Chương 25
Quất Tử
11/10/2016
CHƯƠNG 25
Dị thú màu xanh lam đang đứng dựa lưng vào cửa nhà đá, thoải mái thưởng thức cảnh Duy Tạp Tư cùng Ôn Phong liếc mắt đưa tình, lúc này lại tự giác lùi sang một bên, đôi mắt xanh lam thâm thúy hứng thú tràn đầy, đúng là tư thế muốn xem kịch vui.
Cửa đá bị mở rộng, khá đông dị thú đi vào bên trong, làm cho căn nhà đá rộng rãi phút chốc trở nên chật chội vô cùng.
Dị thú cầm đầu có màu vảy xám, thô lỗ lôi theo một người chim, người chim này có vẻ đã hôn mê, nó có mái tóc màu tím xinh đẹp, dài đến ngang eo, che đi khuôn mặt thanh tú của nó.
Khi bước vào trong nhà, dị thú màu xám thô bạo ném người chim đang hôn mê kia xuống sàn đá cứng.
Đôi mắt màu xám tro của dị thú nhìn chằm chằm vào Duy Tạp Tư, bờ ngực cường tráng của nó hơi rung lên, nói gì đó với hắn.
Chiếc đầu lông xù màu xám tro của nó thỉnh thoảng lại thoáng di chuyển một chút, liếc nhìn về phía Ôn Phong trong lòng Duy Tạp Tư, trong mắt nó còn hiện lên chút phấn khởi.
Ôn Phong cả người đều vô lực, vì mất máu quá nhiều mà đầu óc anh còn choáng váng. Tuy rằng rất mệt mỏi, rất muốn được nghỉ ngơi, nhưng trong lòng sự bất an lại không ngừng nhen nhóm, làm cho anh không thể ngủ được. Trực giác nói cho anh biết chuyện mà dị thú này đang nói với Duy Tạp Tư không phải là chuyện gì tốt, hơn nữa hình như còn liên quan đến anh.
Ôn Phong gian nan kéo thân thể nặng nề mệt mỏi của mình, theo bản năng nép vào trong cánh tay rắn chắc của Duy Tạp Tư, để thắt lưng anh kề sát với bờ ngực trầm ổn của hắn.
Người chim nằm trên mặt đá có dáng người tinh tế mềm dẻo hơn rất nhiều so với những dị thú xung quanh, khuôn mặt bị mái tóc dài màu tím che khuất, đôi cánh to lớn xinh đẹp thỉnh thoảng lại run run.
Duy Tạp Tư chống một tay xuống mặt giường đá ngồi dậy, tay kia vòng qua che khuất Ôn Phong, đôi mắt thú lạnh lùng còn hơi tái nhợt suy yếu. Hắn nhìn lướt qua người chim trên nền đất, bờ ngực lành lạnh kề sát lưng Ôn Phong rung động một chút. Hắn đang nói gì đó với dị thú màu xanh lam đứng cạnh cửa.
Thái độ đứng xem diễn của dị thú màu xanh lam nhanh chóng biến mắt, đáy mắt nó xẹt qua chút kinh dị, thân thể nó cao lớn hơn một chút so với những dị thú xung quanh, vì vậy hắn phải hơi cúi đầu mới nhìn thấy người chim trên mặt đất.
Nhà đá trở nên yên tĩnh, những dị thú khác đều kiên nhân chờ quyết định của dị thú màu xanh lam, nhưng trong lòng dị thú nào cũng nghĩ, sự lựa chọn chắc chắn là đồng ý, vì không có một dị thú nào lại cự tuyệt chuyện tốt như vậy cả.
Ôn Phong cũng híp mắt im lặng chờ đợi, đầu anh đã gối hẳn lên vai của Duy Tạp Tư, anh cố gắng điều khiển thần kinh chậm chạp của mình, cố gắng phân tích những chuyện đang xảy ra trước mắt.
