Chương 31: Người yêu
Nhã Tử
28/01/2022
Khác với những gì Tôn Vũ Hàn đã nghĩ, hai người không phải vì mờ ám mà
sinh ra đau. Tôn Vũ Hi say rượu nằm trên giường, tay cứ ôm lấy ngực trái bảo rất đau. Cô còn không ngừng vung tay vung chân loạn xạ, Tề Nghiên
Dương trên trán giăng đầy hắc tuyến, tay không ngừng đè lại cái cô nhóc
quậy phá kia.
"Này Tôn Vũ Hi em định quậy đến bao giờ hả". Tề Nghiên Dương không chịu nổi la lên, cô cũng bị đạp một cái đau điếng.
"Cậu ấy không nghe chị nói gì đâu ". Nhạc Tiểu Mễ đang giữ lấy tay Tôn Vũ Hi nói, không ngờ say rồi lại thế này. "Cũng tại chị cho cậu ấy uống rượu ".
"Chị đâu biết sẽ thế này, mà sao Tiểu Hi lại khỏe dữ vậy ". Tề Nghiên Dương rất kinh ngạc về sức mạnh của Tôn Vũ Hi , cả cô cùng nàng cũng không kìm chế nổi.
"Tiểu Hi có học qua Karate, nhu đạo, tuyệt quyền đạo". Nhạc Tiểu Mễ chỉ liệt kê ra chút ít, nàng biết cô còn đi tập thể lực nữa. Mà nguyên nhân thì do lần đi trượt tuyết năm đó, nàng nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.
"Hazzz". Tề Nghiên Dương thở dài học chi cho lắm vào, định đi thi toàn quốc sao.
Mất một lúc giằng co thì cô mới chịu yên tĩnh ngủ, bỏ lại hai kẻ thật là ai oán. Tôn Vũ Hi lúc ngủ cũng vẫn còn khóc, cô đau lòng thế mà.
Bên kia Tôn Vũ Hàn cũng chẳng tốt hơn là mấy, nàng khóc rất nhiều đến nỗi mệt ngủ thiếp đi. Vì ngủ trên sàn nhà nên hậu quả nàng bị sốt cao, Tôn Vũ Hàn ánh mắt mơ màng cố đứng lên. Tay chân nàng như mất hết sức lực, cơ thể nàng cũng không khỏe mạnh như người bình thường. Tôn Vũ Hàn lấy điện thoại gọi cho Trình Vân Phi, bây giờ người nàng có thể tìm chỉ có cô.
Trình Vân Phi nhận được điện thoại thì phóng như bay ra ngoài, cô mang theo cả hai đứa nhóc nhà mình. Anh em nhà Quách gia cũng đã được 11 tuổi, lại giống cha mẹ là nam thanh nữ tú.
Quách Chính Văn lớn lên thì không còn tinh nghịch như lúc nhỏ, giờ đã ra dáng chững chạc hơn. Quách Thụy Vân thì trở nên điềm đạm đáng yêu, cô nhóc đến đâu đều khiến người yêu mến. Nghe tin Tôn Vũ Hàn bệnh nên phụ mẹ mua rất nhiều đồ, Quách Chính Văn còn mua miếng dán hạ sốt.
Trình Vân Phi nhìn hai đứa nhỏ ra vẻ người lớn chỉ lắc đầu, cô đã gọi điện cho chồng gọi hắn tới khám cho Tôn Vũ Hàn. Quách Chính Minh cũng may đã tan tầm, bệnh viện theo thời khóa mà thay đổi bác sĩ.
Tôn Vũ Hàn bị sốt không nhẹ, lại thêm trong lòng chứa phiền muộn nên càng nặng thêm. Quách Chính Minh mở một viên thuốc sủi giảm sốt cho nàng uống trước, điều này giúp nàng cảm thấy đỡ hơn.
"Tiểu Hi đâu rồi ". Trình Vân Phi tìm quanh vẫn không thấy Tôn Vũ Hi đâu, chẳng phải đã là kỳ nghỉ hè rồi sao.
"Con bé dọn đến ở ký túc xá rồi ,có đề án gì đó cần thảo luận với nhau ". Tôn Vũ Hàn giọng nói khàn khàn, cơ thể nàng thật nóng quá đi.
"Dọn đi lúc này sao". Trình Vân Phi kinh ngạc đến mở to mắt, cô nhóc đó lại rời xa nàng sao.
Thật là một tin sét đánh cho cô, từ nhỏ Tôn Vũ Hi đã bám mẹ như thế mà lại bỏ đi. Con bé không lo lắng gì cho mẹ đang bệnh sao, hay là Tôn Vũ Hàn không nói cho cô biết.
"Tiểu Văn gọi điện bảo Tiểu Hi về nhà ngay,nói dì Hàn bệnh rất nặng ". Trình Vân Phi chống nạnh chỉ huy con trai, trong nhà nàng chính là chủ soái.
"Dạ". Quách Chính Văn nhanh như chớp phóng đến lấy điện thoại, cậu nhóc dò tìm số của cô.
Mà lúc này đây Tôn Vũ Hi đang nằm ôm đầu, do uống rượu nên giờ rất đau. Cô cứ nằm lăn qua lăn lại trên giường, mệt mỏi ngáp một cái. Đang định ngủ tiếp thì nghe tiếng điện thoại reo, Tôn Vũ Hi nhíu mày ngồi dậy xem. Là điện thoại của dì Phi, không biết là chuyện gì.
