Mẹ Tôi Là Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp
Chương 34: Là Con Trai Ai Còn Chưa Biết Đâu 2
Phù Sinh Diêu Duệ
30/05/2024
Dịch: Y Na
“Chúng mày ghen tị vì tao có con trai!”
“Ô? Xin lỗi đi, con trai tao có ba đứa, ai thèm của mày.”
Nghiêm Vi Dân hai tay ôm ngực, khinh thường chẹn họng Giản Đại Lâm.
“Tới rồi, tới rồi, công an tới rồi!”
Ngay khi Giản Đại Lâm định mở miệng nói gì nữa thì bên ngoài có tiếng hô to, sau đó có bốn năm người mặc đồng phục chạy vào, ông ta lập tức ôm mông lại bắt đầu kêu rên.
“Công an cứu mạng với!
Mấy người này xông vào nhà tôi đánh hai vợ chồng tôi bị thương! Mau bắt bọn chúng lại! Tôi muốn bọn chúng ngồi tù! Muốn bắt bọn chúng bồi thường tiền! Chi phí y tế, tổn thất tinh thần, chi phí nghỉ làm! Tất cả đều phải bồi thường cho tôi!”
Ông ta như nhìn thấy chỗ dựa của mình tới, trong mắt tràn đầy tự tin, ngay cả mông cũng không còn đau rát như vậy nữa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại tự tiện xông vào nhà người khác rồi đánh người ta bị thương thế? Anh ta nói có phải sự thật không?”
Các chú công an liếc nhìn cặp vợ chồng nằm trên mặt đất, nghiêm túc hỏi Nghiêm Vi Dân.
“Tôi đánh người thật, nhưng cũng tại thằng cháu trai này không phải người, nó không chịu chuyển hộ khẩu cho con chúng tôi, trước khi ly hôn còn đánh vợ con, ngoại tình với người phụ nữ này nữa.
Tôi muốn báo cáo, hai người bọn họ đều phạm tội ngoại tình, bằng chứng vẫn còn đang ở trong nhà kia kìa.”
Nghiêm Vi Dân thẳng thắn thừa nhận, thuận tiện báo cáo một lượt, việc đánh người ở nơi công cộng là không thể phủ nhận, cũng không cần phải phủ nhận.
“Đúng vậy! Chú công an, trước đây ông ta thường xuyên đánh cháu, nhốt cháu ở bên ngoài, còn không cho cháu ăn cơm, các chú thím hàng xóm đều có thể làm chứng cho cháu và mẹ cháu.
Ông ta là người xấu, chú công an, các chú hãy bắt bọn họ đi đi!”
Giản Hạnh Hạnh cũng nhảy ra ngọt ngào nói, cũng không thèm gọi Giản Đại Lâm là cha.
Đây là tranh chấp gia đình, phức tạp như thế, các chú công an vung tay lên.
“Đưa hết đi, về cục công an rồi nói tiếp.”
“Con trai tôi! Con trai tôi vẫn còn đang ở trong nhà!”
Phùng Lôi sợ con trai mình không ai chăm sóc nên vội vàng bắt công an thả mình ra, bà ta bế Than Đá khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt ra ngoài trước, may là ban ngày, nếu là ban đêm mà trông thấy nhiều bong bóng nước mũi động đậy trong không trung như thế, chắc sẽ sợ chết khiếp.
Mọi người đều cảm thấy mình có lý nên hai bên cực kỳ phối hợp đi theo về cục công an lập biên bản.
Nhưng khi Giản Đại Lâm đến đây lại sống chết không nhận Than Đá là con trai mình, khẳng định sau khi ly hôn mới kết hôn với Phùng Lôi, con trai không phải của mình, mình không có tội gì hết.
Chỉ là không đến lượt anh ta quyết định, nhóm công an đến hỏi thăm hàng xóm láng giềng, tình huống như thế nào lập tức trở nên sáng tỏ.
Đúng là Nghiêm Vi Dân và Nghiêm Hành đã đánh người nhưng hai vợ chồng này cũng phản kháng, thậm chí còn dùng dao, đây gọi là đánh nhau. Đối với bạo lực gia đình, ngược đãi trẻ em và ngoại tình trước đây, những sự thật này đều đã được thành lập.
Nhưng đối với vấn đề bạo lực gia đình, ngược đãi thì ly hôn rồi, bây giờ mới truy cứu, tuân theo nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cộng thêm không có vết thương trên người nên tiến hành hòa giải giữa hai bên vì không đủ chứng cứ.
Nhưng vẫn thành lập tội ngoại tình, có điều hai người hiện đã kết hôn, hợp pháp nên mức án nhẹ, chỉ bị giam ba tháng. Giản Đại Lâm còn phải phối hợp với Trịnh Tú Tú để chuyển hộ khẩu của Giản Hạnh Hạnh và trả thêm năm mươi đồng, coi như bồi thường cho bạo lực gia đình và ly hôn.
Chuyện đánh nhau thì xin lỗi nhau một câu là xong.
Nghe xong kết quả chú công an đưa ra, Giản Đại Lâm như bị sét đánh, ông ta mười nghìn lần không chịu.
“Tại sao!
Cả con trai anh ta đánh tôi bị thương nữa! Anh ta phải bồi thường tiền cho tôi mới đúng! Với cả, hai kẻ vô dụng này không kiếm được một xu nào, đều là tôi nuôi chúng nó, tại sao ly hôn tôi lại phải chia tiền cho chúng nó!
Tôi không chịu!
Tôi cũng không chịu bị giam ba tháng, nếu cô ta không phải con gà mái không đẻ được, không thể sinh con nối dõi cho nhà họ Giản chúng tôi thì tôi còn phải làm như vậy sao!
