Chương 19: Không Phải Là Cưỡng Hôn
Huyền Yizi
10/08/2022
Nửa đêm.
Nguyên Chính Quân bắt đầu cựa quậy trở mình, trên trán anh lấm tấm mồ hôi dường như vừa gặp phải ác mộng. Anh lặng lẽ chống tay ngồi dậy, bất ngờ phát hiện bên cạnh mình đang có sự xuất hiện của một người nữa. Mộc Tịch Nhiên đang ngủ gật cạnh giường anh, lúc đang chăm sóc cho anh thì cô ngủ lúc nào cũng không biết.
Mộc Tịch Nhiên nghe thấy tiếng động nên tỉnh dậy, dựa vào ánh sáng của đèn ngủ, cô nhìn thấy Nguyên Chính Quân trong bộ dạng mệt mỏi đang ngồi tựa lưng vào thành giường lấy tay ôm mặt. Cô nghiêng đầu khẽ hỏi anh:
"Nguyên Chính Quân, anh cảm thấy ổn hơn chưa?"
"Sao cô lại ở đây? Về phòng của mình mà ngủ." Nguyên Chính Quân lên tiếng nói.
"Anh nói tôi là vệ sĩ phải bảo vệ anh 24/24 cơ mà, nhiệm vụ của tôi cũng là bảo vệ anh khỏi những ác mộng mà anh gặp phải."
Nguyên Chính Quân từ từ hạ tay xuống khỏi gương mặt, anh quay sang nhìn chằm chằm vào Mộc Tịch Nhiên. Trước đây khi anh đối diện với ác mộng, anh chỉ có một mình, một mình chống trọi với nó, một mình chịu đựng nó. Dù đã quen nhưng Nguyên Chính Quân vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Anh có thể cho tôi biết những gì đã xảy ra khi anh còn nhỏ không?"
Mộc Tịch Nhiên đánh liều hỏi anh về kí ức kinh khủng ấy, vốn tưởng Nguyên Chính Quân sẽ không nói nhưng thay vì lớn tiếng đuổi cô ra ngoài anh lại ngồi kể những chuyện đó cho cô nghe.
"Năm tôi lên 10 cũng là lúc gia đình tôi phá sản rơi vào đường cùng. Vì nợ nần chồng chất, ba mẹ tôi phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi vay tiền giả nợ. Nhưng trong lúc đang chạy xe, chiếc xe mà ba mẹ tôi lái đã gặp tai nạn, hai người họ không qua khỏi…"
Nguyên Chính Quân kể đến đây bèn quay sang nhìn Mộc Tịch Nhiên, thấy cô có vẻ rất chăm chú vì thế anh lại kể tiếp.
"Chủ nợ vì không nhận được tiền nên đã tịch thu luôn ngôi nhà của tôi, kể từ đó tôi không còn nhà để về. Tôi dẫn Chính Quang đi lang thang khắp mọi nơi, đói quá thì xin thức ăn thừa, hay thậm chí là cướp bóc để giành lại sự sống. Tôi từng phải đi ăn xin, chịu biết bao khổ sở vì bị người ta đánh đập. Quãng thời gian đó chính xác là địa ngục đối với tôi, nó ám ảnh tôi cho đến khi tôi đã có tất cả như ngày hôm nay."
Mộc Tịch Nhiên cảm thấy đồng cảm với Nguyên Chính Quân, cô không ngờ chuyện hồi nhỏ mà anh phải trải qua lại đáng sợ như vậy. Giờ thì cô đã biết lý do tại sao anh không kể chuyện này cho Nguyên Chính Quang biết. Nếu quên được như Chính Quang thì tốt, anh đỡ phải thường xuyên gặp ác mộng và khiến bản thân sợ hãi đến vậy.
Trước khi trở thành đại gia trẻ tuổi nhất của Địa Hải thì Nguyên Chính Quân đã từng là một đứa trẻ tội nghiệp với quá khứ từng đi ăn xin và sống ở đầu đường xó chợ. Bản chất anh cao ngạo chẳng qua là vì muốn bảo vệ những gì mình đang có.
"Mộc Tịch Nhiên, còn chuyện hồi nhỏ của cô thì sao?"
