Chương 49: Sau Bốn Năm Trở Về.
Huyền Yizi
23/10/2022
Những lời nói cuối cùng thốt ra dù không nỡ nhưng Mộc Tịch Nhiên vẫn phải rời xa anh. Cô cảm thấy đau lòng vì lần gặp cuối cùng lại không thể được
nhìn rõ gương mặt anh, không thể nghe thấy giọng nói của anh. Mộc Tịch
Nhiên đưa tay lau nước mắt, cô đứng dậy định rời đi vì sợ nếu nán lại
lâu thì sẽ bị người nhà anh phát hiện. Trước khi rời đi Mộc Tịch Nhiên
có để lại trên trán anh một nụ hôn thay cho lời tạm biệt sau đó cô nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Sau khi Mộc Tịch Nhiên đi được vài phút thì Nguyên Chính Quân bỗng dưng có phản ứng. Ngón tay trỏ của anh khẽ cử động, dù chưa thực sự tỉnh dậy nhưng đó cũng là những phản ứng đầu tiên trước khi lấy lại được ý thức. Có lẽ là anh đã nghe được những lời nói cuối cùng của Mộc Tịch Nhiên trước khi đi nên mong muốn tỉnh dậy mới mãnh liệt đến vậy.
Nhưng tới cuối cùng anh cũng không thể nhìn mặt cô lần cuối cũng như được gọi tên cô.
Vài ngày sau cũng là ngày Mộc Tịch Nhiên bay sang nước ngoài, Mộc Kiều Hạ và Mộc Diên Kiệt cùng đi đến sân bay để tiễn Tịch Nhiên. Hai người họ không nỡ để cô đi một mình nhưng việc ở Lâm gia không thể để cho Lâm Thiếu Phong một mình quản hết được.
Mộc Tịch Nhiên ôm hai chị em lần cuối trước khi đi, chuyến này đi vô cùng mạo hiểm, có thể sẽ mất nhiều thời gian để hoàn thành mục đích. Một là cô sẽ thành công quay trở về, hai là mãi mãi không quay trở về nữa.
"Hai người tiễn em tới đây được rồi, mau quay về đi không cần lo lắng cho em."
Mộc Kiều Hạ lén lau nước mắt, ngỡ tưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà Lâm lão gia giao cho thì cô em gái này của cô ấy sẽ có một cuộc sống tự do, hưởng thụ hạnh phúc riêng của mình nhưng cuối cùng lại không được như ý muốn.
"Nếu em gặp nguy hiểm phải lập tức quay về đó biết chưa? Chị nghe nói ở Balec* tuy giàu có nhưng tệ nạn cũng nhiều nữa, em phải cẩn thận đấy."
*Balec: một đất nước không có thật, được tạo ra từ trí tưởng tượng của tác giả, vui lòng không tra khảo.
"Em biết rồi mà."
Trong khi Mộc Kiều Hạ có nói cũng không hết lời để tạm biệt Tịch Nhiên thì Mộc Diên Kiệt đứng bên cạnh chỉ biết im lặng. Cậu ta không muốn để Mộc Tịch Nhiên phải mạo hiểm một mình nhưng cô lại không cho phép Mộc Diên Kiệt đi theo.
"Tiểu Kiệt, em sao thế?" Mộc Tịch Nhiên thấy Diên Kiệt không được vui bèn lên tiếng hỏi.
"Dù biết chị đi sang nước ngoài sẽ thoát khỏi sự truy bắt của Nguyên Chính Quân nhưng em thực sự không muốn rời xa chị."
Mộc Tịch Nhiên mỉm cười nhìn cậu em trai này của cô, cô giang tay ôm Tiểu Kiệt vào lòng rồi nói:
"Đừng lo cho chị, cứ lo cho em trước đi, chị sẽ thường xuyên gọi điện về mà."
Mộc Diên Kiệt ôm lấy Tịch Nhiên, cậu ta siết chặt cô trong lòng.
