Chương 25: Hoàn thành điều hứa diệt ác nhân - Khám phá ẩn tình đắc tuyệt kỹ
Liễu Tàn Dương
21/05/2013
Sự giá lạnh làm Trương Khánh Long tỉnh lại nhờ đó không những phát hiện bản thân đang bị cuốn trôi theo một dòng suối mà nếu chẳng kịp tỉnh lại e phải mệnh chung do sắp bị làn nước ngày càng mạnh chực lôi phăng phăng vào một miệng vực đen ngòm. Hoảng kinh Trương Khánh Long vội hít một hơi thật dài và dụng thủy công để cố sức bới ngược dòng, cũng tìm cách chếch về phía bờ tả.
Và khi bấu tay được vào bờ đá hầu thêm sức chịu đựng để chống chọi lực nước cứ tiếp tục như muốn cuốn Trương Khánh Long đi, thì vừa khéo Trương Khánh Long nhìn thấy từ đầu nguồn đã có thêm một hình hài bất động cũng bị dòng nước cuốn trôi. Tuy hình hài đó nằm sấp xuống mặt nước nhưng Trương Khánh Long vẫn dư biết đấy là ai. Thế nên bằng một ý nghĩ không thể nào cưỡng lại, Trương Khánh Long lại tiếp tục vận dụng thủy công vừa bơi ngược dòng vừa tìm cách như muốn chặn và giữ hình hài bất động đó lại. Cũng may nhờ cáng thoát xa miệng vực thì lực nước càng giảm nên Trương Khánh Long cuối cùng cũng dễ dàng đạt được ý nguyện.
Trương Khánh Long lôi hình hài bất động đó cùng lên bớ và bất chợt tự thưởng cho bản thân một nụ cười khi phát hiện sắc diện của Lạc Nhữ An tuy đã sẫm đen vì chất độc nhưng ở hai mí mắt đang nhắm nghiền lại còn có dấu hiệu tự nhích động. Trương Khánh Long điểm lần lượt vào các huyệt đạo của lão, một điều thật khó đối với bản lĩnh của Trương Khánh Long lúc này.
Tiếp đó vì cảm thấy lão chưa thể tỉnh lại ngay, Trương Khánh Long cho tay vào người và lấy ra một vật, chính là mảng Kim Đao bài từng bị phụ thân kích vào làm cho móp méo. Trương Khánh Long đặt mảng Kim Đao bài lên một mặt đá và dùng hòn đá khác chỉ nặng vừa tay, bắt đầu gõ gõ đập đập như muốn làm Kim Đao bài phẳng lại.
Chát... chát...
Chợt Trương Khánh Long động tâm dừng lại và nhìn thật chú mục vào mảng Kim Đao bài :
- Ngoài dấu vết lưu lại vì bị Độc trảo của phụ thân kích vào thì với dấu tròn nữa ở bên cạnh dĩ nhiên ta thừa biết đó là do đã có lần Công Tôn Nguyệt xạ chỉ lực Đoạn Mạch vào ta, may lại trúng Kim Đao bài nên ta vô sự. Nhưng sao ở dấu tròn này lại ánh lên một màu khác biệt so với toàn bộ Kim Đao bài ánh lên màu vàng?
Sau khi tự lẩm nhẩm vì thấy kỳ lạ, Trương Khánh Long thử dùng đầu ngón tay cạy vào dấu tròn. Nhờ đó Trương Khánh Long lại có phát hiện khác :
- Mềm?! Bằng vải?! có nghĩa là mảng Kim Đao bài gồm hai lớp? Giữa hai lớp có ẩn giấu một lớp vải, để làm gì?
Muốn minh bạch Trương Khánh Long chỉ còn cách tự tách khai hai lớp bên ngoài và hai bên mặt ra. Muốn vậy phải có lợi khí, Trương Khánh Long liền sục tìm trong người lão Lạc Nhữ An vẫn bất động.
Thật may mắn Trương Khánh Long tìm thấy một thanh tiểu đao :
- Bát Bửu đao?! Hóa ra lão bất nhân cũng có lợi với một thủ hạ tâm phúc là mụ Công Tôn Nguyệt. Bánh ít đi thì bánh quy lại, lão chỉ điểm cho mụ Công Tôn Nguyệt Đoạn Mạch chỉ công phu thì mụ cũng bày lại cho lão cách vận dụng phi đao là Bát Bửu đao. Đã vậy vật nguyên hoàn cố chủ, ta những muốn dùng mảng Kim Đao bài cứa cho lão chảy toàn bộ máu huyết thì với thanh tiểu đao này càng thuận lợi hơn.
Dứt lời Trương Khánh Long dùng tiểu đao cứa đứt các huyết mạch ở hai cổ tay lão. Tuy máu huyết chỉ chảy ra ri rỉ nhưng bù lại, Trương Khánh Long cũng thỏa nguyện khi phát hiện độc vụ ở màu da đen sạm vì độc của lão cũng bắt đầu thấm nhập vào máu của chính lão. Và do sợ chất độc đã dính vào tiểu đao Trương Khánh Long lọ mọ đem đến rữa vào dòng suối.
Đúng lúc này lão Lạc Nhữ An vùng tỉnh lại và với sức lực phi thường, dù đã bị Trương Khánh Long điểm huyệt lão vẫn cố lăn người tìm cách bật chồm vào Trương Khánh Long :
- Ngươi thật độc ác nhưng nhờ bị cứa đau nên ta mới kịp tỉnh lại trước khi bị ngươi hành hình đến chết. A...
Lão vụt kêu bi thảm do bị Trương Khánh Long bất ngờ quay lại và cắm ngập tiểu đao vào tâm thất :
- Đây là lão tự tìm chết kỳ thực ta chỉ muốn lưu tạm mạng lão lại để dò hỏi thêm về nhân vật họ Đổng từng cưu mang lão. Lẽ ra lão nên tự hỏi để biết ta làm lão xuất huyết chỉ là giúp lão khu trục phần nào độc chất đã ngấm quá sâu vào kinh mạch lão. Sao lão không nghĩ đến thiện ý của ta? Sao lão chỉ nghĩ ai cũng mang tâm địa độc ác như lão?
