Chương 37: Nếu Như Có Một Ngày Em Phản Bội Anh.
Huyền Yizi
23/10/2022
Từ lúc biết Mộc Tịch Nhiên mang thai, Nguyên Chính Quân ngày nào cũng ép
cô ăn những món ăn được coi là tốt cho sức khỏe của bà bầu. Mộc Tịch
Nhiên ăn đến phát ngán, cô thực sự không thể nuốt nổi chúng nữa nhưng
Nguyên Chính Quân vẫn không ngừng chuẩn bị những món ăn ngon cho cô.
Sáng hôm nay cũng vậy, bữa sáng mọi khi đều rất bình thường nhưng hôm nay chẳng khác gì bày tiệc. Nguyên Chính Quang mọi lần ăn rất nhiều nhưng hôm nay cậu ta chỉ ngồi cắn đũa nhìn Nguyên Chính Quân gắp thức ăn cho Mộc Tịch Nhiên.
"Các món ăn này đều tốt cho sức khỏe của em và con, mau ăn đi, ăn nhiều lên, tôi nghe nói người mang thai ăn rất nhiều, em mau ăn đi."
Nguyên Chính Quân chất đống thức ăn trong bát của Mộc Tịch Nhiên, nó nhiều đến nỗi cô không còn nhìn thấy cơm ở bên dưới đâu hết. Mộc Tịch Nhiên nhìn đống đồ ăn là cảm thấy buồn nôn, cô đưa tay che miệng rồi chạy vào nhà vệ sinh.
"Ọe…"
"Tịch Nhiên?"
Nguyên Chính Quân vội vàng chạy theo Mộc Tịch Nhiên vào trong, lúc này chỉ còn mỗi Nguyên Chính Quang và đống thức ăn ở trên mặt bàn.
"Anh trai chịu chi ghê, mua toàn món sơn hào hải vị đắt tiền cho một mình bà bầu, còn mình thì anh ấy chẳng coi là gì hết."
Nguyên Chính Quang thẫn thờ thở dài vì bản thân đã không còn giữ vị trí quan trọng trong lòng Nguyên Chính Quân, mà thay vào đó là Mộc Tịch Nhiên với đứa bé trong bụng của cô.
Mộc Tịch Nhiên buồn nôn vì dạo gần đây cô đã ăn quá nhiều nên nhìn thấy đồ ăn là cô thấy sợ. Nguyên Chính Quân giúp cô xoa lưng cho đỡ khó chịu nhưng anh không hề biết mấy chuyện này đều do anh làm ra.
"Em đỡ hơn chưa?" Nguyên Chính Quân khẽ hỏi.
Mộc Tịch Nhiên gật đầu, cô hất nước lên rửa miệng sau đó mở cửa bước ra ngoài. Cô không biết mình còn có thể giấu chuyện mang thai giả với Nguyên Chính Quân được bao lâu, cứ cái đà này chắc cô đã chết vì ăn no mất.
"Tịch Nhiên, ngoài kia vẫn còn thức ăn hay là…"
"Không, em không ăn nữa, nếu ăn thì anh đi mà ăn."
"Nhưng mà…"
"Nguyên Chính Quân, đủ rồi đó! Em là người chứ không phải lợn, em không ăn được nhiều như thế đâu. Em muốn về phòng nghỉ ngơi, anh đừng làm phiền em."
Mộc Tịch Nhiên tỏ ra khó chịu khi Nguyên Chính Quân nhắc đến đồ ăn. Thà anh cứ giống như trước đây không quan tâm đến việc cô ăn gì, làm gì còn hơn là quan tâm đến cô một cách thái quá như bây giờ.
Nguyên Chính Quân biết khi mang thai phụ nữ dễ bị nổi giận vì thế anh không muốn làm phiền Tịch Nhiên rồi để cô nổi giận. Kể ra như vậy cũng tốt, những lúc thế này Tịch Nhiên mới biết một mặt khác của Nguyên Chính Quân cũng không đến mức tệ, đã thế nó còn khiến cô càng lúc càng rung động.
