Chương 28: Sự Trừng Phạt Đáng Sợ
Huyền Yizi
10/08/2022
Mộc Tịch Nhiên lái xe chở Lâm Thiếu Phong đến một căn nhà bỏ hoang, cô dùng dây trói tay chân của hắn giống như cái cách trước đây hắn từng làm với cô. Đợi sau khi Lâm Thiếu Phong tỉnh lại, Mộc Tịch Nhiên sẽ trực tiếp dạy dỗ hắn một bài học.
Trong khi đó, những người mà Mộc Tịch Nhiên mượn của Nguyên Chính Quân đã chạy về để kịp báo cáo cho anh.
"Đại thiếu gia, Mộc Tịch Nhiên đã đưa Lâm thiếu tới một căn nhà bỏ hoang ở ngoài trung tâm thành phố rồi."
"Có biết cô ấy định xử lý hắn như thế nào không?" Nguyên Chính Quân bỗng hỏi.
"Chúng tôi không biết, chỉ biết là cô ấy muốn tự mình giải quyết nên nói chúng tôi trở về trước."
Nguyên Chính Quân không an tâm cho lắm khi để Mộc Tịch Nhiên một mình với tên khốn họ Lâm ấy. Anh vội gác lại mọi thứ, lấy chiếc áo khoác đang treo trên móc và nói:
"Đưa tôi đến căn nhà hoang ấy."
"Vâng."
Tại căn nhà hoang,
Chỉ một lát sau, Lâm Thiếu Phong đã dần dần tỉnh lại trong cơn mơ hồ. Hắn khó nhọc mở hai con mắt liếc nhìn xung quanh, nơi này không phải khách sạn cũng chẳng phải cái chỗ ở được.
"Lâm Thiếu Phong, anh tỉnh rồi sao?"
Mộc Tịch Nhiên bước đến trước mặt Lâm Thiếu Phong, cô đứng sừng sững trước hắn với vẻ đầy kiêu ngạo. Lâm Thiếu Phong khẽ nhúc nhích cơ thể nhưng nhận ra bản thân đã bị trói lại. Hắn ngửa mặt nhìn lên, sau khi xác nhận được khuôn mặt của kẻ đã bắt mình liền lên tiếng:
"Mộc Tịch Nhiên? Sao cô dám bắt cóc tôi?"
Mộc Tịch Nhiên giơ đầu mũi giày chạm vào cằm của Lâm Thiếu Phong nâng lên.
"Tôi chỉ đang trả lại những gì anh đã làm với tôi thôi mà, mới đó mà anh đã quên rồi sao Lâm thiếu?"
Lâm Thiếu Phong nhớ đến cái lần hắn bắt cóc Tịch Nhiên không chỉ đánh đập cô một cách dã man mà còn nhẫn tâm bán cô cho bọn buôn bán gái mại d*m nữa. Hắn không ngờ sau lần đó cô lại trốn thoát được và bây giờ tìm đến hắn để trả thù.
"Mộc Tịch Nhiên, cái mạng của cô đúng là sống dai thật đấy! Biết thế hôm đó ông đây giết chết cô luôn cho rồi."
Mộc Tịch Nhiên tức giận đạp thật mạnh vào người của Lâm Thiếu Phong khiến hắn ngã ngửa ra phía sau, máu từ mũi và miệng cũng bắt đầu chảy ra.
Bụp!
Thấy mũi giày của mình có dính chút máu, Tịch Nhiên nhẹ nhàng lau nó bằng quần áo mà Lâm Thiếu Phong đang mặc. Cô ngồi xuống, túm lấy tóc của hắn dựng ngược lên.
"A…"
"Sao hả? Mùi vị bị trói và đánh đập có thú vị không? Đó là những gì anh đã làm với tôi đấy, anh cảm thấy thế nào hả?"
Lâm Thiếu Phong trợn mắt nhìn cô, hắn ngậm một ít máu trong miệng sau đó nhổ vào người cô.
Phì!
"Chết tiệt!"
Mộc Tịch Nhiên vội vã đứng dậy, tiện tay cô đấm thẳng vào mặt của Lâm Thiếu Phong.