"Con nghe". Tôn Vũ Hi bắt máy hỏi.
"Là anh Chính Văn đây, mẹ anh nói bảo em về gấp dì Hàn bị bệnh rất nặng ". Quách Chính Văn dù nhỏ tuổi hơn nhưng theo vai vế vẫn là anh, nên khi gặp cô cũng đã quen xưng hô như thế.
"Em về liền ". Tôn Vũ Hi nói xong thì cúp máy, mẹ bị bệnh, mẹ cô bị bệnh rồi.
Tôn Vũ Hi nhanh chóng thay đồ, cô đón taxi về nhà. Khi cửa vừa mở ra đã thấy Trình Vân Phi lắc đầu thở dài, rồi đến Quách Chính Văn nhìn cô nhướng chân mày.
"Dì Phi mẹ con sao rồi ". Tôn Vũ Hi chưa kịp thay giày đã chạy đến hỏi.
"Mẹ con ngủ rồi, sao con lại dọn ra ngoài vào lúc này. Mẹ con sốt rất cao nếu có chuyện gì thì sao, con không thương mẹ nữa sao". Trình Vân Phi khoanh tay trước ngực giáo huấn cô một trận, lớn rồi thì muốn làm gì cũng được sao.
"Con...". Tôn Vũ Hi không nói nên lời, không lẽ cô lại nói do mình yêu mẹ sao, đến lúc đó dì Phi sẽ nghĩ cô thế nào.
"Không phải dì muốn mắng con, nhưng Tiểu Hi à sao con lại đi. Mẹ con bị sốt mê mang nhưng cứ gọi tên con, đừng để mẹ con buồn nữa". Trình Vân Phi lại thở dài ,cô bước đến đặt tay lên vai Tôn Vũ Hi vỗ vỗ.
"Con không muốn mẹ buồn ". Tôn Vũ Hi cúi mặt, giọng nói có chút khàn đi.
"Được rồi con lo cho mẹ đi, dì cùng dượng phải về rồi ". Trình Vân Phi xoa đầu cô rồi bước đi, con bé đã trưởng thành thì sẽ biết cần làm gì.
Tôn Vũ Hi đứng ngoài cửa tiễn Trình Vân Phi, khi định đi vào thì bị Quách Thụy Vân gọi lại. Cô nhóc đem hai nút thắt bình an tặng cho cô, rồi mỉm cười chạy ra chui vào xe. Tôn Vũ Hi nhìn đồng tâm mà chua xót, vĩnh kết đồng tâm nàng cùng cô có thể sao.
Cánh cửa phòng được mở ra nhẹ nhàng, cô sợ phát ra tiếng động sẽ làm nàng thức giấc. Tôn Vũ Hi đi đến ngồi xuống mép giường nhìn mẹ, nàng đã ngủ say gương mặt có chút đỏ ửng. Tôn Vũ Hi đưa tay sờ lên trán nàng, thật sự rất là nóng.
Tôn Vũ Hàn đang cảm thấy khó chịu nóng bức, rồi lại cảm nhận nóng bức đang được hòa tan bởi một thứ rất lạnh. Theo bản năng vươn tay nắm chặt lấy thứ khiến nàng dễ chịu, tiếp theo đó là ánh mắt đang khép lại mở ra. Trước mặt nàng là con gái vẻ mặt đầy lo lắng, có phải nàng đang mơ không.
"Tiểu Hi ". Tôn Vũ Hàn nhỏ giọng gọi con gái, nàng sợ là mình sẽ tỉnh giấc mộng đẹp.
"Mẹ cảm thấy thế nào rồi có khó chịu chỗ nào không ". Tôn Vũ Hi sờ lên má nàng, cô chỉ muốn thay nàng chịu cơn sốt này.
"Tiểu Hi về thăm mẹ sao". Tôn Vũ Hàn bây giờ mới tin đây không phải là giấc mơ, cảm giác tay cô chạm vào da thịt rất chân thật.
"Con về rồi ". Tôn Vũ Hi nhìn ánh mắt vui vẻ của mẹ mà tâm nhói lên, mẹ là chờ đợi cô về sao.
"Tiểu Hi không đến sinh nhật của mẹ". Tôn Vũ Hàn ủy khuất nói, dường như bị bệnh khiến nàng yếu đuối hơn, khiến nàng muốn làm nũng với cô.
"Con xin lỗi ". Tôn Vũ Hi mi mắt cụp xuống mang ưu tư, sinh nhật của mẹ đã có một người khác ở bên, thì cô cũng như kẻ dư thừa.
"Mẹ không muốn con xin lỗi, mẹ chỉ cần con đừng bỏ lỡ một lần nào nữa được không ". Tôn Vũ Hàn giọng có chút run lên, một phần vì tâm trạng một phần là do bệnh.
"Nhất định không bỏ lỡ ". Tôn Vũ Hi nắm lấy tay mẹ nói, cô sẽ không để mẹ một mình ngày sinh nhật nữa.
