Mẹ Tôi Là Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp
Chương 31: Tôi Phải Báo Công An Bắn Ông 1
Phù Sinh Diêu Duệ
19/05/2024
Dịch: Y Na
Cô mô phỏng hành động và âm thanh của tiếng súng, làm xong tất cả còn giả vờ rút súng về, thổi một cái.
Phù phù!
Nghiêm Hành không nhịn được bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mềm mại mịn màng, cảm giác thật dễ chịu.
“Anh cả, anh đừng ảnh hưởng đến tư thế của em!”
Giản Hạnh Hạnh sốt ruột vỗ vào mặt anh trai mình một cái, sau đó giơ hai tay vào tư thế, dáng vẻ sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào, đôi mắt tròn vo hình quả hạnh nghiêm túc ngước lên.
“Phụt.”
Đến lúc nào rồi mà Trịnh Tú Tú còn bị sự đáng yêu của con gái chinh phục, khoé miệng bà cong cong ý cười, khuôn mặt xinh đẹp như được mạ một tầng ánh sáng nhẹ nhàng, càng trở nên xinh đẹp rung động lòng người hơn.
Ngay cả Giản Đại Lâm cũng không khỏi nhìn qua, tình yêu thầm kín trong lòng lại trỗi dậy.
“Nhìn cái gì! Nhìn nữa tao móc mắt mày ra đấy!”
“Con đĩ quyến rũ người khác! Mày tới nhà tao làm gì! Đến quyến rũ chồng tao à! Cái loại đĩ vô liêm sỉ!”
Giọng của Nghiêm Vi Dân và Phùng Lôi đồng thời vang lên, Phùng Lôi nhìn thấy dáng vẻ chó gặp xương Giản Đại Lâm thì không nhịn được, bế con trai lao ra ngoài giận dữ gào thét, cũng quên sợ hãi.
“Mày mới là đồ đĩ! Là ai cặp kè với người ta trước khi ly hôn? Đây là thằng con hoang nhà chúng mày à? Một tuổi tròn? Tú Tú và nó mới ly hôn chưa đầy một năm, đứa bé này đã một tuổi rồi, nếu tao báo cáo chúng mày, còn lâu chúng mày mới chạy thoát!
Đứa nào cũng phải ngồi tù!”
Nghiêm Vi Dân vặn lại, chỉ vào Than Đá làm bằng chứng.
Giản Đại Lâm nghe vậy cuối cùng cũng tỉnh táo, lại bị chọc giận thêm lần nữa.
“Cô giỏi lắm Trịnh Tú Tú, hôm nay cô đưa gian phu đến đổ oan cho tôi đúng không hả? Mày đi đi, chắc tao sợ mày quá? Dám gọi con trai tao là con hoang, tao thấy mày mới là con hoang đấy!”
Con trai là điểm mấu chốt của ông ta! Giản Đại Lâm rống lên lao tới, trọng lượng hơn hai trăm cân khiến mặt đất rung chuyển rầm rầm như động đất.
“Tránh hết ra!”
Nghiêm Vi Dân trừng mắt bảo vợ con tránh ra sau, mình không tránh ngược lại còn đứng tại chỗ, tập trung sức lực, ánh mắt như đại bàng săn mồi khóa chặt vào ông ta, chờ ông ta lao tới thì lưu loát khóa cổ, ép đầu gối, quẳng một mạch ra sau vai!
“Rầm!”
Giản Đại Lâm bị ném mạnh xuống đất, tiếng động còn lớn hơn cả vụ nổ hố xí của Nghiêm Nam hôm đó.
Gia đình ông ta không sống trong nhà ngang được nhà máy chia mà ở trong mảnh sân riêng, không lớn, chỉ khoảng năm mươi, sáu mươi mét vuông.
Nhưng vì có mảnh sân nhỏ, cộng thêm không cha mẹ, có công việc, lúc trước Trịnh Tú Tú cũng vì nhìn trúng căn nhà này và quan hệ đơn giản mà kết hôn, nào ngờ nhìn lầm người, khiến bản thân và con gái phải chịu khổ suốt bao năm qua.
Hàng xóm xung quanh đã lặng lẽ chạy tới hóng chuyện từ lúc nghe thấy tiếng đạp cửa, có người trèo tường, có người đào cổng, vô cùng náo nhiệt. Bọn họ trông thấy Nghiêm Vi Dân đè Giản Đại Lâm xuống, hung dữ uy hiếp ông ta.
“Mày đánh vợ và con gái tao đúng không? Cái loại chó không có mắt này, hôm nay tao phải thay vợ và con gái tao dạy cho mày một bài học!
Tao nói cho mày biết, mày không muốn chuyển hộ khẩu cũng phải chuyển, mày mới không xứng có con gái như Hạnh Hạnh! Đi mà ôm cục mỡ với than đá nhà mày cút đi!”
Nghiêm Vi Dân dứt lời liền dùng cùi chỏ đánh mạnh vào ngực ông ta.
“Ối!”
Cú đánh cực lớn này xuyên qua lớp mỡ dày của ông ta, khiến ông ta co rúm cơ thể mập mạp lại vì đau đớn.
“Mày mơ đi, tao sẽ không để mày… Á!”
Nghiêm Vi Dân trở tay ông ta, hung hăng đạp cho ông ta mấy phát.
Giản Đại Lâm đau đớn kêu gào, sau đó nhảy lên, định đánh ngã Nghiêm Vi Dân, ông ta to khỏe như thế, một khi đè được Nghiêm Vi Dân xuống, đó sẽ là khoảnh khắc săn mồi của ông ta.
