Chương 52: Dalicat Đón Thêm Thành Viên Mới.
Huyền Yizi
23/10/2022
"Hạ… Hạ Nhu."
Trước sự tức giận của Nguyên Chính Quân, Mộc Tịch Nhiên đành phải làm theo ý anh. Cô lí nhí nói ra tên con gái mình cho anh biết, sau khi nghe cô trả lời anh mới dần dần buông tay khỏi người của cô. Dù sao thì những vết thương trên người cô cũng chưa khỏi hẳn, anh không muốn khiến cô đau đớn.
"Hạ Nhu? Một cái tên rất hay."
Nguyên Chính Quân lẩm bẩm tên con gái mình trong miệng rồi tự tấm tắc khen hay. Lúc này Mộc Tịch Nhiên cảm thấy rất sợ, ban nãy ánh mắt anh nhìn cô cứ giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, nó không còn như bốn năm trước, ánh mắt ấy đã chuyển từ yêu thương sang hận thù.
"Bây giờ con bé đang ở đâu?" Nguyên Chính Quân bỗng hỏi.
Mộc Tịch Nhiên tròn mắt nhìn anh, hai tay cô siết chặt lấy vạt áo vì sợ rằng Nguyên Chính Quân định làm gì Hạ Nhu. Cô lo sợ nói:
"Anh… sẽ không làm gì con bé chứ."
"Em đang nghĩ gì vậy? Nó là con gái tôi cơ mà. Bây giờ nó đang ở đâu, tôi muốn gặp con bé."
Thấy Nguyên Chính Quân có vẻ không có ý định làm hại đến Hạ Nhu vì thế Mộc Tịch Nhiên đã nói ra khu chung cư mà cô hiện đang sống.
"Chung cư Hi Vọng, số nhà 21."
Nguyên Chính Quân ghi nhớ địa chỉ đó vào đầu sau đó liền quay người rời đi nhưng còn chưa bước chân ra tới cửa thì anh đã đột ngột quay lại. Anh đi đến trước mặt Mộc Tịch Nhiên, đưa tay chạm lên má của cô rồi nói:
"Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương cho khỏi hẳn đi, đừng nghĩ đến chuyện nhờ Tần Lục giúp em trốn ra ngoài. Mà nếu như em có trốn được thì tôi cũng sẽ bắt em về, cho dù em có trốn kĩ thế nào tôi cũng sẽ tìm em cho bằng được."
Lời nói trước khi rời đi đó của Nguyên Chính Quân giống như một lời cảnh cáo Mộc Tịch Nhiên, anh nhốt cô trong nhà trị thương này vừa giúp cô chữa thương vừa ép cô ở bên cạnh mình. Nói gì thì nói, nếu đã gặp lại như thế này thì Mộc Tịch Nhiên sẽ không có chuyện trốn thoát được khỏi Nguyên Chính Quân lần nữa.
Sau khi Nguyên Chính Quân rời đi, Mộc Tịch Nhiên lại lững thững bước về phòng bệnh. Cô ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy bản thân mình bây giờ chẳng khác gì một con thú cưng bị nhốt trong lồng. Nhưng dù sao cô vẫn hi vọng Nguyên Chính Quân sẽ chăm sóc tốt cho Hạ Nhu, nó là con gái anh vì thế anh sẽ yêu thương nó thôi.
Jazlet lái xe đưa Nguyên Chính Quân đến chung cư Hi Vọng. Anh liếc mắt nhìn qua khu chung cư này một lượt rồi khẽ thở dài vì nó quá tầm thường, con gái anh không thể ở một nơi như thế này được. Nguyên Chính Quân đến trước cửa nhà của cô, anh bấm chuông cửa và hi vọng con gái mình đang ở trong đó.
Ting toong!
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Mộc Kiều Hạ cứ nghiễm nhiên mà mặc định đó là Mộc Tịch Nhiên vì thế đã chạy vụt ra mở cửa. Cô ấy chưa kịp nhìn thì đã lên tiếng:
"Tịch Nhiên em biến mất đi đâu mấy ngày qua vậy? Có biết chị và Hạ Nhu lo… lắng… cho em không?"
