Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu
Chương 51
Xuân Phong Lựu Hỏa
22/10/2022
Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên
Lúc chiều tối, Hứa Xuân Hoa dẫn Ân Ân đi xe buýt đến một công viên trò chơi bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
Nơi này có rất nhiều thiết bị trò chơi, nhưng đại đa số đều là đồ gỉ sét bỏ xó, cánh cổng lớn gỉ sét hết rồi cũng mở toang tùy ý, xung quanh cỏ dại mọc thành cụm.
Một trận gió thổi đến, cánh cổng màu vàng bị gỉ ấy phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt.
Ân Ân nhìn công viên trò chơi không có lấy một bóng người này, có chút sợ hãi, lùi đến gần người Hứa Xuân Hoa: “Dì Xuân Hoa, dì dẫn cháu tới nơi này làm gì vậy ạ?”
“Chỗ này là nơi mà Cần Cần thích nhất.” Cô ấy hỏi lại Ân Ân: “Cháu không thích sao?”
Ân Ân biết Hứa Xuân Hoa còn đang nhớ con gái đã mất của mình, xuất phát từ bản tính thiện lương, cô bé an ủi: “Dì Xuân Hoa đừng buồn nữa, Cần Cần chắc chắn không muốn dì phải đau khổ, dì phải lấy hết can đảm để đón chào một cuộc sống mới.”
Hứa Xuân Hoa nhìn đôi mắt đen nhánh trong trẻo như nước của cô bé, lại nhớ tới đôi mắt năm đó của Cần Cần cũng trong trẻo trong suốt như vậy.
“Ân Ân, đi chơi xích đu đi.” Trên mặt cô ấy hiện lên một nụ cười hạnh phúc. “Vâng ạ.”
Ân Ân đi đến chỗ gần xích đu, rất chú ý lấy khăn giấy mà mẹ hay cất trong cặp của mình ra rồi lau ghế xích đu đầy bụi bặm rồi mới ngồi lên.
Hứa Xuân Hoa đi đến phía sau cô bé rồi nhẹ nhàng đẩy xích đu, giống như năm đó đẩy Cần Cần vậy.
Ghế xích đu vang lên tiếng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt.
Lúc đầu, Ân Ân chơi cũng rất vui vẻ, đón gió, tiếng cười khanh khách.
Sắc trời tối dần, màn đêm dần dần bao phủ công viên trò chơi bị bỏ hoang này.
Ân Ân nhìn nơi nơi chỉ toàn là yên tĩnh hoang vu, thấy hơi sợ hãi.
Cô bé thả hai chân xuống dừng xích đu lại, quay đầu lại nói với Hứa Xuân Hoa: “Dì Xuân Hoa, cháu muốn về nhà.”
Hứa Xuân Hoa đi đến trước mặt cô bé, ngồi xổm xuống, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé: “Ân Ân, thật ra cháu có thể gọi dì là mẹ mà.”
“A...”
Ân Ân mím môi, chần chừ mới nhỏ giọng nói: “Ân Lưu Tô là mẹ cháu, Oa Oa nói là không thể làm người chân trong chân ngoài, cháu không thể nhận người khác làm mẹ được nữa.”
Nụ cười trên mặt Hứa Xuân Hoa dần dần biến mất: “Chị ta tốt ở chỗ nào! Cùng lắm chỉ là may mắn, là chị ta nhặt được cháu chứ không phải dì, vì sao cháu lại chỉ nhận chị ta!”
Ân Ân nhảy từ xích đu xuống, nói đầy nghiêm túc: “Mẹ cháu đối xử với cháu rất tốt!”
“Nếu chị ta đối xử tốt với cháu thì đã không bỏ rơi cháu một mình đi Quảng Thành rồi.”
“Đó là vì mẹ đi tìm Oa Oa, cháu cũng rất nhớ Oa Oa, bọn cháu là người một nhà, vĩnh viễn sẽ ở bên nhau!”
