Chương 15: Một Mình Rời Đi Hoặc Chết Chung
Huyền Yizi
10/08/2022
Nguyên Chính Quân đã có thể cải trang vào được tận nơi này thì có lẽ anh đã có sẵn kế hoạch để đưa Mộc Tịch Nhiên ra ngoài. Tuy nhiên, kế hoạch này chỉ cứu được một mình cô chứ không thể cứu được tất cả. Nguyên Chính Quân chỉ cần mỗi cô thôi vì thế anh mới vào đây để cứu cô ra.
"Đi thôi."
Mộc Tịch Nhiên đột nhiên ngừng lại, cô lại không muốn đi cùng Nguyên Chính Quân, điều này khiến anh có hơi bất ngờ.
"Mộc Tịch Nhiên, cô làm gì vậy?"
"Anh… có thể cứu tất cả những cô gái ở đây được không? Tôi không thể để họ rơi vào tay bọn người ác ma đó được."
Nguyên Chính Quân ngây người nhìn cô, giọng nói đầy kiên định:
"Tôi chỉ có thể cứu được cô thôi, những người khác cô quan tâm làm gì, họ đâu có quan hệ gì với cô."
Mộc Tịch Nhiên biết rằng sự đòi hỏi của mình là khó khăn đối với Nguyên Chính Quân nhưng cô không thể giương mắt nhìn những cô gái đi vào chỗ chết. Cô quyết định sẽ nghĩ cách để cứu tất cả bọn họ vì vậy mới không đi cùng Nguyên Chính Quân.
Bây giờ mỗi giây mỗi phút trôi qua đều rất quan trọng, đám người đó có thể vào đây bất cứ lúc nào, đến khi đó không chỉ mình Mộc Tịch Nhiên mà ngay cả Nguyên Chính Quân cũng khó mà thoát. Anh nắm lấy tay Tịch Nhiên lần nữa, kéo cô đi cùng mình, vừa kéo vừa giận dữ nói:
"Đây không phải là lúc cô lo lắng cho người khác, có lo thì lo cho bản thân cô trước đi. Cô nghĩ tại sao tôi lại phải vào tận đây để cứu cô ra chứ?"
Trước những lời của Nguyên Chính Quân, Mộc Tịch Nhiên vẫn quyết định cứu tất cả. Cô rút tay ra khỏi tay anh, nhìn anh rồi nói:
"Nguyên Chính Quân, có thể anh sẽ không đồng cảm với họ nhưng tôi thì khác. Phụ nữ không phải món đồ chơi để bọn khốn đó có thể thích đem đi bán là bán."
"Rồi sao? Cô định ở lại cứu tất cả bọn họ mà không đi cùng tôi ư?"
Mộc Tịch Nhiên thật là cứng đầu, Nguyên Chính Quân hiện tại đang vô cùng tức giận. Anh vừa phải đề phòng nếu người của bọn người đó xuất hiện vừa phải tìm cách thuyết phục Mộc Tịch Nhiên.
"Tôi sẽ đi nếu anh có cách cứu tất cả." Mộc Tịch Nhiên cúi đầu xuống, giọng nói của cô cũng khẽ dần.
Nguyên Chính Quân bất lực rời tay khỏi người cô, anh đã dành quá nhiều thời gian để cứu Mộc Tịch Nhiên nhưng cuối cùng cô lại không chịu đi. Nguyên Chính Quân mở cửa ra, anh quyết định không dẫn cô theo nữa và bỏ mặc cô:
"Vậy thì cô cứ ở đây rồi chết chung với bọn họ đi."
Mộc Tịch Nhiên đứng lặng người trong căn phòng trống nhìn theo dáng vẻ của Nguyên Chính Quân rời khỏi. Anh rời đi không chút do dự, để mặc Mộc Tịch Nhiên và những cô gái khác đối mặt với sự nguy hiểm.
Nếu không có Nguyên Chính Quân thì Mộc Tịch Nhiên sẽ tự mình tìm cách, một cách nào đó có thể cứu cô và những cô gái kia rời khỏi nơi này an toàn.
Khoảng một tiếng sau bọn chúng bắt đầu mở cửa dẫn các cô gái ra ngoài. Mộc Tịch Nhiên gặp lại Tiểu Điệp và những người khác ở trên hành lang. Trái ngược với sự sợ hãi của những người kia, Mộc Tịch Nhiên lại vô cùng bình tĩnh, cô lặng lẽ quan sát xung quanh để tìm cách đối phó.
