Chương 55: Ngô Tiêm Ninh điên rồi.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
17/04/2024
Vốn đang khó chịu như nuốt phải ruồi, một lời này liền giống như cây đao đâm vào tim cô nàng, đao đao thấy máu. Ngô Tiêm Ninh mém thì tự nghiến nát răng của mình.
May mà đám người kia cũng không có đặc biệt chú ý đến cô, không đợi cô trả lời đã có người đáp thay: "Làm sao Tiêm Ninh biết được, cậu ấy mới về nước mà."
"Nhưng anh họ cậu ấy là bạn thân của Mạch Ngôn mà!"
Lời này nhất thời khiến đám người không phản bác được.
Người vừa mới nói thay cô, Đàm Tiểu Chiêu khựng lại một chút rồi quay sang rụt rè nhìn Ngô Tiêm Ninh xấu hổ hỏi: "Vậy cậu có biết không Tiêm Ninh?"
Nói tới thì một nhóm người này đều là tiểu thư của những thể gia có tiếng trong Giang thành, địa vị của ai cũng không kém ai. Mặc dù Ngô Tiêm Ninh có hơn người thì đứng giữa họ cô nàng cũng không thể nghênh ngang ngạo mạn quá mức. Ngược lại bởi vì cô vừa từ nước ngoài về, không giống những người khác đã làm mưa làm gió ở Giang thành bao lâu nay, nói nề mặt, Ngô Tiêm Ninh còn chưa có đủ sức nặng.
Cho nên chẳng ai đi cố ý đi tâng bốc cô nàng cả. Cố tình Ngô Tiêm Ninh không thể hất cằm ngạo mạn được. Cô nàng mém thì hộc cả máu.
Nổi nhục nhã bị sĩ nhục lần trước lại ùa về, khiến cho cô nàng thật lâu vẫn không nói lời nào.
May mà trong lúc đó nhóm người này cũng không quá bận tâm đến cô nàng, ngươi một câu ta một câu ghen ghét đố ky hận không ngừng đối với Trình Lục Lục cực kỳ may mắn mà họ chưa gặp kia.
Ngay lúc đó, Ngô Tiêm Ninh nghe thấy tiểu thư của Lục gia, Lục Thiến giọng điệu oái âm nói: "Hầy, nếu năm xưa tôi có thể thành công đẩy ngã Mạch Ngôn, cùng anh ta gạo nấu thành cơm thì tốt quá rồi."
"Có khi hôm nay chính tôi mới là thiếu phu nhân của Mạch gia a... Đáng tiếc!"
Cô ta nói đến cuối còn thở hắt ra một hơi đầy tiếc hận.
"Cô nói cái gì?"
Ngô Tiêm Ninh lại giật mình vô thức gặng hỏi.
Lúc đó Lục Thiến cũng không có để ý cô nàng, người xung quanh còn đang chê cười cô nghĩ quá đẹp cho nên khi nghe hỏi Lục Thiến vẫn thản nhiên đáp, lại giống như đang khoe khoang để chứng minh rằng mình không có nói điêu: "Các cô không tin. Bốn năm trước tôi từng đánh thuốc Mạch Ngôn một lần đó. Vốn dĩ là thịt sắp đến miệng rồi, nửa chừng lại không thấy anh ta đâu."
"Chậc... Đến giờ tôi vẫn thấy tiếc... Á! Cậu làm gì vậy Ngô Tiêm Ninh!?"
Nhưng cô ta vừa nói xong đã bị Ngô Tiêm Ninh nhào tới nắm cổ áo, biểu tình dữ tợn đầy độc địa nhìn Lục Thiến nghiễn từng chữ: "Cô nói rõ ràng cho tôi. Nếu không hôm nay tôi sẽ đánh chết cô!"
