Mẹ Tôi Là Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp
Chương 37:
Phù Sinh Diêu Duệ
31/05/2024
Dịch: Y Na
Tiết nào anh cả bọn họ cũng phải đến nhìn Hạnh Hạnh một lần, không phải chứ, anh ấy không hiểu nổi, chẳng lẽ Hạnh Hạnh còn có thể biến mất trong lớp học chắc?
Hay là sợ Hạnh Hạnh bị bắt nạt? Cô học cùng lớp với mình và nhóc mập mà!
Hai người anh trai còn không bảo vệ được một cô em gái sao?
“Hạnh Hạnh.”
Nghiêm Hành bước vào.
“Anh cả!”
Giản Hạnh Hạnh nhìn thấy anh cả thì hai mắt sáng lên, nháy mắt đã không còn buồn ngủ nữa, lập tức vươn đôi tay nhỏ bé ra đòi bế.
“Sao mặt lại đỏ thế này, có phải trời nóng không? Khát nước không? Anh lấy nước cho em uống nhé?”
Nghiêm Hành bế người lên, hỏi chi tiết từng chút một.
“Không nóng, khát ạ, còn nhớ anh cả nữa, hi hi.”
Giản Hạnh Hạnh nép mình trong lòng anh cả, cười tươi như một đóa hoa nhỏ.
Nội tâm Nghiêm Nam: Rõ ràng em vừa ngủ mà, nhớ anh cả chỗ nào chứ! Nhìn thấy chưa nhóc mập, đây chính là lý do em không thể chiếm được trái tim anh cả đấy!
“Khát thì uống nước, đừng ngại đi vệ sinh, đến lúc đó hãy mạnh dạn giơ tay, nếu không dám thì bảo anh hai giơ giúp em.”
“Vâng ạ.”
Nghiêm Hành mở cốc nước, cẩn thận đút cho cô uống xong, chờ chuông reo mới lưu luyến không rời quay về lớp mình. Bạn cùng bàn cô là một cô bé được giáo viên đặc biệt sắp xếp cho cô, chỉ lớn hơn cô một tuổi.
Tô Tiểu Cần hâm mộ nhìn Giản Hạnh Hạnh.
“Hạnh Hạnh, các anh của cậu tốt quá, nhất là anh cả.”
“Đúng rồi, anh cả của tớ tốt lắm! Ừm… anh hai, anh ba cũng rất tốt.”
Liếc nhìn anh hai và anh ba ngồi ở bàn phía sau, cô ôm nước nói không ngừng, giọng sữa này dễ thương đến mức khiến tim gan người ta phải rung động.
“Tốt nhất là em nên thấy thế.”
Nghiêm Nam đưa tay bóp bóp cái má nhỏ phúng phính của Giản Hạnh Hạnh, lòng như gương sáng, cô thích anh cả nhất, anh hai với anh ba chỉ là tiện thể thôi, hứ~~~
“Hi hi.”
Giản Hạnh Hạnh cười đáp một tiếng, nụ cười biến mất, bởi vì đã đến tiết ngữ văn, là tiết của thanh niên trí thức Tưởng đáng ghét kia.
Nhưng cô không thể gây rối trong lớp, chỉ có thể bĩu môi mở sách giáo khoa ra, nhẹ nhàng uyển chuyển đọc theo bài văn.
Tưởng Húc Nhật vừa dạy mọi người đọc bài, vừa ngây người nhìn Giản Hạnh Hạnh đáng yêu nhất bên dưới.
Đứa trẻ này quá thông minh, hơn nữa trong lớp còn hai thằng anh trai, sợ khó mà ra tay, ông ta có thể bỏ qua cho cô nhưng nhất định sẽ không bỏ qua cho Trịnh Tú Tú mẹ cô.
Ông ta đã không chê bà là một cái giày rách, qua tay mấy người đàn ông rồi, bà còn giả vờ trước mặt ông ta làm cái gì, theo đuổi cũng được lừa dối cũng được, kiểu gì cũng sẽ rơi vào tay!
Tưởng Húc Nhật nhìn Giản Hạnh Hạnh ngây thơ đáng yêu, như thể nhìn thấy miếng mồi ngon nhất, ông ta lại nhếch nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng khè.
Một bên khác, chỉ cần nghĩ đến chuyện Tưởng Húc Nhật làm giáo viên cho Hạnh Hạnh là Nghiêm Hành lại cảm thấy bất an.
Mặc dù đã dặn dò Nghiêm Nam phải để mắt đến em gái, nhưng Nghiêm Nam thông minh chứ không đủ cẩn thận, không phải lúc nào cũng để mắt tới được.
Quả bom hẹn giờ này cứ lởn vởn trong lòng, nói chung là nguy hiểm, cũng may đêm nay có thể hành động luôn. Nghiêm Hành tự mình âm thầm sắp xếp mọi việc, buổi tối ăn cơm xong lấy cớ đi chơi với bạn cùng lớp, lát nữa sẽ về.
Ánh mắt nhạy cảm của Giản Hạnh Hạnh lập tức khoá chặt vào anh cả, cô cười ranh mãnh, lén lút hỏi.
“Anh cả, anh đi chơi với bạn cùng lớp thật sao?”
“Suỵt, em ngoan ngoãn ở nhà yểm trợ cho anh cả nhé, được không?”
Lần này thật sự không thể đưa cô theo nên Nghiêm Hành đành lấy cớ yểm trợ để lừa Giản Hạnh Hạnh ở lại. Giản Hạnh Hạnh nghĩ nghĩ, mím môi nhỏ nghiêm túc gật đầu.
“Được ạ, anh cả yên tâm đi, có em ở đây, anh sẽ không bị bại lộ đâu! Anh nhớ chú ý an toàn nha!”