"Ahaha… Mộc Tịch Nhiên, trong mắt tôi cô vẫn chỉ là một con chó đáng bị nhổ nước bọt."
Lâm Thiếu Phong nằm quằn quại dưới đất nhưng vẫn không quên châm chọc Tịch Nhiên. Lúc này cơn giận dữ trong lòng cô đã dâng đến đỉnh điểm, cô đưa tay lau đi vết máu ở trên người sau đó tiến đến đạp liên tiếp vào người của Lâm Thiếu Phong.
Bụp! Bụp!
"Tên khốn đáng chết!"
Mộc Tịch Nhiên lúc giận dữ trông vô cùng đáng sợ, mỗi cú đạp mà cô dành cho Lâm Thiếu Phong đều dùng hết sức lực của cô. Lâm Thiếu Phong giống như một con vật bị trói và bị đánh đến thê thảm nhưng không thể phản kháng lại.
Đúng lúc đó ở bên ngoài căn nhà hoang, xe ô tô của Nguyên Chính Quân đã xuất hiện.
Anh bước xuống cùng với mấy tên vệ sĩ, định đi vào giúp Tịch Nhiên một tay nhưng lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Lâm Thiếu Phong.
Mộc Tịch Nhiên đánh Lâm Thiếu Phong đến mức mệt nhoài, cô ngồi xuống thở dốc, mỉm cười nhìn hắn:
"Lâm Thiếu Phong, cái mạng của anh cũng sống dai phết nhỉ?"
Lâm Thiếu Phong máu me đầy mặt, hắn gắng gượng ngồi dậy với hai tay bị trói ở phía trước. Dù bị Mộc Tịch Nhiên đánh cho thừa sống thiếu chết nhưng Lâm Thiếu Phong vẫn không có chút gì là sợ hay muốn van xin cô tha mạng.
"Mộc Tịch Nhiên, bây giờ cô đang có Nguyên Chính Quân chống lưng nên mới không còn coi ba tôi ra cái gì nữa nhỉ? Tôi không nghĩ sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, cô lại mặt dày trèo lên giường của Nguyên Chính Quân để cầu xin anh ta cưu mang mình cơ đấy."
Lâm Thiếu Phong đang cợt nhả cô, hắn nghĩ lý do cô được làm việc cho Nguyên Chính Quân là bán thân mình.
"Cái miệng của anh đi hơi xa rồi đấy nhỉ?"
"Nói tôi biết đi, Nguyên Chính Quân có biết cô từng điên cuồng thích tôi không?"
Mộc Tịch Nhiên túm lấy tóc của Lâm Thiếu Phong một lần nữa, cô gằn giọng nói với hắn:
"Cái chuyện mà tôi cảm thấy kinh tởm và hối hận nhất trên đời chính là đi thích loại người như anh đấy Lâm Thiếu Phong."
Đứng ở bên ngoài, Nguyên Chính Quân đã nghe thấy hết những gì Mộc Tịch Nhiên và Lâm Thiếu Phong nói với nhau. Nguyên Chính Quân thực sự rất bất ngờ khi biết Mộc Tịch Nhiên từng đem lòng thích Lâm Thiếu Phong, anh không ngờ gu của cô lại là người như tên khốn đó.
Nguyên Chính Quân không định đứng ngoài thêm nữa mà anh muốn trực tiếp bước vào trong. Lúc này Lâm Thiếu Phong đang giữ chặt lấy chân của Mộc Tịch Nhiên khiến cô không thể di chuyển, Mộc Tịch Nhiên có đạp vào người hắn nhưng hắn không chịu buông tay.
"Mộc Tịch Nhiên, có chết thì tôi cũng ôm cô chết chung." Lâm Thiếu Phong vừa giữ chân cô vừa hét lớn.
"Buông tay ra, mau buông tay ra."
Mộc Tịch Nhiên giãy giụa một hồi cuối cùng cũng gỡ được Lâm Thiếu Phong ra khỏi chân của mình. Cô mất đà lùi về phía sau nhưng đột nhiên lại có một bàn tay giữ lấy cô. Mộc Tịch Nhiên quay đầu nhìn lên thì phát hiện đó là Nguyên Chính Quân.
