Chương 79: Tặng hoa
Mộc Diễm Chi
14/10/2024
Hứa Thư Yểu có tiết buổi sáng, lúc cô thức dậy, Đặng Kiều ở trong nhà vệ sinh, cô đợi trong chốc lát cũng không thấy cô ấy ra. Hết cách rồi, cô chỉ có thể mang theo đồ dùng tẩy rửa của mình đi xuống nhà vệ sinh chung dưới lầu để rửa mặt.
Chờ khi rửa mặt về, cô vừa lúc thấy Đặng Kiều từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy Hứa Thư Yểu về thì hỏi: "Cậu là sắp đi học hả? Vừa lúc tôi cũng có tiết buổi sáng, có muốn đi chung không?"
Hứa Thư Yểu nhìn cô ấy, hơi hơi sửng sốt, gật đầu: "Được thôi."
Buổi sáng mà có tiết thì chỗ tốt chính là, có thể tự mình đi xuống căn tin ăn sáng.
Hứa Thư Yểu gọi một chén cháo và một lồng bánh bao, Đặng Kiều thì gọi sữa đậu nành và bánh sốt tương. Hai người ngồi chung không gì để nói, chỉ vùi đầu ăn sáng.
Ngoài ý muốn chính là, Hứa Diễn sáng sớm cũng tới đây, anh chàng thấy Hứa Thư Yểu ở đây thì trực tiếp tới ngồi cạnh.
"Sao mà chỉ ăn có chút xíu vậy?" Anh chàng vừa nói vừa động thủ lấy bánh bao súp của mẹ mà ăn.
Hứa Thư Yểu vỗ tay anh chàng: "Đã rửa tay chưa mà lấy?"
Trong miệng Hứa Diễn cắn bánh bao, xòe tay ra nói: "Sạch sẽ mà."
Hứa Thư Yểu vẫn là ghét bỏ anh chàng không vệ sinh.
Hứa Diễn nói xong lại cầm thêm hai cái, đứng dậy nói: "Em đi đây, đi học đi."
"Không phải em mới vừa vào sao? Không ăn sáng hả?" Hứa Thư Yểu giữ chặt anh chàng.
"Người đông lắm, không kịp mất." Hứa Diễn nói xong, ba hai miếng đã ăn hết hai cái bánh bao, phất phất tay xoay người đi rồi.
Lúc ra tới cửa căn tin, anh chàng còn theo quán tính nhảy dựng lên, vỗ khung cửa một cái, để thể hiện là mình rất cao.
Hứa Thư Yểu khẽ nhíu mày nghĩ, vì sao mấy đứa con trai đều sẽ có hành động kỳ quái đến vậy?
Đặng Kiều đang ngồi đối diện, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng Hứa Diễn, đột nhiên mở miệng hỏi: "Ở trong nhà cậu, chuyện gì cũng sẽ nhường em trai cậu sao?"
"Hửm?" Vấn đề này quá bất ngờ, Hứa Thư Yểu nhất thời chưa phản ứng lại được, Đặng Kiều bèn lặp lại vấn đề lần nữa.
Hứa Thư Yểu vừa định nói mình không có em trai, lại đột nhiên nhớ ra rằng, cô đã tuyên bố với bên ngoài là Hứa Diễn chính là em trai cô.
Cô cười cười: "Nhường em ấy không phải là nên sao?"
Đặng Kiều cười nhạo một tiếng: "Dựa vào cái gì mà phải nhường?"
"Ờm?" Hứa Thư Yểu thấy khó hiểu, ý Đặng Kiều là sao nhỉ? Cô buồn bực nhìn Đặng Kiều: "Lời này của cậu là có ý gì?"
"Cậu cứ nói đi, mọi người đều là con cái trong nhà, dựa vào cái gì mà chị gái phải nhường em trai chứ?" Đặng Kiều đưa ra nghi vấn của cô ấy.
Lời của cô ấy làm Hứa Thư Yểu có chút không biết làm sao để trả lời.
Đặng Kiều rũ mắt, dùng muỗng nhẹ nhàng mà khuấy sữa đậu nành của mình: "Nhà tôi cũng có thằng em trai, nó nhỏ hơn tôi 4 tuổi, là siêu sinh* mà có nó. Vì sinh nó, nhà tôi đã bị phạt rất nhiều tiền."
*: hình như mình có giải thích bên cuốn Công ty giải trí Tiên Phàm mình làm rồi thì phải, nhưng vẫn giải thích lại một lần ở đây. Siêu ở đây là vượt quá, vượt mức, siêu sinh này là viết tắt của 'Sinh đẻ vượt quá giới hạn cho phép', cụm này xuất hiện khi TQ thi hành chính sách con một nhằm kế hoạch hóa gia đình, mà hồi đó thì cái nết trọng nam khinh nữ rất là nặng, nhất là mấy vùng quê (thành thị cũng có nhưng ít hơn vì nội dung chính sách), họ thà là nộp tiền phạt siêu sinh đến táng gia bại sản cũng muốn có đứa con trai để 'truyền hương khói' (không sai, mình cho vô ngoặc kép nhằm giễu cợt đấy, vì mình là con gái, không ưa cái vụ trọng nam khinh nữ).
Hứa Thư Yểu không nói lời nào, an tĩnh nghe cô ấy nói.
"Ba mẹ tôi cưng chiều nó từ nhỏ đến giờ, nó muốn gì là có đó, nhưng mà nó chẳng hề biết đủ tí nào, còn muốn cướp đồ của tôi." Giọng Đặng Kiều càng thêm lãnh đạm, thậm chí còn có chút chán ghét: "Nhưng mỗi lần tôi muốn thứ gì, mẹ tôi sẽ nói ngay rằng nhà không có tiền, vì sinh thằng em tôi mà bị phạt hết sạch tiền rồi, nhưng mà rõ ràng là nhà vẫn có tiền! Bọn họ thà là mua một món đồ chơi mới cho thằng em tôi, chứ cũng không muốn mua văn phòng phẩm mới cho tôi!"
