Chương 365: Chồng của tôi
Chiêu Tài Tiến Bảo
14/07/2021
Cô xem thông tin giới thiệu của anh ta.
Tên tiếng Trung: Lý Chiến
Tên tiếng Anh: Sean Xiao
Giới tính: Nam
Chiều cao: 1 mét 80
Cân nặng: 56 kg
Chòm sao: Thiên Bình
Lý Chiến, sinh ngày mùng 5 tháng 10 năm 1992 tại thành phố B, nam diễn viên, ca sĩ.
Năm 2015, tham gia chương trình giải trí tuyển chọn “Xin chào, thiếu niên thanh xuân” với tư cách thí sinh, được giải ba.
Tháng 3 năm 2016, diễn trong bộ phim chiếu mạng tự sản xuất “Em là sinh mệnh của tôi”.
Năm 2017, Lý Chiến bộc lộ tài năng với vai Hàn Thiên Vũ trong phim “Em của phương xa.”
Ngày 28 tháng 5 năm 2018, bộ phim “Ôi! Em yêu” do cậu ta đóng được chiếu trên TV, đạt hơn năm trăm triệu lượt xem. Lý Chiến nhận được sự yêu thích của công chúng với vai nam chính Dư Thành Trạch.
Bộ phim “Ôi! Em yêu” kết thúc với mười lăm tỷ lượt xem, Lý Chiến cũng nổi lên vì bộ phim này.
Trở thành nam nghệ sĩ nổi tiếng nhất không ai bì kịp.
Lâm Tân Ngôn nâng cằm lên, cái cậu Lý Chiến này đúng là trẻ đẹp thật, chưa đến 30 tuổi đã nổi tiếng rồi.
Chuyện gì cũng có duyên, cô cảm thấy Lý Chiến rất hợp với yêu cầu của mình.
Quyết định ngay tại chỗ, quyết định chọn anh ta.
Cô lấy điện thoại di động gọi cho Quan Kình, cô cần Quan Kình giúp cô điều tra một chút về công ty quản lý của Lý Chiến.
Còn lại cô tự giải quyết.
Lúc này Quan Kình vừa mới tới đơn vị, tài liệu còn chưa đưa được cho Văn Khuynh, điện thoại trong túi chợt vang lên. Cậu ta móc điện thoại ra, nhận cuộc gọi.
“Cậu điều tra một người giúp tôi.”
Quan Kình sững sờ, Tông Cảnh Hạo vừa bắt cậu ta điều tra Văn Khuynh, giờ Lâm Tân Ngôn lại gọi điện cho cậu ta bắt cậu ta điều tra một người nữa. Có phải hai vợ chồng nhà này thương lượng xong hết với nhau rồi không vậy?
“Cô muốn tôi giúp cô điều tra ai?” Quan Kình hỏi.
“Công ty quản lý của Lý Chiến.” Lâm Tân Ngôn nói.
Quan Kình hoàn toàn phát điên.
Một người muốn điều tra ông già nhà người ta, một người thì muốn điều tra con trai nhà người ta.
Hai vợ chồng nhà này, quả thực là ăn ý ghê.
Tên gốc của Lý Chiến là Văn Hiểu Tịch, cũng chính là con trai của Văn Khuynh và Lý Tĩnh, sau khi làm minh tinh mới đổi tên thành Lý Chiến.
Người biết chuyện này rất ít, Quan Kình nhờ quan hệ với Tông Cảnh Hạo mới biết được chuyện này.
“Cậu ấy không có công ty quản lý.” Lý Chiến không ký hợp đồng với công ty quản lý, bên người chỉ có một người đại diện.
“Cô muốn tìm cậu ấy làm gì?” Quan Kình hỏi.
Lâm Tân Ngôn không giấu diếm: “Đại diện phát ngôn, cậu có thể lấy được phương thức liên lạc của anh ta không?”
Cô hỏi.
Quan Kình khẳng định: “Có thể.”
Thùng thùng…
Cửa phòng của Lâm Tân Ngôn ở bên này bị gõ vang, ngay sau đó lễ tân ở dưới lầu mở cửa, đứng ở cửa phòng cô nói: “Dưới lầu có người tìm chị.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu một cái nói đã biết rồi cúi đầu nói với điện thoại: “Tìm phương thức liên lạc của anh ta rồi gửi cho tôi. Bây giờ tôi có việc, cúp trước nhé.”
Nói xong, Lâm Tân Ngôn cúp điện thoại, để điện thoại xuống, đứng lên: “Người ta có nói là ai không?”
“Không ạ, nhưng mà anh ấy ngồi xe lăn.”