Người chim nằm trên mặt đất này chắc là người chim mà Duy Tạp Tư đã bắt được. Ôn Phong nhớ lại lúc anh bị người chim tha lên trên trời, Duy Tạp Tư có bắt được một người chim, còn đạp nó một cái, chính là người chim này.
Người chim xinh đẹp kia thuộc về Duy Tạp Tư, vậy còn anh? Nếu Duy Tạp Tư đã có sinh vật có thể mang thai đứa con duy trì nòi giống cho hắn rồi thì anh phải làm sao bây giờ?
Nghĩ như vậy, trong lòng Ôn Phong cả kinh, anh chuyển động cổ, nhìn khuôn mặt Duy Tạp Tư trên đỉnh đầu mình.
Đôi mắt thú lạnh lùng của hắn không hướng về phía anh, anh nhìn theo tầm mắt của hắn.
Chiếc đuôi dài màu lam của dị thú kia không ngừng quất qua quất lại, có vẻ rất phiền chán buồn bực, nó bước mạnh về phía trước hai bước, những dị thú ở xung quanh đều tránh đường cho nó. Những dị thú khác đều nghĩ có lẽ nó sẽ chấp nhận đề nghị của Duy Tạp Tư, nhưng lúc này, nó lại giơ cánh tay lên, dùng ngón tay có móng vuốt sắc nhọn chỉ thẳng về phía Ôn Phong.
Thân dưới của Duy Tạp Tư đã bị liệt hoàn toàn, hắn miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn thấy hành động của dị thú màu xanh lam, lỗ mũi Duy Tạp Tư khuếch trương, thở mạnh, trên cổ gân xanh cũng hiện lên.
Bờ ngực của hắn chấn động, há to miệng, phẫn nộ mà gào rít một tiếng, đôi mắt thú màu vàng nhíu lại, phát ra ánh nhìn lạnh thấu xương.
Ôn Phong tựa vào trong lòng ngực của Duy Tạp Tư nhíu chặt mày lại, hai cánh tay buông thõng trên mặt thảm lông cố nhúc nhích một chút, nhưng cuối cùng vẫn không thể nâng lên. Cách lớp quần áo mỏng manh, anh cảm nhận được sự phẫn nộ cùng địch ý truyền đến từ ngực của Duy Tạp Tư.
Mồ hôi chảy ra từ thái dương, cơ thể anh quả thực rất mệt mỏi, nhưng bờ môi anh vẫn khẽ nhếch lên, có chút vui sướng.
Duy Tạp Tư chỉ có thể ngồi trên giường đá như thế này, chứng tỏ vết thương của hắn khá nghiêm trọng, chính dị thú màu xanh lam kia đã cứu cả hai người. Vì vậy chắc Duy Tạp Tư định tặng cho nó người chim màu tím này.
Không thể hiểu nổi tâm tình vui vẻ hiện nay của anh là từ đâu đến, chỉ biết khi anh nghĩ đến điều này, khuôn mặt không thể ức chế mà nở nụ cười.
Vậy mà dị thú kia lại muốn chính anh?
Tuy rằng anh không muốn tự coi nhẹ bản thân, nhưng sự thực là trong thế giới tàn khốc này, anh quá yếu ớt so với dị thú mạnh mẽ cường tráng. Vậy thì vì sao dị thú này lại muốn chọn anh?
Ôn Phong cử động thân thể một chút, càng nép sát vào ngực của Duy Tạp Tư, đôi mắt còn không ngừng nhìn ngắm người chim nằm bẹp dưới đất kia.
Đôi mắt đen của anh lười biếng mà nheo lại, anh ngạc nhiên phát hiện ra, anh hoàn toàn không hề cảm thấy sợ khi người thú kia chỉ tay vào anh. Có lẽ là do thái độ phản đối kịch liệt của Duy Tạp Tư làm cho anh yên tâm, ánh mắt anh hơi cong cong, tràn đầy hạnh phúc sáng loáng.
