Mê Thất Tùng Lâm

Chương 33

Quất Tử

11/10/2016

CHƯƠNG 33

Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng củi lửa cháy tí tách, toàn cơ thể của Duy Tạp Tư được ánh lửa bao trùm, hắn cong lưng, hơi cúi thấp người, ngực chấn động, phát ra tiếng gầm rú.

Mà dị thú nhỏ thì vẫn ngồi im không hề nhúc nhích, như thể nó hoàn toàn không thấy được sự cảnh cáo của Duy Tạp Tư, đôi mắt đen sâu như vực thẳm vẫn nhìn chăm chú vào Ôn Phong.

Ôn Phong quay mặt, né tránh ánh nhìn của dị thú nhỏ, thân thể anh cũng theo bản năng xê dịch ra sau Duy Tạp Tư, vì ánh mắt tụ lại trên người anh kia mang theo cảm giác đau xót đến mức muốn xé rách anh ra, lại như cái gì cũng không có, lạnh lẽo như băng đá.

Thú trảo to lớn của Duy Tạp Tư vươn ra vòng qua phần eo của Ôn Phong, kéo anh ra sau lưng mình, cảm nhận được cảm xúc càng ngày càng bất an của anh, Duy Tạp Tư đã hết kiên nhân, đứng dậy vung mạnh đuôi về phía ấu thú.

“A!” Ôn Phong cũng giật mình, khẽ hét lên một chút, hơi hơi có chút lo lắng cho ấu thú kia.

Nhưng ấu thú nguyên bản ngồi im dưới đất như một pho tượng, lại đột nhiên biến mất.

Nó nhanh nhẹn né tránh công kích, rời đến ngoài phạm vi của ánh lửa, hòa vào trong bóng đêm, chỉ còn đôi mắt thú vẫn tỏa sáng, chứng tỏ sự tồn tại của nó.

Chiếc đuôi dài của Duy Tạp Tư vốn cũng không dùng toàn lực, hắn cũng chỉ định dọa cho ấu thú này tránh đi, nhưng mà có vẻ ấu thú kia cũng không tính rời đi dễ dàng như vậy.

Ngón tay của Ôn Phong đã có chút trắng bệch, anh kéo sát tấm thảm trên người lại, cố lấy dũng khí đứng dậy, ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua thân hình cao lớn của Duy Tạp Tư, chống lại đôi mắt khủng bố của ấu thú.

Cơ thể anh cứng ngắc, tiếng tim đập thình thịch vang lên rõ ràng như trống bên tai, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, làm mái tóc dài của anh mềm mại tung bay.

Ôn Phong liều mạng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống, cũng kìm nén không quay mặt đi, anh hơi giật giật môi, muốn nói gì đó với ấu thú này.

Yết hầu khẩn trương trượt một chút, nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng cái gì anh cũng nói không nên lời.

Chẳng lẽ phải xác nhận cho dị thú nhỏ này biết, anh thực sự không phải người đã sinh ra nó? Hay là an ủi nó không cần quá đau thương, vì đây không phải là lỗi của nó?

Những lời như vậy, sao anh có thể mở miệng được. Mà cho dù anh có nói ra, thì ấu thú này có thể hiểu được sao?

Đôi mắt đen láy xinh đẹp của anh nhìn chăm chú vào bóng dáng mờ ảo của dị thú nhỏ trong đêm đen, trong tiềm thức, Ôn Phong ý đồ muốn dùng chính ánh mắt của mình truyền đi chút cảm xúc mà anh không thể nói được thành lời.

Trong đêm tối yên tĩnh, ánh lửa cháy rừng rực đột nhiên phát ra một tiếng gãy lớn, thanh củi to sập xuống.

Dị thú nhỏ trong bóng đêm giật giật, đôi mắt đen tỏa sáng, tiến lên phía trước một chút, Duy Tạp Tư lập tức cảnh cáo gầm nhẹ.

Ấu thú nhìn Ôn Phong một cái thật sâu, sau đó quay người, nhanh chóng biến mất trong đêm đen dày đặc….



Ôn Phong cúi đầu, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đống lửa, tâm tình hỗn loạn phức tạp, còn có chút hờn dỗi.

Ấu thú này từng giúp đỡ anh, hiện giờ anh cũng muốn giúp đỡ nó. Nhưng cuối cùng, anh phát hiện anh thực sự bất lực.



Một cái bóng thật to bao phủ lên người anh, chắn tầm mắt của anh vào đống lửa, cánh tay tráng kiện vươn ra ôm anh vào trong một bờ ngực vững chắc an toàn.

Duy Tạp Tư ôm Ôn Phong, trầm tư quay về trong nhà đá, trong đôi mắt màu vàng hạ thấp còn có chút lo lắng ẩn hiện.

