Chương 31
Kim Tuyến (Kun)
08/10/2018
"Đứa bé này là ai thế?" Doãn Nhược Nhi cầm lấy khung hình, đây chính là quá khứ của thân xác này chăng?
"Thật ra trước kia tôi và Mạn Hữu Dư là hai anh em tốt, lúc nào cũng như hình với bóng. Đến một ngày tôi chứng kiến thấy cảnh cậu ấy xô cô bé này xuống thác nước, nhưng lúc đó chẳng lấy một ai tin lời tôi cả. Đến mãi mấy năm sau nữa, tôi vốn đã muốn tin rằng năm đó bản thân chỉ là ảo giác. Nhưng chính Mạn Hữu Dư đã khiến Kiến Vương ra nông nỗi này, trong một lần đi dã ngoại cùng trường, chúng tôi đã đi bằng thuyền để đến nơi trường chỉ định từ trước" Lãnh Nghiêm Mạc dừng lại, ngồi xuống chiếc giường của Lãnh Kiến Vương, nhẹ nâng tay xoa thái dương.
Doãn Nhược Nhi ngồi cạnh, không thích cảm giác đương kể mà cứ dừng lại như thế này, mất hết cả hứng: "Rồi sau đó?"
"Tôi không lên thuyền cùng Lãnh Kiến Vương và Mạn Hữu Dư bởi vì có chút rắc rối về đường tiêu hóa. Đành phải đi chuyến sau, lúc đến nơi thì thấy mọi người nháo nhào cả lên, Kiến Vương khi không bị rơi xuống nước, chẳng thấy nổi lên cũng không tìm thấy xác. Vài tuần sau gia đình tôi nhận được cuộc gọi có người tìm thấy Lãnh Kiến Vương bên bờ của nước bạn. Vẫn sống nhưng trở thành một người hoàn toàn xa lạ, kể cả ngày hôm đó xảy ra chuyện gì cũng không nhớ. Tôi không nghĩ đó là vụ tai nạn bình thường, người khác có thể không biết, nhưng tôi hiểu rõ chuyện giữa ba người Mạn Hữu Dư, Lãnh Kiến Vương và Hoa Kiều."
"Anh gọi Dương Mị là Hoa Kiều?" Doãn Nhược Nhi có chút bất ngờ, bởi vì từ lúc đến đây ai cũng bảo không biết Hoa Kiều là ai trừ Mạn Hữu Dư, Lãnh Kiến Vương.
Lãnh Nghiêm Mạc gật đầu: "Trước kia Dương Mị tên Hoa Kiều, đứa bé trong ảnh gọi Hoa Nhi, cả hai đều là trẻ mồ côi. Sau đó Hoa Nhi được Doãn gia nhận nuôi."
"Còn Hoa Kiều? Cũng được Doãn gia nhận nuôi?"
Lãnh Nghiêm Mạc lắc đầu: "Không, cô ta rời khỏi cô nhi viện bằng cách trốn trong cốp xe nhà Doãn gia. Người tài xế đến đón Hoa Nhi cảm thấy đáng thương nên nhận nuôi, đặt tên Dương Mị. Chẳng bao lâu sau người tài xế ấy mất vì tai nạn giao thông, ông ấy không có vợ, cũng chẳng có họ hàng, cho nên Doãn gia nhận nuôi Dương Mị, trở thành đại tiểu thư. Tuy nhiên, phu nhân Doãn do nhớ thương Hoa Nhi, đứa trẻ vừa nhận nuôi chưa được bao lâu đã chết thảm. Nên bà không đồng ý việc Dương Mị đổi sang họ Doãn."
"Bộ Doãn gia không có con cái khác à?"
"Không, ông Doãn bị vô sinh. Bởi những con người từng khổ cực lại chẳng có họ hàng, bà Doãn lại sống tình nghĩa, bà nghĩ mình không có duyên với con cái. Một phần không đổi Dương Mị sang họ Doãn vì sợ sẽ mang họa chết đến cho cô ta."