Phải chờ đến khi Nguyên Chính Quân ra ngoài, Mộc Tịch Nhiên mới có thể đến gặp Mộc Kiều Hạ. Cô muốn gặp cô ấy để hỏi ý kiến một số chuyện vì thế hai người đã hẹn nhau ở quán cà phê quen thuộc.
"Hạ Hạ, bây giờ em phải làm sao đây? Nguyên Chính Quân cứ nghĩ em đang mang thai vì thế anh ấy hành xử rất kỳ lạ. Anh ấy vô cùng tốt với em khiến em càng cảm thấy rung động."
Mộc Tịch Nhiên kể ra toàn bộ tâm tư của mình cho Mộc Kiều Hạ biết, cô nghĩ là Mộc Kiều Hạ có thể giúp cô đưa ra một vài lời khuyên.
"Tịch Nhiên, em đã quên mất nhiệm vụ của mình rồi sao?"
"Sao em có thể quên được chứ."
"Chị biết nói ra những lời này là hơi quá đáng nhưng chúng ta là những người sinh ra vốn dĩ đã không thể tự chọn cuộc sống cho mình, để tồn tại chúng ta đã phải nỗ lực rất nhiều. Chị rất muốn em có một cuộc sống hạnh phúc, không bị gò bó áp lực bởi những nhiệm vụ nguy hiểm..."
Mộc Kiều Hạ nắm lấy tay của Tịch Nhiên, sau đó cô ấy đưa cho cô một chiếc USB mà Lâm lão gia nhờ đưa rồi nói:
"Hãy nhanh chóng kết thúc chuyện này đi Tịch Nhiên, trước khi để thứ tình cảm đó lún sâu khiến em khó thoát ra được thì hãy mau hoàn thành nhiệm vụ. Đây chẳng phải là nhiệm vụ cuối cùng trước khi được hoàn toàn tự do của em sao? Chị sẽ luôn bên cạnh và giúp đỡ em."
Mộc Tịch Nhiên nghe và hiểu những gì Mộc Kiều Hạ nói, thân là vệ sĩ của Lâm gia cô không có quyền phản bội nhưng nếu cô phản bội người yêu thương mình, tin tưởng mình thì sẽ thế nào?
"Hạ Hạ, cho em một chút thời gian nữa đi…"
"Mộc Tịch Nhiên dứt khoát trước kia đâu rồi? Sao bây giờ em lại trở nên yếu lòng đến như vậy chứ?"
Phải, Mộc Tịch Nhiên trước kia đã không còn mà thay vào đó là một Mộc Tịch Nhiên đang dần yếu đuối hơn trước. Cô phải chọn giữa một bên là ân nhân và một bên là người khiến trái tim mình như được sưởi ấm.
"Em biết rồi, em sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ để có được cuộc sống của chính mình."
Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng thì Mộc Tịch Nhiên cũng chịu đưa ra quyết định. Cô cầm theo chiếc USB trở về Dalicat, việc cô cần làm bây giờ chính là lấy hết toàn bộ dữ liệu đang có trong máy tính của Nguyên Chính Quân để vào chiếc USB này.
Tối hôm ấy, lấy lý do muốn đưa nước uống cho Nguyên Chính Quân nên Mộc Tịch Nhiên đã mở cửa bước vào phòng ngủ của anh - nơi mà trước đây cô đã từng bị đuổi ra ngoài. Mộc Tịch Nhiên liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Nguyên Chính Quân đâu cả, cô đặt cốc nước xuống mặt bàn sau đó lặng lẽ tiến đến gần chiếc máy tính.
Mộc Tịch Nhiên trước đây từng động vào máy tính của anh nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị anh ngăn lại. Lần này cô đã có thể chạm vào nó và thành công mở máy lên. Tuy nhiên, máy tính của Nguyên Chính Quân lại có mật khẩu, cô vội vàng gõ mật khẩu thử là ngày sinh của anh nhưng kết quả lại không đúng.
Ngoài mật khẩu là ngày sinh ra thì cô chẳng còn nghĩ đến con số nào nữa. Màn hình máy tính sau một hồi không gõ mật khẩu liền tắt đi, Mộc Tịch Nhiên thở dài gấp máy vào. Cô nghĩ cần phải tìm cách biết được mật khẩu của máy tính, nhưng nếu hỏi thì có lẽ Nguyên Chính Quân sẽ không trả lời mà còn nghi ngờ cô hơn.
