Chương 81: Pháp ngoại cuồng đồ
Mộc Diễm Chi
23/10/2024
Khoảnh khắc mà tay Diệp phu nhân sắp sửa đụng tới chăn ấy, Diệp Kỳ Sâm
chậm rãi mở to mắt, sau đó vẻ mặt như là vừa mới tỉnh ngủ mà nhìn về
phía mẹ mình: "Mẹ?"
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp phu nhân thu tay lại, oán trách nói: "Sao mà giờ còn nằm ở trên giường?"
"Ngày hôm qua con có hơi cảm." Anh rất cẩn thận mà quấn chặt chăn: "Sao mẹ lại tới đây?"
"Mẹ đến thăm con đó, thuốc trị cảm mà hôm qua con hỏi mẹ đó, mẹ nhớ rõ lần trước có xem, đã tới hạn, con không thể uống." Diệp phu nhân hỏi: "Con không có uống đó chứ?"
Diệp Kỳ Sâm giật giật yết hầu nói: "Không có, con uống cái khác."
Diệp phu nhân nhìn thoáng qua thuốc trị cảm được đặt trên tủ đầu giường của anh, vui mừng mà gật gật đầu: "Ừm, không uống là tốt."
"Mẹ ơi, nếu không có gì nữa thì mẹ về trước đi, con còn muốn ngủ tiếp chút nữa." Diệp Kỳ Sâm biểu hiện ra là mình còn rất đau đầu.
Diệp phu nhân rũ mắt nhìn con trai một cái, khóe môi nhiều ra một nụ cười ý vị sâu xa, bà gật gật đầu nói: "Được, thấy con không sao, mẹ cũng yên tâm rồi, con nghỉ ngơi cho tốt đi."
Diệp phu nhân nói xong, sau đó nhẹ nhàng xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Kỳ Sâm cẩn thận nghe tiếng bước chân của mẹ, thẳng đến khi nghe được tiếng đóng cửa ngoài huyền quan, lại tạm dừng một hồi, lúc này anh mới xốc chăn lên, vớt người con gái trong lòng ra.
"Mẹ anh đi rồi."
Anh giơ tay ra vén tóc trên mặt cô, nhìn gương mặt đỏ bừng của Hứa Thư Yểu, anh không nhịn được, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, hôn trên mi tâm cô một cái.
Lúc này Hứa Thư Yểu cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, đập bùm bùm không ngừng, cả người như đang trong trạng thái khẩn trương cao độ.
Mà nụ hôn dừng trên mi tâm cô của anh, lại có thể nhanh chóng làm biên độ nhảy lên của trái tim cô thay đổi thành một loại khác, còn khẩn trương hơn trước đó, còn muốn để cô hoảng loạn nữa.
Tay cô bất giác nắm chặt lấy áo anh, ngơ ngác nhìn anh.
Anh chậm rãi cong môi, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, không nhịn được."
Hứa Thư Yểu: "......" Cô cố đè xuống sự rung động trong ngực, bay nhanh mà chui ra khỏi lòng anh, một chân đạp trên mặt đất, sau đó cả người ngơ ngốc sững sờ tại chỗ.
"Làm sao vậy?" Diệp Kỳ Sâm thấy cô như thế, từ trên giường ngồi dậy.
Hứa Thư Yểu chỉ vào giày dưới đất: "Có hai đôi giày......" Tuy rằng đều là dép lê kiểu nam, nhưng mà rõ ràng đến vậy, không có đạo lý là Diệp phu nhân không nhìn ra.
Diệp Kỳ Sâm: "......"
Anh theo đó rời giường, hai người họ cùng nhau ra khỏi phòng ngủ, và Diệp Kỳ Sâm nhìn thấy được mẹ mình dù bận vẫn ung dung ngồi trên sofa, trong tay còn nâng một cái tách nhỏ, cười tủm tỉm mà nhìn cửa phòng ngủ.
Khóe môi Diệp Kỳ Sâm hơi hơi co giật, bất đắc dĩ: "Mẹ......"
Hứa Thư Yểu đỏ mặt, theo phản xạ sửa sang lại quần áo một chút, nhỏ giọng chào: "Bác."
Chỉ là, khi Diệp phu nhân nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh con trai nhà mình chính là Hứa Thư Yểu, nụ cười tươi trên mặt bà dần dần không còn.
Hứa Thư Yểu đem biểu cảm của Diệp phu nhân xem ở trong mắt, trong lòng cô đột nhiên lộp bộp một chút, một loại dự cảm bất hảo nảy lên trong lòng. Không hiểu sao cô lại nghĩ đến cảnh tượng mình và mẹ Diệp Minh gặp mặt khi trước.
Hai vị này đều là Diệp phu nhân, ý tưởng của bọn họ, liệu có phải cũng giống nhau hay không? Mẹ của Diệp Minh nói như thế, cô có thể không thèm để ý, chỉ là nếu đổi thành mẹ của Diệp Kỳ Sâm cũng có ý tưởng như thế, cô phải làm sao bây giờ?
Diệp phu nhân đặt chiếc tách trong tay lên bàn trà, chậm rãi đứng dậy.