Sau khi nghe câu chuyện từ miệng Lãnh Nghiêm Mạc, kết hợp ký ức còn sót lại trước khi biến mất. Doãn Nhược Nhi suy luận rằng: "Vậy đúng rồi, thân xác hiện tại tôi đang dùng chính là Hoa Nhi của thế giới này."
Nhược Nhi thỉnh cầu Lãnh Nghiêm Mạc cho nàng được một lần gặp mặt ông bà họ Doãn. Biết rằng họ sẽ chẳng nhận ra được nàng đâu, bởi vì không phải con ruột, hơn mười năm qua không chút ký ức. Một kẻ lai lịch bất minh như nàng lấy cái gì để đối chứng chứ? Dù gì thì sau này nếu nàng có ra đi, thân xác này cũng cần nhận lại người thân trước kia. Nàng đưa đôi tay đến trước mặt Lãnh Nghiêm Mạc: "Những vết sẹo có thể vì rơi xuống thác gây nên, tôi có nhớ một giai điệu."
Cúi đầu, nhắm hờ đôi mắt. Nàng đang nhớ đến giai điệu thường thì thầm bên tai như một lời hát ru. Ẩn hiện trong lời hát ru là khung cảnh mờ ảo của những chiếc ghế gỗ nhỏ, hình như nàng đang hát. Có phải đây là cách...
Lấy hết tất cả dũng khí nàng đứng bật dậy: "Bằng cách nào đó tôi cảm nhận được sự liên kết."
Nàng lại đưa đôi tay lên cao nhưng thay vì hướng đến Lãnh Nghiêm Mạc, nàng chạm vào tấm hình, cảm giác thân thuộc bỗng dấy lên trong lòng. Có tiếng thét lên bên tai rất lớn, sau đó cả người Doãn Nhược Nhi choáng váng: "Tại sao luôn luôn là mày? Tất cả là của tao!"
Nàng nghe được tiếng thét của chính bản thân mình, cả người mất cân bằng rơi thẳng xuống vực thẳm. Nàng cứ rơi xuống mọi thứ dần hiện rõ trước mặt, đó là Mạn Hữu Dư, đôi tay anh ta đang sờ vào khoảng không, nhưng ánh mắt sắc lạnh vô hồn chăm chăm nhìn thân thể nàng biến mất. Gần đó là bóng dáng Dương Mị, khóe môi chị nâng lên, đôi mắt như đang hài lòng mỉm cười.
"Nhược Nhi, mau chạy đi!" Lại có một tiếng hét nữa, nhưng... giọng nói đó vô cùng quen thuộc.
Lãnh Nghiêm Mạc vỗ nhẹ lên má Doãn Nhược Nhi: "Em không sao chứ?"
Chính là giọng nói này...
Từ nãy giờ Doãn Nhược Nhi cứ thẫn thờ khuỵu dưới sàn, nàng không biết vì sao cơ thể lại mất cân bằng. Nước mắt tự dưng tuôn trào như mưa, trái tim đau đớn như bị ai đó đâm xuyên qua. Thể trạng cơ thể này yếu đến mức, vài cái vỗ nhẹ cũng cảm thấy ran rát: "Lãnh Nghiêm Mạc, có phải ngày đó anh đã bảo "Nhược Nhi, mau chạy đi!" có phải không?"
Suy tưởng lại ngày ấy một chút, hắn nheo mắt: "Hình như là thế, trước khi Mạn Hữu Dư đẩy Doãn Nhược Nhi... Doãn Nhược Nhi... Doãn Nhược Nhi..."
Mắt hắn trợn trừng, mở to hết cỡ có thể... hắn nhìn lấy nhìn để Doãn Nhược Nhi đang khuỵu dưới sàn. Giờ thì hắn nhớ được tên cô bé trong ảnh ngoài hai chữ Hoa Nhi ra rồi, là nàng... chính là nàng...
