Chương 944: Cô độc cả đời
Chiêu Tài Tiến Bảo
15/07/2021
Tông Ngôn Hi nghe tiếng động thì trong đầu đại khái suy đoán là anh nên không xoay người lại.
Giang Mạt Hàn nhìn chằm chằm bóng dáng kia, chậm rãi đi tới, khi đi đến chiếc ghế đối diện cô thì không tự chủ được nhìn sang cô.
Đập vào mắt là gương mặt quen thuộc ấy.
Theo bản năng gọi một tiếng: "Ngôn Hi."
Tông Ngôn Hi ngước mắt, ánh mắt không biểu lộ một gợn sóng: "Tổng giám đốc Giang."
Xưng hô xa cách và lạnh lùng.
Giang Mạt Hàn ngồi xuống đối diện với cô: "Hiện tại chúng ta vẫn lạnh nhạt như thế sao?"
Cô cười: "Chúng ta quen nhau sao? Chung chăn gối ba năm, anh vẫn luôn không hiểu tôi, tôi vẫn luôn không thể bước vào trái tim anh, chẳng phải chúng ta vẫn luôn lạnh nhạt ư?”
Giang Mạt Hàn si mê nhìn cô: "Trước kia..."
"Hôm nay tôi tới gặp anh không phải để nói chuyện trước kia, nói chuyện hiện đi." Cô đẩy tờ báo trên tay đến trước mặt anh, tiêu đề hiện rõ mẩu tin oanh tạc hiện giờ.
Ngay sau khi được Hằng Khang đầu tư tài chính, chứng khoán Lâm Hải tuyên bố phá sản.
Đồng nghĩa với việc số tiền đầu tư trước đó đã đổ sông đổ bể.
Đương nhiên đây chỉ là mặt nổi.
Số tiền kia sẽ dùng thân phận khác để rót cho Nhuận Mỹ.
Kết quả thế này hai người đều rõ, Giang Mạt Hàn cũng mười phần bình tĩnh, anh chỉ nhìn lướt qua rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Đây là anh nợ em."
Đôi con ngươi bình tĩnh của Tông Ngôn Hi gợn chút cảm xúc, cô mở miệng: "Thứ anh thiếu tôi chỉ có tiền thôi sao?"
Giang Mạt Hàn trầm mặc.
Bàn tay đặt lên bàn không ngừng nắm chặt.
Tông Ngôn Hi đứng lên: "Anh thiếu tôi một tính mạng, không, là hai mạng, trấn cháy năm đó vốn là hai mạng, nhưng lại cố tình để tôi sống, Giang Mạt Hàn, những thứ anh nợ tôi cả đời này anh không hiểu đâu."
Nói xong cô quay người rời đi, lúc đi tới cửa, cô dừng bước, đưa lưng về phía anh: "Giang Mạt Hàn, từ đây chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Nói xong cổ sải bước rời đi.
"Chờ một chút." Nương theo giọng nói của anh, bàn tay của Tông Ngôn Hi bị bắt lấy, con ngươi anh ánh đỏ, hầu kết lên xuống không ngừng: "Tại sao không nói cho anh biết?"
Tông Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Nói gì?"
"Con chúng ta." Giọng anh khàn khàn.
Tông Ngôn Hi cười, cười đỏ ngầu cả mắt, hỏi lại anh: "Anh cho tôi cơ hội để nói sao? Anh đã quên anh quyết tuyệt thế nào ư? Có muốn tôi nhắc lại cho anh nghe chút không?"
Giang Mạt Hàn không phản bác được, chỉ cảm thấy tim đau.
Đau đến không thở nổi.
Đứa nhỏ không còn là do chính anh.
Thế nhưng anh vẫn còn ôm chút may mắn: "Là do em muốn trả thù anh, muốn gạt anh đúng không?"
"Cho dù tôi hận anh, hận đến mức muốn anh chết đi, nhưng tôi sẽ không bao giờ nguyền rủa con chúng ta, bởi vì anh không xứng!" Cô từng chữ nói ra lời cuối cùng.
Giang Mạt Hàn nhìn thấy con ngươi của cô không ngừng rung động, lông mi đen dài hoen đẩy nước: "Là anh, hại chết con của chúng ta?"