Ôn Phong mẫn cảm cảm nhận được tâm tình không vui của Duy Tạp Tư, anh cuộn người, im lặng nằm trong vòng ôm vững chắc ấm áp của hắn.

Trong đêm tối tịch mịch, có thứ áp lực gì đó đang ngày càng đè nặng.



Khí hậu trong thung lũng này ẩm ướt ấm áp, bốn mùa không hề rõ ràng, nên hầu hết thời gian, Ôn Phong chỉ có thể dựa vào ánh sáng mặt trời để phán đoán thời tiết và mùa.

Anh an nhàn sinh sống trong bộ lạc dị thú, công việc duy nhất chính là ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn no, đương nhiên, bên trong “ngủ” cũng bao gồm cả việc “sinh hoạt ***” với Duy Tạp Tư. [ = =~~ không muốn dùng từ “***”…. ]

Ôn Phong miễn cường nằm trên giường, cẩn thận tính toán cuộc sống mỗi ngày của mình, sau đó anh không thể không thừa nhận, cuộc sống của anh đang sa đoạ nghiêm trọng, quả thực sắp đến trình độ nhân thần cộng phẫn.

[Cả người lẫn thần đều phải tức giận. ‘___’]

Mỗi ngày, trừ bỏ việc ăn uống, sau đó là đi vệ sinh tắm rửa vân vân, thì anh chỉ cần nằm một chỗ, ngoan ngoãn tuỳ ý Duy Tạp Tư đùa bỡn.

Không biết có phải do độ phù hợp của thân thể ngày càng cao hay không, mà hiện giờ Duy Tạp Tư đã có thể tuỳ lúc tuỳ chỗ mà phát tình, Ôn Phong cảm thấy cho dù có gọi hắn là *** thú cũng không đủ nữa.

Vì thế, Ôn Phong coi như đây chính là sự trừng phạt trời dành cho anh, vì việc anh càng ngày càng sa đọa.

Bên ngoài, mặt trời đã ngả về Tây, nhưng Ôn Phong nằm bẹp trên giường, thân thể lười biếng vẫn chưa muốn đứng dậy. Anh phát hiện dạo này, anh thường bị vây trong trạng thái mệt mỏi, hơn nữa việc này xuất hiện rất đột ngột, không thể chống lại nổi.

Lúc đầu, anh cứ nghĩ đây là kết quả của việc yêu cầu quá độ của Duy Tạp Tư, hoặc là do anh ngủ quá nhiều. Nhưng đã một tuần trôi qua, cho dù anh đã thử từ chối Duy Tạp Tư, thì tình huống mỏi mệt của cơ thể vẫn không hề đỡ đi, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng.

Hiện tại mỗi ngày, Ôn Phong phải ngủ mười mấy tiếng mới có tinh lực xuống khỏi giường.

Ôn Phong dán má xuống mặt thảm lông xù, mí mắt mỏng manh run run, lông mi dài cong vút từ từ mở ra, lộ ra đôi mắt vô thần màu đen.

“Duy Tạp Tư…” anh mở miệng, gọi khẽ.

Nhĩ lực của Duy Tạp Tư rất tốt, vừa nghe tiếng gọi, hắn đã chui ngay vào trong nhà đá, xuất hiện trước mặt Ôn Phong.

“Ta đói bụng.” Ôn Phong nằm bẹp trên thảm lông, thều thào nói.

Duy Tạp Tư cúi thấp người, đưa thức ăn đã được chuẩn bị tốt đến trước mặt Ôn Phong, trên khuôn mặt thú nghiêm nghị là ẩn ẩn chút lo lắng.

Hắn là một người không am hiểu biểu đạt tình cảm của mình, vì vậy chỉ có thể dùng phương thức không ngừng thoả mãn yêu cầu của đối phương đến thể hiện sự quan tâm của mình.

Ôn Phong chậm rãi ngồi dậy, cả người ủ rũ không chút sinh khí. Khi anh cúi đầu nhìn thức ăn trong Duy Tạp Tư, anh ngửi thấy mùi lá thuốc thơm ngát.



Thứ được Duy Tạp Tư nâng cẩn thận trong tay là một đống nâu nâu đen đen, nhìn qua có vẻ giống nấm, Ôn Phong nhấc tay sờ sờ thử, quả nhiên mềm mềm, trơn trơn, thực sự giống một cây nấm.

“Cái này có thể ăn sống sao?” Ôn Phong ngẩng đầu, nhìn về phía Duy Tạp Tư.

“Hử?” khoé mắt lơ đãng nhìn đến một vệt máu đỏ sậm, Ôn Phong kinh ngạc quay đầu, tầm mắt nhìn thẳng vào vệt máu đông lại đỏ sậm kia.