Lão run rẩy tự ngã ngồi, mắt thì nhìn trừng trừng vào thanh tiểu đao cũng đang run theo do vẫn cắm ngập vào lão :
- Ngươi muốn lưu mạng ta thực ư? Vậy thì sao bây giờ ngươi cắm trọn vật này vào ta? Ngươi đừng dối gạt, kỳ thực ta biết ngươi chỉ muốn ta tiếp tục sống để chịu những hành hạ của ngươi đúng không?
Trương Khánh Long thở dài :
- Số phận của lão đã là vậy tùy lão nghĩ thế nào cũng được. Phần ta há lẽ chẳng còn gì muốn nói sao? Cũng chẳng có gì cần thổ lộ ư?
Lão ngẩn mặt lên và bất đồ nhìn thấy mảng Kim Đao bài :
- Đó là vật của Lục Viên? Do hắn nguyện ý trao cho ngươi? Tại sao hắn trao ra, trong khi đối với hắn vật đó là vật bất khả ly thân?
Trương Khánh Long cười cười :
- Vì ta đã nhận lời kết liễu lão để báo thù cho Lục Viên. Không những vậy ta vừa phát hiện trong vật này như có chứa nhiều bí ẩn. Lão ắt cũng rõ?
Lão nắm tiểu đao và kéo mạnh ra ngờ đâu ngay sau đó lão ngã ập xuống, dù một tay đã vung ra toan ném bỏ tiểu đao nhưng không sao thực hiện được. Lão thều thào lần cuối :
- Ngươi đừng mong... toại nguyện... ngươi sẽ... không biết gì cả... về Kim Đao bài cũng như về nhân vật... nhân vật... họ Đổng... hự!
Thấy lão đã nằm yên Trương Khánh Long vẫn chờ, phải một lúc thật lâu Trương Khánh Long mới dám tiến lại gần lão để dùng chân hất tiểu đao rời tay lão. Và vì thấy lão đã hoàn toàn bất động, Trương Khánh Long mỉm cười :
- Lão đã nham hiểm thì đừng trách ta dùng thủ đoạn bởi ta là Bất Minh nên Phi Quân Tử. Lão không biết ư? May cho lão đã được chết quá nhanh, nếu không lão đoán chẳng sai. Ta chỉ muốn lão nếm thật nhiều đau khổ, có như thế mới đền hết mọi tội ác từng do lão gây ra. Nhưng bây giờ đành vĩnh biệt. Ha ha...
Sau đó do Lạc Nhữ An đã chết thực sự Trương Khánh Long nhờ hoàn toàn yên tâm nên tha hồ khám phá điều bí ẩn giấu trong Kim Đao bài. Bên trong quả thật có một lớp vải, trên đó có lưu tự. Trương Khánh Long đọc rõ đó là kinh văn đao quyết để luyện Tuyệt Đao Bá Vương.
Thu cất mảng vải vào người Trương Khánh Long lần ngược lên thượng nguồn của dòng suối, cuối cùng là quay trở lại chỗ đã từng dùng Độc Vụ hắc cầu uy hiếp Lạc Nhữ An. Ở đây Trương Khánh Long tiếp tục tự mình khám phá Mê Tông động. Sau cùng Trương Khánh Long tìm thấy một động thất trong đó có hai bộ cốt khô, một quỳ một đứng ở cạnh nhau.
Bộ cốt khô qùy có tự dạng :
- Ta đã sai lầm, thân đả thác ở đây thì e chẳng còn ai để thay thế chí ít để cấp báo hầu có nghĩa sĩ vũ dũng đáp ứng và ngăn chặn các đạo mật chỉ vẫn do Vương Tử nước Kim mạo hiểm hồi truyền. Đành trông chờ vào thiên ý, mong sao bá tánh sinh linh Trung Nguyên đừng bị vó ngựa Kim quốc dày đạp. Nếu không ta sẽ mãi mãi là tội nhân thiên cổ.
Không thấy có thự danh Trương Khánh Long đành tạm hài lòng khi cho rằng bộ cốt khô có tư thế qùy dù gì cũng là trang tráng sĩ ái quốc, đến tận lúc mỏi sức tàn hơi vẫn chỉ nghĩ đến hàng vạn sinh linh khác rất có thể bị hệ lụy vì một sai lầm nào đó của bản thân. Ngưỡng phục Trương Khánh Long phục người xuống và hành lễ với bộ cốt khô này, sau đó với bộ cốt khô còn lại, Trương Khánh Long vì có ý nghĩa, cho đó là những gì còn sót lại của nhân vật phải là Vương tử nước Kim nên toan hất tay xô đổ. Chợt Trương Khánh Long khựng lại vì kịp phát hiện ẩn trong tư thế của bộ cốt khô đứng có điều gì đó không chỉ thuận mắt mà còn rất quen thuộc.
Cuối cùng Trương Khánh Long vỡ lẽ và sở dĩ trong tư thế đứng của bộ cốt khô có phần quen mắt vì đó là một bộ vị trong thật nhiều bộ vị của Mê Tông Vạn Hóa công. Từ chi tiết này Trương Khánh Long dần tin quyết chủ nhân trước kia của bộ cốt khô đứng chắc chẳng ai khác ngoài Tuyệt Quái thư sinh, cũng là nhân vật hiện vẫn lưu lại Mê Tông động sở học khiến khắp võ lâm hiện nay thảy thảy đều động tâm. Do có minh định này, Trương Khánh Long thay vì xô đổ lại nhẹ nhàng đón đỡ và thu nhặt trọn vẹn từng mẫu xương của bộ cốt khô đứng vào một chỗ, hầu sau đó sẽ tìm hoặc đào một hố huyệt nho nhỏ hậu tán cho bậc nhân sĩ tiết tháo từng lưu danh đến tận lúc này.