Cô mô phỏng hành động và âm thanh của tiếng súng, làm xong tất cả còn giả vờ rút súng về, thổi một cái.
Phù phù!
Nghiêm Hành không nhịn được bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mềm mại mịn màng, cảm giác thật dễ chịu.
“Anh cả, anh đừng ảnh hưởng đến tư thế của em!”
Giản Hạnh Hạnh sốt ruột vỗ vào mặt anh trai mình một cái, sau đó giơ hai tay vào tư thế, dáng vẻ sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào, đôi mắt tròn vo hình quả hạnh nghiêm túc ngước lên.
“Phụt.”
Đến lúc nào rồi mà Trịnh Tú Tú còn bị sự đáng yêu của con gái chinh phục, khoé miệng bà cong cong ý cười, khuôn mặt xinh đẹp như được mạ một tầng ánh sáng nhẹ nhàng, càng trở nên xinh đẹp rung động lòng người hơn.
Ngay cả Giản Đại Lâm cũng không khỏi nhìn qua, tình yêu thầm kín trong lòng lại trỗi dậy.
“Nhìn cái gì! Nhìn nữa tao móc mắt mày ra đấy!”
“Con đĩ quyến rũ người khác! Mày tới nhà tao làm gì! Đến quyến rũ chồng tao à! Cái loại đĩ vô liêm sỉ!”
Giọng của Nghiêm Vi Dân và Phùng Lôi đồng thời vang lên, Phùng Lôi nhìn thấy dáng vẻ chó gặp xương Giản Đại Lâm thì không nhịn được, bế con trai lao ra ngoài giận dữ gào thét, cũng quên sợ hãi.
“Mày mới là đồ đĩ! Là ai cặp kè với người ta trước khi ly hôn? Đây là thằng con hoang nhà chúng mày à? Một tuổi tròn? Tú Tú và nó mới ly hôn chưa đầy một năm, đứa bé này đã một tuổi rồi, nếu tao báo cáo chúng mày, còn lâu chúng mày mới chạy thoát!
Đứa nào cũng phải ngồi tù!”
Nghiêm Vi Dân vặn lại, chỉ vào Than Đá làm bằng chứng.
Giản Đại Lâm nghe vậy cuối cùng cũng tỉnh táo, lại bị chọc giận thêm lần nữa.
“Cô giỏi lắm Trịnh Tú Tú, hôm nay cô đưa gian phu đến đổ oan cho tôi đúng không hả? Mày đi đi, chắc tao sợ mày quá? Dám gọi con trai tao là con hoang, tao thấy mày mới là con hoang đấy!”
Con trai là điểm mấu chốt của ông ta! Giản Đại Lâm rống lên lao tới, trọng lượng hơn hai trăm cân khiến mặt đất rung chuyển rầm rầm như động đất.
“Tránh hết ra!”
Nghiêm Vi Dân trừng mắt bảo vợ con tránh ra sau, mình không tránh ngược lại còn đứng tại chỗ, tập trung sức lực, ánh mắt như đại bàng săn mồi khóa chặt vào ông ta, chờ ông ta lao tới thì lưu loát khóa cổ, ép đầu gối, quẳng một mạch ra sau vai!
“Rầm!”
Giản Đại Lâm bị ném mạnh xuống đất, tiếng động còn lớn hơn cả vụ nổ hố xí của Nghiêm Nam hôm đó.
Gia đình ông ta không sống trong nhà ngang được nhà máy chia mà ở trong mảnh sân riêng, không lớn, chỉ khoảng năm mươi, sáu mươi mét vuông.
Nhưng vì có mảnh sân nhỏ, cộng thêm không cha mẹ, có công việc, lúc trước Trịnh Tú Tú cũng vì nhìn trúng căn nhà này và quan hệ đơn giản mà kết hôn, nào ngờ nhìn lầm người, khiến bản thân và con gái phải chịu khổ suốt bao năm qua.
Hàng xóm xung quanh đã lặng lẽ chạy tới hóng chuyện từ lúc nghe thấy tiếng đạp cửa, có người trèo tường, có người đào cổng, vô cùng náo nhiệt. Bọn họ trông thấy Nghiêm Vi Dân đè Giản Đại Lâm xuống, hung dữ uy hiếp ông ta.
“Mày đánh vợ và con gái tao đúng không? Cái loại chó không có mắt này, hôm nay tao phải thay vợ và con gái tao dạy cho mày một bài học!
Tao nói cho mày biết, mày không muốn chuyển hộ khẩu cũng phải chuyển, mày mới không xứng có con gái như Hạnh Hạnh! Đi mà ôm cục mỡ với than đá nhà mày cút đi!”
Nghiêm Vi Dân dứt lời liền dùng cùi chỏ đánh mạnh vào ngực ông ta.
“Ối!”
Cú đánh cực lớn này xuyên qua lớp mỡ dày của ông ta, khiến ông ta co rúm cơ thể mập mạp lại vì đau đớn.
“Mày mơ đi, tao sẽ không để mày… Á!”
Nghiêm Vi Dân trở tay ông ta, hung hăng đạp cho ông ta mấy phát.
Giản Đại Lâm đau đớn kêu gào, sau đó nhảy lên, định đánh ngã Nghiêm Vi Dân, ông ta to khỏe như thế, một khi đè được Nghiêm Vi Dân xuống, đó sẽ là khoảnh khắc săn mồi của ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.