Chương 29
Kim Tuyến (Kun)
08/10/2018
Khi thân thể không còn sống được bao lâu nữa, Đông Khuê sẽ cảm nhận được
cái chết, đau đớn vô cùng. Để kiềm hãm cái chết đến sớm, y thường chọn
nơi thật lạnh để sống, nơi đó giúp cơ thể tồn tại lâu hơn một chút.
Nhưng Đông Khuê không thể sống quá hai mươi lăm năm trong một thân thể
cho đến khi...
Ngôi vị Hoàng Đế Đại An Quốc thật ra có một sự lợi hại đó chính là dòng máu chính thuần. Cô công chúa nhỏ bé của Hoàng Đế Đại An Quốc có thể mang đến cho y mười năm, hai mươi năm hoặc hơn nữa để tồn tại trong thân xác này. Không giống những nữ tử khác, họ chỉ mang đến cho hắn vài canh giờ, hay nhiều hơn là vài ngày. Không đơn giản chỉ như vậy, bao năm qua hắn thăm dò, mới hay ra tên Hoàng Đế Đại An Quốc cũng như hắn, cũng là một vật kí sinh thấp hèn, nhưng may mắn hơn hắn chiếm được ngôi vua, thân xác tên đó chiếm được là thuần Long. Những nữ hài tử của hắn cư nhiên trở thành phương thuốc, hắn thật tốt số khi tự sản sinh và tồn tại lâu đến thế.
Việc khó khăn nhất, khi Đông Khuê giáp mặt cùng Hoàng Đế Đại An Quốc thì cả hai đều suy yếu đến mức không đi đứng nổi. Bọn họ không thể tổn hại lẫn nhau, cũng không thể tồn tại cùng một nơi, đó cũng là lý do Đông Khuê cần mượn tay giết người, diệt trừ Hoàng Đế Đại An Quốc, sau đó biến đám nữ hài tử kia thành phương thuốc bất tử thật sự. Nếu không may mắn, hắn vẫn có thể đến thế giới Doãn Nhược Nhi hiện tại đang sống, tiếp tục việc kí sinh lên Mạn Hữu Dư. Bất quá, Mạn Hữu Dư cũng mười tám rồi, thời gian quá ít để tìm kiếm dòng máu thuần khiết, và chiếm đoạt nó.
Dương Mị từ khi nào xuất hiện bên cạnh Đông Khuê: "Huynh lại nhớ đến Hoa Nhi sao?"
"Cũng không hẳn, ta đang nghĩ đến tương lai."
"Dạo này huynh không được khỏe?"
Đông Khuê cười nhẹ, dưới ánh trăng sáng tỏ mái tóc y lại tùy hứng bay cùng gió, trêu đùa với vạn vạn chúng sinh: "Đúng thế, cho nên ta cần kế hoạch này nhanh chóng được thực hiện. Vì thời gian của ta sắp hết rồi."
Dù rằng Dương Mị không hiểu lắm về thời gian của Đông Khuê, nhưng nàng vẫn gật đầu, nàng ngồi bó gối. Thật ra, Dương Mị gỡ bỏ thanh kiếm cùng gương mặt tà mị đi, trông nàng cũng giống như những nữ tử thường tình đầy ưu tư. Có ai thấu hiểu được một Dương Mị khuynh sắc khuynh thành, tựa như đóa hoa nở rộ, ở thời kỳ rực rỡ nhất cuộc đời, Dương Mị lại trở thành một ma nữ người đời kinh sợ. Chẳng qua là nàng lại thấy thật tốt, nếu nàng không trở thành Hoa Kiều hiện tại, thì nàng không biết Dương Mị đã thành ra cái dạng gì. Có phải như Tiểu Chu bán rau mỗi sáng ở chợ? Nàng ta cũng thật xinh đẹp, nụ cười động lòng người như thế nhưng lỡ đường lạc lối trao thân cho một nam nhân tồi tệ. Tay chân Tiểu Chu yếu ớt không thể kháng cự lại được, mỗi ngày nàng đều phải dùng rất nhiều phấn son để che đi.
"Đông Khuê."
"Hử?"
Dương Mị cúi đầu nhìn xuống đôi hài thêu hoa: "Nếu lần này thành công, muội mong huynh có thể tha mạng cho một người"
Đông Khuê hơi nhướng mày: "Cát Đằng Phí?"
"Muội nợ hắn một mạng, coi như trả hết nợ nần kiếp này vậy!"
Không nghe câu trả lời từ Đông Khuê, Dương Mị cũng không thuyết phục đến cùng vì nàng biết... có thể trận chiến lần này sẽ chẳng ai sống sót cả.
...