Tôi già như vậy mới có một thằng con trai! Tôi muốn cô ta bồi thường cho tôi!”
“Chúng mày ghen tị vì tao có con trai!”
“Ô? Xin lỗi đi, con trai tao có ba đứa, ai thèm của mày.”
Nghiêm Vi Dân hai tay ôm ngực, khinh thường chẹn họng Giản Đại Lâm.
“Tới rồi, tới rồi, công an tới rồi!”
Ngay khi Giản Đại Lâm định mở miệng nói gì nữa thì bên ngoài có tiếng hô to, sau đó có bốn năm người mặc đồng phục chạy vào, ông ta lập tức ôm mông lại bắt đầu kêu rên.
“Công an cứu mạng với!
Mấy người này xông vào nhà tôi đánh hai vợ chồng tôi bị thương! Mau bắt bọn chúng lại! Tôi muốn bọn chúng ngồi tù! Muốn bắt bọn chúng bồi thường tiền! Chi phí y tế, tổn thất tinh thần, chi phí nghỉ làm! Tất cả đều phải bồi thường cho tôi!”
Ông ta như nhìn thấy chỗ dựa của mình tới, trong mắt tràn đầy tự tin, ngay cả mông cũng không còn đau rát như vậy nữa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại tự tiện xông vào nhà người khác rồi đánh người ta bị thương thế? Anh ta nói có phải sự thật không?”
Các chú công an liếc nhìn cặp vợ chồng nằm trên mặt đất, nghiêm túc hỏi Nghiêm Vi Dân.
“Tôi đánh người thật, nhưng cũng tại thằng cháu trai này không phải người, nó không chịu chuyển hộ khẩu cho con chúng tôi, trước khi ly hôn còn đánh vợ con, ngoại tình với người phụ nữ này nữa.
Tôi muốn báo cáo, hai người bọn họ đều phạm tội ngoại tình, bằng chứng vẫn còn đang ở trong nhà kia kìa.”
Nghiêm Vi Dân thẳng thắn thừa nhận, thuận tiện báo cáo một lượt, việc đánh người ở nơi công cộng là không thể phủ nhận, cũng không cần phải phủ nhận.
“Đúng vậy! Chú công an, trước đây ông ta thường xuyên đánh cháu, nhốt cháu ở bên ngoài, còn không cho cháu ăn cơm, các chú thím hàng xóm đều có thể làm chứng cho cháu và mẹ cháu.
Ông ta là người xấu, chú công an, các chú hãy bắt bọn họ đi đi!”
Giản Hạnh Hạnh cũng nhảy ra ngọt ngào nói, cũng không thèm gọi Giản Đại Lâm là cha.
Đây là tranh chấp gia đình, phức tạp như thế, các chú công an vung tay lên.
“Đưa hết đi, về cục công an rồi nói tiếp.”
“Con trai tôi! Con trai tôi vẫn còn đang ở trong nhà!”
Phùng Lôi sợ con trai mình không ai chăm sóc nên vội vàng bắt công an thả mình ra, bà ta bế Than Đá khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt ra ngoài trước, may là ban ngày, nếu là ban đêm mà trông thấy nhiều bong bóng nước mũi động đậy trong không trung như thế, chắc sẽ sợ chết khiếp.
Mọi người đều cảm thấy mình có lý nên hai bên cực kỳ phối hợp đi theo về cục công an lập biên bản.
Nhưng khi Giản Đại Lâm đến đây lại sống chết không nhận Than Đá là con trai mình, khẳng định sau khi ly hôn mới kết hôn với Phùng Lôi, con trai không phải của mình, mình không có tội gì hết.
Chỉ là không đến lượt anh ta quyết định, nhóm công an đến hỏi thăm hàng xóm láng giềng, tình huống như thế nào lập tức trở nên sáng tỏ.
Đúng là Nghiêm Vi Dân và Nghiêm Hành đã đánh người nhưng hai vợ chồng này cũng phản kháng, thậm chí còn dùng dao, đây gọi là đánh nhau. Đối với bạo lực gia đình, ngược đãi trẻ em và ngoại tình trước đây, những sự thật này đều đã được thành lập.
Nhưng đối với vấn đề bạo lực gia đình, ngược đãi thì ly hôn rồi, bây giờ mới truy cứu, tuân theo nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cộng thêm không có vết thương trên người nên tiến hành hòa giải giữa hai bên vì không đủ chứng cứ.
Nhưng vẫn thành lập tội ngoại tình, có điều hai người hiện đã kết hôn, hợp pháp nên mức án nhẹ, chỉ bị giam ba tháng. Giản Đại Lâm còn phải phối hợp với Trịnh Tú Tú để chuyển hộ khẩu của Giản Hạnh Hạnh và trả thêm năm mươi đồng, coi như bồi thường cho bạo lực gia đình và ly hôn.
Chuyện đánh nhau thì xin lỗi nhau một câu là xong.
Nghe xong kết quả chú công an đưa ra, Giản Đại Lâm như bị sét đánh, ông ta mười nghìn lần không chịu.
“Tại sao!
Cả con trai anh ta đánh tôi bị thương nữa! Anh ta phải bồi thường tiền cho tôi mới đúng! Với cả, hai kẻ vô dụng này không kiếm được một xu nào, đều là tôi nuôi chúng nó, tại sao ly hôn tôi lại phải chia tiền cho chúng nó!
Tôi không chịu!
Tôi cũng không chịu bị giam ba tháng, nếu cô ta không phải con gà mái không đẻ được, không thể sinh con nối dõi cho nhà họ Giản chúng tôi thì tôi còn phải làm như vậy sao!
Tôi già như vậy mới có một thằng con trai! Tôi muốn cô ta bồi thường cho tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.