Ngờ đâu trong lúc thu nhặt Trương Khánh Long tình cờ nhìn thấy một vòng Bạch Thạch có màu ngà ngà trắng tương tự màu xương vẫn đeo lủng lẳng ở phần xương ống chân bên tả của bộ cốt khô. Thấy lạ Trương Khánh Long xăm xoi và nhìn thật kỹ khắp vòng Bạch Thạch, nhờ đó phát hiện trên Bạch Thạch ngoài những tự dạng lạ mắt có vẻ được chạm khắc từ trước bởi những nát chạm đều tinh xảo, hoàn toàn khác biệt so với các tự dạng còn lại vì khắc trong lúc vội nên chẳng thẳng hàng. Tuy nhiên các tự dạng cẩu thả này vì là tiếng Trung Thổ nên Trương Khánh Long vẫn dễ dàng đọc được như sau :
- Bởi ngươi tỏ ra biết lễ nghĩa nên đây là phần ngươi đáng nhận, hãy tìm theo hướng tay chỉ của ta.
Những tự dạng khác vội trên vòng Bạch Thạch cũng chẳng có thự danh, dù vậy bởi quá hiếu kỳ, lại do bản thân đã lỡ vừa gở vừa đón nhận từng mẫu xương của bộ cốt khô này nên Trương Khánh Long đành đứng lên thay vào vị trí của bộ cốt khô, cũng tạo một bộ vị từ yếu quyết Mê Tông tương tự bộ vị từng có của bộ cốt khô, hầu cố tìm lại đâu là phương hướng của bộ cốt khô khi nãy đã lấy tay chỉ. Sau cùng Trương Khánh Long cũng phát hiện và cảm nhận được đâu là chỗ cần tìm.
Trương Khánh Long đi đến một vách động hướng mắt nhìn lên cao, rồi dễ dàng tìm thấy một mẫu vật như được cố ý để nhô ra ngoài một ít so với phần vách động. Chỗ đó khá cao, là điều được kể là khá khó khăn so với chân lực bản lĩnh Trương Khánh Long lúc này. Vì thế thay vì thi triển khinh công thì Trương Khánh Long đành tự dùng chân tay bám trèo lên vách đá.
Cũng vì thế đã chạm tay vào mẫu vật cần tìm Trương Khánh Long do sơ ý nên bị trượt chân làm cho toàn thân đành bị treo lủng lẳng với chỉ một tay còn đeo bám vào mẫu vật khá vững chắc nọ. Được một lúc do mẫu vật nọ bị lực toàn thân Trương Khánh Long treo nặng nên lạ thay đã từ từ dài ra, lộ diện dần dần thành một thanh đao nguyên vẹn.
Nhưng sự hiện hữu của thanh đao không làm Trương Khánh Long lưu tâm cho bằng so với cảnh tượng vẫn diễn khai là nếu thanh đao cứ bị kéo về phía ngoài mãi ắt sẽ có lúc tự tách khai và sẽ cùng Trương Khánh Long rơi xuống.
Và điều đó xảy đến.
Choang, soạt...
Cuối cùng Trương Khánh Long bị ngã nên khá đau vào nền động.
Huỵch.
Nhưng chưa hết vì cùng rơi vớ Trương Khánh Long còn có thanh đao và nếu Trương Khánh Long không nhanh trí lăn vội qua một bên ắt đã bị phần đốc đao nện ngay vào đầu.
Do đốc đao chỉ chấn chạm vào nền động nên Trương Khánh Long không chỉ may thoát một lần bị nện đau nữa mà còn ngẫu nhiên phát hiện lực chấn chạm làm đốc đao vỡ khai. Nhặt phần vỡ lên, Trương Khánh Long càng thêm cảm thấy may do nhận ra phần đốc đao chỉ được làm bằng hai mảnh gỗ, tuy trước kia luôn tháp kín vào phần lõi bên trong chính là phần chót của thân đao hầu tiện cho lúc cầm nhưng theo thời gian hai mảng gỗ cũng bị long, và nếu lúc này Trương Khánh Long chỉ sơ ý nắm tay vào chỉ một trong hai mảng gỗ này thì dù có bị ngã rọi e thanh đao cũng chẳng thể nào tiếp tục tự nhô ra để rơi theo.
Sở dĩ Trương Khánh Long quan tâm đến chuyện thanh đao có có được rơi cùng hay không vì bản thân luôn nhớ đến mảng vải ẩn chứa giữa hai lớp Kim Đao bài. Do đó nếu có thêm thanh đao thì biết đâu qua kinh văn đao quyết có lưu trên mãnh vải cộng với thanh đao này Trương Khánh Long có thể minh bạch chủ sở hữu của hai vật này chỉ là một người: Tuyệt Đao Bá Vương?
Và đó là nguyên do khiến Trương Khánh Long bắt đầu săm soi và nhìn dò xét khắp thanh đao. Giữa đốc đao và phần thân có một gờ nhỏ để phân biệt, dưới sát chỗ gờ về cả hai mặt đều có nếp khằn gồ lên.
Trương Khánh Long cạy chỗ khằn ra dần dần tìm được hai vật, với vật thứ nhất là một cuộn giấy được cuốn tròn thật chặt, ắt là để ẩn giấu dưới lớp khằn. Vật thứ hai là một mẫu rễ cây cũng tròn và dài tương tự cuộn giấy vừa tìm thấy. Trương Khánh Long nhẹ mở cuộn giấy ra.