"Chị phải nhớ giữ gìn sức khỏe và nhất là đừng để bản thân gặp nguy hiềm."
"Chị biết rồi."
Giờ bay cũng sắp bắt đầu vì thế Mộc Tịch Nhiên phải lên máy bay cho kịp chuyến bay. Lời nói cuối cùng cô muốn nhắc nhở hai người họ đó là:
"Chị và Tiểu Kiệt nhớ để ý đến Lâm Thiếu Phong, hắn rất đáng nghi vì thế phải theo sát hắn đấy."
"Được, chị biết rồi, em đi đi không muộn."
"Vậy em đi đây, tạm biệt."
Mộc Tịch Nhiên vẫy tay tạm biệt hai người họ rồi kéo vali đi vào bên trong. Cô không biết ở đất nước xa lạ kia cô sẽ sống một cuộc sống như thế nào nhưng cô muốn bản thân có thể trả được mối thù lớn.
Sự rời đi đó của Mộc Tịch Nhiên cũng giống như khởi đầu mới của cô. Ban đầu cô phải mất khá nhiều thời gian để tìm hiểu về bệnh viện mà David sẽ tiến hành chữa trị nhưng cái khó khăn hơn là tiếp cận ông ta chẳng hề dễ dàng như cô tưởng.
Sau đó Mộc Tịch Nhiên phát hiện mình mang thai, đương nhiên nó chính là con của cô và Nguyên Chính Quân. Từ đêm hôm đó, Mộc Tịch Nhiên đã không dùng một biện pháp tránh thai nào hết và thế là một sinh linh bé nhỏ ra đời.
Mộc Tịch Nhiên gác lại việc tiếp cận David để sinh con, một mình cô ở nơi đất khách quê người sinh con ra và nuôi đứa bé khôn lớn. Đứa bé là con gái, cô đặt tên cho nó là Hạ Nhu. Việc Mộc Tịch Nhiên sinh con của Nguyên Chính Quân ở Balec cả Mộc Kiều Hạ và Mộc Diên Kiệt cũng biết, ba người họ thường xuyên gọi điện video cho nhau nên cũng biết mặt nhau qua màn hình điện thoại.
Thời gian trôi qua, mới đó mà đã bốn năm.
Con gái của Mộc Tịch Nhiên - Hạ Nhu năm nay cũng gần bốn tuổi rồi, con bé rất đáng yêu và xinh xắn. Mộc Tịch Nhiên trong vòng bốn năm qua vừa kết hợp việc nuôi con vừa kiếm việc làm nhưng cũng không quên theo sát David và Nghiêm Mặc Tường.
Bỗng một ngày cô nhận được tin Nghiêm Mặc Tường và David đã trở về Địa Hải, cô rất sốc vì mới lơ là vài ngày đã để mất dấu bọn họ. Nghe nói David làm phẫu thuật ghép da thành công, ông ta cũng vừa mới ổn định lại sức khỏe nhưng đã muốn trở về mảnh đất hưng thịnh để lấy lại sự nghiệp.
Mộc Tịch Nhiên dù không muốn nhưng cũng phải quay trở về. Cô dẫn Hạ Nhu về với mình và hôm nay cũng chính là ngày trở về của Mộc Tịch Nhiên.
Vừa xuống máy bay, Mộc Tịch Nhiên vừa kéo vali vừa dắt tay con gái đi trên sân bay. Sự thay đổi của cô sau bốn năm dường như không khác là mấy, dáng người của cô vẫn vậy dù đã có con, mái tóc dài xoăn nay đã được thay thế bằng mái tóc ngắn đến ngang vai. Mộc Tịch Nhiên trong mái tóc ngắn trông vô cùng xinh đẹp, vì gương mặt đạt tiêu chuẩn vàng nên cô có để kiểu gì cũng đẹp hết.
"Tịch Nhiên, ở bên này."