Bà ấy trước hết là ôn nhu mà cười với Hứa Thư Yểu, sau đó biểu cảm sắc bén mà nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm nói: "Con ra đây với mẹ một chút."
Diệp Kỳ Sâm chuyển mắt, dùng ánh mắt trấn an mà nhìn về phía Hứa Thư Yểu, ý bảo cô không cần khẩn trương, sau đó chậm rì rì mà đi theo Diệp phu nhân sang phòng bên cạnh.
Hứa Thư Yểu một mình đứng trong phòng khách, đột nhiên cảm thấy có chút uể oải.
Trong phòng, Diệp phu nhân lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hứa Thư Yểu đang đứng trong phòng khách, sau đó quay đầu lại trừng Diệp Kỳ Sâm: "Mẹ của đứa nhỏ mà lần trước con nói với mẹ, là Hứa Thư Yểu?"
"Mẹ, mẹ quen biết Yểu Yểu?" Diệp Kỳ Sâm ngoài ý muốn, không nghĩ tới mẹ mình sẽ quen biết Hứa Thư Yểu.
Diệp phu nhân hít hà một hơi, sắc mặt càng thêm không tốt: "Diệp Kỳ Sâm, con có biết là con gái người ta, còn chưa có được tròn 18 tuổi hay không hả? Sao mà con dám...... Con như vầy là muốn tức chết mẹ với ba con sao?"
Diệp Kỳ Sâm: "......"
Diệp phu nhân gấp đến độ xoay tới xoay lui: "Cô bé đó thật quá là tốt, sao mà lại đã bị con đạp hư rồi! Ai ui, tức chết mẹ!" Bà giận đến đau tim, đặt mông ngồi phịch xuống trên giường.
"Mẹ ơi, có phải mẹ đã hiểu lầm gì đó rồi không?" Diệp Kỳ Sâm vội vàng giữ chặt mẹ mình: "Con đã làm cái gì chứ?"
"Không phải hai đứa đã có con luôn rồi sao?" Diệp phu nhân vỗ bay tay anh đi: "Mẹ đúng là sốt ruột muốn được bế cháu, nhưng mà con cũng phải làm cho hợp lý hợp pháp đi?"
Diệp Kỳ Sâm cạn lời: "......" Sao mà ở trong mắt mẹ anh, anh lại thành pháp ngoại cuồng đồ rồi?
Anh vội vàng ổn định lại vai Diệp phu nhân, thề thốt nói: "Mẹ, con cam đoan với mẹ, mấy cái chuyện mà mẹ nghĩ kia, một cái cũng chưa từng xảy ra, chẳng qua bọn con đúng là đang yêu đương, trước mắt cũng chỉ là đang trong giai đoạn yêu đương!"
Nghe thấy con trai nói như thế, Diệp phu nhân nửa tin nửa ngờ mà nhìn anh: "Vậy lần trước con nói mẹ có cháu nội là chuyện như thế nào? Mẹ còn thấy được báo cáo xét nghiệm ADN rồi, con đừng có chống chế nha!"
"Như vầy đi, mẹ để con đi chuẩn bị một chút, chờ qua 2 hôm nữa con dẫn cháu nội mẹ tới gặp mẹ." Lúc này, cũng chỉ có thể đẩy Hứa Diễn ra thôi.
Diệp phu nhân hoàn toàn bị làm cho hồ đồ rồi: "Có ý gì đây? Sao mà mẹ càng lúc càng hồ đồ rồi?"
"Vậy thì mẹ không cần nghĩ cái gì hết, chờ khi mẹ nhìn thấy nó rồi, con lại giải thích rõ ràng cho mẹ, thế nào nào?" Diệp Kỳ Sâm quyết định phải ổn định lại mẹ già trước đã.
"Vậy được rồi."
"Chẳng qua mẹ phải bảo mật trước đã, đừng có chuyện gì cũng nói với ba con, tim ông ấy không tốt, mẹ đừng kích thích ba." Diệp Kỳ Sâm không quên nhắc nhở.
"Cái này mẹ biết."
Hai mẹ con bước ra khỏi phòng, Hứa Thư Yểu bỗng chốc đứng bật dậy từ trên sofa, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn về phía Diệp phu nhân: "Bác gái."
Vừa nãy lúc ở một mình, cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến khả năng Diệp phu nhân sẽ không thích mình. Vậy nên, cô cũng muốn nói chuyện một chút với Diệp phu nhân, về Diệp Kỳ Sâm và chính cô.
Không nghĩ tới, Diệp phu nhân vừa nãy còn sắc mặt rất không tốt giờ thấy được Hứa Thư Yểu như thấy được con gái ruột ấy, bà ấy đi tới và giữ chặt tay Hứa Thư Yểu nói: "Cái gì cũng đừng nói nữa, Yểu Yểu. Thật vất vả con đã tới đây, chăm sóc A Sâm."
Ặc......
Trong lúc nhất thời, Hứa Thư Yểu còn có chút chưa kịp phản ứng lại, vì sao thái độ trước và sau của Diệp phu nhân lại biến hóa lớn đến vậy nhỉ?