Đang mải suy nghĩ xem phải làm cách nào đó thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Nguyên Chính Quân trong bộ dạng chỉ quấn khăn tắm ở thân dưới bước vào, trên đầu anh còn có thêm một chiếc khăn nữa để lau tóc.
Vừa nhìn thấy anh, Mộc Tịch Nhiên đã định giải thích nhưng Nguyên Chính Quân không hề muốn hỏi cô lý do cô vào đây, anh chỉ lặng lẽ bước đến cúi xuống hôn nhẹ lên môi của cô.
"Nhớ tôi sao?" Nguyên Chính Quân khẽ hỏi.
Mộc Tịch Nhiên không biết trả lời thế nào vì vậy đành gật đầu khẽ "ừm".
Nghe vậy Nguyên Chính Quân bèn mỉm cười mãn nguyện, anh đi đến ngồi xuống giường sau đó đưa chiếc khăn cho cô rồi nói:
"Lau tóc giúp tôi."
Mộc Tịch Nhiên nuốt nước bọt bước đến trước mặt anh, cô cứ nghĩ sẽ bị anh đuổi ra như lần trước nhưng kết quả lại ngược lại với suy nghĩ của cô. Anh không còn đề phòng cô mà còn cho phép cô ra vào căn phòng này tùy ý.
Trong lúc Mộc Tịch Nhiên giúp anh lau tóc, Nguyên Chính Quân đã lợi dụng cơ hội úp mặt vào ngực của cô. Anh vùi mặt vào đó khẽ dụi dụi, không những thế còn tỏ ra vô cùng thích thú. Điều này khiến Mộc Tịch Nhiên đỏ mặt, cô muốn đẩy anh ra nhưng không thể.
"Nguyên Chính Quân, đừng quấy nữa."
Mộc Tịch Nhiên bất lực trước sự trêu chọc của anh nhưng có nói thế nào anh cũng không chịu dừng, thậm chí anh còn thò tay vào trong áo của cô sờ soạng không ngừng.
"Nguyên Chính Quân, đừng… dừng lại đi."
Nguyên Chính Quân ngửa mặt lên nhìn cô, nét mặt anh lúc đó trông cực kỳ biến thái và gian mãnh.
"Tịch Nhiên, tôi nghe nói là mang thai nhưng vẫn có thể làm tình được đúng không?"
Biết ngay là Nguyên Chính Quân đang có suy nghĩ không lành mạnh vì thế Mộc Tịch Nhiên cũng không ngạc nhiên, nhưng cô tỏ ra không đồng ý mà thẳng thừng cự tuyệt:
"Hiện tại em không muốn."
"Nhưng tôi muốn."
"Anh tự xử đi."
Mộc Tịch Nhiên đẩy Nguyên Chính Quân ra sau đó định chạy ra bên ngoài, nhưng khi cô vừa quay người đi thì đã bị Nguyên Chính Quân nắm lấy cổ tay kéo lại. Mộc Tịch Nhiên vô thức ngã vào lòng của Nguyên Chính Quân, anh để cô ngồi lên đùi mình, hai tay vòng ôm lấy cô giữ cô khỏi chạy mất.
"Đừng đi, đêm nay em ngủ lại đây với tôi đi."
"Không phải anh đang muốn sao? Nếu em ở lại, liệu anh có làm gì đó giống như cưỡng ép không?" Mộc Tịch Nhiên ngồi trong lòng anh khẽ hỏi.
Nguyên Chính Quân hôn nhẹ lên mái tóc của cô, anh nói:
"Tôi có thể nhịn vì em, nếu không thì… em dùng tay của em giúp tôi cũng được."
Mộc Tịch Nhiên nghe vậy liền siết chặt hai tay, cô đỏ mặt lắc đầu.
"Không, anh tự đi mà dùng tay của mình."