Do từ nhỏ phải trưởng thành trong hoàn cảnh không công bằng như thế, nên Đặng Kiều đã biến thành một người mang tư tưởng ích kỷ.
Hứa Thư Yểu không biết phải an ủi cô ấy như thế nào, rốt cuộc cô cũng chưa từng phải cảm thụ chuyện không công bằng như thế, vậy nên không cách nào đồng cảm như chính mình cũng bị.
Khó trách lần trước mẹ La Tương tới đây ấy, biết được La Tương phải cung cấp nuôi dưỡng cho anh trai rồi, Đặng Kiều sẽ có vẻ kích động và tức giận đến vậy, thì ra là khi đó, cô ấy cũng nghĩ đến bản thân mình.
"Dù sao hiện tại tôi đã lên đại học được rồi, tôi cũng chả muốn về nhà, chờ về sau tôi tốt nghiệp rồi, tôi sẽ tự thuê căn nhà ở riêng, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với cái nhà kia." Đặng Kiều chẳng hề để ý mà nói: "Tôi mới sẽ không ngu như La Tương thế đâu, ngày ngày đều phải cực cực khổ khổ đi làm, cuối cùng lại đưa hết tiền cho trong nhà, bản thân thì phải sống khổ cực như thế kia."
La Tương và Đặng Kiều, họ như hai điểm cực đoan.
Một người là không cách nào dứt bỏ thân nhân trong nhà, nỗ lực hết sức mình mà trả giá cho trong nhà, thậm chí còn chẳng biết phải cự tuyệt như thế nào.
Một người khác thì lại quá là lãnh khốc ích kỷ chút, cô ấy cho rằng ngay cả cha mẹ cô ấy cũng chỉ yêu em trai cô ấy mà chẳng hề yêu thương cô ấy, nên cô ấy chỉ có thể đối tốt với chính mình, bủn xỉn và ham món lợi nhỏ với người khác.
Hứa Thư Yểu thở dài một tiếng, không biết phải đi đánh giá thế nào, bởi rốt cuộc cô cũng không rõ ràng tình huống cụ thể nhà người khác lắm.
Sau khi hai người ăn sáng xong, họ cùng nhau đi về phía khoa nhiếp ảnh.
Hứa Thư Yểu mới vừa ngồi xuống, sách vở còn chưa có mở ra, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bó hoa hồng tươi đẹp, cô theo bản năng mà ngưỡng cổ ra sau, và thấy được Lưu Tử Thư tặng hoa.
Hứa Thư Yểu: "......"
Lưu Tử Thư hơi hơi mỉm cười nói: "Sư muội, đây là thành ý muốn xin lỗi em của anh, em nhận lấy đi."
Động tác bắt mắt như thế kèm với hoa tươi, rất mau đã hấp dẫn sự chú ý của không ít bạn học.
Hứa Thư Yểu vội vàng đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi: "Học trưởng, anh xin lỗi cái gì chứ."
Lưu Tử Thư thành khẩn mà nói: "Sư muội, ngày hôm đó là anh quá sốt ruột, để em lâm vào nguy hiểm, sau khi trở về anh đã sâu sắc mà tự kiểm điểm chính mình, bó hoa này đại biểu lời xin lỗi của anh, không có ý gì khác."
Các bạn học chung quanh đều vây quanh lại đây, nhìn một màn trước mắt này, khe khẽ nói nhỏ.
"Sao lại thế này vậy cà? Đây là đang thổ lộ sao?"
"Có biết đâu."
"Không hiểu sao cảm thấy rất lãng mạn, nếu mà có người tặng tui bó hoa đẹp như vậy, tui đã đáp ứng ngay rồi."
"Đầu tiên, bà phải đẹp được như Hứa Thư Yểu người ta vậy."
"......"
"Học trưởng, chuyện ngày đó em thật sự không có trách anh, cho nên anh không cần thiết phải xin lỗi, thiệt đó." Hứa Thư Yểu nghiêm túc mà nói: "Anh đem hoa đi đi, sắp sửa vào học rồi, anh làm vậy ảnh hưởng không tốt."
"Nếu mà em thật sự không trách anh, vậy nhận lấy hoa của anh đi." Lưu Tử Thư lại lần nữa đưa bó hoa qua: "Sư muội, anh thật sự thích em mà."
Hứa Thư Yểu rất chán ghét cái kiểu nói năng đạo đức bắt cóc như thế này, cô yên lặng mà dọn dẹp đồ đạc trên bàn học, sau đó nói: "Học trưởng, cảm ơn vì anh đã thích, nhưng em có bạn trai rồi, nên em không thể nhận lấy hoa của anh, anh có thể nghe hiểu không?" Nói rồi, cô trực tiếp đi vòng qua Lưu Tử Thư, ngồi xuống chỗ khác.
Lưu Tử Thư xấu hổ mà ôm hoa tươi, đứng ở đó, sắc mắt có chút ê chề.
Lúc nghỉ quốc khánh còn chưa có bạn trai, vẫn đang là độc thân, như thế nào mà vừa khai giảng liền có bạn trai chứ? Đây rất rõ ràng chính là không chịu tha thứ anh ta.
Mất mặt trước mặt đám đông như thế này, nếu mà anh ta cứ vậy mà mang hoa đi, chỉ sợ sẽ càng thêm mất mặt.
Nghĩ nghĩ, Lưu Tử Thư qua tay đưa bó hoa cho Đặng Kiều đang ngồi ở bên cạnh, trầm mặt mà xoay người rời đi.
Vẻ mặt Đặng Kiều khó hiểu mà ôm bó hoa kia, sau khi phản ứng lại được thì vui vẻ mà đặt hoa trên vị trí bên cạnh.
Hoa được tặng không, không cần thì phí.
Vốn dĩ cái chuyện tặng hoa bị cự tuyệt này cũng rất thường thấy, chẳng qua bởi vì chuyện này xảy ra ở khoa nhiếp ảnh, mà Hứa Thư Yểu lại là hoa khôi khoa được công nhận của khoa nhiếp ảnh, còn có rất nhiều nam sinh thích cô, cô công nhiên cự tuyệt như thế cũng làm mọi người cảm thấy rằng, Hứa Thư Yểu hẳn là rất khó theo đuổi.