"Trong nhà bác còn có chút việc, bác đi về trước đây." Diệp phu nhân cười tủm tỉm nói: "Đúng rồi, cháu con nấu ngon thật đó, vừa nãy bác không nhịn được, nên đã múc một chén rồi.
Nói rồi, Diệp phu nhân lại cho Diệp Kỳ Sâm một ánh mắt, sau đó cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Nếu Diệp Kỳ Sâm đã nói là anh còn chưa có xảy ra cái gì với cô bé nhà người ta, Diệp phu nhân vẫn là nguyện ý tin tưởng con trai của mình. Hơn nữa, bà còn rất thích Hứa Thư Yểu, nếu mà cô trở thành con dâu của bà, hình như cũng rất không tệ.
Cũng không biết, cô bé có thể chấp nhận chuyện... làm mẹ kế của cháu nội bà không nữa.
Bởi vì Diệp Kỳ Sâm không có giải thích rõ ràng sự tồn tại của Hứa Diễn, nên đã dẫn tới chuyện Diệp phu nhân lại lần nữa tự mình não bộ rằng ... đứa con trai qua xét nghiệm ADN kia của Diệp Kỳ Sâm, là sinh với người khác.
Diệp Kỳ Sâm tiễn Diệp phu nhân ra cửa, bùm một tiếng đóng cửa lại, còn khóa trái cửa lại luôn, để ngừa mẹ anh lại đi vào.
"Bác gái...... có phải là, không thích em hay không?"
Diệp Kỳ Sâm bước tới, cười nhéo nhéo khuôn mặt cô: "Không phải, mẹ anh rất thích em." Anh có thể cảm giác ra được.
"Vậy trước đó bác thấy em, hình như là không quá vui vẻ." Hứa Thư Yểu ngửa đầu nhìn về phía anh: "Anh đừng an ủi em."
"Trước hôm nay, không phải em cũng đã gặp mẹ anh rồi à?" Diệp Kỳ Sâm duỗi tay ra, ôm cô vào trong lòng, hơi hơi cúi đầu nhìn cô nói: "Sao mà cũng không nghe em nói gì với anh vậy?"
Hứa Thư Yểu chu môi nói: "Chỉ gặp qua vài lần trước đó."
"Vậy thì em cảm thấy, mẹ của anh là người như thế nào nào?"
"Ừm...... mẹ anh ôn nhu hào phóng, hơn nữa rất nhiệt tình, em rất thích bà ấy." Hứa Thư Yểu sẽ để ý cái nhìn của Diệp phu nhân với mình chính là bởi vì, cô thích Diệp phu nhân.
"Mẹ cũng nói như thế với anh đó." Diệp Kỳ Sâm giơ tay lên nhẹ nhàng phủ trên đỉnh đầu cô: "Trước đó mẹ không vui, đấy là bởi vì bà ấy tưởng rằng anh làm chuyện phạm pháp."
"Hở? Anh phạm pháp gì?"
Anh nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên cười rộ lên, ánh mắt vừa ái muội vừa ôn nhu: "Thì là...... mẹ anh đã biết chuyện bà ấy có cháu nội rồi, sau đó bà ấy cho rằng, em và anh đã xảy ra chuyện gì đó."
Hứa Thư Yểu thề, cô cũng không biết vì sao chỉ trong nháy mắt mình đã hiểu được hàm nghĩa trong câu nói của anh. Mấu chốt là, cô chính là nháy mắt đã hiểu liền.
Kinh ngạc trong nháy mắt, cô đâm đầu chui vào lòng anh: "Anh không được nói ra!"
Anh buồn cười mà ôm lấy cô: "Rồi, anh không nói."
——
Trong bếp có cháo mà Hứa Thư Yểu đã nấu, đều đã bị hầm đến sắp sửa thành bột ăn dặm luôn rồi.
Hứa Thư Yểu múc một chén cho Diệp Kỳ Sâm, cô nhìn anh ăn, lại nghĩ đến lúc Diệp phu nhân gần đi, hình như có khen cháo cô nấu không tệ, cô đột nhiên sung sướng cười.
Diệp Kỳ Sâm chợt nhướng đuôi mày, cong khóe môi lên: "Cười gì vậy?"
"Có phải là vừa nãy bác gái nói là, thích cháo em làm đúng không?"
Diệp Kỳ Sâm nhíu mày, tựa hồ có chút không vui: "Em ngồi chỗ này, suy nghĩ cả nửa buổi, chỉ là để nghĩ đến mẹ của anh?"
"Ý, anh còn ghen với bác gái luôn à?" Cô nhìn anh, trong mắt là ý cười tủm tỉm.
"Ừ." Anh gật đầu: "Ngay trước mặt anh đó, có thể cho anh chút mặt mũi hay không?"
Cô nháy nháy mắt, hơi hơi đứng dậy xáp lại gần, hôn một cái lên sườn mặt của anh: "Bồi thường anh nè."
Hô hấp của Diệp Kỳ Sâm chợt cứng lại "......"
