Mẹ Yêu Xuyên Sách Dắt Tôi Gả Vào Hào Môn
Chương 14:
Lãng Đồ
19/11/2024
"Vâng ạ!" Đôi mắt đen láy của Chi Lê bị ánh đèn xe hắt vào sáng long lanh, hai bên má lộ ra lúm đồng tiền, "Con cũng giúp bà ngoại chọn vải đấy ạ!"
Từ Khinh Doanh kinh ngạc nói: "Con yêu giỏi quá, vậy mà lại chọn được loại vải mềm mại thoải mái như vậy."
Đây là lần đầu tiên Chi Lê được người khác gọi là "con yêu", trước đây cũng rất ít khi được người khác khen ngợi trực tiếp như vậy, hai má cô bé đỏ bừng, hai tay che mặt ngại ngùng rúc vào ghế.
Tài xế ngồi phía trước nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Chi Lê và Từ Khinh Doanh, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Hình như những lời đồn trên mạng không đáng tin lắm, nhìn phu nhân mới có vẻ rất yêu thương con gái.
Không chỉ trên mạng nói Từ Khinh Doanh không yêu thương con gái, mà ngay cả mấy người giúp việc trong biệt thự cũng nói nếu Từ Khinh Doanh thực sự yêu thương con gái ruột thì sau khi gả vào hào môn sẽ không ném con cho người khác chăm sóc.
Từ Khinh Doanh nhìn đôi má trắng nõn, mềm mại như quả đào mật của Chi Lê, cuối cùng cũng không nhịn được đưa tay lên nhéo một cái.
Mềm mại, nhéo rất thích.
Lại nhìn thấy Chi Lê ngoan ngoãn để mặc cô nhéo, Từ Khinh Doanh không nhịn được nhéo thêm mấy cái nữa.
Đây là quả đào mật ngọt ngào mọng nước gì thế này!
Nhìn thấy trên má Chi Lê xuất hiện một dấu đỏ do bị véo, Từ Khinh Doanh mới áy náy dừng tay, tuy rằng lúc véo cô không dùng sức, nhưng da mặt con nít rất mỏng manh, không thể bắt nạt cô bé nữa.
"Nè." Từ Khinh Doanh đưa chiếc túi vải nhỏ trả lại, nghĩ rằng đã xem xong rồi thì trả lại cho Chi Lê.
Chi Lê đẩy chiếc túi vải nhỏ vào lòng Từ Khinh Doanh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giòn giã nói: "Bên trong túi có tiền ạ."
Từ Khinh Doanh hơi sững sờ, mở chiếc túi vải nhỏ ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong toàn là tiền giấy.
Một tờ một trăm tệ, một tờ mười tệ, ba tờ năm tệ, một tờ một tệ và sáu tờ một hào.
"Đây là tiền tiêu vặt con tiết kiệm được." Chi Lê ưỡn ngực, rất tự hào nói, "Dùng hết một con heo đất đựng tiền xu đổi với bà ngoại đấy ạ!"
Từ Khinh Doanh không đoán được suy nghĩ của Chi Lê, "Con muốn mẹ giữ hộ con sao?"
Chi Lê lắc đầu, "Số tiền này là để mẹ dùng ạ."
Đây là lần đầu tiên Từ Khinh Doanh được con nít đưa tiền tiêu vặt.
"Con cứ giữ lấy đi, sao mẹ có thể lấy tiền của con được."
"Nhưng mà mẹ phải làm việc kiếm tiền rất vất vả ạ." Chi Lê nghiêng người về phía Từ Khinh Doanh, nũng nịu ôm lấy cánh tay Từ Khinh Doanh, "Mẹ sống trong một ngôi nhà lớn như vậy của bố dượng, chắc chắn phải kiếm được rất nhiều tiền mới có thể tự tin, con đưa hết số tiền tiết kiệm được cho mẹ, cũng có thể san sẻ phần nào sự vất vả cho mẹ."
Nói xong, Chi Lê cúi đầu, chỉ có vành tai đỏ ửng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Chỉ là số tiền con tiết kiệm được quá ít."
Chiếc túi vải nhỏ nhẹ bỗng chốc nặng trịch trong tay Từ Khinh Doanh.
Từ Khinh Doanh cũng lập tức hiểu ra, lúc Chi Lê đưa chiếc túi vải nhỏ cho cô không phải là không nỡ, mà là lo lắng số tiền đưa quá ít, không thể san sẻ được bao nhiêu sự vất vả.