Hứa Xuân Hoa thở hổn hển, ngực phập phồng không thôi.
Ân Ân cũng tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai người tranh chấp một lúc, nhưng cuối cùng Hứa Xuân Hoa vẫn là người thỏa hiệp trước: “Được rồi, Ân Ân, dì dẫn cháu đi đến vòng đu quay vui nhất đi.”
“Nhưng mà nơi này đã bỏ hoang rồi mà.” Ân Ân chẳng còn hứng thú gì nữa, chỉ muốn về nhà: “Cháu phải về nhà.”
Hứa Xuân Hoa lại chẳng quan tâm đến cô bé kháng cự, lôi kéo cô bé đến trước vòng đu quay, mở một khoang đu quay đã cũ nát ở gần nhất: “Ngồi lên đi thử xem.”
“Rõ ràng là cái này không ngồi được nữa rồi.”
Ân Ân không muốn vào, nhưng lại bị Hứa Xuân Hoa mạnh bạo đẩy vào: “Dì Xuân Hoa, dì làm gì vậy!”
Hứa Xuân Hoa lấy dây xích đã chuẩn bị từ trong túi ra, khóa chặt cửa khoang lại.
“Dì Xuân Hoa, sao dì nhốt cháu lại?” Ân Ân hoàn toàn trợn tròn mắt, luống cuống, dùng sức đẩy cửa khoang rách nát gỉ sét này: “Thả cháu ra!”
“Ân Ân, gọi dì một tiếng mẹ, gọi dì là mẹ được không?” Ánh mắt Hứa Xuân Hoa gần như điên cuồng, cũng cận kề tuyệt vọng, đứng đối diện cô bé ở giữa một cửa kính tràn đầy tro bụi: “Gọi dì là mẹ đi.”
“Dì không phải mẹ cháu, mẹ cháu tên là Ân Lưu Tô.” Ân Ân cũng trở nên bướng bỉnh, chín con trâu cũng không kéo về được: “Cho dù dì nhốt cháu lại thì cháu cũng không gọi dì là mẹ.”
“Chị ta mặc kệ cháu, cả ngày chỉ biết vội vàng kiếm tiền, ở trong mắt chị ta, tiền còn quan trọng hơn cả cháu!”
“Không phải, mẹ kiếm tiền là vì để cho cháu được vào trường học tốt học, để cháu vào đại học.”
“Ân Ân, nghe dì nói, dì mới là người mẹ chân chính yêu cháu.” Hứa Xuân Hoa cũng dồn sức mình đẩy chặt cửa khoang, gần như khẩn cầu mà nói: “Dì sẽ không rời xa cháu, sẽ không như chị ta bắt cháu học sống độc lập cái gì đó, dì sẽ mãi mãi ở bên cháu, bảo vệ cháu, thế không tốt hay sao, không phải cháu sợ cô độc nhất hay sao?”
“Nhưng... nhưng như thế là không đúng, bởi vì cháu còn phải lớn lên nữa!”
“Cháu muốn lớn lên sao? Cháu nhìn mẹ cháu đi, đã bao nhiêu tuổi rồi vẫn sống một thân một mình, nếu không phải gặp được cháu với anh trai Tiểu Tạ thì có lẽ chị ta sẽ xuống mồ một mình, đây chính là lớn lên đấy, cháu hy vọng mình cũng thành như vậy à?”
“Cháu... cháu...”
Ân Ân ngã ngồi ở trên ghế dựa cũ nát tràn đầy tro bụi.
Đứa trẻ từ nhỏ không có ba mẹ, kỳ thật sợ hãi cô độc nhất, cô bé không muốn phải xuống mộ một mình.
Thấy cô bé dao động, Hứa Xuân Hoa tiếp tục nói: “Dì sẽ không vì đàn ông, vì tiền mà rời xa cháu, dì sẽ mãi mãi ở bên cháu. Ân Ân, cháu làm con gái dì được không, làm Cần Cần của dì được không?”
