Chương 214: Bắt gặp
Chiêu Tài Tiến Bảo
14/07/2021
Trình Dục Tú vẫn như buổi sáng thường ngày, đợi sau khi Tông Khải Phong rời đi, mới bước ra ngoài, để tránh những bối rối khi chạm mặt nhau.
Suy cho cùng thì thân phận của hai người cũng kỳ lạ.
Nói là người lạ, nhưng lại đối xử chân thành với nhau, nói là người quen, nhưng lại chưa gặp mặt nhau mấy lần, cũng không hiểu tính cách của đối phương.
Sống dưới cùng một mái nhà, nhưng đến bữa sáng còn chưa từng ăn cùng nhau.
Bởi vì căn bản Tông Cảnh Phong sẽ không ăn sáng ở nhà, buổi tối cũng đều là lúc cô đã đi nghỉ rồi, anh mới trở về.
Một người sớm đi tối về, một người lại có ý muốn trốn tránh, cho nên hai người họ căn bản không có cách nào gặp mặt.
Sau khi đến công ty, Trình Dục Tú vẫn như thường lệ, ở chỗ làm việc làm chức vụ thấp nhất, nhưng bởi vì cô rất ham học hỏi, nên đối với các sản phẩm của công ty cũng có rất nhiều hiểu biết, cô như thường lệ làm theo lời căn dặn của cấp trên, in tài liệu cho cuộc họp lần này.
Tổng cộng có 20 bản, cô đứng trước máy in kiên nhẫn chờ đợi.
Tài liệu in xong, mỗi bản đều được bấm ghim hoàn chỉnh, sau đó mang đến phòng họp, đặt vào theo đúng vị trí của từng người.
Lúc này, cửa phòng họp được đẩy ra, Trình Dục Tú vẫn chưa xếp tài liệu xong, tổng giám đốc Trương nhìn qua bàn họp một lượt, các tài liệu được xếp rất chỉnh tề, ghế được đặt ngay ngắn, anh ta nhìn về hướng Trình Dục Tú đang đặt bản tài liệu cuối cùng xuống, một khuôn mặt lạ: “Mới đến sao?”
Bởi vì trước đây anh ta chưa từng gặp qua Trình Dục Tú.
Trình Dục Tú vẫn chưa kịp nói, cấp trên của cô đã nói thay: “Phải ạ, vừa mới đến hai tháng.”
Tổng giám đốc Trương mặc một bộ vest màu đen, nhưng không thể che được thân hình đã phát tướng của mình, hơn 40 tuổi, khuôn mặt khá dữ tợn, trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng vàng, tuy dáng vẻ không dễ nhìn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đây là một con người đứng đắn.
Anh ta gật đầu: “Xem xem, đây mới là dáng vẻ làm việc nên có, không quan trọng là chức vụ nào, làm cái gì, đều cần làm một cách nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, đây mới là thái độ làm việc.”
Một đám người tâng bốc đứng sau anh ta, liên tục nói phải.
Trình Dục Tú tuy là nhận chức không lâu, nhưng cũng biết người biết ta, đây đều là người tài của công ty, cô chỉ là một nhân viên văn phòng, không nên ở đây nói nhiều, bước chân nhẹ nhàng, chầm chậm rời khỏi phòng họp.
“Đợi một chút.” Đột nhiên tổng giám đốc Trương để ý đến hành động của cô liền gọi lại, nâng cằm lên: “Tốt nghiệp trường nào, trước đây từng làm việc ở công ty nào?”
“Tốt nghiệp đại học Hoa Thanh, đây là lần đầu tiên đi làm.”
Nét mặt tổng giám đốc Trương khựng lại, hơi khó tin: “Một trường danh tiếng?”
Anh ta thầm nghĩ, tốt nghiệp một trường danh tiếng như vậy cứ cho là lần đầu đi làm, thì cũng sẽ không làm ở vị trí văn phòng như này.
“Tại sao lại đồng ý làm việc ở vị trí này?” Tổng giám đốc Trương băn khoăn hỏi.
Tốt nghiệp trường danh tiếng đó.