Tôn Vũ Hàn nói xong lại mơ màng ngủ thiếp đi, nàng thấy rất buồn ngủ. Tôn Vũ Hi đứng lên đi tìm khăn nhúng nước ấm lau mặt nàng, rồi tiếp đến là tay nàng. Tôn Vũ Hàn thật thoải mái ngủ một giấc dài, nàng đã kiệt sức rồi.
Khi tỉnh lại cũng đã hơn 6h tối, nàng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng cô nhưng không thấy. Một nỗi thất vọng bao trùm lên tim nàng, thì ra con gái nàng không có về. Là nàng đã mơ một giấc mơ đẹp, nhưng sao bên cạnh nàng vẫn còn hơi ấm của cô.
""Mẹ tỉnh rồi con có nấu cháo cho mẹ này ". Tôn Vũ Hi đang bưng cháo vào phòng, thì thấy nàng đang nhìn vào bàn tay đặt bên giường. Nơi đặt tay chính là chỗ cô thường nằm, nàng đang muốn tìm cô sao.
"Tiểu Hi ". Tôn Vũ Hàn lại gọi tên cô, nàng không biết bây giờ là mộng hay thực. Cơn sốt này khiến nàng không còn sáng suốt nữa, nàng muốn bảo con gái đừng đi nơi nào cả.
"Con ở đây ". Tôn Vũ Hi bước đến cạnh giường, cô khoáy cháo cho bớt nóng.
Tôn Vũ Hi mút một muỗng cháo, gạt lên thành miệng rồi đút cho nàng ăn. Tôn Vũ Hàn như mất hồn mở miệng ăn muỗng cháo, mùi vị này chỉ có con gái nàng mới nấu được. Tôn Vũ Hi lẳng lặng mút từng muỗng cháo đút cho nàng, còn nàng vẫn cứ như thế mà ăn hết chén cháo.
"Mẹ nằm xuống ngủ đi,ngày mai khi tỉnh dậy sẽ khỏe hơn ". Tôn Vũ Hi như dụ dỗ một đứa trẻ, cô chưa từng thấy mẹ như trẻ con thế này.
Tôn Vũ Hàn vẫn là ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng tay nàng lại vỗ nhẹ lên phần giường kế bên. Tôn Vũ Hi hiểu ý mẹ, cô đặt chén cháo đã ăn hết lên bàn, nhẹ nhàng trèo lên giường nằm xuống cạnh nàng. Điều hiển nhiên khi nằm xuống sẽ được một vòng tay ấm áp bao lấy, sẽ được ngửi mùi hương trà từ nàng. Tôn Vũ Hi buông lỏng tâm tư chui vào lòng nàng, cứ phóng túng bản thân một đêm vậy.
Tôn Vũ Hàn ôm lấy con gái thật chặt, nàng cứ nghĩ như thế con gái sẽ không đi đâu được cả. Nàng không muốn cô rời đi,cô cũng không muốn xa nàng lúc này. Cứ như thế ôm lấy nhau mà ngủ ,mặc chuyện sau này sẽ như thế nào.
Tiếng chuông báo thức vang lên đánh thức hai người đang trong mộng đẹp, ánh mắt khẽ chớp rồi mở ra. Trước mặt là gương mặt của người mình luôn muốn bên cạnh, rất đơn giản nhưng khó có thể cầu được. Tôn Vũ Hi đưa tay sờ lên trán nàng, đã không còn nóng nữa. Tôn Vũ Hàn gương mặt chợt ửng hồng, nàng tự nhiên lại thấy ngượng ngùng.
Tôn Vũ Hi chống tay đứng dậy, cô muốn đi làm bữa sáng cho mẹ. Tôn Vũ Hàn thấy thế cũng đứng dậy theo, nhưng lại bị một trận hoa mắt sắp ngã. Tôn Vũ Hi ôm lấy nàng đang có khả năng ngã xuống giường, rồi đỡ nàng nằm xuống giường lại.
"Mẹ cứ nằm nghĩ con đi làm bữa sáng, không được xuống giường đâu đấy ". Tôn Vũ Hi chu môi giận dỗi, mẹ đi không nổi mà đòi xuống giường.
"Mẹ đỡ rồi mà ". Tôn Vũ Hàn nắm cái chăn đang đắp trên người phản đối, nàng không còn nóng nữa này.
"Mẹ nằm đó cho con ". Tôn Vũ Hi phồng má tay chống hông nhìn mẹ, ánh mắt ý nói mẹ không chịu thì con sẽ giận.
Tôn Vũ Hàn đành phải ngoan ngoãn nằm trên giường, cô thật là hung dữ quá đi. Tôn Vũ Hi thấy mẹ nghe lời mới đi ra khỏi phòng, không quên đem theo chén cháo đã hết. Tôn Vũ Hi mở tủ lạnh mà nhíu mày, mình rời đi thi thì mẹ lại bỏ trống tủ lạnh. Thường ngày người đi mua thức ăn chính là cô, mẹ thường xuyên về trễ nên hiếm khi mua thức ăn về. Hôm qua cô nấu cháo nên không để ý đến điều này, phải tìm thứ gì ăn đỡ thôi. Tôn Vũ Hi tìm được vài củ cải đỏ,thôi thì nấu một ít súp vậy.