"Lâm Thiếu Phong anh sai rồi, Mộc Tịch Nhiên chỉ có thể chết chung với tôi mà thôi."
Nguyên Chính Quân vừa xuất hiện đã tiếp lời của Lâm Thiếu Phong. Đây là lần đầu tiên mà Lâm Thiếu Phong được nhìn thấy "người đàn ông dát vàng" ngoài đời thực. Quả thực trông anh vô cùng khí chất, Lâm Thiếu Phong đã có chút dè chừng nhưng đôi mắt hắn nhìn về phía hai người họ vẫn hừng hực sát khí.
"Thì ra đôi cẩu nam nữ các người phối hợp lại để bắt giữ tôi. Nguyên Chính Quân, anh dùng lại người mà tôi đã dùng qua cảm thấy thế nào?"
"Lâm Thiếu Phong, tôi và anh chưa từng có cái quan hệ bẩn thỉu đó."
Mộc Tịch Nhiên tức giận đáp trả lại, Lâm Thiếu Phong dám ăn đơm nói đặt về chuyện giữa cô và hắn, thật không thể tha thứ. Cô định chạy đến cho hắn một bài học nhưng Nguyên Chính Quân lại giữ cô lại, anh hỏi hắn:
"Lâm thiếu dường như rất chắc chắn vào lời nói của mình nhỉ?"
Lâm Thiếu Phong bật cười:
"Ông chủ Nguyên chọn phụ nữ cũng phải biết nhìn người mà chọn chứ. Người phụ nữ đang đứng cùng anh, cô ta đã lên giường cùng với tôi rồi, không những thế còn bị tôi chơi nát bét luôn rồi, á há há…"
Trước lời nói dối và nụ cười như kẻ điên của Lâm Thiếu Phong, Mộc Tịch Nhiên chỉ biết siết chặt hai tay lại, nghiến răng nghiến lợi để kìm nén cơn giận dữ.
Nguyên Chính Quân biết Lâm Thiếu Phong đang nói dối vì thế để trấn tĩnh cô anh bèn đặt tay lên hai vai của cô, cúi xuống nói nhỏ:
"Tôi tin cô."
Lúc này Mộc Tịch Nhiên mới như hạ hỏa, cô bình tĩnh trở lại. Thấy vậy, Nguyên Chính Quân bèn tiếp tục hỏi Lâm Thiếu Phong:
"Lâm thiếu, vậy anh có biết trên người của Tịch Nhiên có gì không?"
Câu hỏi này khiến Lâm Thiếu Phong không biết trả lời ra sao. Hắn ấp a ấp úng vì đơn giản những lời hắn nói chỉ toàn là bịa đặt vậy thì sao có thể biết chính xác trên người của Tịch Nhiên có gì chứ.
"Không trả lời được sao? Tức là anh không trung thực rồi."
"Lằng nhằng, muốn giết thì giết đi, đừng ở đó mà hỏi nhiều." Lâm Thiếu Phong bỗng tức giận.
Nguyên Chính Quân bất ngờ thay đổi giọng điệu, nụ cười cũng trở nên nguy hiểm hơn. Anh nói với hắn:
"Được thôi, tôi sẽ chiều ý anh."
Vừa dứt lời, Nguyên Chính Quân đã ra hiệu cho vệ sĩ của mình cầm theo một con dao nhỏ sắc nhọn đi đến chỗ của Lâm Thiếu Phong. Lâm Thiếu Phong không ngờ nói như vậy Nguyên Chính Quân lại làm thật, hắn vội vàng lết về đằng sau.
"Này, này… các người mà giết tôi thì không xong đâu."
"Yên tâm đi Lâm thiếu, lúc đầu chỉ hơi đau một chút thôi nhưng về sau anh cũng sẽ quen dần."
Hình phạt mà Nguyên Chính Quân bày ra để trừng trị Lâm Thiếu Phong là hình phạt không ai ngờ đến. Mộc Tịch Nhiên ngơ ngác nhìn vệ sĩ của Nguyên Chính Quân, trước sự sợ hãi của Lâm Thiếu Phong cô lại bình tĩnh hỏi anh.
"Nguyên Chính Quân, anh định làm gì hắn?"