Nguyên Chính Quân thực ra chỉ muốn trêu chọc Mộc Tịch Nhiên nên mới nói mấy cái lời lẽ có phần hơi biến thái. Mặc dù trong người đang khó chịu nhưng vì Mộc Tịch Nhiên không muốn nên Nguyên Chính Quân cũng chẳng cưỡng ép cô, anh tôn trọng lời nói của cô vì thế sẽ không làm những gì trái ý cô.
Đêm hôm đó, Mộc Tịch Nhiên ngủ lại phòng của Nguyên Chính Quân nhưng hai người họ không hề làm gì cả.
Mộc Tịch Nhiên nằm trong vòng tay của Nguyên Chính Quân, cô nghe được hơi thở đều đều của anh, nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực và cảm nhận được hơi ấm mà anh đem lại. Đây chính là thứ mà cô vẫn luôn tìm kiếm, một người có thể bảo vệ cho cô, một người có thể giang tay ôm cô vào lòng mỗi khi cô mệt mỏi.
Khoảnh khắc này cho dù chỉ diễn ra trong thời gian ngắn hoặc là duy nhất và cũng là cuối cùng đi chăng nữa thì Mộc Tịch Nhiên cũng sẽ nhớ mãi không quên, cái cảm giác khiến cô cảm thấy an toàn, cái cảm giác giúp cô cảm nhận được sự yên bình và tràn ngập yêu thương.
"Nguyên Chính Quân, anh ngủ chưa?" Mộc Tịch Nhiên bỗng hỏi.
Nguyên Chính Quân nghe vậy bèn trả lời:
"Em muốn nói chuyện gì?"
Mộc Tịch Nhiên dụi đầu vào người anh, cô nhắm mắt lại gương mặt thoáng nét đau đớn.
"Nếu như… em chỉ nói nếu như thôi, nếu như có một ngày em phản bội anh thì lúc đó anh sẽ làm gì?"
Nguyên Chính Quân im lặng một hồi sau đó mỉm cười:
"Không thể nào có chuyện đó."
"Anh cứ trả lời đi, em đang nói là nếu như mà."
Mộc Tịch Nhiên ngửa mặt lên nhìn anh, ánh mắt cô có vẻ đang rất mong chờ câu trả lời của Nguyên Chính Quân. Thấy cô mong chờ như vậy, Nguyên Chính Quân cũng không muốn khiến cô thất vọng, anh hạ giọng rồi nói:
"Nếu như em dám phản bội tôi, tôi sẽ tự tay giết chết em."
Sáng hôm nay cũng vậy, bữa sáng mọi khi đều rất bình thường nhưng hôm nay chẳng khác gì bày tiệc. Nguyên Chính Quang mọi lần ăn rất nhiều nhưng hôm nay cậu ta chỉ ngồi cắn đũa nhìn Nguyên Chính Quân gắp thức ăn cho Mộc Tịch Nhiên.
"Các món ăn này đều tốt cho sức khỏe của em và con, mau ăn đi, ăn nhiều lên, tôi nghe nói người mang thai ăn rất nhiều, em mau ăn đi."
Nguyên Chính Quân chất đống thức ăn trong bát của Mộc Tịch Nhiên, nó nhiều đến nỗi cô không còn nhìn thấy cơm ở bên dưới đâu hết. Mộc Tịch Nhiên nhìn đống đồ ăn là cảm thấy buồn nôn, cô đưa tay che miệng rồi chạy vào nhà vệ sinh.
"Ọe…"
"Tịch Nhiên?"
Nguyên Chính Quân vội vàng chạy theo Mộc Tịch Nhiên vào trong, lúc này chỉ còn mỗi Nguyên Chính Quang và đống thức ăn ở trên mặt bàn.
"Anh trai chịu chi ghê, mua toàn món sơn hào hải vị đắt tiền cho một mình bà bầu, còn mình thì anh ấy chẳng coi là gì hết."
Nguyên Chính Quang thẫn thờ thở dài vì bản thân đã không còn giữ vị trí quan trọng trong lòng Nguyên Chính Quân, mà thay vào đó là Mộc Tịch Nhiên với đứa bé trong bụng của cô.