Ân Ân ôm đầu, mạnh mẽ lắc đầu: “Dì Xuân Hoa, cháu muốn về nhà, chúng ta còn ở chỗ này đến bao giờ vậy?”
Hứa Xuân Hoa nhìn cô bé một cách đầy tham lam: “Nơi này chỉ có cháu với dì, dì sẽ vĩnh viễn ở bên cháu.”
“Vĩnh viễn...”
Ân Ân chưa bao giờ cảm thấy “vĩnh viễn” là một từ ngữ đáng sợ đến như thế, nhưng bây giờ, cô bé cảm nhận được sự sợ hãi vô cùng rõ ràng.
Rốt cuộc cô bé hô to lên: “A a a! Cứu cháu với, có người không!”
“Cứu cháu với! Có người nào không!”
Nhưng mà, xung quanh đáp lại tiếng hét đó của cô bé cũng chỉ là tiếng gió lồng lộng với tiếng kẽo kẹt của xích đu cũ nát.
“Đừng kêu, đừng kêu, Ân Ân.” Dường như hình ảnh cô bé gào thét khiến cho Hứa Xuân Hoa cũng có chút sợ hãi: “Suỵt, đừng kêu, cháu nhìn dì đi, Ân Ân, nhìn dì đi.”
Hai mắt Ân Ân đẫm nước mắt nhìn người phụ nữ kia.
Hứa Xuân Hoa cố gắng lộ ra một vẻ mặt chân thành từ ái, nhưng dù có điều khiển khuôn mặt kia thế nào cũng không thể che đi sự dữ tợn: “Ân Ân, dì thật sự sẽ vô cùng yêu cháu, dì vô cùng, vô cùng thích cháu, vì sao cháu không thể làm con gái dì cơ chứ?”
“Dì Xuân Hoa, cháu muốn về nhà.” Ân Ân nghẹn ngào, gần như cầu xin: “Chúng ta về nhà đi.”
“Gọi mẹ, nhanh gọi mẹ đi.”
“Dì không phải mẹ cháu, cháu cũng không phải Cần Cần!”
“Vì sao, vì sao cháu không thể là Cần Cần!”
Đột nhiên, di động trên ngực Hứa Xuân Hoa vang lên, cô ta phiền muộn mà mở ra nhìn, là Lưu Tuệ Hoa gọi tới, lập tức cúp máy.
Di động vẫn không ngừng nghỉ mà vang lên, bị cô ta cúp máy rất nhiều lần liên tiếp, cuối cùng Hứa Xuân Hoa tắt máy.
...
Đầu ngõ, Lưu Tuệ Hoa nôn nóng mà gọi điện thoại, nhưng mỗi lần gọi đều bị cúp, cuối cùng thành không thể gọi được.
“Mẹ nó, nhất định là có vấn đề rồi!”
Chú xăm tay đã dẫn theo đám người Đào Tử đi tìm xung quanh vùng hẻm nhỏ, bao gồm cả cửa tiệm ăn ngon ngày thường Ân Ân thích đi, cũng không tìm thấy cô bé với Hứa Xuân Hoa đâu.
“Bà chủ, nếu không thì trực tiếp báo cảnh sát đi.” Đào Tử gợi ý.
“Báo cảnh sát...” Lưu Tuệ Hoa lại có chút do dự.
Làm hàng xóm láng giềng nhiều năm như vậy, tuy ồn ào nhốn nháo, nhưng cô ấy biết rõ Hứa Xuân Hoa là người thế nào, không phải một người phụ nữ sẽ vi phạm pháp luật.
Tính cách cô ta trầm lắng, ít nói, thuộc về loại người chỉ vén tay áo làm thật.
Điểm yếu duy nhất là đứa con gái đã mất.
Nếu báo cảnh sát, Hứa Xuân Hoa sẽ... xong đời.