Vừa nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Nguyên Chính Quân, giọng nói của Mộc Kiều Hạ đã trở nên nặng nề. Cô ấy bất ngờ trước sự có mặt của anh, trong lòng dấy lên sự sợ hãi khiến miệng không thể phát thành lời. Nguyên Chính Quân không để ý đến Mộc Kiều Hạ, anh tự nhiên bước vào trong nhà để tìm con gái.
Lúc đó Hạ Nhu đang ở trong phòng, con bé nghe thấy tiếng chuông bèn vui vẻ chạy ra.
"Mẹ cháu về rồi hả bác?"
Tiểu Hạ Nhu ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình, con bé dường như đã nhận ra anh. Nguyên Chính Quân bước đến trước mặt Hạ Nhu, anh ngồi xuống kéo con bé lại gần mình. Anh muốn ngắm nhìn gương mặt của con gái, quả thực rất xinh xắn giống Mộc Tịch Nhiên hồi nhỏ.
Mộc Kiều Hạ đứng một bên mà vẫn không hết đau tim, Nguyên Chính Quân đã phát hiện ra con gái mình không chỉ thế còn tìm đến tận đây. Cô ấy vì quá lo lắng nên đã nhanh chóng gọi điện cho Tịch Nhiên nhưng tiếc là cô không bắt máy.
Lúc này Tiểu Hạ Nhu liền chạy vào lấy bức ảnh của ba mình ra xem. Con bé ban đầu có chút nghi ngờ nhưng về sau lại mếu máo ôm lấy cổ của Nguyên Chính Quân.
"Đúng là ba rồi, sao ba bây giờ mới đến thăm Tiểu Nhu?"
Thấy con gái vui mừng trước sự xuất hiện của mình, Nguyên Chính Quân liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Anh giang tay ôm lấy con bé, nhẹ nhàng an ủi:
"Ba xin lỗi vì bây giờ mới có thể gặp con."
Cảm giác được làm ba quả thực rất khác biệt, nó mang đến cho anh một niềm vui không từ nào có thể diễn tả được. Hạ Nhu nhìn chằm chằm vào Nguyên Chính Quân, con bé khẽ chạm lên má của anh rồi nói:
"Ba ngoài này còn đẹp hơn cả trong bức ảnh mẹ đưa."
Tiểu Hạ Nhu vừa nói vừa đưa bức ảnh trên tay cho Nguyên Chính Quân. Anh khá bất ngờ vì Mộc Tịch Nhiên lại giữ ảnh của anh, đó là bức ảnh bốn năm trước có lẽ cô đã cắt nó ra từ một quyển tạp chí hay tờ quảng cáo nào đó.
"Con gái, con có muốn đến nhà của ba không?" Nguyên Chính Quân khẽ hỏi.
Mặc dù rất muốn đi nhưng Hạ Nhu vẫn còn phải đợi mẹ nó trở về, con bé buồn rầu đáp:
"Tại vì mẹ chưa về nên con phải đợi mẹ."
"Yên tâm, mẹ con đang ở với ba, mẹ cũng đang rất nhớ con đấy."
"Có thật không ạ?"
"Đương nhiên là thật rồi."
Lúc này Mộc Kiều Hạ mới phát hiện ra mọi chuyện, thì ra Mộc Tịch Nhiên đã bị Nguyên Chính Quân tóm được rồi. Mộc Kiều Hạ lấy hết dũng khí đi đến trước mặt Nguyên Chính Quân, hỏi anh:
"Ông chủ Nguyên, anh không làm gì quá đáng với Tịch Nhiên đó chứ?"
Nguyên Chính Quân bế Hạ Nhu trên tay, anh đối mặt với Mộc Kiều Hạ rồi nói:
"Ý cô là sao? Mộc Tịch Nhiên vẫn đang rất tốt, cô không cần nghĩ nhiều."