Giờ khắc này anh rất mong cô sẽ đáp không phải.
Nhưng, sự thực là anh đã hại chết con của mình.
"Có lỗi với —— "
Anh không biết mình còn có thể nói gì đây.
Tông Ngôn Hi dùng sức kéo tay của anh: "Tôi không cần anh thành tâm xin lỗi, tôi chỉ nguyền rủa anh cả đời này không có được tình yêu, không hưởng được mái ấm gia đình, cô độc cả đời!"
Nói xong cô đi nhanh ra.
Giang Mạt Hàn đứng tại chỗ, cứ như vậy nhìn bóng lưng cô rời đi.
Trái tim bị dao găm sắc nhất, đâm đến chỗ sâu nhất.
Anh vịn khung cửa mới có thể đứng nổi.
"Tổng giám đốc Giang." Nam Thành đứng cách đó không xa, nhìn thấy Giang Mạt Hàn tựa hồ quá bất ổn nên bước nhanh tới, còn chưa chạm đến anh thì anh đã nhanh chóng đuổi theo Tông Ngôn Hi đi ra ngoài.
Lúc này Tông Ngôn Hi đã ngồi lên xe, Điền Khởi Phong từ kính bên thấy được Giang Mạt Hàn đang lao từ trong ra, nhưng anh ta không chờ mà lập tức đạp ga rời đi.
Xe như mũi tên phóng ra ngoài.
Giang Mạt Hàn nhìn thấy chiếc xe chở Tông Ngôn Hi liền nhanh chân đuổi theo.
Cô hận cũng được, oán cũng được, anh đều nhận lấy.
Nhưng anh hi vọng cô trở lại bên anh, điên cuồng hi vọng cô trở lại bên anh.
Trên đường chạy ngựa xe như nước.
Điền Khởi Phong phóng xe thật nhanh, dựa vào chân người khó có thể đuổi kịp, nhưng anh không chịu từ bỏ, chấp nhất lại điên cuồng chạy trên đường.
Giang Mạt Hàn nhìn thấy xe sắp rẽ phải tiến vào đường hầm, anh cực kỳ muốn bắt kịp, liền nhảy xuống từ bên trái cầu vượt, lúc này, bên trái trong đường hầm chợt có một chiếc xe chạy đến, người lái xe phóng nhanh, lại vì trong đường hầm ánh sáng không rõ nên đợi đến lúc nhìn thấy có người đằng trước thì đã không thể phanh lại, người lái xe sợ đến xanh mặt: "Tránh ra, tránh ra nhanh lên!"
Giang Mạt Hàn nghe tiếng liền nhìn sang, xe đã gần trong gang tấc, anh hết sức muốn tránh sang một bên nhưng đã chậm một bước, xe vọt tới tông trúng người anh, nơi này gần với cửa vào đường hầm, cả người anh bị tông mạnh như một vòng cung đập mạnh vào cửa đường hầm rồi ngã xuống.
Xe chạy thêm vài mét ra ngoài mới dừng lại.
Giang Mạt Hàn nằm trên đất, chỉ cảm thấy một chất chất lỏng ấm nóng chảy trên mặt, ánh mắt dần dần mơ hồ: "Ngôn Hi... Anh yêu em, anh muốn giữ em lại... Bên cạnh..."
Tầm mắt của anh rơi vào mảng tối đen, ý thức dần mất đi.
Tông Ngôn Hi rời đi không biết Giang Mạt Hàn đã đuổi theo, cô cúi đầu chăm chú dùng điện thoại đặt vé máy bay.
Điền Khởi Phong từ kính chiếu hậu nhìn cô: "Vừa nãy hình như Giang Mạt Hàn đuổi theo cô, tôi đã cho hắn hít khói."
Tông Ngôn Hi ngẩng đầu, thoáng nhìn về sau nhưng không thấy gì cả.
"Muốn tôi dừng xe không?" Điền Khởi Phong hỏi.
"Không cần, anh làm rất tốt, tôi không muốn nhìn thấy anh ta."
Điền Khởi Phong tranh công nói: "Có phải tôi dần trở nên thông minh hay không?"