Nguyên Chính Quân đột nhiên quay ra hỏi cô, điều này khiến cô lúng túng.
"Chuyện hồi nhỏ của tôi không có gì đặc sắc, chỉ biết ba mẹ bị giết hại, bỏ lại tôi ở cô nhi viện và được Lâm… à không… được người khác nhận nuôi."
Suýt chút nữa thì Mộc Tịch Nhiên đã nói ra mình là người của Lâm gia nhưng chuyện này Nguyên Chính Quân đã biết rõ từ trước. Anh mỉm cười vì thấy cô vẫn còn cố che giấu điều đó.
"Tôi biết cô là người của nhà họ Lâm, không cần phải giấu tôi."
Mộc Tịch Nhiên hoảng hốt siết chặt lấy vạt áo, không lẽ kế hoạch đã bại lộ rồi sao? Trong lúc cô đang sợ hãi không biết nói gì thì Nguyên Chính Quân lại nói:
"Nhà họ Lâm đối xử không tốt với cô thì tôi sẽ đối xử tốt với cô. Đương nhiên là sẽ bảo vệ cô khỏi sự truy sát của Lâm Thiếu Phong nữa."
Thì ra những gì Nguyên Chính Quân biết chỉ có vậy, thế mà làm cô cứ tưởng. Nhưng chuyện giữa cô và Lâm Thiếu Phong, tại sao anh lại biết hắn đang truy sát cô? Mộc Tịch Nhiên rất muốn hỏi nhưng nghĩ lại lại thôi, chuyện với tên khốn đó cô không muốn tốn nước bọt của mình.
"Mộc Tịch Nhiên, nói chuyện với cô khiến tâm trạng tôi đỡ hơn rất nhiều rồi."
"Nếu vậy tôi xin phép trở về phòng của mình."
Mộc Tịch Nhiên đứng dậy rời đi, Nguyên Chính Quân ngồi trên giường một lúc sau đó mới nằm xuống. Đây là lần đầu tiên anh tâm sự với người khác, không những thế còn là một người phụ nữ. Nói ra những gì vướng bận trong lòng quả thực dễ chịu hơn hẳn.
…
Hôm sau.
Mộc Tịch Nhiên mới ngủ dậy chưa kịp thay đồ, cô vẫn còn mặc một chiếc áo phông, quần đùi và mái tóc búi vội bước vào trong nhà bếp. Cách ăn mặc của cô nhìn khác hẳn so với Hạ Tử Linh, cô ta nhìn cô với ánh mắt dị nghị. Mộc Tịch Nhiên chẳng để ý, sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Tử Linh ở căn biệt thự này cô cũng quen rồi.
"Mộc Tịch Nhiên, cô ăn mặc thế này lại định quyến rũ anh Chính Quân phải không?"
Trong đầu của Hạ Tử Linh chỉ lo nghĩ đến việc Mộc Tịch Nhiên có quyến rũ Nguyên Chính Quân không thôi sao? Mộc Tịch Nhiên cầm đĩa hoa quả bên trong tủ lạnh ra ngoài, đi lướt qua Hạ Tử Linh mà không trả lời. Thái độ đó của cô khiến cô ta tức giận, hất đổ đĩa hoa quả của cô xuống đất.
Choang!
Đang yên đang lành cái đĩa chẳng có tội tình gì lại bị vỡ làm đôi.
Mộc Tịch Nhiên hết cách với cô tiểu thư suốt ngày kiếm cớ gây sự với cô, hôm nay cô phải trừng trị cô ta.
"Hạ tiểu thư, sao cô cứ hay để ý đến việc tôi có quyến rũ Nguyên Chính Quân không thế? Điều đó có liên quan gì đến cô sao? Hai người chỉ là anh em thôi mà, nếu tôi trở thành chị dâu của cô thì cũng có sao đâu chứ?"
Hạ Tử Linh cảm thấy tức giận khi Mộc Tịch Nhiên nhắc đến hai chữ "chị dâu", không đời nào cô ta chấp nhận cô làm chị dâu của mình.
