Chương 1: Đêm Bất Ổn Trong Khách Sạn
Huyền Yizi
10/08/2022
"Ưm… Lâm thiếu, chúng ta tới nơi rồi."
Chiếc taxi ở trước cửa khách sạn 5 sao vừa rời đi, hai người bước xuống xe là một nam và một nữ. Vị thiếu gia điển trai với những bước đi không vững, phải dựa vào cô gái xinh đẹp bên cạnh vì say rượu chính là con trai độc nhất của ông trùm đá quý có tiếng ở Địa Hải - Lâm Thiếu Phong. Anh ta nổi tiếng với vẻ đẹp trai sát gái nhưng lại không có tài cán gì ngoài việc ăn chơi và gây chuyện. Cô gái đi cùng anh ta hôm nay là một vũ nữ làm việc trong quán bar, Lâm Thiếu Phong gặp cô ta mới chỉ vài tiếng trước nhưng sau đó họ đã dẫn nhau tới khách sạn.
Cô gái kia khó nhọc dìu Lâm Thiếu Phong vào trong khách sạn, tiếng giày cao gót của cô ta "lộc cộc" tiến gần đến khu tiếp tân.
"Chúng tôi muốn thuê phòng."
"Của quý khách đây ạ."
Ngay sau khi thẻ phòng được chìa ra, Lâm Thiếu Phong đã giật lấy nó từ tay tiếp tân. Anh ta loạng choạng rút tiền trong ví đặt lên bàn sau đó nắm tay cô gái kia chạy lên trên. Có vẻ như Lâm Thiếu Phong không nhịn được nữa, núi lửa sắp phun trào tới nơi rồi.
"Ư… Lâm thiếu chờ một chút…"
Còn chưa kịp mở cửa bước vào phòng, Lâm Thiếu Phong đã túm lấy tóc của cô vũ nữ, điên cuồng hôn lấy hôn để.
"Sao anh lại nóng vội thế chứ? A…"
Anh ta vừa hôn vừa sờ soạng cởi váy của cô gái kia, gấp gáp đến nỗi cô ta không kịp thở đã phải đón nhận từng đợt tấn công dồn dập của Lâm Thiếu Phong.
Cạch!
Cánh cửa phòng vừa mở ra, Lâm Thiếu Phong đã lập tức lôi người phụ nữ đó vào trong, đẩy cô ta ngã xuống mặt giường. Lâm Thiếu Phong mặt đỏ bừng, ánh mắt mê đắm bao trùm toàn bộ thân thể tuyệt mĩ của người phụ nữ trước mắt với dục vọng bùng cháy. Anh ta gấp gáp trèo lên giường, đè lên người phụ nữ kia, vừa xé áo vừa hôn ngấu nghiến.
Trong khi đó, ở dưới sảnh khách sạn.
Sau khi Lâm Thiếu Phong và bạn tình lên phòng được vài phút, trước cửa khách sạn bỗng xuất hiện một chiếc xe ô tô đen đắt tiền hút mắt.
Người bước xuống đầu tiên là một phụ nữ có dáng vẻ nhỏ nhắn, dù ăn mặc khá kín đáo nhưng bộ đồ bó sát ấy cũng tôn lên được vóc dáng hoàn hảo mà bao người mơ ước. Cô gái đó bước vào cửa khách sạn với chiếc mũ lưỡi trai che đi nửa mặt, chỉ nhìn rõ đôi môi trái tim màu đỏ nhạt và chiếc cằm vline thanh thoát. Theo sau cô có ba người đàn ông, tất cả bọn họ đều mặc đồ đen, hành tung cũng kì lạ khiến người khác phải chú ý đến.
"Ban nãy có một người đàn ông trong bức hình này đi cùng một cô gái đã bước vào đây, bây giờ hai người họ đang ở phòng nào?"