“Ta vâng lệnh Kim vương tiềm nhập Trung Nguyên không chỉ để thám sát dân tình mà còn dò xét nội tình của võ lâm Trung Nguyên. Qua đó ta phát giác có một nhân vật cần phải lưu tâm đối phó. Tuy nhiên qua nhiều lần tiếp cận và ngẫu nhiên trở thành hảo bằng hữu, ta cảm thấy ưu tư và thật lòng chẳng muốn dùng thủ đoạn để tự ám hại chính bằng hữu của ta. Cuối cùng vì được Kim vương hối thúc phần vì sơ ý để chính hảo bằng hữu nghi ngờ, để công lẫn tư được vẹn toàn, ta dù biết đây là cái bẫy do Tuyệt Quái thư sinh bằng hữu của ta sắp đặt, ta vẫn quyết tiến vào với chủ ý mãi mãi chôn thây ở đây đành phụ mọi ủy thác của Kim vương. Nhưng đồng thời ta cũng có những sắp đặt khác, một mặt ta tuân lệnh của Đổng Vương Tử, tuy cũng phát nhiều Kim Đao bài hầu bẩm báo nội tình về cho Kim vương, nhưng ẩn trong đó cũng có một Kim Đao bài ẩn chứa toàn bộ sở học của ta mong có ngày cao thủ Trung Nguyên phát hiện, tự luyện và dùng đó tạm khống chế thanh thế ngày càng vượng của Kim quốc toan thôn tính Trung Nguyên. Mặt khác do vẫn sợ Kim vương bắt tội thế nào cũng sai phái tâm phúc vào tận đây, ắt sẽ quấy rầy chỗ nghỉ ngơi vĩnh hằng của ta. Vì vậy ta đành lưu lại những gì bản thân có thể lưu sau khi đã nhận cái bẫy của Tuyệt Quái thư sinh, tự biến cải cho đổi khác và dĩ nhiên phải lợi hại hơn, do ta đã thấu hiểu và lãnh hội toàn bộ Mê Tông sở học. Chủ ý của ta chỉ mong giữ vẹn chốn này thế nên sẽ là mồ chôn cho bất luận ai tìm đến đây ngay sau đó. Và dĩ nhiên ta chẳng mảy may hy vọng sẽ có một hậu nhân lọt vào đây vẫn vô khả để tìm thấy mọi điềư ta lưu. Thôi thì đành thuận theo thiên ý vậy.
Nhưng nếu vẫn có một hậu nhân may mắn, thoạt tiên ta tặng ngươi một nhánh Thiên Niên Hà Thủ Ô, hầu được tự tăng tiến công lực. Sau đó nếu có hứng thú với sở học Mê Tông thì ngoài các tự dạng quanh đây do Quái Thư Sinh lưu lại, ta muốn ngươi thay bằng hữu ta cũng trở thành một bậc Quái Hiệp, hầu đáp lại bao ân tình do Quái Thư Sinh từng dành cho ta, ngươi hãy đến Thiết Chỉ sơn là nơi theo ta đoán, qua tính khí quái qủy của Quái Thư Sinh, nhất định bí kíp Mê Tông đã được Quái Thư Sinh lưu giữ ở đấy. Chúc ngươi may mắn.
Vĩnh bút: Tuyệt Đao Bá Vương”.
Vòng Bạch Thạch ắt đã vỡ nếu Trương Khánh Long xô đổ bộ cốt khô, có nhiều điều ở trên đời thật không dễ đoán biết hoặc nhận định chính xác nếu chẳng có cơ hội tỏ tường toàn bộ nội tình cùng nhiều uẩn khúc nếu có. Trương Khánh Long vì chợt có suy nghĩ này kể từ khi dọc qua di thư của nhân vật tự nhận là Tuyệt Đao Bá Vương nên không chỉ tìm nơi hậu táng xứng đáng cho bộ cốt khô đứng, dù từng là nhân vật phục Kim và có những toan tính gây bất lợi cho Trung Nguyên, mà cũng chẳng dám tỏ ra vô lễ với bộ cốt khô qùy, tuy chưa biết đấy từng là ai, có phải là nhân vật đã lưu tự dạng trên nền động ngay bên cạnh hay không, hay chỉ là tâm phúc của Kim Đao Vương do quyết truy sát Tuyệt Đao Bá Vương nên cam táng thân vĩnh viễn ở đây.
Sau đó do không còn gì để khám phá, đó là do Trương Khánh Long tự nghĩ như vậy, chủ yếu là phải tìm cách hoặc ly khai khỏi Mê Tông động càng sớm càng tốt, hoặc nếu muốn tiếp tục lưu lại thì chí ít phải cần phải có đủ thức ăn chi dụng mỗi ngày nên mọi việc của Trương Khánh Long lúc này là làm sao tiếp tục chi trì sinh mạng.
Tuy nhiên sau khi đã tìm khắp mọi nơi và có một nhận định tột cùng tệ hại là ở đây chẳng có gì để ăn ngoại trừ nước suối là thứ duy nhất thừa mứa, Trương Khánh Long lần đầu quyết định phải dùng ngay Thiên Niên Hà Thủ Ô thoạt nhìn cứ ngỡ như một mẫu rễ. Và thật bất ngờ cho Trương Khánh Long dược lực từ nhánh Thiên Niên Hà Thủ Ô đã giúp Trương Khánh Long cơ hồ nhiều hơn bội phần so với mong đợi.
Cũng vì thế Trương Khánh Long dù phải mất năm bảy ngày sau đó mới tìm thấy duy nhất mỗi một lối thoát ly và không ngại trận phản Cửu Cung đã được Tuyệt Đao Bá Vương tột cùng thông tuệ tự biến cải làm khác đi ắt gây khó khăn không ít cho Trương Khánh Long, thì suốt thời gian đó dược lực của Thiên Niên Hà Thủ Ô cũng giúp Trương Khánh Long chi trì với chưa lần nào có cảm nhận bị đói. Nhờ vậy Trương Khánh Long có đủ thời gian để lĩnh hội hầu như trọn vẹn đao quyết do Tuyệt Đao Bá Vương lưu lại khiến công phu bản lĩnh của Trương Khánh Long lúc này nếu chẳng muốn nói là cao minh hơn so với trước lúc bị phế bỏ thì nhất định phải lợi hại hơn nhờ đao quyết và một công phu nữa là Độc Trảo Ngũ Hồng Điểm, được kể như là công phu gia truyền.