Tôn Vũ Hàn đang nằm nhìn trần nhà thì nghe mùi thơm, bụng nàng cũng bắt đầu kêu lên. Tôn Vũ Hàn thử ngồi dậy nàng không còn hoa mắt nữa, nàng vào phòng vệ sinh cá nhân rồi xuống phòng bếp. Tôn Vũ Hi đang dọn cơm với súp thì nghe tiếng nàng đi xuống , cô quay phắt lại liếc nhìn nàng.
"Mẹ không hoa mắt nữa ". Tôn Vũ Hàn giật thót vội vã giải thích, nàng đã khỏe thật rồi.
Tôn Vũ Hi chớp mắt rồi lại xoay người vào đem chén ra, cô nhanh tay kéo ghế khi nàng vừa đến gần bàn ăn. Tôn Vũ Hàn hưởng thụ sự ôn nhu của cô, giống như mọi khi cả hai ở cạnh nhau.
Khi ăn xong nàng bị cô đuổi ra sopha ngồi, vừa ngồi xuống đã có sẵn một cái gối được cô chuẩn bị trước. Tôn Vũ Hàn dựa lưng vào gối thật mềm mại, nàng thật thích những lúc bệnh được cô chăm sóc. Tôn Vũ Hi rửa chén xong thì ra ngồi cùng nàng, còn ngoan ngoãn để nàng nằm lên đùi. Tôn Vũ Hàn vui vẻ vùi đầu vào bụng cô, ngửi mùi hương trên người cô.
Phút giây ngọt ngào nhưng không được bao lâu, Tôn Vũ Hi lại nghe tiếng chuông cửa. Cô đỡ mẹ ngồi lại trên sopha rồi đi mở cửa, người đứng trước mặt khiến cô rất chán ghét. Lữ Gia Trạch đang cầm trên tay một túi giấy màu trắng, đang chờ cô cho hắn vào. Tôn Vũ Hi lùi lại hai bước mời Lữ Gia Trạch vào, đối với thái độ hữu lễ của người này cô không chê trách được.
Tôn Vũ Hi đứng lại nhìn theo Lữ Gia Trạch bước vào nhà, đúng là hắn rất tốt. Tôn Vũ Hi rất chán ghét bản thân mình, nói yêu cũng không dám, mà từ bỏ cũng không được. Cứ im lặng mà nhìn một nam nhân từ từ bước vào cuộc sống của nàng, cũng im lặng chờ đợi nàng hạnh phúc cùng hắn.
Tôn Vũ Hi lặng lẽ bước ra khỏi cổng nhà, cô thật nhanh chạy đi xa khỏi nơi này. Tôn Vũ Hi chạy về ký túc xá, chạy đến thở không ra hơi. Cô không chào hỏi mẹ mà rời đi, nhưng chắc giờ mẹ cũng sẽ không quan tâm.
Chuyện như thế trôi qua mấy ngày, Tôn Vũ Hi cũng không gọi điện về nhà. Nhạc Tiểu Mễ thấy thế muốn rủ cô chiều nay đến công viên giải trí, năn nỉ mãi cô mới chịu đi. Tề Nghiên Dương bĩu môi tại sao phải đem người này đi, chỉ cô và nàng đi là đủ rồi.
Nhạc Tiểu Mễ ánh mắt tràn đầy vui vẻ chạy vào công viên giải trí, nàng rất thích những trò chơi nơi đây. Tôn Vũ Hi nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, cô còn nhớ thứ đó gần đây thôi.
"Hai người đi chơi vui vẻ mình muốn đến chỗ vòng quay ngựa gỗ". Tôn Vũ Hi nói xong thì vẫy tay chạy đi.
Trước cổng công viên giải trí có một chiếc xe màu đen dừng lại, người lái xe lại vô cùng quen thuộc. Tôn Vũ Hàn mở cửa xe bước ra nhìn vào khu vực vui chơi, Lý Vị Nguyên đã nhờ nàng đưa đến đây. Vốn là trưa nay đi gặp khách hàng nên phải kéo theo Lý Vị Nguyên, nhưng với điều kiện đưa nàng đến đây.
"Tôn tổng muốn vào không ". Lý Vị Nguyên bước xuống xe,tiến đến gần nàng hỏi.
"Cũng được em đi tìm lão công đi,chị đi một vòng xem thử ". Tôn Vũ Hàn lại ngồi vào xe tìm bãi đậu, nàng không muốn làm quen với mấy chú cảnh sát đâu.
Tôn Vũ Hàn khi bước vào đã muốn đến chỗ vòng quay ngựa gỗ, con gái nàng thích nhất trò này. Nàng đi một lúc thì nhìn thấy Tề Nghiên Dương đang lôi kéo ai đó, Tôn Vũ Hàn nhíu mày không vui đi theo. Người đó không phải con gái nàng, còn cử chỉ thân mật lôi kéo nữa. Tôn Vũ Hàn đi được một lúc thì không thật nữa, đang muốn tìm kiếm thì nghe thấy âm thanh ám muội.
"Dừng... ưm".