Đến một gian phòng lớn, Mộc Tịch Nhiên nhìn thấy có một kẻ chỉ huy ăn mặc khác với đám cầm súng còn lại. Nếu cô có thể khống chế tên đó thì những tên kia sẽ phải nghe theo lệnh của cô.
Mộc Tịch Nhiên đi đến gần tên chỉ huy, cố tình để lộ chân và một phần ngực để phục vụ cho kế hoạch của cô. Cô giả vờ ngã vào người hắn, dùng giọng nói cuốn hút của mình để diễn kịch:
"Ưm… xin lỗi anh, tự nhiên tôi cảm thấy choáng quá."
Tên chỉ huy đó bị vẻ đẹp của cô làm xiêu lòng, nhất thời mất cảnh giác. Hắn để ý đến dáng vẻ của cô, bắt đầu giở trò lưu manh, kéo lấy tay của cô lôi lại.
"Mau lại đây, chút nữa cô sẽ phục vụ tôi."
Mộc Tịch Nhiên nhếch miệng cười thầm, coi như "mĩ nhân kế" của cô đã thành công. Tiếp cận được tên chỉ huy xong, Mộc Tịch Nhiên thực hiện một loạt chiêu thức, đầu tiên là đá khuỵu gối tên đó, cướp lấy súng và cuối cùng là chĩa súng vào đầu hắn để khống chế.
Toàn bộ hành động của cô chỉ diễn ra trong nháy mắt, đến nỗi những tên còn lại không kịp phản ứng.
"Anh mau ra lệnh cho đàn em của mình bỏ hết súng xuống đi."
Tên chỉ huy ngồi dưới đất, giơ hai tay trước họng súng của cô nhưng vẫn cứng miệng:
"Dựa vào đâu mà tôi phải làm vậy…"
Tên đó chưa kịp nói hết, Mộc Tịch Nhiên đã dí hẳn súng vào miệng của hắn. Tên chỉ huy run sợ ra hiệu cho đàn em của mình bỏ hết súng xuống theo lệnh của Tịch Nhiên.
"Xong rồi, bây giờ thì tất cả các người mau tập hợp lại một bên đi. Nếu không làm theo lệnh của tôi, chỉ huy của các anh sẽ một bước lên gặp tổ tiên đấy."
Mộc Tịch Nhiên vừa đe dọa vừa dí khẩu súng vào sâu hơn trong khoang miệng của tên chỉ huy. Mấy cô gái theo sự chỉ đạo của cô dần dần chạy ra ngoài, còn mấy tên đàn ông thì đứng một chỗ theo mệnh lệnh của cô.
Bây giờ, chính là khoảnh khắc quyết định nhất, Mộc Tịch Nhiên có thể không chạy trốn kịp thời và gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cô đang suy nghĩ cách để chạy thoát nên nhất thời không tập trung, tên chỉ huy nhân cơ hội đó rút con dao trong túi, tiện tay hất văng khẩu súng trên tay Mộc Tịch Nhiên ra xa.
Bốp!
"Con khốn, sao mày dám đe dọa ông mày chứ?"
Tên chỉ huy nằm đè lên người cô, hắn dùng dao định đâm thẳng xuống người cô nhưng bị cô chặn lại. Tay của Tịch Nhiên bắt đầu chảy máu, cô đang đứng giữa sự sống với cái chết chỉ cách nhau bằng một con dao.
Những tên đàn em kia định chạy đến cướp súng nhưng đột nhiên khói cay mắt từ đâu phun ra khiến bọn chúng nhất thời không thể làm gì được.
Dù sao Mộc Tịch Nhiên cũng vừa bị thương, sức của cô cũng hao hụt một ít vì thế để đấu lại tên chỉ huy to con này thực sự khó. Đúng lúc ấy, ở bên ngoài truyền đến một giọng nói:
"Mộc Tịch Nhiên, mau chạy ra khỏi đó nhanh lên."
Giọng nói đó là của Nguyên Chính Quân, vừa nghe thấy giọng anh, Mộc Tịch Nhiên như tăng thêm sức mạnh, cô vùng dậy quật ngã tên chỉ huy đang dùng dao định đâm cô. Hắn ngã nhoài ra đất, con dao trực tiếp đâm vào một bên bụng của hắn.