"Doãn Nhược Nhi, em chính là Doãn Nhược Nhi!" Trong phút chốc, cả thế giới như xoay vòng, cuồng phong bão tố kéo đến muốn đánh sập sự mạnh mẽ trong Lãnh Nghiêm Mạc. Hắn không nghĩ có thể gặp lại cô bé xấu số ngày ấy, dù không có cảm giác đặc biệt với Doãn Nhược Nhi bé nhỏ, nhưng lại vì cái chết của cô đêm ngày mất ngủ. Một thời gian rất dài hắn đã luyên thuyên về sự việc ngày hôm ấy, còn dọa Lãnh Kiến Vương: "Suỵt, đừng lớn tiếng, hắn ta có thể nghe thấy đấy!" Đôi mắt hắn long lên như những tia điện xem xét xung quanh, có thứ gì đó hiểm ác đe dọa đến tính mạng những người xung quanh Nghiêm Mạc. Một trận bạo bệnh mang Lãnh Nghiêm Mạc trở về bình thường không còn điên điên cuồng cuồng, xử sự như kẻ bị tâm thần nữa. Nhưng những gì ngày ấy xảy ra hắn vẫn nhớ như in, chỉ quên duy nhất một chi tiết. Đó là họ tên đầy đủ của nàng - Doãn Nhược Nhi.
Trong ánh mắt Nhược Nhi mang đầy vẻ ưu tư, nếu như vậy. Nàng thật chất là người của thế giới này chứ không phải nơi có Hoa Kiều, Đông Khuê yêu thương. Có Lãnh Nghiêm Mạc phụ tình và một vị Thánh Mẫu hết lòng nuôi dưỡng nàng. Vì mọi thứ diễn ra thật hợp lý, tiếp diễn liên tục với nhau. Thứ duy nhất khiến nàng tò mò, tại sao nàng lại có thể đến được thế giới kia? Rồi quay về nơi thật sự thuộc về mình?
"Thật ra trước kia tôi và Mạn Hữu Dư là hai anh em tốt, lúc nào cũng như hình với bóng. Đến một ngày tôi chứng kiến thấy cảnh cậu ấy xô cô bé này xuống thác nước, nhưng lúc đó chẳng lấy một ai tin lời tôi cả. Đến mãi mấy năm sau nữa, tôi vốn đã muốn tin rằng năm đó bản thân chỉ là ảo giác. Nhưng chính Mạn Hữu Dư đã khiến Kiến Vương ra nông nỗi này, trong một lần đi dã ngoại cùng trường, chúng tôi đã đi bằng thuyền để đến nơi trường chỉ định từ trước" Lãnh Nghiêm Mạc dừng lại, ngồi xuống chiếc giường của Lãnh Kiến Vương, nhẹ nâng tay xoa thái dương.
Doãn Nhược Nhi ngồi cạnh, không thích cảm giác đương kể mà cứ dừng lại như thế này, mất hết cả hứng: "Rồi sau đó?"
"Tôi không lên thuyền cùng Lãnh Kiến Vương và Mạn Hữu Dư bởi vì có chút rắc rối về đường tiêu hóa. Đành phải đi chuyến sau, lúc đến nơi thì thấy mọi người nháo nhào cả lên, Kiến Vương khi không bị rơi xuống nước, chẳng thấy nổi lên cũng không tìm thấy xác. Vài tuần sau gia đình tôi nhận được cuộc gọi có người tìm thấy Lãnh Kiến Vương bên bờ của nước bạn. Vẫn sống nhưng trở thành một người hoàn toàn xa lạ, kể cả ngày hôm đó xảy ra chuyện gì cũng không nhớ. Tôi không nghĩ đó là vụ tai nạn bình thường, người khác có thể không biết, nhưng tôi hiểu rõ chuyện giữa ba người Mạn Hữu Dư, Lãnh Kiến Vương và Hoa Kiều."