Dị thú màu xanh lam thu cánh tay lại, đôi mắt nhìn Duy Tạp Tư thâm trầm. Lúc này, dị thú màu xám tro lên tiếng, giọng nó có âm rung rất lớn, Ôn Phong cảm thấy những bức tường đá xung quanh cũng chấn động theo.
Chiếc cằm cương nghị của Duy Tạp Tư nhẹ nhàng ma sát đỉnh đầu của Ôn Phong, đôi mắt thú màu vàng kiên định nhìn thẳng vào dị thú màu xám tro, chầm chậm lên tiếng trả lời.
Dị thú màu xám trầm xuống, không hề phát ra âm thanh nào nữa, nhà đá nhanh chóng rơi vào yên tĩnh.
Một tiếng đập cánh nhè nhẹ đột nhiên vang lên, người chim nằm trên mặt đất có dấu hiệu sắp tỉnh, cánh chim phủ kín lông tơ màu tím chầm chậm mở ra.
Dị thú màu xám vọt đến, nhanh chóng túm chặt lấy phần gốc cánh của người chim. Nó nhìn thoáng qua Duy Tạp Tư, sau đó quay người dùng sức lôi người chim ra khỏi nhà đá, chiếc đuôi dài màu xám của nó quăng một vòng cung trong không khí.
Duy Tạp Tư ôm lấy cơ thể Ôn Phong, mím môi nhìn những tộc nhân bỏ đi, không nói thêm một câu nào.
Dị thú cuối cùng rời khỏi nhà đá là dị thú màu xanh lam, lúc này Duy Tạp Tư lại đột nhiên mở miệng, gọi tên dị thú kia.
“@#*%”.
“Khải…. Địch Nhĩ?!” Ôn Phong khẽ mở môi, cố gắng bắt chước cách phát âm của Duy Tạp Tư, đây là tên của dị thú kia.
Thời gian anh đi vào bộ lạc này cũng không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên Ôn Phong thấy Duy Tạp Tư gọi tên một dị thú khác. Đối với dị thú, tên hình như có một ý nghĩa rất quan trọng, vì tên của chúng rất ít khi được dị thú khác nhắc tới. Hình như tên còn mang hàm nghĩa bí ẩn, thứ gì đó có ý nghĩa thuộc về tư nhân…
Dị thú màu xanh lam bị gọi tên, dựng thẳng đuôi, quay đầu lại, trừng mắt hung ác nhìn về phía Duy Tạp Tư, hình như Khải Địch Nhĩ rất bất mãn về việc bị hắn gọi tên.
Tầm mắt của Duy Tạp Tư khẽ va chạm với Khải Địch Nhĩ, ngắn ngủi vài giây, sau đó hắn nâng cánh tay chống trên mặt thảm lên, dùng cả hai tay ôm lấy Ôn Phong, ngã nằm ra giường.
Khải Địch Nhĩ im lặng đứng thêm vài giây nữa, sau đấy quay người bỏ đi, còn thuận tay mà đóng cửa đá lại. Y đi thẳng về phía trung tâm của bộ lạc, nơi còn đang tiến hành một trận so đấu kịch liệt.
—
Ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe hở nhỏ, bắn vào trong nhà đá yên tĩnh.
Ôn Phong khó chịu giật giật một chút, máu chảy xuống người anh đã khô, cảm giác vừa cứng rắn lại vừa dinh dính, vô cùng khó chịu.
Mùi máu tươi còn tràn ngập trong không gian kín của nhà đá, không thể bay hết, thậm chí anh còn cảm thấy ngay cả thảm lông ở bên dưới cũng dính nhớp nháp.
Anh cố gắng cử động tay chân, muốn ngồi dậy đi rửa qua thân thể bẩn đầy máu của mình. Nhưng phía sau lưng anh vừa rời khỏi bờ ngực của Duy Tạp Tư, thì cảm giác mê muội choáng váng ập đến, anh lại ngã nằm xuống.