Nguyên Chính Quân đưa tay giữ lấy Tịch Nhiên, đầu ngón tay anh xoa nhẹ lên vai của cô.
"Tôi chỉ muốn sau này đời con, đời cháu của Lâm Thiếu Phong không phải nhục nhã vì hắn thôi."
Mộc Tịch Nhiên vẫn không hiểu những gì Nguyên Chính Quân đang nói. Cô tiếp tục quay lại nhìn những gì mà vệ sĩ của anh định làm thì phát hiện họ đang cởi trói chân của Lâm Thiếu Phong. Hành động kì lạ đó khiến Lâm Thiếu Phong còn không biết mình sắp đối mặt với điều gì.
"Các người định làm gì tôi?"
Sau đó, Mộc Tịch Nhiên thấy bọn họ cởi khóa quần của Lâm Thiếu Phong, lúc này thì hình phạt mà Nguyên Chính Quân nhắc đến cô cũng đã hình dung ra rồi. Chẳng mấy chốc, quần lót trong của hắn cũng được lột ra nhưng Mộc Tịch Nhiên chưa kịp thấy gì thì Nguyên Chính Quân đã lấy tay mình che mắt cho cô. Anh nói:
"Những hình ảnh kinh tởm này cô không nên nhìn làm gì, nó sẽ hại mắt cô đấy."
Mộc Tịch Nhiên đứng im lặng với đôi mắt đang bị bàn tay to lớn của Nguyên Chính Quân che đi, nhưng âm thanh thì cô vẫn nghe thấy. Lát sau, tiếng hét của Lâm Thiếu Phong kêu lên dữ dội.
"AAAAAAA…"
Dù không nhìn thấy gì nhưng Mộc Tịch Nhiên cũng cảm nhận nỗi đau như bị xé xác của Lâm Thiếu Phong. Tiếng hét của hắn thống khổ và đau đớn đến nỗi khiến Mộc Tịch Nhiên nghe xong cũng cảm thấy choáng ngợp.
Kết thúc màn trừng phạt kinh khủng ấy là Lâm Thiếu Phong nằm bất tỉnh dưới nền đất với một vũng máu.
Giờ thì Lâm Thiếu Phong đã chẳng còn là đàn ông nữa, đó là hình phạt khiến hắn sống không bằng chết, một sự trừng phạt đáng sợ đến ghê người…
Trong khi đó, những người mà Mộc Tịch Nhiên mượn của Nguyên Chính Quân đã chạy về để kịp báo cáo cho anh.
"Đại thiếu gia, Mộc Tịch Nhiên đã đưa Lâm thiếu tới một căn nhà bỏ hoang ở ngoài trung tâm thành phố rồi."
"Có biết cô ấy định xử lý hắn như thế nào không?" Nguyên Chính Quân bỗng hỏi.
"Chúng tôi không biết, chỉ biết là cô ấy muốn tự mình giải quyết nên nói chúng tôi trở về trước."
Nguyên Chính Quân không an tâm cho lắm khi để Mộc Tịch Nhiên một mình với tên khốn họ Lâm ấy. Anh vội gác lại mọi thứ, lấy chiếc áo khoác đang treo trên móc và nói:
"Đưa tôi đến căn nhà hoang ấy."
"Vâng."
Tại căn nhà hoang,
Chỉ một lát sau, Lâm Thiếu Phong đã dần dần tỉnh lại trong cơn mơ hồ. Hắn khó nhọc mở hai con mắt liếc nhìn xung quanh, nơi này không phải khách sạn cũng chẳng phải cái chỗ ở được.
"Lâm Thiếu Phong, anh tỉnh rồi sao?"
Mộc Tịch Nhiên bước đến trước mặt Lâm Thiếu Phong, cô đứng sừng sững trước hắn với vẻ đầy kiêu ngạo. Lâm Thiếu Phong khẽ nhúc nhích cơ thể nhưng nhận ra bản thân đã bị trói lại. Hắn ngửa mặt nhìn lên, sau khi xác nhận được khuôn mặt của kẻ đã bắt mình liền lên tiếng:
"Mộc Tịch Nhiên? Sao cô dám bắt cóc tôi?"