Âm thanh của Ngô Tiêm Ninh như hơi thở của ác ma đến từ địa ngục, dọa cho Lục Thiến và cả những người xung quanh sợ ngây người. Nhưng có thể là họ cũng muốn biết chuyện Lục Thiến vừa nói nên sau đó không có ai đứng ra ngăn cản Ngô Tiêm Ninh bống nhiên trở nên khác thường. Dưới áp lực này, Lục Thiến sợ sệt lắp bắp kể lại mọi chuyện xảy ra vào bốn năm trước.
Ngô Tiêm Ninh càng nghe càng cảm thấy bên tai như có tiếng sét đánh. Đặc biệt là khi nghe Lục Thiến nói đến cuối bỗng nhiên không nhịn được oán hận nghi ngờ bậy bạ lên người Trình Lục Lục: "Lúc đó chỉ có mình cậu ta ở gần đó thôi. Nhất định là cậu ta phá hủy chuyện tốt của tôi rồi sau đó bỏ trốn luôn!"
Đây cũng không phải hoài nghi vô căn cứ của Lục Thiến mà là sau khi cô ta kết hợp lại rất nhiều chi tiết, cả việc Trình Lục Lục sau đó liền nghỉ học mà cho ra kết quả này mặc dù chính cô ta cũng không muốn tin điều mình đã nghĩ. Nếu thật là vậy cô ta sẽ cảm thấy trên mặt như bị tát một cái đau điếng ấy.
Mà cần gì đâu. Chỉ nói Ngô Tiêm Ninh sau khi nghe cô ta nói hết xong, thông suốt được căn nguyên mọi chuyện rồi chỉ hận không muốn giết cô ta luôn thôi.
"Lục Thiến!!!"
Âm thanh của Ngô Tiêm Ninh như nghiến từ trong cổ họng ra dọa cho Lục Thiến sợ tái mặt.
Nhưng chuyện khiến cô ta sợ hãi còn ở phía sau.
"Xem chuyện tốt mà cô làm đi!"
Ngô Tiêm Ninh vừa dữ tợn hét vừa vả bốp bốp vào mặt Lục Thiến.
Chát chát...
"Á cậu làm gì vậy!? Buông tôi ra! Á!"
Lục Thiến tự nhiên bị đánh muốn ngu người không biết tránh né, chỉ biết hoảng hốt la toáng lên. Trong khi Ngô Tiêm Ninh vẫn còn chưa ngừng lại.
"Là tại cô! Đều là do cô!"
"Á á đau quá! Buông ra! Cứu với!"
Hiện trường bỗng nhiên trở nên hỗn loạn không ai ngờ được. Những người khác đều sợ ngây người nhìn Ngô Tiêm Ninh bỗng nhiên lao vào vừa đánh vừa cáu xé Lục Thiến đến đầu tóc bù xù, đầu đó trên mặt còn có vết xước do móng tay gây ra.
Đợi đến khi nghe thấy tiếng kêu cứu của Lục Thiến họ mới giật mình, ai nấy nhìn nhau sợ hãi, sau đó lao vào kéo hai người ra.
"Á á! Tao đánh chết mày! Thứ ti tiện cũng dám mơ ước Mạch Ngôn của tao!"
Ngô Tiêm Ninh lại như phát điên rồi, sức lực vô cùng lớn, kéo tóc Lục Thiến không buông. Từ oán hận cho tới giận dữ chồng chất vì hành vi đâm ngang của Lục Thiến, Ngô Tiêm Ninh chỉ muốn giết chết cô ta.
Vốn dĩ Lục Thiến không có nghĩ đến việc này, trước là bị kéo tóc đến đau điếng, sau là bị mắng đến không ra gì, cô ta cũng khùng lên: "Cô mắng ai cái thứ đàn bà cho chút mặt mũi là vênh váo này a!"
"Tôi ti tiện? Cô lại là thứ gì!? Bây giờ xem đi, hắn cũng không thèm cô mà đi cưới người nào không biết! Sao? Ghen ghét lắm đúng không!? Á á!"
"Đánh tao! Con khốn này a!!!"