Lãnh Kiến Vương một giấc tỉnh dậy thì quên mất vài thứ, đơn giản như việc phụ hoàng danh xưng là gì? Trên cậu có bao nhiêu người hoàng huynh và tên tuổi. Không thể nào có chuyện này trong khi hôm qua vẫn còn nhớ rất rõ. Mới sáng sớm Kiến Vương đã gọi Doãn Nhược Nhi tỉnh dậy để nói về vấn đề nghiêm trọng: "Chuyện này rất không bình thường."
Nhược Nhi nheo mắt, tay sờ xuống bụng: "Lúc tôi mới tới đây cũng không nhớ rõ mang thai, sau khi có lại thai nhi, sau đó tiếp tục mất đi. À, có những ký ức rất kỳ lạ xuất hiện trong đầu tôi nữa, rõ ràng trước kia nó chưa từng tồn tại."
Không đúng một chút nào, rõ ràng có trục trặc sắp xảy ra. Để lý giải đó là do Đông Khuê đã mang linh hồn của họ đến thế giới này, còn thân xác ở đây thật chất chỉ chết lâm sàn. Nhưng không có nghĩa khả năng họ sẽ ngủ mãi mãi không thể tỉnh lại, khi linh hồn ngủ say kia thức giấc chính là lúc linh hồn trú tạm biến mất vĩnh viễn. Còn nếu thân chủ thật đã chết, thì việc linh hồn mượn tạm thân xác để bợ đỡ qua ngày, thân xác vẫn phải tiếp tục quá trình phân hủy. Vì linh hồn của Đông Khuê được tạo ra từ những lượng phân tử vô cùng nhỏ trong vũ trụ, trở thành một dải sinh linh, không những ký sinh còn có thể hấp thụ sự sống, chiếm đoạt linh hồn khổ chủ trở thành một phần sức mạnh cho bản thân mình. Như đã nói, nhục thể không thể sống quá hai mươi lăm năm, trước khi thân thể chết đi, y phải tìm được phương thuốc hoặc thay đổi vật chủ. Nếu không, lúc hồn rời khỏi xác quá lâu, ký ức của y dễ dàng bị biến mất, linh hồn cứ trôi dạt mãi cho đến khi tìm được cơ thể thích hợp kí sinh và phải học lại từ đầu, y không muốn trở thành kẻ ngốc chạy lòng vòng tìm hiểu về tất cả mọi thứ một lần nữa.
Điều đó đã nói đến việc, linh hồn ngủ sâu trong Lãnh Kiến Vương đã bắt đầu vươn vai tỉnh giấc, đồng nghĩa với... Lãnh Kiến Vương từ thế giới khác đến sắp tan biến vào hư không. Liệu có cách nào cứu rỗi được? Chỉ có một mình Đông Khuê mới làm được vì y đã mang cậu đến đây, ắt hẳn sẽ có cách đưa trở về?
Ngôi vị Hoàng Đế Đại An Quốc thật ra có một sự lợi hại đó chính là dòng máu chính thuần. Cô công chúa nhỏ bé của Hoàng Đế Đại An Quốc có thể mang đến cho y mười năm, hai mươi năm hoặc hơn nữa để tồn tại trong thân xác này. Không giống những nữ tử khác, họ chỉ mang đến cho hắn vài canh giờ, hay nhiều hơn là vài ngày. Không đơn giản chỉ như vậy, bao năm qua hắn thăm dò, mới hay ra tên Hoàng Đế Đại An Quốc cũng như hắn, cũng là một vật kí sinh thấp hèn, nhưng may mắn hơn hắn chiếm được ngôi vua, thân xác tên đó chiếm được là thuần Long. Những nữ hài tử của hắn cư nhiên trở thành phương thuốc, hắn thật tốt số khi tự sản sinh và tồn tại lâu đến thế.
Việc khó khăn nhất, khi Đông Khuê giáp mặt cùng Hoàng Đế Đại An Quốc thì cả hai đều suy yếu đến mức không đi đứng nổi. Bọn họ không thể tổn hại lẫn nhau, cũng không thể tồn tại cùng một nơi, đó cũng là lý do Đông Khuê cần mượn tay giết người, diệt trừ Hoàng Đế Đại An Quốc, sau đó biến đám nữ hài tử kia thành phương thuốc bất tử thật sự. Nếu không may mắn, hắn vẫn có thể đến thế giới Doãn Nhược Nhi hiện tại đang sống, tiếp tục việc kí sinh lên Mạn Hữu Dư. Bất quá, Mạn Hữu Dư cũng mười tám rồi, thời gian quá ít để tìm kiếm dòng máu thuần khiết, và chiếm đoạt nó.
Dương Mị từ khi nào xuất hiện bên cạnh Đông Khuê: "Huynh lại nhớ đến Hoa Nhi sao?"
"Cũng không hẳn, ta đang nghĩ đến tương lai."
"Dạo này huynh không được khỏe?"