"Anh gọi Dương Mị là Hoa Kiều?" Doãn Nhược Nhi có chút bất ngờ, bởi vì từ lúc đến đây ai cũng bảo không biết Hoa Kiều là ai trừ Mạn Hữu Dư, Lãnh Kiến Vương.
Lãnh Nghiêm Mạc gật đầu: "Trước kia Dương Mị tên Hoa Kiều, đứa bé trong ảnh gọi Hoa Nhi, cả hai đều là trẻ mồ côi. Sau đó Hoa Nhi được Doãn gia nhận nuôi."
"Còn Hoa Kiều? Cũng được Doãn gia nhận nuôi?"
Lãnh Nghiêm Mạc lắc đầu: "Không, cô ta rời khỏi cô nhi viện bằng cách trốn trong cốp xe nhà Doãn gia. Người tài xế đến đón Hoa Nhi cảm thấy đáng thương nên nhận nuôi, đặt tên Dương Mị. Chẳng bao lâu sau người tài xế ấy mất vì tai nạn giao thông, ông ấy không có vợ, cũng chẳng có họ hàng, cho nên Doãn gia nhận nuôi Dương Mị, trở thành đại tiểu thư. Tuy nhiên, phu nhân Doãn do nhớ thương Hoa Nhi, đứa trẻ vừa nhận nuôi chưa được bao lâu đã chết thảm. Nên bà không đồng ý việc Dương Mị đổi sang họ Doãn."
"Bộ Doãn gia không có con cái khác à?"
"Không, ông Doãn bị vô sinh. Bởi những con người từng khổ cực lại chẳng có họ hàng, bà Doãn lại sống tình nghĩa, bà nghĩ mình không có duyên với con cái. Một phần không đổi Dương Mị sang họ Doãn vì sợ sẽ mang họa chết đến cho cô ta."
Sau khi nghe câu chuyện từ miệng Lãnh Nghiêm Mạc, kết hợp ký ức còn sót lại trước khi biến mất. Doãn Nhược Nhi suy luận rằng: "Vậy đúng rồi, thân xác hiện tại tôi đang dùng chính là Hoa Nhi của thế giới này."
Nhược Nhi thỉnh cầu Lãnh Nghiêm Mạc cho nàng được một lần gặp mặt ông bà họ Doãn. Biết rằng họ sẽ chẳng nhận ra được nàng đâu, bởi vì không phải con ruột, hơn mười năm qua không chút ký ức. Một kẻ lai lịch bất minh như nàng lấy cái gì để đối chứng chứ? Dù gì thì sau này nếu nàng có ra đi, thân xác này cũng cần nhận lại người thân trước kia. Nàng đưa đôi tay đến trước mặt Lãnh Nghiêm Mạc: "Những vết sẹo có thể vì rơi xuống thác gây nên, tôi có nhớ một giai điệu."
Cúi đầu, nhắm hờ đôi mắt. Nàng đang nhớ đến giai điệu thường thì thầm bên tai như một lời hát ru. Ẩn hiện trong lời hát ru là khung cảnh mờ ảo của những chiếc ghế gỗ nhỏ, hình như nàng đang hát. Có phải đây là cách...
Lấy hết tất cả dũng khí nàng đứng bật dậy: "Bằng cách nào đó tôi cảm nhận được sự liên kết."
Nàng lại đưa đôi tay lên cao nhưng thay vì hướng đến Lãnh Nghiêm Mạc, nàng chạm vào tấm hình, cảm giác thân thuộc bỗng dấy lên trong lòng. Có tiếng thét lên bên tai rất lớn, sau đó cả người Doãn Nhược Nhi choáng váng: "Tại sao luôn luôn là mày? Tất cả là của tao!"