Âm thanh rêи ɾỉ phát ra còn có tiếng thở dốc, Tôn Vũ Hàn bước đến gần mà chấn động. Tề Nghiên Dương là đang ôm hôn Nhạc Tiểu Mễ, chẳng phải như thế là quá đáng lắm sao. Vừa nói là bạn gái của con gái nàng, giờ lại ôm Nhạc Tiểu Mễ mà hôn. Tôn Vũ Hàn nổi giận bước đến chỗ của cả hai, không ai được làm tổn thương con gái nàng.
"Này Tôn Vũ Hi em định quậy đến bao giờ hả". Tề Nghiên Dương không chịu nổi la lên, cô cũng bị đạp một cái đau điếng.
"Cậu ấy không nghe chị nói gì đâu ". Nhạc Tiểu Mễ đang giữ lấy tay Tôn Vũ Hi nói, không ngờ say rồi lại thế này. "Cũng tại chị cho cậu ấy uống rượu ".
"Chị đâu biết sẽ thế này, mà sao Tiểu Hi lại khỏe dữ vậy ". Tề Nghiên Dương rất kinh ngạc về sức mạnh của Tôn Vũ Hi , cả cô cùng nàng cũng không kìm chế nổi.
"Tiểu Hi có học qua Karate, nhu đạo, tuyệt quyền đạo". Nhạc Tiểu Mễ chỉ liệt kê ra chút ít, nàng biết cô còn đi tập thể lực nữa. Mà nguyên nhân thì do lần đi trượt tuyết năm đó, nàng nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.
"Hazzz". Tề Nghiên Dương thở dài học chi cho lắm vào, định đi thi toàn quốc sao.
Mất một lúc giằng co thì cô mới chịu yên tĩnh ngủ, bỏ lại hai kẻ thật là ai oán. Tôn Vũ Hi lúc ngủ cũng vẫn còn khóc, cô đau lòng thế mà.
Bên kia Tôn Vũ Hàn cũng chẳng tốt hơn là mấy, nàng khóc rất nhiều đến nỗi mệt ngủ thiếp đi. Vì ngủ trên sàn nhà nên hậu quả nàng bị sốt cao, Tôn Vũ Hàn ánh mắt mơ màng cố đứng lên. Tay chân nàng như mất hết sức lực, cơ thể nàng cũng không khỏe mạnh như người bình thường. Tôn Vũ Hàn lấy điện thoại gọi cho Trình Vân Phi, bây giờ người nàng có thể tìm chỉ có cô.
Trình Vân Phi nhận được điện thoại thì phóng như bay ra ngoài, cô mang theo cả hai đứa nhóc nhà mình. Anh em nhà Quách gia cũng đã được 11 tuổi, lại giống cha mẹ là nam thanh nữ tú.
Quách Chính Văn lớn lên thì không còn tinh nghịch như lúc nhỏ, giờ đã ra dáng chững chạc hơn. Quách Thụy Vân thì trở nên điềm đạm đáng yêu, cô nhóc đến đâu đều khiến người yêu mến. Nghe tin Tôn Vũ Hàn bệnh nên phụ mẹ mua rất nhiều đồ, Quách Chính Văn còn mua miếng dán hạ sốt.
Trình Vân Phi nhìn hai đứa nhỏ ra vẻ người lớn chỉ lắc đầu, cô đã gọi điện cho chồng gọi hắn tới khám cho Tôn Vũ Hàn. Quách Chính Minh cũng may đã tan tầm, bệnh viện theo thời khóa mà thay đổi bác sĩ.
Tôn Vũ Hàn bị sốt không nhẹ, lại thêm trong lòng chứa phiền muộn nên càng nặng thêm. Quách Chính Minh mở một viên thuốc sủi giảm sốt cho nàng uống trước, điều này giúp nàng cảm thấy đỡ hơn.
"Tiểu Hi đâu rồi ". Trình Vân Phi tìm quanh vẫn không thấy Tôn Vũ Hi đâu, chẳng phải đã là kỳ nghỉ hè rồi sao.
"Con bé dọn đến ở ký túc xá rồi ,có đề án gì đó cần thảo luận với nhau ". Tôn Vũ Hàn giọng nói khàn khàn, cơ thể nàng thật nóng quá đi.
"Dọn đi lúc này sao". Trình Vân Phi kinh ngạc đến mở to mắt, cô nhóc đó lại rời xa nàng sao.
Thật là một tin sét đánh cho cô, từ nhỏ Tôn Vũ Hi đã bám mẹ như thế mà lại bỏ đi. Con bé không lo lắng gì cho mẹ đang bệnh sao, hay là Tôn Vũ Hàn không nói cho cô biết.
"Tiểu Văn gọi điện bảo Tiểu Hi về nhà ngay,nói dì Hàn bệnh rất nặng ". Trình Vân Phi chống nạnh chỉ huy con trai, trong nhà nàng chính là chủ soái.
"Dạ". Quách Chính Văn nhanh như chớp phóng đến lấy điện thoại, cậu nhóc dò tìm số của cô.
Mà lúc này đây Tôn Vũ Hi đang nằm ôm đầu, do uống rượu nên giờ rất đau. Cô cứ nằm lăn qua lăn lại trên giường, mệt mỏi ngáp một cái. Đang định ngủ tiếp thì nghe tiếng điện thoại reo, Tôn Vũ Hi nhíu mày ngồi dậy xem. Là điện thoại của dì Phi, không biết là chuyện gì.
"Con nghe". Tôn Vũ Hi bắt máy hỏi.