Đào Tử thấy cô ấy lưỡng lự, lại hỏi: “Nếu không để em gọi cho bà chủ Ân Lưu Tô vậy?”
“Từ từ đã.” Lưu Tuệ Hoa lắc đầu: “Chị ấy đang ở Quảng Thành, gọi điện cũng vô dụng, nước xa không cứu được lửa gần.”
“Này cũng không được, kia cũng không được, thế làm sao bây giờ?”
Bỗng nhiên Lưu Tuệ Hoa nhớ tới cái gì, lập tức mở danh bạ điện thoại lên.
Trong danh bạ, cô ấy có lưu số điện thoại riêng của cảnh sát Tiểu Lưu.
Cô ấy không do dự mà gọi điện thoại cho cảnh sát Tiểu Lưu kể lại tình huống hiện tại một cách đơn giản.
Vốn dĩ hôm nay cảnh sát Tiểu Lưu nghỉ phép, nhưng thấy Lưu Tuệ Hoa nói Ân Ân mất tích, anh ta lại lập tức lái xe rồi nhanh chóng đến đây.
“Chúng ta phân công nhau tìm kiếm, từ trường học đến trên đường trở về, xem có ai gặp qua bọn họ không. Đúng rồi, phân hai người đi hỏi hàng xóm láng giềng xem bọn họ có biết nơi nào Hứa Xuân Hoa có khả năng sẽ đi.”
Cảnh sát Tiểu Lưu đến liền lập tức phân công thỏa đáng, rõ ràng.
Đào Tử đóng cửa tiệm, mọi người phân công nhau hành động, đi tìm xung quanh xem Ân Ân cùng Hứa Xuân Hoa ở đâu.
Lưu Tuệ Hoa cùng cảnh sát Tiểu Lưu đi hỏi hàng xóm láng giềng.
Lão Chu thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng, do do dự dự mà đứng dậy: “Cái kia... Tôi có thể cung cấp manh mối, không biết có được hay không.”
Lưu Tuệ Hoa lập tức nói: “Ông có manh mối gì thì nói nhanh đi.”
“Manh mối này tôi không nói miễn phí đâu.” Lão Chu giơ ngón trỏ so với ngón giữa: “Tiệm làm tóc các cô kinh doanh tốt thế, cô cũng phải cho tôi chút lợi mới được chứ?”
Lưu Tuệ Hoa trợn mắt trắng, nói: “Tôi cho ông gội đầu miễn phí ba lần, mau nói đi.”
“Thế thì không được.” Lão Chu khoanh tay: “Manh mối của tôi bét nhất cũng phải ba nghìn tệ.”
Cảnh sát Tiểu Lưu lấy giấy nghề ra: “Ông có nghĩa vụ phối hợp với cảnh sát để điều tra.”
“Đúng đấy! Trước mặt cảnh sát còn dám xảo trá moi tiền, lão Chu ông ăn nhiều óc heo rồi đúng không!”
Trong lòng lão Chu cân nhắc, cũng thấy làm như thế không được, vội vàng sửa miệng: “Rồi rồi, ba lần gội đầu miễn phí, tôi muốn, tôi muốn cô nhân viên xinh đẹp nhất trong tiệm, Lâm Lộ Toa đấy gội giúp tôi.”
Lưu Tuệ Hoa không kiên nhẫn: “Bớt nói nhảm đi, nói mau.”
Lúc này lão Chu mới nói: “Lúc trước tôi với cô ta còn thân thì hay nghe cô ta lải nhải nói về con gái Cần Cần, nói nơi Cần Cần thích đi nhất là công viên giải trí phía sau núi Nam Phùng, luôn miệng nói muốn đi, nhưng bởi vì bận rộn làm việc nên không có thời gian dẫn con gái đi, đây trở thành tiếc nuối lớn nhất của cô ta.”
Cảnh sát Tiểu Lưu cùng Lưu Tuệ Hoa liếc nhìn nhau, không chần chừ gì nữa mà lập tức lái xe đến công viên giải trí phía sau núi Nam Phùng.