Mộc Kiều Hạ nhìn thấy mẹ con Tịch Nhiên liền vẫy tay gọi cô tới. Mộc Tịch Nhiên cùng con gái bước đến chỗ Mộc Kiều Hạ và Mộc Diên Kiệt, đã bốn năm rồi họ không được gặp nhau nên rất nhớ nhau.
"Cuối cùng em cũng trở về rồi Tịch Nhiên."
"Chúc mừng chị đã trở về, sau bốn năm em thấy chị càng ngày càng đẹp ra đấy." Mộc Diên Kiệt mỉm cười.
Mộc Tịch Nhiên thấy thế bèn trêu chọc:
"Tiểu Kiệt, em vẫn chưa có bạn gái sao? Còn Hạ Hạ, chị cũng không định kết hôn đấy à?"
Câu hỏi của Tịch Nhiên khiến hai người kia chỉ biết ngượng ngùng đỏ mặt còn Tịch Nhiên cô thì đã có Hạ Nhu rồi, cô không hi vọng mình sẽ tìm được tình yêu lần nữa bởi trong trái tim cô hình bóng của Nguyên Chính Quân vẫn là thứ gì đó khó thể xóa bỏ.
"Bác với cậu không định cho Tiểu Nhu ăn cỗ cưới sao? Tiểu Nhu đã chuẩn bị váy và giày đẹp rồi đó."
Hạ Nhu không chỉ đáng yêu mà còn rất dẻo mỏ nữa. Con bé được mẹ dạy tự lập từ nhỏ nên dù còn nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện.
Mộc Tịch Nhiên trở về Địa Hải sau bốn năm xa cách, thành phố này đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Ngồi trên xe ô tô, Tịch Nhiên liền hỏi Mộc Kiều Hạ về tình hình của Lâm gia.
"Hạ Hạ, mọi chuyện ở Lâm gia vẫn ổn chứ."
"Ừ, mọi chuyện đều ổn. Lâm Thiếu Phong không còn ăn chơi đàn đúm như trước nữa, anh ta vẫn đang tập cách tiếp quản sự nghiệp mà Lâm lão gia để lại. Mọi thứ ở Địa Hải đều phát triển, thương nhân khởi nghiệp ngày càng nhiều nhưng không có ai đuổi kịp được Nguyên Chính Quân hết."
Nhắc đến ba chữ Nguyên Chính Quân là không khí trong xe bỗng trở nên khó xử. Nhìn nét mặt thoáng chút buồn bã của Mộc Tịch Nhiên, Mộc Kiều Hạ liền ngỏ ý xin lỗi:
"Chị xin lỗi, chị không nên nhắc đến người đó."
"Không sao đâu chị, anh ấy… giờ thế nào rồi? Chắc là đã kết hôn rồi có phải không?"
Mộc Tịch Nhiên hỏi Kiều Hạ với giọng điệu có chút buồn bã. Bốn năm qua cô không dám hỏi về tình hình của Nguyên Chính Quân nhưng hôm nay cô đã lấy hết cản đảm hỏi câu này. Thời gian dài như vậy, Nguyên Chính Quân có lẽ đã lập gia đình, có thể cũng đã có con cái rồi.
Tuy nhiên câu trả lời của Mộc Kiều Hạ lại khiến Mộc Tịch Nhiên bất ngờ. Cô ấy nói:
"Nguyên Chính Quân chưa kết hôn, anh ta dùng bốn năm để xây dựng sự nghiệp. Hiện tại vị trí người giàu nhất Địa Hải vẫn là của anh ta đấy. Nhưng có điều Nguyên Chính Quân giờ thay đổi rất nhiều, nhan sắc không chỉ thăng hạng mà độ tàn nhẫn cũng tăng lên."
Trong bốn năm qua Nguyên Chính Quân không ngừng cho người tìm kiếm Mộc Tịch Nhiên. Anh không kết hôn vì không thể quên được cô, không thể quên được nỗi hận thù đối với cô. Nguyên Chính Quân năm nay đã 32 tuổi, nhan sắc của anh theo thời gian không những không bị lu mờ mà còn thăng hạng hơn trước. Anh vẫn là mẫu người đàn ông trong mơ của phụ nữ, anh cũng đã từng thử nhiều loại phụ nữ nhưng không người nào khiến anh có cảm giác đặc biệt như Mộc Tịch Nhiên.
