Chương 47: Ai Mới Thực Sự Là Chúa Sơn Lâm.
Huyền Yizi
23/10/2022
Hôm sau.
Sau một ngày nằm ở trong bệnh viện, Mộc Tịch Nhiên cảm thấy đỡ hơn nên cô muốn rời đi để tiếp tục truy tìm kẻ đứng sau cái chết của Lâm lão gia. Lúc cô buộc lại tóc và thay bộ đồ bệnh nhân bằng bộ đồ mà cô hay mặc thì Mộc Kiều Hạ hớt hải từ bên trong chạy vào. Thấy Mộc Kiều Hạ sắc mặt không được tốt kèm thêm điệu bộ vội vàng cứ như bị ai đuổi theo vậy nên Mộc Tịch Nhiên sinh nghi ngờ.
"Hạ Hạ, chị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?"
"Tịch Nhiên xảy ra chuyện rồi, Nguyên Chính Quân đang cho người đi bắt em đấy."
"Sao?"
Mộc Tịch Nhiên vốn dĩ cứ nghĩ sau đêm hôm đó Nguyên Chính Quân sẽ tha cho cô nhưng cô đã lầm rồi, một đêm ân ái của hai người không đủ để nỗi hận trong lòng Nguyên Chính Quân biến mất. Đêm hôm đó chỉ là khởi đầu thôi và cô đã lầm khi nghĩ anh sẽ thực sự tha cho cô.
Thấy Mộc Tịch Nhiên cứ đứng đơ người ra, Mộc Kiều Hạ liền vội vàng nắm lấy tay của cô kéo đi. Cô ấy giúp cô đội mũ lên, chỉ cần an toàn thoát khỏi bệnh viện này đã.
"Tịch Nhiên, chị sẽ giúp em rời khỏi bệnh viện nên em nhất định phải đi thật xa đấy nhé. Tuyệt đối không được để Nguyên Chính Quân bắt được em nếu không anh ta sẽ hành hạ em tới chết mất."
Mộc Kiều Hạ vì lo lắng cho sự an nguy của Mộc Tịch Nhiên nên cô ấy nhất quyết sẽ không để Tịch Nhiên bị bắt. Nhưng ngoài Địa Hải này thì Mộc Tịch Nhiên làm gì còn chỗ nào để nương thân nữa? Nếu cô thực sự bị anh bắt được lần nữa liệu anh có giết cô hay không? Hay lại giày vò cô ở trên giường giống như lần trước?
Người của Nguyên Chính Quân cử đi bắt Mộc Tịch Nhiên đã đến bệnh viện này. Họ sẽ nhanh chóng đến phòng bệnh của cô vì thế hai người họ phải nhanh chóng rời đi. Mộc Tịch Nhiên theo sự chỉ dẫn của Mộc Kiều Hạ liền thành công rời khỏi bệnh viện nhưng ngồi trên xe ô tô, cô không biết phải đi đâu cả. Mộc Kiều Hạ đột nhiên nói với cô:
"Trước mắt em cứ về trại trẻ mồ côi Benica đi, nếu Nguyên Chính Quân thực sự tìm đến đó chị sẽ đưa em ra nước ngoài. Dùng cách gì cũng được, chị nhất định sẽ không để Nguyên Chính Quân bắt được em đâu."
"Cảm ơn chị, Hạ Hạ."
Sau đó Mộc Tịch Nhiên liền lái xe trở về trại trẻ mồ côi. Có lẽ Địa Hải rộng lớn này chẳng còn chỗ nào an toàn cho cô hết. Sớm muộn gì Nguyên Chính Quân cũng tìm tới nơi này và bắt được cô thôi. Chỉ cần anh không từ bỏ thì dù cô có trốn ở tận cùng chân trời anh cũng sẽ tìm cho ra bằng được.