Lúc chiều tối, Hứa Xuân Hoa dẫn Ân Ân đi xe buýt đến một công viên trò chơi bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
Nơi này có rất nhiều thiết bị trò chơi, nhưng đại đa số đều là đồ gỉ sét bỏ xó, cánh cổng lớn gỉ sét hết rồi cũng mở toang tùy ý, xung quanh cỏ dại mọc thành cụm.
Một trận gió thổi đến, cánh cổng màu vàng bị gỉ ấy phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt.
Ân Ân nhìn công viên trò chơi không có lấy một bóng người này, có chút sợ hãi, lùi đến gần người Hứa Xuân Hoa: “Dì Xuân Hoa, dì dẫn cháu tới nơi này làm gì vậy ạ?”
“Chỗ này là nơi mà Cần Cần thích nhất.” Cô ấy hỏi lại Ân Ân: “Cháu không thích sao?”
Ân Ân biết Hứa Xuân Hoa còn đang nhớ con gái đã mất của mình, xuất phát từ bản tính thiện lương, cô bé an ủi: “Dì Xuân Hoa đừng buồn nữa, Cần Cần chắc chắn không muốn dì phải đau khổ, dì phải lấy hết can đảm để đón chào một cuộc sống mới.”
Hứa Xuân Hoa nhìn đôi mắt đen nhánh trong trẻo như nước của cô bé, lại nhớ tới đôi mắt năm đó của Cần Cần cũng trong trẻo trong suốt như vậy.
“Ân Ân, đi chơi xích đu đi.” Trên mặt cô ấy hiện lên một nụ cười hạnh phúc. “Vâng ạ.”
Ân Ân đi đến chỗ gần xích đu, rất chú ý lấy khăn giấy mà mẹ hay cất trong cặp của mình ra rồi lau ghế xích đu đầy bụi bặm rồi mới ngồi lên.
Hứa Xuân Hoa đi đến phía sau cô bé rồi nhẹ nhàng đẩy xích đu, giống như năm đó đẩy Cần Cần vậy.
Ghế xích đu vang lên tiếng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt.
Lúc đầu, Ân Ân chơi cũng rất vui vẻ, đón gió, tiếng cười khanh khách.
Sắc trời tối dần, màn đêm dần dần bao phủ công viên trò chơi bị bỏ hoang này.
Ân Ân nhìn nơi nơi chỉ toàn là yên tĩnh hoang vu, thấy hơi sợ hãi.
Cô bé thả hai chân xuống dừng xích đu lại, quay đầu lại nói với Hứa Xuân Hoa: “Dì Xuân Hoa, cháu muốn về nhà.”
Hứa Xuân Hoa đi đến trước mặt cô bé, ngồi xổm xuống, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé: “Ân Ân, thật ra cháu có thể gọi dì là mẹ mà.”
“A...”
Ân Ân mím môi, chần chừ mới nhỏ giọng nói: “Ân Lưu Tô là mẹ cháu, Oa Oa nói là không thể làm người chân trong chân ngoài, cháu không thể nhận người khác làm mẹ được nữa.”
Nụ cười trên mặt Hứa Xuân Hoa dần dần biến mất: “Chị ta tốt ở chỗ nào! Cùng lắm chỉ là may mắn, là chị ta nhặt được cháu chứ không phải dì, vì sao cháu lại chỉ nhận chị ta!”
Ân Ân nhảy từ xích đu xuống, nói đầy nghiêm túc: “Mẹ cháu đối xử với cháu rất tốt!”
“Nếu chị ta đối xử tốt với cháu thì đã không bỏ rơi cháu một mình đi Quảng Thành rồi.”
“Đó là vì mẹ đi tìm Oa Oa, cháu cũng rất nhớ Oa Oa, bọn cháu là người một nhà, vĩnh viễn sẽ ở bên nhau!”
Hứa Xuân Hoa thở hổn hển, ngực phập phồng không thôi.