"Cô đừng có nói linh tinh, rõ ràng cô đang cố tình quyến rũ anh ấy. Tôi nghe Sở Mạc nói rồi, hôm trước anh ấy còn thấy cô cưỡng hôn anh Chính Quân."
Sở Mạc tự nhiên bị nhắc đến tên bèn hắt xì hơi liên tục. Mộc Tịch Nhiên không ngờ Sở quản gia trông bình thường nghiêm túc như vậy cũng là kẻ hay mách lẻo.
"Không phải là cưỡng hôn mà là chúng tôi đang hôn nhau, hôn nhau thực sự đó nhé."
"Gì… gì chứ?"
Ở bên cạnh Nguyên Chính Quân bao lâu mà Hạ Tử Linh còn chưa từng được làm vậy thì dựa vào cái gì Mộc Tịch Nhiên được hôn anh? Hạ Tử Linh không tin, chỉ tay vào mặt cô:
"Cô đừng lừa tôi, anh ấy sẽ không bao giờ làm thế với cô."
"Sao cô biết được chứ? Cô có biết lúc hôn tôi anh ấy đã làm gì không? Tay anh ấy đã sờ soạng khắp cơ thể tôi đó, thậm chí anh ấy còn…"
"Cô im đi, tôi không muốn nghe."
Hạ Tử Linh ngồi xệp xuống, lấy hai tay bịt tai lại. Mộc Tịch Nhiên mỉm cười đắc thắng nhưng vẫn cố tình trêu chọc cô ta:
"Sau khi hôn xong anh ấy còn bế tôi lên, đặt tôi nằm xuống giường... Hạ tiểu thư, cô có muốn nghe đoạn sau nữa không?"
Hạ Tử Linh lắc đầu:
"Cô im đi, đồ phụ nữ đáng ghét, tôi không muốn nghe."
Mộc Tịch Nhiên dạy dỗ Hạ Tử Linh xong bèn rời khỏi phòng bếp. Những lời cô nói với cô ta chỉ toàn là bịa đặt nhưng nói ra như vậy khiến cô nhẹ cả người.
"Cho chừa cái tật hay gây sự với mình."
Lúc Mộc Tịch Nhiên bước ra khỏi cửa bếp cô đã cảm thấy có gì đó không đúng. Linh cảm của cô quả không sai, Nguyên Chính Quân đang đứng ngay bên cạnh, tựa lưng vào tường không những thế trên môi còn hiện rõ ý cười.
Không biết anh đã đứng ngoài này bao lâu và nghe được những gì nhưng xem thái độ của anh có lẽ đã nghe thấy hết.
Mộc Tịch Nhiên há hốc miệng quay sang, bắt gặp ánh mắt của Nguyên Chính Quân liền đứng xua tay như không có chuyện gì xảy ra.
"À ờ… thực ra thì…"
Nguyên Chính Quân đột nhiên bước đến chỗ cô, anh bình thản nói:
"Tôi không ngờ là tay của tôi trong lúc hôn lại sờ soạng khắp cơ thể cô đó."
"Cái đó…" Mộc Tịch Nhiên bắt đầu cảm thấy ngại.
"Nhưng tôi có bế cô lên và đặt cô nằm xuống giường sao? Tôi đã làm chuyện đó khi nào thế?"
Nguyên Chính Quân công kích cô bằng hàng loạt câu hỏi khiến Mộc Tịch Nhiên không thể nào trả lời được. Cô đưa tay đẩy anh ra, sau đó gượng cười:
"Mấy cái đó tôi chỉ bịa để dọa Hạ tiểu thư thôi, anh đừng để bụng."
"Thực ra thì chúng ta cũng có thể thử cho biết, tôi muốn hiện thực hóa những câu nói của cô, không biết cô có đồng ý không nhỉ?"
Nguyên Chính Quân bỗng trở nên biến thái lạ thường, khác hẳn với hình tượng cao ngạo mà cô từng biết, hay vốn dĩ đây mới chính là bản chất thật của anh. Mộc Tịch Nhiên bị Nguyên Chính Quân ép vào tường, tay anh còn vuốt ve môi của cô nữa.
"Ông chủ Nguyên, nếu anh không tránh ra thì tôi sẽ đánh anh luôn đấy."