Anh ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi ngươi của cô, tầm mắt không hiểu sao lại trượt xuống, dừng trên đôi môi cô. Một lát sau, anh giật giật yết hầu, bỗng chốc duỗi tay ra, kéo cô lẫn cả ghế dựa đến trước mặt mình.
Anh ách giọng hỏi: "Anh có thể đòi càng nhiều bồi thường hơn không?"
"Cái, cái gì?"
Ánh mắt anh dần dần sâu thẳm, tay nhẹ nhàng đỡ lấy sau đầu cô, lòng bàn tay vuốt ve trên đôi má láng mịn của cô, nói: "Giống như thế này."
Nói rồi, anh trực tiếp, vớt cô tới trong lòng mình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hôn môi, làm Hứa Thư Yểu có chút sững sờ. Chờ khi Hứa Thư Yểu lấy lại tinh thần rồi, cô cảm thấy toàn bộ thế giới của mình như đều bị anh bao vây lấy, môi của anh, hơi thở của anh, đều làm cô tâm hoảng ý loạn.
Đầu lưỡi anh nhợt nhạt miêu tả cánh môi cô, mang theo chút ướt át cùng nóng rực, cứ giống như có dòng điện chạy qua vậy, mỗi một hành động, đều làm cô cảm thấy run rẩy.
Hứa Thư Yểu theo phản xạ mà ngưỡng người về phía sau, mà sau lưng dựa vào trên lưng ghế, không đường thối lui, chỉ có thể bị anh ôm lấy trong lòng, thừa nhận cơn mưa hôn tinh mịn lại ôn nhu của anh.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, tay không kìm lòng nổi mà vòng lấy cổ của anh. Cô cảm thấy, mình lạc đường rồi, cái gì cũng không nhìn thấy, bên cạnh chỉ có anh.
Hồi lâu sau, khi Hứa Thư Yểu cảm thấy môi mình đều như có chút chết lặng rồi ấy, anh mới thả cô ra. Nhìn bộ dáng dại người ra của cô, anh lại hôn lên cánh môi cô một cái, giọng khàn khàn mang theo lưu luyến: "Lần sau có thể bồi thường anh như vậy."
Hứa Thư Yểu chỉ cảm thấy đầu quả tim mình hơi hơi tê rần, chậm rãi ngước mắt nhìn vào ánh mắt anh.
Trong đôi mắt đào hoa của anh như điểm xuyết ánh sáng nhỏ vụn, trên môi còn trơn bóng, thật giống như là do dính nước miếng của cô vậy. Hứa Thư Yểu ngơ ngẩn nhìn anh, cảm giác cả người đều chết lặng.
"Yểu Yểu." Anh duỗi tay ra, nhẹ nhàng mà nâng mặt cô lên, phá lệ nghiêm túc mà nói: "Em là cô gái đầu tiên làm anh động lòng."
Cô theo phản xạ mà: "Hả?"
"Trước lúc gặp được em, anh chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thích ai khác."
Cho nên, trong quá khứ, khi Diệp Minh nói nó thích cô, anh chưa có nghĩ tới phải đi tranh. Cũng lại lần đó, anh lần đầu tiên cảm giác được cái loại chua xót như cào tim xé phổi này lại khó chịu đến thế, muốn trốn tránh.
Sau này, khi phiên bản tương lai của chính mình xuất hiện, cực kỳ khẳng định mà nói cho anh rằng, cô gái này là vợ tương lai của anh, anh mới từng bước một mà bắt đầu nhìn thẳng vào cảm tình của mình. Cô gái thông minh, dũng cảm lại thiện lương này, trong bất tri bất giác đã sớm chiếm cứ tất cả ánh mắt của anh.
"Em cũng là lần đầu tiên." Cô nóng mặt mà nói: "Anh cũng là người đầu tiên......"
Anh cười khẽ: "Ừ, anh biết."
Một lát sau, anh hỏi: "Yểu Yểu, em tin anh không?"
Cô nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
"Anh sẽ không để cái tương lai mà Hứa Diễn nói trở thành sự thật." Anh nghiêm túc nói: "Mặc kệ tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không bao giờ từ bỏ em."
Hứa Thư Yểu hơi hé môi, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì. Hồi lâu sau, cô lúng ta lúng túng nói: "Hiện tại em hối hận có còn kịp không?"
Anh lại hôn hôn môi cô, thấp giọng cười: "Bây giờ em đã không còn cơ hội hối hận rồi."
Cô sụt sịt mũi: "Cũng phải." Cô duỗi tay ra ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng anh.
Trong tương lai bọn họ đều đã có đứa con trai Hứa Diễn này, dù cho là vì Hứa Diễn, cô cũng sẽ không hối hận.
Sau đó, Diệp Kỳ Sâm trưng cầu ý kiến của Hứa Thư Yểu: "Anh tính toán dẫn Hứa Diễn đi gặp mẹ anh, được chứ em?"
"À...... Cái này thì phải xem chính Hứa Diễn, nếu như nó nguyện ý, em không có ý kiến." Hứa Thư Yểu có chút hoảng, đột nhiên nghĩ đến, nếu như Diệp phu nhân biết Hứa Diễn là cháu nội của bà ấy rồi, bà ấy sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ?