Nhìn đứa trẻ mà cô mới quen biết chưa lâu bên cạnh, trái tim Từ Khinh Doanh như bị thứ gì đó khẽ chọc vào, mềm nhũn.
Từ Khinh Doanh kinh ngạc nói: "Con yêu giỏi quá, vậy mà lại chọn được loại vải mềm mại thoải mái như vậy."
Đây là lần đầu tiên Chi Lê được người khác gọi là "con yêu", trước đây cũng rất ít khi được người khác khen ngợi trực tiếp như vậy, hai má cô bé đỏ bừng, hai tay che mặt ngại ngùng rúc vào ghế.
Tài xế ngồi phía trước nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Chi Lê và Từ Khinh Doanh, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Hình như những lời đồn trên mạng không đáng tin lắm, nhìn phu nhân mới có vẻ rất yêu thương con gái.
Không chỉ trên mạng nói Từ Khinh Doanh không yêu thương con gái, mà ngay cả mấy người giúp việc trong biệt thự cũng nói nếu Từ Khinh Doanh thực sự yêu thương con gái ruột thì sau khi gả vào hào môn sẽ không ném con cho người khác chăm sóc.
Từ Khinh Doanh nhìn đôi má trắng nõn, mềm mại như quả đào mật của Chi Lê, cuối cùng cũng không nhịn được đưa tay lên nhéo một cái.
Mềm mại, nhéo rất thích.
Lại nhìn thấy Chi Lê ngoan ngoãn để mặc cô nhéo, Từ Khinh Doanh không nhịn được nhéo thêm mấy cái nữa.
Đây là quả đào mật ngọt ngào mọng nước gì thế này!
Nhìn thấy trên má Chi Lê xuất hiện một dấu đỏ do bị véo, Từ Khinh Doanh mới áy náy dừng tay, tuy rằng lúc véo cô không dùng sức, nhưng da mặt con nít rất mỏng manh, không thể bắt nạt cô bé nữa.
"Nè." Từ Khinh Doanh đưa chiếc túi vải nhỏ trả lại, nghĩ rằng đã xem xong rồi thì trả lại cho Chi Lê.
Chi Lê đẩy chiếc túi vải nhỏ vào lòng Từ Khinh Doanh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giòn giã nói: "Bên trong túi có tiền ạ."
Từ Khinh Doanh hơi sững sờ, mở chiếc túi vải nhỏ ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong toàn là tiền giấy.
Một tờ một trăm tệ, một tờ mười tệ, ba tờ năm tệ, một tờ một tệ và sáu tờ một hào.
"Đây là tiền tiêu vặt con tiết kiệm được." Chi Lê ưỡn ngực, rất tự hào nói, "Dùng hết một con heo đất đựng tiền xu đổi với bà ngoại đấy ạ!"
Từ Khinh Doanh không đoán được suy nghĩ của Chi Lê, "Con muốn mẹ giữ hộ con sao?"
Chi Lê lắc đầu, "Số tiền này là để mẹ dùng ạ."
Đây là lần đầu tiên Từ Khinh Doanh được con nít đưa tiền tiêu vặt.
"Con cứ giữ lấy đi, sao mẹ có thể lấy tiền của con được."
"Nhưng mà mẹ phải làm việc kiếm tiền rất vất vả ạ." Chi Lê nghiêng người về phía Từ Khinh Doanh, nũng nịu ôm lấy cánh tay Từ Khinh Doanh, "Mẹ sống trong một ngôi nhà lớn như vậy của bố dượng, chắc chắn phải kiếm được rất nhiều tiền mới có thể tự tin, con đưa hết số tiền tiết kiệm được cho mẹ, cũng có thể san sẻ phần nào sự vất vả cho mẹ."
Nói xong, Chi Lê cúi đầu, chỉ có vành tai đỏ ửng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Chỉ là số tiền con tiết kiệm được quá ít."
Chiếc túi vải nhỏ nhẹ bỗng chốc nặng trịch trong tay Từ Khinh Doanh.
Từ Khinh Doanh cũng lập tức hiểu ra, lúc Chi Lê đưa chiếc túi vải nhỏ cho cô không phải là không nỡ, mà là lo lắng số tiền đưa quá ít, không thể san sẻ được bao nhiêu sự vất vả.
Nhìn đứa trẻ mà cô mới quen biết chưa lâu bên cạnh, trái tim Từ Khinh Doanh như bị thứ gì đó khẽ chọc vào, mềm nhũn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.