Mộc Tịch Nhiên buồn nôn vì dạo gần đây cô đã ăn quá nhiều nên nhìn thấy đồ ăn là cô thấy sợ. Nguyên Chính Quân giúp cô xoa lưng cho đỡ khó chịu nhưng anh không hề biết mấy chuyện này đều do anh làm ra.
"Em đỡ hơn chưa?" Nguyên Chính Quân khẽ hỏi.
Mộc Tịch Nhiên gật đầu, cô hất nước lên rửa miệng sau đó mở cửa bước ra ngoài. Cô không biết mình còn có thể giấu chuyện mang thai giả với Nguyên Chính Quân được bao lâu, cứ cái đà này chắc cô đã chết vì ăn no mất.
"Tịch Nhiên, ngoài kia vẫn còn thức ăn hay là…"
"Không, em không ăn nữa, nếu ăn thì anh đi mà ăn."
"Nhưng mà…"
"Nguyên Chính Quân, đủ rồi đó! Em là người chứ không phải lợn, em không ăn được nhiều như thế đâu. Em muốn về phòng nghỉ ngơi, anh đừng làm phiền em."
Mộc Tịch Nhiên tỏ ra khó chịu khi Nguyên Chính Quân nhắc đến đồ ăn. Thà anh cứ giống như trước đây không quan tâm đến việc cô ăn gì, làm gì còn hơn là quan tâm đến cô một cách thái quá như bây giờ.
Nguyên Chính Quân biết khi mang thai phụ nữ dễ bị nổi giận vì thế anh không muốn làm phiền Tịch Nhiên rồi để cô nổi giận. Kể ra như vậy cũng tốt, những lúc thế này Tịch Nhiên mới biết một mặt khác của Nguyên Chính Quân cũng không đến mức tệ, đã thế nó còn khiến cô càng lúc càng rung động.
Phải chờ đến khi Nguyên Chính Quân ra ngoài, Mộc Tịch Nhiên mới có thể đến gặp Mộc Kiều Hạ. Cô muốn gặp cô ấy để hỏi ý kiến một số chuyện vì thế hai người đã hẹn nhau ở quán cà phê quen thuộc.
"Hạ Hạ, bây giờ em phải làm sao đây? Nguyên Chính Quân cứ nghĩ em đang mang thai vì thế anh ấy hành xử rất kỳ lạ. Anh ấy vô cùng tốt với em khiến em càng cảm thấy rung động."
Mộc Tịch Nhiên kể ra toàn bộ tâm tư của mình cho Mộc Kiều Hạ biết, cô nghĩ là Mộc Kiều Hạ có thể giúp cô đưa ra một vài lời khuyên.
"Tịch Nhiên, em đã quên mất nhiệm vụ của mình rồi sao?"
"Sao em có thể quên được chứ."
"Chị biết nói ra những lời này là hơi quá đáng nhưng chúng ta là những người sinh ra vốn dĩ đã không thể tự chọn cuộc sống cho mình, để tồn tại chúng ta đã phải nỗ lực rất nhiều. Chị rất muốn em có một cuộc sống hạnh phúc, không bị gò bó áp lực bởi những nhiệm vụ nguy hiểm..."
Mộc Kiều Hạ nắm lấy tay của Tịch Nhiên, sau đó cô ấy đưa cho cô một chiếc USB mà Lâm lão gia nhờ đưa rồi nói:
"Hãy nhanh chóng kết thúc chuyện này đi Tịch Nhiên, trước khi để thứ tình cảm đó lún sâu khiến em khó thoát ra được thì hãy mau hoàn thành nhiệm vụ. Đây chẳng phải là nhiệm vụ cuối cùng trước khi được hoàn toàn tự do của em sao? Chị sẽ luôn bên cạnh và giúp đỡ em."
Mộc Tịch Nhiên nghe và hiểu những gì Mộc Kiều Hạ nói, thân là vệ sĩ của Lâm gia cô không có quyền phản bội nhưng nếu cô phản bội người yêu thương mình, tin tưởng mình thì sẽ thế nào?
"Hạ Hạ, cho em một chút thời gian nữa đi…"
"Mộc Tịch Nhiên dứt khoát trước kia đâu rồi? Sao bây giờ em lại trở nên yếu lòng đến như vậy chứ?"