"Cô không đánh được tôi đâu."
Mộc Tịch Nhiên giơ chân lên định đá vào người anh nhưng bất ngờ bị anh tóm được. Nguyên Chính Quân giữ lấy chân cô, bàn tay của anh có thể giữ gọn đùi cô.
Dùng chân không được, Mộc Tịch Nhiên bắt đầu dùng tay. Cô vung tay định tát anh thì bỗng dưng bị tay anh tóm chặt lấy, ép chặt vào tường. Toàn bộ chiêu thức của cô đều bị ngăn lại, giống như Nguyên Chính Quân đang đọc vị suy nghĩ của cô vậy.
Đúng lúc Nguyên Chính Quang cầm theo một thứ gì đó định chạy đi tìm Nguyên Chính Quân thì nhìn thấy cảnh tượng hai người kia giống như hai con thằn lằn quấn vào nhau. Cậu ta híp mắt, hạ giọng:
"Nè, hai người đang làm trò gì ở trước phòng bếp vậy?"
Lúc này, Nguyên Chính Quân mới chịu buông tay ra khỏi người cô. Anh lắc đầu:
"Anh và cô ấy chỉ đang thử vài chiêu thức của nhau thôi."
"Chiêu thức gì mà nhìn như tình tứ vậy?" Nguyên Chính Quang chu mỏ nói.
Nguyên Chính Quân đánh trống lảng bằng cách giật lấy cái thứ giống như thiệp mời trên tay của Nguyên Chính Quang. Anh mở nó ra, Nguyên Chính Quang tiện thể nói luôn:
"Là người của Nghiêm Mặc Tường gửi nó cho anh đấy, ông ta muốn mời anh tham dự một bữa tiệc đặc biệt ở căn biệt thự mới xây của ông ta."
Không hiểu sao nhưng khi đọc xong thiệp mời Nguyên Chính Quân cảm thấy sắp có chuyện gì đó sẽ xảy ra. Bữa tiệc mà Nghiêm Mặc Tường mời anh không đơn giản là một bữa tiệc bình thường.
"Cuối cùng thì ông ta cũng chịu ra tay rồi…"
Nguyên Chính Quân bắt đầu cựa quậy trở mình, trên trán anh lấm tấm mồ hôi dường như vừa gặp phải ác mộng. Anh lặng lẽ chống tay ngồi dậy, bất ngờ phát hiện bên cạnh mình đang có sự xuất hiện của một người nữa. Mộc Tịch Nhiên đang ngủ gật cạnh giường anh, lúc đang chăm sóc cho anh thì cô ngủ lúc nào cũng không biết.
Mộc Tịch Nhiên nghe thấy tiếng động nên tỉnh dậy, dựa vào ánh sáng của đèn ngủ, cô nhìn thấy Nguyên Chính Quân trong bộ dạng mệt mỏi đang ngồi tựa lưng vào thành giường lấy tay ôm mặt. Cô nghiêng đầu khẽ hỏi anh:
"Nguyên Chính Quân, anh cảm thấy ổn hơn chưa?"
"Sao cô lại ở đây? Về phòng của mình mà ngủ." Nguyên Chính Quân lên tiếng nói.
"Anh nói tôi là vệ sĩ phải bảo vệ anh 24/24 cơ mà, nhiệm vụ của tôi cũng là bảo vệ anh khỏi những ác mộng mà anh gặp phải."
Nguyên Chính Quân từ từ hạ tay xuống khỏi gương mặt, anh quay sang nhìn chằm chằm vào Mộc Tịch Nhiên. Trước đây khi anh đối diện với ác mộng, anh chỉ có một mình, một mình chống trọi với nó, một mình chịu đựng nó. Dù đã quen nhưng Nguyên Chính Quân vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Anh có thể cho tôi biết những gì đã xảy ra khi anh còn nhỏ không?"
Mộc Tịch Nhiên đánh liều hỏi anh về kí ức kinh khủng ấy, vốn tưởng Nguyên Chính Quân sẽ không nói nhưng thay vì lớn tiếng đuổi cô ra ngoài anh lại ngồi kể những chuyện đó cho cô nghe.