Khi biết tin Nguyên Chính Quân vẫn chưa kết hôn Mộc Tịch Nhiên vừa có chút vui vừa có chút buồn. Nhưng biết được chuyện đó thì sao chứ? Cô và anh bây giờ chẳng còn liên quan gì tới nhau, đã bốn năm rồi cô không nghĩ Nguyên Chính Quân vẫn còn yêu mình. Yêu thì cô không biết nhưng hận thì chắc chắn vẫn còn. Anh luôn cho người tìm cô như vậy thì chắc hẳn nỗi hận của anh đối với cô lớn đến nhường nào.
Mộc Tịch Nhiên và Hạ Nhu đến một khu chung cư tầm thường để thuê nhà. Vì chỉ là tạm thời nên không cần chú trọng nó đắt hay rẻ, sang hay hèn.
"Tịch Nhiên, Tiểu Nhu, chị đã thuê nhà cho hai người rồi đó nên chỉ cần lên nhà dọn dẹp đồ đạc thôi."
Mộc Kiều Hạ đã cố hết sức để kiếm cho em gái một nơi sạch sẽ và ổn thỏa. Vì chỉ là vệ sĩ của Lâm gia nên Mộc Kiều Hạ không thể đưa Tịch Nhiên trở về biệt thự, sự trở lại của cô là một bí mật nên không được để ai biết, kể cả Lâm Thiếu Phong.
Mộc Tịch Nhiên bế Hạ Nhu trên tay và kéo vali lên trên nhà của mình. Cô vừa quay người thì bất ngờ nhìn thấy đoạn quảng cáo của Nguyên Chính Quân. Nhìn hình ảnh của anh qua đoạn quảng cáo, Mộc Tịch Nhiên mới nhận ra những lời Mộc Kiều Hạ nói là đúng. Anh đã đẹp trai hơn rất nhiều không những thế sự nghiệp cũng phất như diều gặp gió.
Mộc Tịch Nhiên nhìn anh trên màn hình lớn một lúc sau đó khẽ hỏi:
"Nguyên Chính Quân, đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?"
Sau khi Mộc Tịch Nhiên đi được vài phút thì Nguyên Chính Quân bỗng dưng có phản ứng. Ngón tay trỏ của anh khẽ cử động, dù chưa thực sự tỉnh dậy nhưng đó cũng là những phản ứng đầu tiên trước khi lấy lại được ý thức. Có lẽ là anh đã nghe được những lời nói cuối cùng của Mộc Tịch Nhiên trước khi đi nên mong muốn tỉnh dậy mới mãnh liệt đến vậy.
Nhưng tới cuối cùng anh cũng không thể nhìn mặt cô lần cuối cũng như được gọi tên cô.
Vài ngày sau cũng là ngày Mộc Tịch Nhiên bay sang nước ngoài, Mộc Kiều Hạ và Mộc Diên Kiệt cùng đi đến sân bay để tiễn Tịch Nhiên. Hai người họ không nỡ để cô đi một mình nhưng việc ở Lâm gia không thể để cho Lâm Thiếu Phong một mình quản hết được.
Mộc Tịch Nhiên ôm hai chị em lần cuối trước khi đi, chuyến này đi vô cùng mạo hiểm, có thể sẽ mất nhiều thời gian để hoàn thành mục đích. Một là cô sẽ thành công quay trở về, hai là mãi mãi không quay trở về nữa.
"Hai người tiễn em tới đây được rồi, mau quay về đi không cần lo lắng cho em."
Mộc Kiều Hạ lén lau nước mắt, ngỡ tưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà Lâm lão gia giao cho thì cô em gái này của cô ấy sẽ có một cuộc sống tự do, hưởng thụ hạnh phúc riêng của mình nhưng cuối cùng lại không được như ý muốn.