"A…"
Mộc Tịch Nhiên vội vàng bò dậy, cố gắng chạy đi nhưng vừa định chạy đã bị tên đó giữ chặt lấy chân.
Thấy Mộc Tịch Nhiên vẫn chưa thể rời khỏi khu vực đặt bom, Nguyên Chính Quân liền tỏ ra lo lắng.
"Ông chủ Nguyên, chỉ còn 15 giây nữa là bom nổ rồi."
Nguyên Chính Quân không suy nghĩ gì, chạy khỏi chỗ nấp an toàn để vào đó cứu Mộc Tịch Nhiên. Anh đạp vài phát vào người tên chỉ huy bị thương, kéo Mộc Tịch Nhiên chạy thật nhanh.
Năm… bốn… ba… hai… một…
ĐOÀNG!!!
Một âm thanh to lớn vang lên khiến căn nhà đó bị nổ tung hoàn toàn.
Nguyên Chính Quân ôm lấy Mộc Tịch Nhiên, cả hai bị sức nổ của quả bom hất văng ra xa nhưng may mắn là không bị sao cả.
Một màn khói bụi mù mịt bao trùm khắp nơi, những cô gái nấp sau khu vực an toàn cảm thấy rất vui vì đã được giải cứu. Tiểu Điệp vì lo lắng cho tình hình của Tịch Nhiên nên quay lại tìm cô.
"Chị Tịch Nhiên, chị Tịch Nhiên…"
Mộc Tịch Nhiên được Nguyên Chính Quân bảo vệ nên cô không bị thương nặng nhưng còn Nguyên Chính Quân thì khác, anh bị một tảng đá lớn đè lên vai trong lúc ngã ra đất.
"Ông chủ Nguyên, Mộc Tịch Nhiên, hai người không sao chứ?"
Jazlet từ chỗ nấp an toàn chạy ra, anh ta vội vã đẩy tảng đá lớn kia ra khỏi người của Nguyên Chính Quân. Mộc Tịch Nhiên khó nhọc ngồi dậy, cô quay sang thì phát hiện Nguyên Chính Quân đã bất tỉnh.
"Nguyên Chính Quân?"
Jazlet lập tức cõng Nguyên Chính Quân lên vai, xe của bọn họ để gần đây, phải lập tức đưa anh đến bệnh viện kịp thời.
Tiểu Điệp đỡ Mộc Tịch Nhiên đứng dậy, hai cô gái cũng mau chóng rời khỏi nơi này.
Chẳng mấy chốc ở đây đã biến thành một nơi đổ nát, hoang tàn và những kẻ trong đường dây buôn bán gái mại d*m không có ai là sống sót. Nhưng đằng sau bọn chúng chắc chắn vẫn còn ông trùm vì thế không thể không cảnh giác.
…
Bệnh viện.
Sau những chuyện vừa xảy ra Mộc Tịch Nhiên nhận thấy Nguyên Chính Quân không phải người xấu xa. Anh vì cô mà mạo hiểm cả tính mạng của mình, thế nhưng Mộc Tịch Nhiên lại chỉ đang lợi dụng anh.
Mộc Tịch Nhiên mặc bộ đồ bệnh nhân đi đến phòng bệnh mà Nguyên Chính Quân đang nằm. Cô mở cửa bước vào thấy anh đã tỉnh dậy và ngồi trên giường nhìn về phía cô. Tịch Nhiên lặng lẽ bước vào, đứng trước mặt anh, cô cúi đầu:
"Cảm ơn anh đã cứu tôi, Nguyên Chính Quân."
Nguyên Chính Quân nhìn hành động của cô bỗng cảm thấy buồn cười, anh chỉnh lại giọng điệu, nghiêm nghị nói:
"Ai cho phép cô gọi cả họ lẫn tên của ông chủ như vậy?"
Mộc Tịch Nhiên bất ngờ lúng túng, cô quên mất việc mình đang làm vệ sĩ cho Nguyên Chính Quân.
"Tôi cứ nghĩ anh sẽ bỏ tôi và mọi người ở đó, hóa ra anh vẫn tìm cách cứu chúng tôi." Mộc Tịch Nhiên cảm động.