Rất mau, chuyện này đã được lan truyền trên diễn đàn trường.
Lúc Quan Tuyền vừa moi chân vừa ôm di động xem diễn đàn trường mình ấy, anh chàng liền thấy được rất nhiều bài post về Hứa Thư Yểu.
Không thể không nói, không hổ là sinh viên khoa nhiếp ảnh, trình độ chụp hình đều là đỉnh, dù là trường hợp như thế cũng có thể chụp ra một loại cảm giác duy mỹ.
Còn rất là đẹp.
Quan Tuyền nhìn mấy tấm hình, sau khi thấy đương sự đều là Hứa Thư Yểu thì vội vàng gọi lại Hứa Diễn: "Diễn ca, cậu mau mau lên xem diễn đàn trường mình đi."
Hứa Diễn chẳng hề cảm thấy hứng thú với bát quái trong trường, xem diễn đàn trường còn chẳng bằng chơi trò Super Mario trên di động đâu.
"Chính là cái anh học trưởng khoa nhiếp ảnh lần trước á, ảnh cầm hoa hồng đi tỏ tình với chị cậu đó."
Hứa Diễn nghe được câu đó thì vội vàng quay đầu nhìn qua: "Cái thứ gì vậy?"
Quan Tuyền đọc bài post: "Hoa khôi khoa nhiếp ảnh cao lãnh cự tuyệt tài tử Lưu Tử Thư của khoa nhiếp ảnh, Lưu Tử Thư ôm hoa xin lỗi bị cự tuyệt, đến tột cùng là vì sao?"
"Mấy bài post top đầu trên diễn đàn, cơ hồ đều là nội dung này đó."
Hứa Diễn nhíu mày, trực tiếp mở di động mình ra, nhập địa chỉ web vào rồi tự mình xem.
Khai cục một tấm hình, nội dung toàn dựa bịa, Hứa Diễn nhìn chằm chằm tấm hình kia một hồi, lại thấy được bình luận phía dưới.
Có vài bài post ấy, rất nhiều người đều nhào vô nói lãng mạn, còn có người công kích Hứa Thư Yểu làm bộ làm tịch gì đó.
"Đậu, cái gã Lưu Tử Thư này!" Hứa Diễn giận đến đấm bàn.
Hứa Diễn vỗ vỗ vai Quan Tuyền: "Mình về ký túc xá trước, cho mình mượn máy tính của cậu chút, đánh yểm trợ giúp mình." Nói rồi, anh chàng cong eo mà chuồn ra khỏi phòng học từ cửa sau.
Trở lại ký túc xá rồi, Hứa Diễn tức giận mà mở ra máy tính của Quan Tuyền, liếc mắt một cái liền thấy được mỹ thiếu nữ ngực bự trên màn hình cậu ta, sau đó click mở trình duyệt rồi vào tìm được mấy bài post trên diễn đàn kia.
Hứa Diễn cười lạnh một tiếng, bắt đầu động thủ, ý đồ hack vào diễn đàn trường, xóa bỏ mấy cái bài post kia.
Chỉ là trước khi xóa bỏ, Hứa Diễn lại dừng lại.
Mấy bài post này đã xuất hiện, vậy chắc chắn là đã bị rất nhiều bạn học thấy rồi, nên nếu chỉ là xóa bỏ mấy bài post này, hình như cũng không thể tiêu trừ ảnh hưởng bất lợi với Hứa Thư Yểu được — bởi rốt cuộc dư luận đã hình thành rồi, nếu mà đột nhiên xóa bài đăng, ngược lại sẽ làm người ta thấy khả nghi.
Nghĩ nghĩ, Hứa Diễn gửi link mấy bài post kia cho Diệp Kỳ Sâm, anh chàng muốn biết, khi gặp được tình huống như vậy, Diệp Kỳ Sâm sẽ làm như thế nào.
Hứa Diễn: Người theo đuổi của mẹ tôi. [Địa chỉ web]
Sau khi share bài cho Diệp Kỳ Sâm rồi, Hứa Diễn quyết định dùng phương thức của chính mình để giúp mẹ anh chàng, giải quyết cái đóa hoa đào nát Lưu Tử Thư kia.
Chuyện Hứa Thư Yểu bị Lưu Tử Thư tặng hoa này, người trong ký túc xá nữ đều đã biết, bởi vì Đặng Kiều đã mang hoa Lưu Tử Thư tặng về ký túc xá.
"Tôi nghe nói là học trưởng Lưu chân đạp hai thuyền, bị Hứa Thư Yểu phát hiện nên muốn chia tay, cho nên học trưởng mới đến xin lỗi cầu được hợp lại."
"Phiên bản tôi nghe được là Lưu Tử Thư thổ lộ với Hứa Thư Yểu, rồi bị cự tuyệt, sau đó học trưởng tặng hoa cho Đặng Kiều."
"Sao tôi lại nghe nói là Hứa Thư Yểu ở bên người khác, Lưu Tử Thư dưới sự phẫn nộ liền quen với Đặng Kiều?"
Lời đồn ba người thành hổ, cứ vậy mà lan truyền giữa các nữ sinh. Khi mà mọi người nhìn thấy được bó hoa hồng kiều diễm trong tay Đặng Kiều kia, tựa hồ đã chứng thực được những lời đồn đãi trên diễn đàn kia.
Mấy người kia vây quanh lấy Đặng Kiều, mồm năm miệng mười mà dò hỏi bó hoa tươi trong tay cô ấy rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Đặng Kiều: "Thì cứ vậy đó, muốn biết, vậy mấy người tự đi hỏi Hứa Thư Yểu đi." Sau đó cô ấy vô cùng vui vẻ mà mang hoa vào ký túc xá.
Lúc Hứa Thư Yểu trở về thì nhìn thấy bó hoa tươi kia trên bàn Đặng Kiều, khóe môi hơi hơi co giật.