Ân Ân cũng tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai người tranh chấp một lúc, nhưng cuối cùng Hứa Xuân Hoa vẫn là người thỏa hiệp trước: “Được rồi, Ân Ân, dì dẫn cháu đi đến vòng đu quay vui nhất đi.”
“Nhưng mà nơi này đã bỏ hoang rồi mà.” Ân Ân chẳng còn hứng thú gì nữa, chỉ muốn về nhà: “Cháu phải về nhà.”
Hứa Xuân Hoa lại chẳng quan tâm đến cô bé kháng cự, lôi kéo cô bé đến trước vòng đu quay, mở một khoang đu quay đã cũ nát ở gần nhất: “Ngồi lên đi thử xem.”
“Rõ ràng là cái này không ngồi được nữa rồi.”
Ân Ân không muốn vào, nhưng lại bị Hứa Xuân Hoa mạnh bạo đẩy vào: “Dì Xuân Hoa, dì làm gì vậy!”
Hứa Xuân Hoa lấy dây xích đã chuẩn bị từ trong túi ra, khóa chặt cửa khoang lại.
“Dì Xuân Hoa, sao dì nhốt cháu lại?” Ân Ân hoàn toàn trợn tròn mắt, luống cuống, dùng sức đẩy cửa khoang rách nát gỉ sét này: “Thả cháu ra!”
“Ân Ân, gọi dì một tiếng mẹ, gọi dì là mẹ được không?” Ánh mắt Hứa Xuân Hoa gần như điên cuồng, cũng cận kề tuyệt vọng, đứng đối diện cô bé ở giữa một cửa kính tràn đầy tro bụi: “Gọi dì là mẹ đi.”
“Dì không phải mẹ cháu, mẹ cháu tên là Ân Lưu Tô.” Ân Ân cũng trở nên bướng bỉnh, chín con trâu cũng không kéo về được: “Cho dù dì nhốt cháu lại thì cháu cũng không gọi dì là mẹ.”
“Chị ta mặc kệ cháu, cả ngày chỉ biết vội vàng kiếm tiền, ở trong mắt chị ta, tiền còn quan trọng hơn cả cháu!”
“Không phải, mẹ kiếm tiền là vì để cho cháu được vào trường học tốt học, để cháu vào đại học.”
“Ân Ân, nghe dì nói, dì mới là người mẹ chân chính yêu cháu.” Hứa Xuân Hoa cũng dồn sức mình đẩy chặt cửa khoang, gần như khẩn cầu mà nói: “Dì sẽ không rời xa cháu, sẽ không như chị ta bắt cháu học sống độc lập cái gì đó, dì sẽ mãi mãi ở bên cháu, bảo vệ cháu, thế không tốt hay sao, không phải cháu sợ cô độc nhất hay sao?”
“Nhưng... nhưng như thế là không đúng, bởi vì cháu còn phải lớn lên nữa!”
“Cháu muốn lớn lên sao? Cháu nhìn mẹ cháu đi, đã bao nhiêu tuổi rồi vẫn sống một thân một mình, nếu không phải gặp được cháu với anh trai Tiểu Tạ thì có lẽ chị ta sẽ xuống mồ một mình, đây chính là lớn lên đấy, cháu hy vọng mình cũng thành như vậy à?”
“Cháu... cháu...”
Ân Ân ngã ngồi ở trên ghế dựa cũ nát tràn đầy tro bụi.
Đứa trẻ từ nhỏ không có ba mẹ, kỳ thật sợ hãi cô độc nhất, cô bé không muốn phải xuống mộ một mình.
Thấy cô bé dao động, Hứa Xuân Hoa tiếp tục nói: “Dì sẽ không vì đàn ông, vì tiền mà rời xa cháu, dì sẽ mãi mãi ở bên cháu. Ân Ân, cháu làm con gái dì được không, làm Cần Cần của dì được không?”