"Là anh Chính Văn đây, mẹ anh nói bảo em về gấp dì Hàn bị bệnh rất nặng ". Quách Chính Văn dù nhỏ tuổi hơn nhưng theo vai vế vẫn là anh, nên khi gặp cô cũng đã quen xưng hô như thế.
"Em về liền ". Tôn Vũ Hi nói xong thì cúp máy, mẹ bị bệnh, mẹ cô bị bệnh rồi.
Tôn Vũ Hi nhanh chóng thay đồ, cô đón taxi về nhà. Khi cửa vừa mở ra đã thấy Trình Vân Phi lắc đầu thở dài, rồi đến Quách Chính Văn nhìn cô nhướng chân mày.
"Dì Phi mẹ con sao rồi ". Tôn Vũ Hi chưa kịp thay giày đã chạy đến hỏi.
"Mẹ con ngủ rồi, sao con lại dọn ra ngoài vào lúc này. Mẹ con sốt rất cao nếu có chuyện gì thì sao, con không thương mẹ nữa sao". Trình Vân Phi khoanh tay trước ngực giáo huấn cô một trận, lớn rồi thì muốn làm gì cũng được sao.
"Con...". Tôn Vũ Hi không nói nên lời, không lẽ cô lại nói do mình yêu mẹ sao, đến lúc đó dì Phi sẽ nghĩ cô thế nào.
"Không phải dì muốn mắng con, nhưng Tiểu Hi à sao con lại đi. Mẹ con bị sốt mê mang nhưng cứ gọi tên con, đừng để mẹ con buồn nữa". Trình Vân Phi lại thở dài ,cô bước đến đặt tay lên vai Tôn Vũ Hi vỗ vỗ.
"Con không muốn mẹ buồn ". Tôn Vũ Hi cúi mặt, giọng nói có chút khàn đi.
"Được rồi con lo cho mẹ đi, dì cùng dượng phải về rồi ". Trình Vân Phi xoa đầu cô rồi bước đi, con bé đã trưởng thành thì sẽ biết cần làm gì.
Tôn Vũ Hi đứng ngoài cửa tiễn Trình Vân Phi, khi định đi vào thì bị Quách Thụy Vân gọi lại. Cô nhóc đem hai nút thắt bình an tặng cho cô, rồi mỉm cười chạy ra chui vào xe. Tôn Vũ Hi nhìn đồng tâm mà chua xót, vĩnh kết đồng tâm nàng cùng cô có thể sao.
Cánh cửa phòng được mở ra nhẹ nhàng, cô sợ phát ra tiếng động sẽ làm nàng thức giấc. Tôn Vũ Hi đi đến ngồi xuống mép giường nhìn mẹ, nàng đã ngủ say gương mặt có chút đỏ ửng. Tôn Vũ Hi đưa tay sờ lên trán nàng, thật sự rất là nóng.
Tôn Vũ Hàn đang cảm thấy khó chịu nóng bức, rồi lại cảm nhận nóng bức đang được hòa tan bởi một thứ rất lạnh. Theo bản năng vươn tay nắm chặt lấy thứ khiến nàng dễ chịu, tiếp theo đó là ánh mắt đang khép lại mở ra. Trước mặt nàng là con gái vẻ mặt đầy lo lắng, có phải nàng đang mơ không.
"Tiểu Hi ". Tôn Vũ Hàn nhỏ giọng gọi con gái, nàng sợ là mình sẽ tỉnh giấc mộng đẹp.
"Mẹ cảm thấy thế nào rồi có khó chịu chỗ nào không ". Tôn Vũ Hi sờ lên má nàng, cô chỉ muốn thay nàng chịu cơn sốt này.
"Tiểu Hi về thăm mẹ sao". Tôn Vũ Hàn bây giờ mới tin đây không phải là giấc mơ, cảm giác tay cô chạm vào da thịt rất chân thật.
"Con về rồi ". Tôn Vũ Hi nhìn ánh mắt vui vẻ của mẹ mà tâm nhói lên, mẹ là chờ đợi cô về sao.
"Tiểu Hi không đến sinh nhật của mẹ". Tôn Vũ Hàn ủy khuất nói, dường như bị bệnh khiến nàng yếu đuối hơn, khiến nàng muốn làm nũng với cô.
"Con xin lỗi ". Tôn Vũ Hi mi mắt cụp xuống mang ưu tư, sinh nhật của mẹ đã có một người khác ở bên, thì cô cũng như kẻ dư thừa.
"Mẹ không muốn con xin lỗi, mẹ chỉ cần con đừng bỏ lỡ một lần nào nữa được không ". Tôn Vũ Hàn giọng có chút run lên, một phần vì tâm trạng một phần là do bệnh.
"Nhất định không bỏ lỡ ". Tôn Vũ Hi nắm lấy tay mẹ nói, cô sẽ không để mẹ một mình ngày sinh nhật nữa.
Tôn Vũ Hàn nói xong lại mơ màng ngủ thiếp đi, nàng thấy rất buồn ngủ. Tôn Vũ Hi đứng lên đi tìm khăn nhúng nước ấm lau mặt nàng, rồi tiếp đến là tay nàng. Tôn Vũ Hàn thật thoải mái ngủ một giấc dài, nàng đã kiệt sức rồi.