"Rồi, chuyện này, để anh đi nói với Hứa Diễn." Diệp Kỳ Sâm cười nói: "Mẹ của anh hẳn là sẽ rất thương cháu nội."
Hứa Thư Yểu: "......"
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp phu nhân thu tay lại, oán trách nói: "Sao mà giờ còn nằm ở trên giường?"
"Ngày hôm qua con có hơi cảm." Anh rất cẩn thận mà quấn chặt chăn: "Sao mẹ lại tới đây?"
"Mẹ đến thăm con đó, thuốc trị cảm mà hôm qua con hỏi mẹ đó, mẹ nhớ rõ lần trước có xem, đã tới hạn, con không thể uống." Diệp phu nhân hỏi: "Con không có uống đó chứ?"
Diệp Kỳ Sâm giật giật yết hầu nói: "Không có, con uống cái khác."
Diệp phu nhân nhìn thoáng qua thuốc trị cảm được đặt trên tủ đầu giường của anh, vui mừng mà gật gật đầu: "Ừm, không uống là tốt."
"Mẹ ơi, nếu không có gì nữa thì mẹ về trước đi, con còn muốn ngủ tiếp chút nữa." Diệp Kỳ Sâm biểu hiện ra là mình còn rất đau đầu.
Diệp phu nhân rũ mắt nhìn con trai một cái, khóe môi nhiều ra một nụ cười ý vị sâu xa, bà gật gật đầu nói: "Được, thấy con không sao, mẹ cũng yên tâm rồi, con nghỉ ngơi cho tốt đi."
Diệp phu nhân nói xong, sau đó nhẹ nhàng xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Kỳ Sâm cẩn thận nghe tiếng bước chân của mẹ, thẳng đến khi nghe được tiếng đóng cửa ngoài huyền quan, lại tạm dừng một hồi, lúc này anh mới xốc chăn lên, vớt người con gái trong lòng ra.
"Mẹ anh đi rồi."
Anh giơ tay ra vén tóc trên mặt cô, nhìn gương mặt đỏ bừng của Hứa Thư Yểu, anh không nhịn được, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, hôn trên mi tâm cô một cái.
Lúc này Hứa Thư Yểu cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, đập bùm bùm không ngừng, cả người như đang trong trạng thái khẩn trương cao độ.
Mà nụ hôn dừng trên mi tâm cô của anh, lại có thể nhanh chóng làm biên độ nhảy lên của trái tim cô thay đổi thành một loại khác, còn khẩn trương hơn trước đó, còn muốn để cô hoảng loạn nữa.
Tay cô bất giác nắm chặt lấy áo anh, ngơ ngác nhìn anh.
Anh chậm rãi cong môi, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, không nhịn được."
Hứa Thư Yểu: "......" Cô cố đè xuống sự rung động trong ngực, bay nhanh mà chui ra khỏi lòng anh, một chân đạp trên mặt đất, sau đó cả người ngơ ngốc sững sờ tại chỗ.
"Làm sao vậy?" Diệp Kỳ Sâm thấy cô như thế, từ trên giường ngồi dậy.
Hứa Thư Yểu chỉ vào giày dưới đất: "Có hai đôi giày......" Tuy rằng đều là dép lê kiểu nam, nhưng mà rõ ràng đến vậy, không có đạo lý là Diệp phu nhân không nhìn ra.
Diệp Kỳ Sâm: "......"
Anh theo đó rời giường, hai người họ cùng nhau ra khỏi phòng ngủ, và Diệp Kỳ Sâm nhìn thấy được mẹ mình dù bận vẫn ung dung ngồi trên sofa, trong tay còn nâng một cái tách nhỏ, cười tủm tỉm mà nhìn cửa phòng ngủ.
Khóe môi Diệp Kỳ Sâm hơi hơi co giật, bất đắc dĩ: "Mẹ......"
Hứa Thư Yểu đỏ mặt, theo phản xạ sửa sang lại quần áo một chút, nhỏ giọng chào: "Bác."
Chỉ là, khi Diệp phu nhân nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh con trai nhà mình chính là Hứa Thư Yểu, nụ cười tươi trên mặt bà dần dần không còn.
Hứa Thư Yểu đem biểu cảm của Diệp phu nhân xem ở trong mắt, trong lòng cô đột nhiên lộp bộp một chút, một loại dự cảm bất hảo nảy lên trong lòng. Không hiểu sao cô lại nghĩ đến cảnh tượng mình và mẹ Diệp Minh gặp mặt khi trước.
Hai vị này đều là Diệp phu nhân, ý tưởng của bọn họ, liệu có phải cũng giống nhau hay không? Mẹ của Diệp Minh nói như thế, cô có thể không thèm để ý, chỉ là nếu đổi thành mẹ của Diệp Kỳ Sâm cũng có ý tưởng như thế, cô phải làm sao bây giờ?
Diệp phu nhân đặt chiếc tách trong tay lên bàn trà, chậm rãi đứng dậy.
Bà ấy trước hết là ôn nhu mà cười với Hứa Thư Yểu, sau đó biểu cảm sắc bén mà nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm nói: "Con ra đây với mẹ một chút."
