Mê Tình: Sự Quyến Rũ Nguy Hiểm
Chương 2: Tôi Sẽ Bắt Được Cô.
Huyền Yizi
15/05/2023
Lam Tố Linh tròn mắt nhìn người đàn ông này, sau một thoáng im lặng cô bất ngờ vòng tay ra sau gáy anh ta, nhấn mạnh xuống để đón lấy đôi môi nam tính trước mặt. Đây là lần đầu tiên cô chủ động cưỡng hôn một chàng trai, không những thế còn là một chàng trai xa lạ.
Người đàn ông kia giật mình rời khỏi người Tố Linh, anh đưa tay lau môi, hai mắt trợn trừng lên đầy kinh ngạc:
“Cô làm cái trò gì thế?”
Tố Linh bật cười với vẻ châm biếm, cô nói:
“Đúng như anh nói đó, tôi là kẻ biến thái. Tôi đã cướp sắc thành công rồi vì thế tôi phải rời đi thôi. Tạm biệt anh!”
Nói xong, Tố Linh liền cong đuôi chạy ra khỏi phòng khách sạn. Ban nãy cô mạnh miệng thế thôi nhưng thực chất lại đang vô cùng xấu hổ. Nếu không phải để che giấu thân phận thì ban nãy cô đã không làm liều hôn người đàn ông đó.
Hiện tại trong căn phòng ngủ kia chỉ còn lại người
đàn ông điển trai với vết thương trên hông bụng. Anh ngồi im lặng trên mặt giường, bàn tay ôm lấy vết thương bất ngờ nhuốm đầy máu, miệng vết thương đã hở ra và máu đang không ngừng chảy ra bên ngoài.
Reng… Reng… Reng…
Đúng lúc ấy đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên xé tan khoảng lặng. Người đàn ông vươn tay với lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn rồi bắt máy, đầu dây bên kia bỗng truyền đến một giọng nói hớt hải:
[Thiếu gia, anh không sao chứ? Tôi đã nói là sẽ nguy hiểm rồi mà, tại sao anh lại không nghe lời tôi, thật là…]
Người đàn ông bắt đầu xanh mặt lại, hơi thở nặng nề bỗng trở nên dồn dập:
“Đừng càm ràm nữa, ngày mai tôi sẽ trở về Địa Hải sớm, nhớ là đừng có báo cáo chuyện này cho ba của tôi rõ chưa?”
[Haizz… Nếu anh mà có mệnh hệ gì thì người đầu tiên chết chắc sẽ là tôi, sao tôi dám báo cáo chuyện này cho lão gia được chứ.]
Đầu dây bên kia liên tục truyền đến giọng điệu đầy lo lắng và sợ hãi của một chàng trai trẻ, trong khi ở đầu dây bên này người thực sự đã gặp nguy hiểm lại chẳng tỏ ra một chút sợ sệt nào cả.
Cuộc trò chuyện điện thoại diễn ra vỏn vẹn vài phút rồi kết thúc. Lúc điện thoại rơi xuống mặt giường cũng là lúc sắc mặt của người đàn ông kia trở nên căng thẳng hơn. Thật ra anh chính là thiếu gia của gia tộc họ Nguyên giàu có, là con trai của Nguyên Chính Quân người đàn ông đã từng rất nổi tiếng ở thành phố Địa Hải – Nguyên Chính Phàm.
Nguyên Chính Phàm được thừa hưởng nét đẹp di truyền của cả cha lẫn mẹ nên mới có một ngoại hình xuất chúng đến vậy. Anh được người khác nhận xét mang khí chất giống hệt cha mình năm xưa vì vậy mỗi lần nhìn anh là họ lại nhớ đến Nguyên Chính Quân thời trẻ. Năm 20 tuổi, Nguyên Chính Phàm được thừa hưởng gia sản khổng lồ mà Nguyên Chính Quân để lại. Chính vì năm xưa đời cha có quá nhiều kẻ thù nên dẫn đến đời con phải gánh chịu hậu quả. Nguyên Chính Phàm đã thay cha quản lý chuỗi tiệm vàng ở Địa Hải được 5 năm, làm quen được với nhiều người máu mặt trong giới nhưng cũng thu về không ít kẻ thù.