Phải, Mộc Tịch Nhiên trước kia đã không còn mà thay vào đó là một Mộc Tịch Nhiên đang dần yếu đuối hơn trước. Cô phải chọn giữa một bên là ân nhân và một bên là người khiến trái tim mình như được sưởi ấm.
"Em biết rồi, em sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ để có được cuộc sống của chính mình."
Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng thì Mộc Tịch Nhiên cũng chịu đưa ra quyết định. Cô cầm theo chiếc USB trở về Dalicat, việc cô cần làm bây giờ chính là lấy hết toàn bộ dữ liệu đang có trong máy tính của Nguyên Chính Quân để vào chiếc USB này.
Tối hôm ấy, lấy lý do muốn đưa nước uống cho Nguyên Chính Quân nên Mộc Tịch Nhiên đã mở cửa bước vào phòng ngủ của anh - nơi mà trước đây cô đã từng bị đuổi ra ngoài. Mộc Tịch Nhiên liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Nguyên Chính Quân đâu cả, cô đặt cốc nước xuống mặt bàn sau đó lặng lẽ tiến đến gần chiếc máy tính.
Mộc Tịch Nhiên trước đây từng động vào máy tính của anh nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị anh ngăn lại. Lần này cô đã có thể chạm vào nó và thành công mở máy lên. Tuy nhiên, máy tính của Nguyên Chính Quân lại có mật khẩu, cô vội vàng gõ mật khẩu thử là ngày sinh của anh nhưng kết quả lại không đúng.
Ngoài mật khẩu là ngày sinh ra thì cô chẳng còn nghĩ đến con số nào nữa. Màn hình máy tính sau một hồi không gõ mật khẩu liền tắt đi, Mộc Tịch Nhiên thở dài gấp máy vào. Cô nghĩ cần phải tìm cách biết được mật khẩu của máy tính, nhưng nếu hỏi thì có lẽ Nguyên Chính Quân sẽ không trả lời mà còn nghi ngờ cô hơn.
Đang mải suy nghĩ xem phải làm cách nào đó thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Nguyên Chính Quân trong bộ dạng chỉ quấn khăn tắm ở thân dưới bước vào, trên đầu anh còn có thêm một chiếc khăn nữa để lau tóc.
Vừa nhìn thấy anh, Mộc Tịch Nhiên đã định giải thích nhưng Nguyên Chính Quân không hề muốn hỏi cô lý do cô vào đây, anh chỉ lặng lẽ bước đến cúi xuống hôn nhẹ lên môi của cô.
"Nhớ tôi sao?" Nguyên Chính Quân khẽ hỏi.
Mộc Tịch Nhiên không biết trả lời thế nào vì vậy đành gật đầu khẽ "ừm".
Nghe vậy Nguyên Chính Quân bèn mỉm cười mãn nguyện, anh đi đến ngồi xuống giường sau đó đưa chiếc khăn cho cô rồi nói:
"Lau tóc giúp tôi."
Mộc Tịch Nhiên nuốt nước bọt bước đến trước mặt anh, cô cứ nghĩ sẽ bị anh đuổi ra như lần trước nhưng kết quả lại ngược lại với suy nghĩ của cô. Anh không còn đề phòng cô mà còn cho phép cô ra vào căn phòng này tùy ý.
Trong lúc Mộc Tịch Nhiên giúp anh lau tóc, Nguyên Chính Quân đã lợi dụng cơ hội úp mặt vào ngực của cô. Anh vùi mặt vào đó khẽ dụi dụi, không những thế còn tỏ ra vô cùng thích thú. Điều này khiến Mộc Tịch Nhiên đỏ mặt, cô muốn đẩy anh ra nhưng không thể.
"Nguyên Chính Quân, đừng quấy nữa."
Mộc Tịch Nhiên bất lực trước sự trêu chọc của anh nhưng có nói thế nào anh cũng không chịu dừng, thậm chí anh còn thò tay vào trong áo của cô sờ soạng không ngừng.
"Nguyên Chính Quân, đừng… dừng lại đi."
Nguyên Chính Quân ngửa mặt lên nhìn cô, nét mặt anh lúc đó trông cực kỳ biến thái và gian mãnh.