Đông Khuê cười nhẹ, dưới ánh trăng sáng tỏ mái tóc y lại tùy hứng bay cùng gió, trêu đùa với vạn vạn chúng sinh: "Đúng thế, cho nên ta cần kế hoạch này nhanh chóng được thực hiện. Vì thời gian của ta sắp hết rồi."
Dù rằng Dương Mị không hiểu lắm về thời gian của Đông Khuê, nhưng nàng vẫn gật đầu, nàng ngồi bó gối. Thật ra, Dương Mị gỡ bỏ thanh kiếm cùng gương mặt tà mị đi, trông nàng cũng giống như những nữ tử thường tình đầy ưu tư. Có ai thấu hiểu được một Dương Mị khuynh sắc khuynh thành, tựa như đóa hoa nở rộ, ở thời kỳ rực rỡ nhất cuộc đời, Dương Mị lại trở thành một ma nữ người đời kinh sợ. Chẳng qua là nàng lại thấy thật tốt, nếu nàng không trở thành Hoa Kiều hiện tại, thì nàng không biết Dương Mị đã thành ra cái dạng gì. Có phải như Tiểu Chu bán rau mỗi sáng ở chợ? Nàng ta cũng thật xinh đẹp, nụ cười động lòng người như thế nhưng lỡ đường lạc lối trao thân cho một nam nhân tồi tệ. Tay chân Tiểu Chu yếu ớt không thể kháng cự lại được, mỗi ngày nàng đều phải dùng rất nhiều phấn son để che đi.
"Đông Khuê."
"Hử?"
Dương Mị cúi đầu nhìn xuống đôi hài thêu hoa: "Nếu lần này thành công, muội mong huynh có thể tha mạng cho một người"
Đông Khuê hơi nhướng mày: "Cát Đằng Phí?"
"Muội nợ hắn một mạng, coi như trả hết nợ nần kiếp này vậy!"
Không nghe câu trả lời từ Đông Khuê, Dương Mị cũng không thuyết phục đến cùng vì nàng biết... có thể trận chiến lần này sẽ chẳng ai sống sót cả.
...
Lãnh Kiến Vương một giấc tỉnh dậy thì quên mất vài thứ, đơn giản như việc phụ hoàng danh xưng là gì? Trên cậu có bao nhiêu người hoàng huynh và tên tuổi. Không thể nào có chuyện này trong khi hôm qua vẫn còn nhớ rất rõ. Mới sáng sớm Kiến Vương đã gọi Doãn Nhược Nhi tỉnh dậy để nói về vấn đề nghiêm trọng: "Chuyện này rất không bình thường."
Nhược Nhi nheo mắt, tay sờ xuống bụng: "Lúc tôi mới tới đây cũng không nhớ rõ mang thai, sau khi có lại thai nhi, sau đó tiếp tục mất đi. À, có những ký ức rất kỳ lạ xuất hiện trong đầu tôi nữa, rõ ràng trước kia nó chưa từng tồn tại."
Không đúng một chút nào, rõ ràng có trục trặc sắp xảy ra. Để lý giải đó là do Đông Khuê đã mang linh hồn của họ đến thế giới này, còn thân xác ở đây thật chất chỉ chết lâm sàn. Nhưng không có nghĩa khả năng họ sẽ ngủ mãi mãi không thể tỉnh lại, khi linh hồn ngủ say kia thức giấc chính là lúc linh hồn trú tạm biến mất vĩnh viễn. Còn nếu thân chủ thật đã chết, thì việc linh hồn mượn tạm thân xác để bợ đỡ qua ngày, thân xác vẫn phải tiếp tục quá trình phân hủy. Vì linh hồn của Đông Khuê được tạo ra từ những lượng phân tử vô cùng nhỏ trong vũ trụ, trở thành một dải sinh linh, không những ký sinh còn có thể hấp thụ sự sống, chiếm đoạt linh hồn khổ chủ trở thành một phần sức mạnh cho bản thân mình. Như đã nói, nhục thể không thể sống quá hai mươi lăm năm, trước khi thân thể chết đi, y phải tìm được phương thuốc hoặc thay đổi vật chủ. Nếu không, lúc hồn rời khỏi xác quá lâu, ký ức của y dễ dàng bị biến mất, linh hồn cứ trôi dạt mãi cho đến khi tìm được cơ thể thích hợp kí sinh và phải học lại từ đầu, y không muốn trở thành kẻ ngốc chạy lòng vòng tìm hiểu về tất cả mọi thứ một lần nữa.
Điều đó đã nói đến việc, linh hồn ngủ sâu trong Lãnh Kiến Vương đã bắt đầu vươn vai tỉnh giấc, đồng nghĩa với... Lãnh Kiến Vương từ thế giới khác đến sắp tan biến vào hư không. Liệu có cách nào cứu rỗi được? Chỉ có một mình Đông Khuê mới làm được vì y đã mang cậu đến đây, ắt hẳn sẽ có cách đưa trở về?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.