Giọng nói của cô gái ấy cất lên nghe có chút tà mị, trên tay còn có bức hình không ai khác chính là Lâm Thiếu Phong. Nữ nhân viên kia nhận ra người trong hình nhưng liền gượng cười, xua tay:
"Xin lỗi cô nhưng chúng tôi không thể tự tiện tiết lộ nếu không có sự cho phép của khách hàng."
Cô gái đội mũ bỗng mỉm cười, lúc này gương mặt đằng sau chiếc mũ cũng dần lộ diện. Ánh mắt của cô không hề thanh thoát như khuôn mặt, nó còn sắc bén hơn cả dao. Cô ấy sở hữu một đôi mắt đặc biệt, là đôi mắt có thể thể hiện rõ cảm xúc và tâm trạng của thân chủ. Nhìn vào đôi mắt ấy, nữ nhân viên tiếp tân khẽ rùng mình nhưng còn chưa kịp sợ hãi thì một khẩu súng từ đâu ra đã dí thẳng vào cằm cô nhân viên, khiến cô ấy hoảng loạn, run lên cầm cập.
"Nếu cô dám cản việc của tôi thì khẩu súng này sẽ…"
"Là phòng 108!" cô nhân viên vì sợ quá nên đã hét toáng lên.
Sau khi biết số phòng, cô gái kia ra hiệu cho ba người đàn ông lên trước, còn mình từ từ cất súng đi rồi theo sau. Thực ra cô gái đáng sợ đó tên Mộc Tịch Nhiên, là vệ sĩ riêng của Lâm Thiếu Phong nhưng do Lâm lão gia cử đi giám sát con trai tránh làm điều mất mặt. Mộc Tịch Nhiên sống ở nhà họ Lâm từ nhỏ, được đào tạo như một vệ sĩ thực thụ để giúp việc cho Lâm lão gia và đó cũng là cách cô trả ơn huệ cho ông ấy vì đã cưu mang mình.
Mộc Tịch Nhiên đi lên tầng trên, ba người đàn ông ban nãy vừa thấy cô đã đứng giãn ra để nhường đường. Đứng trước cửa phòng 108, Mộc Tịch Nhiên nghiêng đầu thở dài, cô đang suy nghĩ nên thẳng thừng xông vào hay đợi người bên trong ra mở cửa.
"Chị Mộc, chúng ta có nên mở cửa vào trong luôn không?" Một trong số ba người đàn ông bỗng lên tiếng.
Mộc Tịch Nhiên giơ ngón trỏ lên lắc lắc, cô đứng tựa lưng vào cánh cửa, thong thả rút điện thoại trong túi quần ra và ấn gọi điện cho ai đó.
Một giây sau, tiếng chuông điện thoại bỗng kêu vang khắp căn phòng 108.
Lâm Thiếu Phong đang lăn lộn cùng bạn tình ở trên giường, đúng đoạn cao trào nhất thì bị tiếng chuông điện thoại làm phiền. Anh ta định mặc kệ nhưng vì quá nhức đầu nên đã dừng lại một lúc. Sau khi nhìn tên người gọi đến là Mộc Tịch Nhiên, Lâm Thiếu Phong đã vội tắt máy.
Người phụ nữ không mặc quần áo nằm trên giường vừa thở dốc vừa ngước mắt hỏi Lâm Thiếu Phong:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
2. Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại
3. Một Ngàn Năm Về Sau
4. Alpha Vị Hoa Hồng
=====================================
"Lâm thiếu, là ai gọi thế?"
Lâm Thiếu Phong lắc đầu, anh ta lại tiếp tục trèo lên giường để thỏa mãn nốt nhu cầu của bản thân.
"Không có gì, chỉ là cuộc gọi rác."
Vì Lâm Thiếu Phong không nghe điện thoại của Mộc Tịch Nhiên nên không còn cách nào khác ngoài việc phá cửa mà xông vào. Mộc Tịch Nhiên cất điện thoại vào trong túi, khoanh tay lùi ra phía sau, cô giơ một chân lên cao, chọn góc độ hợp lý rồi dùng lực đạp thật mạnh.