"Nếu em gặp nguy hiểm phải lập tức quay về đó biết chưa? Chị nghe nói ở Balec* tuy giàu có nhưng tệ nạn cũng nhiều nữa, em phải cẩn thận đấy."
*Balec: một đất nước không có thật, được tạo ra từ trí tưởng tượng của tác giả, vui lòng không tra khảo.
"Em biết rồi mà."
Trong khi Mộc Kiều Hạ có nói cũng không hết lời để tạm biệt Tịch Nhiên thì Mộc Diên Kiệt đứng bên cạnh chỉ biết im lặng. Cậu ta không muốn để Mộc Tịch Nhiên phải mạo hiểm một mình nhưng cô lại không cho phép Mộc Diên Kiệt đi theo.
"Tiểu Kiệt, em sao thế?" Mộc Tịch Nhiên thấy Diên Kiệt không được vui bèn lên tiếng hỏi.
"Dù biết chị đi sang nước ngoài sẽ thoát khỏi sự truy bắt của Nguyên Chính Quân nhưng em thực sự không muốn rời xa chị."
Mộc Tịch Nhiên mỉm cười nhìn cậu em trai này của cô, cô giang tay ôm Tiểu Kiệt vào lòng rồi nói:
"Đừng lo cho chị, cứ lo cho em trước đi, chị sẽ thường xuyên gọi điện về mà."
Mộc Diên Kiệt ôm lấy Tịch Nhiên, cậu ta siết chặt cô trong lòng.
"Chị phải nhớ giữ gìn sức khỏe và nhất là đừng để bản thân gặp nguy hiềm."
"Chị biết rồi."
Giờ bay cũng sắp bắt đầu vì thế Mộc Tịch Nhiên phải lên máy bay cho kịp chuyến bay. Lời nói cuối cùng cô muốn nhắc nhở hai người họ đó là:
"Chị và Tiểu Kiệt nhớ để ý đến Lâm Thiếu Phong, hắn rất đáng nghi vì thế phải theo sát hắn đấy."
"Được, chị biết rồi, em đi đi không muộn."
"Vậy em đi đây, tạm biệt."
Mộc Tịch Nhiên vẫy tay tạm biệt hai người họ rồi kéo vali đi vào bên trong. Cô không biết ở đất nước xa lạ kia cô sẽ sống một cuộc sống như thế nào nhưng cô muốn bản thân có thể trả được mối thù lớn.
Sự rời đi đó của Mộc Tịch Nhiên cũng giống như khởi đầu mới của cô. Ban đầu cô phải mất khá nhiều thời gian để tìm hiểu về bệnh viện mà David sẽ tiến hành chữa trị nhưng cái khó khăn hơn là tiếp cận ông ta chẳng hề dễ dàng như cô tưởng.
Sau đó Mộc Tịch Nhiên phát hiện mình mang thai, đương nhiên nó chính là con của cô và Nguyên Chính Quân. Từ đêm hôm đó, Mộc Tịch Nhiên đã không dùng một biện pháp tránh thai nào hết và thế là một sinh linh bé nhỏ ra đời.
Mộc Tịch Nhiên gác lại việc tiếp cận David để sinh con, một mình cô ở nơi đất khách quê người sinh con ra và nuôi đứa bé khôn lớn. Đứa bé là con gái, cô đặt tên cho nó là Hạ Nhu. Việc Mộc Tịch Nhiên sinh con của Nguyên Chính Quân ở Balec cả Mộc Kiều Hạ và Mộc Diên Kiệt cũng biết, ba người họ thường xuyên gọi điện video cho nhau nên cũng biết mặt nhau qua màn hình điện thoại.
Thời gian trôi qua, mới đó mà đã bốn năm.