Động tác mạnh chạm đến miệng vết thương, đau nhói, Ôn Phong cắn chặt răng, gồng mình, cố nhịn cho qua cơn đau, nhưng tiếng rên rỉ vẫn thoát ra.
Lúc này, bàn tay thú to lớn của Duy Tạp Tư đưa đến, che trên gương mặt của anh.
Mơ mơ hồ hồ màu trắng bạc, cảm giác mát lạnh nhẵn mịn truyền đến, bịt lên mũi anh, làm cho anh không còn ngửi thấy mùi máu nồng đậm kia nữa. Ánh sáng cũng bị chắn, bóng tối yên bình làm cho Ôn Phong cảm thấy thoải mái hơn, thân thể anh thả lỏng xuống.
Lông mi kích động hơi quét qua lòng ban tay của Duy Tạp Tư, hơi thở ấm áp phả vào làn da thú lạnh lẽo, không lâu sau, tiếng ngáy nho nhỏ vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng đá.
Duy Tạp Tư vừa lòng buông tay xuống, có tiếng dị thú rống lên cùng với tiếng đánh nhau truyền đến, nhưng hắn không hề quan tâm, nhắm mắt lại bình yên nghỉ ngơi. Không khí náo nhiệt bên ngoài đã không thể làm hắn động tâm, lúc này hắn chỉ muốn ôm lấy sinh vật mềm mại ấm áp kia, đi vào giấc ngủ.
—
Sâu trong bộ lạc, máu tươi vẩy ra cùng với va chạm kịch liệt làm cho những dị thú sôi máu, tính hiếu chiến cuồng bạo lại trỗi dậy, hơn nữa tiếng kêu to xé tai của chiến lợi phẩm càng làm những dị thú hưng phấn hơn bao giờ hết…
Dị thú màu xanh lam chỉ đứng ở một bên nhìn, không hề có ý định tham gia, đôi mắt thú sâu thẳm không ngừng nhìn về phía tòa nhà đá xa xa, trong đôi mắt ấy là lo lắng, sầu lo…
Dị thú màu xanh lam đang đứng dựa lưng vào cửa nhà đá, thoải mái thưởng thức cảnh Duy Tạp Tư cùng Ôn Phong liếc mắt đưa tình, lúc này lại tự giác lùi sang một bên, đôi mắt xanh lam thâm thúy hứng thú tràn đầy, đúng là tư thế muốn xem kịch vui.
Cửa đá bị mở rộng, khá đông dị thú đi vào bên trong, làm cho căn nhà đá rộng rãi phút chốc trở nên chật chội vô cùng.
Dị thú cầm đầu có màu vảy xám, thô lỗ lôi theo một người chim, người chim này có vẻ đã hôn mê, nó có mái tóc màu tím xinh đẹp, dài đến ngang eo, che đi khuôn mặt thanh tú của nó.
Khi bước vào trong nhà, dị thú màu xám thô bạo ném người chim đang hôn mê kia xuống sàn đá cứng.
Đôi mắt màu xám tro của dị thú nhìn chằm chằm vào Duy Tạp Tư, bờ ngực cường tráng của nó hơi rung lên, nói gì đó với hắn.
Chiếc đầu lông xù màu xám tro của nó thỉnh thoảng lại thoáng di chuyển một chút, liếc nhìn về phía Ôn Phong trong lòng Duy Tạp Tư, trong mắt nó còn hiện lên chút phấn khởi.
Ôn Phong cả người đều vô lực, vì mất máu quá nhiều mà đầu óc anh còn choáng váng. Tuy rằng rất mệt mỏi, rất muốn được nghỉ ngơi, nhưng trong lòng sự bất an lại không ngừng nhen nhóm, làm cho anh không thể ngủ được. Trực giác nói cho anh biết chuyện mà dị thú này đang nói với Duy Tạp Tư không phải là chuyện gì tốt, hơn nữa hình như còn liên quan đến anh.