Chiều hôm đó, khi Nguyên Chính Quân đang ngồi trong phòng làm việc của mình thì đột nhiên Jazlet hớt hải chạy vào cầm theo một chiếc ipad có một đoạn video quan trọng. Ban đầu, Nguyên Chính Quân cứ nghĩ là việc có liên quan đến Mộc Tịch Nhiên nên đã hỏi:
"Tìm thấy Mộc Tịch Nhiên rồi sao? Cô ta đâu?"
Về vấn đề này thì Jazlet vẫn đang cho người tìm kiếm Mộc Tịch Nhiên nhưng chuyện anh ta muốn nói lại là chuyện khác.
"Ông chủ Nguyên, anh xem qua đoạn video này trước đã."
Nguyên Chính Quân cầm lấy ipad theo lời của Jazlet, đoạn video trong đó chỉ là đoạn video quay lại một chiếc ô tô rời khỏi biệt thự Lâm gia. Anh không hiểu ý đồ của Jazlet nên ngước mắt nhìn cậu ta chờ đợi một lời giải thích.
Jazlet chỉ vào đoạn video rồi bắt đầu nói với anh:
"Đoạn video này là đoạn video được quay lại trước khi USB ở chỗ của Lâm lão gia bị đánh cắp, nhìn vào thời gian quay được có thể nói rằng sau khi chiếc xe rời đi thì xác của Lâm lão gia cũng được phát hiện. Sau khi điều chỉnh đoạn video, phóng to và làm nét, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ được bộ mặt của kẻ lái chiếc xe ấy…"
Jazlet phóng to hình ảnh của người điều khiển chiếc xe, ban đầu hình ảnh chưa load rõ nên vẫn còn mờ nhưng ngay sau đó Nguyên Chính Quân đã được nhìn thấy khuôn mặt rõ nét đến từng chi tiết của kẻ đã lấy cắp USB.
"Nghiêm Mặc Tường?" Nguyên Chính Quân đột nhiên lên tiếng.
"Nghiêm Mặc Tường hiện tại đang làm việc cho một người đàn ông tên là David. Ông ta từng là trùm xã hội đen khét tiếng ở Địa Hải một thời. Tôi nghi ngờ ông ta là người đứng sau giúp đỡ Nghiêm Mặc Tường."
Jazlet đã điều tra rất chi tiết về mối quan hệ giữa Nghiêm Mặc Tường và David. Cuối cùng thì Nguyên Chính Quân cũng tìm được kẻ đứng sau giúp đỡ lão già Nghiêm Mặc Tường, lần này bọn chúng không chỉ gây ra chuyện lớn là giết Lâm lão gia mà còn dám lấy đi USB chứa toàn bộ sự nghiệp của Nguyên Chính Quân.
Sau một hồi suy nghĩ kế sách cuối cùng Nguyên Chính Quân cũng chịu đứng dậy. Anh phải nhanh chóng lấy lại sự nghiệp của mình từ tay David.
"Jazlet, chuẩn bị nghe lệnh của tôi đây."
"Tôi rất sẵn sàng thưa ông chủ Nguyên."
"Kế hoạch lần này sẽ có chút mạo hiểm nhưng để thành công tôi chỉ còn cách làm điều đó thôi. Huy động tất cả những người còn lại đến biệt thự Dalicat chờ lệnh của tôi, tối nay chúng ta sẽ lập tức hành động."
"Đã rõ."
Sau khi Jazlet rời đi, Nguyên Chính Quân liền đi đến bên cửa sổ, anh nhìn ra bên ngoài rồi mỉm cười:
"Đã tới lúc xác nhận ai mới thực sự là chúa sơn lâm rồi."
Đến tối.
Tòa nhà lớn ở ngoại thành.
Trong lúc David đang xem lại một nửa dữ liệu mà trước khi chết Hàn Triết đã gửi nó cho Nguyên Chính Quân mà chẳng hề hiểu một chút nào. Ông ta tức giận định ném máy tính sang một bên nhưng chợt nhớ nếu không có USB này thì chẳng tìm được kho báu vì thế mới kìm nén cơn giận.