Cái cô Đặng Kiều này, thật là chẳng phân biệt thời gian và địa điểm mà chiếm hời nhỏ.
Đặng Kiều đang tưới nước cho hoa, Thư Như Huyên dựa vào mép giường buồn cười mà nhìn cô ấy: "Lại không phải tặng cho cậu, cẩn thận thế?"
"Sao mà lại không phải là tặng tôi? Hứa Thư Yểu không cần, tôi thu thì có vấn đề gì?"
Thư Như Huyên: "......"
Hai người họ thấy Hứa Thư Yểu trở về, Đặng Kiều nhún vai mà nói: "Tôi là không muốn để một bó hoa tươi to như thế này bị lãng phí, nên mới nhận, không có ý gì khác đâu."
Hứa Thư Yểu bất đắc dĩ: "Đó là chuyện của cậu, không liên quan gì đến tôi."
Đặng Kiều gật đầu: "Cậu không ngại là được." Sau đó ngâm nga hát nhỏ, tiếp tục tưới hoa.
Hứa Thư Yểu ngồi xuống cạnh bàn, ôm di động tính toán gửi tin nhắn cho Diệp Kỳ Sâm, nói chuyện phiếm hằng ngày.
Ai biết được ngoài cửa lại có nữ sinh tới gọi: "Hứa Thư Yểu, dưới lầu có người tìm cậu."
Hứa Thư Yểu quay đầu lại: "Ai thế?"
Nữ sinh cười trộm: "Cậu đi xuống nhìn thì chẳng phải sẽ biết?"
Mang theo nghi hoặc, Hứa Thư Yểu ra khỏi phòng ngủ.
Thư Như Huyên với Đặng Kiều vội vàng chạy ra, nằm bò trên cửa sổ vây xem.
Hứa Thư Yểu xuống lầu, liền nhìn thấy 10 anh trai trẻ trung mặc quần áo của cửa hàng bán hoa đang đứng, trong tay mỗi người đều ôm một bó hoa hồng.
Hứa Thư Yểu: "......"
Có một anh trai chạy tới, hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô là Hứa Thư Yểu, Hứa tiểu thư sao?"
Hứa Thư Yểu gật đầu, nhìn hoa trong lòng anh ấy, có chút sợ hãi: Như này lại là cái gì đây?
Anh trai đưa hoa nói: "Xin chào, Diệp tiên sinh đã đặt 520 đóa hoa hồng cho cô ở cửa hàng bán hoa của bọn tôi, xin cô hãy ký nhận."
Hứa Thư Yểu nhìn mười anh giao hàng đang xếp thành hàng hình chữ nhất đứng trước mặt mình, thấy đầu có hơi đau.
Diệp Kỳ Sâm dùng phương thức vừa phô trương lại chọc người chú mục thế này, cơ hồ nói cho tất cả mọi người toàn trường rằng, 'Hứa Thư Yểu đã có bạn trai rồi, đừng có đánh chủ ý gì với cô nữa'.
Hứa Thư Yểu hơi run tay, nhận lấy tờ đơn ký nhận giao hàng, ký tên mình xuống.
Đằng sau cô đã tụ tập một đám nữ sinh vây xem: "Oa, cũng quá lãng mạn đi chứ, 520 đóa, ý là anh yêu em sao?"
"Hứa Thư Yểu, bạn trai cậu là ai vậy? Thật là giàu nha!"
"Hâm mộ chết được, nếu mà bạn trai mình cũng đối với mình như vậy, mình sẽ gả ảnh ngay lập tức."
Hứa Thư Yểu rút ra một đóa từ trong mỗi một bó hoa, sau đó nói với cô gái đằng sau: "Dư lại tặng cho các cậu nhé, cũng chúc các cậu sớm ngày tìm được tình yêu thuộc về chính mình."
Lời cát tường như vậy, mọi người ai cũng muốn dính chút không khí vui mừng, chờ mong tình yêu, nên đều lại đây rút mấy đóa hoa hồng về. Hứa Thư Yểu chờ mọi người đều lấy hết rồi mới đem giấy gói hoa ném vào thùng rác ở bên cạnh.
Mọi người vui vẻ chuẩn bị lên lầu, đột nhiên từ phía sau lại có một anh trai đưa hoa tới nữa.
"Xin hỏi, có thể hỗ trợ tìm cô Hứa Thư Yểu giúp tôi chút không ạ?"
Hứa Thư Yểu chợt lảo đảo, kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía anh trai giao hoa đằng sau mình: Không phải chớ, còn tới nữa hả?
Mọi người rất phối hợp mà chỉ về phía Hứa Thư Yểu: "Là cổ đó."
Anh trai nhỏ giao hoa nói: "Hứa tiểu thư, có một vị tiên sinh tên Hứa Diễn đã đặt mua một bó hoa cho cô, xin cô hãy ký nhận."
Hứa Thư Yểu: "......"
Hai cha con này, là thương lượng sẵn trước à?
Mắt thấy anh trai giao hoa cầm ra một bó hoa tươi từ trong thùng giao hàng, Hứa Thư Yểu đột nhiên trầm mặc, tươi cười trên mặt cũng biến mất.
Mọi người kinh ngạc: "Ý, sao lần này lại là cẩm chướng?"
Mặt Hứa Thư Yểu như sống không còn gì luyến tiếc mà ôm một bó cẩm chướng to đùng này cộng thêm 10 đóa hoa hồng nữa lên lầu, dọc theo đường đi đều bị tất cả các nữ sinh vây xem, mọi người ríu rít nói chuyện, có người cười trộm, có người nghị luận. Cuối cùng, cô thật vất vả mới về lại phòng ký túc xá của mình, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thư Như Huyên cười bước tới: "Chậc chậc chậc, hoa hồng thì thôi không nói rồi, còn cẩm chướng là tiểu tử ngốc nào tặng vậy?"
Hứa Thư Yểu giơ tay lên đỡ trán: "Thì con trai mình tặng đó."
Thư Như Huyên chỉ cho rằng Hứa Thư Yểu đang nói giỡn.