"Có thật là em ấy không sao không? Sao tôi có thể tin một người đã từng hành hạ nó được chứ?"
Ánh mắt của Nguyên Chính Quân dần trở lên sắc lạnh, nhìn vào ánh mắt ấy Mộc Kiều Hạ có chút sợ sệt nhưng cô ấy vẫn tỏ ra không sợ gì hết.
"Tôi đã từng hành hạ cô ấy sao? Khi nào thế? Sao tôi lại không nhớ nhỉ?"
"Phải rồi, sao anh nhớ được chứ. Sau lần đó, Hạ Nhu mới có mặt trên đời này đấy, đáng lẽ ra anh phải ghi nhớ khi đó mình đã làm gì em ấy chứ không phải quên đi rồi coi như không có chuyện gì xảy ra cả."
Chứng kiến Nguyên Chính Quân và Mộc Kiều Hạ cãi nhau nét mặt của Hạ Nhu liền tỏ ra không vui. Nguyên Chính Quân biết điều đó vì thế anh liền đưa con bé cho Jazlet để anh ta bế ra ngoài. Lúc này chỉ còn lại hai người, Nguyên Chính Quân liền đưa thẳng tay bóp lấy cổ của Mộc Kiều Hạ.
"Cô nói đủ chưa? So với những gì cô ấy gây ra cho tôi thì chỉ bằng đó sự trừng phạt vẫn chưa đủ."
Mộc Kiều Hạ khó thở nhìn anh, tay cô ấy bám chặt lấy tay anh không ngừng cào cấu.
"Không… phải bây giờ, anh… anh đã… giàu có hơn trước rồi sao?" Mộc Kiều Hạ khó nhọc nói ra từng chữ.
"Đúng là tôi đã giàu có hơn trước nhưng tất cả điều đó là do tôi tự tay gây dựng lại. Mộc Tịch Nhiên không chỉ lấy đi sự nghiệp của tôi mà cô ấy còn lấy đi cả sự tin tưởng và tình yêu của tôi nữa. Cô ấy tưởng sinh cho tôi một đứa con thì mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Làm gì dễ dàng như vậy!"
"Nguyên Chính Quân, anh… anh… thật ác độc!"
Mộc Kiều Hạ liếc mắt lườm Nguyên Chính Quân, dù đang bị anh siết chặt lấy cổ nhưng vẫn cố chửi rủa anh. Nguyên Chính Quân mỉm cười kéo Mộc Kiều Hạ lại gần, anh cảnh cáo cô ấy:
"Tôi còn chưa xử lý cô vì đã giúp Mộc Tịch Nhiên trốn tôi bốn năm đâu, đừng có chọc tức tôi nếu không… tôi sẽ lấy đi cái mạng của cô đấy."
"Á…"
Nguyên Chính Quân hất Mộc Kiều Hạ ngã xuống đất sau đó rời khỏi căn nhà này. Anh lập tức đưa Hạ Nhu trở về Dalicat để con bé được hưởng một cuộc sống tốt nhất khi là con gái của Nguyên Chính Quân.
Biệt thự Dalicat.
Từ trước tới nay Tiểu Hạ Nhu chưa từng thấy một căn nhà nào to như Dalicat. Con bé vô cùng thích thú khi được ba đưa tới đây, vậy là từ nay nó sẽ sống ở đây như một vị tiểu thư quyền lực. Nguyên Chính Quân bế Hạ Nhu vào trong nhà, lúc này mọi người ở trong đều có mặt đông đủ. Thấy mọi người đông đủ như vậy, Nguyên Chính Quân liền nói thẳng với họ:
"Từ nay Dalicat có thêm một thành viên mới. Con bé tên là Hạ Nhu, là con gái của tôi."
Tiểu Hạ Nhu mỉm cười vẫy tay chào mọi người:
"Con chào cô chú, con tên là Mộc Hạ Nhu."