Trương Khánh Long hài lòng và thoát đi.
Và khi bấu tay được vào bờ đá hầu thêm sức chịu đựng để chống chọi lực nước cứ tiếp tục như muốn cuốn Trương Khánh Long đi, thì vừa khéo Trương Khánh Long nhìn thấy từ đầu nguồn đã có thêm một hình hài bất động cũng bị dòng nước cuốn trôi. Tuy hình hài đó nằm sấp xuống mặt nước nhưng Trương Khánh Long vẫn dư biết đấy là ai. Thế nên bằng một ý nghĩ không thể nào cưỡng lại, Trương Khánh Long lại tiếp tục vận dụng thủy công vừa bơi ngược dòng vừa tìm cách như muốn chặn và giữ hình hài bất động đó lại. Cũng may nhờ cáng thoát xa miệng vực thì lực nước càng giảm nên Trương Khánh Long cuối cùng cũng dễ dàng đạt được ý nguyện.
Trương Khánh Long lôi hình hài bất động đó cùng lên bớ và bất chợt tự thưởng cho bản thân một nụ cười khi phát hiện sắc diện của Lạc Nhữ An tuy đã sẫm đen vì chất độc nhưng ở hai mí mắt đang nhắm nghiền lại còn có dấu hiệu tự nhích động. Trương Khánh Long điểm lần lượt vào các huyệt đạo của lão, một điều thật khó đối với bản lĩnh của Trương Khánh Long lúc này.
Tiếp đó vì cảm thấy lão chưa thể tỉnh lại ngay, Trương Khánh Long cho tay vào người và lấy ra một vật, chính là mảng Kim Đao bài từng bị phụ thân kích vào làm cho móp méo. Trương Khánh Long đặt mảng Kim Đao bài lên một mặt đá và dùng hòn đá khác chỉ nặng vừa tay, bắt đầu gõ gõ đập đập như muốn làm Kim Đao bài phẳng lại.
Chát... chát...
Chợt Trương Khánh Long động tâm dừng lại và nhìn thật chú mục vào mảng Kim Đao bài :
- Ngoài dấu vết lưu lại vì bị Độc trảo của phụ thân kích vào thì với dấu tròn nữa ở bên cạnh dĩ nhiên ta thừa biết đó là do đã có lần Công Tôn Nguyệt xạ chỉ lực Đoạn Mạch vào ta, may lại trúng Kim Đao bài nên ta vô sự. Nhưng sao ở dấu tròn này lại ánh lên một màu khác biệt so với toàn bộ Kim Đao bài ánh lên màu vàng?
Sau khi tự lẩm nhẩm vì thấy kỳ lạ, Trương Khánh Long thử dùng đầu ngón tay cạy vào dấu tròn. Nhờ đó Trương Khánh Long lại có phát hiện khác :
- Mềm?! Bằng vải?! có nghĩa là mảng Kim Đao bài gồm hai lớp? Giữa hai lớp có ẩn giấu một lớp vải, để làm gì?
Muốn minh bạch Trương Khánh Long chỉ còn cách tự tách khai hai lớp bên ngoài và hai bên mặt ra. Muốn vậy phải có lợi khí, Trương Khánh Long liền sục tìm trong người lão Lạc Nhữ An vẫn bất động.
Thật may mắn Trương Khánh Long tìm thấy một thanh tiểu đao :
- Bát Bửu đao?! Hóa ra lão bất nhân cũng có lợi với một thủ hạ tâm phúc là mụ Công Tôn Nguyệt. Bánh ít đi thì bánh quy lại, lão chỉ điểm cho mụ Công Tôn Nguyệt Đoạn Mạch chỉ công phu thì mụ cũng bày lại cho lão cách vận dụng phi đao là Bát Bửu đao. Đã vậy vật nguyên hoàn cố chủ, ta những muốn dùng mảng Kim Đao bài cứa cho lão chảy toàn bộ máu huyết thì với thanh tiểu đao này càng thuận lợi hơn.
Dứt lời Trương Khánh Long dùng tiểu đao cứa đứt các huyết mạch ở hai cổ tay lão. Tuy máu huyết chỉ chảy ra ri rỉ nhưng bù lại, Trương Khánh Long cũng thỏa nguyện khi phát hiện độc vụ ở màu da đen sạm vì độc của lão cũng bắt đầu thấm nhập vào máu của chính lão. Và do sợ chất độc đã dính vào tiểu đao Trương Khánh Long lọ mọ đem đến rữa vào dòng suối.
Đúng lúc này lão Lạc Nhữ An vùng tỉnh lại và với sức lực phi thường, dù đã bị Trương Khánh Long điểm huyệt lão vẫn cố lăn người tìm cách bật chồm vào Trương Khánh Long :
- Ngươi thật độc ác nhưng nhờ bị cứa đau nên ta mới kịp tỉnh lại trước khi bị ngươi hành hình đến chết. A...
Lão vụt kêu bi thảm do bị Trương Khánh Long bất ngờ quay lại và cắm ngập tiểu đao vào tâm thất :
- Đây là lão tự tìm chết kỳ thực ta chỉ muốn lưu tạm mạng lão lại để dò hỏi thêm về nhân vật họ Đổng từng cưu mang lão. Lẽ ra lão nên tự hỏi để biết ta làm lão xuất huyết chỉ là giúp lão khu trục phần nào độc chất đã ngấm quá sâu vào kinh mạch lão. Sao lão không nghĩ đến thiện ý của ta? Sao lão chỉ nghĩ ai cũng mang tâm địa độc ác như lão?
