miệng nhai một miếng thịt gà thật to. Tôn Vũ Hàn không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ, nàng chỉ gọi ly cam ép.
Trình tiểu thư nhà ta lại có sở thích giống một đứa con nít, thích ăn khoai tây chiên. Một tay cầm soda, một tay cầm miếng khoai tây bỏ vào miệng.
Tôn Vũ Hàn chỉ biết lắc đầu nhìn một lớn một nhỏ đang cố ăn thật nhiều, giống như bị bỏ đói mấy ngày không bằng ấy. Nàng cắn ống hút, tay nhẹ miết vào thành ly. Nàng nâng tầm mắt nhìn xung quanh, có gì đó không ổn thì phải. Dường như mọi người đang nhìn về phía nàng, nhìn một cách chăm chú. Tôn Vũ Hàn ngừng cắn ống hút, tay cầm cái muỗng khoáy nhẹ.
Cảm nhận vẫn còn ánh mắt nhìn mình, nàng khẽ nhíu mày . Tôn Vũ Hàn lại nâng tầm mắt một lần nữa, lại nhìn như thế nữa, nàng tự hỏi "tại sao "?. Tôn Vũ Hàn lại cúi đầu nhìn mình, nàng cũng bình thường như mọi khi thôi mà.
Tôn Vũ Hàn lại cúi đầu xuống, mái tóc đen dài thẳng mượt, theo động tác buông xuống thắt lưng . Đường nét như ngọc khắc, từng chi tiết vô cùng tinh xảo. Gương mặt nàng trắng nõn , lông mi nàng rất dài giờ đang rủ xuống. Ánh sáng bên cửa sổ nhè nhẹ soi vào trên mặt nàng, thanh tú cùng thoát tục. Ánh mắt nàng sâu thẳm , tròng mắt đen nhánh như màn đêm. Tay nàng nâng lên động tác uyển chuyển vén lên vài sợi tóc ở vành tai, để lộ sườn mặt thanh lãnh .
Tuy nàng là theo thói quen mà vén tóc, hành động vô ý này lại tạo ra một loại phong tình hấp dẫn. Những ánh mắt nóng rực nhìn nàng, như mãnh thú tìm được con mồi. Vài lời bàn tán bắt đầu xôn xao, càng ngày càng nhiều.
"Em vào nhà vệ sinh một lát ". Tôn Vũ Hàn không chịu nổi những cái nhìn như thế nữa, nàng muốn trốn tránh một lát.
"Ân". Trình Vân Phi vừa ăn vừa trả lời.
Tôn Vũ Hi đình chỉ động tác , cô ngẩng mặt lên nhìn theo hướng mẹ đang đi. Thắt lưng thẳng tắp, tóc đen dài buông xõa, còn có đôi chân thon . Bờ vai nhỏ nhắn có chút cô đơn, nhưng đó là chỗ dựa vững chắc cho cô. Tôn Vũ Hi nhìn thật lâu, cô muốn khắc sâu bóng lưng này trong tâm khảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.