Lúc này Nguyên Chính Quang đang ngồi ăn hoa quả trên ghế sofa liền há hốc mồm kinh ngạc. Bốn năm qua nhưng cậu ta cũng chẳng trưởng thành lên được tí nào cả. Nguyên Chính Quang vội vã chạy đến trước mặt anh trai, lắp bắp hỏi:
"Chờ… chờ đã. Con bé nói mình là họ Mộc, chẳng lẽ… là con gái của Mộc Tịch Nhiên sao?"
Nguyên Chính Quân khẽ gật đầu sau đó quay sang nói với Hạ Nhu:
"Tiểu Nhu, bây giờ con sẽ mang họ Nguyên, tên con là Nguyên Hạ Nhu hiểu không?"
"Vâng ạ."
Trước sự kinh ngạc của những người trong nhà Nguyên Chính Quân lại chẳng để tâm tới. Phần giới thiệu và làm quen đã xong rồi, từ giờ Hạ Nhu sẽ sống ở đây với tư cách là con gái của Nguyên Chính Quân. Anh bế Hạ Nhu lên tầng sau đó nói với Sở Mạc:
"Sở quản gia, mau chuẩn bị một căn phòng cho tiểu thư, mua tất cả những đồ chơi mà con bé thích về đây."
Thấy Nguyên Chính Quân nói vậy, Hạ Nhu bỗng tươi cười:
"Yeah, ba là số một."
Không khí trong Dalicat vẫn còn chưa thoát khỏi sự ngượng nghịu, mọi người liếc mắt nhìn nhau rồi lại lặng lẽ đi làm việc của mình. Hạ Tử Linh bực tức trước sự trở về của Mộc Tịch Nhiên, cô ấy giậm chân cau có:
"Đã đi bốn năm rồi thì quay trở về làm gì nữa? Lại còn mang theo một đứa con gái, đúng là đáng ghét."
Hạ Tử Linh lẩm bẩm chửi rủa Mộc Tịch Nhiên và con gái của cô rồi chạy về phòng đóng cửa lại. Trong khi đó, cô nhân tình mà Nguyên Chính Quân đưa về liền tỏ ra ghen tị, cô ta vẫn chưa chịu rời đi mặc dù đã bị Nguyên Chính Quân đuổi thẳng thừng.
Tối hôm đó sau khi Hạ Nhu đã đi ngủ, ả nhân tình tên là Ngọc Miên liền tìm đến phòng ngủ của Nguyên Chính Quân. Cô ta mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, xẻ ngực một cách táo bạo, phần bên dưới thì ngắn cũn cỡn nếu cố nhướn lên thì có thể thấy cả quần trong.
"Ông chủ Nguyên…" cô gái Ngọc Miên đó đẩy cửa bước vào, gọi tên anh bằng giọng điệu nũng nịu.
Nguyên Chính Quân chưa kịp phản ứng lại thì cô ta đã nhảy đến ngồi vào lòng anh. Cô ta bám lấy cổ anh, gương mặt tỏ vẻ giận dỗi:
"Sao tự nhiên anh lại đưa một đứa bé về rồi nói đó là con gái mình thế? Anh muốn có con sao? Hay là… để em sinh con cho anh nhé?"
Ngọc Miên thì thầm vào tai của Nguyên Chính Quân những lời ngon ngọt đầy quyến rũ. Nguyên Chính Quân lạnh lùng nhìn cô ta, anh đưa tay sờ lên đường cong cơ thể của cô ta từ dưới lên rồi dừng lại ở cằm.
"Ư…"
Ngọc Miên mê mẩn nhìn anh, cứ tưởng anh sẽ làm gì đó khiến cô ta thích thú nhưng Nguyên Chính Quân lại siết chặt lấy hai bên má của Ngọc Miên, gằn giọng nói:
"Cô muốn sinh con cho tôi? Cô làm gì có tư cách đó. Người phụ nữ duy nhất có thể sinh con cho Nguyên Chính Quân trên đời này chỉ có mình Mộc Tịch Nhiên."