"Ngài David xin hãy bớt giận, dù sao chúng ta cũng đã có một nửa dữ liệu kèm thêm cả sự nghiệp của Nguyên Chính Quân rồi thì lo gì nữa?" Nghiêm Mặc Tường đứng bên cạnh lên tiếng nói.
"Cậu thì biết cái gì, nếu có kho báu trong tay thì cả cái sự nghiệp của Nguyên Chính Quân chẳng là gì hết."
Hai người họ mới vừa nhắc đến tên của Nguyên Chính Quân thì người bên ngoài đã chạy vội vào thông báo.
"Ông chủ Nghiêm, ngài David, bên ngoài người của Nguyên Chính Quân đang bao vây toàn bộ biệt thự. Anh ta nói muốn gặp hai người nhưng vẫn đang bị cản lại ở ngoài kia, nhưng tôi nghĩ chúng ta không thể cản chân bọn họ được lâu."
Nhanh như vậy mà Nguyên Chính Quân đã kéo người tới đây để lấy đồ, David cũng đoán trước được điều này sẽ xảy đến vì thế không hề ngạc nhiên. Ông ta đã sẵn sàng để đấu với anh - kẻ thù mà ông ta cho rằng là khó đối phó nhất.
Lát sau, Nguyên Chính Quân cùng người của mình đi vào trong biệt thự cứ như một vị khách quý. Anh đi đến đâu người của David trong biệt thự cũng phải dè chừng, vừa đề phòng lại phải vừa mở đường để anh tiến vào trong.
Sau khi vào đến gian phòng chính, Nguyên Chính Quân nhìn thấy David đang ngồi ở chiếc ghế cao nhất trên tay có cầm chiếc USB mà anh đang tìm. Nhìn thấy Nguyên Chính Quân hàng thật người thật, David đúng là rất bất ngờ trước khí chất và ngoại hình xuất chúng của anh. Ông ta đột nhiên đứng dậy vỗ tay:
"Quả nhiên là ông chủ Nguyên, tôi còn nghĩ cái danh vẻ đẹp siêu thực đó là giả nhưng hôm nay được tận mắt nhìn thấy tôi mới nhận ra mình đã sai rồi."
Nguyên Chính Quân nhếch miệng cười trừ, đây không phải là lúc ông ta khen ngợi vẻ đẹp của anh.
"Ngài David, nghe nói ngài đang giữ thứ không thuộc về ngài, không biết có thể cho Chính Quân xin lại được không?"
"Ồ, xin lỗi ông chủ Nguyên, nhưng tôi cũng có một phần công sức tìm kiếm chiếc USB này đấy."
David sẽ không bao giờ trả lại USB cho Nguyên Chính Quân, điều đó là lẽ đương nhiên và anh đã lường trước được. Nguyên Chính Quân rút súng trong người ra, lên đạn và chĩa thẳng về hướng của David. Thấy anh hành động, người của David cũng giơ súng hướng về anh và người của anh cũng vậy. Chẳng mấy chốc trong căn phòng lớn chỉ toàn thấy súng chĩa súng, chỉ cần một người của phe nào đó nổ súng thôi thì ngay lập tức nơi này sẽ biến thành biển máu và mồ chôn người chết.
"Ông chủ Nguyên đúng là liều lĩnh, cậu coi trọng thứ này như vậy chẳng trách anh bạn của cậu lại liều mạng bảo vệ nó."
David đột nhiên nhắc đến Hàn Triết, điều này khiến Nguyên Chính Quân có chút lung lay. Anh vẫn cho người đi tìm nguyên nhân khiến Hàn Triết chết cháy trong chính căn nhà của mình nhưng xem ra hôm nay anh đã tìm thấy kẻ gây ra rồi.
"Hàn Triết là do ông hại có phải không?" Nguyên Chính Quân khẽ hỏi.
"Phải, chính là tôi. Ai bảo cậu ta cứng đầu làm chi, cuối cùng lại phải ăn ngay phát đạn giữa trán và chết cháy trong ngọn lửa đó."