Lão run rẩy tự ngã ngồi, mắt thì nhìn trừng trừng vào thanh tiểu đao cũng đang run theo do vẫn cắm ngập vào lão :
- Ngươi muốn lưu mạng ta thực ư? Vậy thì sao bây giờ ngươi cắm trọn vật này vào ta? Ngươi đừng dối gạt, kỳ thực ta biết ngươi chỉ muốn ta tiếp tục sống để chịu những hành hạ của ngươi đúng không?
Trương Khánh Long thở dài :
- Số phận của lão đã là vậy tùy lão nghĩ thế nào cũng được. Phần ta há lẽ chẳng còn gì muốn nói sao? Cũng chẳng có gì cần thổ lộ ư?
Lão ngẩn mặt lên và bất đồ nhìn thấy mảng Kim Đao bài :
- Đó là vật của Lục Viên? Do hắn nguyện ý trao cho ngươi? Tại sao hắn trao ra, trong khi đối với hắn vật đó là vật bất khả ly thân?
Trương Khánh Long cười cười :
- Vì ta đã nhận lời kết liễu lão để báo thù cho Lục Viên. Không những vậy ta vừa phát hiện trong vật này như có chứa nhiều bí ẩn. Lão ắt cũng rõ?
Lão nắm tiểu đao và kéo mạnh ra ngờ đâu ngay sau đó lão ngã ập xuống, dù một tay đã vung ra toan ném bỏ tiểu đao nhưng không sao thực hiện được. Lão thều thào lần cuối :
- Ngươi đừng mong... toại nguyện... ngươi sẽ... không biết gì cả... về Kim Đao bài cũng như về nhân vật... nhân vật... họ Đổng... hự!
Thấy lão đã nằm yên Trương Khánh Long vẫn chờ, phải một lúc thật lâu Trương Khánh Long mới dám tiến lại gần lão để dùng chân hất tiểu đao rời tay lão. Và vì thấy lão đã hoàn toàn bất động, Trương Khánh Long mỉm cười :
- Lão đã nham hiểm thì đừng trách ta dùng thủ đoạn bởi ta là Bất Minh nên Phi Quân Tử. Lão không biết ư? May cho lão đã được chết quá nhanh, nếu không lão đoán chẳng sai. Ta chỉ muốn lão nếm thật nhiều đau khổ, có như thế mới đền hết mọi tội ác từng do lão gây ra. Nhưng bây giờ đành vĩnh biệt. Ha ha...
Sau đó do Lạc Nhữ An đã chết thực sự Trương Khánh Long nhờ hoàn toàn yên tâm nên tha hồ khám phá điều bí ẩn giấu trong Kim Đao bài. Bên trong quả thật có một lớp vải, trên đó có lưu tự. Trương Khánh Long đọc rõ đó là kinh văn đao quyết để luyện Tuyệt Đao Bá Vương.
Thu cất mảng vải vào người Trương Khánh Long lần ngược lên thượng nguồn của dòng suối, cuối cùng là quay trở lại chỗ đã từng dùng Độc Vụ hắc cầu uy hiếp Lạc Nhữ An. Ở đây Trương Khánh Long tiếp tục tự mình khám phá Mê Tông động. Sau cùng Trương Khánh Long tìm thấy một động thất trong đó có hai bộ cốt khô, một quỳ một đứng ở cạnh nhau.
Bộ cốt khô qùy có tự dạng :
- Ta đã sai lầm, thân đả thác ở đây thì e chẳng còn ai để thay thế chí ít để cấp báo hầu có nghĩa sĩ vũ dũng đáp ứng và ngăn chặn các đạo mật chỉ vẫn do Vương Tử nước Kim mạo hiểm hồi truyền. Đành trông chờ vào thiên ý, mong sao bá tánh sinh linh Trung Nguyên đừng bị vó ngựa Kim quốc dày đạp. Nếu không ta sẽ mãi mãi là tội nhân thiên cổ.
Không thấy có thự danh Trương Khánh Long đành tạm hài lòng khi cho rằng bộ cốt khô có tư thế qùy dù gì cũng là trang tráng sĩ ái quốc, đến tận lúc mỏi sức tàn hơi vẫn chỉ nghĩ đến hàng vạn sinh linh khác rất có thể bị hệ lụy vì một sai lầm nào đó của bản thân. Ngưỡng phục Trương Khánh Long phục người xuống và hành lễ với bộ cốt khô này, sau đó với bộ cốt khô còn lại, Trương Khánh Long vì có ý nghĩa, cho đó là những gì còn sót lại của nhân vật phải là Vương tử nước Kim nên toan hất tay xô đổ. Chợt Trương Khánh Long khựng lại vì kịp phát hiện ẩn trong tư thế của bộ cốt khô đứng có điều gì đó không chỉ thuận mắt mà còn rất quen thuộc.
Cuối cùng Trương Khánh Long vỡ lẽ và sở dĩ trong tư thế đứng của bộ cốt khô có phần quen mắt vì đó là một bộ vị trong thật nhiều bộ vị của Mê Tông Vạn Hóa công. Từ chi tiết này Trương Khánh Long dần tin quyết chủ nhân trước kia của bộ cốt khô đứng chắc chẳng ai khác ngoài Tuyệt Quái thư sinh, cũng là nhân vật hiện vẫn lưu lại Mê Tông động sở học khiến khắp võ lâm hiện nay thảy thảy đều động tâm. Do có minh định này, Trương Khánh Long thay vì xô đổ lại nhẹ nhàng đón đỡ và thu nhặt trọn vẹn từng mẫu xương của bộ cốt khô đứng vào một chỗ, hầu sau đó sẽ tìm hoặc đào một hố huyệt nho nhỏ hậu tán cho bậc nhân sĩ tiết tháo từng lưu danh đến tận lúc này.