Sau đó hiện trường càng không sao kiềm chế nổi, nháy mắt loạn thành một đoàn.
Từ đơn phương đánh mắng cho tới hai bên lao vào nhau cấu xé như mấy bà hàng chợ.
Lúc mấy người Trình Lục Lục nghe tiếng ra ngoài thì xung quanh đã vây chặt một hàng người xem náo nhiệt.
Làm một người nhút nhát, Trình Lục Lục không chỉ không có hóng hớt mà còn thấy sợ. Cho nên Mạch Luân liền che chở cho mẹ con cô lách qua đám người rời khỏi chỗ đó.
Cứ thế Trình Lục Lục không hề hay biết Ngô Tiêm Ninh, cái con người cao quý luôn tỏ ra hơn người kia lại đang đánh nhau với người ta ngay gần đó. Dáng vẻ chật vật bây giờ còn hơn cả lần trước, không khác gì bị chó tát là mấy.
Cũng không trách Ngô Tiêm Ninh phát điên như vậy. Khi không biết thì cô còn cho rằng là đó là do Trình Lục Lục cố tình làm ra, như vậy cô cũng xem như đó là do ý đồ hiểm ác của Trình Lục Lục. Ai mà ngờ đó chỉ là sự cố, còn là do người khác ngu ngốc tạo cơ hội cho Trình Lục Lục bước vào cuộc đời của Mạch Ngôn. So với cái trước, cái sau còn khó chấp nhận hơn, mới khiến Ngô Tiêm Ninh điên rồi.
Nếu năm xưa không có chuyện này thì có khi bây giờ mọi thứ cũng sẽ khác. Cho dù khi đó Ngô Tiêm Ninh chưa chắc thực hiện được ý đồ yêu xa với Mạch Ngôn thì cũng làm gì có cửa cho Trình Lục Lục bước vào.
Đúng, Ngô Tiềm Ninh nghĩ không sai.
Nhưng chính là ảo diệu như vậy đấy.
Lúc Ngô Phong chạy tới đồn cảnh sát, nhìn thấy Ngô Tiêm Ninh mặt mày như chó tát, hắn sợ ngây người.
May mà đám người kia cũng không có đặc biệt chú ý đến cô, không đợi cô trả lời đã có người đáp thay: "Làm sao Tiêm Ninh biết được, cậu ấy mới về nước mà."
"Nhưng anh họ cậu ấy là bạn thân của Mạch Ngôn mà!"
Lời này nhất thời khiến đám người không phản bác được.
Người vừa mới nói thay cô, Đàm Tiểu Chiêu khựng lại một chút rồi quay sang rụt rè nhìn Ngô Tiêm Ninh xấu hổ hỏi: "Vậy cậu có biết không Tiêm Ninh?"
Nói tới thì một nhóm người này đều là tiểu thư của những thể gia có tiếng trong Giang thành, địa vị của ai cũng không kém ai. Mặc dù Ngô Tiêm Ninh có hơn người thì đứng giữa họ cô nàng cũng không thể nghênh ngang ngạo mạn quá mức. Ngược lại bởi vì cô vừa từ nước ngoài về, không giống những người khác đã làm mưa làm gió ở Giang thành bao lâu nay, nói nề mặt, Ngô Tiêm Ninh còn chưa có đủ sức nặng.
Cho nên chẳng ai đi cố ý đi tâng bốc cô nàng cả. Cố tình Ngô Tiêm Ninh không thể hất cằm ngạo mạn được. Cô nàng mém thì hộc cả máu.
Nổi nhục nhã bị sĩ nhục lần trước lại ùa về, khiến cho cô nàng thật lâu vẫn không nói lời nào.
May mà trong lúc đó nhóm người này cũng không quá bận tâm đến cô nàng, ngươi một câu ta một câu ghen ghét đố ky hận không ngừng đối với Trình Lục Lục cực kỳ may mắn mà họ chưa gặp kia.