Mộc Tịch Nhiên giơ đầu mũi giày chạm vào cằm của Lâm Thiếu Phong nâng lên.
"Tôi chỉ đang trả lại những gì anh đã làm với tôi thôi mà, mới đó mà anh đã quên rồi sao Lâm thiếu?"
Lâm Thiếu Phong nhớ đến cái lần hắn bắt cóc Tịch Nhiên không chỉ đánh đập cô một cách dã man mà còn nhẫn tâm bán cô cho bọn buôn bán gái mại d*m nữa. Hắn không ngờ sau lần đó cô lại trốn thoát được và bây giờ tìm đến hắn để trả thù.
"Mộc Tịch Nhiên, cái mạng của cô đúng là sống dai thật đấy! Biết thế hôm đó ông đây giết chết cô luôn cho rồi."
Mộc Tịch Nhiên tức giận đạp thật mạnh vào người của Lâm Thiếu Phong khiến hắn ngã ngửa ra phía sau, máu từ mũi và miệng cũng bắt đầu chảy ra.
Bụp!
Thấy mũi giày của mình có dính chút máu, Tịch Nhiên nhẹ nhàng lau nó bằng quần áo mà Lâm Thiếu Phong đang mặc. Cô ngồi xuống, túm lấy tóc của hắn dựng ngược lên.
"A…"
"Sao hả? Mùi vị bị trói và đánh đập có thú vị không? Đó là những gì anh đã làm với tôi đấy, anh cảm thấy thế nào hả?"
Lâm Thiếu Phong trợn mắt nhìn cô, hắn ngậm một ít máu trong miệng sau đó nhổ vào người cô.
Phì!
"Chết tiệt!"
Mộc Tịch Nhiên vội vã đứng dậy, tiện tay cô đấm thẳng vào mặt của Lâm Thiếu Phong.
"Ahaha… Mộc Tịch Nhiên, trong mắt tôi cô vẫn chỉ là một con chó đáng bị nhổ nước bọt."
Lâm Thiếu Phong nằm quằn quại dưới đất nhưng vẫn không quên châm chọc Tịch Nhiên. Lúc này cơn giận dữ trong lòng cô đã dâng đến đỉnh điểm, cô đưa tay lau đi vết máu ở trên người sau đó tiến đến đạp liên tiếp vào người của Lâm Thiếu Phong.
Bụp! Bụp!
"Tên khốn đáng chết!"
Mộc Tịch Nhiên lúc giận dữ trông vô cùng đáng sợ, mỗi cú đạp mà cô dành cho Lâm Thiếu Phong đều dùng hết sức lực của cô. Lâm Thiếu Phong giống như một con vật bị trói và bị đánh đến thê thảm nhưng không thể phản kháng lại.
Đúng lúc đó ở bên ngoài căn nhà hoang, xe ô tô của Nguyên Chính Quân đã xuất hiện.
Anh bước xuống cùng với mấy tên vệ sĩ, định đi vào giúp Tịch Nhiên một tay nhưng lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Lâm Thiếu Phong.
Mộc Tịch Nhiên đánh Lâm Thiếu Phong đến mức mệt nhoài, cô ngồi xuống thở dốc, mỉm cười nhìn hắn:
"Lâm Thiếu Phong, cái mạng của anh cũng sống dai phết nhỉ?"
Lâm Thiếu Phong máu me đầy mặt, hắn gắng gượng ngồi dậy với hai tay bị trói ở phía trước. Dù bị Mộc Tịch Nhiên đánh cho thừa sống thiếu chết nhưng Lâm Thiếu Phong vẫn không có chút gì là sợ hay muốn van xin cô tha mạng.
"Mộc Tịch Nhiên, bây giờ cô đang có Nguyên Chính Quân chống lưng nên mới không còn coi ba tôi ra cái gì nữa nhỉ? Tôi không nghĩ sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, cô lại mặt dày trèo lên giường của Nguyên Chính Quân để cầu xin anh ta cưu mang mình cơ đấy."
Lâm Thiếu Phong đang cợt nhả cô, hắn nghĩ lý do cô được làm việc cho Nguyên Chính Quân là bán thân mình.
"Cái miệng của anh đi hơi xa rồi đấy nhỉ?"