Trước độ độc ác của David khi đã sát hại Hàn Triết một cách tàn bạo Nguyên Chính Quân rất muốn nổ súng bắn chết ông ta nhưng anh vẫn phải kìm nén. Mắt anh đỏ ngầu lên hiện rõ những tia máu và những giọt lệ bị chặn lại ở khóe mắt. Cái chết của Hàn Triết anh sẽ không bao giờ quên và anh sẽ trả thù giúp người bạn của mình.
Nguyên Chính Quân siết chặt lấy khẩu súng một lúc lâu sau đó hạ xuống. Thấy vậy người của đôi bên cũng nhìn nhau hạ súng xuống theo phản ứng của Nguyên Chính Quân. Anh cúi đầu đứng yên lặng, nhìn giống như anh đang đau buồn vì cái chết của người bạn xấu số. David thấy anh yếu lòng như vậy bèn cảm thấy thích thú, ông ta cười phá lên:
"Tình bạn chính là thứ dễ dàng đập nát nhất nhưng tôi phải mừng cho cậu vì đã có một người bạn như Hàn Triết."
Nguyên Chính Quân vẫn không ngẩng mặt lên, anh ngầm ra tín hiệu để thực hiện kế hoạch tiếp theo của mình.
Chỉ vài giây sau, đống người của David và Nghiêm Mặc Tường bỗng ngã rạp xuống đất mà không biết nguyên do. Từ trong góc nhà bỗng dưng xuất hiện một làn khói trắng, David và Nghiêm Mặc Tường nhanh chóng che mũi lại nhưng người của bọn chúng lại không kịp làm điều đó nên mới đồng loạt nằm bất động trên nền đất.
"Chết tiệt! Nguyên Chính Quân, cậu dám chơi trò thuốc mê sao?"
Lúc này Nguyên Chính Quân mới từ từ ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi anh dần trở nên nguy hiểm và đáng sợ hơn rất nhiều. Anh không bị khói thuốc mê làm ảnh hưởng vì đã chuẩn bị từ trước.
"Ngài David, đã đến lúc tôi đập nát cái mạng chó của ông rồi."
Sau một ngày nằm ở trong bệnh viện, Mộc Tịch Nhiên cảm thấy đỡ hơn nên cô muốn rời đi để tiếp tục truy tìm kẻ đứng sau cái chết của Lâm lão gia. Lúc cô buộc lại tóc và thay bộ đồ bệnh nhân bằng bộ đồ mà cô hay mặc thì Mộc Kiều Hạ hớt hải từ bên trong chạy vào. Thấy Mộc Kiều Hạ sắc mặt không được tốt kèm thêm điệu bộ vội vàng cứ như bị ai đuổi theo vậy nên Mộc Tịch Nhiên sinh nghi ngờ.
"Hạ Hạ, chị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?"
"Tịch Nhiên xảy ra chuyện rồi, Nguyên Chính Quân đang cho người đi bắt em đấy."
"Sao?"
Mộc Tịch Nhiên vốn dĩ cứ nghĩ sau đêm hôm đó Nguyên Chính Quân sẽ tha cho cô nhưng cô đã lầm rồi, một đêm ân ái của hai người không đủ để nỗi hận trong lòng Nguyên Chính Quân biến mất. Đêm hôm đó chỉ là khởi đầu thôi và cô đã lầm khi nghĩ anh sẽ thực sự tha cho cô.
Thấy Mộc Tịch Nhiên cứ đứng đơ người ra, Mộc Kiều Hạ liền vội vàng nắm lấy tay của cô kéo đi. Cô ấy giúp cô đội mũ lên, chỉ cần an toàn thoát khỏi bệnh viện này đã.
"Tịch Nhiên, chị sẽ giúp em rời khỏi bệnh viện nên em nhất định phải đi thật xa đấy nhé. Tuyệt đối không được để Nguyên Chính Quân bắt được em nếu không anh ta sẽ hành hạ em tới chết mất."