Ngay lúc đó, Ngô Tiêm Ninh nghe thấy tiểu thư của Lục gia, Lục Thiến giọng điệu oái âm nói: "Hầy, nếu năm xưa tôi có thể thành công đẩy ngã Mạch Ngôn, cùng anh ta gạo nấu thành cơm thì tốt quá rồi."
"Có khi hôm nay chính tôi mới là thiếu phu nhân của Mạch gia a... Đáng tiếc!"
Cô ta nói đến cuối còn thở hắt ra một hơi đầy tiếc hận.
"Cô nói cái gì?"
Ngô Tiêm Ninh lại giật mình vô thức gặng hỏi.
Lúc đó Lục Thiến cũng không có để ý cô nàng, người xung quanh còn đang chê cười cô nghĩ quá đẹp cho nên khi nghe hỏi Lục Thiến vẫn thản nhiên đáp, lại giống như đang khoe khoang để chứng minh rằng mình không có nói điêu: "Các cô không tin. Bốn năm trước tôi từng đánh thuốc Mạch Ngôn một lần đó. Vốn dĩ là thịt sắp đến miệng rồi, nửa chừng lại không thấy anh ta đâu."
"Chậc... Đến giờ tôi vẫn thấy tiếc... Á! Cậu làm gì vậy Ngô Tiêm Ninh!?"
Nhưng cô ta vừa nói xong đã bị Ngô Tiêm Ninh nhào tới nắm cổ áo, biểu tình dữ tợn đầy độc địa nhìn Lục Thiến nghiễn từng chữ: "Cô nói rõ ràng cho tôi. Nếu không hôm nay tôi sẽ đánh chết cô!"
Âm thanh của Ngô Tiêm Ninh như hơi thở của ác ma đến từ địa ngục, dọa cho Lục Thiến và cả những người xung quanh sợ ngây người. Nhưng có thể là họ cũng muốn biết chuyện Lục Thiến vừa nói nên sau đó không có ai đứng ra ngăn cản Ngô Tiêm Ninh bống nhiên trở nên khác thường. Dưới áp lực này, Lục Thiến sợ sệt lắp bắp kể lại mọi chuyện xảy ra vào bốn năm trước.
Ngô Tiêm Ninh càng nghe càng cảm thấy bên tai như có tiếng sét đánh. Đặc biệt là khi nghe Lục Thiến nói đến cuối bỗng nhiên không nhịn được oán hận nghi ngờ bậy bạ lên người Trình Lục Lục: "Lúc đó chỉ có mình cậu ta ở gần đó thôi. Nhất định là cậu ta phá hủy chuyện tốt của tôi rồi sau đó bỏ trốn luôn!"
Đây cũng không phải hoài nghi vô căn cứ của Lục Thiến mà là sau khi cô ta kết hợp lại rất nhiều chi tiết, cả việc Trình Lục Lục sau đó liền nghỉ học mà cho ra kết quả này mặc dù chính cô ta cũng không muốn tin điều mình đã nghĩ. Nếu thật là vậy cô ta sẽ cảm thấy trên mặt như bị tát một cái đau điếng ấy.
Mà cần gì đâu. Chỉ nói Ngô Tiêm Ninh sau khi nghe cô ta nói hết xong, thông suốt được căn nguyên mọi chuyện rồi chỉ hận không muốn giết cô ta luôn thôi.
"Lục Thiến!!!"
Âm thanh của Ngô Tiêm Ninh như nghiến từ trong cổ họng ra dọa cho Lục Thiến sợ tái mặt.
Nhưng chuyện khiến cô ta sợ hãi còn ở phía sau.
"Xem chuyện tốt mà cô làm đi!"
Ngô Tiêm Ninh vừa dữ tợn hét vừa vả bốp bốp vào mặt Lục Thiến.
Chát chát...
"Á cậu làm gì vậy!? Buông tôi ra! Á!"