"Nói tôi biết đi, Nguyên Chính Quân có biết cô từng điên cuồng thích tôi không?"
Mộc Tịch Nhiên túm lấy tóc của Lâm Thiếu Phong một lần nữa, cô gằn giọng nói với hắn:
"Cái chuyện mà tôi cảm thấy kinh tởm và hối hận nhất trên đời chính là đi thích loại người như anh đấy Lâm Thiếu Phong."
Đứng ở bên ngoài, Nguyên Chính Quân đã nghe thấy hết những gì Mộc Tịch Nhiên và Lâm Thiếu Phong nói với nhau. Nguyên Chính Quân thực sự rất bất ngờ khi biết Mộc Tịch Nhiên từng đem lòng thích Lâm Thiếu Phong, anh không ngờ gu của cô lại là người như tên khốn đó.
Nguyên Chính Quân không định đứng ngoài thêm nữa mà anh muốn trực tiếp bước vào trong. Lúc này Lâm Thiếu Phong đang giữ chặt lấy chân của Mộc Tịch Nhiên khiến cô không thể di chuyển, Mộc Tịch Nhiên có đạp vào người hắn nhưng hắn không chịu buông tay.
"Mộc Tịch Nhiên, có chết thì tôi cũng ôm cô chết chung." Lâm Thiếu Phong vừa giữ chân cô vừa hét lớn.
"Buông tay ra, mau buông tay ra."
Mộc Tịch Nhiên giãy giụa một hồi cuối cùng cũng gỡ được Lâm Thiếu Phong ra khỏi chân của mình. Cô mất đà lùi về phía sau nhưng đột nhiên lại có một bàn tay giữ lấy cô. Mộc Tịch Nhiên quay đầu nhìn lên thì phát hiện đó là Nguyên Chính Quân.
"Lâm Thiếu Phong anh sai rồi, Mộc Tịch Nhiên chỉ có thể chết chung với tôi mà thôi."
Nguyên Chính Quân vừa xuất hiện đã tiếp lời của Lâm Thiếu Phong. Đây là lần đầu tiên mà Lâm Thiếu Phong được nhìn thấy "người đàn ông dát vàng" ngoài đời thực. Quả thực trông anh vô cùng khí chất, Lâm Thiếu Phong đã có chút dè chừng nhưng đôi mắt hắn nhìn về phía hai người họ vẫn hừng hực sát khí.
"Thì ra đôi cẩu nam nữ các người phối hợp lại để bắt giữ tôi. Nguyên Chính Quân, anh dùng lại người mà tôi đã dùng qua cảm thấy thế nào?"
"Lâm Thiếu Phong, tôi và anh chưa từng có cái quan hệ bẩn thỉu đó."
Mộc Tịch Nhiên tức giận đáp trả lại, Lâm Thiếu Phong dám ăn đơm nói đặt về chuyện giữa cô và hắn, thật không thể tha thứ. Cô định chạy đến cho hắn một bài học nhưng Nguyên Chính Quân lại giữ cô lại, anh hỏi hắn:
"Lâm thiếu dường như rất chắc chắn vào lời nói của mình nhỉ?"
Lâm Thiếu Phong bật cười:
"Ông chủ Nguyên chọn phụ nữ cũng phải biết nhìn người mà chọn chứ. Người phụ nữ đang đứng cùng anh, cô ta đã lên giường cùng với tôi rồi, không những thế còn bị tôi chơi nát bét luôn rồi, á há há…"
Trước lời nói dối và nụ cười như kẻ điên của Lâm Thiếu Phong, Mộc Tịch Nhiên chỉ biết siết chặt hai tay lại, nghiến răng nghiến lợi để kìm nén cơn giận dữ.
Nguyên Chính Quân biết Lâm Thiếu Phong đang nói dối vì thế để trấn tĩnh cô anh bèn đặt tay lên hai vai của cô, cúi xuống nói nhỏ:
"Tôi tin cô."
Lúc này Mộc Tịch Nhiên mới như hạ hỏa, cô bình tĩnh trở lại. Thấy vậy, Nguyên Chính Quân bèn tiếp tục hỏi Lâm Thiếu Phong:
"Lâm thiếu, vậy anh có biết trên người của Tịch Nhiên có gì không?"