Trước sự tức giận của Nguyên Chính Quân, Mộc Tịch Nhiên đành phải làm theo ý anh. Cô lí nhí nói ra tên con gái mình cho anh biết, sau khi nghe cô trả lời anh mới dần dần buông tay khỏi người của cô. Dù sao thì những vết thương trên người cô cũng chưa khỏi hẳn, anh không muốn khiến cô đau đớn.
"Hạ Nhu? Một cái tên rất hay."
Nguyên Chính Quân lẩm bẩm tên con gái mình trong miệng rồi tự tấm tắc khen hay. Lúc này Mộc Tịch Nhiên cảm thấy rất sợ, ban nãy ánh mắt anh nhìn cô cứ giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, nó không còn như bốn năm trước, ánh mắt ấy đã chuyển từ yêu thương sang hận thù.
"Bây giờ con bé đang ở đâu?" Nguyên Chính Quân bỗng hỏi.
Mộc Tịch Nhiên tròn mắt nhìn anh, hai tay cô siết chặt lấy vạt áo vì sợ rằng Nguyên Chính Quân định làm gì Hạ Nhu. Cô lo sợ nói:
"Anh… sẽ không làm gì con bé chứ."
"Em đang nghĩ gì vậy? Nó là con gái tôi cơ mà. Bây giờ nó đang ở đâu, tôi muốn gặp con bé."
Thấy Nguyên Chính Quân có vẻ không có ý định làm hại đến Hạ Nhu vì thế Mộc Tịch Nhiên đã nói ra khu chung cư mà cô hiện đang sống.
"Chung cư Hi Vọng, số nhà 21."
Nguyên Chính Quân ghi nhớ địa chỉ đó vào đầu sau đó liền quay người rời đi nhưng còn chưa bước chân ra tới cửa thì anh đã đột ngột quay lại. Anh đi đến trước mặt Mộc Tịch Nhiên, đưa tay chạm lên má của cô rồi nói:
"Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương cho khỏi hẳn đi, đừng nghĩ đến chuyện nhờ Tần Lục giúp em trốn ra ngoài. Mà nếu như em có trốn được thì tôi cũng sẽ bắt em về, cho dù em có trốn kĩ thế nào tôi cũng sẽ tìm em cho bằng được."
Lời nói trước khi rời đi đó của Nguyên Chính Quân giống như một lời cảnh cáo Mộc Tịch Nhiên, anh nhốt cô trong nhà trị thương này vừa giúp cô chữa thương vừa ép cô ở bên cạnh mình. Nói gì thì nói, nếu đã gặp lại như thế này thì Mộc Tịch Nhiên sẽ không có chuyện trốn thoát được khỏi Nguyên Chính Quân lần nữa.
Sau khi Nguyên Chính Quân rời đi, Mộc Tịch Nhiên lại lững thững bước về phòng bệnh. Cô ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy bản thân mình bây giờ chẳng khác gì một con thú cưng bị nhốt trong lồng. Nhưng dù sao cô vẫn hi vọng Nguyên Chính Quân sẽ chăm sóc tốt cho Hạ Nhu, nó là con gái anh vì thế anh sẽ yêu thương nó thôi.
Jazlet lái xe đưa Nguyên Chính Quân đến chung cư Hi Vọng. Anh liếc mắt nhìn qua khu chung cư này một lượt rồi khẽ thở dài vì nó quá tầm thường, con gái anh không thể ở một nơi như thế này được. Nguyên Chính Quân đến trước cửa nhà của cô, anh bấm chuông cửa và hi vọng con gái mình đang ở trong đó.
Ting toong!
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Mộc Kiều Hạ cứ nghiễm nhiên mà mặc định đó là Mộc Tịch Nhiên vì thế đã chạy vụt ra mở cửa. Cô ấy chưa kịp nhìn thì đã lên tiếng:
"Tịch Nhiên em biến mất đi đâu mấy ngày qua vậy? Có biết chị và Hạ Nhu lo… lắng… cho em không?"