Ôn Phong gian nan kéo thân thể nặng nề mệt mỏi của mình, theo bản năng nép vào trong cánh tay rắn chắc của Duy Tạp Tư, để thắt lưng anh kề sát với bờ ngực trầm ổn của hắn.
Người chim nằm trên mặt đá có dáng người tinh tế mềm dẻo hơn rất nhiều so với những dị thú xung quanh, khuôn mặt bị mái tóc dài màu tím che khuất, đôi cánh to lớn xinh đẹp thỉnh thoảng lại run run.
Duy Tạp Tư chống một tay xuống mặt giường đá ngồi dậy, tay kia vòng qua che khuất Ôn Phong, đôi mắt thú lạnh lùng còn hơi tái nhợt suy yếu. Hắn nhìn lướt qua người chim trên nền đất, bờ ngực lành lạnh kề sát lưng Ôn Phong rung động một chút. Hắn đang nói gì đó với dị thú màu xanh lam đứng cạnh cửa.
Thái độ đứng xem diễn của dị thú màu xanh lam nhanh chóng biến mắt, đáy mắt nó xẹt qua chút kinh dị, thân thể nó cao lớn hơn một chút so với những dị thú xung quanh, vì vậy hắn phải hơi cúi đầu mới nhìn thấy người chim trên mặt đất.
Nhà đá trở nên yên tĩnh, những dị thú khác đều kiên nhân chờ quyết định của dị thú màu xanh lam, nhưng trong lòng dị thú nào cũng nghĩ, sự lựa chọn chắc chắn là đồng ý, vì không có một dị thú nào lại cự tuyệt chuyện tốt như vậy cả.
Ôn Phong cũng híp mắt im lặng chờ đợi, đầu anh đã gối hẳn lên vai của Duy Tạp Tư, anh cố gắng điều khiển thần kinh chậm chạp của mình, cố gắng phân tích những chuyện đang xảy ra trước mắt.
Người chim nằm trên mặt đất này chắc là người chim mà Duy Tạp Tư đã bắt được. Ôn Phong nhớ lại lúc anh bị người chim tha lên trên trời, Duy Tạp Tư có bắt được một người chim, còn đạp nó một cái, chính là người chim này.
Người chim xinh đẹp kia thuộc về Duy Tạp Tư, vậy còn anh? Nếu Duy Tạp Tư đã có sinh vật có thể mang thai đứa con duy trì nòi giống cho hắn rồi thì anh phải làm sao bây giờ?
Nghĩ như vậy, trong lòng Ôn Phong cả kinh, anh chuyển động cổ, nhìn khuôn mặt Duy Tạp Tư trên đỉnh đầu mình.
Đôi mắt thú lạnh lùng của hắn không hướng về phía anh, anh nhìn theo tầm mắt của hắn.
Chiếc đuôi dài màu lam của dị thú kia không ngừng quất qua quất lại, có vẻ rất phiền chán buồn bực, nó bước mạnh về phía trước hai bước, những dị thú ở xung quanh đều tránh đường cho nó. Những dị thú khác đều nghĩ có lẽ nó sẽ chấp nhận đề nghị của Duy Tạp Tư, nhưng lúc này, nó lại giơ cánh tay lên, dùng ngón tay có móng vuốt sắc nhọn chỉ thẳng về phía Ôn Phong.
Thân dưới của Duy Tạp Tư đã bị liệt hoàn toàn, hắn miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn thấy hành động của dị thú màu xanh lam, lỗ mũi Duy Tạp Tư khuếch trương, thở mạnh, trên cổ gân xanh cũng hiện lên.
Bờ ngực của hắn chấn động, há to miệng, phẫn nộ mà gào rít một tiếng, đôi mắt thú màu vàng nhíu lại, phát ra ánh nhìn lạnh thấu xương.