Ân Ân ôm đầu, mạnh mẽ lắc đầu: “Dì Xuân Hoa, cháu muốn về nhà, chúng ta còn ở chỗ này đến bao giờ vậy?”
Hứa Xuân Hoa nhìn cô bé một cách đầy tham lam: “Nơi này chỉ có cháu với dì, dì sẽ vĩnh viễn ở bên cháu.”
“Vĩnh viễn...”
Ân Ân chưa bao giờ cảm thấy “vĩnh viễn” là một từ ngữ đáng sợ đến như thế, nhưng bây giờ, cô bé cảm nhận được sự sợ hãi vô cùng rõ ràng.
Rốt cuộc cô bé hô to lên: “A a a! Cứu cháu với, có người không!”
“Cứu cháu với! Có người nào không!”
Nhưng mà, xung quanh đáp lại tiếng hét đó của cô bé cũng chỉ là tiếng gió lồng lộng với tiếng kẽo kẹt của xích đu cũ nát.
“Đừng kêu, đừng kêu, Ân Ân.” Dường như hình ảnh cô bé gào thét khiến cho Hứa Xuân Hoa cũng có chút sợ hãi: “Suỵt, đừng kêu, cháu nhìn dì đi, Ân Ân, nhìn dì đi.”
Hai mắt Ân Ân đẫm nước mắt nhìn người phụ nữ kia.
Hứa Xuân Hoa cố gắng lộ ra một vẻ mặt chân thành từ ái, nhưng dù có điều khiển khuôn mặt kia thế nào cũng không thể che đi sự dữ tợn: “Ân Ân, dì thật sự sẽ vô cùng yêu cháu, dì vô cùng, vô cùng thích cháu, vì sao cháu không thể làm con gái dì cơ chứ?”
“Dì Xuân Hoa, cháu muốn về nhà.” Ân Ân nghẹn ngào, gần như cầu xin: “Chúng ta về nhà đi.”
“Gọi mẹ, nhanh gọi mẹ đi.”
“Dì không phải mẹ cháu, cháu cũng không phải Cần Cần!”
“Vì sao, vì sao cháu không thể là Cần Cần!”
Đột nhiên, di động trên ngực Hứa Xuân Hoa vang lên, cô ta phiền muộn mà mở ra nhìn, là Lưu Tuệ Hoa gọi tới, lập tức cúp máy.
Di động vẫn không ngừng nghỉ mà vang lên, bị cô ta cúp máy rất nhiều lần liên tiếp, cuối cùng Hứa Xuân Hoa tắt máy.
...
Đầu ngõ, Lưu Tuệ Hoa nôn nóng mà gọi điện thoại, nhưng mỗi lần gọi đều bị cúp, cuối cùng thành không thể gọi được.
“Mẹ nó, nhất định là có vấn đề rồi!”
Chú xăm tay đã dẫn theo đám người Đào Tử đi tìm xung quanh vùng hẻm nhỏ, bao gồm cả cửa tiệm ăn ngon ngày thường Ân Ân thích đi, cũng không tìm thấy cô bé với Hứa Xuân Hoa đâu.
“Bà chủ, nếu không thì trực tiếp báo cảnh sát đi.” Đào Tử gợi ý.
“Báo cảnh sát...” Lưu Tuệ Hoa lại có chút do dự.
Làm hàng xóm láng giềng nhiều năm như vậy, tuy ồn ào nhốn nháo, nhưng cô ấy biết rõ Hứa Xuân Hoa là người thế nào, không phải một người phụ nữ sẽ vi phạm pháp luật.
Tính cách cô ta trầm lắng, ít nói, thuộc về loại người chỉ vén tay áo làm thật.
Điểm yếu duy nhất là đứa con gái đã mất.
Nếu báo cảnh sát, Hứa Xuân Hoa sẽ... xong đời.
Đào Tử thấy cô ấy lưỡng lự, lại hỏi: “Nếu không để em gọi cho bà chủ Ân Lưu Tô vậy?”