Vừa nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Nguyên Chính Quân, giọng nói của Mộc Kiều Hạ đã trở nên nặng nề. Cô ấy bất ngờ trước sự có mặt của anh, trong lòng dấy lên sự sợ hãi khiến miệng không thể phát thành lời. Nguyên Chính Quân không để ý đến Mộc Kiều Hạ, anh tự nhiên bước vào trong nhà để tìm con gái.
Lúc đó Hạ Nhu đang ở trong phòng, con bé nghe thấy tiếng chuông bèn vui vẻ chạy ra.
"Mẹ cháu về rồi hả bác?"
Tiểu Hạ Nhu ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình, con bé dường như đã nhận ra anh. Nguyên Chính Quân bước đến trước mặt Hạ Nhu, anh ngồi xuống kéo con bé lại gần mình. Anh muốn ngắm nhìn gương mặt của con gái, quả thực rất xinh xắn giống Mộc Tịch Nhiên hồi nhỏ.
Mộc Kiều Hạ đứng một bên mà vẫn không hết đau tim, Nguyên Chính Quân đã phát hiện ra con gái mình không chỉ thế còn tìm đến tận đây. Cô ấy vì quá lo lắng nên đã nhanh chóng gọi điện cho Tịch Nhiên nhưng tiếc là cô không bắt máy.
Lúc này Tiểu Hạ Nhu liền chạy vào lấy bức ảnh của ba mình ra xem. Con bé ban đầu có chút nghi ngờ nhưng về sau lại mếu máo ôm lấy cổ của Nguyên Chính Quân.
"Đúng là ba rồi, sao ba bây giờ mới đến thăm Tiểu Nhu?"
Thấy con gái vui mừng trước sự xuất hiện của mình, Nguyên Chính Quân liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Anh giang tay ôm lấy con bé, nhẹ nhàng an ủi:
"Ba xin lỗi vì bây giờ mới có thể gặp con."
Cảm giác được làm ba quả thực rất khác biệt, nó mang đến cho anh một niềm vui không từ nào có thể diễn tả được. Hạ Nhu nhìn chằm chằm vào Nguyên Chính Quân, con bé khẽ chạm lên má của anh rồi nói:
"Ba ngoài này còn đẹp hơn cả trong bức ảnh mẹ đưa."
Tiểu Hạ Nhu vừa nói vừa đưa bức ảnh trên tay cho Nguyên Chính Quân. Anh khá bất ngờ vì Mộc Tịch Nhiên lại giữ ảnh của anh, đó là bức ảnh bốn năm trước có lẽ cô đã cắt nó ra từ một quyển tạp chí hay tờ quảng cáo nào đó.
"Con gái, con có muốn đến nhà của ba không?" Nguyên Chính Quân khẽ hỏi.
Mặc dù rất muốn đi nhưng Hạ Nhu vẫn còn phải đợi mẹ nó trở về, con bé buồn rầu đáp:
"Tại vì mẹ chưa về nên con phải đợi mẹ."
"Yên tâm, mẹ con đang ở với ba, mẹ cũng đang rất nhớ con đấy."
"Có thật không ạ?"
"Đương nhiên là thật rồi."
Lúc này Mộc Kiều Hạ mới phát hiện ra mọi chuyện, thì ra Mộc Tịch Nhiên đã bị Nguyên Chính Quân tóm được rồi. Mộc Kiều Hạ lấy hết dũng khí đi đến trước mặt Nguyên Chính Quân, hỏi anh:
"Ông chủ Nguyên, anh không làm gì quá đáng với Tịch Nhiên đó chứ?"
Nguyên Chính Quân bế Hạ Nhu trên tay, anh đối mặt với Mộc Kiều Hạ rồi nói:
"Ý cô là sao? Mộc Tịch Nhiên vẫn đang rất tốt, cô không cần nghĩ nhiều."