Rầm!
Nghe thấy tiếng đạp cửa, Lâm Thiếu Phong liền giật mình quay đầu ra nhìn. Anh ta tức giận quát lớn:
"Là kẻ nào dám làm phiền Lâm Thiếu Phong này hả?"
Đáp lại Lâm Thiếu Phong chỉ có tiếng đập cửa rầm rầm càng lúc càng lớn. Cứ tình hình này, cánh cửa sẽ không chịu được mà bật tung ra mất.
Rầm! Rầm! Rầm!
Rõ ràng có người đang đập cửa khách sạn vậy mà nhân viên lại đi đâu hết. Lâm Thiếu Phong bắt đầu cảm thấy lo sợ, anh ta rời khỏi giường chạy tới cầm điện thoại bàn để gọi quản lý lên.
"Alo, quản lý, phòng 108 đang có kẻ phá hoại tài sản."
Tút… tút… tút…
"Alo? Alo?"
Lâm Thiếu Phong gọi điện nhưng đầu dây bên kia không có ai trả lời. Anh ta tức giận ném điện thoại xuống đất và bắt đầu chửi thề.
"Chết tiệt!"
Người phụ nữ nằm trên giường cũng bắt đầu hoàng sợ, cô ta định vơ lấy điện thoại di động gọi điện cho ai đó thì đột nhiên cánh cửa phòng mở tung ra.
Rầm!
Mộc Tịch Nhiên ở bên ngoài cùng ba người đàn ông mặc đồ đen từ từ bước vào. Lâm Thiếu Phong nhận ra cô ngay lập tức nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị hai người đàn ông đi theo giữ lấy.
"Mộc Tịch Nhiên, thì ra là cô. Sao cô dám phá cửa xông vào đây chứ hả, đồ chết tiệt?"
Lâm Thiếu Phong gằn giọng chửi rủa Mộc Tịch Nhiên nhưng cô không quan tâm, điều cô quan tâm chính là cô gái đang nằm trên giường. Nhìn thấy Tịch Nhiên đang bước đến, cô ta vội vã muốn nói gì đó với người ở đầu dây bên kia nhưng chưa kịp cất lời thì điện thoại đã bị ném vỡ tan tành dưới sàn nhà.
"Mộc Tịch Nhiên, cô có nghe bổn thiếu gia nói gì không? Sao cô dám ngó lơ lời của tôi?"
Lâm Thiếu Phong vẫn không chịu dừng lại, anh ta vùng vẫy loạn xạ, việc hệ trọng bị Mộc Tịch Nhiên phá hỏng giữa chừng như vậy hắn không tức giận mới lạ.
Nhưng Mộc Tịch Nhiên vẫn không để ý, cô chú tâm quan sát xung quanh căn phòng, chỉ cần vài giây đã phát hiện ra thiết bị quay lén. Cô thong thả bước đến gần chậu hoa, lấy thiết bị quay lén vẫn đang hoạt động đi đến trước mặt Lâm Thiếu Phong.
"Lâm thiếu, lần sau anh chơi đùa xin hãy chú ý một chút, đừng để lão gia phải mất mặt vì anh."
"Thiết bị quay lén? Con khốn chết tiệt!"
Lâm Thiếu Phong tức giận nhìn chiếc camera trên tay Mộc Tịch Nhiên sau đó lớn tiếng chửi rủa cô gái đang ngồi trên giường.
"Mau đưa Lâm thiếu ra ngoài xe đi."
"Vâng."
Ngay lập tức, Lâm Thiếu Phong bị đưa ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn Mộc Tịch Nhiên và người phụ nữ không mặc quần áo ngồi trên giường. Cô ta đang run lên cầm cập nhưng vẫn cố tìm cách thoát khỏi nơi này. Nhân lúc Mộc Tịch Nhiên quay người đi, cô ta ôm quần áo định tẩu thoát nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị Mộc Tịch Nhiên túm tóc giật ngược lại.