Ngờ đâu trong lúc thu nhặt Trương Khánh Long tình cờ nhìn thấy một vòng Bạch Thạch có màu ngà ngà trắng tương tự màu xương vẫn đeo lủng lẳng ở phần xương ống chân bên tả của bộ cốt khô. Thấy lạ Trương Khánh Long xăm xoi và nhìn thật kỹ khắp vòng Bạch Thạch, nhờ đó phát hiện trên Bạch Thạch ngoài những tự dạng lạ mắt có vẻ được chạm khắc từ trước bởi những nát chạm đều tinh xảo, hoàn toàn khác biệt so với các tự dạng còn lại vì khắc trong lúc vội nên chẳng thẳng hàng. Tuy nhiên các tự dạng cẩu thả này vì là tiếng Trung Thổ nên Trương Khánh Long vẫn dễ dàng đọc được như sau :
- Bởi ngươi tỏ ra biết lễ nghĩa nên đây là phần ngươi đáng nhận, hãy tìm theo hướng tay chỉ của ta.
Những tự dạng khác vội trên vòng Bạch Thạch cũng chẳng có thự danh, dù vậy bởi quá hiếu kỳ, lại do bản thân đã lỡ vừa gở vừa đón nhận từng mẫu xương của bộ cốt khô này nên Trương Khánh Long đành đứng lên thay vào vị trí của bộ cốt khô, cũng tạo một bộ vị từ yếu quyết Mê Tông tương tự bộ vị từng có của bộ cốt khô, hầu cố tìm lại đâu là phương hướng của bộ cốt khô khi nãy đã lấy tay chỉ. Sau cùng Trương Khánh Long cũng phát hiện và cảm nhận được đâu là chỗ cần tìm.
Trương Khánh Long đi đến một vách động hướng mắt nhìn lên cao, rồi dễ dàng tìm thấy một mẫu vật như được cố ý để nhô ra ngoài một ít so với phần vách động. Chỗ đó khá cao, là điều được kể là khá khó khăn so với chân lực bản lĩnh Trương Khánh Long lúc này. Vì thế thay vì thi triển khinh công thì Trương Khánh Long đành tự dùng chân tay bám trèo lên vách đá.
Cũng vì thế đã chạm tay vào mẫu vật cần tìm Trương Khánh Long do sơ ý nên bị trượt chân làm cho toàn thân đành bị treo lủng lẳng với chỉ một tay còn đeo bám vào mẫu vật khá vững chắc nọ. Được một lúc do mẫu vật nọ bị lực toàn thân Trương Khánh Long treo nặng nên lạ thay đã từ từ dài ra, lộ diện dần dần thành một thanh đao nguyên vẹn.
Nhưng sự hiện hữu của thanh đao không làm Trương Khánh Long lưu tâm cho bằng so với cảnh tượng vẫn diễn khai là nếu thanh đao cứ bị kéo về phía ngoài mãi ắt sẽ có lúc tự tách khai và sẽ cùng Trương Khánh Long rơi xuống.
Và điều đó xảy đến.
Choang, soạt...
Cuối cùng Trương Khánh Long bị ngã nên khá đau vào nền động.
Huỵch.
Nhưng chưa hết vì cùng rơi vớ Trương Khánh Long còn có thanh đao và nếu Trương Khánh Long không nhanh trí lăn vội qua một bên ắt đã bị phần đốc đao nện ngay vào đầu.
Do đốc đao chỉ chấn chạm vào nền động nên Trương Khánh Long không chỉ may thoát một lần bị nện đau nữa mà còn ngẫu nhiên phát hiện lực chấn chạm làm đốc đao vỡ khai. Nhặt phần vỡ lên, Trương Khánh Long càng thêm cảm thấy may do nhận ra phần đốc đao chỉ được làm bằng hai mảnh gỗ, tuy trước kia luôn tháp kín vào phần lõi bên trong chính là phần chót của thân đao hầu tiện cho lúc cầm nhưng theo thời gian hai mảng gỗ cũng bị long, và nếu lúc này Trương Khánh Long chỉ sơ ý nắm tay vào chỉ một trong hai mảng gỗ này thì dù có bị ngã rọi e thanh đao cũng chẳng thể nào tiếp tục tự nhô ra để rơi theo.
Sở dĩ Trương Khánh Long quan tâm đến chuyện thanh đao có có được rơi cùng hay không vì bản thân luôn nhớ đến mảng vải ẩn chứa giữa hai lớp Kim Đao bài. Do đó nếu có thêm thanh đao thì biết đâu qua kinh văn đao quyết có lưu trên mãnh vải cộng với thanh đao này Trương Khánh Long có thể minh bạch chủ sở hữu của hai vật này chỉ là một người: Tuyệt Đao Bá Vương?
Và đó là nguyên do khiến Trương Khánh Long bắt đầu săm soi và nhìn dò xét khắp thanh đao. Giữa đốc đao và phần thân có một gờ nhỏ để phân biệt, dưới sát chỗ gờ về cả hai mặt đều có nếp khằn gồ lên.
Trương Khánh Long cạy chỗ khằn ra dần dần tìm được hai vật, với vật thứ nhất là một cuộn giấy được cuốn tròn thật chặt, ắt là để ẩn giấu dưới lớp khằn. Vật thứ hai là một mẫu rễ cây cũng tròn và dài tương tự cuộn giấy vừa tìm thấy. Trương Khánh Long nhẹ mở cuộn giấy ra.