“Sao ngươi lại bị thương?” ngoài người chim ra, Ôn Phong không biết đến thứ gì khác có thể làm Duy Tạp Tư bị thương.

Ôn Phong khiếp sợ, vội vàng ngồi bật dậy, đưa đầu đến xem xét cơ thể của hắn. Nhưng chắc bởi vì đứng dậy quá nhanh, thân thể anh mất đà, đổ về hướng Duy Tạp Tư bên cạnh giường.

Cánh tay cường tráng của Duy Tạp Tư nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể của anh, nhưng mấy cây nấm trong tay hắn lại rơi xuống đất.

Qua vài giây, Ôn Phong mới cảm thấy đỡ choáng váng, anh đột nhiên phát hiện trong lòng bàn tay mình truyền đến cảm giác dính dính quái dị.

Lập tức hiểu được là cái gì, anh kích động lùi ra sau, rời khỏi vòng tay của Duy Tạp Tư, giơ tay mình lên, quả nhiên là máu, máu xen lẫn vào móng tay dài của anh, đã chuyển sang màu đỏ sẫm.

Trên làn da màu vàng nhạt sáng bóng của Duy Tạp Tư xuất hiện một miệng vết thương, kéo dài từ bả vai đến trước ngực, miệng vết thương rộng còn đọng lại rất nhiều máu, xung quanh đấy là những vảy bạc bị tróc ra, không thể rút lại vào trong da.

Ngón tay của Ôn Phong nhẹ nhàng chạy dọc theo miệng vết thương, cẩn thận vuốt ve, cố gắng không chạm vào những chỗ máu thịt lẫn lộn có vẻ rất đau kia, lông mi anh hơi rung động, toát ra cảm giác đau lòng không hề che giấu.

Duy Tạp Tư vòng tay quanh thắt lưng của Ôn Phong, chiếc đuôi linh hoạt cuộn một cây nấm đưa đến bên miệng anh. Đôi mắt thú màu vàng nhìn chăm chú vào Ôn Phong, khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng thản nhiên như thường, giống như trên người hắn không hề có một miệng vết thương khủng bố nào cả.

“Còn đau …” Không? Còn chưa kịp nói xong, miệng anh đã bị Duy Tạp Tư nhét vào một cây nấm.

Răng nanh màu trắng đâm vào trong đầu nấm, lưỡi anh lập tức cảm thấy vị đắng ngắt, còn có thứ mùi rất khó ngửi chui vào khoang mũi, Ôn Phong hoàn toàn bất ngờ không kịp chuẩn bị, cổ họng co rút muốn nhổ ra.

Duy Tạp Tư vẫn quan sát Ôn Phong rất cẩn thận, nên khi vừa thấy động tác của anh, hắn liền nhíu chặt mày, tuy rằng rất kinh ngạc trước phản ứng của anh, hắn vẫn đúng lúc vươn tay bịt kín miệng anh lại.

Miệng của Ôn Phong bị bịt kín, quai hàm phình lên, mười ngón tay của anh túm chặt lấy cánh tay của Duy Tạp Tư, đầu ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, anh thấy khó chịu vô cùng, muốn hất tay của hắn ra, nhưng không đủ sức.

Tiếng nuốt ực vang lên một cái, hai bên má phồng cũng xẹp xuống, Ôn Phong vì không thể làm gì khác, chỉ có thể đem cây nấm khó ăn kia nuốt vào trong bụng.

Nghe được tiếng nuốt, Duy Tạp Tư vừa lòng rút tay lại, đôi mắt tràn đầy nhu hoà, bàn tay to của hắn nhẹ nhàng vỗ về Ôn Phong.

“Ngươi định làm ta nghẹn chết hay sao hả!?”

Vị đắng trong miệng mãi vẫn không biến mất, ngược lại càng ngày càng rõ nét, làm cho Ôn Phong thống khổ híp mắt lại, hận không thể cắn cho Duy Tạp Tư một cái.

Đầu đuôi dài nhỏ của Duy Tạp Tư lại vươn đến, còn quấn theo một cây nấm nhỏ, Ôn Phong dứt khoát quay đầu đi.

Nhưng sau đó, cây nấm tròn tròn kia lại đuổi theo đến.

Thân thể đã xụi lơ mệt mỏi, hơn nữa còn buồn ngủ cực kì, mà bây giờ anh còn bị hắn ép ăn thứ đắng ngắt này, Ôn Phong cảm thấy anh đang bị ngược đãi, bị Duy Tạp Tư tàn nhẫn ngược đãi…. !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mê Thất Tùng Lâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook