Mẹ Tôi Là Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp
Chương 42:
Phù Sinh Diêu Duệ
26/06/2024
Dịch: Y Na
Lúc đầu chính ông ta là người dụ dỗ bà ta, rõ ràng bà ta đã từ chối! Không phải là bà ta tự nguyện!
“Hồ Vũ Phân! Cô nói cái gì! Con mẹ nó ai ép buộc cô! Không phải là cô tự nguyện sao, sao lúc *** cô không nói đi!”
Tưởng Húc Nhật dữ tợn gầm lên với bà ta, hai người vẫn đang bị trói chặt với nhau, ông ta tức giận, trực tiếp cúi đầu cắn Hồ Vũ Phân một cái, suýt nữa cắn đứt một miếng thịt của bà ta.
“A!!! Đức Quý cứu em, thực sự không phải em tự nguyện hu hu hu, em sinh cho anh ba đứa con rồi! Anh không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ cho con chứ hu hu hu.”
Bà ta đau khổ cầu xin, kêu gọi từng tiếng, những người có mặt hơi dao động, chẳng lẽ bị ép buộc thật? Nhìn cả hai đều bị trói lại, có khi không phải tự nguyện thật đâu? Cơ thể kia cũng…
“Phì! Tôi ép buộc cô! Tôi có thể ép buộc cô một lần, nhưng có thể ép buộc cô một năm hay sao? Hồ Vũ Phân, cô bất nhân vậy cũng đừng trách tôi bất nghĩa, cô đừng hòng đổ lỗi cho tôi, tôi có chết cũng phải kéo cô theo cùng!
Đúng, chúng tôi vụng trộm hơn một năm rồi, làm sao, mấy người không tin thì về nhà cô ta tìm con bướm tôi bện cho cô ta đi, hai chúng tôi truyền tin qua con bướm đấy đấy, cô ta treo bướm trên hàng rào có nghĩa là muốn chui vào rừng cây nhỏ với tôi.
Hà Đức Quý, hơn một năm rồi, anh vẫn chưa để ý đến mấy con bướm bện bằng cỏ trên hàng rào nhà mình sao?”
Tưởng Húc Nhật cười khẩy, cố tình chọc tức Hà Đức Quý.
Dù sao đã như thế này, ông ta không còn đường chối cãi, vậy ông ta cũng sẽ đập chết Hồ Vũ Phân, đừng hòng mong tốt hơn! Nhưng nếu để ông ta biết người bày trò đêm qua là ai, có xuống địa ngục ông ta cũng phải lôi nó theo cùng!
“Hơn một năm…”
Hà Đức Quý ngã xuống đất, ông ta bị cắm sừng lâu như vậy mà không hề hay biết! Hai người lại lén lút vụng trộm ngay sau lưng ông ta!
“Đức Quý anh đừng nghe anh ta nói bậy, có bướm thật nhưng là anh ta đưa cho con nhà mình chơi, nên em nhận buộc lên hàng rào, bởi vì các con thích, các con thấy đẹp thôi, anh ta đang nói dối, nói dối!!!”
Hồ Vũ Phân hét lên chói tai phản bác, trên mặt vừa run vừa sợ.
Không biết Hà Đức Quý có tin hay không, trực tiếp ngồi dưới đất gào khóc, âm thanh kia đau khổ vang lên tận trời xanh, lúc này đội trưởng và bí thư chi bộ thôn chạy đến, trông thấy hai người còn dính lấy nhau thì tức giận nói.
“Tách bọn họ ra trói lại! Mang đến văn phòng! Dám làm những chuyện không đứng đắn này ở đội chúng ta, Tưởng Húc Nhật, anh không cần làm giáo viên nữa!”
Ông ta đã bị sa thải ngay tại chỗ.
Tưởng Húc Nhật xấu hổ nhắm mắt lại, kính mắt đã sớm bị đấm vỡ, chỉ còn hai cái chân xiêu vẹo treo trên mặt, kết hợp với một đống vết thương tím xanh chi chít, cũng có chút cảm giác hơi thê thảm.
Thật là sai lầm, đừng để ông ta bắt được thằng chết tiệt đêm qua, ông ta sẽ chơi chết nó!!!
Nhưng bây giờ có nghĩ thế nào cũng vô dụng, ông ta nhất định phải bị trừng phạt.
Một bên khác, việc đầu tiên Giản Hạnh Hạnh làm khi thức dậy là muốn biết đêm qua anh cả rốt cuộc đã làm gì, không phải nói hôm nay sẽ biết sao?
“Em không được đi xem, cũng không được nghe, em chỉ cần biết là Tưởng Húc Nhật không còn làm giáo viên nữa, sau này ông ta sẽ không còn ở trường, cũng không còn quấy rầy mẹ nữa. Chuyện này cần phải giữ bí mật, biết chưa?”
Nghiêm Hành nhân lúc vẫn chưa lên bàn ăn, dặn dò lần nữa.
Nghiêm Vi Dân và Trịnh Tú Tú đã đến hóng chuyện, có lẽ bọn họ đã biết chuyện nên cấm chỉ bốn đứa trẻ qua đó, phải ngoan ngoãn ở nhà ăn sáng.
“Còn có chuyện em không được nghe sao? Em lớn rồi mà.”
Giản Hạnh Hạnh phồng khuôn mặt nhỏ lên, lầu bầu múc một thìa cháo khoai lang, bàn tay nhỏ mập không cầm chắc, cháo và thìa đều rơi lại bát, còn bắn tung tóe một ít lên mặt.
Lúc đầu chính ông ta là người dụ dỗ bà ta, rõ ràng bà ta đã từ chối! Không phải là bà ta tự nguyện!
“Hồ Vũ Phân! Cô nói cái gì! Con mẹ nó ai ép buộc cô! Không phải là cô tự nguyện sao, sao lúc *** cô không nói đi!”
Tưởng Húc Nhật dữ tợn gầm lên với bà ta, hai người vẫn đang bị trói chặt với nhau, ông ta tức giận, trực tiếp cúi đầu cắn Hồ Vũ Phân một cái, suýt nữa cắn đứt một miếng thịt của bà ta.
“A!!! Đức Quý cứu em, thực sự không phải em tự nguyện hu hu hu, em sinh cho anh ba đứa con rồi! Anh không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ cho con chứ hu hu hu.”
Bà ta đau khổ cầu xin, kêu gọi từng tiếng, những người có mặt hơi dao động, chẳng lẽ bị ép buộc thật? Nhìn cả hai đều bị trói lại, có khi không phải tự nguyện thật đâu? Cơ thể kia cũng…
“Phì! Tôi ép buộc cô! Tôi có thể ép buộc cô một lần, nhưng có thể ép buộc cô một năm hay sao? Hồ Vũ Phân, cô bất nhân vậy cũng đừng trách tôi bất nghĩa, cô đừng hòng đổ lỗi cho tôi, tôi có chết cũng phải kéo cô theo cùng!
Đúng, chúng tôi vụng trộm hơn một năm rồi, làm sao, mấy người không tin thì về nhà cô ta tìm con bướm tôi bện cho cô ta đi, hai chúng tôi truyền tin qua con bướm đấy đấy, cô ta treo bướm trên hàng rào có nghĩa là muốn chui vào rừng cây nhỏ với tôi.
Hà Đức Quý, hơn một năm rồi, anh vẫn chưa để ý đến mấy con bướm bện bằng cỏ trên hàng rào nhà mình sao?”
Tưởng Húc Nhật cười khẩy, cố tình chọc tức Hà Đức Quý.
Dù sao đã như thế này, ông ta không còn đường chối cãi, vậy ông ta cũng sẽ đập chết Hồ Vũ Phân, đừng hòng mong tốt hơn! Nhưng nếu để ông ta biết người bày trò đêm qua là ai, có xuống địa ngục ông ta cũng phải lôi nó theo cùng!
“Hơn một năm…”
Hà Đức Quý ngã xuống đất, ông ta bị cắm sừng lâu như vậy mà không hề hay biết! Hai người lại lén lút vụng trộm ngay sau lưng ông ta!
“Đức Quý anh đừng nghe anh ta nói bậy, có bướm thật nhưng là anh ta đưa cho con nhà mình chơi, nên em nhận buộc lên hàng rào, bởi vì các con thích, các con thấy đẹp thôi, anh ta đang nói dối, nói dối!!!”
Hồ Vũ Phân hét lên chói tai phản bác, trên mặt vừa run vừa sợ.
Không biết Hà Đức Quý có tin hay không, trực tiếp ngồi dưới đất gào khóc, âm thanh kia đau khổ vang lên tận trời xanh, lúc này đội trưởng và bí thư chi bộ thôn chạy đến, trông thấy hai người còn dính lấy nhau thì tức giận nói.
“Tách bọn họ ra trói lại! Mang đến văn phòng! Dám làm những chuyện không đứng đắn này ở đội chúng ta, Tưởng Húc Nhật, anh không cần làm giáo viên nữa!”
Ông ta đã bị sa thải ngay tại chỗ.
Tưởng Húc Nhật xấu hổ nhắm mắt lại, kính mắt đã sớm bị đấm vỡ, chỉ còn hai cái chân xiêu vẹo treo trên mặt, kết hợp với một đống vết thương tím xanh chi chít, cũng có chút cảm giác hơi thê thảm.
Thật là sai lầm, đừng để ông ta bắt được thằng chết tiệt đêm qua, ông ta sẽ chơi chết nó!!!
Nhưng bây giờ có nghĩ thế nào cũng vô dụng, ông ta nhất định phải bị trừng phạt.
Một bên khác, việc đầu tiên Giản Hạnh Hạnh làm khi thức dậy là muốn biết đêm qua anh cả rốt cuộc đã làm gì, không phải nói hôm nay sẽ biết sao?
“Em không được đi xem, cũng không được nghe, em chỉ cần biết là Tưởng Húc Nhật không còn làm giáo viên nữa, sau này ông ta sẽ không còn ở trường, cũng không còn quấy rầy mẹ nữa. Chuyện này cần phải giữ bí mật, biết chưa?”
Nghiêm Hành nhân lúc vẫn chưa lên bàn ăn, dặn dò lần nữa.
Nghiêm Vi Dân và Trịnh Tú Tú đã đến hóng chuyện, có lẽ bọn họ đã biết chuyện nên cấm chỉ bốn đứa trẻ qua đó, phải ngoan ngoãn ở nhà ăn sáng.
“Còn có chuyện em không được nghe sao? Em lớn rồi mà.”
Giản Hạnh Hạnh phồng khuôn mặt nhỏ lên, lầu bầu múc một thìa cháo khoai lang, bàn tay nhỏ mập không cầm chắc, cháo và thìa đều rơi lại bát, còn bắn tung tóe một ít lên mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.