Nguyên Chính Quân không nhận chiến công, dù sao mọi chuyện vẫn là do cô làm hết.
"Tôi chỉ cứu mình cô thôi, còn những người khác là do cô cứu đó chứ."
"Nhưng anh cũng đã cứu tôi mà, cảm ơn anh."
Những lúc Mộc Tịch Nhiên nói chuyện với anh bằng cái giọng điệu dịu dàng lại khiến anh có cảm giác lâng lâng khác lạ. Nguyên Chính Quân giả bộ quay đi, ho vài tiếng:
"Tôi thành ra thế này cũng là do cô đấy, chỉ nói cảm ơn thôi mà đủ sao?"
Mộc Tịch Nhiên không để ý đến lời anh nói vì cô bỗng nhìn thấy một vết thương lấp ló ở ngực của anh vẫn chưa được bôi thuốc.
"Tôi hỏi cô câu này cô phải trả lời cho đúng, chuyện hồi nhỏ của cô…"
Nguyên Chính Quân nói chuyện một mình mà không để ý đến Mộc Tịch Nhiên đang tự tiện cởi cúc áo của anh. Đến lúc anh nhận ra thì Mộc Tịch Nhiên đã cởi ra rồi.
"Mộc Tịch Nhiên, cô làm trò gì vậy?"
"Tôi sẽ bôi thuốc cho anh vì thế ngồi im đi."
Mộc Tịch Nhiên nhẹ nhàng lấy lọ thuốc đang ở trên mặt bàn, cầm bông bôi lên vết thương. Vì sợ anh đau nên cô làm rất nhẹ nhàng không những thế còn thận trọng thổi nhẹ để vết thương đỡ đau. Nguyên Chính Quân cúi nhìn cô gái đang ân cần bôi thuốc cho mình bỗng có cảm giác khác lạ. Tim anh đột nhiên đập mạnh liên hồi, hai má đỏ lên, cảm xúc lúc này thật khó tả.
/Nguyên Chính Quân, mày bị làm sao vậy?/
Nguyên Chính Quân vội vã quay mặt đi, hai tay siết chặt lấy chăn để kiềm chế. Anh không nghĩ bản thân lại có phản ứng với Mộc Tịch Nhiên.
Hay tại vì lâu quá không gần phụ nữ nên mới khiến anh sinh ra những cảm giác lạ này?
Rốt cuộc là tại sao chứ?
"Đi thôi."
Mộc Tịch Nhiên đột nhiên ngừng lại, cô lại không muốn đi cùng Nguyên Chính Quân, điều này khiến anh có hơi bất ngờ.
"Mộc Tịch Nhiên, cô làm gì vậy?"
"Anh… có thể cứu tất cả những cô gái ở đây được không? Tôi không thể để họ rơi vào tay bọn người ác ma đó được."
Nguyên Chính Quân ngây người nhìn cô, giọng nói đầy kiên định:
"Tôi chỉ có thể cứu được cô thôi, những người khác cô quan tâm làm gì, họ đâu có quan hệ gì với cô."
Mộc Tịch Nhiên biết rằng sự đòi hỏi của mình là khó khăn đối với Nguyên Chính Quân nhưng cô không thể giương mắt nhìn những cô gái đi vào chỗ chết. Cô quyết định sẽ nghĩ cách để cứu tất cả bọn họ vì vậy mới không đi cùng Nguyên Chính Quân.
Bây giờ mỗi giây mỗi phút trôi qua đều rất quan trọng, đám người đó có thể vào đây bất cứ lúc nào, đến khi đó không chỉ mình Mộc Tịch Nhiên mà ngay cả Nguyên Chính Quân cũng khó mà thoát. Anh nắm lấy tay Tịch Nhiên lần nữa, kéo cô đi cùng mình, vừa kéo vừa giận dữ nói:
"Đây không phải là lúc cô lo lắng cho người khác, có lo thì lo cho bản thân cô trước đi. Cô nghĩ tại sao tôi lại phải vào tận đây để cứu cô ra chứ?"
Trước những lời của Nguyên Chính Quân, Mộc Tịch Nhiên vẫn quyết định cứu tất cả. Cô rút tay ra khỏi tay anh, nhìn anh rồi nói:
"Nguyên Chính Quân, có thể anh sẽ không đồng cảm với họ nhưng tôi thì khác. Phụ nữ không phải món đồ chơi để bọn khốn đó có thể thích đem đi bán là bán."