“Tuy là tôi tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng tôi lại không có kinh nghiệm thực tế, tôi cảm thấy vị trí làm việc này không có gì là không tốt cả, mỗi ngày in tài liệu, tiếp xúc với những điều cốt lõi về việc kinh doanh của công ty, tôi đã học hỏi được rất nhiều.”
“Cô nói cho tôi xem, cô đã học được những gì?” Tổng giám đốc Trương lại hỏi.
Anh ta rất hiếu kỳ, cô đã học được những gì.
Trình Dục Tú kể về những sản phẩm mà cô đã được tiếp xúc ở công ty, đã tìm hiểu qua tài liệu ở trên mạng, công ty cô làm việc sản xuất các máy móc nặng như máy ép, máy nén và siêu âm.
Hầu hết các máy này được bán cho các thành phố giàu có nhất ở trong nước, nhưng bây giờ sự cạnh tranh tương đối cao.
Công nghệ ngày càng trở nên tiên tiến, các máy móc thời trước đang dần bị loại bỏ, những máy móc có giá thành có lợi mới có thể được các ông chủ mong đợi.
“Công ty của chúng ta đã thành lập được 30 năm. Trong 30 năm này, đã từng rất huy hoàng, khi nói đến máy móc hạng nặng, mọi người đều nghĩ đến máy móc Vạn Hướng. Tuy nhiên, với dòng thời gian, nhiều nhà sản xuất đã xuất hiện trên thị trường, nó có tác động lớn đến thị trường, muốn xoay chuyển hay nói cách khác là lấy lại sự huy hoàng, thì không phải là từ doanh số, mà là từ sự đổi mới.”
“Văn thư như cô thì biết cái gì chứ?” Cấp trên của cô không hài lòng với những lời cô nói, lập tức cau mày.
Tổng giám đốc Trương lại tán thành gật đầu: “Cuộc họp lần này, cô cùng tham gia đi.”
“Cô ấy chỉ là một nhân viên văn phòng, cuộc họp lần này chúng ta thảo luận về những bước đi sắp tới của công ty, một người có chức vụ như cô ấy không thích hợp lắm để tham gia?”
“Chỉ cần là nhân viên của công ty, đều có tư cách, tôi thấy những lời cô ấy nói rất có đạo lý, cũng rất hay, doanh số hàng năm của công ty liên tục giảm, không năm nào giống năm nào, các người lần nào cũng nói với tôi rằng do thị trường không tốt, bị ảnh hưởng nên doanh số không thể tăng lên, các người từ căn bản có thể nhìn ra nguyên nhân sao?” Lúc nói những lời này tổng giám đốc Trương nhìn về phía Trình Dục Tú: “Tôi cảm thấy cô ấy nói rất có lý, muốn công ty luôn đi đầu và thành công rực rỡ, cần phải đổi mới….”
“Nhưng đổi mới cần phải tốn rất nhiều thời gian, tiền bạc và cả công sức…”
“Tôi nghĩ các công ty này có thể chi trả được, tôi đã thực hiện một cuộc khảo sát, sự huy hoàng của chúng ta trong vài năm qua đã tích lũy được rất nhiều của cải, đủ để hỗ trợ cho cải cách này, nếu như vẫn không thay đổi, thì sớm muộn cũng sẽ bị đào thải khỏi thị trường.” Trình Dục Tú một lần nữa nhắc lại quan điểm của mình, cô không hề muốn phản bác người đó, chỉ là không tiếp nhận được ý kiến của anh ta.
“Môi trường rộng lớn luôn thay đổi, nếu như không tiến lên, thì sẽ bị tụt lại, chỉ có đổi mới, mới có thể tạo được một vị trí vững chắc trên thị trường, mới có thể đứng trên đỉnh của kim tự tháp.”
“Cô chỉ là một nhân viên văn phòng, biết cái gì…..”
“Nói rất hay.” Tổng giám đốc Trương liếc nhìn người đang phản bác lại cô, khuôn mặt trầm xuống: “Các người nghĩ cô ấy là một nhân viên văn thư không có tư cách tham gia cuộc họp, vậy tôi tuyên bố, cô ấy sẽ trở thành phó giám đốc của Vạn Hướng, chuyên phụ trách về những đường hướng phát triển sau này của Vạn Hướng.”