Lục Thiến tự nhiên bị đánh muốn ngu người không biết tránh né, chỉ biết hoảng hốt la toáng lên. Trong khi Ngô Tiêm Ninh vẫn còn chưa ngừng lại.
"Là tại cô! Đều là do cô!"
"Á á đau quá! Buông ra! Cứu với!"
Hiện trường bỗng nhiên trở nên hỗn loạn không ai ngờ được. Những người khác đều sợ ngây người nhìn Ngô Tiêm Ninh bỗng nhiên lao vào vừa đánh vừa cáu xé Lục Thiến đến đầu tóc bù xù, đầu đó trên mặt còn có vết xước do móng tay gây ra.
Đợi đến khi nghe thấy tiếng kêu cứu của Lục Thiến họ mới giật mình, ai nấy nhìn nhau sợ hãi, sau đó lao vào kéo hai người ra.
"Á á! Tao đánh chết mày! Thứ ti tiện cũng dám mơ ước Mạch Ngôn của tao!"
Ngô Tiêm Ninh lại như phát điên rồi, sức lực vô cùng lớn, kéo tóc Lục Thiến không buông. Từ oán hận cho tới giận dữ chồng chất vì hành vi đâm ngang của Lục Thiến, Ngô Tiêm Ninh chỉ muốn giết chết cô ta.
Vốn dĩ Lục Thiến không có nghĩ đến việc này, trước là bị kéo tóc đến đau điếng, sau là bị mắng đến không ra gì, cô ta cũng khùng lên: "Cô mắng ai cái thứ đàn bà cho chút mặt mũi là vênh váo này a!"
"Tôi ti tiện? Cô lại là thứ gì!? Bây giờ xem đi, hắn cũng không thèm cô mà đi cưới người nào không biết! Sao? Ghen ghét lắm đúng không!? Á á!"
"Đánh tao! Con khốn này a!!!"
Sau đó hiện trường càng không sao kiềm chế nổi, nháy mắt loạn thành một đoàn.
Từ đơn phương đánh mắng cho tới hai bên lao vào nhau cấu xé như mấy bà hàng chợ.
Lúc mấy người Trình Lục Lục nghe tiếng ra ngoài thì xung quanh đã vây chặt một hàng người xem náo nhiệt.
Làm một người nhút nhát, Trình Lục Lục không chỉ không có hóng hớt mà còn thấy sợ. Cho nên Mạch Luân liền che chở cho mẹ con cô lách qua đám người rời khỏi chỗ đó.
Cứ thế Trình Lục Lục không hề hay biết Ngô Tiêm Ninh, cái con người cao quý luôn tỏ ra hơn người kia lại đang đánh nhau với người ta ngay gần đó. Dáng vẻ chật vật bây giờ còn hơn cả lần trước, không khác gì bị chó tát là mấy.
Cũng không trách Ngô Tiêm Ninh phát điên như vậy. Khi không biết thì cô còn cho rằng là đó là do Trình Lục Lục cố tình làm ra, như vậy cô cũng xem như đó là do ý đồ hiểm ác của Trình Lục Lục. Ai mà ngờ đó chỉ là sự cố, còn là do người khác ngu ngốc tạo cơ hội cho Trình Lục Lục bước vào cuộc đời của Mạch Ngôn. So với cái trước, cái sau còn khó chấp nhận hơn, mới khiến Ngô Tiêm Ninh điên rồi.
Nếu năm xưa không có chuyện này thì có khi bây giờ mọi thứ cũng sẽ khác. Cho dù khi đó Ngô Tiêm Ninh chưa chắc thực hiện được ý đồ yêu xa với Mạch Ngôn thì cũng làm gì có cửa cho Trình Lục Lục bước vào.
Đúng, Ngô Tiềm Ninh nghĩ không sai.
Nhưng chính là ảo diệu như vậy đấy.
Lúc Ngô Phong chạy tới đồn cảnh sát, nhìn thấy Ngô Tiêm Ninh mặt mày như chó tát, hắn sợ ngây người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.