"Có thật là em ấy không sao không? Sao tôi có thể tin một người đã từng hành hạ nó được chứ?"
Ánh mắt của Nguyên Chính Quân dần trở lên sắc lạnh, nhìn vào ánh mắt ấy Mộc Kiều Hạ có chút sợ sệt nhưng cô ấy vẫn tỏ ra không sợ gì hết.
"Tôi đã từng hành hạ cô ấy sao? Khi nào thế? Sao tôi lại không nhớ nhỉ?"
"Phải rồi, sao anh nhớ được chứ. Sau lần đó, Hạ Nhu mới có mặt trên đời này đấy, đáng lẽ ra anh phải ghi nhớ khi đó mình đã làm gì em ấy chứ không phải quên đi rồi coi như không có chuyện gì xảy ra cả."
Chứng kiến Nguyên Chính Quân và Mộc Kiều Hạ cãi nhau nét mặt của Hạ Nhu liền tỏ ra không vui. Nguyên Chính Quân biết điều đó vì thế anh liền đưa con bé cho Jazlet để anh ta bế ra ngoài. Lúc này chỉ còn lại hai người, Nguyên Chính Quân liền đưa thẳng tay bóp lấy cổ của Mộc Kiều Hạ.
"Cô nói đủ chưa? So với những gì cô ấy gây ra cho tôi thì chỉ bằng đó sự trừng phạt vẫn chưa đủ."
Mộc Kiều Hạ khó thở nhìn anh, tay cô ấy bám chặt lấy tay anh không ngừng cào cấu.
"Không… phải bây giờ, anh… anh đã… giàu có hơn trước rồi sao?" Mộc Kiều Hạ khó nhọc nói ra từng chữ.
"Đúng là tôi đã giàu có hơn trước nhưng tất cả điều đó là do tôi tự tay gây dựng lại. Mộc Tịch Nhiên không chỉ lấy đi sự nghiệp của tôi mà cô ấy còn lấy đi cả sự tin tưởng và tình yêu của tôi nữa. Cô ấy tưởng sinh cho tôi một đứa con thì mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Làm gì dễ dàng như vậy!"
"Nguyên Chính Quân, anh… anh… thật ác độc!"
Mộc Kiều Hạ liếc mắt lườm Nguyên Chính Quân, dù đang bị anh siết chặt lấy cổ nhưng vẫn cố chửi rủa anh. Nguyên Chính Quân mỉm cười kéo Mộc Kiều Hạ lại gần, anh cảnh cáo cô ấy:
"Tôi còn chưa xử lý cô vì đã giúp Mộc Tịch Nhiên trốn tôi bốn năm đâu, đừng có chọc tức tôi nếu không… tôi sẽ lấy đi cái mạng của cô đấy."
"Á…"
Nguyên Chính Quân hất Mộc Kiều Hạ ngã xuống đất sau đó rời khỏi căn nhà này. Anh lập tức đưa Hạ Nhu trở về Dalicat để con bé được hưởng một cuộc sống tốt nhất khi là con gái của Nguyên Chính Quân.
Biệt thự Dalicat.
Từ trước tới nay Tiểu Hạ Nhu chưa từng thấy một căn nhà nào to như Dalicat. Con bé vô cùng thích thú khi được ba đưa tới đây, vậy là từ nay nó sẽ sống ở đây như một vị tiểu thư quyền lực. Nguyên Chính Quân bế Hạ Nhu vào trong nhà, lúc này mọi người ở trong đều có mặt đông đủ. Thấy mọi người đông đủ như vậy, Nguyên Chính Quân liền nói thẳng với họ:
"Từ nay Dalicat có thêm một thành viên mới. Con bé tên là Hạ Nhu, là con gái của tôi."
Tiểu Hạ Nhu mỉm cười vẫy tay chào mọi người:
"Con chào cô chú, con tên là Mộc Hạ Nhu."