Diệp Kỳ Sâm chuyển mắt, dùng ánh mắt trấn an mà nhìn về phía Hứa Thư Yểu, ý bảo cô không cần khẩn trương, sau đó chậm rì rì mà đi theo Diệp phu nhân sang phòng bên cạnh.
Hứa Thư Yểu một mình đứng trong phòng khách, đột nhiên cảm thấy có chút uể oải.
Trong phòng, Diệp phu nhân lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hứa Thư Yểu đang đứng trong phòng khách, sau đó quay đầu lại trừng Diệp Kỳ Sâm: "Mẹ của đứa nhỏ mà lần trước con nói với mẹ, là Hứa Thư Yểu?"
"Mẹ, mẹ quen biết Yểu Yểu?" Diệp Kỳ Sâm ngoài ý muốn, không nghĩ tới mẹ mình sẽ quen biết Hứa Thư Yểu.
Diệp phu nhân hít hà một hơi, sắc mặt càng thêm không tốt: "Diệp Kỳ Sâm, con có biết là con gái người ta, còn chưa có được tròn 18 tuổi hay không hả? Sao mà con dám...... Con như vầy là muốn tức chết mẹ với ba con sao?"
Diệp Kỳ Sâm: "......"
Diệp phu nhân gấp đến độ xoay tới xoay lui: "Cô bé đó thật quá là tốt, sao mà lại đã bị con đạp hư rồi! Ai ui, tức chết mẹ!" Bà giận đến đau tim, đặt mông ngồi phịch xuống trên giường.
"Mẹ ơi, có phải mẹ đã hiểu lầm gì đó rồi không?" Diệp Kỳ Sâm vội vàng giữ chặt mẹ mình: "Con đã làm cái gì chứ?"
"Không phải hai đứa đã có con luôn rồi sao?" Diệp phu nhân vỗ bay tay anh đi: "Mẹ đúng là sốt ruột muốn được bế cháu, nhưng mà con cũng phải làm cho hợp lý hợp pháp đi?"
Diệp Kỳ Sâm cạn lời: "......" Sao mà ở trong mắt mẹ anh, anh lại thành pháp ngoại cuồng đồ rồi?
Anh vội vàng ổn định lại vai Diệp phu nhân, thề thốt nói: "Mẹ, con cam đoan với mẹ, mấy cái chuyện mà mẹ nghĩ kia, một cái cũng chưa từng xảy ra, chẳng qua bọn con đúng là đang yêu đương, trước mắt cũng chỉ là đang trong giai đoạn yêu đương!"
Nghe thấy con trai nói như thế, Diệp phu nhân nửa tin nửa ngờ mà nhìn anh: "Vậy lần trước con nói mẹ có cháu nội là chuyện như thế nào? Mẹ còn thấy được báo cáo xét nghiệm ADN rồi, con đừng có chống chế nha!"
"Như vầy đi, mẹ để con đi chuẩn bị một chút, chờ qua 2 hôm nữa con dẫn cháu nội mẹ tới gặp mẹ." Lúc này, cũng chỉ có thể đẩy Hứa Diễn ra thôi.
Diệp phu nhân hoàn toàn bị làm cho hồ đồ rồi: "Có ý gì đây? Sao mà mẹ càng lúc càng hồ đồ rồi?"
"Vậy thì mẹ không cần nghĩ cái gì hết, chờ khi mẹ nhìn thấy nó rồi, con lại giải thích rõ ràng cho mẹ, thế nào nào?" Diệp Kỳ Sâm quyết định phải ổn định lại mẹ già trước đã.
"Vậy được rồi."
"Chẳng qua mẹ phải bảo mật trước đã, đừng có chuyện gì cũng nói với ba con, tim ông ấy không tốt, mẹ đừng kích thích ba." Diệp Kỳ Sâm không quên nhắc nhở.
"Cái này mẹ biết."
Hai mẹ con bước ra khỏi phòng, Hứa Thư Yểu bỗng chốc đứng bật dậy từ trên sofa, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn về phía Diệp phu nhân: "Bác gái."
Vừa nãy lúc ở một mình, cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến khả năng Diệp phu nhân sẽ không thích mình. Vậy nên, cô cũng muốn nói chuyện một chút với Diệp phu nhân, về Diệp Kỳ Sâm và chính cô.
Không nghĩ tới, Diệp phu nhân vừa nãy còn sắc mặt rất không tốt giờ thấy được Hứa Thư Yểu như thấy được con gái ruột ấy, bà ấy đi tới và giữ chặt tay Hứa Thư Yểu nói: "Cái gì cũng đừng nói nữa, Yểu Yểu. Thật vất vả con đã tới đây, chăm sóc A Sâm."
Ặc......
Trong lúc nhất thời, Hứa Thư Yểu còn có chút chưa kịp phản ứng lại, vì sao thái độ trước và sau của Diệp phu nhân lại biến hóa lớn đến vậy nhỉ?
"Trong nhà bác còn có chút việc, bác đi về trước đây." Diệp phu nhân cười tủm tỉm nói: "Đúng rồi, cháu con nấu ngon thật đó, vừa nãy bác không nhịn được, nên đã múc một chén rồi.