Thực ra lời mà Trình Dục Tú nói, chính là điều mà tổng giám đốc Trương muốn làm, anh ta rất bất ngờ khi một nhân viên văn thư nhỏ bé lại có thể học hỏi được nhiều như vậy, có thể thấy cô rất chăm chỉ.
Anh ta rất thích người như vậy.
Quả nhiên, là tốt nghiệp trường danh tiếng, tư duy rất linh hoạt.
Một đám người cổ hủ trong công ty không muốn thay đổi, nhưng không thay đổi thì công ty sẽ ngày càng khó khăn, cuối cùng sẽ lụi tàn.
Anh ta muốn thay đổi, nhưng đầu tiên cần có người đứng phía trước anh ta, cô gái này bước đến chính là lúc.
Tất cả mọi người đều ngơ ra như khúc gỗ, cảm thấy những lời bên tai họ giống như là ảo giác.
“Tổng giám đốc Trương…..”
“Không cần nói nữa, cứ quyết định như vậy đi.”
“Tôi sợ là không thể nhận chức.” Trình Dục Tú không muốn đứng đầu ngọn gió: “Tôi chỉ là nói ra quan điểm của mình thôi…”
“Quan điểm này đâu phải ai cũng có thể nói ra được.” Tổng giám đốc Trương ngắt lời cô: “Tôi dám dùng cô, sao cô lại không dám làm? Chỉ muốn làm một nhân viên văn thư?”
Trình Dục Tú nghĩ đến tình hình trong nhà lúc này, cô không muốn chỉ làm một nhân viên văn thư, nhà họ Trình sụp đổ muốn gây dựng lại, cô cần phải mạnh mẽ.
Ba mẹ không còn nữa, cô không còn chỗ dựa, phải tự dựa vào chính bản thân mình.
Thời gian làm việc không lâu, cô học được rất nhiều.
Tuy là gia đình làm trong ngành vải, nhưng có những điểm tương đồng trong quản lý và bán hàng. Tất nhiên, cô sẵn sàng học hỏi thêm.
“Cảm ơn đã tin tưởng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết mình.” Trình Dục Tú nghiêm túc.
“Cô có lẽ đã xem qua những tài liệu, cuộc họp lần này do cô chủ trì.” Tổng giám đốc Trương ngồi xuống.
Các nhân viên lâu năm trong công ty nhìn chằm chằm vào Trình Dục Tú, không phục cô.
“Một cô gái bình thường thì biết cái gì?”
“Anh càng ngày càng tùy tiện.” Còn trách cứ tổng giám đốc Trương, cảm thấy anh ta làm việc rất cẩu thả: “Làm gì có nhân viên văn thư nào làm phó giám đốc chứ? Não anh bị ngập úng rồi sao?”
“Tôi là đại diện hợp pháp của công ty, là cổ đông lớn nhất của công ty và là tổng giám đốc của công ty, anh không phục thì cứ đợi cho đến khi anh ngồi được vào vị trí của tôi, rồi hãy dạy bảo tôi.”
Ngay sau khi tổng giám đốc Trương nói, những tiếng phản đối từ phía sau dần trở nên trầm lắng hơn.
Ai bảo bản thân không làm quan lớn như người ta?
Ai bảo người ta là người nắm quyền ở công ty?
Không đồng ý thì cũng không còn cách nào hết.
Chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận, ngồi vào vị trí tiếp tục làm việc, chấp nhận một cuộc họp “ngoài ý”.
Lúc đầu, Trình Dục Tú có chút rụt rè, sau khi tìm hiểu tỉ mỉ và nghiên cứu thị trường, cô cảm thấy tự tin hơn, sau đó càng nói càng hăng say, sử dụng lý lẽ và phân tích thị trường để bịt miệng những người nghi ngờ cô.
Cuộc họp kết thúc, tổng giám đốc Trương mời Trình Dục Tú cùng ăn tối.
Trình Dục Tú tất nhiên không đồng ý, cô phải về sớm, suy cho cùng thì cô vẫn không hoàn toàn được tự do, từ chối nói: “Tôi còn có việc.”
“Cô đừng nghĩ nhiều, chỉ là ăn một bữa cơm, hôm nay biểu hiện của cô khiến tôi rất hài lòng, sẽ không lãng phí nhiều thời gian của cô đâu.”