Khi tỉnh lại cũng đã hơn 6h tối, nàng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng cô nhưng không thấy. Một nỗi thất vọng bao trùm lên tim nàng, thì ra con gái nàng không có về. Là nàng đã mơ một giấc mơ đẹp, nhưng sao bên cạnh nàng vẫn còn hơi ấm của cô.
""Mẹ tỉnh rồi con có nấu cháo cho mẹ này ". Tôn Vũ Hi đang bưng cháo vào phòng, thì thấy nàng đang nhìn vào bàn tay đặt bên giường. Nơi đặt tay chính là chỗ cô thường nằm, nàng đang muốn tìm cô sao.
"Tiểu Hi ". Tôn Vũ Hàn lại gọi tên cô, nàng không biết bây giờ là mộng hay thực. Cơn sốt này khiến nàng không còn sáng suốt nữa, nàng muốn bảo con gái đừng đi nơi nào cả.
"Con ở đây ". Tôn Vũ Hi bước đến cạnh giường, cô khoáy cháo cho bớt nóng.
Tôn Vũ Hi mút một muỗng cháo, gạt lên thành miệng rồi đút cho nàng ăn. Tôn Vũ Hàn như mất hồn mở miệng ăn muỗng cháo, mùi vị này chỉ có con gái nàng mới nấu được. Tôn Vũ Hi lẳng lặng mút từng muỗng cháo đút cho nàng, còn nàng vẫn cứ như thế mà ăn hết chén cháo.
"Mẹ nằm xuống ngủ đi,ngày mai khi tỉnh dậy sẽ khỏe hơn ". Tôn Vũ Hi như dụ dỗ một đứa trẻ, cô chưa từng thấy mẹ như trẻ con thế này.
Tôn Vũ Hàn vẫn là ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng tay nàng lại vỗ nhẹ lên phần giường kế bên. Tôn Vũ Hi hiểu ý mẹ, cô đặt chén cháo đã ăn hết lên bàn, nhẹ nhàng trèo lên giường nằm xuống cạnh nàng. Điều hiển nhiên khi nằm xuống sẽ được một vòng tay ấm áp bao lấy, sẽ được ngửi mùi hương trà từ nàng. Tôn Vũ Hi buông lỏng tâm tư chui vào lòng nàng, cứ phóng túng bản thân một đêm vậy.
Tôn Vũ Hàn ôm lấy con gái thật chặt, nàng cứ nghĩ như thế con gái sẽ không đi đâu được cả. Nàng không muốn cô rời đi,cô cũng không muốn xa nàng lúc này. Cứ như thế ôm lấy nhau mà ngủ ,mặc chuyện sau này sẽ như thế nào.
Tiếng chuông báo thức vang lên đánh thức hai người đang trong mộng đẹp, ánh mắt khẽ chớp rồi mở ra. Trước mặt là gương mặt của người mình luôn muốn bên cạnh, rất đơn giản nhưng khó có thể cầu được. Tôn Vũ Hi đưa tay sờ lên trán nàng, đã không còn nóng nữa. Tôn Vũ Hàn gương mặt chợt ửng hồng, nàng tự nhiên lại thấy ngượng ngùng.
Tôn Vũ Hi chống tay đứng dậy, cô muốn đi làm bữa sáng cho mẹ. Tôn Vũ Hàn thấy thế cũng đứng dậy theo, nhưng lại bị một trận hoa mắt sắp ngã. Tôn Vũ Hi ôm lấy nàng đang có khả năng ngã xuống giường, rồi đỡ nàng nằm xuống giường lại.
"Mẹ cứ nằm nghĩ con đi làm bữa sáng, không được xuống giường đâu đấy ". Tôn Vũ Hi chu môi giận dỗi, mẹ đi không nổi mà đòi xuống giường.
"Mẹ đỡ rồi mà ". Tôn Vũ Hàn nắm cái chăn đang đắp trên người phản đối, nàng không còn nóng nữa này.
"Mẹ nằm đó cho con ". Tôn Vũ Hi phồng má tay chống hông nhìn mẹ, ánh mắt ý nói mẹ không chịu thì con sẽ giận.
Tôn Vũ Hàn đành phải ngoan ngoãn nằm trên giường, cô thật là hung dữ quá đi. Tôn Vũ Hi thấy mẹ nghe lời mới đi ra khỏi phòng, không quên đem theo chén cháo đã hết. Tôn Vũ Hi mở tủ lạnh mà nhíu mày, mình rời đi thi thì mẹ lại bỏ trống tủ lạnh. Thường ngày người đi mua thức ăn chính là cô, mẹ thường xuyên về trễ nên hiếm khi mua thức ăn về. Hôm qua cô nấu cháo nên không để ý đến điều này, phải tìm thứ gì ăn đỡ thôi. Tôn Vũ Hi tìm được vài củ cải đỏ,thôi thì nấu một ít súp vậy.
Tôn Vũ Hàn đang nằm nhìn trần nhà thì nghe mùi thơm, bụng nàng cũng bắt đầu kêu lên. Tôn Vũ Hàn thử ngồi dậy nàng không còn hoa mắt nữa, nàng vào phòng vệ sinh cá nhân rồi xuống phòng bếp. Tôn Vũ Hi đang dọn cơm với súp thì nghe tiếng nàng đi xuống , cô quay phắt lại liếc nhìn nàng.