Ôi hai cha con nhà này, phương pháp xử lý sự việc của Lưu Tử Thư quả thực là đơn giản thô bạo, giờ còn có ai nhớ thương chuyện hoa của Lưu Tử Thư là tặng ai chớ?
Chờ khi rửa mặt về, cô vừa lúc thấy Đặng Kiều từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy Hứa Thư Yểu về thì hỏi: "Cậu là sắp đi học hả? Vừa lúc tôi cũng có tiết buổi sáng, có muốn đi chung không?"
Hứa Thư Yểu nhìn cô ấy, hơi hơi sửng sốt, gật đầu: "Được thôi."
Buổi sáng mà có tiết thì chỗ tốt chính là, có thể tự mình đi xuống căn tin ăn sáng.
Hứa Thư Yểu gọi một chén cháo và một lồng bánh bao, Đặng Kiều thì gọi sữa đậu nành và bánh sốt tương. Hai người ngồi chung không gì để nói, chỉ vùi đầu ăn sáng.
Ngoài ý muốn chính là, Hứa Diễn sáng sớm cũng tới đây, anh chàng thấy Hứa Thư Yểu ở đây thì trực tiếp tới ngồi cạnh.
"Sao mà chỉ ăn có chút xíu vậy?" Anh chàng vừa nói vừa động thủ lấy bánh bao súp của mẹ mà ăn.
Hứa Thư Yểu vỗ tay anh chàng: "Đã rửa tay chưa mà lấy?"
Trong miệng Hứa Diễn cắn bánh bao, xòe tay ra nói: "Sạch sẽ mà."
Hứa Thư Yểu vẫn là ghét bỏ anh chàng không vệ sinh.
Hứa Diễn nói xong lại cầm thêm hai cái, đứng dậy nói: "Em đi đây, đi học đi."
"Không phải em mới vừa vào sao? Không ăn sáng hả?" Hứa Thư Yểu giữ chặt anh chàng.
"Người đông lắm, không kịp mất." Hứa Diễn nói xong, ba hai miếng đã ăn hết hai cái bánh bao, phất phất tay xoay người đi rồi.
Lúc ra tới cửa căn tin, anh chàng còn theo quán tính nhảy dựng lên, vỗ khung cửa một cái, để thể hiện là mình rất cao.
Hứa Thư Yểu khẽ nhíu mày nghĩ, vì sao mấy đứa con trai đều sẽ có hành động kỳ quái đến vậy?
Đặng Kiều đang ngồi đối diện, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng Hứa Diễn, đột nhiên mở miệng hỏi: "Ở trong nhà cậu, chuyện gì cũng sẽ nhường em trai cậu sao?"
"Hửm?" Vấn đề này quá bất ngờ, Hứa Thư Yểu nhất thời chưa phản ứng lại được, Đặng Kiều bèn lặp lại vấn đề lần nữa.
Hứa Thư Yểu vừa định nói mình không có em trai, lại đột nhiên nhớ ra rằng, cô đã tuyên bố với bên ngoài là Hứa Diễn chính là em trai cô.
Cô cười cười: "Nhường em ấy không phải là nên sao?"
Đặng Kiều cười nhạo một tiếng: "Dựa vào cái gì mà phải nhường?"
"Ờm?" Hứa Thư Yểu thấy khó hiểu, ý Đặng Kiều là sao nhỉ? Cô buồn bực nhìn Đặng Kiều: "Lời này của cậu là có ý gì?"
"Cậu cứ nói đi, mọi người đều là con cái trong nhà, dựa vào cái gì mà chị gái phải nhường em trai chứ?" Đặng Kiều đưa ra nghi vấn của cô ấy.
Lời của cô ấy làm Hứa Thư Yểu có chút không biết làm sao để trả lời.
Đặng Kiều rũ mắt, dùng muỗng nhẹ nhàng mà khuấy sữa đậu nành của mình: "Nhà tôi cũng có thằng em trai, nó nhỏ hơn tôi 4 tuổi, là siêu sinh* mà có nó. Vì sinh nó, nhà tôi đã bị phạt rất nhiều tiền."
*: hình như mình có giải thích bên cuốn Công ty giải trí Tiên Phàm mình làm rồi thì phải, nhưng vẫn giải thích lại một lần ở đây. Siêu ở đây là vượt quá, vượt mức, siêu sinh này là viết tắt của 'Sinh đẻ vượt quá giới hạn cho phép', cụm này xuất hiện khi TQ thi hành chính sách con một nhằm kế hoạch hóa gia đình, mà hồi đó thì cái nết trọng nam khinh nữ rất là nặng, nhất là mấy vùng quê (thành thị cũng có nhưng ít hơn vì nội dung chính sách), họ thà là nộp tiền phạt siêu sinh đến táng gia bại sản cũng muốn có đứa con trai để 'truyền hương khói' (không sai, mình cho vô ngoặc kép nhằm giễu cợt đấy, vì mình là con gái, không ưa cái vụ trọng nam khinh nữ).
Hứa Thư Yểu không nói lời nào, an tĩnh nghe cô ấy nói.
"Ba mẹ tôi cưng chiều nó từ nhỏ đến giờ, nó muốn gì là có đó, nhưng mà nó chẳng hề biết đủ tí nào, còn muốn cướp đồ của tôi." Giọng Đặng Kiều càng thêm lãnh đạm, thậm chí còn có chút chán ghét: "Nhưng mỗi lần tôi muốn thứ gì, mẹ tôi sẽ nói ngay rằng nhà không có tiền, vì sinh thằng em tôi mà bị phạt hết sạch tiền rồi, nhưng mà rõ ràng là nhà vẫn có tiền! Bọn họ thà là mua một món đồ chơi mới cho thằng em tôi, chứ cũng không muốn mua văn phòng phẩm mới cho tôi!"
Do từ nhỏ phải trưởng thành trong hoàn cảnh không công bằng như thế, nên Đặng Kiều đã biến thành một người mang tư tưởng ích kỷ.