Tiết nào anh cả bọn họ cũng phải đến nhìn Hạnh Hạnh một lần, không phải chứ, anh ấy không hiểu nổi, chẳng lẽ Hạnh Hạnh còn có thể biến mất trong lớp học chắc?
Hay là sợ Hạnh Hạnh bị bắt nạt? Cô học cùng lớp với mình và nhóc mập mà!
Hai người anh trai còn không bảo vệ được một cô em gái sao?
“Hạnh Hạnh.”
Nghiêm Hành bước vào.
“Anh cả!”
Giản Hạnh Hạnh nhìn thấy anh cả thì hai mắt sáng lên, nháy mắt đã không còn buồn ngủ nữa, lập tức vươn đôi tay nhỏ bé ra đòi bế.
“Sao mặt lại đỏ thế này, có phải trời nóng không? Khát nước không? Anh lấy nước cho em uống nhé?”
Nghiêm Hành bế người lên, hỏi chi tiết từng chút một.
“Không nóng, khát ạ, còn nhớ anh cả nữa, hi hi.”
Giản Hạnh Hạnh nép mình trong lòng anh cả, cười tươi như một đóa hoa nhỏ.
Nội tâm Nghiêm Nam: Rõ ràng em vừa ngủ mà, nhớ anh cả chỗ nào chứ! Nhìn thấy chưa nhóc mập, đây chính là lý do em không thể chiếm được trái tim anh cả đấy!
“Khát thì uống nước, đừng ngại đi vệ sinh, đến lúc đó hãy mạnh dạn giơ tay, nếu không dám thì bảo anh hai giơ giúp em.”
“Vâng ạ.”
Nghiêm Hành mở cốc nước, cẩn thận đút cho cô uống xong, chờ chuông reo mới lưu luyến không rời quay về lớp mình. Bạn cùng bàn cô là một cô bé được giáo viên đặc biệt sắp xếp cho cô, chỉ lớn hơn cô một tuổi.
Tô Tiểu Cần hâm mộ nhìn Giản Hạnh Hạnh.
“Hạnh Hạnh, các anh của cậu tốt quá, nhất là anh cả.”
“Đúng rồi, anh cả của tớ tốt lắm! Ừm… anh hai, anh ba cũng rất tốt.”
Liếc nhìn anh hai và anh ba ngồi ở bàn phía sau, cô ôm nước nói không ngừng, giọng sữa này dễ thương đến mức khiến tim gan người ta phải rung động.
“Tốt nhất là em nên thấy thế.”
Nghiêm Nam đưa tay bóp bóp cái má nhỏ phúng phính của Giản Hạnh Hạnh, lòng như gương sáng, cô thích anh cả nhất, anh hai với anh ba chỉ là tiện thể thôi, hứ~~~
“Hi hi.”
Giản Hạnh Hạnh cười đáp một tiếng, nụ cười biến mất, bởi vì đã đến tiết ngữ văn, là tiết của thanh niên trí thức Tưởng đáng ghét kia.
Nhưng cô không thể gây rối trong lớp, chỉ có thể bĩu môi mở sách giáo khoa ra, nhẹ nhàng uyển chuyển đọc theo bài văn.
Tưởng Húc Nhật vừa dạy mọi người đọc bài, vừa ngây người nhìn Giản Hạnh Hạnh đáng yêu nhất bên dưới.
Đứa trẻ này quá thông minh, hơn nữa trong lớp còn hai thằng anh trai, sợ khó mà ra tay, ông ta có thể bỏ qua cho cô nhưng nhất định sẽ không bỏ qua cho Trịnh Tú Tú mẹ cô.
Ông ta đã không chê bà là một cái giày rách, qua tay mấy người đàn ông rồi, bà còn giả vờ trước mặt ông ta làm cái gì, theo đuổi cũng được lừa dối cũng được, kiểu gì cũng sẽ rơi vào tay!
Tưởng Húc Nhật nhìn Giản Hạnh Hạnh ngây thơ đáng yêu, như thể nhìn thấy miếng mồi ngon nhất, ông ta lại nhếch nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng khè.
Một bên khác, chỉ cần nghĩ đến chuyện Tưởng Húc Nhật làm giáo viên cho Hạnh Hạnh là Nghiêm Hành lại cảm thấy bất an.
Mặc dù đã dặn dò Nghiêm Nam phải để mắt đến em gái, nhưng Nghiêm Nam thông minh chứ không đủ cẩn thận, không phải lúc nào cũng để mắt tới được.
Quả bom hẹn giờ này cứ lởn vởn trong lòng, nói chung là nguy hiểm, cũng may đêm nay có thể hành động luôn. Nghiêm Hành tự mình âm thầm sắp xếp mọi việc, buổi tối ăn cơm xong lấy cớ đi chơi với bạn cùng lớp, lát nữa sẽ về.
Ánh mắt nhạy cảm của Giản Hạnh Hạnh lập tức khoá chặt vào anh cả, cô cười ranh mãnh, lén lút hỏi.
“Anh cả, anh đi chơi với bạn cùng lớp thật sao?”
“Suỵt, em ngoan ngoãn ở nhà yểm trợ cho anh cả nhé, được không?”
Lần này thật sự không thể đưa cô theo nên Nghiêm Hành đành lấy cớ yểm trợ để lừa Giản Hạnh Hạnh ở lại. Giản Hạnh Hạnh nghĩ nghĩ, mím môi nhỏ nghiêm túc gật đầu.
“Được ạ, anh cả yên tâm đi, có em ở đây, anh sẽ không bị bại lộ đâu! Anh nhớ chú ý an toàn nha!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.