Con gái của Mộc Tịch Nhiên - Hạ Nhu năm nay cũng gần bốn tuổi rồi, con bé rất đáng yêu và xinh xắn. Mộc Tịch Nhiên trong vòng bốn năm qua vừa kết hợp việc nuôi con vừa kiếm việc làm nhưng cũng không quên theo sát David và Nghiêm Mặc Tường.
Bỗng một ngày cô nhận được tin Nghiêm Mặc Tường và David đã trở về Địa Hải, cô rất sốc vì mới lơ là vài ngày đã để mất dấu bọn họ. Nghe nói David làm phẫu thuật ghép da thành công, ông ta cũng vừa mới ổn định lại sức khỏe nhưng đã muốn trở về mảnh đất hưng thịnh để lấy lại sự nghiệp.
Mộc Tịch Nhiên dù không muốn nhưng cũng phải quay trở về. Cô dẫn Hạ Nhu về với mình và hôm nay cũng chính là ngày trở về của Mộc Tịch Nhiên.
Vừa xuống máy bay, Mộc Tịch Nhiên vừa kéo vali vừa dắt tay con gái đi trên sân bay. Sự thay đổi của cô sau bốn năm dường như không khác là mấy, dáng người của cô vẫn vậy dù đã có con, mái tóc dài xoăn nay đã được thay thế bằng mái tóc ngắn đến ngang vai. Mộc Tịch Nhiên trong mái tóc ngắn trông vô cùng xinh đẹp, vì gương mặt đạt tiêu chuẩn vàng nên cô có để kiểu gì cũng đẹp hết.
"Tịch Nhiên, ở bên này."
Mộc Kiều Hạ nhìn thấy mẹ con Tịch Nhiên liền vẫy tay gọi cô tới. Mộc Tịch Nhiên cùng con gái bước đến chỗ Mộc Kiều Hạ và Mộc Diên Kiệt, đã bốn năm rồi họ không được gặp nhau nên rất nhớ nhau.
"Cuối cùng em cũng trở về rồi Tịch Nhiên."
"Chúc mừng chị đã trở về, sau bốn năm em thấy chị càng ngày càng đẹp ra đấy." Mộc Diên Kiệt mỉm cười.
Mộc Tịch Nhiên thấy thế bèn trêu chọc:
"Tiểu Kiệt, em vẫn chưa có bạn gái sao? Còn Hạ Hạ, chị cũng không định kết hôn đấy à?"
Câu hỏi của Tịch Nhiên khiến hai người kia chỉ biết ngượng ngùng đỏ mặt còn Tịch Nhiên cô thì đã có Hạ Nhu rồi, cô không hi vọng mình sẽ tìm được tình yêu lần nữa bởi trong trái tim cô hình bóng của Nguyên Chính Quân vẫn là thứ gì đó khó thể xóa bỏ.
"Bác với cậu không định cho Tiểu Nhu ăn cỗ cưới sao? Tiểu Nhu đã chuẩn bị váy và giày đẹp rồi đó."
Hạ Nhu không chỉ đáng yêu mà còn rất dẻo mỏ nữa. Con bé được mẹ dạy tự lập từ nhỏ nên dù còn nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện.
Mộc Tịch Nhiên trở về Địa Hải sau bốn năm xa cách, thành phố này đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Ngồi trên xe ô tô, Tịch Nhiên liền hỏi Mộc Kiều Hạ về tình hình của Lâm gia.
"Hạ Hạ, mọi chuyện ở Lâm gia vẫn ổn chứ."
"Ừ, mọi chuyện đều ổn. Lâm Thiếu Phong không còn ăn chơi đàn đúm như trước nữa, anh ta vẫn đang tập cách tiếp quản sự nghiệp mà Lâm lão gia để lại. Mọi thứ ở Địa Hải đều phát triển, thương nhân khởi nghiệp ngày càng nhiều nhưng không có ai đuổi kịp được Nguyên Chính Quân hết."