Nàng nghe được tiếng thét của chính bản thân mình, cả người mất cân bằng rơi thẳng xuống vực thẳm. Nàng cứ rơi xuống mọi thứ dần hiện rõ trước mặt, đó là Mạn Hữu Dư, đôi tay anh ta đang sờ vào khoảng không, nhưng ánh mắt sắc lạnh vô hồn chăm chăm nhìn thân thể nàng biến mất. Gần đó là bóng dáng Dương Mị, khóe môi chị nâng lên, đôi mắt như đang hài lòng mỉm cười.
"Nhược Nhi, mau chạy đi!" Lại có một tiếng hét nữa, nhưng... giọng nói đó vô cùng quen thuộc.
Lãnh Nghiêm Mạc vỗ nhẹ lên má Doãn Nhược Nhi: "Em không sao chứ?"
Chính là giọng nói này...
Từ nãy giờ Doãn Nhược Nhi cứ thẫn thờ khuỵu dưới sàn, nàng không biết vì sao cơ thể lại mất cân bằng. Nước mắt tự dưng tuôn trào như mưa, trái tim đau đớn như bị ai đó đâm xuyên qua. Thể trạng cơ thể này yếu đến mức, vài cái vỗ nhẹ cũng cảm thấy ran rát: "Lãnh Nghiêm Mạc, có phải ngày đó anh đã bảo "Nhược Nhi, mau chạy đi!" có phải không?"
Suy tưởng lại ngày ấy một chút, hắn nheo mắt: "Hình như là thế, trước khi Mạn Hữu Dư đẩy Doãn Nhược Nhi... Doãn Nhược Nhi... Doãn Nhược Nhi..."
Mắt hắn trợn trừng, mở to hết cỡ có thể... hắn nhìn lấy nhìn để Doãn Nhược Nhi đang khuỵu dưới sàn. Giờ thì hắn nhớ được tên cô bé trong ảnh ngoài hai chữ Hoa Nhi ra rồi, là nàng... chính là nàng...
"Doãn Nhược Nhi, em chính là Doãn Nhược Nhi!" Trong phút chốc, cả thế giới như xoay vòng, cuồng phong bão tố kéo đến muốn đánh sập sự mạnh mẽ trong Lãnh Nghiêm Mạc. Hắn không nghĩ có thể gặp lại cô bé xấu số ngày ấy, dù không có cảm giác đặc biệt với Doãn Nhược Nhi bé nhỏ, nhưng lại vì cái chết của cô đêm ngày mất ngủ. Một thời gian rất dài hắn đã luyên thuyên về sự việc ngày hôm ấy, còn dọa Lãnh Kiến Vương: "Suỵt, đừng lớn tiếng, hắn ta có thể nghe thấy đấy!" Đôi mắt hắn long lên như những tia điện xem xét xung quanh, có thứ gì đó hiểm ác đe dọa đến tính mạng những người xung quanh Nghiêm Mạc. Một trận bạo bệnh mang Lãnh Nghiêm Mạc trở về bình thường không còn điên điên cuồng cuồng, xử sự như kẻ bị tâm thần nữa. Nhưng những gì ngày ấy xảy ra hắn vẫn nhớ như in, chỉ quên duy nhất một chi tiết. Đó là họ tên đầy đủ của nàng - Doãn Nhược Nhi.
Trong ánh mắt Nhược Nhi mang đầy vẻ ưu tư, nếu như vậy. Nàng thật chất là người của thế giới này chứ không phải nơi có Hoa Kiều, Đông Khuê yêu thương. Có Lãnh Nghiêm Mạc phụ tình và một vị Thánh Mẫu hết lòng nuôi dưỡng nàng. Vì mọi thứ diễn ra thật hợp lý, tiếp diễn liên tục với nhau. Thứ duy nhất khiến nàng tò mò, tại sao nàng lại có thể đến được thế giới kia? Rồi quay về nơi thật sự thuộc về mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.