"Rồi sao? Cô định ở lại cứu tất cả bọn họ mà không đi cùng tôi ư?"
Mộc Tịch Nhiên thật là cứng đầu, Nguyên Chính Quân hiện tại đang vô cùng tức giận. Anh vừa phải đề phòng nếu người của bọn người đó xuất hiện vừa phải tìm cách thuyết phục Mộc Tịch Nhiên.
"Tôi sẽ đi nếu anh có cách cứu tất cả." Mộc Tịch Nhiên cúi đầu xuống, giọng nói của cô cũng khẽ dần.
Nguyên Chính Quân bất lực rời tay khỏi người cô, anh đã dành quá nhiều thời gian để cứu Mộc Tịch Nhiên nhưng cuối cùng cô lại không chịu đi. Nguyên Chính Quân mở cửa ra, anh quyết định không dẫn cô theo nữa và bỏ mặc cô:
"Vậy thì cô cứ ở đây rồi chết chung với bọn họ đi."
Mộc Tịch Nhiên đứng lặng người trong căn phòng trống nhìn theo dáng vẻ của Nguyên Chính Quân rời khỏi. Anh rời đi không chút do dự, để mặc Mộc Tịch Nhiên và những cô gái khác đối mặt với sự nguy hiểm.
Nếu không có Nguyên Chính Quân thì Mộc Tịch Nhiên sẽ tự mình tìm cách, một cách nào đó có thể cứu cô và những cô gái kia rời khỏi nơi này an toàn.
Khoảng một tiếng sau bọn chúng bắt đầu mở cửa dẫn các cô gái ra ngoài. Mộc Tịch Nhiên gặp lại Tiểu Điệp và những người khác ở trên hành lang. Trái ngược với sự sợ hãi của những người kia, Mộc Tịch Nhiên lại vô cùng bình tĩnh, cô lặng lẽ quan sát xung quanh để tìm cách đối phó.
Đến một gian phòng lớn, Mộc Tịch Nhiên nhìn thấy có một kẻ chỉ huy ăn mặc khác với đám cầm súng còn lại. Nếu cô có thể khống chế tên đó thì những tên kia sẽ phải nghe theo lệnh của cô.
Mộc Tịch Nhiên đi đến gần tên chỉ huy, cố tình để lộ chân và một phần ngực để phục vụ cho kế hoạch của cô. Cô giả vờ ngã vào người hắn, dùng giọng nói cuốn hút của mình để diễn kịch:
"Ưm… xin lỗi anh, tự nhiên tôi cảm thấy choáng quá."
Tên chỉ huy đó bị vẻ đẹp của cô làm xiêu lòng, nhất thời mất cảnh giác. Hắn để ý đến dáng vẻ của cô, bắt đầu giở trò lưu manh, kéo lấy tay của cô lôi lại.
"Mau lại đây, chút nữa cô sẽ phục vụ tôi."
Mộc Tịch Nhiên nhếch miệng cười thầm, coi như "mĩ nhân kế" của cô đã thành công. Tiếp cận được tên chỉ huy xong, Mộc Tịch Nhiên thực hiện một loạt chiêu thức, đầu tiên là đá khuỵu gối tên đó, cướp lấy súng và cuối cùng là chĩa súng vào đầu hắn để khống chế.
Toàn bộ hành động của cô chỉ diễn ra trong nháy mắt, đến nỗi những tên còn lại không kịp phản ứng.
"Anh mau ra lệnh cho đàn em của mình bỏ hết súng xuống đi."
Tên chỉ huy ngồi dưới đất, giơ hai tay trước họng súng của cô nhưng vẫn cứng miệng:
"Dựa vào đâu mà tôi phải làm vậy…"
Tên đó chưa kịp nói hết, Mộc Tịch Nhiên đã dí hẳn súng vào miệng của hắn. Tên chỉ huy run sợ ra hiệu cho đàn em của mình bỏ hết súng xuống theo lệnh của Tịch Nhiên.
"Xong rồi, bây giờ thì tất cả các người mau tập hợp lại một bên đi. Nếu không làm theo lệnh của tôi, chỉ huy của các anh sẽ một bước lên gặp tổ tiên đấy."