Mộc Kiều Hạ vì lo lắng cho sự an nguy của Mộc Tịch Nhiên nên cô ấy nhất quyết sẽ không để Tịch Nhiên bị bắt. Nhưng ngoài Địa Hải này thì Mộc Tịch Nhiên làm gì còn chỗ nào để nương thân nữa? Nếu cô thực sự bị anh bắt được lần nữa liệu anh có giết cô hay không? Hay lại giày vò cô ở trên giường giống như lần trước?
Người của Nguyên Chính Quân cử đi bắt Mộc Tịch Nhiên đã đến bệnh viện này. Họ sẽ nhanh chóng đến phòng bệnh của cô vì thế hai người họ phải nhanh chóng rời đi. Mộc Tịch Nhiên theo sự chỉ dẫn của Mộc Kiều Hạ liền thành công rời khỏi bệnh viện nhưng ngồi trên xe ô tô, cô không biết phải đi đâu cả. Mộc Kiều Hạ đột nhiên nói với cô:
"Trước mắt em cứ về trại trẻ mồ côi Benica đi, nếu Nguyên Chính Quân thực sự tìm đến đó chị sẽ đưa em ra nước ngoài. Dùng cách gì cũng được, chị nhất định sẽ không để Nguyên Chính Quân bắt được em đâu."
"Cảm ơn chị, Hạ Hạ."
Sau đó Mộc Tịch Nhiên liền lái xe trở về trại trẻ mồ côi. Có lẽ Địa Hải rộng lớn này chẳng còn chỗ nào an toàn cho cô hết. Sớm muộn gì Nguyên Chính Quân cũng tìm tới nơi này và bắt được cô thôi. Chỉ cần anh không từ bỏ thì dù cô có trốn ở tận cùng chân trời anh cũng sẽ tìm cho ra bằng được.
Chiều hôm đó, khi Nguyên Chính Quân đang ngồi trong phòng làm việc của mình thì đột nhiên Jazlet hớt hải chạy vào cầm theo một chiếc ipad có một đoạn video quan trọng. Ban đầu, Nguyên Chính Quân cứ nghĩ là việc có liên quan đến Mộc Tịch Nhiên nên đã hỏi:
"Tìm thấy Mộc Tịch Nhiên rồi sao? Cô ta đâu?"
Về vấn đề này thì Jazlet vẫn đang cho người tìm kiếm Mộc Tịch Nhiên nhưng chuyện anh ta muốn nói lại là chuyện khác.
"Ông chủ Nguyên, anh xem qua đoạn video này trước đã."
Nguyên Chính Quân cầm lấy ipad theo lời của Jazlet, đoạn video trong đó chỉ là đoạn video quay lại một chiếc ô tô rời khỏi biệt thự Lâm gia. Anh không hiểu ý đồ của Jazlet nên ngước mắt nhìn cậu ta chờ đợi một lời giải thích.
Jazlet chỉ vào đoạn video rồi bắt đầu nói với anh:
"Đoạn video này là đoạn video được quay lại trước khi USB ở chỗ của Lâm lão gia bị đánh cắp, nhìn vào thời gian quay được có thể nói rằng sau khi chiếc xe rời đi thì xác của Lâm lão gia cũng được phát hiện. Sau khi điều chỉnh đoạn video, phóng to và làm nét, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ được bộ mặt của kẻ lái chiếc xe ấy…"
Jazlet phóng to hình ảnh của người điều khiển chiếc xe, ban đầu hình ảnh chưa load rõ nên vẫn còn mờ nhưng ngay sau đó Nguyên Chính Quân đã được nhìn thấy khuôn mặt rõ nét đến từng chi tiết của kẻ đã lấy cắp USB.
"Nghiêm Mặc Tường?" Nguyên Chính Quân đột nhiên lên tiếng.
"Nghiêm Mặc Tường hiện tại đang làm việc cho một người đàn ông tên là David. Ông ta từng là trùm xã hội đen khét tiếng ở Địa Hải một thời. Tôi nghi ngờ ông ta là người đứng sau giúp đỡ Nghiêm Mặc Tường."