Trình Dục Tú vẫn bị làm khó: “Tôi thực sự có việc phải làm.”
“Vậy cô nói xem cô có việc gì, tôi có thể làm giúp cô.” Thái độ của tổng giám đốc Trương rất kiên quyết.
Trình Dục Tú cuối cùng không còn cách nào khác, vẫn còn làm việc ở công ty, không thể đắc tội với người ta, đành phải gật đầu đồng ý.
Để tránh có tiếp xúc với tổng giám đốc Trương, Dục Tú ngồi ghế sau xe.
Tổng giám đốc Trương trêu chọc cô: “Có phải cảm thấy tôi là người xấu không?”
Trình Dục Tú lắc đầu: “Không có….”
“Có cũng không vấn đề gì, tôi mặt mũi xấu xí nhưng trái tim không xấu xa….”
Trình Dục Tú bật cười, chẳng mấy chốc chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng đồ Tây cao cấp, tổng giám đốc Trương rất ga lăng mở cửa xe cho cô.
“Không cần, tôi tự làm được.” Trình Dục Tú thấy không thích ứng được.
Tổng giám đốc Trương thấy Trình Dục Tú khá dè dặt, cũng không miễn cưỡng, anh ta đi lên trước, Trình Dục Tú theo sau anh ta bước vào nhà hàng.
“Hôm nay cô đã giúp tôi rất nhiều.” Hai người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, tổng giám đốc Trương đưa menu cho Trình Dục Tú: “Thích gì thì tùy ý gọi, đây coi như là lời cảm ơn của tôi đối với cô.”
Trình Dục Tú muốn từ chối nhưng tổng giám đốc Trương nhiệt tình khó mà khước từ, cô chỉ có thể nhận lấy.
Lúc ở cửa nhà hàng, một vài bóng người bước vào, dẫn đầu là Tông Khải Phong, lúc này, anh mới tiếp nhận công ty không lâu, lại có liên hôn với nhà họ Văn, là nhân vật nhận được sự quan tâm lớn nhất ở thành phố B.
“Tổng giám đốc Tông.” Tổng giám đốc Trương đứng dậy chào hỏi.
Ánh mắt Tông Khải phong đưa qua.
Suy cho cùng thì thân phận của hai người cũng kỳ lạ.
Nói là người lạ, nhưng lại đối xử chân thành với nhau, nói là người quen, nhưng lại chưa gặp mặt nhau mấy lần, cũng không hiểu tính cách của đối phương.
Sống dưới cùng một mái nhà, nhưng đến bữa sáng còn chưa từng ăn cùng nhau.
Bởi vì căn bản Tông Cảnh Phong sẽ không ăn sáng ở nhà, buổi tối cũng đều là lúc cô đã đi nghỉ rồi, anh mới trở về.
Một người sớm đi tối về, một người lại có ý muốn trốn tránh, cho nên hai người họ căn bản không có cách nào gặp mặt.
Sau khi đến công ty, Trình Dục Tú vẫn như thường lệ, ở chỗ làm việc làm chức vụ thấp nhất, nhưng bởi vì cô rất ham học hỏi, nên đối với các sản phẩm của công ty cũng có rất nhiều hiểu biết, cô như thường lệ làm theo lời căn dặn của cấp trên, in tài liệu cho cuộc họp lần này.
Tổng cộng có 20 bản, cô đứng trước máy in kiên nhẫn chờ đợi.
Tài liệu in xong, mỗi bản đều được bấm ghim hoàn chỉnh, sau đó mang đến phòng họp, đặt vào theo đúng vị trí của từng người.
Lúc này, cửa phòng họp được đẩy ra, Trình Dục Tú vẫn chưa xếp tài liệu xong, tổng giám đốc Trương nhìn qua bàn họp một lượt, các tài liệu được xếp rất chỉnh tề, ghế được đặt ngay ngắn, anh ta nhìn về hướng Trình Dục Tú đang đặt bản tài liệu cuối cùng xuống, một khuôn mặt lạ: “Mới đến sao?”
Bởi vì trước đây anh ta chưa từng gặp qua Trình Dục Tú.