Mộc Tịch Nhiên vừa đe dọa vừa dí khẩu súng vào sâu hơn trong khoang miệng của tên chỉ huy. Mấy cô gái theo sự chỉ đạo của cô dần dần chạy ra ngoài, còn mấy tên đàn ông thì đứng một chỗ theo mệnh lệnh của cô.
Bây giờ, chính là khoảnh khắc quyết định nhất, Mộc Tịch Nhiên có thể không chạy trốn kịp thời và gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cô đang suy nghĩ cách để chạy thoát nên nhất thời không tập trung, tên chỉ huy nhân cơ hội đó rút con dao trong túi, tiện tay hất văng khẩu súng trên tay Mộc Tịch Nhiên ra xa.
Bốp!
"Con khốn, sao mày dám đe dọa ông mày chứ?"
Tên chỉ huy nằm đè lên người cô, hắn dùng dao định đâm thẳng xuống người cô nhưng bị cô chặn lại. Tay của Tịch Nhiên bắt đầu chảy máu, cô đang đứng giữa sự sống với cái chết chỉ cách nhau bằng một con dao.
Những tên đàn em kia định chạy đến cướp súng nhưng đột nhiên khói cay mắt từ đâu phun ra khiến bọn chúng nhất thời không thể làm gì được.
Dù sao Mộc Tịch Nhiên cũng vừa bị thương, sức của cô cũng hao hụt một ít vì thế để đấu lại tên chỉ huy to con này thực sự khó. Đúng lúc ấy, ở bên ngoài truyền đến một giọng nói:
"Mộc Tịch Nhiên, mau chạy ra khỏi đó nhanh lên."
Giọng nói đó là của Nguyên Chính Quân, vừa nghe thấy giọng anh, Mộc Tịch Nhiên như tăng thêm sức mạnh, cô vùng dậy quật ngã tên chỉ huy đang dùng dao định đâm cô. Hắn ngã nhoài ra đất, con dao trực tiếp đâm vào một bên bụng của hắn.
"A…"
Mộc Tịch Nhiên vội vàng bò dậy, cố gắng chạy đi nhưng vừa định chạy đã bị tên đó giữ chặt lấy chân.
Thấy Mộc Tịch Nhiên vẫn chưa thể rời khỏi khu vực đặt bom, Nguyên Chính Quân liền tỏ ra lo lắng.
"Ông chủ Nguyên, chỉ còn 15 giây nữa là bom nổ rồi."
Nguyên Chính Quân không suy nghĩ gì, chạy khỏi chỗ nấp an toàn để vào đó cứu Mộc Tịch Nhiên. Anh đạp vài phát vào người tên chỉ huy bị thương, kéo Mộc Tịch Nhiên chạy thật nhanh.
Năm… bốn… ba… hai… một…
ĐOÀNG!!!
Một âm thanh to lớn vang lên khiến căn nhà đó bị nổ tung hoàn toàn.
Nguyên Chính Quân ôm lấy Mộc Tịch Nhiên, cả hai bị sức nổ của quả bom hất văng ra xa nhưng may mắn là không bị sao cả.
Một màn khói bụi mù mịt bao trùm khắp nơi, những cô gái nấp sau khu vực an toàn cảm thấy rất vui vì đã được giải cứu. Tiểu Điệp vì lo lắng cho tình hình của Tịch Nhiên nên quay lại tìm cô.
"Chị Tịch Nhiên, chị Tịch Nhiên…"
Mộc Tịch Nhiên được Nguyên Chính Quân bảo vệ nên cô không bị thương nặng nhưng còn Nguyên Chính Quân thì khác, anh bị một tảng đá lớn đè lên vai trong lúc ngã ra đất.
"Ông chủ Nguyên, Mộc Tịch Nhiên, hai người không sao chứ?"
Jazlet từ chỗ nấp an toàn chạy ra, anh ta vội vã đẩy tảng đá lớn kia ra khỏi người của Nguyên Chính Quân. Mộc Tịch Nhiên khó nhọc ngồi dậy, cô quay sang thì phát hiện Nguyên Chính Quân đã bất tỉnh.
"Nguyên Chính Quân?"
Jazlet lập tức cõng Nguyên Chính Quân lên vai, xe của bọn họ để gần đây, phải lập tức đưa anh đến bệnh viện kịp thời.