Lâm Tân Ngôn sững lại, ngồi xe lăn, trong số những người cô quen biết làm gì còn có người thứ hai ngồi xe lăn nữa.
Ngoài Bạch Dận Ninh ra làm gì còn ai.
Lâm Tân Ngôn bảo lễ tân rót hai cốc nước đến phòng tiếp khách rồi đi xuống.
Bạch Dận Ninh ngồi trên xe lăn, quay lưng về phía cầu thang. Dường như hắn ta nghe thấy tiếng bước chân nên chuyển động xe lăn, thấy Lâm Tân Ngôn từ trên lầu đi xuống.
Lâm Tân Ngôn cũng nhìn rõ khuôn mặt hắn, trên góc trán phía bên phải có dán một chiếc băng gạc, dưới mắt còn có vết tích màu xanh tím.
Trong lòng cô biết đây là chuyện gì xảy ra.
Không hỏi, cô bước xuống khỏi cầu thang.
Bạch Dận Ninh nhìn cô, đáy mắt hơi có vẻ thất vọng: “Em cũng chẳng quan tâm tôi tại sao lại bị thương à?”
Hắn thất vọng, Lâm Tân Ngôn sẽ nói chuyện tai nạn xe của Văn Khuynh cho Tông Cảnh Hạo.
Nếu như Lâm Tân Ngôn không nói, hắn chắc chắn Tông Cảnh Hạo sẽ không phát hiện ra ngay là hắn làm được.
Trong lòng hai người đều biết rõ.
Lâm Tân Ngôn cố ý ra vẻ không hiểu, chỉ hỏi hắn bị thương có nặng hay không.
“Không chết được.” Bạch Dận Ninh thản nhiên nói.
Lâm Tân Ngôn nghe được sự tức giận trong lời của hắn.
Thở dài một hơi, cô đã sớm khuyên hắn rời đi, là hắn muốn ở lại đây.
Lâm Tân Ngôn ngồi lên ghế sofa, lễ tân rót hai cốc nước đưa tới. Cô bưng lên một cốc, một cốc khác thì để trước mặt Bạch Dận Ninh: “Uống miếng nước, giải nhiệt.”
Bạch Dận Ninh không cầm cốc, mà nghiêm túc nhìn Lâm Tân Ngôn: “Có thể nói cho tôi, là em chủ động nói hay là hắn phát hiện ra đầu mối gì, em bất đắc dĩ mới…”
“Tôi chủ động nói.” Lâm Tân Ngôn ngắt lời hắn, nghiêm túc nhìn hắn: “Anh ấy là cha của con tôi, chồng của tôi, tôi không nên giấu diếm anh ấy.”
Đây là lời trong lòng của cô, mặc dù lúc ấy cô cũng phân vân, nhưng cô lại muốn thẳng thắn với Tông Cảnh Hạo hơn.
Không nên giấu diếm đối phương, không nên nói dối với đối phương, cô cảm thấy một mối tình, cả hai đều phải cố gắng mới có thể có kết quả tốt.
Huống chi cô và Tông Cảnh Hạo có quan hệ đặc biệt.
Có đôi khi cô sẽ nghĩ Tông Cảnh Hạo ở bên cô là vì hai đứa trẻ, nhưng mà ngẫu nhiên tỏ ra yêu thương sâu đậm lại khiến cô mê muội.
Cô thích Tông Cảnh Hạo, muốn sinh sống yên ổn với hắn.
Nếu như có thể, cô đồng ý sinh con tiếp cho hắn, chỉ là thân thể…
Bạch Dận Ninh cảm thấy buồn bực trong lòng, đau nhói.
Kỳ thực hắn đã biết từ lâu, thế nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi, quả nhiên, lại kết thúc bằng thất vọng.
Hắn kìm nén nỗi chua xót trong lòng, cười khổ: “Em quả thực là không để ý đến sống chết của tôi.”
Con của bà ấy đâu?
Lâm Tân Ngôn buông cốc trong tay mình ra, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dận Ninh: “Làm sao tôi biết được?”
Tóm lại, cô không thừa nhận.
Bạch Dận Ninh cười: “Tôi nghĩ, không bao lâu nữa chân tướng sẽ rõ ràng thôi.”
Văn Khuynh cho người đi điều tra chuyện lụa the hương vân ở Bạch Thành, hắn biết ngay từ lúc đầu rồi, dù sao Bạch Thành cũng là địa bàn của hắn.
Cho nên khi người của Văn Khuynh điều tra chuyện lụa the hương vân, hắn còn cố ý cho người truyền tin đồn nói Trình Dục Tú đã từng sinh con.