Hứa Thư Yểu không biết phải an ủi cô ấy như thế nào, rốt cuộc cô cũng chưa từng phải cảm thụ chuyện không công bằng như thế, vậy nên không cách nào đồng cảm như chính mình cũng bị.
Khó trách lần trước mẹ La Tương tới đây ấy, biết được La Tương phải cung cấp nuôi dưỡng cho anh trai rồi, Đặng Kiều sẽ có vẻ kích động và tức giận đến vậy, thì ra là khi đó, cô ấy cũng nghĩ đến bản thân mình.
"Dù sao hiện tại tôi đã lên đại học được rồi, tôi cũng chả muốn về nhà, chờ về sau tôi tốt nghiệp rồi, tôi sẽ tự thuê căn nhà ở riêng, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với cái nhà kia." Đặng Kiều chẳng hề để ý mà nói: "Tôi mới sẽ không ngu như La Tương thế đâu, ngày ngày đều phải cực cực khổ khổ đi làm, cuối cùng lại đưa hết tiền cho trong nhà, bản thân thì phải sống khổ cực như thế kia."
La Tương và Đặng Kiều, họ như hai điểm cực đoan.
Một người là không cách nào dứt bỏ thân nhân trong nhà, nỗ lực hết sức mình mà trả giá cho trong nhà, thậm chí còn chẳng biết phải cự tuyệt như thế nào.
Một người khác thì lại quá là lãnh khốc ích kỷ chút, cô ấy cho rằng ngay cả cha mẹ cô ấy cũng chỉ yêu em trai cô ấy mà chẳng hề yêu thương cô ấy, nên cô ấy chỉ có thể đối tốt với chính mình, bủn xỉn và ham món lợi nhỏ với người khác.
Hứa Thư Yểu thở dài một tiếng, không biết phải đi đánh giá thế nào, bởi rốt cuộc cô cũng không rõ ràng tình huống cụ thể nhà người khác lắm.
Sau khi hai người ăn sáng xong, họ cùng nhau đi về phía khoa nhiếp ảnh.
Hứa Thư Yểu mới vừa ngồi xuống, sách vở còn chưa có mở ra, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bó hoa hồng tươi đẹp, cô theo bản năng mà ngưỡng cổ ra sau, và thấy được Lưu Tử Thư tặng hoa.
Hứa Thư Yểu: "......"
Lưu Tử Thư hơi hơi mỉm cười nói: "Sư muội, đây là thành ý muốn xin lỗi em của anh, em nhận lấy đi."
Động tác bắt mắt như thế kèm với hoa tươi, rất mau đã hấp dẫn sự chú ý của không ít bạn học.
Hứa Thư Yểu vội vàng đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi: "Học trưởng, anh xin lỗi cái gì chứ."
Lưu Tử Thư thành khẩn mà nói: "Sư muội, ngày hôm đó là anh quá sốt ruột, để em lâm vào nguy hiểm, sau khi trở về anh đã sâu sắc mà tự kiểm điểm chính mình, bó hoa này đại biểu lời xin lỗi của anh, không có ý gì khác."
Các bạn học chung quanh đều vây quanh lại đây, nhìn một màn trước mắt này, khe khẽ nói nhỏ.
"Sao lại thế này vậy cà? Đây là đang thổ lộ sao?"
"Có biết đâu."
"Không hiểu sao cảm thấy rất lãng mạn, nếu mà có người tặng tui bó hoa đẹp như vậy, tui đã đáp ứng ngay rồi."
"Đầu tiên, bà phải đẹp được như Hứa Thư Yểu người ta vậy."
"......"
"Học trưởng, chuyện ngày đó em thật sự không có trách anh, cho nên anh không cần thiết phải xin lỗi, thiệt đó." Hứa Thư Yểu nghiêm túc mà nói: "Anh đem hoa đi đi, sắp sửa vào học rồi, anh làm vậy ảnh hưởng không tốt."
"Nếu mà em thật sự không trách anh, vậy nhận lấy hoa của anh đi." Lưu Tử Thư lại lần nữa đưa bó hoa qua: "Sư muội, anh thật sự thích em mà."
Hứa Thư Yểu rất chán ghét cái kiểu nói năng đạo đức bắt cóc như thế này, cô yên lặng mà dọn dẹp đồ đạc trên bàn học, sau đó nói: "Học trưởng, cảm ơn vì anh đã thích, nhưng em có bạn trai rồi, nên em không thể nhận lấy hoa của anh, anh có thể nghe hiểu không?" Nói rồi, cô trực tiếp đi vòng qua Lưu Tử Thư, ngồi xuống chỗ khác.
Lưu Tử Thư xấu hổ mà ôm hoa tươi, đứng ở đó, sắc mắt có chút ê chề.
Lúc nghỉ quốc khánh còn chưa có bạn trai, vẫn đang là độc thân, như thế nào mà vừa khai giảng liền có bạn trai chứ? Đây rất rõ ràng chính là không chịu tha thứ anh ta.
Mất mặt trước mặt đám đông như thế này, nếu mà anh ta cứ vậy mà mang hoa đi, chỉ sợ sẽ càng thêm mất mặt.
Nghĩ nghĩ, Lưu Tử Thư qua tay đưa bó hoa cho Đặng Kiều đang ngồi ở bên cạnh, trầm mặt mà xoay người rời đi.
Vẻ mặt Đặng Kiều khó hiểu mà ôm bó hoa kia, sau khi phản ứng lại được thì vui vẻ mà đặt hoa trên vị trí bên cạnh.
Hoa được tặng không, không cần thì phí.
Vốn dĩ cái chuyện tặng hoa bị cự tuyệt này cũng rất thường thấy, chẳng qua bởi vì chuyện này xảy ra ở khoa nhiếp ảnh, mà Hứa Thư Yểu lại là hoa khôi khoa được công nhận của khoa nhiếp ảnh, còn có rất nhiều nam sinh thích cô, cô công nhiên cự tuyệt như thế cũng làm mọi người cảm thấy rằng, Hứa Thư Yểu hẳn là rất khó theo đuổi.
Rất mau, chuyện này đã được lan truyền trên diễn đàn trường.