Ôn Phong tựa vào trong lòng ngực của Duy Tạp Tư nhíu chặt mày lại, hai cánh tay buông thõng trên mặt thảm lông cố nhúc nhích một chút, nhưng cuối cùng vẫn không thể nâng lên. Cách lớp quần áo mỏng manh, anh cảm nhận được sự phẫn nộ cùng địch ý truyền đến từ ngực của Duy Tạp Tư.
Mồ hôi chảy ra từ thái dương, cơ thể anh quả thực rất mệt mỏi, nhưng bờ môi anh vẫn khẽ nhếch lên, có chút vui sướng.
Duy Tạp Tư chỉ có thể ngồi trên giường đá như thế này, chứng tỏ vết thương của hắn khá nghiêm trọng, chính dị thú màu xanh lam kia đã cứu cả hai người. Vì vậy chắc Duy Tạp Tư định tặng cho nó người chim màu tím này.
Không thể hiểu nổi tâm tình vui vẻ hiện nay của anh là từ đâu đến, chỉ biết khi anh nghĩ đến điều này, khuôn mặt không thể ức chế mà nở nụ cười.
Vậy mà dị thú kia lại muốn chính anh?
Tuy rằng anh không muốn tự coi nhẹ bản thân, nhưng sự thực là trong thế giới tàn khốc này, anh quá yếu ớt so với dị thú mạnh mẽ cường tráng. Vậy thì vì sao dị thú này lại muốn chọn anh?
Ôn Phong cử động thân thể một chút, càng nép sát vào ngực của Duy Tạp Tư, đôi mắt còn không ngừng nhìn ngắm người chim nằm bẹp dưới đất kia.
Đôi mắt đen của anh lười biếng mà nheo lại, anh ngạc nhiên phát hiện ra, anh hoàn toàn không hề cảm thấy sợ khi người thú kia chỉ tay vào anh. Có lẽ là do thái độ phản đối kịch liệt của Duy Tạp Tư làm cho anh yên tâm, ánh mắt anh hơi cong cong, tràn đầy hạnh phúc sáng loáng.
Dị thú màu xanh lam thu cánh tay lại, đôi mắt nhìn Duy Tạp Tư thâm trầm. Lúc này, dị thú màu xám tro lên tiếng, giọng nó có âm rung rất lớn, Ôn Phong cảm thấy những bức tường đá xung quanh cũng chấn động theo.
Chiếc cằm cương nghị của Duy Tạp Tư nhẹ nhàng ma sát đỉnh đầu của Ôn Phong, đôi mắt thú màu vàng kiên định nhìn thẳng vào dị thú màu xám tro, chầm chậm lên tiếng trả lời.
Dị thú màu xám trầm xuống, không hề phát ra âm thanh nào nữa, nhà đá nhanh chóng rơi vào yên tĩnh.
Một tiếng đập cánh nhè nhẹ đột nhiên vang lên, người chim nằm trên mặt đất có dấu hiệu sắp tỉnh, cánh chim phủ kín lông tơ màu tím chầm chậm mở ra.
Dị thú màu xám vọt đến, nhanh chóng túm chặt lấy phần gốc cánh của người chim. Nó nhìn thoáng qua Duy Tạp Tư, sau đó quay người dùng sức lôi người chim ra khỏi nhà đá, chiếc đuôi dài màu xám của nó quăng một vòng cung trong không khí.
Duy Tạp Tư ôm lấy cơ thể Ôn Phong, mím môi nhìn những tộc nhân bỏ đi, không nói thêm một câu nào.
Dị thú cuối cùng rời khỏi nhà đá là dị thú màu xanh lam, lúc này Duy Tạp Tư lại đột nhiên mở miệng, gọi tên dị thú kia.
“@#*%”.
“Khải…. Địch Nhĩ?!” Ôn Phong khẽ mở môi, cố gắng bắt chước cách phát âm của Duy Tạp Tư, đây là tên của dị thú kia.