Sau khi băng bó lại vết thương, Nguyên Chính Phàm cầm chiếc áo sơ mi đang nằm lăn lóc trên giường lên định mặc lại thì đột nhiên anh ngửi thấy mùi hương rất thơm tỏa ra từ áo của mình. Nguyên Chính Phàm cúi người ngửi lại một lần nữa, quả không sai đây chính xác là mùi hương trên người Lam Tố Linh để lại.
“Cô gái đó rốt cuộc là do ai phái đến chứ?”
…
Sáng hôm sau.
Thành phố Địa Hải, bảy giờ sáng.
Nằm giữa trung tâm thành phố Địa Hải xa hoa lộng lẫy có một căn biệt thự lớn thuộc quyền sở hữu của Nguyên gia, nơi này được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt vì nó chứa đựng rất nhiều thứ quý giá mà những kẻ tham lam ngoài kia đang không ngừng dòm ngó.
Cửa cổng chính vừa mở, ngay lập tức đã có một chiếc Roll Royce sang trọng lao thẳng vào trong sân. Chưa kịp đợi người trong xe mở cửa, bên ngoài đã có rất nhiều vệ sĩ đứng xung quanh nghiêm mình cúi chào, một người trong số đó còn không quên mở cửa giúp thiếu gia cùng tiếng chào:
“Thiếu gia đã về!”
Từ trong xe, một người đàn ông ăn mặc lịch lãm từ từ bước xuống không ai khác chính là Nguyên Chính Phàm. So với tình trạng hôm qua thì hôm nay anh đã trông sức sống hơn hẳn, mái tóc rũ rượi đã được vuốt gọn lên làm sáng bừng gương mặt không một góc chết.
Nguyên Chính Phàm vừa bước vào trong nhà, một chàng trai trẻ trông có vẻ hớt hải bỗng chạy đến chỗ anh liên tục hỏi han:
“Thiếu gia, anh bị thương ở đâu thế? Vết thương có nặng lắm không? Anh đã băng bó vết thương chưa? Anh có cần phải tới bệnh viện không?”
Chàng trai trẻ này là trợ lý kiêm tài xế riêng của Nguyên Chính Phàm – Hạ Minh. Trước đây Hạ Minh chỉ là một cậu bé vô gia cư, chính Nguyên Chính Quân là người đã cưu mang cậu và cho cậu ta một công việc như hiện tại. Từ nhỏ Nguyên Chính Phàm và Hạ Minh đã chơi với nhau, họ coi nhau giống như anh em ruột, vô cùng thân thiết. Nguyên Chính Phàm chưa bao giờ tỏ ra chán ghét hay khinh bỉ gì về xuất thân của Hạ Minh, ngược lại còn rất quý trọng cậu ấy.
Thấy Hạ Minh càu nhàu nhiều quá, Nguyên Chính Phàm mới quay lại thở dài:
“Này, tôi đã chết chưa mà cậu cứ làm quá lên thế? Cậu cứ như vậy khéo có ngày lại biến thành mẹ tôi đấy. Hồi nhỏ tôi đã bị mẹ cằn nhằn đủ rồi vì thế xin cậu đừng có như bà ấy mà khiến tôi đau đầu nữa.”
Nguyên Chính Quân và Mộc Tịch Nhiên có hai người con, một gái và một trai nhưng tính cách hai đứa lại trái ngược không ai giống ai. Nguyên Hạ Nhu thì giống mẹ, Nguyên Chính Phàm thì giống ba, mỗi lần hai chị em họ gặp nhau thì sẽ có chuyện vì thế Mộc Tịch Nhiên mới tách hai người họ ra bằng cách để Nguyên Hạ Nhu sang nước ngoài du học. Hiện tại cả nhà họ Nguyên đang sống ở nước ngoài, duy chỉ có mình Nguyên Chính Phàm là còn ở lại đây.
“Tôi cũng chỉ là lo lắng cho thiếu gia, vì nhiệm vụ của tôi là bảo vệ anh, nếu anh mà có chuyện thì lão gia và phu nhân sẽ giết tôi mất.” Hạ Minh hạ tông giọng xuống, nhẹ nhàng đáp lời.