Lúc này Nguyên Chính Quang đang ngồi ăn hoa quả trên ghế sofa liền há hốc mồm kinh ngạc. Bốn năm qua nhưng cậu ta cũng chẳng trưởng thành lên được tí nào cả. Nguyên Chính Quang vội vã chạy đến trước mặt anh trai, lắp bắp hỏi:
"Chờ… chờ đã. Con bé nói mình là họ Mộc, chẳng lẽ… là con gái của Mộc Tịch Nhiên sao?"
Nguyên Chính Quân khẽ gật đầu sau đó quay sang nói với Hạ Nhu:
"Tiểu Nhu, bây giờ con sẽ mang họ Nguyên, tên con là Nguyên Hạ Nhu hiểu không?"
"Vâng ạ."
Trước sự kinh ngạc của những người trong nhà Nguyên Chính Quân lại chẳng để tâm tới. Phần giới thiệu và làm quen đã xong rồi, từ giờ Hạ Nhu sẽ sống ở đây với tư cách là con gái của Nguyên Chính Quân. Anh bế Hạ Nhu lên tầng sau đó nói với Sở Mạc:
"Sở quản gia, mau chuẩn bị một căn phòng cho tiểu thư, mua tất cả những đồ chơi mà con bé thích về đây."
Thấy Nguyên Chính Quân nói vậy, Hạ Nhu bỗng tươi cười:
"Yeah, ba là số một."
Không khí trong Dalicat vẫn còn chưa thoát khỏi sự ngượng nghịu, mọi người liếc mắt nhìn nhau rồi lại lặng lẽ đi làm việc của mình. Hạ Tử Linh bực tức trước sự trở về của Mộc Tịch Nhiên, cô ấy giậm chân cau có:
"Đã đi bốn năm rồi thì quay trở về làm gì nữa? Lại còn mang theo một đứa con gái, đúng là đáng ghét."
Hạ Tử Linh lẩm bẩm chửi rủa Mộc Tịch Nhiên và con gái của cô rồi chạy về phòng đóng cửa lại. Trong khi đó, cô nhân tình mà Nguyên Chính Quân đưa về liền tỏ ra ghen tị, cô ta vẫn chưa chịu rời đi mặc dù đã bị Nguyên Chính Quân đuổi thẳng thừng.
Tối hôm đó sau khi Hạ Nhu đã đi ngủ, ả nhân tình tên là Ngọc Miên liền tìm đến phòng ngủ của Nguyên Chính Quân. Cô ta mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, xẻ ngực một cách táo bạo, phần bên dưới thì ngắn cũn cỡn nếu cố nhướn lên thì có thể thấy cả quần trong.
"Ông chủ Nguyên…" cô gái Ngọc Miên đó đẩy cửa bước vào, gọi tên anh bằng giọng điệu nũng nịu.
Nguyên Chính Quân chưa kịp phản ứng lại thì cô ta đã nhảy đến ngồi vào lòng anh. Cô ta bám lấy cổ anh, gương mặt tỏ vẻ giận dỗi:
"Sao tự nhiên anh lại đưa một đứa bé về rồi nói đó là con gái mình thế? Anh muốn có con sao? Hay là… để em sinh con cho anh nhé?"
Ngọc Miên thì thầm vào tai của Nguyên Chính Quân những lời ngon ngọt đầy quyến rũ. Nguyên Chính Quân lạnh lùng nhìn cô ta, anh đưa tay sờ lên đường cong cơ thể của cô ta từ dưới lên rồi dừng lại ở cằm.
"Ư…"
Ngọc Miên mê mẩn nhìn anh, cứ tưởng anh sẽ làm gì đó khiến cô ta thích thú nhưng Nguyên Chính Quân lại siết chặt lấy hai bên má của Ngọc Miên, gằn giọng nói:
"Cô muốn sinh con cho tôi? Cô làm gì có tư cách đó. Người phụ nữ duy nhất có thể sinh con cho Nguyên Chính Quân trên đời này chỉ có mình Mộc Tịch Nhiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.