Thời gian anh đi vào bộ lạc này cũng không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên Ôn Phong thấy Duy Tạp Tư gọi tên một dị thú khác. Đối với dị thú, tên hình như có một ý nghĩa rất quan trọng, vì tên của chúng rất ít khi được dị thú khác nhắc tới. Hình như tên còn mang hàm nghĩa bí ẩn, thứ gì đó có ý nghĩa thuộc về tư nhân…
Dị thú màu xanh lam bị gọi tên, dựng thẳng đuôi, quay đầu lại, trừng mắt hung ác nhìn về phía Duy Tạp Tư, hình như Khải Địch Nhĩ rất bất mãn về việc bị hắn gọi tên.
Tầm mắt của Duy Tạp Tư khẽ va chạm với Khải Địch Nhĩ, ngắn ngủi vài giây, sau đó hắn nâng cánh tay chống trên mặt thảm lên, dùng cả hai tay ôm lấy Ôn Phong, ngã nằm ra giường.
Khải Địch Nhĩ im lặng đứng thêm vài giây nữa, sau đấy quay người bỏ đi, còn thuận tay mà đóng cửa đá lại. Y đi thẳng về phía trung tâm của bộ lạc, nơi còn đang tiến hành một trận so đấu kịch liệt.
—
Ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe hở nhỏ, bắn vào trong nhà đá yên tĩnh.
Ôn Phong khó chịu giật giật một chút, máu chảy xuống người anh đã khô, cảm giác vừa cứng rắn lại vừa dinh dính, vô cùng khó chịu.
Mùi máu tươi còn tràn ngập trong không gian kín của nhà đá, không thể bay hết, thậm chí anh còn cảm thấy ngay cả thảm lông ở bên dưới cũng dính nhớp nháp.
Anh cố gắng cử động tay chân, muốn ngồi dậy đi rửa qua thân thể bẩn đầy máu của mình. Nhưng phía sau lưng anh vừa rời khỏi bờ ngực của Duy Tạp Tư, thì cảm giác mê muội choáng váng ập đến, anh lại ngã nằm xuống.
Động tác mạnh chạm đến miệng vết thương, đau nhói, Ôn Phong cắn chặt răng, gồng mình, cố nhịn cho qua cơn đau, nhưng tiếng rên rỉ vẫn thoát ra.
Lúc này, bàn tay thú to lớn của Duy Tạp Tư đưa đến, che trên gương mặt của anh.
Mơ mơ hồ hồ màu trắng bạc, cảm giác mát lạnh nhẵn mịn truyền đến, bịt lên mũi anh, làm cho anh không còn ngửi thấy mùi máu nồng đậm kia nữa. Ánh sáng cũng bị chắn, bóng tối yên bình làm cho Ôn Phong cảm thấy thoải mái hơn, thân thể anh thả lỏng xuống.
Lông mi kích động hơi quét qua lòng ban tay của Duy Tạp Tư, hơi thở ấm áp phả vào làn da thú lạnh lẽo, không lâu sau, tiếng ngáy nho nhỏ vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng đá.
Duy Tạp Tư vừa lòng buông tay xuống, có tiếng dị thú rống lên cùng với tiếng đánh nhau truyền đến, nhưng hắn không hề quan tâm, nhắm mắt lại bình yên nghỉ ngơi. Không khí náo nhiệt bên ngoài đã không thể làm hắn động tâm, lúc này hắn chỉ muốn ôm lấy sinh vật mềm mại ấm áp kia, đi vào giấc ngủ.
—
Sâu trong bộ lạc, máu tươi vẩy ra cùng với va chạm kịch liệt làm cho những dị thú sôi máu, tính hiếu chiến cuồng bạo lại trỗi dậy, hơn nữa tiếng kêu to xé tai của chiến lợi phẩm càng làm những dị thú hưng phấn hơn bao giờ hết…
Dị thú màu xanh lam chỉ đứng ở một bên nhìn, không hề có ý định tham gia, đôi mắt thú sâu thẳm không ngừng nhìn về phía tòa nhà đá xa xa, trong đôi mắt ấy là lo lắng, sầu lo…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.