Lúc Quan Tuyền vừa moi chân vừa ôm di động xem diễn đàn trường mình ấy, anh chàng liền thấy được rất nhiều bài post về Hứa Thư Yểu.
Không thể không nói, không hổ là sinh viên khoa nhiếp ảnh, trình độ chụp hình đều là đỉnh, dù là trường hợp như thế cũng có thể chụp ra một loại cảm giác duy mỹ.
Còn rất là đẹp.
Quan Tuyền nhìn mấy tấm hình, sau khi thấy đương sự đều là Hứa Thư Yểu thì vội vàng gọi lại Hứa Diễn: "Diễn ca, cậu mau mau lên xem diễn đàn trường mình đi."
Hứa Diễn chẳng hề cảm thấy hứng thú với bát quái trong trường, xem diễn đàn trường còn chẳng bằng chơi trò Super Mario trên di động đâu.
"Chính là cái anh học trưởng khoa nhiếp ảnh lần trước á, ảnh cầm hoa hồng đi tỏ tình với chị cậu đó."
Hứa Diễn nghe được câu đó thì vội vàng quay đầu nhìn qua: "Cái thứ gì vậy?"
Quan Tuyền đọc bài post: "Hoa khôi khoa nhiếp ảnh cao lãnh cự tuyệt tài tử Lưu Tử Thư của khoa nhiếp ảnh, Lưu Tử Thư ôm hoa xin lỗi bị cự tuyệt, đến tột cùng là vì sao?"
"Mấy bài post top đầu trên diễn đàn, cơ hồ đều là nội dung này đó."
Hứa Diễn nhíu mày, trực tiếp mở di động mình ra, nhập địa chỉ web vào rồi tự mình xem.
Khai cục một tấm hình, nội dung toàn dựa bịa, Hứa Diễn nhìn chằm chằm tấm hình kia một hồi, lại thấy được bình luận phía dưới.
Có vài bài post ấy, rất nhiều người đều nhào vô nói lãng mạn, còn có người công kích Hứa Thư Yểu làm bộ làm tịch gì đó.
"Đậu, cái gã Lưu Tử Thư này!" Hứa Diễn giận đến đấm bàn.
Hứa Diễn vỗ vỗ vai Quan Tuyền: "Mình về ký túc xá trước, cho mình mượn máy tính của cậu chút, đánh yểm trợ giúp mình." Nói rồi, anh chàng cong eo mà chuồn ra khỏi phòng học từ cửa sau.
Trở lại ký túc xá rồi, Hứa Diễn tức giận mà mở ra máy tính của Quan Tuyền, liếc mắt một cái liền thấy được mỹ thiếu nữ ngực bự trên màn hình cậu ta, sau đó click mở trình duyệt rồi vào tìm được mấy bài post trên diễn đàn kia.
Hứa Diễn cười lạnh một tiếng, bắt đầu động thủ, ý đồ hack vào diễn đàn trường, xóa bỏ mấy cái bài post kia.
Chỉ là trước khi xóa bỏ, Hứa Diễn lại dừng lại.
Mấy bài post này đã xuất hiện, vậy chắc chắn là đã bị rất nhiều bạn học thấy rồi, nên nếu chỉ là xóa bỏ mấy bài post này, hình như cũng không thể tiêu trừ ảnh hưởng bất lợi với Hứa Thư Yểu được — bởi rốt cuộc dư luận đã hình thành rồi, nếu mà đột nhiên xóa bài đăng, ngược lại sẽ làm người ta thấy khả nghi.
Nghĩ nghĩ, Hứa Diễn gửi link mấy bài post kia cho Diệp Kỳ Sâm, anh chàng muốn biết, khi gặp được tình huống như vậy, Diệp Kỳ Sâm sẽ làm như thế nào.
Hứa Diễn: Người theo đuổi của mẹ tôi. [Địa chỉ web]
Sau khi share bài cho Diệp Kỳ Sâm rồi, Hứa Diễn quyết định dùng phương thức của chính mình để giúp mẹ anh chàng, giải quyết cái đóa hoa đào nát Lưu Tử Thư kia.
Chuyện Hứa Thư Yểu bị Lưu Tử Thư tặng hoa này, người trong ký túc xá nữ đều đã biết, bởi vì Đặng Kiều đã mang hoa Lưu Tử Thư tặng về ký túc xá.
"Tôi nghe nói là học trưởng Lưu chân đạp hai thuyền, bị Hứa Thư Yểu phát hiện nên muốn chia tay, cho nên học trưởng mới đến xin lỗi cầu được hợp lại."
"Phiên bản tôi nghe được là Lưu Tử Thư thổ lộ với Hứa Thư Yểu, rồi bị cự tuyệt, sau đó học trưởng tặng hoa cho Đặng Kiều."
"Sao tôi lại nghe nói là Hứa Thư Yểu ở bên người khác, Lưu Tử Thư dưới sự phẫn nộ liền quen với Đặng Kiều?"
Lời đồn ba người thành hổ, cứ vậy mà lan truyền giữa các nữ sinh. Khi mà mọi người nhìn thấy được bó hoa hồng kiều diễm trong tay Đặng Kiều kia, tựa hồ đã chứng thực được những lời đồn đãi trên diễn đàn kia.
Mấy người kia vây quanh lấy Đặng Kiều, mồm năm miệng mười mà dò hỏi bó hoa tươi trong tay cô ấy rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Đặng Kiều: "Thì cứ vậy đó, muốn biết, vậy mấy người tự đi hỏi Hứa Thư Yểu đi." Sau đó cô ấy vô cùng vui vẻ mà mang hoa vào ký túc xá.
Lúc Hứa Thư Yểu trở về thì nhìn thấy bó hoa tươi kia trên bàn Đặng Kiều, khóe môi hơi hơi co giật.
Cái cô Đặng Kiều này, thật là chẳng phân biệt thời gian và địa điểm mà chiếm hời nhỏ.
Đặng Kiều đang tưới nước cho hoa, Thư Như Huyên dựa vào mép giường buồn cười mà nhìn cô ấy: "Lại không phải tặng cho cậu, cẩn thận thế?"
