Chương 27
Kim Tuyến (Kun)
24/01/2017
~ Hồi IX: Nỗi niềm ~
Nâng tách trà Long Hương thơm nức mũi đến bên môi, Đông Khuê nhàn hạ thưởng trà ngắm trăng. Đôi mắt ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời mà lòng đau như thắt. Không biết giờ này giai nhân có đang nhớ về y không?
Bóng dáng nữ tử thướt tha vòng tay từ sau lưng ôm chầm lấy Đông Khuê, y hơi sủng nịnh vỗ nhẹ mu bàn tay non mịn của nàng.
"Giờ này còn chưa ngủ?"
Nữ tử dụi đầu vào vạt áo mỏng nơi lưng y, khuôn mặt thiếu ngủ mệt mỏi, giọng nói nhỏ nhẹ nũng nịu:"Thiếp lạnh, ngủ một mình không quen!"
Y nâng viền môi lên một chút, vẽ vời nụ cười giễu cợt. Chỉ mới vài ngày thôi đã thèm hơi y đến vậy sao?
Đông Khuê xoay người, bồng nữ tử trên tay, ôn nhu đặt lên môi nàng nụ hôn cuối cùng...
Sau đêm đó, người trong vùng không còn thấy bóng dáng nữ tử đó đâu nữa.
Đông Khuê trở về Hoa giáo tìm Thánh Mẫu. Việc Doãn Nhược Nhi biến mất không tung tích làm bà lo lắng không thôi. Nhớ ra trước đó có khuyên nàng đi tìm Đông Khuê, Thánh Mẫu chưa bao giờ nghi ngờ môn đồ của mình, chỉ là muốn hỏi tung tích lần cuối gặp nàng một chút.
Thánh Mẫu xoa mi tâm, buồn rầu hỏi chuyện:"Đông Khuê, con nói cho ta biết. Hoa Nhi đang ở đâu?"
Y kính cẩn thưa chuyện:"Lần cuối cùng con bảo muội ấy trở về."
"Sao lại bảo nó trở về?"
"Vì muội ấy còn quá nhiều chấp niệm, không thể dứt bỏ Lãnh Nghiêm Mạc."
Từng câu từng chữ phối hợp cùng nét mặt bình thản của Đông Khuê đã qua mắt được Thánh Mẫu. Bà thở dài, xua tay ý bảo Đông Khuê có thể đi.
Y rời khỏi Hoa giáo, tức tốc đến Hoa Phiên Lầu tìm Dương Mị. Người của Hoa Phiên Lầu đa phần là môn đồ của Hoa giáo, y đến hay đi hành tung bất định, họ cũng không lấy làm lạ.
"Sư huynh? Hoa Nhi đang ở đâu?" Dương Mị lo lắng nắm lấy bả vai Đông Khuê lay nhẹ.
Đông Khuê trấn an Dương Mị:"Hoa Kiều đừng lo, muội ấy hoàn toàn bình an vô sự. Chuyện lớn cần làm, đến khi xong việc ta sẽ mang Hoa Nhi trở về."
Việc cần làm bây giờ là:"Lãnh Nghiêm Mạc đã tìm đến?"
Dương Mị thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dâng lên một cỗ mặc cảm tội lỗi. Nàng gật đầu, khóe mi hơi chớp nhẹ, ngước mắt nhìn Đông Khuê:"Sư huynh, việc tiếp theo nên làm là gì?"
"Đánh lừa Lãnh Nghiêm Mạc, khiến cho hắn cùng tên cẩu Hoàng Đế kia sinh mâu thuẫn. Có như vậy bọn họ mới tàn sát từ bên trong, rỗng ruột, lớp vỏ bên ngoài cũng trở nên vô dụng."
Hai người bọn họ quả thật ăn ý, không cần nhiều lời cũng biết trước đường phối hợp.
Chỉ tội cho những kẻ ngoài cuộc, khi không bị lôi kéo vào, trở thành con chốt thí mạng không ai thương tiếc.
Chợt nhớ ra việc đó, Dương Mị cau mày:"Tiểu cô nương vài hôm trước đi cùng huynh đâu rồi?"
Đông Khuê cười như không:"Cũng không tồi!"
Giọng điệu tuy dịu dàng, ôn nhu nhưng lại khiến con người ta sợ sệt, lạnh gáy. Dương Mị cúi đầu, gật gù tỏ ý hiểu. Nhấc chân bước ra khỏi phòng, nàng không dám ngoái đầu nhìn lại. Khuôn mặt Đông Khuê tuấn lãng, hào hoa như thế, sao có thể lãnh khốc đến mức nữ tử yếu đuối cũng chẳng tha?
Y chính là lấy âm bổ dương, tuy nhiên cách Đông Khuê tu luyện lại tàn nhẫn hơn người khác vạn phần. Nếu chỉ bảo y độc ác thì quá đơn giản, một kẻ biến thái điên loạn mới đúng.
Đưa tay vào vạt áo, Đông Khuê lấy ra một chiếc bình màu đỏ nhỏ. Y cười lạnh, nở nắp bình.
Ngửa cổ, Đông Khuê nhỏ vào mắt lần lượt hai giọt nước màu đỏ. Chớp mắt vài cái, giọt nước nhanh chóng thấm vào mắt y, trả lại y đôi mắt vô hồn.