Nguyên Chính Phàm đi đến ngồi xuống ghế sofa, anh gọi Hạ Minh tới chỗ của mình rồi nói:
“Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không để cậu chết đâu, tôi còn sống tức là cậu cũng còn sống, mà nếu tôi có chết thì có làm ma tôi cũng sẽ bảo vệ cậu.”
“Không phải tôi sợ cái chết, chẳng qua là tôi sợ…”
“Thôi dừng lại ở đó được rồi, tôi có việc muốn giao cho cậu đây. Gọi một họa sĩ phác thảo chân dung tới đây, tôi muốn tìm một người.”
Một lúc sau, họa sĩ đã có mặt ở biệt thự. Qua lời tả của Nguyên Chính Phàm, vị họa sĩ này sẽ phác thảo ra chân dung của người anh muốn tìm kiếm. Sau một hồi chật vật, cuối cùng thì bức chân dung Lam Tố Linh qua lời tả của Nguyên Chính Phàm cũng được hoàn thiện. Anh cầm bức chân dung ấy lên, chăm chăm quan sát nó một cách chăm chú. Trong tranh là một cô gái có gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sắc sảo khiến gương mặt trông quyến rũ bội phần, đặc biệt là ở đuôi mắt trái còn có nốt ruồi khiến đôi mắt trở nên thu hút hơn.
“Chà cô gái này xinh quá, cô ấy có nốt ruồi ở đuôi mắt giống anh thật thiếu gia, nhưng của anh là ở mắt phải còn cô ấy là mắt trái.” Hạ Minh vừa nhìn vào bức tranh vừa cảm thán.
Nguyên Chính Phàm cũng đang chú ý đến vị trí nốt ruồi trên gương mặt của Lam Tố Linh, qua bức tranh anh lại nhớ đến nụ hôn đầu của mình, mùi hương đặc biệt trên cơ thể cô và nhất là hình xăm bông hoa hồng ở phía sau lưng.
Nguyên Chính Phàm ngắm hình cô một hồi lâu sau đó đột nhiên nở nụ cười quái dị:
“Nhanh thôi tôi sẽ bắt được cô, kẻ đã lợi dụng tôi bị thương mà giở trò đồi bại, không những thế còn muốn giết tôi nữa.”
Người đàn ông kia giật mình rời khỏi người Tố Linh, anh đưa tay lau môi, hai mắt trợn trừng lên đầy kinh ngạc:
“Cô làm cái trò gì thế?”
Tố Linh bật cười với vẻ châm biếm, cô nói:
“Đúng như anh nói đó, tôi là kẻ biến thái. Tôi đã cướp sắc thành công rồi vì thế tôi phải rời đi thôi. Tạm biệt anh!”
Nói xong, Tố Linh liền cong đuôi chạy ra khỏi phòng khách sạn. Ban nãy cô mạnh miệng thế thôi nhưng thực chất lại đang vô cùng xấu hổ. Nếu không phải để che giấu thân phận thì ban nãy cô đã không làm liều hôn người đàn ông đó.
Hiện tại trong căn phòng ngủ kia chỉ còn lại người
đàn ông điển trai với vết thương trên hông bụng. Anh ngồi im lặng trên mặt giường, bàn tay ôm lấy vết thương bất ngờ nhuốm đầy máu, miệng vết thương đã hở ra và máu đang không ngừng chảy ra bên ngoài.
Reng… Reng… Reng…
Đúng lúc ấy đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên xé tan khoảng lặng. Người đàn ông vươn tay với lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn rồi bắt máy, đầu dây bên kia bỗng truyền đến một giọng nói hớt hải:
[Thiếu gia, anh không sao chứ? Tôi đã nói là sẽ nguy hiểm rồi mà, tại sao anh lại không nghe lời tôi, thật là…]
Người đàn ông bắt đầu xanh mặt lại, hơi thở nặng nề bỗng trở nên dồn dập:
“Đừng càm ràm nữa, ngày mai tôi sẽ trở về Địa Hải sớm, nhớ là đừng có báo cáo chuyện này cho ba của tôi rõ chưa?”