Nói rồi, Diệp phu nhân lại cho Diệp Kỳ Sâm một ánh mắt, sau đó cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Nếu Diệp Kỳ Sâm đã nói là anh còn chưa có xảy ra cái gì với cô bé nhà người ta, Diệp phu nhân vẫn là nguyện ý tin tưởng con trai của mình. Hơn nữa, bà còn rất thích Hứa Thư Yểu, nếu mà cô trở thành con dâu của bà, hình như cũng rất không tệ.
Cũng không biết, cô bé có thể chấp nhận chuyện... làm mẹ kế của cháu nội bà không nữa.
Bởi vì Diệp Kỳ Sâm không có giải thích rõ ràng sự tồn tại của Hứa Diễn, nên đã dẫn tới chuyện Diệp phu nhân lại lần nữa tự mình não bộ rằng ... đứa con trai qua xét nghiệm ADN kia của Diệp Kỳ Sâm, là sinh với người khác.
Diệp Kỳ Sâm tiễn Diệp phu nhân ra cửa, bùm một tiếng đóng cửa lại, còn khóa trái cửa lại luôn, để ngừa mẹ anh lại đi vào.
"Bác gái...... có phải là, không thích em hay không?"
Diệp Kỳ Sâm bước tới, cười nhéo nhéo khuôn mặt cô: "Không phải, mẹ anh rất thích em." Anh có thể cảm giác ra được.
"Vậy trước đó bác thấy em, hình như là không quá vui vẻ." Hứa Thư Yểu ngửa đầu nhìn về phía anh: "Anh đừng an ủi em."
"Trước hôm nay, không phải em cũng đã gặp mẹ anh rồi à?" Diệp Kỳ Sâm duỗi tay ra, ôm cô vào trong lòng, hơi hơi cúi đầu nhìn cô nói: "Sao mà cũng không nghe em nói gì với anh vậy?"
Hứa Thư Yểu chu môi nói: "Chỉ gặp qua vài lần trước đó."
"Vậy thì em cảm thấy, mẹ của anh là người như thế nào nào?"
"Ừm...... mẹ anh ôn nhu hào phóng, hơn nữa rất nhiệt tình, em rất thích bà ấy." Hứa Thư Yểu sẽ để ý cái nhìn của Diệp phu nhân với mình chính là bởi vì, cô thích Diệp phu nhân.
"Mẹ cũng nói như thế với anh đó." Diệp Kỳ Sâm giơ tay lên nhẹ nhàng phủ trên đỉnh đầu cô: "Trước đó mẹ không vui, đấy là bởi vì bà ấy tưởng rằng anh làm chuyện phạm pháp."
"Hở? Anh phạm pháp gì?"
Anh nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên cười rộ lên, ánh mắt vừa ái muội vừa ôn nhu: "Thì là...... mẹ anh đã biết chuyện bà ấy có cháu nội rồi, sau đó bà ấy cho rằng, em và anh đã xảy ra chuyện gì đó."
Hứa Thư Yểu thề, cô cũng không biết vì sao chỉ trong nháy mắt mình đã hiểu được hàm nghĩa trong câu nói của anh. Mấu chốt là, cô chính là nháy mắt đã hiểu liền.
Kinh ngạc trong nháy mắt, cô đâm đầu chui vào lòng anh: "Anh không được nói ra!"
Anh buồn cười mà ôm lấy cô: "Rồi, anh không nói."
——
Trong bếp có cháo mà Hứa Thư Yểu đã nấu, đều đã bị hầm đến sắp sửa thành bột ăn dặm luôn rồi.
Hứa Thư Yểu múc một chén cho Diệp Kỳ Sâm, cô nhìn anh ăn, lại nghĩ đến lúc Diệp phu nhân gần đi, hình như có khen cháo cô nấu không tệ, cô đột nhiên sung sướng cười.
Diệp Kỳ Sâm chợt nhướng đuôi mày, cong khóe môi lên: "Cười gì vậy?"
"Có phải là vừa nãy bác gái nói là, thích cháo em làm đúng không?"
Diệp Kỳ Sâm nhíu mày, tựa hồ có chút không vui: "Em ngồi chỗ này, suy nghĩ cả nửa buổi, chỉ là để nghĩ đến mẹ của anh?"
"Ý, anh còn ghen với bác gái luôn à?" Cô nhìn anh, trong mắt là ý cười tủm tỉm.
"Ừ." Anh gật đầu: "Ngay trước mặt anh đó, có thể cho anh chút mặt mũi hay không?"
Cô nháy nháy mắt, hơi hơi đứng dậy xáp lại gần, hôn một cái lên sườn mặt của anh: "Bồi thường anh nè."
Hô hấp của Diệp Kỳ Sâm chợt cứng lại "......"
Anh ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi ngươi của cô, tầm mắt không hiểu sao lại trượt xuống, dừng trên đôi môi cô. Một lát sau, anh giật giật yết hầu, bỗng chốc duỗi tay ra, kéo cô lẫn cả ghế dựa đến trước mặt mình.
Anh ách giọng hỏi: "Anh có thể đòi càng nhiều bồi thường hơn không?"