"Cũng không tồi!"
Nâng tách trà Long Hương thơm nức mũi đến bên môi, Đông Khuê nhàn hạ thưởng trà ngắm trăng. Đôi mắt ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời mà lòng đau như thắt. Không biết giờ này giai nhân có đang nhớ về y không?
Bóng dáng nữ tử thướt tha vòng tay từ sau lưng ôm chầm lấy Đông Khuê, y hơi sủng nịnh vỗ nhẹ mu bàn tay non mịn của nàng.
"Giờ này còn chưa ngủ?"
Nữ tử dụi đầu vào vạt áo mỏng nơi lưng y, khuôn mặt thiếu ngủ mệt mỏi, giọng nói nhỏ nhẹ nũng nịu:"Thiếp lạnh, ngủ một mình không quen!"
Y nâng viền môi lên một chút, vẽ vời nụ cười giễu cợt. Chỉ mới vài ngày thôi đã thèm hơi y đến vậy sao?
Đông Khuê xoay người, bồng nữ tử trên tay, ôn nhu đặt lên môi nàng nụ hôn cuối cùng...
Sau đêm đó, người trong vùng không còn thấy bóng dáng nữ tử đó đâu nữa.
Đông Khuê trở về Hoa giáo tìm Thánh Mẫu. Việc Doãn Nhược Nhi biến mất không tung tích làm bà lo lắng không thôi. Nhớ ra trước đó có khuyên nàng đi tìm Đông Khuê, Thánh Mẫu chưa bao giờ nghi ngờ môn đồ của mình, chỉ là muốn hỏi tung tích lần cuối gặp nàng một chút.
Thánh Mẫu xoa mi tâm, buồn rầu hỏi chuyện:"Đông Khuê, con nói cho ta biết. Hoa Nhi đang ở đâu?"
Y kính cẩn thưa chuyện:"Lần cuối cùng con bảo muội ấy trở về."
"Sao lại bảo nó trở về?"
"Vì muội ấy còn quá nhiều chấp niệm, không thể dứt bỏ Lãnh Nghiêm Mạc."
Từng câu từng chữ phối hợp cùng nét mặt bình thản của Đông Khuê đã qua mắt được Thánh Mẫu. Bà thở dài, xua tay ý bảo Đông Khuê có thể đi.
Y rời khỏi Hoa giáo, tức tốc đến Hoa Phiên Lầu tìm Dương Mị. Người của Hoa Phiên Lầu đa phần là môn đồ của Hoa giáo, y đến hay đi hành tung bất định, họ cũng không lấy làm lạ.
"Sư huynh? Hoa Nhi đang ở đâu?" Dương Mị lo lắng nắm lấy bả vai Đông Khuê lay nhẹ.
Đông Khuê trấn an Dương Mị:"Hoa Kiều đừng lo, muội ấy hoàn toàn bình an vô sự. Chuyện lớn cần làm, đến khi xong việc ta sẽ mang Hoa Nhi trở về."
Việc cần làm bây giờ là:"Lãnh Nghiêm Mạc đã tìm đến?"
Dương Mị thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dâng lên một cỗ mặc cảm tội lỗi. Nàng gật đầu, khóe mi hơi chớp nhẹ, ngước mắt nhìn Đông Khuê:"Sư huynh, việc tiếp theo nên làm là gì?"
"Đánh lừa Lãnh Nghiêm Mạc, khiến cho hắn cùng tên cẩu Hoàng Đế kia sinh mâu thuẫn. Có như vậy bọn họ mới tàn sát từ bên trong, rỗng ruột, lớp vỏ bên ngoài cũng trở nên vô dụng."
Hai người bọn họ quả thật ăn ý, không cần nhiều lời cũng biết trước đường phối hợp.
Chỉ tội cho những kẻ ngoài cuộc, khi không bị lôi kéo vào, trở thành con chốt thí mạng không ai thương tiếc.
Chợt nhớ ra việc đó, Dương Mị cau mày:"Tiểu cô nương vài hôm trước đi cùng huynh đâu rồi?"
Đông Khuê cười như không:"Cũng không tồi!"
Giọng điệu tuy dịu dàng, ôn nhu nhưng lại khiến con người ta sợ sệt, lạnh gáy. Dương Mị cúi đầu, gật gù tỏ ý hiểu. Nhấc chân bước ra khỏi phòng, nàng không dám ngoái đầu nhìn lại. Khuôn mặt Đông Khuê tuấn lãng, hào hoa như thế, sao có thể lãnh khốc đến mức nữ tử yếu đuối cũng chẳng tha?
Y chính là lấy âm bổ dương, tuy nhiên cách Đông Khuê tu luyện lại tàn nhẫn hơn người khác vạn phần. Nếu chỉ bảo y độc ác thì quá đơn giản, một kẻ biến thái điên loạn mới đúng.
Đưa tay vào vạt áo, Đông Khuê lấy ra một chiếc bình màu đỏ nhỏ. Y cười lạnh, nở nắp bình.
Ngửa cổ, Đông Khuê nhỏ vào mắt lần lượt hai giọt nước màu đỏ. Chớp mắt vài cái, giọt nước nhanh chóng thấm vào mắt y, trả lại y đôi mắt vô hồn.
"Cũng không tồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.