Nhắc đến ba chữ Nguyên Chính Quân là không khí trong xe bỗng trở nên khó xử. Nhìn nét mặt thoáng chút buồn bã của Mộc Tịch Nhiên, Mộc Kiều Hạ liền ngỏ ý xin lỗi:
"Chị xin lỗi, chị không nên nhắc đến người đó."
"Không sao đâu chị, anh ấy… giờ thế nào rồi? Chắc là đã kết hôn rồi có phải không?"
Mộc Tịch Nhiên hỏi Kiều Hạ với giọng điệu có chút buồn bã. Bốn năm qua cô không dám hỏi về tình hình của Nguyên Chính Quân nhưng hôm nay cô đã lấy hết cản đảm hỏi câu này. Thời gian dài như vậy, Nguyên Chính Quân có lẽ đã lập gia đình, có thể cũng đã có con cái rồi.
Tuy nhiên câu trả lời của Mộc Kiều Hạ lại khiến Mộc Tịch Nhiên bất ngờ. Cô ấy nói:
"Nguyên Chính Quân chưa kết hôn, anh ta dùng bốn năm để xây dựng sự nghiệp. Hiện tại vị trí người giàu nhất Địa Hải vẫn là của anh ta đấy. Nhưng có điều Nguyên Chính Quân giờ thay đổi rất nhiều, nhan sắc không chỉ thăng hạng mà độ tàn nhẫn cũng tăng lên."
Trong bốn năm qua Nguyên Chính Quân không ngừng cho người tìm kiếm Mộc Tịch Nhiên. Anh không kết hôn vì không thể quên được cô, không thể quên được nỗi hận thù đối với cô. Nguyên Chính Quân năm nay đã 32 tuổi, nhan sắc của anh theo thời gian không những không bị lu mờ mà còn thăng hạng hơn trước. Anh vẫn là mẫu người đàn ông trong mơ của phụ nữ, anh cũng đã từng thử nhiều loại phụ nữ nhưng không người nào khiến anh có cảm giác đặc biệt như Mộc Tịch Nhiên.
Khi biết tin Nguyên Chính Quân vẫn chưa kết hôn Mộc Tịch Nhiên vừa có chút vui vừa có chút buồn. Nhưng biết được chuyện đó thì sao chứ? Cô và anh bây giờ chẳng còn liên quan gì tới nhau, đã bốn năm rồi cô không nghĩ Nguyên Chính Quân vẫn còn yêu mình. Yêu thì cô không biết nhưng hận thì chắc chắn vẫn còn. Anh luôn cho người tìm cô như vậy thì chắc hẳn nỗi hận của anh đối với cô lớn đến nhường nào.
Mộc Tịch Nhiên và Hạ Nhu đến một khu chung cư tầm thường để thuê nhà. Vì chỉ là tạm thời nên không cần chú trọng nó đắt hay rẻ, sang hay hèn.
"Tịch Nhiên, Tiểu Nhu, chị đã thuê nhà cho hai người rồi đó nên chỉ cần lên nhà dọn dẹp đồ đạc thôi."
Mộc Kiều Hạ đã cố hết sức để kiếm cho em gái một nơi sạch sẽ và ổn thỏa. Vì chỉ là vệ sĩ của Lâm gia nên Mộc Kiều Hạ không thể đưa Tịch Nhiên trở về biệt thự, sự trở lại của cô là một bí mật nên không được để ai biết, kể cả Lâm Thiếu Phong.
Mộc Tịch Nhiên bế Hạ Nhu trên tay và kéo vali lên trên nhà của mình. Cô vừa quay người thì bất ngờ nhìn thấy đoạn quảng cáo của Nguyên Chính Quân. Nhìn hình ảnh của anh qua đoạn quảng cáo, Mộc Tịch Nhiên mới nhận ra những lời Mộc Kiều Hạ nói là đúng. Anh đã đẹp trai hơn rất nhiều không những thế sự nghiệp cũng phất như diều gặp gió.
Mộc Tịch Nhiên nhìn anh trên màn hình lớn một lúc sau đó khẽ hỏi:
"Nguyên Chính Quân, đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.