"Á…"
Cả quần áo trên người cô ta đã rơi xuống, cơ thể trần truồng phơi bày trước mắt Mộc Tịch Nhiên. Cô gằn giọng hỏi cô ta:
"Có phải Trương Diện sai cô làm chuyện này không?"
"Không… tôi không biết gì cả…"
Mộc Tịch Nhiên từ từ rút khẩu súng trong người ra, cô kề họng súng lạnh ngắt lên ngực cô ta, mỉm cười:
"Có vẻ như cô thích súng hơn là những lời đe dọa nhỉ?"
Người phụ nữ đó toát mồ hôi, run rẩy nhìn khẩu súng đang mơn trớn trên cơ thể, cô ta có thể chết dưới khẩu súng ấy bất cứ lúc nào. Để bảo toàn tính mạng, cô ta bắt buộc phải khai ra:
"Ông Trương nói nếu tôi làm theo lời ông ta thì sẽ trả tôi tiền, tôi chỉ làm theo lệnh thôi chứ không biết gì hết."
Mộc Tịch Nhiên thu súng lại, cô đẩy người phụ nữ kia ngã xuống sàn nhà, ném quần áo vào người cô ta. Đúng lúc đó, đàn em của cô từ bên ngoài bước vào trong, Mộc Tịch Nhiên chỉ tay vào người phụ nữ kia, nói:
"Xử lý cô ta đi."
"Vâng."
Rời khỏi phòng 108, Mộc Tịch Nhiên bước xuống quầy tiếp tân, thận trọng rút ra một số tiền đưa cho nhân viên.
"Đây là tiền bồi thường cho cánh cửa phòng 108."
"V…vâng…"
Nhân viên khúm núm nhận tiền của cô, hai tay không ngừng run vì sợ.
Ra ngoài xe, Mộc Tịch Nhiên muốn mở cửa xe nhưng không mở được. Biết là Lâm Thiếu Phong đã giở trò vì thế cô đã gõ nhẹ vào cửa kính ở hàng ghế sau. Lâm Thiếu Phong từ từ hạ kính xuống, anh ta nhếch miệng cười:
"Mộc Tịch Nhiên, đây là xe của nhà họ Lâm tức là xe của bổn thiếu gia. Nếu muốn ngồi vào đây cô hãy quỳ xuống cầu xin tôi đến lúc đấy tôi sẽ xem xét lại."
Rõ ràng Lâm Thiếu Phong đang cố tình khiêu khích Mộc Tịch Nhiên, tuy anh ta là thiếu gia cũng là chủ của cô nhưng cô không hề sợ anh ta một chút nào cả. Với đàn em của cô, khi cô còn ở đây thì họ vẫn phải nghe lời cô.
"Mở cửa."
Mộc Tịch Nhiên chỉ nói ra hai từ và ngay sau đó cánh cửa ô tô đã lập tức mở ra. Lâm Thiếu Phong tức giận vô cùng nhưng không thể làm gì được, hắn chỉ có thể cắn răng mà nhìn cô đường hoàng ngồi lên xe.
Về đến biệt thự của nhà họ Lâm, Lâm Thiếu Phong đã bị cha của mình là Lâm lão gia giáng một cú tát thật mạnh vào mặt.
Bốp!
"Thằng ăn hại! Ngoài việc gây chuyện ra mày còn có thể làm gì có ích nữa không? Nếu tao còn thấy mày làm chuyện ngớ ngẩn nữa thì đừng có trách!"
Lâm Thiếu Phong ôm một bên má đau rát, liếc mắt đầy căm phẫn về phía Mộc Tịch Nhiên. Vì cô nên hắn mới bị cha mình đánh, vì cô nên hắn mới nhục nhã như vậy trước mặt bao nhiêu người.