Văn Khuynh là người trong cuộc, nếu như biết đến chuyện Trình Dục Tú đã từng sinh con, khẳng định sẽ tiếp tục điều tra, đến lúc đó…
Tên tiếng Trung: Lý Chiến
Tên tiếng Anh: Sean Xiao
Giới tính: Nam
Chiều cao: 1 mét 80
Cân nặng: 56 kg
Chòm sao: Thiên Bình
Lý Chiến, sinh ngày mùng 5 tháng 10 năm 1992 tại thành phố B, nam diễn viên, ca sĩ.
Năm 2015, tham gia chương trình giải trí tuyển chọn “Xin chào, thiếu niên thanh xuân” với tư cách thí sinh, được giải ba.
Tháng 3 năm 2016, diễn trong bộ phim chiếu mạng tự sản xuất “Em là sinh mệnh của tôi”.
Năm 2017, Lý Chiến bộc lộ tài năng với vai Hàn Thiên Vũ trong phim “Em của phương xa.”
Ngày 28 tháng 5 năm 2018, bộ phim “Ôi! Em yêu” do cậu ta đóng được chiếu trên TV, đạt hơn năm trăm triệu lượt xem. Lý Chiến nhận được sự yêu thích của công chúng với vai nam chính Dư Thành Trạch.
Bộ phim “Ôi! Em yêu” kết thúc với mười lăm tỷ lượt xem, Lý Chiến cũng nổi lên vì bộ phim này.
Trở thành nam nghệ sĩ nổi tiếng nhất không ai bì kịp.
Lâm Tân Ngôn nâng cằm lên, cái cậu Lý Chiến này đúng là trẻ đẹp thật, chưa đến 30 tuổi đã nổi tiếng rồi.
Chuyện gì cũng có duyên, cô cảm thấy Lý Chiến rất hợp với yêu cầu của mình.
Quyết định ngay tại chỗ, quyết định chọn anh ta.
Cô lấy điện thoại di động gọi cho Quan Kình, cô cần Quan Kình giúp cô điều tra một chút về công ty quản lý của Lý Chiến.
Còn lại cô tự giải quyết.
Lúc này Quan Kình vừa mới tới đơn vị, tài liệu còn chưa đưa được cho Văn Khuynh, điện thoại trong túi chợt vang lên. Cậu ta móc điện thoại ra, nhận cuộc gọi.
“Cậu điều tra một người giúp tôi.”
Quan Kình sững sờ, Tông Cảnh Hạo vừa bắt cậu ta điều tra Văn Khuynh, giờ Lâm Tân Ngôn lại gọi điện cho cậu ta bắt cậu ta điều tra một người nữa. Có phải hai vợ chồng nhà này thương lượng xong hết với nhau rồi không vậy?
“Cô muốn tôi giúp cô điều tra ai?” Quan Kình hỏi.
“Công ty quản lý của Lý Chiến.” Lâm Tân Ngôn nói.
Quan Kình hoàn toàn phát điên.
Một người muốn điều tra ông già nhà người ta, một người thì muốn điều tra con trai nhà người ta.
Hai vợ chồng nhà này, quả thực là ăn ý ghê.
Tên gốc của Lý Chiến là Văn Hiểu Tịch, cũng chính là con trai của Văn Khuynh và Lý Tĩnh, sau khi làm minh tinh mới đổi tên thành Lý Chiến.
Người biết chuyện này rất ít, Quan Kình nhờ quan hệ với Tông Cảnh Hạo mới biết được chuyện này.
“Cậu ấy không có công ty quản lý.” Lý Chiến không ký hợp đồng với công ty quản lý, bên người chỉ có một người đại diện.
“Cô muốn tìm cậu ấy làm gì?” Quan Kình hỏi.
Lâm Tân Ngôn không giấu diếm: “Đại diện phát ngôn, cậu có thể lấy được phương thức liên lạc của anh ta không?”
Cô hỏi.
Quan Kình khẳng định: “Có thể.”
Thùng thùng…
Cửa phòng của Lâm Tân Ngôn ở bên này bị gõ vang, ngay sau đó lễ tân ở dưới lầu mở cửa, đứng ở cửa phòng cô nói: “Dưới lầu có người tìm chị.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu một cái nói đã biết rồi cúi đầu nói với điện thoại: “Tìm phương thức liên lạc của anh ta rồi gửi cho tôi. Bây giờ tôi có việc, cúp trước nhé.”
Nói xong, Lâm Tân Ngôn cúp điện thoại, để điện thoại xuống, đứng lên: “Người ta có nói là ai không?”
“Không ạ, nhưng mà anh ấy ngồi xe lăn.”
Lâm Tân Ngôn sững lại, ngồi xe lăn, trong số những người cô quen biết làm gì còn có người thứ hai ngồi xe lăn nữa.