Trình Dục Tú vẫn chưa kịp nói, cấp trên của cô đã nói thay: “Phải ạ, vừa mới đến hai tháng.”
Tổng giám đốc Trương mặc một bộ vest màu đen, nhưng không thể che được thân hình đã phát tướng của mình, hơn 40 tuổi, khuôn mặt khá dữ tợn, trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng vàng, tuy dáng vẻ không dễ nhìn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đây là một con người đứng đắn.
Anh ta gật đầu: “Xem xem, đây mới là dáng vẻ làm việc nên có, không quan trọng là chức vụ nào, làm cái gì, đều cần làm một cách nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, đây mới là thái độ làm việc.”
Một đám người tâng bốc đứng sau anh ta, liên tục nói phải.
Trình Dục Tú tuy là nhận chức không lâu, nhưng cũng biết người biết ta, đây đều là người tài của công ty, cô chỉ là một nhân viên văn phòng, không nên ở đây nói nhiều, bước chân nhẹ nhàng, chầm chậm rời khỏi phòng họp.
“Đợi một chút.” Đột nhiên tổng giám đốc Trương để ý đến hành động của cô liền gọi lại, nâng cằm lên: “Tốt nghiệp trường nào, trước đây từng làm việc ở công ty nào?”
“Tốt nghiệp đại học Hoa Thanh, đây là lần đầu tiên đi làm.”
Nét mặt tổng giám đốc Trương khựng lại, hơi khó tin: “Một trường danh tiếng?”
Anh ta thầm nghĩ, tốt nghiệp một trường danh tiếng như vậy cứ cho là lần đầu đi làm, thì cũng sẽ không làm ở vị trí văn phòng như này.
“Tại sao lại đồng ý làm việc ở vị trí này?” Tổng giám đốc Trương băn khoăn hỏi.
Tốt nghiệp trường danh tiếng đó.
“Tuy là tôi tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng tôi lại không có kinh nghiệm thực tế, tôi cảm thấy vị trí làm việc này không có gì là không tốt cả, mỗi ngày in tài liệu, tiếp xúc với những điều cốt lõi về việc kinh doanh của công ty, tôi đã học hỏi được rất nhiều.”
“Cô nói cho tôi xem, cô đã học được những gì?” Tổng giám đốc Trương lại hỏi.
Anh ta rất hiếu kỳ, cô đã học được những gì.
Trình Dục Tú kể về những sản phẩm mà cô đã được tiếp xúc ở công ty, đã tìm hiểu qua tài liệu ở trên mạng, công ty cô làm việc sản xuất các máy móc nặng như máy ép, máy nén và siêu âm.
Hầu hết các máy này được bán cho các thành phố giàu có nhất ở trong nước, nhưng bây giờ sự cạnh tranh tương đối cao.
Công nghệ ngày càng trở nên tiên tiến, các máy móc thời trước đang dần bị loại bỏ, những máy móc có giá thành có lợi mới có thể được các ông chủ mong đợi.
“Công ty của chúng ta đã thành lập được 30 năm. Trong 30 năm này, đã từng rất huy hoàng, khi nói đến máy móc hạng nặng, mọi người đều nghĩ đến máy móc Vạn Hướng. Tuy nhiên, với dòng thời gian, nhiều nhà sản xuất đã xuất hiện trên thị trường, nó có tác động lớn đến thị trường, muốn xoay chuyển hay nói cách khác là lấy lại sự huy hoàng, thì không phải là từ doanh số, mà là từ sự đổi mới.”
“Văn thư như cô thì biết cái gì chứ?” Cấp trên của cô không hài lòng với những lời cô nói, lập tức cau mày.
Tổng giám đốc Trương lại tán thành gật đầu: “Cuộc họp lần này, cô cùng tham gia đi.”
“Cô ấy chỉ là một nhân viên văn phòng, cuộc họp lần này chúng ta thảo luận về những bước đi sắp tới của công ty, một người có chức vụ như cô ấy không thích hợp lắm để tham gia?”