[Haizz… Nếu anh mà có mệnh hệ gì thì người đầu tiên chết chắc sẽ là tôi, sao tôi dám báo cáo chuyện này cho lão gia được chứ.]
Đầu dây bên kia liên tục truyền đến giọng điệu đầy lo lắng và sợ hãi của một chàng trai trẻ, trong khi ở đầu dây bên này người thực sự đã gặp nguy hiểm lại chẳng tỏ ra một chút sợ sệt nào cả.
Cuộc trò chuyện điện thoại diễn ra vỏn vẹn vài phút rồi kết thúc. Lúc điện thoại rơi xuống mặt giường cũng là lúc sắc mặt của người đàn ông kia trở nên căng thẳng hơn. Thật ra anh chính là thiếu gia của gia tộc họ Nguyên giàu có, là con trai của Nguyên Chính Quân người đàn ông đã từng rất nổi tiếng ở thành phố Địa Hải – Nguyên Chính Phàm.
Nguyên Chính Phàm được thừa hưởng nét đẹp di truyền của cả cha lẫn mẹ nên mới có một ngoại hình xuất chúng đến vậy. Anh được người khác nhận xét mang khí chất giống hệt cha mình năm xưa vì vậy mỗi lần nhìn anh là họ lại nhớ đến Nguyên Chính Quân thời trẻ. Năm 20 tuổi, Nguyên Chính Phàm được thừa hưởng gia sản khổng lồ mà Nguyên Chính Quân để lại. Chính vì năm xưa đời cha có quá nhiều kẻ thù nên dẫn đến đời con phải gánh chịu hậu quả. Nguyên Chính Phàm đã thay cha quản lý chuỗi tiệm vàng ở Địa Hải được 5 năm, làm quen được với nhiều người máu mặt trong giới nhưng cũng thu về không ít kẻ thù.
Sau khi băng bó lại vết thương, Nguyên Chính Phàm cầm chiếc áo sơ mi đang nằm lăn lóc trên giường lên định mặc lại thì đột nhiên anh ngửi thấy mùi hương rất thơm tỏa ra từ áo của mình. Nguyên Chính Phàm cúi người ngửi lại một lần nữa, quả không sai đây chính xác là mùi hương trên người Lam Tố Linh để lại.
“Cô gái đó rốt cuộc là do ai phái đến chứ?”
…
Sáng hôm sau.
Thành phố Địa Hải, bảy giờ sáng.
Nằm giữa trung tâm thành phố Địa Hải xa hoa lộng lẫy có một căn biệt thự lớn thuộc quyền sở hữu của Nguyên gia, nơi này được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt vì nó chứa đựng rất nhiều thứ quý giá mà những kẻ tham lam ngoài kia đang không ngừng dòm ngó.
Cửa cổng chính vừa mở, ngay lập tức đã có một chiếc Roll Royce sang trọng lao thẳng vào trong sân. Chưa kịp đợi người trong xe mở cửa, bên ngoài đã có rất nhiều vệ sĩ đứng xung quanh nghiêm mình cúi chào, một người trong số đó còn không quên mở cửa giúp thiếu gia cùng tiếng chào:
“Thiếu gia đã về!”
Từ trong xe, một người đàn ông ăn mặc lịch lãm từ từ bước xuống không ai khác chính là Nguyên Chính Phàm. So với tình trạng hôm qua thì hôm nay anh đã trông sức sống hơn hẳn, mái tóc rũ rượi đã được vuốt gọn lên làm sáng bừng gương mặt không một góc chết.
Nguyên Chính Phàm vừa bước vào trong nhà, một chàng trai trẻ trông có vẻ hớt hải bỗng chạy đến chỗ anh liên tục hỏi han:
“Thiếu gia, anh bị thương ở đâu thế? Vết thương có nặng lắm không? Anh đã băng bó vết thương chưa? Anh có cần phải tới bệnh viện không?”