Câu hỏi này khiến Lâm Thiếu Phong không biết trả lời ra sao. Hắn ấp a ấp úng vì đơn giản những lời hắn nói chỉ toàn là bịa đặt vậy thì sao có thể biết chính xác trên người của Tịch Nhiên có gì chứ.
"Không trả lời được sao? Tức là anh không trung thực rồi."
"Lằng nhằng, muốn giết thì giết đi, đừng ở đó mà hỏi nhiều." Lâm Thiếu Phong bỗng tức giận.
Nguyên Chính Quân bất ngờ thay đổi giọng điệu, nụ cười cũng trở nên nguy hiểm hơn. Anh nói với hắn:
"Được thôi, tôi sẽ chiều ý anh."
Vừa dứt lời, Nguyên Chính Quân đã ra hiệu cho vệ sĩ của mình cầm theo một con dao nhỏ sắc nhọn đi đến chỗ của Lâm Thiếu Phong. Lâm Thiếu Phong không ngờ nói như vậy Nguyên Chính Quân lại làm thật, hắn vội vàng lết về đằng sau.
"Này, này… các người mà giết tôi thì không xong đâu."
"Yên tâm đi Lâm thiếu, lúc đầu chỉ hơi đau một chút thôi nhưng về sau anh cũng sẽ quen dần."
Hình phạt mà Nguyên Chính Quân bày ra để trừng trị Lâm Thiếu Phong là hình phạt không ai ngờ đến. Mộc Tịch Nhiên ngơ ngác nhìn vệ sĩ của Nguyên Chính Quân, trước sự sợ hãi của Lâm Thiếu Phong cô lại bình tĩnh hỏi anh.
"Nguyên Chính Quân, anh định làm gì hắn?"
Nguyên Chính Quân đưa tay giữ lấy Tịch Nhiên, đầu ngón tay anh xoa nhẹ lên vai của cô.
"Tôi chỉ muốn sau này đời con, đời cháu của Lâm Thiếu Phong không phải nhục nhã vì hắn thôi."
Mộc Tịch Nhiên vẫn không hiểu những gì Nguyên Chính Quân đang nói. Cô tiếp tục quay lại nhìn những gì mà vệ sĩ của anh định làm thì phát hiện họ đang cởi trói chân của Lâm Thiếu Phong. Hành động kì lạ đó khiến Lâm Thiếu Phong còn không biết mình sắp đối mặt với điều gì.
"Các người định làm gì tôi?"
Sau đó, Mộc Tịch Nhiên thấy bọn họ cởi khóa quần của Lâm Thiếu Phong, lúc này thì hình phạt mà Nguyên Chính Quân nhắc đến cô cũng đã hình dung ra rồi. Chẳng mấy chốc, quần lót trong của hắn cũng được lột ra nhưng Mộc Tịch Nhiên chưa kịp thấy gì thì Nguyên Chính Quân đã lấy tay mình che mắt cho cô. Anh nói:
"Những hình ảnh kinh tởm này cô không nên nhìn làm gì, nó sẽ hại mắt cô đấy."
Mộc Tịch Nhiên đứng im lặng với đôi mắt đang bị bàn tay to lớn của Nguyên Chính Quân che đi, nhưng âm thanh thì cô vẫn nghe thấy. Lát sau, tiếng hét của Lâm Thiếu Phong kêu lên dữ dội.
"AAAAAAA…"
Dù không nhìn thấy gì nhưng Mộc Tịch Nhiên cũng cảm nhận nỗi đau như bị xé xác của Lâm Thiếu Phong. Tiếng hét của hắn thống khổ và đau đớn đến nỗi khiến Mộc Tịch Nhiên nghe xong cũng cảm thấy choáng ngợp.
Kết thúc màn trừng phạt kinh khủng ấy là Lâm Thiếu Phong nằm bất tỉnh dưới nền đất với một vũng máu.
Giờ thì Lâm Thiếu Phong đã chẳng còn là đàn ông nữa, đó là hình phạt khiến hắn sống không bằng chết, một sự trừng phạt đáng sợ đến ghê người…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.