"Năm tôi lên 10 cũng là lúc gia đình tôi phá sản rơi vào đường cùng. Vì nợ nần chồng chất, ba mẹ tôi phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi vay tiền giả nợ. Nhưng trong lúc đang chạy xe, chiếc xe mà ba mẹ tôi lái đã gặp tai nạn, hai người họ không qua khỏi…"
Nguyên Chính Quân kể đến đây bèn quay sang nhìn Mộc Tịch Nhiên, thấy cô có vẻ rất chăm chú vì thế anh lại kể tiếp.
"Chủ nợ vì không nhận được tiền nên đã tịch thu luôn ngôi nhà của tôi, kể từ đó tôi không còn nhà để về. Tôi dẫn Chính Quang đi lang thang khắp mọi nơi, đói quá thì xin thức ăn thừa, hay thậm chí là cướp bóc để giành lại sự sống. Tôi từng phải đi ăn xin, chịu biết bao khổ sở vì bị người ta đánh đập. Quãng thời gian đó chính xác là địa ngục đối với tôi, nó ám ảnh tôi cho đến khi tôi đã có tất cả như ngày hôm nay."
Mộc Tịch Nhiên cảm thấy đồng cảm với Nguyên Chính Quân, cô không ngờ chuyện hồi nhỏ mà anh phải trải qua lại đáng sợ như vậy. Giờ thì cô đã biết lý do tại sao anh không kể chuyện này cho Nguyên Chính Quang biết. Nếu quên được như Chính Quang thì tốt, anh đỡ phải thường xuyên gặp ác mộng và khiến bản thân sợ hãi đến vậy.
Trước khi trở thành đại gia trẻ tuổi nhất của Địa Hải thì Nguyên Chính Quân đã từng là một đứa trẻ tội nghiệp với quá khứ từng đi ăn xin và sống ở đầu đường xó chợ. Bản chất anh cao ngạo chẳng qua là vì muốn bảo vệ những gì mình đang có.
"Mộc Tịch Nhiên, còn chuyện hồi nhỏ của cô thì sao?"
Nguyên Chính Quân đột nhiên quay ra hỏi cô, điều này khiến cô lúng túng.
"Chuyện hồi nhỏ của tôi không có gì đặc sắc, chỉ biết ba mẹ bị giết hại, bỏ lại tôi ở cô nhi viện và được Lâm… à không… được người khác nhận nuôi."
Suýt chút nữa thì Mộc Tịch Nhiên đã nói ra mình là người của Lâm gia nhưng chuyện này Nguyên Chính Quân đã biết rõ từ trước. Anh mỉm cười vì thấy cô vẫn còn cố che giấu điều đó.
"Tôi biết cô là người của nhà họ Lâm, không cần phải giấu tôi."
Mộc Tịch Nhiên hoảng hốt siết chặt lấy vạt áo, không lẽ kế hoạch đã bại lộ rồi sao? Trong lúc cô đang sợ hãi không biết nói gì thì Nguyên Chính Quân lại nói:
"Nhà họ Lâm đối xử không tốt với cô thì tôi sẽ đối xử tốt với cô. Đương nhiên là sẽ bảo vệ cô khỏi sự truy sát của Lâm Thiếu Phong nữa."
Thì ra những gì Nguyên Chính Quân biết chỉ có vậy, thế mà làm cô cứ tưởng. Nhưng chuyện giữa cô và Lâm Thiếu Phong, tại sao anh lại biết hắn đang truy sát cô? Mộc Tịch Nhiên rất muốn hỏi nhưng nghĩ lại lại thôi, chuyện với tên khốn đó cô không muốn tốn nước bọt của mình.
"Mộc Tịch Nhiên, nói chuyện với cô khiến tâm trạng tôi đỡ hơn rất nhiều rồi."
"Nếu vậy tôi xin phép trở về phòng của mình."
Mộc Tịch Nhiên đứng dậy rời đi, Nguyên Chính Quân ngồi trên giường một lúc sau đó mới nằm xuống. Đây là lần đầu tiên anh tâm sự với người khác, không những thế còn là một người phụ nữ. Nói ra những gì vướng bận trong lòng quả thực dễ chịu hơn hẳn.