Jazlet đã điều tra rất chi tiết về mối quan hệ giữa Nghiêm Mặc Tường và David. Cuối cùng thì Nguyên Chính Quân cũng tìm được kẻ đứng sau giúp đỡ lão già Nghiêm Mặc Tường, lần này bọn chúng không chỉ gây ra chuyện lớn là giết Lâm lão gia mà còn dám lấy đi USB chứa toàn bộ sự nghiệp của Nguyên Chính Quân.
Sau một hồi suy nghĩ kế sách cuối cùng Nguyên Chính Quân cũng chịu đứng dậy. Anh phải nhanh chóng lấy lại sự nghiệp của mình từ tay David.
"Jazlet, chuẩn bị nghe lệnh của tôi đây."
"Tôi rất sẵn sàng thưa ông chủ Nguyên."
"Kế hoạch lần này sẽ có chút mạo hiểm nhưng để thành công tôi chỉ còn cách làm điều đó thôi. Huy động tất cả những người còn lại đến biệt thự Dalicat chờ lệnh của tôi, tối nay chúng ta sẽ lập tức hành động."
"Đã rõ."
Sau khi Jazlet rời đi, Nguyên Chính Quân liền đi đến bên cửa sổ, anh nhìn ra bên ngoài rồi mỉm cười:
"Đã tới lúc xác nhận ai mới thực sự là chúa sơn lâm rồi."
Đến tối.
Tòa nhà lớn ở ngoại thành.
Trong lúc David đang xem lại một nửa dữ liệu mà trước khi chết Hàn Triết đã gửi nó cho Nguyên Chính Quân mà chẳng hề hiểu một chút nào. Ông ta tức giận định ném máy tính sang một bên nhưng chợt nhớ nếu không có USB này thì chẳng tìm được kho báu vì thế mới kìm nén cơn giận.
"Ngài David xin hãy bớt giận, dù sao chúng ta cũng đã có một nửa dữ liệu kèm thêm cả sự nghiệp của Nguyên Chính Quân rồi thì lo gì nữa?" Nghiêm Mặc Tường đứng bên cạnh lên tiếng nói.
"Cậu thì biết cái gì, nếu có kho báu trong tay thì cả cái sự nghiệp của Nguyên Chính Quân chẳng là gì hết."
Hai người họ mới vừa nhắc đến tên của Nguyên Chính Quân thì người bên ngoài đã chạy vội vào thông báo.
"Ông chủ Nghiêm, ngài David, bên ngoài người của Nguyên Chính Quân đang bao vây toàn bộ biệt thự. Anh ta nói muốn gặp hai người nhưng vẫn đang bị cản lại ở ngoài kia, nhưng tôi nghĩ chúng ta không thể cản chân bọn họ được lâu."
Nhanh như vậy mà Nguyên Chính Quân đã kéo người tới đây để lấy đồ, David cũng đoán trước được điều này sẽ xảy đến vì thế không hề ngạc nhiên. Ông ta đã sẵn sàng để đấu với anh - kẻ thù mà ông ta cho rằng là khó đối phó nhất.
Lát sau, Nguyên Chính Quân cùng người của mình đi vào trong biệt thự cứ như một vị khách quý. Anh đi đến đâu người của David trong biệt thự cũng phải dè chừng, vừa đề phòng lại phải vừa mở đường để anh tiến vào trong.
Sau khi vào đến gian phòng chính, Nguyên Chính Quân nhìn thấy David đang ngồi ở chiếc ghế cao nhất trên tay có cầm chiếc USB mà anh đang tìm. Nhìn thấy Nguyên Chính Quân hàng thật người thật, David đúng là rất bất ngờ trước khí chất và ngoại hình xuất chúng của anh. Ông ta đột nhiên đứng dậy vỗ tay:
"Quả nhiên là ông chủ Nguyên, tôi còn nghĩ cái danh vẻ đẹp siêu thực đó là giả nhưng hôm nay được tận mắt nhìn thấy tôi mới nhận ra mình đã sai rồi."