"Anh vốn dĩ cũng đâu ngu ngốc?" Tông Ngôn Hi cất điện thoại di động vào túi, nói xong câu đó thì nhắm mắt dưỡng thần, rõ ràng không muốn nói thêm.
Điền Khởi Phong lái xe hơi về hướng sân bay, nhìn thấy cô không muốn nói chuyện nên không quấy rầy cô.
Nửa giờ sau xe dừng ở sân bay, Điền Khởi Phong tiễn cô lên máy bay: "Lần này chia tay, không biết còn cơ hội gặp lại hay không."
Xong chuyện bên này, anh ta và em trai muốn rời đi. Thế nhưng anh ta không tiện đường cùng Tông Ngôn Hi, cô đi Thái Lan, còn anh ta thì muốn đi một chuyến đến nước Mỹ, đến bên đó nói chuyện về tình hình bên này với Quan Kình, sau đó vào lại quân đội.
Bọn họ vốn dĩ xuất thân từ quân đội.
Tông Ngôn Hi cầm lấy hành lý đơn giản, nhìn anh ta nói: "Thời gian chúng ta quen nhau không dài, nhưng tôi rất biết ơn anh em hai người đã quan tâm tôi, cảm ơn."
Cô hơi cúi người về hướng Điền Khởi Phong: "Thay tôi tạm biệt với em trai của anh."
Điền Khởi Lãng hiện không ở cùng với bọn họ.
"Tôi biết, tôi cũng rất hân hạnh được quen cô, về sau cô cần vệ sĩ thì tới tìm tôi, cô liên lạc với tổng giám đốc Quan thì có gặp được tôi." Điền Khởi Phong nói.
"Tôi biết rồi." Cô vẫy tay với Điền Khởi Phong: "Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Tông Ngôn Hi cầm hành lý tinh gọn đi về hướng máy bay, lúc đi đến cửa vào, cô nhìn thoáng quan khung cảnh những người chờ đợi ở sảnh chờ, kẻ đến người đi, có những người ôm nhau tha thiết, có những người nắm tay lưu luyến không rời, còn có những gương mặt tươi cười đưa tiễn.
Thế giới ấy chứa vô vàn loại tình cảm, tình yêu, tình bạn, tình thân.
Cô chỉ cúi đầu xoay người đi vào.
Giang Mạt Hàn nhìn chằm chằm bóng dáng kia, chậm rãi đi tới, khi đi đến chiếc ghế đối diện cô thì không tự chủ được nhìn sang cô.
Đập vào mắt là gương mặt quen thuộc ấy.
Theo bản năng gọi một tiếng: "Ngôn Hi."
Tông Ngôn Hi ngước mắt, ánh mắt không biểu lộ một gợn sóng: "Tổng giám đốc Giang."
Xưng hô xa cách và lạnh lùng.
Giang Mạt Hàn ngồi xuống đối diện với cô: "Hiện tại chúng ta vẫn lạnh nhạt như thế sao?"
Cô cười: "Chúng ta quen nhau sao? Chung chăn gối ba năm, anh vẫn luôn không hiểu tôi, tôi vẫn luôn không thể bước vào trái tim anh, chẳng phải chúng ta vẫn luôn lạnh nhạt ư?”
Giang Mạt Hàn si mê nhìn cô: "Trước kia..."
"Hôm nay tôi tới gặp anh không phải để nói chuyện trước kia, nói chuyện hiện đi." Cô đẩy tờ báo trên tay đến trước mặt anh, tiêu đề hiện rõ mẩu tin oanh tạc hiện giờ.
Ngay sau khi được Hằng Khang đầu tư tài chính, chứng khoán Lâm Hải tuyên bố phá sản.
Đồng nghĩa với việc số tiền đầu tư trước đó đã đổ sông đổ bể.
Đương nhiên đây chỉ là mặt nổi.
Số tiền kia sẽ dùng thân phận khác để rót cho Nhuận Mỹ.
Kết quả thế này hai người đều rõ, Giang Mạt Hàn cũng mười phần bình tĩnh, anh chỉ nhìn lướt qua rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Đây là anh nợ em."
Đôi con ngươi bình tĩnh của Tông Ngôn Hi gợn chút cảm xúc, cô mở miệng: "Thứ anh thiếu tôi chỉ có tiền thôi sao?"