Tiểu Điệp đỡ Mộc Tịch Nhiên đứng dậy, hai cô gái cũng mau chóng rời khỏi nơi này.
Chẳng mấy chốc ở đây đã biến thành một nơi đổ nát, hoang tàn và những kẻ trong đường dây buôn bán gái mại d*m không có ai là sống sót. Nhưng đằng sau bọn chúng chắc chắn vẫn còn ông trùm vì thế không thể không cảnh giác.
…
Bệnh viện.
Sau những chuyện vừa xảy ra Mộc Tịch Nhiên nhận thấy Nguyên Chính Quân không phải người xấu xa. Anh vì cô mà mạo hiểm cả tính mạng của mình, thế nhưng Mộc Tịch Nhiên lại chỉ đang lợi dụng anh.
Mộc Tịch Nhiên mặc bộ đồ bệnh nhân đi đến phòng bệnh mà Nguyên Chính Quân đang nằm. Cô mở cửa bước vào thấy anh đã tỉnh dậy và ngồi trên giường nhìn về phía cô. Tịch Nhiên lặng lẽ bước vào, đứng trước mặt anh, cô cúi đầu:
"Cảm ơn anh đã cứu tôi, Nguyên Chính Quân."
Nguyên Chính Quân nhìn hành động của cô bỗng cảm thấy buồn cười, anh chỉnh lại giọng điệu, nghiêm nghị nói:
"Ai cho phép cô gọi cả họ lẫn tên của ông chủ như vậy?"
Mộc Tịch Nhiên bất ngờ lúng túng, cô quên mất việc mình đang làm vệ sĩ cho Nguyên Chính Quân.
"Tôi cứ nghĩ anh sẽ bỏ tôi và mọi người ở đó, hóa ra anh vẫn tìm cách cứu chúng tôi." Mộc Tịch Nhiên cảm động.
Nguyên Chính Quân không nhận chiến công, dù sao mọi chuyện vẫn là do cô làm hết.
"Tôi chỉ cứu mình cô thôi, còn những người khác là do cô cứu đó chứ."
"Nhưng anh cũng đã cứu tôi mà, cảm ơn anh."
Những lúc Mộc Tịch Nhiên nói chuyện với anh bằng cái giọng điệu dịu dàng lại khiến anh có cảm giác lâng lâng khác lạ. Nguyên Chính Quân giả bộ quay đi, ho vài tiếng:
"Tôi thành ra thế này cũng là do cô đấy, chỉ nói cảm ơn thôi mà đủ sao?"
Mộc Tịch Nhiên không để ý đến lời anh nói vì cô bỗng nhìn thấy một vết thương lấp ló ở ngực của anh vẫn chưa được bôi thuốc.
"Tôi hỏi cô câu này cô phải trả lời cho đúng, chuyện hồi nhỏ của cô…"
Nguyên Chính Quân nói chuyện một mình mà không để ý đến Mộc Tịch Nhiên đang tự tiện cởi cúc áo của anh. Đến lúc anh nhận ra thì Mộc Tịch Nhiên đã cởi ra rồi.
"Mộc Tịch Nhiên, cô làm trò gì vậy?"
"Tôi sẽ bôi thuốc cho anh vì thế ngồi im đi."
Mộc Tịch Nhiên nhẹ nhàng lấy lọ thuốc đang ở trên mặt bàn, cầm bông bôi lên vết thương. Vì sợ anh đau nên cô làm rất nhẹ nhàng không những thế còn thận trọng thổi nhẹ để vết thương đỡ đau. Nguyên Chính Quân cúi nhìn cô gái đang ân cần bôi thuốc cho mình bỗng có cảm giác khác lạ. Tim anh đột nhiên đập mạnh liên hồi, hai má đỏ lên, cảm xúc lúc này thật khó tả.
/Nguyên Chính Quân, mày bị làm sao vậy?/
Nguyên Chính Quân vội vã quay mặt đi, hai tay siết chặt lấy chăn để kiềm chế. Anh không nghĩ bản thân lại có phản ứng với Mộc Tịch Nhiên.
Hay tại vì lâu quá không gần phụ nữ nên mới khiến anh sinh ra những cảm giác lạ này?
Rốt cuộc là tại sao chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.