"Sao mà lại không phải là tặng tôi? Hứa Thư Yểu không cần, tôi thu thì có vấn đề gì?"
Thư Như Huyên: "......"
Hai người họ thấy Hứa Thư Yểu trở về, Đặng Kiều nhún vai mà nói: "Tôi là không muốn để một bó hoa tươi to như thế này bị lãng phí, nên mới nhận, không có ý gì khác đâu."
Hứa Thư Yểu bất đắc dĩ: "Đó là chuyện của cậu, không liên quan gì đến tôi."
Đặng Kiều gật đầu: "Cậu không ngại là được." Sau đó ngâm nga hát nhỏ, tiếp tục tưới hoa.
Hứa Thư Yểu ngồi xuống cạnh bàn, ôm di động tính toán gửi tin nhắn cho Diệp Kỳ Sâm, nói chuyện phiếm hằng ngày.
Ai biết được ngoài cửa lại có nữ sinh tới gọi: "Hứa Thư Yểu, dưới lầu có người tìm cậu."
Hứa Thư Yểu quay đầu lại: "Ai thế?"
Nữ sinh cười trộm: "Cậu đi xuống nhìn thì chẳng phải sẽ biết?"
Mang theo nghi hoặc, Hứa Thư Yểu ra khỏi phòng ngủ.
Thư Như Huyên với Đặng Kiều vội vàng chạy ra, nằm bò trên cửa sổ vây xem.
Hứa Thư Yểu xuống lầu, liền nhìn thấy 10 anh trai trẻ trung mặc quần áo của cửa hàng bán hoa đang đứng, trong tay mỗi người đều ôm một bó hoa hồng.
Hứa Thư Yểu: "......"
Có một anh trai chạy tới, hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô là Hứa Thư Yểu, Hứa tiểu thư sao?"
Hứa Thư Yểu gật đầu, nhìn hoa trong lòng anh ấy, có chút sợ hãi: Như này lại là cái gì đây?
Anh trai đưa hoa nói: "Xin chào, Diệp tiên sinh đã đặt 520 đóa hoa hồng cho cô ở cửa hàng bán hoa của bọn tôi, xin cô hãy ký nhận."
Hứa Thư Yểu nhìn mười anh giao hàng đang xếp thành hàng hình chữ nhất đứng trước mặt mình, thấy đầu có hơi đau.
Diệp Kỳ Sâm dùng phương thức vừa phô trương lại chọc người chú mục thế này, cơ hồ nói cho tất cả mọi người toàn trường rằng, 'Hứa Thư Yểu đã có bạn trai rồi, đừng có đánh chủ ý gì với cô nữa'.
Hứa Thư Yểu hơi run tay, nhận lấy tờ đơn ký nhận giao hàng, ký tên mình xuống.
Đằng sau cô đã tụ tập một đám nữ sinh vây xem: "Oa, cũng quá lãng mạn đi chứ, 520 đóa, ý là anh yêu em sao?"
"Hứa Thư Yểu, bạn trai cậu là ai vậy? Thật là giàu nha!"
"Hâm mộ chết được, nếu mà bạn trai mình cũng đối với mình như vậy, mình sẽ gả ảnh ngay lập tức."
Hứa Thư Yểu rút ra một đóa từ trong mỗi một bó hoa, sau đó nói với cô gái đằng sau: "Dư lại tặng cho các cậu nhé, cũng chúc các cậu sớm ngày tìm được tình yêu thuộc về chính mình."
Lời cát tường như vậy, mọi người ai cũng muốn dính chút không khí vui mừng, chờ mong tình yêu, nên đều lại đây rút mấy đóa hoa hồng về. Hứa Thư Yểu chờ mọi người đều lấy hết rồi mới đem giấy gói hoa ném vào thùng rác ở bên cạnh.
Mọi người vui vẻ chuẩn bị lên lầu, đột nhiên từ phía sau lại có một anh trai đưa hoa tới nữa.
"Xin hỏi, có thể hỗ trợ tìm cô Hứa Thư Yểu giúp tôi chút không ạ?"
Hứa Thư Yểu chợt lảo đảo, kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía anh trai giao hoa đằng sau mình: Không phải chớ, còn tới nữa hả?
Mọi người rất phối hợp mà chỉ về phía Hứa Thư Yểu: "Là cổ đó."
Anh trai nhỏ giao hoa nói: "Hứa tiểu thư, có một vị tiên sinh tên Hứa Diễn đã đặt mua một bó hoa cho cô, xin cô hãy ký nhận."
Hứa Thư Yểu: "......"
Hai cha con này, là thương lượng sẵn trước à?
Mắt thấy anh trai giao hoa cầm ra một bó hoa tươi từ trong thùng giao hàng, Hứa Thư Yểu đột nhiên trầm mặc, tươi cười trên mặt cũng biến mất.
Mọi người kinh ngạc: "Ý, sao lần này lại là cẩm chướng?"
Mặt Hứa Thư Yểu như sống không còn gì luyến tiếc mà ôm một bó cẩm chướng to đùng này cộng thêm 10 đóa hoa hồng nữa lên lầu, dọc theo đường đi đều bị tất cả các nữ sinh vây xem, mọi người ríu rít nói chuyện, có người cười trộm, có người nghị luận. Cuối cùng, cô thật vất vả mới về lại phòng ký túc xá của mình, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thư Như Huyên cười bước tới: "Chậc chậc chậc, hoa hồng thì thôi không nói rồi, còn cẩm chướng là tiểu tử ngốc nào tặng vậy?"
Hứa Thư Yểu giơ tay lên đỡ trán: "Thì con trai mình tặng đó."
Thư Như Huyên chỉ cho rằng Hứa Thư Yểu đang nói giỡn.
Ôi hai cha con nhà này, phương pháp xử lý sự việc của Lưu Tử Thư quả thực là đơn giản thô bạo, giờ còn có ai nhớ thương chuyện hoa của Lưu Tử Thư là tặng ai chớ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.