“Chỉ cần là nhân viên của công ty, đều có tư cách, tôi thấy những lời cô ấy nói rất có đạo lý, cũng rất hay, doanh số hàng năm của công ty liên tục giảm, không năm nào giống năm nào, các người lần nào cũng nói với tôi rằng do thị trường không tốt, bị ảnh hưởng nên doanh số không thể tăng lên, các người từ căn bản có thể nhìn ra nguyên nhân sao?” Lúc nói những lời này tổng giám đốc Trương nhìn về phía Trình Dục Tú: “Tôi cảm thấy cô ấy nói rất có lý, muốn công ty luôn đi đầu và thành công rực rỡ, cần phải đổi mới….”
“Nhưng đổi mới cần phải tốn rất nhiều thời gian, tiền bạc và cả công sức…”
“Tôi nghĩ các công ty này có thể chi trả được, tôi đã thực hiện một cuộc khảo sát, sự huy hoàng của chúng ta trong vài năm qua đã tích lũy được rất nhiều của cải, đủ để hỗ trợ cho cải cách này, nếu như vẫn không thay đổi, thì sớm muộn cũng sẽ bị đào thải khỏi thị trường.” Trình Dục Tú một lần nữa nhắc lại quan điểm của mình, cô không hề muốn phản bác người đó, chỉ là không tiếp nhận được ý kiến của anh ta.
“Môi trường rộng lớn luôn thay đổi, nếu như không tiến lên, thì sẽ bị tụt lại, chỉ có đổi mới, mới có thể tạo được một vị trí vững chắc trên thị trường, mới có thể đứng trên đỉnh của kim tự tháp.”
“Cô chỉ là một nhân viên văn phòng, biết cái gì…..”
“Nói rất hay.” Tổng giám đốc Trương liếc nhìn người đang phản bác lại cô, khuôn mặt trầm xuống: “Các người nghĩ cô ấy là một nhân viên văn thư không có tư cách tham gia cuộc họp, vậy tôi tuyên bố, cô ấy sẽ trở thành phó giám đốc của Vạn Hướng, chuyên phụ trách về những đường hướng phát triển sau này của Vạn Hướng.”
Thực ra lời mà Trình Dục Tú nói, chính là điều mà tổng giám đốc Trương muốn làm, anh ta rất bất ngờ khi một nhân viên văn thư nhỏ bé lại có thể học hỏi được nhiều như vậy, có thể thấy cô rất chăm chỉ.
Anh ta rất thích người như vậy.
Quả nhiên, là tốt nghiệp trường danh tiếng, tư duy rất linh hoạt.
Một đám người cổ hủ trong công ty không muốn thay đổi, nhưng không thay đổi thì công ty sẽ ngày càng khó khăn, cuối cùng sẽ lụi tàn.
Anh ta muốn thay đổi, nhưng đầu tiên cần có người đứng phía trước anh ta, cô gái này bước đến chính là lúc.
Tất cả mọi người đều ngơ ra như khúc gỗ, cảm thấy những lời bên tai họ giống như là ảo giác.
“Tổng giám đốc Trương…..”
“Không cần nói nữa, cứ quyết định như vậy đi.”
“Tôi sợ là không thể nhận chức.” Trình Dục Tú không muốn đứng đầu ngọn gió: “Tôi chỉ là nói ra quan điểm của mình thôi…”
“Quan điểm này đâu phải ai cũng có thể nói ra được.” Tổng giám đốc Trương ngắt lời cô: “Tôi dám dùng cô, sao cô lại không dám làm? Chỉ muốn làm một nhân viên văn thư?”
Trình Dục Tú nghĩ đến tình hình trong nhà lúc này, cô không muốn chỉ làm một nhân viên văn thư, nhà họ Trình sụp đổ muốn gây dựng lại, cô cần phải mạnh mẽ.
Ba mẹ không còn nữa, cô không còn chỗ dựa, phải tự dựa vào chính bản thân mình.
Thời gian làm việc không lâu, cô học được rất nhiều.
Tuy là gia đình làm trong ngành vải, nhưng có những điểm tương đồng trong quản lý và bán hàng. Tất nhiên, cô sẵn sàng học hỏi thêm.
“Cảm ơn đã tin tưởng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết mình.” Trình Dục Tú nghiêm túc.
“Cô có lẽ đã xem qua những tài liệu, cuộc họp lần này do cô chủ trì.” Tổng giám đốc Trương ngồi xuống.