"Mộc Tịch Nhiên, tôi tuyệt đối không tha cho cô, cứ đợi đấy."
Chiếc taxi ở trước cửa khách sạn 5 sao vừa rời đi, hai người bước xuống xe là một nam và một nữ. Vị thiếu gia điển trai với những bước đi không vững, phải dựa vào cô gái xinh đẹp bên cạnh vì say rượu chính là con trai độc nhất của ông trùm đá quý có tiếng ở Địa Hải - Lâm Thiếu Phong. Anh ta nổi tiếng với vẻ đẹp trai sát gái nhưng lại không có tài cán gì ngoài việc ăn chơi và gây chuyện. Cô gái đi cùng anh ta hôm nay là một vũ nữ làm việc trong quán bar, Lâm Thiếu Phong gặp cô ta mới chỉ vài tiếng trước nhưng sau đó họ đã dẫn nhau tới khách sạn.
Cô gái kia khó nhọc dìu Lâm Thiếu Phong vào trong khách sạn, tiếng giày cao gót của cô ta "lộc cộc" tiến gần đến khu tiếp tân.
"Chúng tôi muốn thuê phòng."
"Của quý khách đây ạ."
Ngay sau khi thẻ phòng được chìa ra, Lâm Thiếu Phong đã giật lấy nó từ tay tiếp tân. Anh ta loạng choạng rút tiền trong ví đặt lên bàn sau đó nắm tay cô gái kia chạy lên trên. Có vẻ như Lâm Thiếu Phong không nhịn được nữa, núi lửa sắp phun trào tới nơi rồi.
"Ư… Lâm thiếu chờ một chút…"
Còn chưa kịp mở cửa bước vào phòng, Lâm Thiếu Phong đã túm lấy tóc của cô vũ nữ, điên cuồng hôn lấy hôn để.
"Sao anh lại nóng vội thế chứ? A…"
Anh ta vừa hôn vừa sờ soạng cởi váy của cô gái kia, gấp gáp đến nỗi cô ta không kịp thở đã phải đón nhận từng đợt tấn công dồn dập của Lâm Thiếu Phong.
Cạch!
Cánh cửa phòng vừa mở ra, Lâm Thiếu Phong đã lập tức lôi người phụ nữ đó vào trong, đẩy cô ta ngã xuống mặt giường. Lâm Thiếu Phong mặt đỏ bừng, ánh mắt mê đắm bao trùm toàn bộ thân thể tuyệt mĩ của người phụ nữ trước mắt với dục vọng bùng cháy. Anh ta gấp gáp trèo lên giường, đè lên người phụ nữ kia, vừa xé áo vừa hôn ngấu nghiến.
Trong khi đó, ở dưới sảnh khách sạn.
Sau khi Lâm Thiếu Phong và bạn tình lên phòng được vài phút, trước cửa khách sạn bỗng xuất hiện một chiếc xe ô tô đen đắt tiền hút mắt.
Người bước xuống đầu tiên là một phụ nữ có dáng vẻ nhỏ nhắn, dù ăn mặc khá kín đáo nhưng bộ đồ bó sát ấy cũng tôn lên được vóc dáng hoàn hảo mà bao người mơ ước. Cô gái đó bước vào cửa khách sạn với chiếc mũ lưỡi trai che đi nửa mặt, chỉ nhìn rõ đôi môi trái tim màu đỏ nhạt và chiếc cằm vline thanh thoát. Theo sau cô có ba người đàn ông, tất cả bọn họ đều mặc đồ đen, hành tung cũng kì lạ khiến người khác phải chú ý đến.
"Ban nãy có một người đàn ông trong bức hình này đi cùng một cô gái đã bước vào đây, bây giờ hai người họ đang ở phòng nào?"