“Từ từ đã.” Lưu Tuệ Hoa lắc đầu: “Chị ấy đang ở Quảng Thành, gọi điện cũng vô dụng, nước xa không cứu được lửa gần.”
“Này cũng không được, kia cũng không được, thế làm sao bây giờ?”
Bỗng nhiên Lưu Tuệ Hoa nhớ tới cái gì, lập tức mở danh bạ điện thoại lên.
Trong danh bạ, cô ấy có lưu số điện thoại riêng của cảnh sát Tiểu Lưu.
Cô ấy không do dự mà gọi điện thoại cho cảnh sát Tiểu Lưu kể lại tình huống hiện tại một cách đơn giản.
Vốn dĩ hôm nay cảnh sát Tiểu Lưu nghỉ phép, nhưng thấy Lưu Tuệ Hoa nói Ân Ân mất tích, anh ta lại lập tức lái xe rồi nhanh chóng đến đây.
“Chúng ta phân công nhau tìm kiếm, từ trường học đến trên đường trở về, xem có ai gặp qua bọn họ không. Đúng rồi, phân hai người đi hỏi hàng xóm láng giềng xem bọn họ có biết nơi nào Hứa Xuân Hoa có khả năng sẽ đi.”
Cảnh sát Tiểu Lưu đến liền lập tức phân công thỏa đáng, rõ ràng.
Đào Tử đóng cửa tiệm, mọi người phân công nhau hành động, đi tìm xung quanh xem Ân Ân cùng Hứa Xuân Hoa ở đâu.
Lưu Tuệ Hoa cùng cảnh sát Tiểu Lưu đi hỏi hàng xóm láng giềng.
Lão Chu thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng, do do dự dự mà đứng dậy: “Cái kia... Tôi có thể cung cấp manh mối, không biết có được hay không.”
Lưu Tuệ Hoa lập tức nói: “Ông có manh mối gì thì nói nhanh đi.”
“Manh mối này tôi không nói miễn phí đâu.” Lão Chu giơ ngón trỏ so với ngón giữa: “Tiệm làm tóc các cô kinh doanh tốt thế, cô cũng phải cho tôi chút lợi mới được chứ?”
Lưu Tuệ Hoa trợn mắt trắng, nói: “Tôi cho ông gội đầu miễn phí ba lần, mau nói đi.”
“Thế thì không được.” Lão Chu khoanh tay: “Manh mối của tôi bét nhất cũng phải ba nghìn tệ.”
Cảnh sát Tiểu Lưu lấy giấy nghề ra: “Ông có nghĩa vụ phối hợp với cảnh sát để điều tra.”
“Đúng đấy! Trước mặt cảnh sát còn dám xảo trá moi tiền, lão Chu ông ăn nhiều óc heo rồi đúng không!”
Trong lòng lão Chu cân nhắc, cũng thấy làm như thế không được, vội vàng sửa miệng: “Rồi rồi, ba lần gội đầu miễn phí, tôi muốn, tôi muốn cô nhân viên xinh đẹp nhất trong tiệm, Lâm Lộ Toa đấy gội giúp tôi.”
Lưu Tuệ Hoa không kiên nhẫn: “Bớt nói nhảm đi, nói mau.”
Lúc này lão Chu mới nói: “Lúc trước tôi với cô ta còn thân thì hay nghe cô ta lải nhải nói về con gái Cần Cần, nói nơi Cần Cần thích đi nhất là công viên giải trí phía sau núi Nam Phùng, luôn miệng nói muốn đi, nhưng bởi vì bận rộn làm việc nên không có thời gian dẫn con gái đi, đây trở thành tiếc nuối lớn nhất của cô ta.”
Cảnh sát Tiểu Lưu cùng Lưu Tuệ Hoa liếc nhìn nhau, không chần chừ gì nữa mà lập tức lái xe đến công viên giải trí phía sau núi Nam Phùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.