Các nhân viên lâu năm trong công ty nhìn chằm chằm vào Trình Dục Tú, không phục cô.
“Một cô gái bình thường thì biết cái gì?”
“Anh càng ngày càng tùy tiện.” Còn trách cứ tổng giám đốc Trương, cảm thấy anh ta làm việc rất cẩu thả: “Làm gì có nhân viên văn thư nào làm phó giám đốc chứ? Não anh bị ngập úng rồi sao?”
“Tôi là đại diện hợp pháp của công ty, là cổ đông lớn nhất của công ty và là tổng giám đốc của công ty, anh không phục thì cứ đợi cho đến khi anh ngồi được vào vị trí của tôi, rồi hãy dạy bảo tôi.”
Ngay sau khi tổng giám đốc Trương nói, những tiếng phản đối từ phía sau dần trở nên trầm lắng hơn.
Ai bảo bản thân không làm quan lớn như người ta?
Ai bảo người ta là người nắm quyền ở công ty?
Không đồng ý thì cũng không còn cách nào hết.
Chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận, ngồi vào vị trí tiếp tục làm việc, chấp nhận một cuộc họp “ngoài ý”.
Lúc đầu, Trình Dục Tú có chút rụt rè, sau khi tìm hiểu tỉ mỉ và nghiên cứu thị trường, cô cảm thấy tự tin hơn, sau đó càng nói càng hăng say, sử dụng lý lẽ và phân tích thị trường để bịt miệng những người nghi ngờ cô.
Cuộc họp kết thúc, tổng giám đốc Trương mời Trình Dục Tú cùng ăn tối.
Trình Dục Tú tất nhiên không đồng ý, cô phải về sớm, suy cho cùng thì cô vẫn không hoàn toàn được tự do, từ chối nói: “Tôi còn có việc.”
“Cô đừng nghĩ nhiều, chỉ là ăn một bữa cơm, hôm nay biểu hiện của cô khiến tôi rất hài lòng, sẽ không lãng phí nhiều thời gian của cô đâu.”
Trình Dục Tú vẫn bị làm khó: “Tôi thực sự có việc phải làm.”
“Vậy cô nói xem cô có việc gì, tôi có thể làm giúp cô.” Thái độ của tổng giám đốc Trương rất kiên quyết.
Trình Dục Tú cuối cùng không còn cách nào khác, vẫn còn làm việc ở công ty, không thể đắc tội với người ta, đành phải gật đầu đồng ý.
Để tránh có tiếp xúc với tổng giám đốc Trương, Dục Tú ngồi ghế sau xe.
Tổng giám đốc Trương trêu chọc cô: “Có phải cảm thấy tôi là người xấu không?”
Trình Dục Tú lắc đầu: “Không có….”
“Có cũng không vấn đề gì, tôi mặt mũi xấu xí nhưng trái tim không xấu xa….”
Trình Dục Tú bật cười, chẳng mấy chốc chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng đồ Tây cao cấp, tổng giám đốc Trương rất ga lăng mở cửa xe cho cô.
“Không cần, tôi tự làm được.” Trình Dục Tú thấy không thích ứng được.
Tổng giám đốc Trương thấy Trình Dục Tú khá dè dặt, cũng không miễn cưỡng, anh ta đi lên trước, Trình Dục Tú theo sau anh ta bước vào nhà hàng.
“Hôm nay cô đã giúp tôi rất nhiều.” Hai người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, tổng giám đốc Trương đưa menu cho Trình Dục Tú: “Thích gì thì tùy ý gọi, đây coi như là lời cảm ơn của tôi đối với cô.”
Trình Dục Tú muốn từ chối nhưng tổng giám đốc Trương nhiệt tình khó mà khước từ, cô chỉ có thể nhận lấy.
Lúc ở cửa nhà hàng, một vài bóng người bước vào, dẫn đầu là Tông Khải Phong, lúc này, anh mới tiếp nhận công ty không lâu, lại có liên hôn với nhà họ Văn, là nhân vật nhận được sự quan tâm lớn nhất ở thành phố B.
“Tổng giám đốc Tông.” Tổng giám đốc Trương đứng dậy chào hỏi.
Ánh mắt Tông Khải phong đưa qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.