Giọng nói của cô gái ấy cất lên nghe có chút tà mị, trên tay còn có bức hình không ai khác chính là Lâm Thiếu Phong. Nữ nhân viên kia nhận ra người trong hình nhưng liền gượng cười, xua tay:
"Xin lỗi cô nhưng chúng tôi không thể tự tiện tiết lộ nếu không có sự cho phép của khách hàng."
Cô gái đội mũ bỗng mỉm cười, lúc này gương mặt đằng sau chiếc mũ cũng dần lộ diện. Ánh mắt của cô không hề thanh thoát như khuôn mặt, nó còn sắc bén hơn cả dao. Cô ấy sở hữu một đôi mắt đặc biệt, là đôi mắt có thể thể hiện rõ cảm xúc và tâm trạng của thân chủ. Nhìn vào đôi mắt ấy, nữ nhân viên tiếp tân khẽ rùng mình nhưng còn chưa kịp sợ hãi thì một khẩu súng từ đâu ra đã dí thẳng vào cằm cô nhân viên, khiến cô ấy hoảng loạn, run lên cầm cập.
"Nếu cô dám cản việc của tôi thì khẩu súng này sẽ…"
"Là phòng 108!" cô nhân viên vì sợ quá nên đã hét toáng lên.
Sau khi biết số phòng, cô gái kia ra hiệu cho ba người đàn ông lên trước, còn mình từ từ cất súng đi rồi theo sau. Thực ra cô gái đáng sợ đó tên Mộc Tịch Nhiên, là vệ sĩ riêng của Lâm Thiếu Phong nhưng do Lâm lão gia cử đi giám sát con trai tránh làm điều mất mặt. Mộc Tịch Nhiên sống ở nhà họ Lâm từ nhỏ, được đào tạo như một vệ sĩ thực thụ để giúp việc cho Lâm lão gia và đó cũng là cách cô trả ơn huệ cho ông ấy vì đã cưu mang mình.
Mộc Tịch Nhiên đi lên tầng trên, ba người đàn ông ban nãy vừa thấy cô đã đứng giãn ra để nhường đường. Đứng trước cửa phòng 108, Mộc Tịch Nhiên nghiêng đầu thở dài, cô đang suy nghĩ nên thẳng thừng xông vào hay đợi người bên trong ra mở cửa.
"Chị Mộc, chúng ta có nên mở cửa vào trong luôn không?" Một trong số ba người đàn ông bỗng lên tiếng.
Mộc Tịch Nhiên giơ ngón trỏ lên lắc lắc, cô đứng tựa lưng vào cánh cửa, thong thả rút điện thoại trong túi quần ra và ấn gọi điện cho ai đó.
Một giây sau, tiếng chuông điện thoại bỗng kêu vang khắp căn phòng 108.
Lâm Thiếu Phong đang lăn lộn cùng bạn tình ở trên giường, đúng đoạn cao trào nhất thì bị tiếng chuông điện thoại làm phiền. Anh ta định mặc kệ nhưng vì quá nhức đầu nên đã dừng lại một lúc. Sau khi nhìn tên người gọi đến là Mộc Tịch Nhiên, Lâm Thiếu Phong đã vội tắt máy.
Người phụ nữ không mặc quần áo nằm trên giường vừa thở dốc vừa ngước mắt hỏi Lâm Thiếu Phong:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
2. Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại
3. Một Ngàn Năm Về Sau
4. Alpha Vị Hoa Hồng
=====================================
"Lâm thiếu, là ai gọi thế?"
Lâm Thiếu Phong lắc đầu, anh ta lại tiếp tục trèo lên giường để thỏa mãn nốt nhu cầu của bản thân.
"Không có gì, chỉ là cuộc gọi rác."
Vì Lâm Thiếu Phong không nghe điện thoại của Mộc Tịch Nhiên nên không còn cách nào khác ngoài việc phá cửa mà xông vào. Mộc Tịch Nhiên cất điện thoại vào trong túi, khoanh tay lùi ra phía sau, cô giơ một chân lên cao, chọn góc độ hợp lý rồi dùng lực đạp thật mạnh.