Giang Mạt Hàn trầm mặc.
Bàn tay đặt lên bàn không ngừng nắm chặt.
Tông Ngôn Hi đứng lên: "Anh thiếu tôi một tính mạng, không, là hai mạng, trấn cháy năm đó vốn là hai mạng, nhưng lại cố tình để tôi sống, Giang Mạt Hàn, những thứ anh nợ tôi cả đời này anh không hiểu đâu."
Nói xong cô quay người rời đi, lúc đi tới cửa, cô dừng bước, đưa lưng về phía anh: "Giang Mạt Hàn, từ đây chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Nói xong cổ sải bước rời đi.
"Chờ một chút." Nương theo giọng nói của anh, bàn tay của Tông Ngôn Hi bị bắt lấy, con ngươi anh ánh đỏ, hầu kết lên xuống không ngừng: "Tại sao không nói cho anh biết?"
Tông Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Nói gì?"
"Con chúng ta." Giọng anh khàn khàn.
Tông Ngôn Hi cười, cười đỏ ngầu cả mắt, hỏi lại anh: "Anh cho tôi cơ hội để nói sao? Anh đã quên anh quyết tuyệt thế nào ư? Có muốn tôi nhắc lại cho anh nghe chút không?"
Giang Mạt Hàn không phản bác được, chỉ cảm thấy tim đau.
Đau đến không thở nổi.
Đứa nhỏ không còn là do chính anh.
Thế nhưng anh vẫn còn ôm chút may mắn: "Là do em muốn trả thù anh, muốn gạt anh đúng không?"
"Cho dù tôi hận anh, hận đến mức muốn anh chết đi, nhưng tôi sẽ không bao giờ nguyền rủa con chúng ta, bởi vì anh không xứng!" Cô từng chữ nói ra lời cuối cùng.
Giang Mạt Hàn nhìn thấy con ngươi của cô không ngừng rung động, lông mi đen dài hoen đẩy nước: "Là anh, hại chết con của chúng ta?"
Giờ khắc này anh rất mong cô sẽ đáp không phải.
Nhưng, sự thực là anh đã hại chết con của mình.
"Có lỗi với —— "
Anh không biết mình còn có thể nói gì đây.
Tông Ngôn Hi dùng sức kéo tay của anh: "Tôi không cần anh thành tâm xin lỗi, tôi chỉ nguyền rủa anh cả đời này không có được tình yêu, không hưởng được mái ấm gia đình, cô độc cả đời!"
Nói xong cô đi nhanh ra.
Giang Mạt Hàn đứng tại chỗ, cứ như vậy nhìn bóng lưng cô rời đi.
Trái tim bị dao găm sắc nhất, đâm đến chỗ sâu nhất.
Anh vịn khung cửa mới có thể đứng nổi.
"Tổng giám đốc Giang." Nam Thành đứng cách đó không xa, nhìn thấy Giang Mạt Hàn tựa hồ quá bất ổn nên bước nhanh tới, còn chưa chạm đến anh thì anh đã nhanh chóng đuổi theo Tông Ngôn Hi đi ra ngoài.
Lúc này Tông Ngôn Hi đã ngồi lên xe, Điền Khởi Phong từ kính bên thấy được Giang Mạt Hàn đang lao từ trong ra, nhưng anh ta không chờ mà lập tức đạp ga rời đi.
Xe như mũi tên phóng ra ngoài.
Giang Mạt Hàn nhìn thấy chiếc xe chở Tông Ngôn Hi liền nhanh chân đuổi theo.
Cô hận cũng được, oán cũng được, anh đều nhận lấy.
Nhưng anh hi vọng cô trở lại bên anh, điên cuồng hi vọng cô trở lại bên anh.
Trên đường chạy ngựa xe như nước.
Điền Khởi Phong phóng xe thật nhanh, dựa vào chân người khó có thể đuổi kịp, nhưng anh không chịu từ bỏ, chấp nhất lại điên cuồng chạy trên đường.