"Tịch Nhiên, tôi nghe nói là mang thai nhưng vẫn có thể làm tình được đúng không?"
Biết ngay là Nguyên Chính Quân đang có suy nghĩ không lành mạnh vì thế Mộc Tịch Nhiên cũng không ngạc nhiên, nhưng cô tỏ ra không đồng ý mà thẳng thừng cự tuyệt:
"Hiện tại em không muốn."
"Nhưng tôi muốn."
"Anh tự xử đi."
Mộc Tịch Nhiên đẩy Nguyên Chính Quân ra sau đó định chạy ra bên ngoài, nhưng khi cô vừa quay người đi thì đã bị Nguyên Chính Quân nắm lấy cổ tay kéo lại. Mộc Tịch Nhiên vô thức ngã vào lòng của Nguyên Chính Quân, anh để cô ngồi lên đùi mình, hai tay vòng ôm lấy cô giữ cô khỏi chạy mất.
"Đừng đi, đêm nay em ngủ lại đây với tôi đi."
"Không phải anh đang muốn sao? Nếu em ở lại, liệu anh có làm gì đó giống như cưỡng ép không?" Mộc Tịch Nhiên ngồi trong lòng anh khẽ hỏi.
Nguyên Chính Quân hôn nhẹ lên mái tóc của cô, anh nói:
"Tôi có thể nhịn vì em, nếu không thì… em dùng tay của em giúp tôi cũng được."
Mộc Tịch Nhiên nghe vậy liền siết chặt hai tay, cô đỏ mặt lắc đầu.
"Không, anh tự đi mà dùng tay của mình."
Nguyên Chính Quân thực ra chỉ muốn trêu chọc Mộc Tịch Nhiên nên mới nói mấy cái lời lẽ có phần hơi biến thái. Mặc dù trong người đang khó chịu nhưng vì Mộc Tịch Nhiên không muốn nên Nguyên Chính Quân cũng chẳng cưỡng ép cô, anh tôn trọng lời nói của cô vì thế sẽ không làm những gì trái ý cô.
Đêm hôm đó, Mộc Tịch Nhiên ngủ lại phòng của Nguyên Chính Quân nhưng hai người họ không hề làm gì cả.
Mộc Tịch Nhiên nằm trong vòng tay của Nguyên Chính Quân, cô nghe được hơi thở đều đều của anh, nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực và cảm nhận được hơi ấm mà anh đem lại. Đây chính là thứ mà cô vẫn luôn tìm kiếm, một người có thể bảo vệ cho cô, một người có thể giang tay ôm cô vào lòng mỗi khi cô mệt mỏi.
Khoảnh khắc này cho dù chỉ diễn ra trong thời gian ngắn hoặc là duy nhất và cũng là cuối cùng đi chăng nữa thì Mộc Tịch Nhiên cũng sẽ nhớ mãi không quên, cái cảm giác khiến cô cảm thấy an toàn, cái cảm giác giúp cô cảm nhận được sự yên bình và tràn ngập yêu thương.
"Nguyên Chính Quân, anh ngủ chưa?" Mộc Tịch Nhiên bỗng hỏi.
Nguyên Chính Quân nghe vậy bèn trả lời:
"Em muốn nói chuyện gì?"
Mộc Tịch Nhiên dụi đầu vào người anh, cô nhắm mắt lại gương mặt thoáng nét đau đớn.
"Nếu như… em chỉ nói nếu như thôi, nếu như có một ngày em phản bội anh thì lúc đó anh sẽ làm gì?"
Nguyên Chính Quân im lặng một hồi sau đó mỉm cười:
"Không thể nào có chuyện đó."
"Anh cứ trả lời đi, em đang nói là nếu như mà."
Mộc Tịch Nhiên ngửa mặt lên nhìn anh, ánh mắt cô có vẻ đang rất mong chờ câu trả lời của Nguyên Chính Quân. Thấy cô mong chờ như vậy, Nguyên Chính Quân cũng không muốn khiến cô thất vọng, anh hạ giọng rồi nói:
"Nếu như em dám phản bội tôi, tôi sẽ tự tay giết chết em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.