Rầm!
Nghe thấy tiếng đạp cửa, Lâm Thiếu Phong liền giật mình quay đầu ra nhìn. Anh ta tức giận quát lớn:
"Là kẻ nào dám làm phiền Lâm Thiếu Phong này hả?"
Đáp lại Lâm Thiếu Phong chỉ có tiếng đập cửa rầm rầm càng lúc càng lớn. Cứ tình hình này, cánh cửa sẽ không chịu được mà bật tung ra mất.
Rầm! Rầm! Rầm!
Rõ ràng có người đang đập cửa khách sạn vậy mà nhân viên lại đi đâu hết. Lâm Thiếu Phong bắt đầu cảm thấy lo sợ, anh ta rời khỏi giường chạy tới cầm điện thoại bàn để gọi quản lý lên.
"Alo, quản lý, phòng 108 đang có kẻ phá hoại tài sản."
Tút… tút… tút…
"Alo? Alo?"
Lâm Thiếu Phong gọi điện nhưng đầu dây bên kia không có ai trả lời. Anh ta tức giận ném điện thoại xuống đất và bắt đầu chửi thề.
"Chết tiệt!"
Người phụ nữ nằm trên giường cũng bắt đầu hoàng sợ, cô ta định vơ lấy điện thoại di động gọi điện cho ai đó thì đột nhiên cánh cửa phòng mở tung ra.
Rầm!
Mộc Tịch Nhiên ở bên ngoài cùng ba người đàn ông mặc đồ đen từ từ bước vào. Lâm Thiếu Phong nhận ra cô ngay lập tức nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị hai người đàn ông đi theo giữ lấy.
"Mộc Tịch Nhiên, thì ra là cô. Sao cô dám phá cửa xông vào đây chứ hả, đồ chết tiệt?"
Lâm Thiếu Phong gằn giọng chửi rủa Mộc Tịch Nhiên nhưng cô không quan tâm, điều cô quan tâm chính là cô gái đang nằm trên giường. Nhìn thấy Tịch Nhiên đang bước đến, cô ta vội vã muốn nói gì đó với người ở đầu dây bên kia nhưng chưa kịp cất lời thì điện thoại đã bị ném vỡ tan tành dưới sàn nhà.
"Mộc Tịch Nhiên, cô có nghe bổn thiếu gia nói gì không? Sao cô dám ngó lơ lời của tôi?"
Lâm Thiếu Phong vẫn không chịu dừng lại, anh ta vùng vẫy loạn xạ, việc hệ trọng bị Mộc Tịch Nhiên phá hỏng giữa chừng như vậy hắn không tức giận mới lạ.
Nhưng Mộc Tịch Nhiên vẫn không để ý, cô chú tâm quan sát xung quanh căn phòng, chỉ cần vài giây đã phát hiện ra thiết bị quay lén. Cô thong thả bước đến gần chậu hoa, lấy thiết bị quay lén vẫn đang hoạt động đi đến trước mặt Lâm Thiếu Phong.
"Lâm thiếu, lần sau anh chơi đùa xin hãy chú ý một chút, đừng để lão gia phải mất mặt vì anh."
"Thiết bị quay lén? Con khốn chết tiệt!"
Lâm Thiếu Phong tức giận nhìn chiếc camera trên tay Mộc Tịch Nhiên sau đó lớn tiếng chửi rủa cô gái đang ngồi trên giường.
"Mau đưa Lâm thiếu ra ngoài xe đi."
"Vâng."
Ngay lập tức, Lâm Thiếu Phong bị đưa ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn Mộc Tịch Nhiên và người phụ nữ không mặc quần áo ngồi trên giường. Cô ta đang run lên cầm cập nhưng vẫn cố tìm cách thoát khỏi nơi này. Nhân lúc Mộc Tịch Nhiên quay người đi, cô ta ôm quần áo định tẩu thoát nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị Mộc Tịch Nhiên túm tóc giật ngược lại.