"Mẹ không hoa mắt nữa ". Tôn Vũ Hàn giật thót vội vã giải thích, nàng đã khỏe thật rồi.
Tôn Vũ Hi chớp mắt rồi lại xoay người vào đem chén ra, cô nhanh tay kéo ghế khi nàng vừa đến gần bàn ăn. Tôn Vũ Hàn hưởng thụ sự ôn nhu của cô, giống như mọi khi cả hai ở cạnh nhau.
Khi ăn xong nàng bị cô đuổi ra sopha ngồi, vừa ngồi xuống đã có sẵn một cái gối được cô chuẩn bị trước. Tôn Vũ Hàn dựa lưng vào gối thật mềm mại, nàng thật thích những lúc bệnh được cô chăm sóc. Tôn Vũ Hi rửa chén xong thì ra ngồi cùng nàng, còn ngoan ngoãn để nàng nằm lên đùi. Tôn Vũ Hàn vui vẻ vùi đầu vào bụng cô, ngửi mùi hương trên người cô.
Phút giây ngọt ngào nhưng không được bao lâu, Tôn Vũ Hi lại nghe tiếng chuông cửa. Cô đỡ mẹ ngồi lại trên sopha rồi đi mở cửa, người đứng trước mặt khiến cô rất chán ghét. Lữ Gia Trạch đang cầm trên tay một túi giấy màu trắng, đang chờ cô cho hắn vào. Tôn Vũ Hi lùi lại hai bước mời Lữ Gia Trạch vào, đối với thái độ hữu lễ của người này cô không chê trách được.
Tôn Vũ Hi đứng lại nhìn theo Lữ Gia Trạch bước vào nhà, đúng là hắn rất tốt. Tôn Vũ Hi rất chán ghét bản thân mình, nói yêu cũng không dám, mà từ bỏ cũng không được. Cứ im lặng mà nhìn một nam nhân từ từ bước vào cuộc sống của nàng, cũng im lặng chờ đợi nàng hạnh phúc cùng hắn.
Tôn Vũ Hi lặng lẽ bước ra khỏi cổng nhà, cô thật nhanh chạy đi xa khỏi nơi này. Tôn Vũ Hi chạy về ký túc xá, chạy đến thở không ra hơi. Cô không chào hỏi mẹ mà rời đi, nhưng chắc giờ mẹ cũng sẽ không quan tâm.
Chuyện như thế trôi qua mấy ngày, Tôn Vũ Hi cũng không gọi điện về nhà. Nhạc Tiểu Mễ thấy thế muốn rủ cô chiều nay đến công viên giải trí, năn nỉ mãi cô mới chịu đi. Tề Nghiên Dương bĩu môi tại sao phải đem người này đi, chỉ cô và nàng đi là đủ rồi.
Nhạc Tiểu Mễ ánh mắt tràn đầy vui vẻ chạy vào công viên giải trí, nàng rất thích những trò chơi nơi đây. Tôn Vũ Hi nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, cô còn nhớ thứ đó gần đây thôi.
"Hai người đi chơi vui vẻ mình muốn đến chỗ vòng quay ngựa gỗ". Tôn Vũ Hi nói xong thì vẫy tay chạy đi.
Trước cổng công viên giải trí có một chiếc xe màu đen dừng lại, người lái xe lại vô cùng quen thuộc. Tôn Vũ Hàn mở cửa xe bước ra nhìn vào khu vực vui chơi, Lý Vị Nguyên đã nhờ nàng đưa đến đây. Vốn là trưa nay đi gặp khách hàng nên phải kéo theo Lý Vị Nguyên, nhưng với điều kiện đưa nàng đến đây.
"Tôn tổng muốn vào không ". Lý Vị Nguyên bước xuống xe,tiến đến gần nàng hỏi.
"Cũng được em đi tìm lão công đi,chị đi một vòng xem thử ". Tôn Vũ Hàn lại ngồi vào xe tìm bãi đậu, nàng không muốn làm quen với mấy chú cảnh sát đâu.
Tôn Vũ Hàn khi bước vào đã muốn đến chỗ vòng quay ngựa gỗ, con gái nàng thích nhất trò này. Nàng đi một lúc thì nhìn thấy Tề Nghiên Dương đang lôi kéo ai đó, Tôn Vũ Hàn nhíu mày không vui đi theo. Người đó không phải con gái nàng, còn cử chỉ thân mật lôi kéo nữa. Tôn Vũ Hàn đi được một lúc thì không thật nữa, đang muốn tìm kiếm thì nghe thấy âm thanh ám muội.
"Dừng... ưm".
Âm thanh rêи ɾỉ phát ra còn có tiếng thở dốc, Tôn Vũ Hàn bước đến gần mà chấn động. Tề Nghiên Dương là đang ôm hôn Nhạc Tiểu Mễ, chẳng phải như thế là quá đáng lắm sao. Vừa nói là bạn gái của con gái nàng, giờ lại ôm Nhạc Tiểu Mễ mà hôn. Tôn Vũ Hàn nổi giận bước đến chỗ của cả hai, không ai được làm tổn thương con gái nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.