Giang Mạt Hàn nhìn thấy xe sắp rẽ phải tiến vào đường hầm, anh cực kỳ muốn bắt kịp, liền nhảy xuống từ bên trái cầu vượt, lúc này, bên trái trong đường hầm chợt có một chiếc xe chạy đến, người lái xe phóng nhanh, lại vì trong đường hầm ánh sáng không rõ nên đợi đến lúc nhìn thấy có người đằng trước thì đã không thể phanh lại, người lái xe sợ đến xanh mặt: "Tránh ra, tránh ra nhanh lên!"
Giang Mạt Hàn nghe tiếng liền nhìn sang, xe đã gần trong gang tấc, anh hết sức muốn tránh sang một bên nhưng đã chậm một bước, xe vọt tới tông trúng người anh, nơi này gần với cửa vào đường hầm, cả người anh bị tông mạnh như một vòng cung đập mạnh vào cửa đường hầm rồi ngã xuống.
Xe chạy thêm vài mét ra ngoài mới dừng lại.
Giang Mạt Hàn nằm trên đất, chỉ cảm thấy một chất chất lỏng ấm nóng chảy trên mặt, ánh mắt dần dần mơ hồ: "Ngôn Hi... Anh yêu em, anh muốn giữ em lại... Bên cạnh..."
Tầm mắt của anh rơi vào mảng tối đen, ý thức dần mất đi.
Tông Ngôn Hi rời đi không biết Giang Mạt Hàn đã đuổi theo, cô cúi đầu chăm chú dùng điện thoại đặt vé máy bay.
Điền Khởi Phong từ kính chiếu hậu nhìn cô: "Vừa nãy hình như Giang Mạt Hàn đuổi theo cô, tôi đã cho hắn hít khói."
Tông Ngôn Hi ngẩng đầu, thoáng nhìn về sau nhưng không thấy gì cả.
"Muốn tôi dừng xe không?" Điền Khởi Phong hỏi.
"Không cần, anh làm rất tốt, tôi không muốn nhìn thấy anh ta."
Điền Khởi Phong tranh công nói: "Có phải tôi dần trở nên thông minh hay không?"
"Anh vốn dĩ cũng đâu ngu ngốc?" Tông Ngôn Hi cất điện thoại di động vào túi, nói xong câu đó thì nhắm mắt dưỡng thần, rõ ràng không muốn nói thêm.
Điền Khởi Phong lái xe hơi về hướng sân bay, nhìn thấy cô không muốn nói chuyện nên không quấy rầy cô.
Nửa giờ sau xe dừng ở sân bay, Điền Khởi Phong tiễn cô lên máy bay: "Lần này chia tay, không biết còn cơ hội gặp lại hay không."
Xong chuyện bên này, anh ta và em trai muốn rời đi. Thế nhưng anh ta không tiện đường cùng Tông Ngôn Hi, cô đi Thái Lan, còn anh ta thì muốn đi một chuyến đến nước Mỹ, đến bên đó nói chuyện về tình hình bên này với Quan Kình, sau đó vào lại quân đội.
Bọn họ vốn dĩ xuất thân từ quân đội.
Tông Ngôn Hi cầm lấy hành lý đơn giản, nhìn anh ta nói: "Thời gian chúng ta quen nhau không dài, nhưng tôi rất biết ơn anh em hai người đã quan tâm tôi, cảm ơn."
Cô hơi cúi người về hướng Điền Khởi Phong: "Thay tôi tạm biệt với em trai của anh."
Điền Khởi Lãng hiện không ở cùng với bọn họ.
"Tôi biết, tôi cũng rất hân hạnh được quen cô, về sau cô cần vệ sĩ thì tới tìm tôi, cô liên lạc với tổng giám đốc Quan thì có gặp được tôi." Điền Khởi Phong nói.
"Tôi biết rồi." Cô vẫy tay với Điền Khởi Phong: "Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Tông Ngôn Hi cầm hành lý tinh gọn đi về hướng máy bay, lúc đi đến cửa vào, cô nhìn thoáng quan khung cảnh những người chờ đợi ở sảnh chờ, kẻ đến người đi, có những người ôm nhau tha thiết, có những người nắm tay lưu luyến không rời, còn có những gương mặt tươi cười đưa tiễn.
Thế giới ấy chứa vô vàn loại tình cảm, tình yêu, tình bạn, tình thân.
Cô chỉ cúi đầu xoay người đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.