"Á…"
Cả quần áo trên người cô ta đã rơi xuống, cơ thể trần truồng phơi bày trước mắt Mộc Tịch Nhiên. Cô gằn giọng hỏi cô ta:
"Có phải Trương Diện sai cô làm chuyện này không?"
"Không… tôi không biết gì cả…"
Mộc Tịch Nhiên từ từ rút khẩu súng trong người ra, cô kề họng súng lạnh ngắt lên ngực cô ta, mỉm cười:
"Có vẻ như cô thích súng hơn là những lời đe dọa nhỉ?"
Người phụ nữ đó toát mồ hôi, run rẩy nhìn khẩu súng đang mơn trớn trên cơ thể, cô ta có thể chết dưới khẩu súng ấy bất cứ lúc nào. Để bảo toàn tính mạng, cô ta bắt buộc phải khai ra:
"Ông Trương nói nếu tôi làm theo lời ông ta thì sẽ trả tôi tiền, tôi chỉ làm theo lệnh thôi chứ không biết gì hết."
Mộc Tịch Nhiên thu súng lại, cô đẩy người phụ nữ kia ngã xuống sàn nhà, ném quần áo vào người cô ta. Đúng lúc đó, đàn em của cô từ bên ngoài bước vào trong, Mộc Tịch Nhiên chỉ tay vào người phụ nữ kia, nói:
"Xử lý cô ta đi."
"Vâng."
Rời khỏi phòng 108, Mộc Tịch Nhiên bước xuống quầy tiếp tân, thận trọng rút ra một số tiền đưa cho nhân viên.
"Đây là tiền bồi thường cho cánh cửa phòng 108."
"V…vâng…"
Nhân viên khúm núm nhận tiền của cô, hai tay không ngừng run vì sợ.
Ra ngoài xe, Mộc Tịch Nhiên muốn mở cửa xe nhưng không mở được. Biết là Lâm Thiếu Phong đã giở trò vì thế cô đã gõ nhẹ vào cửa kính ở hàng ghế sau. Lâm Thiếu Phong từ từ hạ kính xuống, anh ta nhếch miệng cười:
"Mộc Tịch Nhiên, đây là xe của nhà họ Lâm tức là xe của bổn thiếu gia. Nếu muốn ngồi vào đây cô hãy quỳ xuống cầu xin tôi đến lúc đấy tôi sẽ xem xét lại."
Rõ ràng Lâm Thiếu Phong đang cố tình khiêu khích Mộc Tịch Nhiên, tuy anh ta là thiếu gia cũng là chủ của cô nhưng cô không hề sợ anh ta một chút nào cả. Với đàn em của cô, khi cô còn ở đây thì họ vẫn phải nghe lời cô.
"Mở cửa."
Mộc Tịch Nhiên chỉ nói ra hai từ và ngay sau đó cánh cửa ô tô đã lập tức mở ra. Lâm Thiếu Phong tức giận vô cùng nhưng không thể làm gì được, hắn chỉ có thể cắn răng mà nhìn cô đường hoàng ngồi lên xe.
Về đến biệt thự của nhà họ Lâm, Lâm Thiếu Phong đã bị cha của mình là Lâm lão gia giáng một cú tát thật mạnh vào mặt.
Bốp!
"Thằng ăn hại! Ngoài việc gây chuyện ra mày còn có thể làm gì có ích nữa không? Nếu tao còn thấy mày làm chuyện ngớ ngẩn nữa thì đừng có trách!"
Lâm Thiếu Phong ôm một bên má đau rát, liếc mắt đầy căm phẫn về phía Mộc Tịch Nhiên. Vì cô nên hắn mới bị cha mình đánh, vì cô nên hắn mới nhục nhã như vậy trước mặt bao nhiêu người.
"Mộc Tịch Nhiên, tôi tuyệt đối không tha cho cô, cứ đợi đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.