Nguyên Chính Quân nhếch miệng cười trừ, đây không phải là lúc ông ta khen ngợi vẻ đẹp của anh.
"Ngài David, nghe nói ngài đang giữ thứ không thuộc về ngài, không biết có thể cho Chính Quân xin lại được không?"
"Ồ, xin lỗi ông chủ Nguyên, nhưng tôi cũng có một phần công sức tìm kiếm chiếc USB này đấy."
David sẽ không bao giờ trả lại USB cho Nguyên Chính Quân, điều đó là lẽ đương nhiên và anh đã lường trước được. Nguyên Chính Quân rút súng trong người ra, lên đạn và chĩa thẳng về hướng của David. Thấy anh hành động, người của David cũng giơ súng hướng về anh và người của anh cũng vậy. Chẳng mấy chốc trong căn phòng lớn chỉ toàn thấy súng chĩa súng, chỉ cần một người của phe nào đó nổ súng thôi thì ngay lập tức nơi này sẽ biến thành biển máu và mồ chôn người chết.
"Ông chủ Nguyên đúng là liều lĩnh, cậu coi trọng thứ này như vậy chẳng trách anh bạn của cậu lại liều mạng bảo vệ nó."
David đột nhiên nhắc đến Hàn Triết, điều này khiến Nguyên Chính Quân có chút lung lay. Anh vẫn cho người đi tìm nguyên nhân khiến Hàn Triết chết cháy trong chính căn nhà của mình nhưng xem ra hôm nay anh đã tìm thấy kẻ gây ra rồi.
"Hàn Triết là do ông hại có phải không?" Nguyên Chính Quân khẽ hỏi.
"Phải, chính là tôi. Ai bảo cậu ta cứng đầu làm chi, cuối cùng lại phải ăn ngay phát đạn giữa trán và chết cháy trong ngọn lửa đó."
Trước độ độc ác của David khi đã sát hại Hàn Triết một cách tàn bạo Nguyên Chính Quân rất muốn nổ súng bắn chết ông ta nhưng anh vẫn phải kìm nén. Mắt anh đỏ ngầu lên hiện rõ những tia máu và những giọt lệ bị chặn lại ở khóe mắt. Cái chết của Hàn Triết anh sẽ không bao giờ quên và anh sẽ trả thù giúp người bạn của mình.
Nguyên Chính Quân siết chặt lấy khẩu súng một lúc lâu sau đó hạ xuống. Thấy vậy người của đôi bên cũng nhìn nhau hạ súng xuống theo phản ứng của Nguyên Chính Quân. Anh cúi đầu đứng yên lặng, nhìn giống như anh đang đau buồn vì cái chết của người bạn xấu số. David thấy anh yếu lòng như vậy bèn cảm thấy thích thú, ông ta cười phá lên:
"Tình bạn chính là thứ dễ dàng đập nát nhất nhưng tôi phải mừng cho cậu vì đã có một người bạn như Hàn Triết."
Nguyên Chính Quân vẫn không ngẩng mặt lên, anh ngầm ra tín hiệu để thực hiện kế hoạch tiếp theo của mình.
Chỉ vài giây sau, đống người của David và Nghiêm Mặc Tường bỗng ngã rạp xuống đất mà không biết nguyên do. Từ trong góc nhà bỗng dưng xuất hiện một làn khói trắng, David và Nghiêm Mặc Tường nhanh chóng che mũi lại nhưng người của bọn chúng lại không kịp làm điều đó nên mới đồng loạt nằm bất động trên nền đất.
"Chết tiệt! Nguyên Chính Quân, cậu dám chơi trò thuốc mê sao?"
Lúc này Nguyên Chính Quân mới từ từ ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi anh dần trở nên nguy hiểm và đáng sợ hơn rất nhiều. Anh không bị khói thuốc mê làm ảnh hưởng vì đã chuẩn bị từ trước.
"Ngài David, đã đến lúc tôi đập nát cái mạng chó của ông rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.