…
Hôm sau.
Mộc Tịch Nhiên mới ngủ dậy chưa kịp thay đồ, cô vẫn còn mặc một chiếc áo phông, quần đùi và mái tóc búi vội bước vào trong nhà bếp. Cách ăn mặc của cô nhìn khác hẳn so với Hạ Tử Linh, cô ta nhìn cô với ánh mắt dị nghị. Mộc Tịch Nhiên chẳng để ý, sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Tử Linh ở căn biệt thự này cô cũng quen rồi.
"Mộc Tịch Nhiên, cô ăn mặc thế này lại định quyến rũ anh Chính Quân phải không?"
Trong đầu của Hạ Tử Linh chỉ lo nghĩ đến việc Mộc Tịch Nhiên có quyến rũ Nguyên Chính Quân không thôi sao? Mộc Tịch Nhiên cầm đĩa hoa quả bên trong tủ lạnh ra ngoài, đi lướt qua Hạ Tử Linh mà không trả lời. Thái độ đó của cô khiến cô ta tức giận, hất đổ đĩa hoa quả của cô xuống đất.
Choang!
Đang yên đang lành cái đĩa chẳng có tội tình gì lại bị vỡ làm đôi.
Mộc Tịch Nhiên hết cách với cô tiểu thư suốt ngày kiếm cớ gây sự với cô, hôm nay cô phải trừng trị cô ta.
"Hạ tiểu thư, sao cô cứ hay để ý đến việc tôi có quyến rũ Nguyên Chính Quân không thế? Điều đó có liên quan gì đến cô sao? Hai người chỉ là anh em thôi mà, nếu tôi trở thành chị dâu của cô thì cũng có sao đâu chứ?"
Hạ Tử Linh cảm thấy tức giận khi Mộc Tịch Nhiên nhắc đến hai chữ "chị dâu", không đời nào cô ta chấp nhận cô làm chị dâu của mình.
"Cô đừng có nói linh tinh, rõ ràng cô đang cố tình quyến rũ anh ấy. Tôi nghe Sở Mạc nói rồi, hôm trước anh ấy còn thấy cô cưỡng hôn anh Chính Quân."
Sở Mạc tự nhiên bị nhắc đến tên bèn hắt xì hơi liên tục. Mộc Tịch Nhiên không ngờ Sở quản gia trông bình thường nghiêm túc như vậy cũng là kẻ hay mách lẻo.
"Không phải là cưỡng hôn mà là chúng tôi đang hôn nhau, hôn nhau thực sự đó nhé."
"Gì… gì chứ?"
Ở bên cạnh Nguyên Chính Quân bao lâu mà Hạ Tử Linh còn chưa từng được làm vậy thì dựa vào cái gì Mộc Tịch Nhiên được hôn anh? Hạ Tử Linh không tin, chỉ tay vào mặt cô:
"Cô đừng lừa tôi, anh ấy sẽ không bao giờ làm thế với cô."
"Sao cô biết được chứ? Cô có biết lúc hôn tôi anh ấy đã làm gì không? Tay anh ấy đã sờ soạng khắp cơ thể tôi đó, thậm chí anh ấy còn…"
"Cô im đi, tôi không muốn nghe."
Hạ Tử Linh ngồi xệp xuống, lấy hai tay bịt tai lại. Mộc Tịch Nhiên mỉm cười đắc thắng nhưng vẫn cố tình trêu chọc cô ta:
"Sau khi hôn xong anh ấy còn bế tôi lên, đặt tôi nằm xuống giường... Hạ tiểu thư, cô có muốn nghe đoạn sau nữa không?"
Hạ Tử Linh lắc đầu:
"Cô im đi, đồ phụ nữ đáng ghét, tôi không muốn nghe."
Mộc Tịch Nhiên dạy dỗ Hạ Tử Linh xong bèn rời khỏi phòng bếp. Những lời cô nói với cô ta chỉ toàn là bịa đặt nhưng nói ra như vậy khiến cô nhẹ cả người.
"Cho chừa cái tật hay gây sự với mình."