“Ta vâng lệnh Kim vương tiềm nhập Trung Nguyên không chỉ để thám sát dân tình mà còn dò xét nội tình của võ lâm Trung Nguyên. Qua đó ta phát giác có một nhân vật cần phải lưu tâm đối phó. Tuy nhiên qua nhiều lần tiếp cận và ngẫu nhiên trở thành hảo bằng hữu, ta cảm thấy ưu tư và thật lòng chẳng muốn dùng thủ đoạn để tự ám hại chính bằng hữu của ta. Cuối cùng vì được Kim vương hối thúc phần vì sơ ý để chính hảo bằng hữu nghi ngờ, để công lẫn tư được vẹn toàn, ta dù biết đây là cái bẫy do Tuyệt Quái thư sinh bằng hữu của ta sắp đặt, ta vẫn quyết tiến vào với chủ ý mãi mãi chôn thây ở đây đành phụ mọi ủy thác của Kim vương. Nhưng đồng thời ta cũng có những sắp đặt khác, một mặt ta tuân lệnh của Đổng Vương Tử, tuy cũng phát nhiều Kim Đao bài hầu bẩm báo nội tình về cho Kim vương, nhưng ẩn trong đó cũng có một Kim Đao bài ẩn chứa toàn bộ sở học của ta mong có ngày cao thủ Trung Nguyên phát hiện, tự luyện và dùng đó tạm khống chế thanh thế ngày càng vượng của Kim quốc toan thôn tính Trung Nguyên. Mặt khác do vẫn sợ Kim vương bắt tội thế nào cũng sai phái tâm phúc vào tận đây, ắt sẽ quấy rầy chỗ nghỉ ngơi vĩnh hằng của ta. Vì vậy ta đành lưu lại những gì bản thân có thể lưu sau khi đã nhận cái bẫy của Tuyệt Quái thư sinh, tự biến cải cho đổi khác và dĩ nhiên phải lợi hại hơn, do ta đã thấu hiểu và lãnh hội toàn bộ Mê Tông sở học. Chủ ý của ta chỉ mong giữ vẹn chốn này thế nên sẽ là mồ chôn cho bất luận ai tìm đến đây ngay sau đó. Và dĩ nhiên ta chẳng mảy may hy vọng sẽ có một hậu nhân lọt vào đây vẫn vô khả để tìm thấy mọi điềư ta lưu. Thôi thì đành thuận theo thiên ý vậy.
Nhưng nếu vẫn có một hậu nhân may mắn, thoạt tiên ta tặng ngươi một nhánh Thiên Niên Hà Thủ Ô, hầu được tự tăng tiến công lực. Sau đó nếu có hứng thú với sở học Mê Tông thì ngoài các tự dạng quanh đây do Quái Thư Sinh lưu lại, ta muốn ngươi thay bằng hữu ta cũng trở thành một bậc Quái Hiệp, hầu đáp lại bao ân tình do Quái Thư Sinh từng dành cho ta, ngươi hãy đến Thiết Chỉ sơn là nơi theo ta đoán, qua tính khí quái qủy của Quái Thư Sinh, nhất định bí kíp Mê Tông đã được Quái Thư Sinh lưu giữ ở đấy. Chúc ngươi may mắn.
Vĩnh bút: Tuyệt Đao Bá Vương”.
Vòng Bạch Thạch ắt đã vỡ nếu Trương Khánh Long xô đổ bộ cốt khô, có nhiều điều ở trên đời thật không dễ đoán biết hoặc nhận định chính xác nếu chẳng có cơ hội tỏ tường toàn bộ nội tình cùng nhiều uẩn khúc nếu có. Trương Khánh Long vì chợt có suy nghĩ này kể từ khi dọc qua di thư của nhân vật tự nhận là Tuyệt Đao Bá Vương nên không chỉ tìm nơi hậu táng xứng đáng cho bộ cốt khô đứng, dù từng là nhân vật phục Kim và có những toan tính gây bất lợi cho Trung Nguyên, mà cũng chẳng dám tỏ ra vô lễ với bộ cốt khô qùy, tuy chưa biết đấy từng là ai, có phải là nhân vật đã lưu tự dạng trên nền động ngay bên cạnh hay không, hay chỉ là tâm phúc của Kim Đao Vương do quyết truy sát Tuyệt Đao Bá Vương nên cam táng thân vĩnh viễn ở đây.
Sau đó do không còn gì để khám phá, đó là do Trương Khánh Long tự nghĩ như vậy, chủ yếu là phải tìm cách hoặc ly khai khỏi Mê Tông động càng sớm càng tốt, hoặc nếu muốn tiếp tục lưu lại thì chí ít phải cần phải có đủ thức ăn chi dụng mỗi ngày nên mọi việc của Trương Khánh Long lúc này là làm sao tiếp tục chi trì sinh mạng.
Tuy nhiên sau khi đã tìm khắp mọi nơi và có một nhận định tột cùng tệ hại là ở đây chẳng có gì để ăn ngoại trừ nước suối là thứ duy nhất thừa mứa, Trương Khánh Long lần đầu quyết định phải dùng ngay Thiên Niên Hà Thủ Ô thoạt nhìn cứ ngỡ như một mẫu rễ. Và thật bất ngờ cho Trương Khánh Long dược lực từ nhánh Thiên Niên Hà Thủ Ô đã giúp Trương Khánh Long cơ hồ nhiều hơn bội phần so với mong đợi.
Cũng vì thế Trương Khánh Long dù phải mất năm bảy ngày sau đó mới tìm thấy duy nhất mỗi một lối thoát ly và không ngại trận phản Cửu Cung đã được Tuyệt Đao Bá Vương tột cùng thông tuệ tự biến cải làm khác đi ắt gây khó khăn không ít cho Trương Khánh Long, thì suốt thời gian đó dược lực của Thiên Niên Hà Thủ Ô cũng giúp Trương Khánh Long chi trì với chưa lần nào có cảm nhận bị đói. Nhờ vậy Trương Khánh Long có đủ thời gian để lĩnh hội hầu như trọn vẹn đao quyết do Tuyệt Đao Bá Vương lưu lại khiến công phu bản lĩnh của Trương Khánh Long lúc này nếu chẳng muốn nói là cao minh hơn so với trước lúc bị phế bỏ thì nhất định phải lợi hại hơn nhờ đao quyết và một công phu nữa là Độc Trảo Ngũ Hồng Điểm, được kể như là công phu gia truyền.
Trương Khánh Long hài lòng và thoát đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.