Ngoài Bạch Dận Ninh ra làm gì còn ai.
Lâm Tân Ngôn bảo lễ tân rót hai cốc nước đến phòng tiếp khách rồi đi xuống.
Bạch Dận Ninh ngồi trên xe lăn, quay lưng về phía cầu thang. Dường như hắn ta nghe thấy tiếng bước chân nên chuyển động xe lăn, thấy Lâm Tân Ngôn từ trên lầu đi xuống.
Lâm Tân Ngôn cũng nhìn rõ khuôn mặt hắn, trên góc trán phía bên phải có dán một chiếc băng gạc, dưới mắt còn có vết tích màu xanh tím.
Trong lòng cô biết đây là chuyện gì xảy ra.
Không hỏi, cô bước xuống khỏi cầu thang.
Bạch Dận Ninh nhìn cô, đáy mắt hơi có vẻ thất vọng: “Em cũng chẳng quan tâm tôi tại sao lại bị thương à?”
Hắn thất vọng, Lâm Tân Ngôn sẽ nói chuyện tai nạn xe của Văn Khuynh cho Tông Cảnh Hạo.
Nếu như Lâm Tân Ngôn không nói, hắn chắc chắn Tông Cảnh Hạo sẽ không phát hiện ra ngay là hắn làm được.
Trong lòng hai người đều biết rõ.
Lâm Tân Ngôn cố ý ra vẻ không hiểu, chỉ hỏi hắn bị thương có nặng hay không.
“Không chết được.” Bạch Dận Ninh thản nhiên nói.
Lâm Tân Ngôn nghe được sự tức giận trong lời của hắn.
Thở dài một hơi, cô đã sớm khuyên hắn rời đi, là hắn muốn ở lại đây.
Lâm Tân Ngôn ngồi lên ghế sofa, lễ tân rót hai cốc nước đưa tới. Cô bưng lên một cốc, một cốc khác thì để trước mặt Bạch Dận Ninh: “Uống miếng nước, giải nhiệt.”
Bạch Dận Ninh không cầm cốc, mà nghiêm túc nhìn Lâm Tân Ngôn: “Có thể nói cho tôi, là em chủ động nói hay là hắn phát hiện ra đầu mối gì, em bất đắc dĩ mới…”
“Tôi chủ động nói.” Lâm Tân Ngôn ngắt lời hắn, nghiêm túc nhìn hắn: “Anh ấy là cha của con tôi, chồng của tôi, tôi không nên giấu diếm anh ấy.”
Đây là lời trong lòng của cô, mặc dù lúc ấy cô cũng phân vân, nhưng cô lại muốn thẳng thắn với Tông Cảnh Hạo hơn.
Không nên giấu diếm đối phương, không nên nói dối với đối phương, cô cảm thấy một mối tình, cả hai đều phải cố gắng mới có thể có kết quả tốt.
Huống chi cô và Tông Cảnh Hạo có quan hệ đặc biệt.
Có đôi khi cô sẽ nghĩ Tông Cảnh Hạo ở bên cô là vì hai đứa trẻ, nhưng mà ngẫu nhiên tỏ ra yêu thương sâu đậm lại khiến cô mê muội.
Cô thích Tông Cảnh Hạo, muốn sinh sống yên ổn với hắn.
Nếu như có thể, cô đồng ý sinh con tiếp cho hắn, chỉ là thân thể…
Bạch Dận Ninh cảm thấy buồn bực trong lòng, đau nhói.
Kỳ thực hắn đã biết từ lâu, thế nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi, quả nhiên, lại kết thúc bằng thất vọng.
Hắn kìm nén nỗi chua xót trong lòng, cười khổ: “Em quả thực là không để ý đến sống chết của tôi.”
Con của bà ấy đâu?
Lâm Tân Ngôn buông cốc trong tay mình ra, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dận Ninh: “Làm sao tôi biết được?”
Tóm lại, cô không thừa nhận.
Bạch Dận Ninh cười: “Tôi nghĩ, không bao lâu nữa chân tướng sẽ rõ ràng thôi.”
Văn Khuynh cho người đi điều tra chuyện lụa the hương vân ở Bạch Thành, hắn biết ngay từ lúc đầu rồi, dù sao Bạch Thành cũng là địa bàn của hắn.
Cho nên khi người của Văn Khuynh điều tra chuyện lụa the hương vân, hắn còn cố ý cho người truyền tin đồn nói Trình Dục Tú đã từng sinh con.
Văn Khuynh là người trong cuộc, nếu như biết đến chuyện Trình Dục Tú đã từng sinh con, khẳng định sẽ tiếp tục điều tra, đến lúc đó…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.