Chàng trai trẻ này là trợ lý kiêm tài xế riêng của Nguyên Chính Phàm – Hạ Minh. Trước đây Hạ Minh chỉ là một cậu bé vô gia cư, chính Nguyên Chính Quân là người đã cưu mang cậu và cho cậu ta một công việc như hiện tại. Từ nhỏ Nguyên Chính Phàm và Hạ Minh đã chơi với nhau, họ coi nhau giống như anh em ruột, vô cùng thân thiết. Nguyên Chính Phàm chưa bao giờ tỏ ra chán ghét hay khinh bỉ gì về xuất thân của Hạ Minh, ngược lại còn rất quý trọng cậu ấy.
Thấy Hạ Minh càu nhàu nhiều quá, Nguyên Chính Phàm mới quay lại thở dài:
“Này, tôi đã chết chưa mà cậu cứ làm quá lên thế? Cậu cứ như vậy khéo có ngày lại biến thành mẹ tôi đấy. Hồi nhỏ tôi đã bị mẹ cằn nhằn đủ rồi vì thế xin cậu đừng có như bà ấy mà khiến tôi đau đầu nữa.”
Nguyên Chính Quân và Mộc Tịch Nhiên có hai người con, một gái và một trai nhưng tính cách hai đứa lại trái ngược không ai giống ai. Nguyên Hạ Nhu thì giống mẹ, Nguyên Chính Phàm thì giống ba, mỗi lần hai chị em họ gặp nhau thì sẽ có chuyện vì thế Mộc Tịch Nhiên mới tách hai người họ ra bằng cách để Nguyên Hạ Nhu sang nước ngoài du học. Hiện tại cả nhà họ Nguyên đang sống ở nước ngoài, duy chỉ có mình Nguyên Chính Phàm là còn ở lại đây.
“Tôi cũng chỉ là lo lắng cho thiếu gia, vì nhiệm vụ của tôi là bảo vệ anh, nếu anh mà có chuyện thì lão gia và phu nhân sẽ giết tôi mất.” Hạ Minh hạ tông giọng xuống, nhẹ nhàng đáp lời.
Nguyên Chính Phàm đi đến ngồi xuống ghế sofa, anh gọi Hạ Minh tới chỗ của mình rồi nói:
“Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không để cậu chết đâu, tôi còn sống tức là cậu cũng còn sống, mà nếu tôi có chết thì có làm ma tôi cũng sẽ bảo vệ cậu.”
“Không phải tôi sợ cái chết, chẳng qua là tôi sợ…”
“Thôi dừng lại ở đó được rồi, tôi có việc muốn giao cho cậu đây. Gọi một họa sĩ phác thảo chân dung tới đây, tôi muốn tìm một người.”
Một lúc sau, họa sĩ đã có mặt ở biệt thự. Qua lời tả của Nguyên Chính Phàm, vị họa sĩ này sẽ phác thảo ra chân dung của người anh muốn tìm kiếm. Sau một hồi chật vật, cuối cùng thì bức chân dung Lam Tố Linh qua lời tả của Nguyên Chính Phàm cũng được hoàn thiện. Anh cầm bức chân dung ấy lên, chăm chăm quan sát nó một cách chăm chú. Trong tranh là một cô gái có gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sắc sảo khiến gương mặt trông quyến rũ bội phần, đặc biệt là ở đuôi mắt trái còn có nốt ruồi khiến đôi mắt trở nên thu hút hơn.
“Chà cô gái này xinh quá, cô ấy có nốt ruồi ở đuôi mắt giống anh thật thiếu gia, nhưng của anh là ở mắt phải còn cô ấy là mắt trái.” Hạ Minh vừa nhìn vào bức tranh vừa cảm thán.
Nguyên Chính Phàm cũng đang chú ý đến vị trí nốt ruồi trên gương mặt của Lam Tố Linh, qua bức tranh anh lại nhớ đến nụ hôn đầu của mình, mùi hương đặc biệt trên cơ thể cô và nhất là hình xăm bông hoa hồng ở phía sau lưng.
Nguyên Chính Phàm ngắm hình cô một hồi lâu sau đó đột nhiên nở nụ cười quái dị:
“Nhanh thôi tôi sẽ bắt được cô, kẻ đã lợi dụng tôi bị thương mà giở trò đồi bại, không những thế còn muốn giết tôi nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.