"Cái, cái gì?"
Ánh mắt anh dần dần sâu thẳm, tay nhẹ nhàng đỡ lấy sau đầu cô, lòng bàn tay vuốt ve trên đôi má láng mịn của cô, nói: "Giống như thế này."
Nói rồi, anh trực tiếp, vớt cô tới trong lòng mình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hôn môi, làm Hứa Thư Yểu có chút sững sờ. Chờ khi Hứa Thư Yểu lấy lại tinh thần rồi, cô cảm thấy toàn bộ thế giới của mình như đều bị anh bao vây lấy, môi của anh, hơi thở của anh, đều làm cô tâm hoảng ý loạn.
Đầu lưỡi anh nhợt nhạt miêu tả cánh môi cô, mang theo chút ướt át cùng nóng rực, cứ giống như có dòng điện chạy qua vậy, mỗi một hành động, đều làm cô cảm thấy run rẩy.
Hứa Thư Yểu theo phản xạ mà ngưỡng người về phía sau, mà sau lưng dựa vào trên lưng ghế, không đường thối lui, chỉ có thể bị anh ôm lấy trong lòng, thừa nhận cơn mưa hôn tinh mịn lại ôn nhu của anh.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, tay không kìm lòng nổi mà vòng lấy cổ của anh. Cô cảm thấy, mình lạc đường rồi, cái gì cũng không nhìn thấy, bên cạnh chỉ có anh.
Hồi lâu sau, khi Hứa Thư Yểu cảm thấy môi mình đều như có chút chết lặng rồi ấy, anh mới thả cô ra. Nhìn bộ dáng dại người ra của cô, anh lại hôn lên cánh môi cô một cái, giọng khàn khàn mang theo lưu luyến: "Lần sau có thể bồi thường anh như vậy."
Hứa Thư Yểu chỉ cảm thấy đầu quả tim mình hơi hơi tê rần, chậm rãi ngước mắt nhìn vào ánh mắt anh.
Trong đôi mắt đào hoa của anh như điểm xuyết ánh sáng nhỏ vụn, trên môi còn trơn bóng, thật giống như là do dính nước miếng của cô vậy. Hứa Thư Yểu ngơ ngẩn nhìn anh, cảm giác cả người đều chết lặng.
"Yểu Yểu." Anh duỗi tay ra, nhẹ nhàng mà nâng mặt cô lên, phá lệ nghiêm túc mà nói: "Em là cô gái đầu tiên làm anh động lòng."
Cô theo phản xạ mà: "Hả?"
"Trước lúc gặp được em, anh chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thích ai khác."
Cho nên, trong quá khứ, khi Diệp Minh nói nó thích cô, anh chưa có nghĩ tới phải đi tranh. Cũng lại lần đó, anh lần đầu tiên cảm giác được cái loại chua xót như cào tim xé phổi này lại khó chịu đến thế, muốn trốn tránh.
Sau này, khi phiên bản tương lai của chính mình xuất hiện, cực kỳ khẳng định mà nói cho anh rằng, cô gái này là vợ tương lai của anh, anh mới từng bước một mà bắt đầu nhìn thẳng vào cảm tình của mình. Cô gái thông minh, dũng cảm lại thiện lương này, trong bất tri bất giác đã sớm chiếm cứ tất cả ánh mắt của anh.
"Em cũng là lần đầu tiên." Cô nóng mặt mà nói: "Anh cũng là người đầu tiên......"
Anh cười khẽ: "Ừ, anh biết."
Một lát sau, anh hỏi: "Yểu Yểu, em tin anh không?"
Cô nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
"Anh sẽ không để cái tương lai mà Hứa Diễn nói trở thành sự thật." Anh nghiêm túc nói: "Mặc kệ tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không bao giờ từ bỏ em."
Hứa Thư Yểu hơi hé môi, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì. Hồi lâu sau, cô lúng ta lúng túng nói: "Hiện tại em hối hận có còn kịp không?"
Anh lại hôn hôn môi cô, thấp giọng cười: "Bây giờ em đã không còn cơ hội hối hận rồi."
Cô sụt sịt mũi: "Cũng phải." Cô duỗi tay ra ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng anh.
Trong tương lai bọn họ đều đã có đứa con trai Hứa Diễn này, dù cho là vì Hứa Diễn, cô cũng sẽ không hối hận.
Sau đó, Diệp Kỳ Sâm trưng cầu ý kiến của Hứa Thư Yểu: "Anh tính toán dẫn Hứa Diễn đi gặp mẹ anh, được chứ em?"
"À...... Cái này thì phải xem chính Hứa Diễn, nếu như nó nguyện ý, em không có ý kiến." Hứa Thư Yểu có chút hoảng, đột nhiên nghĩ đến, nếu như Diệp phu nhân biết Hứa Diễn là cháu nội của bà ấy rồi, bà ấy sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ?
"Rồi, chuyện này, để anh đi nói với Hứa Diễn." Diệp Kỳ Sâm cười nói: "Mẹ của anh hẳn là sẽ rất thương cháu nội."
Hứa Thư Yểu: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.