Lúc Mộc Tịch Nhiên bước ra khỏi cửa bếp cô đã cảm thấy có gì đó không đúng. Linh cảm của cô quả không sai, Nguyên Chính Quân đang đứng ngay bên cạnh, tựa lưng vào tường không những thế trên môi còn hiện rõ ý cười.
Không biết anh đã đứng ngoài này bao lâu và nghe được những gì nhưng xem thái độ của anh có lẽ đã nghe thấy hết.
Mộc Tịch Nhiên há hốc miệng quay sang, bắt gặp ánh mắt của Nguyên Chính Quân liền đứng xua tay như không có chuyện gì xảy ra.
"À ờ… thực ra thì…"
Nguyên Chính Quân đột nhiên bước đến chỗ cô, anh bình thản nói:
"Tôi không ngờ là tay của tôi trong lúc hôn lại sờ soạng khắp cơ thể cô đó."
"Cái đó…" Mộc Tịch Nhiên bắt đầu cảm thấy ngại.
"Nhưng tôi có bế cô lên và đặt cô nằm xuống giường sao? Tôi đã làm chuyện đó khi nào thế?"
Nguyên Chính Quân công kích cô bằng hàng loạt câu hỏi khiến Mộc Tịch Nhiên không thể nào trả lời được. Cô đưa tay đẩy anh ra, sau đó gượng cười:
"Mấy cái đó tôi chỉ bịa để dọa Hạ tiểu thư thôi, anh đừng để bụng."
"Thực ra thì chúng ta cũng có thể thử cho biết, tôi muốn hiện thực hóa những câu nói của cô, không biết cô có đồng ý không nhỉ?"
Nguyên Chính Quân bỗng trở nên biến thái lạ thường, khác hẳn với hình tượng cao ngạo mà cô từng biết, hay vốn dĩ đây mới chính là bản chất thật của anh. Mộc Tịch Nhiên bị Nguyên Chính Quân ép vào tường, tay anh còn vuốt ve môi của cô nữa.
"Ông chủ Nguyên, nếu anh không tránh ra thì tôi sẽ đánh anh luôn đấy."
"Cô không đánh được tôi đâu."
Mộc Tịch Nhiên giơ chân lên định đá vào người anh nhưng bất ngờ bị anh tóm được. Nguyên Chính Quân giữ lấy chân cô, bàn tay của anh có thể giữ gọn đùi cô.
Dùng chân không được, Mộc Tịch Nhiên bắt đầu dùng tay. Cô vung tay định tát anh thì bỗng dưng bị tay anh tóm chặt lấy, ép chặt vào tường. Toàn bộ chiêu thức của cô đều bị ngăn lại, giống như Nguyên Chính Quân đang đọc vị suy nghĩ của cô vậy.
Đúng lúc Nguyên Chính Quang cầm theo một thứ gì đó định chạy đi tìm Nguyên Chính Quân thì nhìn thấy cảnh tượng hai người kia giống như hai con thằn lằn quấn vào nhau. Cậu ta híp mắt, hạ giọng:
"Nè, hai người đang làm trò gì ở trước phòng bếp vậy?"
Lúc này, Nguyên Chính Quân mới chịu buông tay ra khỏi người cô. Anh lắc đầu:
"Anh và cô ấy chỉ đang thử vài chiêu thức của nhau thôi."
"Chiêu thức gì mà nhìn như tình tứ vậy?" Nguyên Chính Quang chu mỏ nói.
Nguyên Chính Quân đánh trống lảng bằng cách giật lấy cái thứ giống như thiệp mời trên tay của Nguyên Chính Quang. Anh mở nó ra, Nguyên Chính Quang tiện thể nói luôn:
"Là người của Nghiêm Mặc Tường gửi nó cho anh đấy, ông ta muốn mời anh tham dự một bữa tiệc đặc biệt ở căn biệt thự mới xây của ông ta."
Không hiểu sao nhưng khi đọc xong thiệp mời Nguyên Chính Quân cảm thấy sắp có chuyện gì đó sẽ xảy ra. Bữa tiệc mà Nghiêm Mặc Tường mời anh không đơn giản là một bữa tiệc bình thường.
"Cuối cùng thì ông ta cũng chịu ra tay rồi…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.